Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 105 LA TIÊU PHỤNG KIÊU NGẠO
CHƯƠNG 105: LA TIÊU PHỤNG KIÊU NGẠO
"Đoan Minh, cậu làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Cậu không biết là tôi đang ở bệnh viện à?" Lăng Duy Khiết gọi điện, giọng điệu rất không vui.
"Đại ca à, em cũng đâu có muốn làm phiền anh, nhưng chuyện này thực sự không có anh là không được. Vợ... vợ tổng giám đốc đang ở đây cản trở bọn em làm việc đây này." Từ ngữ khí của Đoan Minh có thể nghe ra được rằng anh ta đang bất đắc dĩ tới mức nào.
"Cậu nói vớ vẩn cái gì thế, Khanh Khanh đang ở bệnh viện, lấy đâu ra vợ tổng giám đốc nào nữa?" Lăng Duy Khiết cáu giận nói với điện thoại.
Dường như nghe được tiếng nghiến răng của đại ca, Đoan Minh vội vàng nói: "Đại ca, Khanh Khanh bị sao vậy? Sao lại nằm viện?"
"Cậu câm miệng cho tôi. Rốt cuộc là ai đang ở công ty?" Lúc này Lăng Duy Khiết chẳng có lòng dạ nào để đoán mò cả, anh đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để Khanh Khanh không nói hai chữ "ly hôn" nữa, và còn nghĩ xem nên làm gì để Khanh Khanh mau chóng mang thai tiếp.
"Thư... Thư ký La!" Nói xong, Đoan Minh vội vàng cúp máy, bởi vì anh ta đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng Lăng Duy Khiết bùng nổ cơn tức như thế nào rồi.
"La Tiêu Phụng, cô chết chắc rồi. Thù này tôi sẽ trả gấp bội." Vừa nghe nói tới ba chữ La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết đã bực tới phát điên. Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thù hận đã kéo lý trí của anh về.
Anh lái xe phóng tới công ty.
Mà lúc này Đoan Minh Dũng và La Tiêu Phụng đang ngồi chờ trong văn phòng tổng giám đốc ở công ty.
"Thư ký La, cô khẳng định rằng cô sắp kết hôn với tổng giám đốc à? Sao tôi chưa nghe nói về điều này bao giờ nhỉ?" Sau khi cúp điện thoại, Đoan Minh Dũng hỏi với vẻ mặt đau khổ.
"Duy Khiết vừa bảo là đang ở bệnh viện à?" La Tiêu Phụng không thèm để ý, chỉ lo hỏi những gì mà cô ta vừa nghe được từ trong điện thoại.
"Đúng vậy, chị dâu đang ở trong bệnh viện..."
Đoan Minh vừa mới nói hai chữ "chị dâu" ra, La Tiêu Phụng đã quát: "Đoan Minh Dũng, tôi mới là chị dâu của anh. Anh nhớ kỹ cho tôi, tháng sau tôi sẽ kết hôn với Duy Khiết, tôi mới là vợ của anh ấy."
"Này thư ký La, tôi nghĩ là chắc cô không biết chứ đại ca và Thẩm Khanh Khanh đã kết hôn từ trước, cho nên một tháng sau mà cô nói là chuyện không thể nào xảy ra được." Đoan Minh kinh ngạc há hốc mồm, cho tới giờ anh ta chưa từng thấy cái dáng vẻ dữ dằn như cọp cái này của La Tiêu Phụng, nên anh bắt đầu hoài nghi đôi mắt mình.
"Thẩm Khanh Khanh nhập viện rồi à, chắc là nạo thai chứ gì. Đoan Minh Dũng, một tháng sau chúng tôi có cử hành hôn lễ không thì anh cứ hỏi Lý Trình khác biết. Hôn lễ này đều do anh ta chuẩn bị cả. Còn nữa, từ giờ trở đi đừng nhắc tên con đó trước mặt tôi." La Tiêu Phụng gào xong lại trở lại như cũ, là La Tiêu Phụng xinh đẹp và tao nhã kia.
"Nạo thai? Không thể nào, La Tiêu Phụng, cô nói linh tinh, làm sao..."
"Được rồi, anh có thể về phòng của mình được rồi. Còn Thẩm Khanh Khanh có nạo thai hay không có liên quan gì tới tôi đâu, cũng chẳng liên quan gì tới anh. Hiện giờ tôi muốn một mình ngồi đây chờ Duy Khiết." La Tiêu Phụng ghét người nào thích Thẩm Khanh Khanh, kể cả người chẳng liên quan cũng vậy.
"Xin lỗi, đây là văn phòng của tổng giám đốc, mà bây giờ cô không phải nhân viên của công ty, nên dù muốn đợi anh ấy thì cũng mời cô sang phòng khách chờ." Đoan Minh Dũng nói không chút khách khí.
Văn phòng tổng giám đốc có rất nhiều bí mật thương mại, mà hiện nay La Tiêu Phụng không phải thư ký của tổng giám tốc, thậm chí còn không được coi là nhân viên của công ty, nên hiển nhiên không thể để cô ta ngồi đây chờ rồi.
"Lý Trình, phiền anh mời phó tổng Đoan Minh ra ngoài đi, tôi không thích có người ở đây làm ồn tới tôi." Thấy mình không không đuổi được Đoan Minh Dũng, La Tiêu Phụng bèn dùng ngữ khí ra lệnh gọi trợ lý của Lăng Duy Khiết tới.
"Phó tổng, cô La, hay là... hay là hai người đều sang phòng khách được không?" Lý Trình rất khó xử. Một bên là phó tổng, còn bên kia tuy từng là đồng nghiệp với nhau nhưng bây giờ cô ta rất có khả năng trở thành vợ tổng giám đốc, mà anh ta còn muốn lăn lộn ở Lăng Vân này, cũng chẳng muốn làm mếch lòng ai nên đành phải nói như vậy.
"Cô tới công ty làm gì?" Lăng Duy Khiết cố nén cơn giận, lạnh lùng chất vấn.
Ả đàn bà này thật chẳng biết điều gì cả, không biết sống chết, cô ta thực sự coi mình là vợ của anh nên dám không kiêng nể gì như thế này à? Nếu cô ta đã muốn cả thiên hạ này đều biết, vậy thì anh sẽ giúp cô ta.
"Em... Mẹ bảo em tới bàn với anh về chuyện chụp ảnh cưới." Vừa thấy Lăng Duy Khiết, La Tiêu Phụng quay ngoắt 180 độ trở nên dịu dàng như nước, nụ cười trên môi cô ta hệt như vừa được ngâm trong lọ mật vậy.
"Giờ trời đang lạnh như thế này, chờ bao giờ ấm hơn hẵng chụp." Lăng Duy Khiết lạnh lùng đáp một câu. Nụ cười trên mặt La Tiêu Phụng lập tức ủ rũ.
"Nếu trước khi kết hôn mà không chụp ảnh cưới, như vậy thì sẽ..."
Không chờ La Tiêu Phụng nói hết, Lăng Duy Khiết đã cắt ngang: "Không thì dời hôn lễ tới lúc nào trời ấm hơn đi."
La Tiêu Phụng hoảng hốt, vội la lên: "Ối, không... Ý em là chụp ảnh cưới muộn chút cũng không sao."
"Cô nói với mẹ cô đi, hình như tháng sau có vẻ hơi gấp, chờ tới mùa xuân..." Lăng Duy Khiết chậm rãi nói như vừa nói vừa suy nghĩ, làm cho La Tiêu Phụng sợ tới mức xua tay liên tục.
"Không đâu, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, nào có gấp gì đâu anh. Duy Khiết, hiện tại đang là giờ làm việc, anh cứ làm đi, em... em hẹn mẹ đi xem áo cưới rồi." Dường như sợ Lăng Duy Khiết đổi ý, La Tiêu Phụng nói xong là lập tức lùi ra sau, không cho Lăng Duy Khiết cơ hội nói tiếp.
"Duy Khiết, anh... anh thực sự sắp kết hôn với La Tiêu Phụng à?" Từ sau khi Lăng Duy Khiết trở về, Đoan Minh vẫn ngơ ngác ra đó. Mãi tới khi La Tiêu Phụng đi rồi, anh ta mới tỉnh táo lại đôi chút.
"Đoan Minh, lần sau cô ta mà tới tiếp, cậu cứ đuổi đi là được." Lăng Duy Khiết không trả lời câu hỏi của Đoan Minh, chỉ vứt lại một câu lạnh nhạt rồi đi thẳng tới phòng nghỉ ở văn phòng.
"Duy Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải anh đã kết hôn từ năm năm trước rồi à? Sao giờ lại kết hôn cái gì nữa?" Đoan Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi theo Lăng Duy Khiết vào phòng nghỉ.
“Đoan Minh, tôi cần nghỉ, cậu ra ngoài làm việc đi. Nếu đến bốn giờ mà tôi chưa dậy, cậu vào gọi tôi nhé." Lăng Duy Khiết không hề trả lời Đoan Minh.
"Duy Khiết, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Vì sao nhà thiết kế Thẩm lại vào bệnh viện? Lúc nãy nghe La Tiêu Phụng nói là cô ấy đi nạo thai, có phải là vậy không?" Đoan Minh Dũng vẫn chưa chịu thôi. Ngay cả khi Lăng Duy Khiết bước vào phòng tắm, anh ta cũng đứng chờ ngoài cửa, không hề e ngại chút nào.
"Cô ta biết Khanh Khanh đang có thai." Lăng Duy Khiết khẽ lẩm bẩm một câu. Khi kết hợp những gì Khanh Khanh nói tối hôm qua với chuyện La Tiêu Phụng xuất hiện ở đây ngày hôm nay thì anh đã hiểu ra.
Thì ra là cô ta, La Tiêu Phụng, đây gọi là thiên đường có lối cô không chịu đi, địa ngục không cửa cô cứ lao đầu vào.
"Duy Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói xem nào?" Đoan Minh lo quá, giọng càng lúc càng to.
"Không có chuyện gì đâu. Sau này La Tiêu Phụng tới đây, cậu cứ dỗ cô ta. Cô ta thích cái danh hiệu vợ tổng giám đốc thì cậu cứ chiều cô ta. Nhớ là phải dỗ cho cô ta vui vào. Ngoài ra, về chuyện hôn lễ, cậu cũng giúp tôi một việc, đó là bây giờ cậu bắt đầu tung tin ra đi, làm cho báo chí truyền hình đều dốc sức đưa tin về chuyện này..." Lăng Duy Khiết nói với Đoan Minh.
Giọng nói của anh xen lẫn với tiếng nước chảy, khiến người ta nghe mà lòng cảm thấy sợ hãi. Còn lúc này Đoan Minh Dũng chỉ có một cảm giác, đó là hôn lễ này chắc chắn không bình thường, chắc chắn là đại ca đang vạch ra kế hoạch gì đó.
Mà lúc này, sau khi rời khỏi tập đoàn Lăng Vân, La Tiêu Phụng bắt đầu dò la xem Khanh Khanh đang ở nơi nào. Ngày hôm qua Duy Khiết vẫn còn yên lành, hôm nay lại bắt đầu thay đổi, chắc chắn là có liên quan tới Thẩm Khanh Khanh rồi? Chẳng lẽ Thẩm Khanh Khanh dùng đứa bé uy hiếp anh ấy?
"Thẩm Khanh Khanh, tôi quyết không để cô phá hoại hôn lễ của tôi, chắc chắn là không. Cho dù cô biến mất, tôi cũng quyết không để cô phá hoại hôn lễ này." La Tiêu Phụng đấm lên cửa xe một cái, nói với vẻ mặt đầy căm thù.
La Tiêu Phụng cứ thế chờ ở bãi đỗ xe. Cô ta dám khẳng định rằng Lăng Duy Khiết sẽ tiếp tục tới bệnh viện, cho nên cô ta cứ ngồi trên xe chờ. Tuy trời lạnh, nhưng vì tìm được Thẩm Khanh Khanh, cô ta quả thực đã chờ trên chiếc xe lạnh lẽo như thế tận hai giờ đồng hồ, mãi cho tới khi Lăng Duy Khiết xuất hiện.
Cô ta cẩn thận theo đuôi Lăng Duy Khiết. Hai người một trước một sau tới bệnh viện Dương Quang. Cô ta cũng đi vào bệnh viện, quan sát kỹ xem Khanh Khanh đang nằm trong phòng nào. Mãi tới khi Lăng Duy Khiết đi rồi, cô ta mới giả vờ làm người nhà tới thăm Khanh Khanh.
"Anh còn quay lại làm gì, tôi cần nghỉ ngơi." Nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là Lăng Duy Khiết quay lại nên Khanh Khanh cố ý lạnh lùng nói.
"Thẩm Khanh Khanh, coi như cô thức thời đấy. Bỏ đứa bé đi vừa tốt cho cô mà cũng tốt cho mọi người." Vừa bước vào cửa La Tiêu Phụng đã khóa trái cửa lại, rồi đi tới trước mặt Thẩm Khanh Khanh, nói với nụ cười giả dối trên khuôn mặt.
"La Tiêu Phụng, sao cô lại tới đây?" Khanh Khanh ban đầu là quay mặt vào trong, khi nghe thấy giọng của La Tiêu Phụng, cô quay người lại, hỏi với vẻ rất bất ngờ.
"Sao thế, không chào đón tôi à? Thẩm Khanh Khanh, tôi với Duy Khiết sắp kết hôn rồi, tôi không muốn cô cứ bám lấy anh ấy mãi thế này. Hiện tại đứa bé không còn nữa rồi, có phải là cô nên biến đi không?" La Tiêu Phụng nói như kiểu mình đã là vợ chính thức của Lăng Duy Khiết rồi.
"Cô yên tâm, tôi sẽ đi. Chờ khi nào được xuất viện tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, trở về Italia." Nếu là người khác mà hùng hổ hăm dọa cô như vậy, Khanh Khanh chắc chắn không bỏ qua, nhưng người trước mặt lại là em gái cô.
"Khi nào thì cô mới ra viện? Hở cô Thẩm?" La Tiêu Phụng khoanh tay trước ngực, cười nhìn chằm chằm vào Khanh Khanh, người đang nằm trên giường bệnh.
"Bác sĩ nói rằng phải một tháng nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần hai mươi ngày là đủ rồi." Khanh Khanh khẽ nói.
Thực ra cô cũng muốn sớm rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại thai đang bất ổn, nên cô bắt buộc phải đảm bảo rằng đứa bé an toàn rồi mới có thể rời đi.
"Hai mươi ngày? Thẩm Khanh Khanh, tôi chờ không kịp, như vậy sẽ cản trở hôn lễ của tôi và Duy Khiết. Thôi cô cứ về Italia ngay đi." Hai hàng lông mày của La Tiêu Phụng nhướn lên, cô ta đột nhiên cúi người rồi cười âm hiểm với Khanh Khanh.
"Xin lỗi, trước khi đi tôi có chuyện cần phải làm." Khanh Khanh nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như thế này từ La Tiêu Phụng, bởi em gái đã từng là người mà cô khao khát, nhưng bây giờ hai danh từ ‘em gái’ và ‘chồng’ lại đại diện cho hai con người khiến trái tim cô băng giá.
"Nói đi, có chuyện gì, tôi sẽ hoàn thành giúp cô nhanh thôi." La Tiêu Phụng đứng lên, nói với vẻ ngạo mạn.
"Ly hôn, tôi bắt buộc phải ly hôn với Duy Khiết rồi mới đi được." Khanh Khanh biết có một số chuyện cô đã không cách nào ngăn cản nữa, nhưng cô bắt buộc phải để La Tiêu Phụng biết chuyện này. Nếu cô ta còn lý trí, chắc chắn sẽ không kết hôn với Lăng Duy Khiết nữa.
"Ly hôn? Các người thật sự kết hôn rồi?" Nhìn vào đôi mắt chăm chú của Khanh Khanh, La Tiêu Phụng lại thấy tin tin.
"Đúng vậy, tôi không hề lừa cô. Thực tế thì chúng tôi đã kết hôn từ năm năm trước. Lần này, lần này tôi về nước chính là để ly hôn, nhưng lại không ngờ rằng..."
Giọng nói của Khanh Khanh phảng phất nỗi buồn man mác. Nếu năm năm trước mà cô biết sự kích động nhất thời sẽ dẫn tới hậu quả hôm nay, cô... cô vẫn sẽ làm như vậy, tuy chưa từng có được Lăng Duy Khiết, nhưng cô có hai bảo bối mà cô yêu quý nhất trên đời này.
"Không thể nào? Nếu các người đã kết hôn, vì sao Duy Khiết còn muốn kết hôn với tôi? Thẩm Khanh Khanh, tôi xin cô đừng có giả vờ đáng thương, giả vờ yếu đuối nữa, tôi sẽ không tin đâu." La Tiêu Phụng giơ nắm đấm đánh xuống bên gối của Khanh Khanh, nói như là đang uy hiếp.
"Tôi không cần phải lừa cô làm gì. Cô tin hay không thì tùy, nhưng là cô muốn đăng ký kết hôn với anh ta cơ mà." Khanh Khanh cố chịu đựng sự đau đớn trong lòng và cơn đau trong bụng nhắc nhở La Tiêu Phụng.
"Đoan Minh, cậu làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Cậu không biết là tôi đang ở bệnh viện à?" Lăng Duy Khiết gọi điện, giọng điệu rất không vui.
"Đại ca à, em cũng đâu có muốn làm phiền anh, nhưng chuyện này thực sự không có anh là không được. Vợ... vợ tổng giám đốc đang ở đây cản trở bọn em làm việc đây này." Từ ngữ khí của Đoan Minh có thể nghe ra được rằng anh ta đang bất đắc dĩ tới mức nào.
"Cậu nói vớ vẩn cái gì thế, Khanh Khanh đang ở bệnh viện, lấy đâu ra vợ tổng giám đốc nào nữa?" Lăng Duy Khiết cáu giận nói với điện thoại.
Dường như nghe được tiếng nghiến răng của đại ca, Đoan Minh vội vàng nói: "Đại ca, Khanh Khanh bị sao vậy? Sao lại nằm viện?"
"Cậu câm miệng cho tôi. Rốt cuộc là ai đang ở công ty?" Lúc này Lăng Duy Khiết chẳng có lòng dạ nào để đoán mò cả, anh đang vắt óc suy nghĩ xem nên làm thế nào để Khanh Khanh không nói hai chữ "ly hôn" nữa, và còn nghĩ xem nên làm gì để Khanh Khanh mau chóng mang thai tiếp.
"Thư... Thư ký La!" Nói xong, Đoan Minh vội vàng cúp máy, bởi vì anh ta đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng Lăng Duy Khiết bùng nổ cơn tức như thế nào rồi.
"La Tiêu Phụng, cô chết chắc rồi. Thù này tôi sẽ trả gấp bội." Vừa nghe nói tới ba chữ La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết đã bực tới phát điên. Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thù hận đã kéo lý trí của anh về.
Anh lái xe phóng tới công ty.
Mà lúc này Đoan Minh Dũng và La Tiêu Phụng đang ngồi chờ trong văn phòng tổng giám đốc ở công ty.
"Thư ký La, cô khẳng định rằng cô sắp kết hôn với tổng giám đốc à? Sao tôi chưa nghe nói về điều này bao giờ nhỉ?" Sau khi cúp điện thoại, Đoan Minh Dũng hỏi với vẻ mặt đau khổ.
"Duy Khiết vừa bảo là đang ở bệnh viện à?" La Tiêu Phụng không thèm để ý, chỉ lo hỏi những gì mà cô ta vừa nghe được từ trong điện thoại.
"Đúng vậy, chị dâu đang ở trong bệnh viện..."
Đoan Minh vừa mới nói hai chữ "chị dâu" ra, La Tiêu Phụng đã quát: "Đoan Minh Dũng, tôi mới là chị dâu của anh. Anh nhớ kỹ cho tôi, tháng sau tôi sẽ kết hôn với Duy Khiết, tôi mới là vợ của anh ấy."
"Này thư ký La, tôi nghĩ là chắc cô không biết chứ đại ca và Thẩm Khanh Khanh đã kết hôn từ trước, cho nên một tháng sau mà cô nói là chuyện không thể nào xảy ra được." Đoan Minh kinh ngạc há hốc mồm, cho tới giờ anh ta chưa từng thấy cái dáng vẻ dữ dằn như cọp cái này của La Tiêu Phụng, nên anh bắt đầu hoài nghi đôi mắt mình.
"Thẩm Khanh Khanh nhập viện rồi à, chắc là nạo thai chứ gì. Đoan Minh Dũng, một tháng sau chúng tôi có cử hành hôn lễ không thì anh cứ hỏi Lý Trình khác biết. Hôn lễ này đều do anh ta chuẩn bị cả. Còn nữa, từ giờ trở đi đừng nhắc tên con đó trước mặt tôi." La Tiêu Phụng gào xong lại trở lại như cũ, là La Tiêu Phụng xinh đẹp và tao nhã kia.
"Nạo thai? Không thể nào, La Tiêu Phụng, cô nói linh tinh, làm sao..."
"Được rồi, anh có thể về phòng của mình được rồi. Còn Thẩm Khanh Khanh có nạo thai hay không có liên quan gì tới tôi đâu, cũng chẳng liên quan gì tới anh. Hiện giờ tôi muốn một mình ngồi đây chờ Duy Khiết." La Tiêu Phụng ghét người nào thích Thẩm Khanh Khanh, kể cả người chẳng liên quan cũng vậy.
"Xin lỗi, đây là văn phòng của tổng giám đốc, mà bây giờ cô không phải nhân viên của công ty, nên dù muốn đợi anh ấy thì cũng mời cô sang phòng khách chờ." Đoan Minh Dũng nói không chút khách khí.
Văn phòng tổng giám đốc có rất nhiều bí mật thương mại, mà hiện nay La Tiêu Phụng không phải thư ký của tổng giám tốc, thậm chí còn không được coi là nhân viên của công ty, nên hiển nhiên không thể để cô ta ngồi đây chờ rồi.
"Lý Trình, phiền anh mời phó tổng Đoan Minh ra ngoài đi, tôi không thích có người ở đây làm ồn tới tôi." Thấy mình không không đuổi được Đoan Minh Dũng, La Tiêu Phụng bèn dùng ngữ khí ra lệnh gọi trợ lý của Lăng Duy Khiết tới.
"Phó tổng, cô La, hay là... hay là hai người đều sang phòng khách được không?" Lý Trình rất khó xử. Một bên là phó tổng, còn bên kia tuy từng là đồng nghiệp với nhau nhưng bây giờ cô ta rất có khả năng trở thành vợ tổng giám đốc, mà anh ta còn muốn lăn lộn ở Lăng Vân này, cũng chẳng muốn làm mếch lòng ai nên đành phải nói như vậy.
"Cô tới công ty làm gì?" Lăng Duy Khiết cố nén cơn giận, lạnh lùng chất vấn.
Ả đàn bà này thật chẳng biết điều gì cả, không biết sống chết, cô ta thực sự coi mình là vợ của anh nên dám không kiêng nể gì như thế này à? Nếu cô ta đã muốn cả thiên hạ này đều biết, vậy thì anh sẽ giúp cô ta.
"Em... Mẹ bảo em tới bàn với anh về chuyện chụp ảnh cưới." Vừa thấy Lăng Duy Khiết, La Tiêu Phụng quay ngoắt 180 độ trở nên dịu dàng như nước, nụ cười trên môi cô ta hệt như vừa được ngâm trong lọ mật vậy.
"Giờ trời đang lạnh như thế này, chờ bao giờ ấm hơn hẵng chụp." Lăng Duy Khiết lạnh lùng đáp một câu. Nụ cười trên mặt La Tiêu Phụng lập tức ủ rũ.
"Nếu trước khi kết hôn mà không chụp ảnh cưới, như vậy thì sẽ..."
Không chờ La Tiêu Phụng nói hết, Lăng Duy Khiết đã cắt ngang: "Không thì dời hôn lễ tới lúc nào trời ấm hơn đi."
La Tiêu Phụng hoảng hốt, vội la lên: "Ối, không... Ý em là chụp ảnh cưới muộn chút cũng không sao."
"Cô nói với mẹ cô đi, hình như tháng sau có vẻ hơi gấp, chờ tới mùa xuân..." Lăng Duy Khiết chậm rãi nói như vừa nói vừa suy nghĩ, làm cho La Tiêu Phụng sợ tới mức xua tay liên tục.
"Không đâu, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, nào có gấp gì đâu anh. Duy Khiết, hiện tại đang là giờ làm việc, anh cứ làm đi, em... em hẹn mẹ đi xem áo cưới rồi." Dường như sợ Lăng Duy Khiết đổi ý, La Tiêu Phụng nói xong là lập tức lùi ra sau, không cho Lăng Duy Khiết cơ hội nói tiếp.
"Duy Khiết, anh... anh thực sự sắp kết hôn với La Tiêu Phụng à?" Từ sau khi Lăng Duy Khiết trở về, Đoan Minh vẫn ngơ ngác ra đó. Mãi tới khi La Tiêu Phụng đi rồi, anh ta mới tỉnh táo lại đôi chút.
"Đoan Minh, lần sau cô ta mà tới tiếp, cậu cứ đuổi đi là được." Lăng Duy Khiết không trả lời câu hỏi của Đoan Minh, chỉ vứt lại một câu lạnh nhạt rồi đi thẳng tới phòng nghỉ ở văn phòng.
"Duy Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Không phải anh đã kết hôn từ năm năm trước rồi à? Sao giờ lại kết hôn cái gì nữa?" Đoan Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đi theo Lăng Duy Khiết vào phòng nghỉ.
“Đoan Minh, tôi cần nghỉ, cậu ra ngoài làm việc đi. Nếu đến bốn giờ mà tôi chưa dậy, cậu vào gọi tôi nhé." Lăng Duy Khiết không hề trả lời Đoan Minh.
"Duy Khiết, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Vì sao nhà thiết kế Thẩm lại vào bệnh viện? Lúc nãy nghe La Tiêu Phụng nói là cô ấy đi nạo thai, có phải là vậy không?" Đoan Minh Dũng vẫn chưa chịu thôi. Ngay cả khi Lăng Duy Khiết bước vào phòng tắm, anh ta cũng đứng chờ ngoài cửa, không hề e ngại chút nào.
"Cô ta biết Khanh Khanh đang có thai." Lăng Duy Khiết khẽ lẩm bẩm một câu. Khi kết hợp những gì Khanh Khanh nói tối hôm qua với chuyện La Tiêu Phụng xuất hiện ở đây ngày hôm nay thì anh đã hiểu ra.
Thì ra là cô ta, La Tiêu Phụng, đây gọi là thiên đường có lối cô không chịu đi, địa ngục không cửa cô cứ lao đầu vào.
"Duy Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói xem nào?" Đoan Minh lo quá, giọng càng lúc càng to.
"Không có chuyện gì đâu. Sau này La Tiêu Phụng tới đây, cậu cứ dỗ cô ta. Cô ta thích cái danh hiệu vợ tổng giám đốc thì cậu cứ chiều cô ta. Nhớ là phải dỗ cho cô ta vui vào. Ngoài ra, về chuyện hôn lễ, cậu cũng giúp tôi một việc, đó là bây giờ cậu bắt đầu tung tin ra đi, làm cho báo chí truyền hình đều dốc sức đưa tin về chuyện này..." Lăng Duy Khiết nói với Đoan Minh.
Giọng nói của anh xen lẫn với tiếng nước chảy, khiến người ta nghe mà lòng cảm thấy sợ hãi. Còn lúc này Đoan Minh Dũng chỉ có một cảm giác, đó là hôn lễ này chắc chắn không bình thường, chắc chắn là đại ca đang vạch ra kế hoạch gì đó.
Mà lúc này, sau khi rời khỏi tập đoàn Lăng Vân, La Tiêu Phụng bắt đầu dò la xem Khanh Khanh đang ở nơi nào. Ngày hôm qua Duy Khiết vẫn còn yên lành, hôm nay lại bắt đầu thay đổi, chắc chắn là có liên quan tới Thẩm Khanh Khanh rồi? Chẳng lẽ Thẩm Khanh Khanh dùng đứa bé uy hiếp anh ấy?
"Thẩm Khanh Khanh, tôi quyết không để cô phá hoại hôn lễ của tôi, chắc chắn là không. Cho dù cô biến mất, tôi cũng quyết không để cô phá hoại hôn lễ này." La Tiêu Phụng đấm lên cửa xe một cái, nói với vẻ mặt đầy căm thù.
La Tiêu Phụng cứ thế chờ ở bãi đỗ xe. Cô ta dám khẳng định rằng Lăng Duy Khiết sẽ tiếp tục tới bệnh viện, cho nên cô ta cứ ngồi trên xe chờ. Tuy trời lạnh, nhưng vì tìm được Thẩm Khanh Khanh, cô ta quả thực đã chờ trên chiếc xe lạnh lẽo như thế tận hai giờ đồng hồ, mãi cho tới khi Lăng Duy Khiết xuất hiện.
Cô ta cẩn thận theo đuôi Lăng Duy Khiết. Hai người một trước một sau tới bệnh viện Dương Quang. Cô ta cũng đi vào bệnh viện, quan sát kỹ xem Khanh Khanh đang nằm trong phòng nào. Mãi tới khi Lăng Duy Khiết đi rồi, cô ta mới giả vờ làm người nhà tới thăm Khanh Khanh.
"Anh còn quay lại làm gì, tôi cần nghỉ ngơi." Nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là Lăng Duy Khiết quay lại nên Khanh Khanh cố ý lạnh lùng nói.
"Thẩm Khanh Khanh, coi như cô thức thời đấy. Bỏ đứa bé đi vừa tốt cho cô mà cũng tốt cho mọi người." Vừa bước vào cửa La Tiêu Phụng đã khóa trái cửa lại, rồi đi tới trước mặt Thẩm Khanh Khanh, nói với nụ cười giả dối trên khuôn mặt.
"La Tiêu Phụng, sao cô lại tới đây?" Khanh Khanh ban đầu là quay mặt vào trong, khi nghe thấy giọng của La Tiêu Phụng, cô quay người lại, hỏi với vẻ rất bất ngờ.
"Sao thế, không chào đón tôi à? Thẩm Khanh Khanh, tôi với Duy Khiết sắp kết hôn rồi, tôi không muốn cô cứ bám lấy anh ấy mãi thế này. Hiện tại đứa bé không còn nữa rồi, có phải là cô nên biến đi không?" La Tiêu Phụng nói như kiểu mình đã là vợ chính thức của Lăng Duy Khiết rồi.
"Cô yên tâm, tôi sẽ đi. Chờ khi nào được xuất viện tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, trở về Italia." Nếu là người khác mà hùng hổ hăm dọa cô như vậy, Khanh Khanh chắc chắn không bỏ qua, nhưng người trước mặt lại là em gái cô.
"Khi nào thì cô mới ra viện? Hở cô Thẩm?" La Tiêu Phụng khoanh tay trước ngực, cười nhìn chằm chằm vào Khanh Khanh, người đang nằm trên giường bệnh.
"Bác sĩ nói rằng phải một tháng nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần hai mươi ngày là đủ rồi." Khanh Khanh khẽ nói.
Thực ra cô cũng muốn sớm rời khỏi nơi này, nhưng hiện tại thai đang bất ổn, nên cô bắt buộc phải đảm bảo rằng đứa bé an toàn rồi mới có thể rời đi.
"Hai mươi ngày? Thẩm Khanh Khanh, tôi chờ không kịp, như vậy sẽ cản trở hôn lễ của tôi và Duy Khiết. Thôi cô cứ về Italia ngay đi." Hai hàng lông mày của La Tiêu Phụng nhướn lên, cô ta đột nhiên cúi người rồi cười âm hiểm với Khanh Khanh.
"Xin lỗi, trước khi đi tôi có chuyện cần phải làm." Khanh Khanh nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy ánh mắt như thế này từ La Tiêu Phụng, bởi em gái đã từng là người mà cô khao khát, nhưng bây giờ hai danh từ ‘em gái’ và ‘chồng’ lại đại diện cho hai con người khiến trái tim cô băng giá.
"Nói đi, có chuyện gì, tôi sẽ hoàn thành giúp cô nhanh thôi." La Tiêu Phụng đứng lên, nói với vẻ ngạo mạn.
"Ly hôn, tôi bắt buộc phải ly hôn với Duy Khiết rồi mới đi được." Khanh Khanh biết có một số chuyện cô đã không cách nào ngăn cản nữa, nhưng cô bắt buộc phải để La Tiêu Phụng biết chuyện này. Nếu cô ta còn lý trí, chắc chắn sẽ không kết hôn với Lăng Duy Khiết nữa.
"Ly hôn? Các người thật sự kết hôn rồi?" Nhìn vào đôi mắt chăm chú của Khanh Khanh, La Tiêu Phụng lại thấy tin tin.
"Đúng vậy, tôi không hề lừa cô. Thực tế thì chúng tôi đã kết hôn từ năm năm trước. Lần này, lần này tôi về nước chính là để ly hôn, nhưng lại không ngờ rằng..."
Giọng nói của Khanh Khanh phảng phất nỗi buồn man mác. Nếu năm năm trước mà cô biết sự kích động nhất thời sẽ dẫn tới hậu quả hôm nay, cô... cô vẫn sẽ làm như vậy, tuy chưa từng có được Lăng Duy Khiết, nhưng cô có hai bảo bối mà cô yêu quý nhất trên đời này.
"Không thể nào? Nếu các người đã kết hôn, vì sao Duy Khiết còn muốn kết hôn với tôi? Thẩm Khanh Khanh, tôi xin cô đừng có giả vờ đáng thương, giả vờ yếu đuối nữa, tôi sẽ không tin đâu." La Tiêu Phụng giơ nắm đấm đánh xuống bên gối của Khanh Khanh, nói như là đang uy hiếp.
"Tôi không cần phải lừa cô làm gì. Cô tin hay không thì tùy, nhưng là cô muốn đăng ký kết hôn với anh ta cơ mà." Khanh Khanh cố chịu đựng sự đau đớn trong lòng và cơn đau trong bụng nhắc nhở La Tiêu Phụng.
Bình luận facebook