Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 136 HỒ TIÊU LƯƠNG ĐƯA RA ĐIỀU KIỆN GẢ CHO LĂNG DUY KHIẾT
CHƯƠNG 136: HỒ TIÊU LƯƠNG ĐƯA RA ĐIỀU KIỆN GẢ CHO LĂNG DUY KHIẾT
Lăng Duy Khiết bị Hạ Dụng cản lại, lúc này, đang bị động chờ đợi điện thoại của Hồ Tiêu Lương.
“Hạ Dụng, tôi quyết định báo cảnh sát, dù có đánh rắn động cỏ hay không, ít ra cũng phải cho Hồ Tiêu Lương một lời cảnh cáo, nếu làm như vậy, chí ít bọn chúng không dám manh động, không dám làm gì Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết thật sự không muốn chờ như này nữa.
“Duy Khiết, nhẫn nại chút nữa, bây giờ chưa đến mười hai tiếng, báo cảnh sát cũng vô dụng, thế này đi, tôi có một cậu bạn học cũ ở cục cảnh sát thành phố, có lẽ cậu ta có thể giúp được chút ít, ngoài ra, chúng ta lại tìm thêm vài người canh chừng Hồ Tiêu Lương.” Hạ Dụng trấn an Lăng Duy Khiết.
“Tôi đã nhờ văn phòng thám tử giúp tôi điều tra rồi, một khi có tin tức bọn họ sẽ lập tức báo cho tôi, nhưng bây giờ chúng ta cứ chờ như này cũng không phải biện pháp hay, ngộ nhỡ hai con quỷ phá phách nhà tôi biết được thì sợ sẽ gặp phải tai họa lớn hơn.” Lăng Duy Khiết vừa lo lắng cho an nguy của bà xã, vừa lo hai đứa con trai chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
“Cậu phái thêm nhiều người đến chăm sóc chúng nó đi, dù sao đi nữa thì chúng nó cũng chỉ là trẻ con, không lật cả trời lên nổi đâu.” Thời gian Hạ Dụng và lũ trẻ ở chung không nhiều nên không biết hai đứa nhóc này làm khổ người khác nhiều biết bao nhiêu.
“Vậy cũng khó nói, chuyện lần trước tôi hẹn gặp Hồ Tiêu Lương chúng nó đều biết, sau đó, tôi truy hỏi nhiều lần mới biết chúng nó cài máy nghe trộm trong điện thoại của tôi.” Lăng Duy Khiết lắc đầu, nghĩ đến chuyện đám nhóc đắc ý nói cài máy nghe lén, anh suýt nữa phát điên, chúng nó mới năm tuổi, sao cái gì cũng làm được thế.
“Cái gì? Duy Khiết, có phải cậu nghe nhầm rồi không, con trai cậu biết lắp cả máy nghe lén?” Hạ Dụng sửng sốt không khép miệng lại được, mặc dù chỉ cần mua được đồ, lắp cũng không khó, thế nhưng đối với hai bạn nhỏ mà nói, lắp vào trong di động thật không đơn giản chút nào.
“Ừ, bởi vì bọn chúng có một sư phụ rất lợi hại.” Lăng Duy Khiết chua xót nói.
Nghe Lăng Duy Khiết nói như vậy, Hạ Dụng theo trực giác nói: “Sư phụ của xã hội đen à?”
Lăng Duy Khiết lắc đầu, “Di Sinan – hoàng tộc Ophelia của Tây Ban Nha.” Nhớ đến sự sùng bái với sư phụ của đám nhỏ, giờ anh vẫn cảm thấy không dễ chịu.
“Ồ, Duy Khiết, tôi nghĩ – nếu Lâm Lâm và Duệ Duệ đã lắp máy nghe lén lên điện thoại cậu, vậy có khi nào trên điện thoại của Khanh Khanh cũng có không?” Hạ Dụng đột nhiên hỏi.
Lăng Duy Khiết bừng tỉnh, dựa theo tính phá phách nghịch ngợm của hai thằng nhóc, có lẽ rất có khả năng, mừng rỡ nói: “Quả thật là có khả năng này.”
“Vậy chúng ta đi tìm hai nhóc con trước đi.” Hạ Dụng cũng tràn ngập kỳ vọng nói.
Lăng Duy Khiết gọi điện thoại cho bảo vệ, biết hai nhóc con này vẫn còn đang chơi ở bên ngoài, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh cho bảo vệ lập tức đưa bọn chúng quay về.
“Lâm Lâm, bố muốn hỏi con, hai đứa có lắp mấy loại như máy nghe lén lên điện thoại của mẹ không?”
“Bố, bố nghi ngờ mẹ gì à?” Lâm Lâm không trả lời, trái lại cười ha ha nói.
“Không phải, trước tiên con nói cho bố biết là có lắp hay không?” Lăng Duy Khiết sốt ruột nói.
“Không có ạ, mẹ đâu có giống bố trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nên không cần thiết cái đó, bố à, bố đừng có nhỏ nhen vậy chứ, nếu mà trong lòng mẹ có người khác thì sẽ không...” Lâm Lâm chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Duệ Duệ giằng lấy.
“Bố ơi, bố cứ hỏi về mẹ, tóm lại là có chuyện gì?”
“Không có gì, hai đứa về nhà sớm chút, bố và mẹ có chút chuyện, tối nay có thể không về đâu.” Để tránh con trai hỏi thêm, Lăng Duy Khiết chủ động nói.
“Ồ, bố, vậy bảo mẹ nghe điện thoại đi, con...” Lăng Duy Khiết vừa nghe con trai nói muốn mẹ nghe điện thoại, lập tức nói: “Duệ Duệ, bố và mẹ còn có việc, bố tắt máy trước đây.”
Lăng Duy Khiết nói xong, không để con trai có cơ hội hỏi tiếp, tắt luôn điện thoại.
“Không có, tôi gọi cho Hồ Tiêu Lương.” Lăng Duy Khiết thấy không thể chờ tiếp nữa, nói xong liền gọi điện thoại.
“Chờ đã, Duy Khiết, cậu...”
“Tôi biết phải nói cái gì, tối thiểu phải cho cô ta một cảnh cáo.” Lăng Duy Khiết đẩy tay Hạ Dụng ra, gọi điện cho Hồ Tiêu Lương.
“Duy Khiết, là anh hả? Kết quả có rồi, mặc dù nói ban đầu không phải em cam tâm tình nguyện gả cho bố anh, nhưng Tiểu Vi thật sự là em gái anh.” Hồ Tiêu Lương đầu kia điện thoại nói có chút kích động nói.
“Kết quả giám định có rồi, nhưng hoàn toàn ngược lại, đứa bé kia căn bản không phải con của bố tôi, Hồ Tiêu Lương, cô không cần giở trò nữa, vị bác sĩ Hà năm đó cùng ra tay với cô có phải bị cô mưu hại rồi không?” Lăng Duy Khiết sẵng giọng nói.
Đầu kia điện thoại lặng im một hồi xong lại truyền đến giọng nói hơi kích động của Hồ Tiêu Lương, “Duy Khiết, em không biết anh đang nói cái gì, em thấy chúng ta nên đổi cơ quan giám định đi, em có thể thề với trời, Tiểu Vi thật sự là con đẻ của bố anh, thật sự là em gái anh.”
“Phải không, chúng ta lấy khoa học ra nói chuyện, nếu cô không tin, chúng ta có thể gặp mặt, tôi sẽ cho cô xem kết quả giám định.” Lăng Duy Khiết chủ động mời Hồ Tiêu Lương, Hạ Dụng ở một bên nghe thấy không khỏi lo lắng.
“Được, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện đi, Tiểu Vi vẫn đang ở bệnh viện.” Hồ Tiêu Lương ngừng lại một chút mới nói.
“Vậy một tiếng sau chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ nói.
Ngắt điện thoại xong, Hạ Dụng lo lắng nói: “Duy Khiết, cậu muốn gặp Hồ Tiêu Lương thật à?”
“Đương nhiên, tối thiểu là có thể tóm lấy cô ta làm con tin.” Lăng Duy Khiết khăng khăng nói.
“Duy Khiết, như vậy thì chúng ta sẽ rất bị động.” Hạ Dụng cố khuyên.
Nghĩ đến người bố đã mất, nghĩ đến Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết căm hận nói: “Hiện tại chúng ta cũng đang ở thế bị động, tôi thực sự không thể chờ tiếp như này được nữa, bất luận ra sao, tôi cũng sẽ mau chóng tìm thấy Khanh Khanh, đồng thời đưa Hồ Tiêu Lương ra trước công lý, bắt cô ta trả giá cho tất cả những gì cô ta đã làm.”
Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao, nếu toàn bộ có thể bắt đầu lại, vậy anh quyết không quen Hồ Tiêu Lương, anh thà chọn tốt nghiệp cấp ba xong đi nước ngoài còn hơn ở lại đây quen biết người phụ nữ họ Hồ này.
“Vậy tôi đi cùng cậu.” Hạ Dụng không yên tâm, Hồ Tiêu Lương quá xảo quyệt.
“Không cần, Hạ Dụng, phiền cậu giúp tôi tiếp tục tìm Khanh Khanh, Hồ Tiêu Lương tôi có thể xử lý được.” Tay Lăng Duy Khiết đặt lên vai Hạ Dụng, đây chính là tình bạn giữa đàn ông, vì bạn bè có thể không tiếc mạng sống, Hạ Dụng, anh ta tuyệt đối là người có thể tin tưởng được.
Hạ Dụng gật đầu, anh ta biết rõ thương tổn Hồ Tiêu Lương gây ra cho Duy Khiết lớn đến chừng nào, hơn nữa cô ta còn là mối tình đầu của Duy Khiết, anh ta vẫn lo Duy Khiết không buông bỏ được và trúng gian kế của Hồ Tiêu Lương, “Cậu yên tâm, một khi có tin tức, tôi sẽ gọi điện cho cậu ngay. Cậu cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được để ả phụ nữ kia lừa đấy.”
Lăng Duy Khiết gật đầu, lái xe đến bệnh viện giám định.
Lúc anh đến bệnh viện, Hồ Tiêu Lương vẫn chưa đến, đầu tiên anh đến phòng của Tiểu Vi.
“Anh, anh đến rồi.” Tiểu Vi hình như biết rồi nên nhìn thấy Lăng Duy Khiết liền trực tiếp gọi anh.
“Con trai tôi và cháu xấp xỉ nhau, cháu vẫn nên gọi là chú đi.” Đối mặt với Tiểu Vi đang quấn băng đầy mặt, Lăng Duy Khiết không bày ra bộ mặt lạnh lùng nổi, đứa bé này sẽ làm anh nghĩ đến hai đứa con trai của mình.
“Nhưng mẹ nói anh là anh trai em.” Tiểu Vi trợn tròn mắt không tin nhìn Lăng Duy Khiết.
“Vậy bố cháu đâu?” Lăng Duy Khiết lập tức hỏi tiếp theo lời của Tiểu Vi.
“Duy Khiết, lừa gạt một đứa bé hình như không phải chuyện anh hay làm đâu.” Không ngờ anh vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến giọng Hồ Tiêu Lương.
“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với cô, không nên lừa gạt trẻ con, chúng ta cùng đi xem kết quả giám định đi.” Lăng Duy Khiết đứng dậy, trước mặt con trẻ anh thực sự không muốn nói những lời khiến người khác tổn thương như vậy.
“Anh không cần phải xem, con của em, dĩ nhiên em biết là của ai.” Hồ Tiêu Lương khinh thường nói.
“Vậy ý của cô là có người động tay?” Lăng Duy Khiết đứng dậy, túm Hồ Tiêu Lương đi ra khỏi phòng bệnh.
“Em không cần thiết phải giải thích cái này, con gái là do em sinh, em không cần phải giải thích với anh.” Hồ Tiêu Lương trầm mặt, rút tay ra, tức giận nói.
“Chúng ta kiếm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đã.” Lăng Duy Khiết rất bình tĩnh, càng như vậy càng chứng minh Hồ Tiêu Lương chột dạ, sau khi gả cho bố anh, chắc chắn cô ta còn có đàn ông khác bên ngoài.
“Cũng được, chúng ta đã nhiều năm rồi chưa gặp, hôm nay không dễ gì mới được gặp nhau, em cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh.” Hồ Tiêu Lương sảng khoái đồng ý.
Hai người đến quán cà phê bên cạnh bệnh viện, Lăng Duy Khiết hình như tương đối kiên nhẫn, không ngừng khuấy cà phê chứ không nói chuyện.
“Duy Khiết, anh có gì muốn nói không?” Hồ Tiêu Lương không chịu được bầu không khí bức bí này, cô ta nhấp một ngụm cà phê xong rồi nói.
“Tôi đang nghĩ vợ tôi giờ đang làm gì?” Lăng Duy Khiết cố ý nói chậm rì.
Không ngờ Hồ Tiêu Lương lại cười rộ lên, tiếp lời anh: “Duy Khiết, anh thật sự coi cô ta là vợ anh hả? Theo như em biết, năm năm nay, cô ta vẫn luôn sống ở Ý, hai người cũng tính là vợ chồng hả?”
“Cô điều tra chúng tôi rõ đấy, tại sao cô muốn điều tra Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết nói, giọng càng lúc càng lạnh.
“Cô ta là tình địch của em, đương nhiên là phải điều tra rồi, Duy Khiết, có phải anh cũng xét nghiệm DNA với hai đứa bé kia không?” Hồ Tiêu Lương cười như không cười nói.
“Nếu con gái của cô lớn lên giống bố tôi, vậy thì không cần làm xét nghiệm DNA tôi cũng tin, Hồ Tiêu Lương, hôm nay cô có phải cô đã gặp vợ tôi không?” Lăng Duy Khiết nhìn dáng vẻ kia của Hồ Tiêu Lương, càng cảm thấy Khanh Khanh đang ở trong tay cô ta.
“Gặp cô ta? Em lấy đâu ra bản lĩnh đấy, Duy Khiết, sao thế, người đàn bà của anh mất tích à?” Mặt Hồ Tiêu Lương đầy ý cười, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất vui.
“Sao cô biết Khanh Khanh mất tích? Hồ Tiêu Lương, là cô đưa Khanh Khanh đi hả?” Ánh mắt Lăng Duy Khiết hung ác nham hiểm, tựa như muốn giết chết Hồ Tiêu Lương vậy.
“Em từng nói, em không có bản lĩnh đấy, người phụ nữ của anh mất tích, anh phải tự đi mà tìm chứ, đừng nhìn người ta rồi nghĩ là người ta bắt cóc vợ anh, Duy Khiết, anh càng ngày càng không giống anh rồi.” Hình như Hồ Tiêu Lương cố ý nói vậy, miệng thì không thừa nhận nhưng mỗi câu đều như đang ám chỉ cho Lăng Duy Khiết, bà xã anh là do tôi bắt đấy.
“Hồ Tiêu Lương, rốt cuộc cô muốn cái gì?” Lăng Duy Khiết thật muốn bóp chết ả đàn bà trước mắt này, nhất là cái mặt trát đầy phấn kia.
“Duy Khiết, anh còn nhớ khoảng thời gian hạnh phúc khi chúng mình còn bên nhau không? Quãng thời gian đó, chúng mình đơn thuần biết mấy, yêu chính là yêu, chưa hề lo lắng gì đến mọi thứ bên ngoài, tình yêu học đường là hồn nhiên nhất, lúc đó, chúng mình ngốc đến mức kiss trước mặt người khác cũng xấu hổ...”
Mỗi một câu của Hồ Tiêu Lương đều dẫn dắt Lăng Duy Khiết hồi tưởng lại quãng thời gian mới yêu, điều này làm anh không thể nhịn được nữa, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đe dọa Hồ Tiêu Lương, cắn răng nói: “Đủ rồi, rốt cuộc cô muốn gì.”
“Chúng ta kết hôn đi, sáu năm trước, người em nên gả cho chính là anh, Duy Khiết, cưới em đi, em sẽ làm một người vợ tốt.” Hồ Tiêu Lương vươn tay ra, muốn bắt lấy tay Lăng Duy Khiết, Lăng Duy Khiết rút tay lại trước một bước.
Lăng Duy Khiết bị Hạ Dụng cản lại, lúc này, đang bị động chờ đợi điện thoại của Hồ Tiêu Lương.
“Hạ Dụng, tôi quyết định báo cảnh sát, dù có đánh rắn động cỏ hay không, ít ra cũng phải cho Hồ Tiêu Lương một lời cảnh cáo, nếu làm như vậy, chí ít bọn chúng không dám manh động, không dám làm gì Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết thật sự không muốn chờ như này nữa.
“Duy Khiết, nhẫn nại chút nữa, bây giờ chưa đến mười hai tiếng, báo cảnh sát cũng vô dụng, thế này đi, tôi có một cậu bạn học cũ ở cục cảnh sát thành phố, có lẽ cậu ta có thể giúp được chút ít, ngoài ra, chúng ta lại tìm thêm vài người canh chừng Hồ Tiêu Lương.” Hạ Dụng trấn an Lăng Duy Khiết.
“Tôi đã nhờ văn phòng thám tử giúp tôi điều tra rồi, một khi có tin tức bọn họ sẽ lập tức báo cho tôi, nhưng bây giờ chúng ta cứ chờ như này cũng không phải biện pháp hay, ngộ nhỡ hai con quỷ phá phách nhà tôi biết được thì sợ sẽ gặp phải tai họa lớn hơn.” Lăng Duy Khiết vừa lo lắng cho an nguy của bà xã, vừa lo hai đứa con trai chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
“Cậu phái thêm nhiều người đến chăm sóc chúng nó đi, dù sao đi nữa thì chúng nó cũng chỉ là trẻ con, không lật cả trời lên nổi đâu.” Thời gian Hạ Dụng và lũ trẻ ở chung không nhiều nên không biết hai đứa nhóc này làm khổ người khác nhiều biết bao nhiêu.
“Vậy cũng khó nói, chuyện lần trước tôi hẹn gặp Hồ Tiêu Lương chúng nó đều biết, sau đó, tôi truy hỏi nhiều lần mới biết chúng nó cài máy nghe trộm trong điện thoại của tôi.” Lăng Duy Khiết lắc đầu, nghĩ đến chuyện đám nhóc đắc ý nói cài máy nghe lén, anh suýt nữa phát điên, chúng nó mới năm tuổi, sao cái gì cũng làm được thế.
“Cái gì? Duy Khiết, có phải cậu nghe nhầm rồi không, con trai cậu biết lắp cả máy nghe lén?” Hạ Dụng sửng sốt không khép miệng lại được, mặc dù chỉ cần mua được đồ, lắp cũng không khó, thế nhưng đối với hai bạn nhỏ mà nói, lắp vào trong di động thật không đơn giản chút nào.
“Ừ, bởi vì bọn chúng có một sư phụ rất lợi hại.” Lăng Duy Khiết chua xót nói.
Nghe Lăng Duy Khiết nói như vậy, Hạ Dụng theo trực giác nói: “Sư phụ của xã hội đen à?”
Lăng Duy Khiết lắc đầu, “Di Sinan – hoàng tộc Ophelia của Tây Ban Nha.” Nhớ đến sự sùng bái với sư phụ của đám nhỏ, giờ anh vẫn cảm thấy không dễ chịu.
“Ồ, Duy Khiết, tôi nghĩ – nếu Lâm Lâm và Duệ Duệ đã lắp máy nghe lén lên điện thoại cậu, vậy có khi nào trên điện thoại của Khanh Khanh cũng có không?” Hạ Dụng đột nhiên hỏi.
Lăng Duy Khiết bừng tỉnh, dựa theo tính phá phách nghịch ngợm của hai thằng nhóc, có lẽ rất có khả năng, mừng rỡ nói: “Quả thật là có khả năng này.”
“Vậy chúng ta đi tìm hai nhóc con trước đi.” Hạ Dụng cũng tràn ngập kỳ vọng nói.
Lăng Duy Khiết gọi điện thoại cho bảo vệ, biết hai nhóc con này vẫn còn đang chơi ở bên ngoài, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh cho bảo vệ lập tức đưa bọn chúng quay về.
“Lâm Lâm, bố muốn hỏi con, hai đứa có lắp mấy loại như máy nghe lén lên điện thoại của mẹ không?”
“Bố, bố nghi ngờ mẹ gì à?” Lâm Lâm không trả lời, trái lại cười ha ha nói.
“Không phải, trước tiên con nói cho bố biết là có lắp hay không?” Lăng Duy Khiết sốt ruột nói.
“Không có ạ, mẹ đâu có giống bố trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nên không cần thiết cái đó, bố à, bố đừng có nhỏ nhen vậy chứ, nếu mà trong lòng mẹ có người khác thì sẽ không...” Lâm Lâm chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Duệ Duệ giằng lấy.
“Bố ơi, bố cứ hỏi về mẹ, tóm lại là có chuyện gì?”
“Không có gì, hai đứa về nhà sớm chút, bố và mẹ có chút chuyện, tối nay có thể không về đâu.” Để tránh con trai hỏi thêm, Lăng Duy Khiết chủ động nói.
“Ồ, bố, vậy bảo mẹ nghe điện thoại đi, con...” Lăng Duy Khiết vừa nghe con trai nói muốn mẹ nghe điện thoại, lập tức nói: “Duệ Duệ, bố và mẹ còn có việc, bố tắt máy trước đây.”
Lăng Duy Khiết nói xong, không để con trai có cơ hội hỏi tiếp, tắt luôn điện thoại.
“Không có, tôi gọi cho Hồ Tiêu Lương.” Lăng Duy Khiết thấy không thể chờ tiếp nữa, nói xong liền gọi điện thoại.
“Chờ đã, Duy Khiết, cậu...”
“Tôi biết phải nói cái gì, tối thiểu phải cho cô ta một cảnh cáo.” Lăng Duy Khiết đẩy tay Hạ Dụng ra, gọi điện cho Hồ Tiêu Lương.
“Duy Khiết, là anh hả? Kết quả có rồi, mặc dù nói ban đầu không phải em cam tâm tình nguyện gả cho bố anh, nhưng Tiểu Vi thật sự là em gái anh.” Hồ Tiêu Lương đầu kia điện thoại nói có chút kích động nói.
“Kết quả giám định có rồi, nhưng hoàn toàn ngược lại, đứa bé kia căn bản không phải con của bố tôi, Hồ Tiêu Lương, cô không cần giở trò nữa, vị bác sĩ Hà năm đó cùng ra tay với cô có phải bị cô mưu hại rồi không?” Lăng Duy Khiết sẵng giọng nói.
Đầu kia điện thoại lặng im một hồi xong lại truyền đến giọng nói hơi kích động của Hồ Tiêu Lương, “Duy Khiết, em không biết anh đang nói cái gì, em thấy chúng ta nên đổi cơ quan giám định đi, em có thể thề với trời, Tiểu Vi thật sự là con đẻ của bố anh, thật sự là em gái anh.”
“Phải không, chúng ta lấy khoa học ra nói chuyện, nếu cô không tin, chúng ta có thể gặp mặt, tôi sẽ cho cô xem kết quả giám định.” Lăng Duy Khiết chủ động mời Hồ Tiêu Lương, Hạ Dụng ở một bên nghe thấy không khỏi lo lắng.
“Được, chúng ta gặp mặt ở bệnh viện đi, Tiểu Vi vẫn đang ở bệnh viện.” Hồ Tiêu Lương ngừng lại một chút mới nói.
“Vậy một tiếng sau chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ nói.
Ngắt điện thoại xong, Hạ Dụng lo lắng nói: “Duy Khiết, cậu muốn gặp Hồ Tiêu Lương thật à?”
“Đương nhiên, tối thiểu là có thể tóm lấy cô ta làm con tin.” Lăng Duy Khiết khăng khăng nói.
“Duy Khiết, như vậy thì chúng ta sẽ rất bị động.” Hạ Dụng cố khuyên.
Nghĩ đến người bố đã mất, nghĩ đến Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết căm hận nói: “Hiện tại chúng ta cũng đang ở thế bị động, tôi thực sự không thể chờ tiếp như này được nữa, bất luận ra sao, tôi cũng sẽ mau chóng tìm thấy Khanh Khanh, đồng thời đưa Hồ Tiêu Lương ra trước công lý, bắt cô ta trả giá cho tất cả những gì cô ta đã làm.”
Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết bao, nếu toàn bộ có thể bắt đầu lại, vậy anh quyết không quen Hồ Tiêu Lương, anh thà chọn tốt nghiệp cấp ba xong đi nước ngoài còn hơn ở lại đây quen biết người phụ nữ họ Hồ này.
“Vậy tôi đi cùng cậu.” Hạ Dụng không yên tâm, Hồ Tiêu Lương quá xảo quyệt.
“Không cần, Hạ Dụng, phiền cậu giúp tôi tiếp tục tìm Khanh Khanh, Hồ Tiêu Lương tôi có thể xử lý được.” Tay Lăng Duy Khiết đặt lên vai Hạ Dụng, đây chính là tình bạn giữa đàn ông, vì bạn bè có thể không tiếc mạng sống, Hạ Dụng, anh ta tuyệt đối là người có thể tin tưởng được.
Hạ Dụng gật đầu, anh ta biết rõ thương tổn Hồ Tiêu Lương gây ra cho Duy Khiết lớn đến chừng nào, hơn nữa cô ta còn là mối tình đầu của Duy Khiết, anh ta vẫn lo Duy Khiết không buông bỏ được và trúng gian kế của Hồ Tiêu Lương, “Cậu yên tâm, một khi có tin tức, tôi sẽ gọi điện cho cậu ngay. Cậu cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không được để ả phụ nữ kia lừa đấy.”
Lăng Duy Khiết gật đầu, lái xe đến bệnh viện giám định.
Lúc anh đến bệnh viện, Hồ Tiêu Lương vẫn chưa đến, đầu tiên anh đến phòng của Tiểu Vi.
“Anh, anh đến rồi.” Tiểu Vi hình như biết rồi nên nhìn thấy Lăng Duy Khiết liền trực tiếp gọi anh.
“Con trai tôi và cháu xấp xỉ nhau, cháu vẫn nên gọi là chú đi.” Đối mặt với Tiểu Vi đang quấn băng đầy mặt, Lăng Duy Khiết không bày ra bộ mặt lạnh lùng nổi, đứa bé này sẽ làm anh nghĩ đến hai đứa con trai của mình.
“Nhưng mẹ nói anh là anh trai em.” Tiểu Vi trợn tròn mắt không tin nhìn Lăng Duy Khiết.
“Vậy bố cháu đâu?” Lăng Duy Khiết lập tức hỏi tiếp theo lời của Tiểu Vi.
“Duy Khiết, lừa gạt một đứa bé hình như không phải chuyện anh hay làm đâu.” Không ngờ anh vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến giọng Hồ Tiêu Lương.
“Đây chính là chuyện tôi muốn nói với cô, không nên lừa gạt trẻ con, chúng ta cùng đi xem kết quả giám định đi.” Lăng Duy Khiết đứng dậy, trước mặt con trẻ anh thực sự không muốn nói những lời khiến người khác tổn thương như vậy.
“Anh không cần phải xem, con của em, dĩ nhiên em biết là của ai.” Hồ Tiêu Lương khinh thường nói.
“Vậy ý của cô là có người động tay?” Lăng Duy Khiết đứng dậy, túm Hồ Tiêu Lương đi ra khỏi phòng bệnh.
“Em không cần thiết phải giải thích cái này, con gái là do em sinh, em không cần phải giải thích với anh.” Hồ Tiêu Lương trầm mặt, rút tay ra, tức giận nói.
“Chúng ta kiếm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đã.” Lăng Duy Khiết rất bình tĩnh, càng như vậy càng chứng minh Hồ Tiêu Lương chột dạ, sau khi gả cho bố anh, chắc chắn cô ta còn có đàn ông khác bên ngoài.
“Cũng được, chúng ta đã nhiều năm rồi chưa gặp, hôm nay không dễ gì mới được gặp nhau, em cũng có rất nhiều lời muốn nói với anh.” Hồ Tiêu Lương sảng khoái đồng ý.
Hai người đến quán cà phê bên cạnh bệnh viện, Lăng Duy Khiết hình như tương đối kiên nhẫn, không ngừng khuấy cà phê chứ không nói chuyện.
“Duy Khiết, anh có gì muốn nói không?” Hồ Tiêu Lương không chịu được bầu không khí bức bí này, cô ta nhấp một ngụm cà phê xong rồi nói.
“Tôi đang nghĩ vợ tôi giờ đang làm gì?” Lăng Duy Khiết cố ý nói chậm rì.
Không ngờ Hồ Tiêu Lương lại cười rộ lên, tiếp lời anh: “Duy Khiết, anh thật sự coi cô ta là vợ anh hả? Theo như em biết, năm năm nay, cô ta vẫn luôn sống ở Ý, hai người cũng tính là vợ chồng hả?”
“Cô điều tra chúng tôi rõ đấy, tại sao cô muốn điều tra Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết nói, giọng càng lúc càng lạnh.
“Cô ta là tình địch của em, đương nhiên là phải điều tra rồi, Duy Khiết, có phải anh cũng xét nghiệm DNA với hai đứa bé kia không?” Hồ Tiêu Lương cười như không cười nói.
“Nếu con gái của cô lớn lên giống bố tôi, vậy thì không cần làm xét nghiệm DNA tôi cũng tin, Hồ Tiêu Lương, hôm nay cô có phải cô đã gặp vợ tôi không?” Lăng Duy Khiết nhìn dáng vẻ kia của Hồ Tiêu Lương, càng cảm thấy Khanh Khanh đang ở trong tay cô ta.
“Gặp cô ta? Em lấy đâu ra bản lĩnh đấy, Duy Khiết, sao thế, người đàn bà của anh mất tích à?” Mặt Hồ Tiêu Lương đầy ý cười, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất vui.
“Sao cô biết Khanh Khanh mất tích? Hồ Tiêu Lương, là cô đưa Khanh Khanh đi hả?” Ánh mắt Lăng Duy Khiết hung ác nham hiểm, tựa như muốn giết chết Hồ Tiêu Lương vậy.
“Em từng nói, em không có bản lĩnh đấy, người phụ nữ của anh mất tích, anh phải tự đi mà tìm chứ, đừng nhìn người ta rồi nghĩ là người ta bắt cóc vợ anh, Duy Khiết, anh càng ngày càng không giống anh rồi.” Hình như Hồ Tiêu Lương cố ý nói vậy, miệng thì không thừa nhận nhưng mỗi câu đều như đang ám chỉ cho Lăng Duy Khiết, bà xã anh là do tôi bắt đấy.
“Hồ Tiêu Lương, rốt cuộc cô muốn cái gì?” Lăng Duy Khiết thật muốn bóp chết ả đàn bà trước mắt này, nhất là cái mặt trát đầy phấn kia.
“Duy Khiết, anh còn nhớ khoảng thời gian hạnh phúc khi chúng mình còn bên nhau không? Quãng thời gian đó, chúng mình đơn thuần biết mấy, yêu chính là yêu, chưa hề lo lắng gì đến mọi thứ bên ngoài, tình yêu học đường là hồn nhiên nhất, lúc đó, chúng mình ngốc đến mức kiss trước mặt người khác cũng xấu hổ...”
Mỗi một câu của Hồ Tiêu Lương đều dẫn dắt Lăng Duy Khiết hồi tưởng lại quãng thời gian mới yêu, điều này làm anh không thể nhịn được nữa, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị đe dọa Hồ Tiêu Lương, cắn răng nói: “Đủ rồi, rốt cuộc cô muốn gì.”
“Chúng ta kết hôn đi, sáu năm trước, người em nên gả cho chính là anh, Duy Khiết, cưới em đi, em sẽ làm một người vợ tốt.” Hồ Tiêu Lương vươn tay ra, muốn bắt lấy tay Lăng Duy Khiết, Lăng Duy Khiết rút tay lại trước một bước.
Bình luận facebook