Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Chương 97
“Tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sơ sót nào, hiểu chưa?”
“Tôi càng không hy vọng có sơ sót.
Chẳng qua..” Tô Tú Song dừng một chút, chậm rãi nói: “Lỡ như thật sự thất bại, anh có thể thiện tâm một lần không?”
“Không thể” Hoắc Dung Thành mím môi, ánh mắt lạnh lẽo bất mãn: “Còn chưa lên chiến trường mà đã muốn đào ngũ rồi hả?”
Tô Tú Song ngậm miệng không nói một lời, cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, trong xe lặng ngắt như tờ.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Tô Tú Song cúi đầu nhìn thì thấy là Lưu Mộ Liên. Cô cố ý cúp mát, nhân tiện chỉnh sang chế độ yên lặng. Nhưng làm thế vân không thể ngăn cản bà ta điên cuồng gọi điện thoại. Mãi tới khi Tô Trọng Quân gọi tới, Tô Tú Song mới bấm nút nghe máy: “Ba.”
“Con bàn bạc sao rồi? Có tiến triển gì không? Chị gái con không khỏe, ba sợ nó sẽ chịu thiệt thòi ở đó.” Tô Trọng Quân rất sốt ruột, nhưng cũng biết quan hệ của con gái mình và Hoắc Dung Thành nên không dám hỏi thẳng.
“Con đang bàn bạc, có chút hy vọng rồi. Bây giờ con không tiện nghe máy, lát nữa con sẽ gọi lại cho ba” Tô Tú Song hạ giọng, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Cô đang định cúp máy thì lại vô tình chạm vào loa ngoài, trùng hợp xe phanh gấp, cô bị đụng trúng ghế trước, điện thoại cũng văng ra ngoài. Cô đang đau đầu chóng mặt, còn chưa hoàn hồn thì đã nghe giọng Lưu Mộ Liên vang lên: “Có chút hy vọng tức là mày còn chưa ngủ với Hoắc Dung Thành đúng chỗ, chưa hầu hạ cậu ta thoải mái. Ngay cả chuyện này mà còn không biết thì tao cần mày làm gì? Mày không biết tìm phim mà coi hả? Tao nói cho mày biết, dù chết mày cũng phải chết trên giường cậu ta, nghe chưa? Cậu ta không đồng ý thì vẫn ngủ, ngủ tới khi cậu ta gật đầu mới thôi! Nghe chưa?”
Điện thoại còn đang mở loa ngoài, người trong xe đều nghe rõ mồn một. Tô Tú Song đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu lên. Cô vẫn giữ nguyên tư thế bị ngã, vươn tay sờ soạng dưới gầm xe, muốn nhanh chóng cúp điện thoại.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại dưới chân.
Tô Tú Song xấu hổ đỏ mặt, luống cuống cúp điện thoại. Giọng nói của Lưu Mộ Liên tức khắc biến mất, bên tai trở nên yên tĩnh, trong xe lại không có bất cứ thanh âm nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song vô cùng xấu hổ. Còn bản thân Hoắc Dung Thành thì vốn tiếc chữ như vàng, chỉ đóng vai máy lạnh di động.
Làng suối nước nóng nằm trên đỉnh núi Di Minh. Trừ suối nước nóng, nó thậm chí bao gồm cả sân golf, sân cưỡi ngựa, rạp chiếu phim, thứ gì cũng có.
Chẳng qua những vị khách mà nó chiêu đãi đều là nhân vật tâm cỡ đứng đầu.
Vừa xuống xe, Tô Tú Song đã bị thu hút bởi phong cảnh trữ tình nơi đây.
Sương mù lượn lờ, muôn hoa khoe sắc, trông như tiên cảnh chốn trần gian. Thế giới của người giàu quả nhiên là khác hẳn!
Hoắc Dung Thành đi đằng trước. Tô Tú Song giữ khoảng cách hai bước với anh ta, thong thả đi theo sau. Hoắc Dung Thành cầm thẻ phòng mở cửa, sải bước đi vào phòng. Tô Tú Song cau mày, chần chờ đứng trước cửa, chẳng lẽ anh ta không cho cô một tấm thẻ phòng khác sao?
Không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Hoắc Dung Thành quay lại nhìn cô.
“Phòng tôi là phòng nào?” Tô Tú Song hỏi.
“Cô cho rằng vợ chồng ân ái thì nên ở trong phòng nào?” Hoắc Dung Thành nheo mắt, lạnh giọng hỏi lại.
“Tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sơ sót nào, hiểu chưa?”
“Tôi càng không hy vọng có sơ sót.
Chẳng qua..” Tô Tú Song dừng một chút, chậm rãi nói: “Lỡ như thật sự thất bại, anh có thể thiện tâm một lần không?”
“Không thể” Hoắc Dung Thành mím môi, ánh mắt lạnh lẽo bất mãn: “Còn chưa lên chiến trường mà đã muốn đào ngũ rồi hả?”
Tô Tú Song ngậm miệng không nói một lời, cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, trong xe lặng ngắt như tờ.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Tô Tú Song cúi đầu nhìn thì thấy là Lưu Mộ Liên. Cô cố ý cúp mát, nhân tiện chỉnh sang chế độ yên lặng. Nhưng làm thế vân không thể ngăn cản bà ta điên cuồng gọi điện thoại. Mãi tới khi Tô Trọng Quân gọi tới, Tô Tú Song mới bấm nút nghe máy: “Ba.”
“Con bàn bạc sao rồi? Có tiến triển gì không? Chị gái con không khỏe, ba sợ nó sẽ chịu thiệt thòi ở đó.” Tô Trọng Quân rất sốt ruột, nhưng cũng biết quan hệ của con gái mình và Hoắc Dung Thành nên không dám hỏi thẳng.
“Con đang bàn bạc, có chút hy vọng rồi. Bây giờ con không tiện nghe máy, lát nữa con sẽ gọi lại cho ba” Tô Tú Song hạ giọng, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Cô đang định cúp máy thì lại vô tình chạm vào loa ngoài, trùng hợp xe phanh gấp, cô bị đụng trúng ghế trước, điện thoại cũng văng ra ngoài. Cô đang đau đầu chóng mặt, còn chưa hoàn hồn thì đã nghe giọng Lưu Mộ Liên vang lên: “Có chút hy vọng tức là mày còn chưa ngủ với Hoắc Dung Thành đúng chỗ, chưa hầu hạ cậu ta thoải mái. Ngay cả chuyện này mà còn không biết thì tao cần mày làm gì? Mày không biết tìm phim mà coi hả? Tao nói cho mày biết, dù chết mày cũng phải chết trên giường cậu ta, nghe chưa? Cậu ta không đồng ý thì vẫn ngủ, ngủ tới khi cậu ta gật đầu mới thôi! Nghe chưa?”
Điện thoại còn đang mở loa ngoài, người trong xe đều nghe rõ mồn một. Tô Tú Song đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu lên. Cô vẫn giữ nguyên tư thế bị ngã, vươn tay sờ soạng dưới gầm xe, muốn nhanh chóng cúp điện thoại.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua chiếc điện thoại dưới chân.
Tô Tú Song xấu hổ đỏ mặt, luống cuống cúp điện thoại. Giọng nói của Lưu Mộ Liên tức khắc biến mất, bên tai trở nên yên tĩnh, trong xe lại không có bất cứ thanh âm nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song vô cùng xấu hổ. Còn bản thân Hoắc Dung Thành thì vốn tiếc chữ như vàng, chỉ đóng vai máy lạnh di động.
Làng suối nước nóng nằm trên đỉnh núi Di Minh. Trừ suối nước nóng, nó thậm chí bao gồm cả sân golf, sân cưỡi ngựa, rạp chiếu phim, thứ gì cũng có.
Chẳng qua những vị khách mà nó chiêu đãi đều là nhân vật tâm cỡ đứng đầu.
Vừa xuống xe, Tô Tú Song đã bị thu hút bởi phong cảnh trữ tình nơi đây.
Sương mù lượn lờ, muôn hoa khoe sắc, trông như tiên cảnh chốn trần gian. Thế giới của người giàu quả nhiên là khác hẳn!
Hoắc Dung Thành đi đằng trước. Tô Tú Song giữ khoảng cách hai bước với anh ta, thong thả đi theo sau. Hoắc Dung Thành cầm thẻ phòng mở cửa, sải bước đi vào phòng. Tô Tú Song cau mày, chần chờ đứng trước cửa, chẳng lẽ anh ta không cho cô một tấm thẻ phòng khác sao?
Không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Hoắc Dung Thành quay lại nhìn cô.
“Phòng tôi là phòng nào?” Tô Tú Song hỏi.
“Cô cho rằng vợ chồng ân ái thì nên ở trong phòng nào?” Hoắc Dung Thành nheo mắt, lạnh giọng hỏi lại.
Bình luận facebook