Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Chương 82
Cô đến văn phòng cầm hợp đồng, bắt taxi đến quán café Trung Nguyên đã hẹn trước.
Nơi này được trang hoàng tao nhã, có thể thấy những bình hoa bách hợp tươi tắn đặt trong góc, còn có người diễn tấu đàn violon giữa sân khấu.
Tô Tú Song vừa ngồi vào bàn thì nhân viên phục vụ đã mỉm cười bước đến.
“Xin lỗi, tôi có hẹn với người khác, lát nữa sẽ gọi đồ uống”
“Vâng” Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười, bưng một ly nước chanh ấm cho co.
Tô Tú Song xem điện thoại, đã 9h50, người phụ trách của tập đoàn Ôn thị hẹn mình lúc 10 giờ, vẫn còn 10 phút. Tranh thủ 10 phút rảnh rỗi, cô kiểm tra lại hợp đồng từ đầu tới cuối xem thử mình có bỏ sót chỗ nào không.
10 giờ đúng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối phương vẫn chưa đến, chẳng lẽ là bị kẹt xe? Tô Tú Song thở dài, nhẫn nại chờ tiếp. Trong khoảng thời gian này, nhân viên phục vụ đã rót thêm nước 3 lần cho cô.
Khi ly nước thứ ba đã uống hết, cô lại xem đồng hồ. Đã 12 giờ, quá 2 tiếng so với giờ hẹn. Tô Tú Song nhíu mày gọi điện thoại cho đối phương. Nhưng khi cô gọi tới thì lại vang lên tiếng nhắc nhở số máy của đối phương đang bận. Rất rõ ràng đối phương đã chặn số điện thoại của cô.
Tô Tú Song tức giận xanh cả mặt.
Chẳng những cho cô leo cây mà còn chặn số của cô, đúng là vô ý thức! Cô đen mặt, kìm nén cơn giận gọi điện thoại cho Tô Tú Duyên để giải thích tình huống bên này. Nghe vậy, Tô Tú Duyên im lặng một lát rồi nói: “Em về trước đi, chiều nay còn có hai khách hàng cần gặp.”
Tô Tú Song nhếch môi: “Vâng”
Trở về công ty, cô trực tiếp đến văn phòng của tổng giám đốc. Tô Tú Duyên đang sửa soạn lại văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên: “Em đã vê rồi à”
“Tại sao tập đoàn Ôn thị lại đột nhiên cho chúng ta leo cây?” Tô Tú Song khó hiểu hỏi.
“Rất bình thường. Cho dù là ký hợp đồng thì cũng sẽ xảy ra tình huống vi phạm hợp đồng, huống chi chúng ta còn chưa ký” Tô Tú Duyên vẫn bình thản: “Dọn dẹp một chút rồi cùng chị đi gặp khách hàng khác”
“Vâng” Tô Tú Song thở hắt ra một hơi, nâng cao tinh thân.
Tài xế đã chờ dưới lầu. Xe chạy về phía trước. Một tiếng sau, ô tô chạy đến Vườn Lài.
Phòng riêng đã được đặt trước. Tô Tú Song đẩy Tô Tú Duyên vào phòng.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào. Tô Tú Duyên mỉm cười khách sáo: “Mời tổng giám đốc Hoàng ngồi”
Thấy ông ta rút thuốc lá, cô ta nhanh chóng cầm bật lửa châm thuốc cho ông ta. Thấy vậy, Tô Tú Song khẽ cau mày.
“Mấy ngày không gặp, tổng giám đốc Duyên lại xinh đẹp hơn nhiều.” Trương Chung Hoàng nói bằng giọng bỡn cợt, tùy ý nhìn lướt qua Tô Tú Duyên, sau đó chăm chú nhìn Tô Tú Song.
“Tổng giám đốc Hoàng thật biết đùa.
Theo tôi thì tổng giám đốc Hoàng mới là càng ngày càng trẻ trung tuấn tú” Tô Tú Duyên cười khẽ.
“Cô này là ai vậy?” Trương Chung Hoàng nhìn Tô Tú Song.
“Em gái tôi, năm nay mới tốt nghiệp đại học”
“Nhà tổng giám đốc Duyên đúng là ổ mỹ nhân, chuyên ra người đẹp, ai nấy cũng đều xinh đẹp như hoa” Tâm mắt của Trương Chung Hoàng lưu luyến trên người hai chị em.
Tô Tú Duyên liếc nhìn Tô Tú Song: “Em ngơ ngác ở đấy làm gì?”
“Chào tổng giám đốc Hoàng” Tô Tú Song không tình nguyện lên tiếng.
“Được rồi, ngồi đi”
Cô đến văn phòng cầm hợp đồng, bắt taxi đến quán café Trung Nguyên đã hẹn trước.
Nơi này được trang hoàng tao nhã, có thể thấy những bình hoa bách hợp tươi tắn đặt trong góc, còn có người diễn tấu đàn violon giữa sân khấu.
Tô Tú Song vừa ngồi vào bàn thì nhân viên phục vụ đã mỉm cười bước đến.
“Xin lỗi, tôi có hẹn với người khác, lát nữa sẽ gọi đồ uống”
“Vâng” Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười, bưng một ly nước chanh ấm cho co.
Tô Tú Song xem điện thoại, đã 9h50, người phụ trách của tập đoàn Ôn thị hẹn mình lúc 10 giờ, vẫn còn 10 phút. Tranh thủ 10 phút rảnh rỗi, cô kiểm tra lại hợp đồng từ đầu tới cuối xem thử mình có bỏ sót chỗ nào không.
10 giờ đúng, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối phương vẫn chưa đến, chẳng lẽ là bị kẹt xe? Tô Tú Song thở dài, nhẫn nại chờ tiếp. Trong khoảng thời gian này, nhân viên phục vụ đã rót thêm nước 3 lần cho cô.
Khi ly nước thứ ba đã uống hết, cô lại xem đồng hồ. Đã 12 giờ, quá 2 tiếng so với giờ hẹn. Tô Tú Song nhíu mày gọi điện thoại cho đối phương. Nhưng khi cô gọi tới thì lại vang lên tiếng nhắc nhở số máy của đối phương đang bận. Rất rõ ràng đối phương đã chặn số điện thoại của cô.
Tô Tú Song tức giận xanh cả mặt.
Chẳng những cho cô leo cây mà còn chặn số của cô, đúng là vô ý thức! Cô đen mặt, kìm nén cơn giận gọi điện thoại cho Tô Tú Duyên để giải thích tình huống bên này. Nghe vậy, Tô Tú Duyên im lặng một lát rồi nói: “Em về trước đi, chiều nay còn có hai khách hàng cần gặp.”
Tô Tú Song nhếch môi: “Vâng”
Trở về công ty, cô trực tiếp đến văn phòng của tổng giám đốc. Tô Tú Duyên đang sửa soạn lại văn kiện, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên: “Em đã vê rồi à”
“Tại sao tập đoàn Ôn thị lại đột nhiên cho chúng ta leo cây?” Tô Tú Song khó hiểu hỏi.
“Rất bình thường. Cho dù là ký hợp đồng thì cũng sẽ xảy ra tình huống vi phạm hợp đồng, huống chi chúng ta còn chưa ký” Tô Tú Duyên vẫn bình thản: “Dọn dẹp một chút rồi cùng chị đi gặp khách hàng khác”
“Vâng” Tô Tú Song thở hắt ra một hơi, nâng cao tinh thân.
Tài xế đã chờ dưới lầu. Xe chạy về phía trước. Một tiếng sau, ô tô chạy đến Vườn Lài.
Phòng riêng đã được đặt trước. Tô Tú Song đẩy Tô Tú Duyên vào phòng.
Một lát sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước vào. Tô Tú Duyên mỉm cười khách sáo: “Mời tổng giám đốc Hoàng ngồi”
Thấy ông ta rút thuốc lá, cô ta nhanh chóng cầm bật lửa châm thuốc cho ông ta. Thấy vậy, Tô Tú Song khẽ cau mày.
“Mấy ngày không gặp, tổng giám đốc Duyên lại xinh đẹp hơn nhiều.” Trương Chung Hoàng nói bằng giọng bỡn cợt, tùy ý nhìn lướt qua Tô Tú Duyên, sau đó chăm chú nhìn Tô Tú Song.
“Tổng giám đốc Hoàng thật biết đùa.
Theo tôi thì tổng giám đốc Hoàng mới là càng ngày càng trẻ trung tuấn tú” Tô Tú Duyên cười khẽ.
“Cô này là ai vậy?” Trương Chung Hoàng nhìn Tô Tú Song.
“Em gái tôi, năm nay mới tốt nghiệp đại học”
“Nhà tổng giám đốc Duyên đúng là ổ mỹ nhân, chuyên ra người đẹp, ai nấy cũng đều xinh đẹp như hoa” Tâm mắt của Trương Chung Hoàng lưu luyến trên người hai chị em.
Tô Tú Duyên liếc nhìn Tô Tú Song: “Em ngơ ngác ở đấy làm gì?”
“Chào tổng giám đốc Hoàng” Tô Tú Song không tình nguyện lên tiếng.
“Được rồi, ngồi đi”
Bình luận facebook