Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 140 LĂNG DUY KHIẾT VƯỢT NGỤC
CHƯƠNG 140: LĂNG DUY KHIẾT VƯỢT NGỤC
“ Đồ ngốc, đương nhiên là đi tìm hồ ly tinh rồi.” Duệ Duệ liếc anh trai một cái, bất kể là ai chỉ cần dám bắt nạt mẹ của bọn chúng, bọn chúng đều không bỏ qua cho cô ta.
“Nhưng em biết lái xe không?” Lâm Lâm quay lại nhìn Duệ Duệ, bọn chúng có lợi hại mấy cũng chỉ là trẻ con, những cái khác gì cũng được nhưng lái xe thì đầu tiên chân không đủ dài, cũng không thể với tới phanh xe. Hơn nữa nếu như bọn chúng lái xe ra ngoài thì người đầu tiên tìm bọn chúng sẽ chính là chú cảnh sát.
“Không, nhưng chúng ta có tiền, đi thôi, đồ ngốc, chúng ta thuê taxi là được rồi, đằng nào thì không phải chúng ta không biết địa chỉ của con hồ ly tinh đó.” Duệ Duệ cứ thế đi thẳng ra ngoài.
“Đợi đã, tránh mấy chú vệ sĩ của bố cũng không phải chuyện dễ dàng.” Lâm Lâm lại đuổi lên trước nói.
“Ai nói chúng ta phải tránh, chúng ta sẽ đi ra một cách quang minh chính đại. Nhanh lên.” Duệ Duệ nói, lại một lần nữa thúc giục.
Hai đứa đến tìm chú Phúc rồi từ chú Phúc gọi điện cho Hạ Dụng, Hạ Dụng bảo chú Phúc đưa bọn chúng tới đồn cảnh sát, cứ như vậy, hai con tiểu quỷ ra khỏi nhà đường đường chính chính, thoát khỏi sự giám sát của vệ sĩ.
Nửa đường, bọn chúng nói dối mình muốn đi vệ sinh liền xuống khỏi xe chú Phúc, đường đông xe chú Phúc muốn đuổi nhưng xe cũng thể cứ để mặc đỗ ở giữa đường như vậy được, cứ lưỡng lự một hồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai tên tiểu quỷ đâu.
Chú Phúc bất lực chỉ đành lái xe không tới đồn cảnh sát, nói cho Lăng Duy Khiết biết việc hai đứa mất tích.
Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy thế thì không thể nào kiềm chế nổi nữa, đầu tiên anh nói với cảnh sát: “Đồng chí, con trai tôi mất tích rồi, tôi phải ra ngoài tìm bọn chúng, phiền anh cho tôi ra ngoài trước được không, đợi sau khi tìm thấy bọn nhỏ tôi sẽ quay lại đây.”
Lăng Duy Khiết cũng không muốn rước lấy phiền phức cho nên anh có ý xin cảnh sát trước, không ngờ đám cảnh sát này lại vô cùng cố chấp, tuyệt nhiên không đồng ý.
“Cậu Khiết, xin lỗi, đều do tôi không tốt, tôi nên chú ý hơn, không nên để hai cậu chủ nhỏ xuống xe.” Chú Phúc áy náy vô cùng, bây giờ cô chủ đã xảy ra chuyện rồi, nếu như hai cậu chủ nhỏ mà gặp điều gì bất trắc cho dù có chết ông cũng không biết phải ăn nói thế nào với bố của mình nơi chín suối.
“Chú Phúc, cái này không liên quan đến chú, nếu như hai đứa nó tính sẵn rồi thì cho dù là tôi cũng không ngăn được bọn chúng.” Lăng Duy Khiết nói, cũng không đôi co thêm với cảnh sát nữa mà đứng thẳng dậy đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại, Lăng Duy Khiết, anh muốn đi đâu?” Cảnh sát lập tức qua đó, chĩa súng về phía anh.
“Tôi phải đi tìm vợ và con trai, nếu như anh phải nổ súng thì cứ làm đi, chuyện này tôi sẽ không cứ thế mà bỏ qua, Tôn Huy lạm dụng chức quyền nhốt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ khiếu nại với cấp trên.” Lăng Duy Khiết nghiêm mặt, mọi chuyện đã tới bước này anh thậm chì còn nghi ngờ chuyện Khanh Khanh mất tích có liên quan tới Tôn Huy, một mình Hồ Tiêu Lương làm gì có gan lớn vậy chứ?
Lăng Duy Khiết dứt lời đi thẳng ra ngoài, chú Phúc thấy vậy thì vội vàng chạy lại ôm chặt cảnh sát còn hét lớn: “Cậu chủ mau đi đi, tìm cô chủ và hai cậu chủ nhỏ là việc gấp, mau đi...........”
Cùng với tiếng hét lớn của chú Phúc còn có tiếng nổ súng, nghe thấy vậy Lăng Duy Khiết quay đầu thấy chú Phúc vẫn đang ôm chặt cảnh sát không bị sao nên mới yên tâm đôi chút, nhưng anh không thể để chú Phúc bị giữ ở đây, lập tức quay đầu kéo chú Phúc nói: “Chúng ta đi.”
“Lăng Duy Khiết, anh đúng là coi thường luật pháp?” Nghe thấy tiếng súng, các viên cảnh sát bên ngoài đều đổ dồn vào, vây quanh Lăng Duy Khiết, đội trưởng đội hình sự sắng giọng nói với Lăng Duy Khiết.
“Đội trưởng Lâm, nếu như tôi thật sự coi thường luật pháp, ông nghĩ tôi sẽ ở đây sao? Ai là người coi thường luật pháp chúng ta đều rõ, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải rời khỏi đây, nếu như các ông muốn nổ súng thì cứ việc.” Lăng Duy Khiết đã tính điều tồi tệ nhất, trừ khi anh ngã xuống, nếu không anh nhất định phải ra ngoài.
“Tôi biết anh không sợ chết, nhưng anh có từng nghĩ rằng cho dù bây giờ anh ra khỏi đây, dựa vào thực lực của một mình anh có thể tìm thấy vợ sao?” Đội trưởng Lâm nhíu chặt mày, có một số chuyện mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng ông là người chấp pháp, không thể biết luật mà phạm luật.
“Tôi có thể khẳng định rằng người bắt cóc vợ tôi và phó thị trưởng Tôn có quan hệ với nhau, nếu không chỉ có một mình nhân tình của ông ta làm sao có gan lớn như vậy? Đội trưởng Lâm, ông cũng là đàn ông, nếu như vợ ông mất tích, ông có ngồi im được không? Nếu như ông bị người khác vu oan mà nhốt tại đây, ông có chịu được không? Hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải ra ngoài, nếu như các ông muốn nổ súng thì cứ việc.” Lăng Duy Khiết kiên định nhìn đội trưởng Lâm.
Sau đó nhắm hướng đi ra khỏi vòng vây, chân vừa nhấc lên hàng loạt họng súng cùng lúc chĩa về phía anh.
Chưa nổ súng, anh vẫn tiến về phía trước, muốn bắt Lăng Duy Khiết, anh không kịp suy nghĩ càng phản kháng mạnh hơn, vùng vẫy giữa bọn họ, nhưng tay họ cầm súng, chỉ cần tay bọn họ bóp cò thì Lăng Duy Khiết sẽ phải đi gặp diêm vương.
Giữa lúc này, đội trưởng đội hình sự đột nhiên nói lớn: “Các cậu dừng tay, để anh ta đi.”
“Đội trưởng, phó thị trưởng Tôn muốn chúng ta giam giữ anh ta.....”
“Im miệng, để anh ta đi, có gì tôi chịu trách nhiệm.” Đội trưởng Lâm quát lớn.
Những người đã có vợ con đều hạ súng xuống, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nếu như bọn họ là Lăng Duy Khiết, bọn họ cũng sẽ làm như vậy, cho nên họ tán thành. Nhưng có vài người nếp nghĩ không thay đổi nổi không chịu bỏ súng xuống, vẫn giương họng súng đen ngòm về phía Lăng Duy Khiết.
“Cảm ơn, chỉ cần tìm thấy vợ con, tôi sẽ lập tức quay lại.” Lăng Duy Khiết nói tiếng cảm ơn với đội trưởng Lâm.
“Đội trưởng...”
“Lăng Duy Khiết, đứng lại.” Nghe đội trưởng lâm hét vậy Lăng Duy Khiết đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, không ngờ ông lại nói: “Trả điện thoại cho anh ta.”
Cầm lấy điện thoại của mình, Lăng Duy Khiết gật đầu với đội trưởng Lâm, đưa chú Phúc rời khỏi đồn cảnh sát.
“Đội trưởng, chuyện này nếu như thị trưởng truy cứu xuống....”
“Im miệng, mẹ nó, các cậu không phải là người nữa sao? Cút về làm việc cho tôi, chuyện này tôi sẽ tự mình báo cáo với cấp trên.” Đội trưởng Lâm tức giận quát.
Trên xe, Lăng Duy Khiết vừa bảo chú Phúc lái xe tới khu nhà máy bỏ hoang vừa gọi điện cho Hạ Dụng.
“Hạ Dụng, bên đó có kết quả chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có, máu trên đường đã mang về xét nghiệm rồi, có kết quả sẽ lập tức báo cho chúng ta, Duy Khiết, cậu nhất định phải bình tĩnh, phải tin rằng Khanh Khanh sẽ không xảy ra chuyện gì.” Giọng Hạ Dụng nặng nề, thực ra đã có kết quả kiểm tra mẫu máu đó rồi, không phải là máu của viện trưởng Hà, đúng là của Khanh Khanh. Nhưng giờ phút này anh ta không thể nói cho Lăng Duy Khiết biết được nếu không anh sẽ ngã gục mất.
Mặt khác, trong lòng mọi người vẫn có hy vọng, dù sao thì cũng chỉ là máu, cũng không tìm thấy thi thể.
“Được, tôi lập tức qua đó.” Lăng Duy Khiết tay nắm chặt điện thoại, anh tự thề rằng nếu như Khanh Khanh gặp chuyện gì bất trắc, anh nhất định sẽ khiến Hồ Tiêu Lương và Tôn Huy phải tuẫn táng cùng, phải khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu.
“Duy Khiết, cậu đừng qua đây, bên này phong tỏa hết rồi, phía cảnh sát đang điều tra, cậu đi tìm Hồ Tiêu Lương xem. Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là cô ta bắt cóc Khanh Khanh.” Hạ Dụng khuyên nhủ, anh ta sợ sau khi Lăng Duy Khiết qua đây sẽ không chịu được đả kích.
Lâm Lâm và Duệ Duệ đi nhờ xe tới nhà Hồ Tiêu Lương, lúc này Tôn Huy đã đi làm rồi, Hồ Tiêu Lương lại đang ngủ bù.
Hai đứa trèo vào từ cửa sổ, mặc dù gây ra tiếng động nhưng ở đây là khu biệt thự, trị an khá tốt nên Hồ Tiêu Lương nghe thấy mấy tiếng động đó nhưng cũng không để ý, đến tận khi hai đứa vào tận phòng ngủ, kề con dao gọt hoa quả vào cổ cô ta mới kinh hãi tỉnh giấc.
“Hồ ly tinh, không được hét, còn hét nữa chúng tôi sẽ giết cô.” Hai đứa một trái một phải, một con dao gọt hoa quả, một con dao găm cùng lúc kề trên cổ Hồ Tiêu Lương, cô ta nào dám nhúc nhích.
Cho dù chỉ là trẻ con nhưng mà cô ta cũng không thể xem nhẹ con dao trên tay chúng.
“Các cháu muốn làm gì? Giết người là phạm pháp.” Sau khi nhìn rõ chỉ là hai đứa trẻ, Hồ Tiêu Lương trấn tĩnh lại, sắc mặt cũng không trắng bệch như ban nãy nữa.
“Phạm pháp? Hồ ly tinh, cô nhốt mẹ tôi ở đâu rồi?” Duệ Duệ nhấn mạnh con dao trong tay, cổ Hồ Tiêu Lương lập tức xuất hiện một vệt máu nhỏ, cô ta không dám cựa quậy gì thêm.
Mặc dù trẻ con dễ bị lừa nhưng bọn chúng lại càng dễ xúc động, người lớn làm gì cũng nghĩ tới hậu quả, trẻ con thì lại rất ít nghĩ tới cái này, hoàn toàn đều là xúc động nhất thời.
“Hai bạn nhỏ, việc mẹ các cháu mất tích thật sự không liên quan tới cô, con xem cô vẫn ngủ nãy giờ, sao có thể biết mẹ các con ở đâu chứ?” Hồ Tiêu Lương định giả ngơ để lừa hai đứa bé, nhưng cô ta lại không biết Lâm Lâm và Duệ Duệ vốn không phải mấy đứa bé bình thường.
“Hồ ly tinh, cô đừng làm bộ làm tịch, ngoài cô ra thì còn có ai hận mẹ tôi đến thấu xương chứ, còn có ai bắt cóc mẹ tôi? Nếu như cô không nói chúng tôi sẽ không khách khí nữa.” Bàn tay cầm con dao của Duệ Duệ lại dùng lực lần nữa, Hồ Tiêu Lương bị dọa tới mức hét lên thất thanh.
“A... cứu mạng...”
“Cô còn hét nữa là chúng tôi sẽ không khách khí đâu.”
“Đúng là loại phụ nữ vô liêm sỉ, chỉ biết giả bộ, cáo mượn oai hùm, nói cho cô biết, hai đứa chúng tôi không dễ bị lừa thế đâu. Hôm nay nếu như cô không thả mẹ chúng tôi ra chúng tôi sẽ cho cô đi gặp thượng đế.” Con dao gọt hoa quả trên tay Lâm Lâm di chuyển dần lên mặt Hồ Tiêu Lương.
“Lâm Lâm ngốc ngếch, anh dùng sai thành ngữ rồi, đàn ông đều thích phụ nữ tỏ vẻ đáng thương như vậy, phải là vờ đáng thương mới đúng.” Duệ Duệ lại đột nhiên sửa lại lời anh trai.
Hồ Tiêu Lương thấy hai đứa nhỏ đột nhiên lại bắt đầu đôi co, cảm thấy đây là cơ hội tốt, đang định đẩy hai đứa ra nhưng chẳng ngờ hai đứa đều từng học võ, bản năng tránh những loại tấn công này không hề giống người bình thường, hai đứa cùng lúc giơ tay ra.
“A...” Mặc dù Hồ Tiêu Lương ban nãy vì tránh né mà bị thương lần nữa, cùng lúc dùng lực đẩy hai đứa nhỏ ra cũng đã cố gắng hết sức đưa đầu về phía sau, nhưng hai con dao trên mặt và cổ cô ta lại vẽ ra một vệt máu dài, đặc biệt là mặt, lưỡi dao cắt rất sâu, máu ở cổ lại chảy càng nhanh.
“Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn vào... lần này anh nói không sai chứ.” Hai đứa nhìn Hồ Tiêu Lương đau đớn kêu gào ngã xuống, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn tiếp tục lôi mấy thành ngữ mới học ra nói.
“Hình như là vậy, Lâm Lâm, anh nói xem cô ta có chết không?” Duệ Duệ nhìn Hồ Tiêu Lương mặt đẫm máu, nhảy xuống giường nói.
“Chết thì thôi, đằng nào cô là con hồ ly tinh, là người xấu.” Lâm Lâm vẻ mặt như thể chẳng có gì to tát đáp.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa hỏi ra cô ta nhốt mẹ ở đâu? Có cách gì khiến cô ta có thể sống lại không?” Duệ Duệ chống tay lên cằm như ông cụ non.
“Cái này thì không đơn giản, em đợi đã.” Lâm Lâm nói, cũng nhảy xuống giường, một lát sau liền thấy nó bưng tới một chậu nước.
“Ào...” Một chậu nước lớn đổ sạch lên mặt Hồ Tiêu Lương, máu chảy ra bị nước dội nhạt mất đi, chỉ là khuôn mặt trắng bệch đó lại có thêm vết thương nhìn rất dữ tợn, rất ghê tởm.
“ Đồ ngốc, đương nhiên là đi tìm hồ ly tinh rồi.” Duệ Duệ liếc anh trai một cái, bất kể là ai chỉ cần dám bắt nạt mẹ của bọn chúng, bọn chúng đều không bỏ qua cho cô ta.
“Nhưng em biết lái xe không?” Lâm Lâm quay lại nhìn Duệ Duệ, bọn chúng có lợi hại mấy cũng chỉ là trẻ con, những cái khác gì cũng được nhưng lái xe thì đầu tiên chân không đủ dài, cũng không thể với tới phanh xe. Hơn nữa nếu như bọn chúng lái xe ra ngoài thì người đầu tiên tìm bọn chúng sẽ chính là chú cảnh sát.
“Không, nhưng chúng ta có tiền, đi thôi, đồ ngốc, chúng ta thuê taxi là được rồi, đằng nào thì không phải chúng ta không biết địa chỉ của con hồ ly tinh đó.” Duệ Duệ cứ thế đi thẳng ra ngoài.
“Đợi đã, tránh mấy chú vệ sĩ của bố cũng không phải chuyện dễ dàng.” Lâm Lâm lại đuổi lên trước nói.
“Ai nói chúng ta phải tránh, chúng ta sẽ đi ra một cách quang minh chính đại. Nhanh lên.” Duệ Duệ nói, lại một lần nữa thúc giục.
Hai đứa đến tìm chú Phúc rồi từ chú Phúc gọi điện cho Hạ Dụng, Hạ Dụng bảo chú Phúc đưa bọn chúng tới đồn cảnh sát, cứ như vậy, hai con tiểu quỷ ra khỏi nhà đường đường chính chính, thoát khỏi sự giám sát của vệ sĩ.
Nửa đường, bọn chúng nói dối mình muốn đi vệ sinh liền xuống khỏi xe chú Phúc, đường đông xe chú Phúc muốn đuổi nhưng xe cũng thể cứ để mặc đỗ ở giữa đường như vậy được, cứ lưỡng lự một hồi chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai tên tiểu quỷ đâu.
Chú Phúc bất lực chỉ đành lái xe không tới đồn cảnh sát, nói cho Lăng Duy Khiết biết việc hai đứa mất tích.
Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy thế thì không thể nào kiềm chế nổi nữa, đầu tiên anh nói với cảnh sát: “Đồng chí, con trai tôi mất tích rồi, tôi phải ra ngoài tìm bọn chúng, phiền anh cho tôi ra ngoài trước được không, đợi sau khi tìm thấy bọn nhỏ tôi sẽ quay lại đây.”
Lăng Duy Khiết cũng không muốn rước lấy phiền phức cho nên anh có ý xin cảnh sát trước, không ngờ đám cảnh sát này lại vô cùng cố chấp, tuyệt nhiên không đồng ý.
“Cậu Khiết, xin lỗi, đều do tôi không tốt, tôi nên chú ý hơn, không nên để hai cậu chủ nhỏ xuống xe.” Chú Phúc áy náy vô cùng, bây giờ cô chủ đã xảy ra chuyện rồi, nếu như hai cậu chủ nhỏ mà gặp điều gì bất trắc cho dù có chết ông cũng không biết phải ăn nói thế nào với bố của mình nơi chín suối.
“Chú Phúc, cái này không liên quan đến chú, nếu như hai đứa nó tính sẵn rồi thì cho dù là tôi cũng không ngăn được bọn chúng.” Lăng Duy Khiết nói, cũng không đôi co thêm với cảnh sát nữa mà đứng thẳng dậy đi ra ngoài cửa.
“Đứng lại, Lăng Duy Khiết, anh muốn đi đâu?” Cảnh sát lập tức qua đó, chĩa súng về phía anh.
“Tôi phải đi tìm vợ và con trai, nếu như anh phải nổ súng thì cứ làm đi, chuyện này tôi sẽ không cứ thế mà bỏ qua, Tôn Huy lạm dụng chức quyền nhốt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ khiếu nại với cấp trên.” Lăng Duy Khiết nghiêm mặt, mọi chuyện đã tới bước này anh thậm chì còn nghi ngờ chuyện Khanh Khanh mất tích có liên quan tới Tôn Huy, một mình Hồ Tiêu Lương làm gì có gan lớn vậy chứ?
Lăng Duy Khiết dứt lời đi thẳng ra ngoài, chú Phúc thấy vậy thì vội vàng chạy lại ôm chặt cảnh sát còn hét lớn: “Cậu chủ mau đi đi, tìm cô chủ và hai cậu chủ nhỏ là việc gấp, mau đi...........”
Cùng với tiếng hét lớn của chú Phúc còn có tiếng nổ súng, nghe thấy vậy Lăng Duy Khiết quay đầu thấy chú Phúc vẫn đang ôm chặt cảnh sát không bị sao nên mới yên tâm đôi chút, nhưng anh không thể để chú Phúc bị giữ ở đây, lập tức quay đầu kéo chú Phúc nói: “Chúng ta đi.”
“Lăng Duy Khiết, anh đúng là coi thường luật pháp?” Nghe thấy tiếng súng, các viên cảnh sát bên ngoài đều đổ dồn vào, vây quanh Lăng Duy Khiết, đội trưởng đội hình sự sắng giọng nói với Lăng Duy Khiết.
“Đội trưởng Lâm, nếu như tôi thật sự coi thường luật pháp, ông nghĩ tôi sẽ ở đây sao? Ai là người coi thường luật pháp chúng ta đều rõ, hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải rời khỏi đây, nếu như các ông muốn nổ súng thì cứ việc.” Lăng Duy Khiết đã tính điều tồi tệ nhất, trừ khi anh ngã xuống, nếu không anh nhất định phải ra ngoài.
“Tôi biết anh không sợ chết, nhưng anh có từng nghĩ rằng cho dù bây giờ anh ra khỏi đây, dựa vào thực lực của một mình anh có thể tìm thấy vợ sao?” Đội trưởng Lâm nhíu chặt mày, có một số chuyện mọi người trong lòng đều hiểu rõ nhưng ông là người chấp pháp, không thể biết luật mà phạm luật.
“Tôi có thể khẳng định rằng người bắt cóc vợ tôi và phó thị trưởng Tôn có quan hệ với nhau, nếu không chỉ có một mình nhân tình của ông ta làm sao có gan lớn như vậy? Đội trưởng Lâm, ông cũng là đàn ông, nếu như vợ ông mất tích, ông có ngồi im được không? Nếu như ông bị người khác vu oan mà nhốt tại đây, ông có chịu được không? Hôm nay bất luận thế nào tôi cũng phải ra ngoài, nếu như các ông muốn nổ súng thì cứ việc.” Lăng Duy Khiết kiên định nhìn đội trưởng Lâm.
Sau đó nhắm hướng đi ra khỏi vòng vây, chân vừa nhấc lên hàng loạt họng súng cùng lúc chĩa về phía anh.
Chưa nổ súng, anh vẫn tiến về phía trước, muốn bắt Lăng Duy Khiết, anh không kịp suy nghĩ càng phản kháng mạnh hơn, vùng vẫy giữa bọn họ, nhưng tay họ cầm súng, chỉ cần tay bọn họ bóp cò thì Lăng Duy Khiết sẽ phải đi gặp diêm vương.
Giữa lúc này, đội trưởng đội hình sự đột nhiên nói lớn: “Các cậu dừng tay, để anh ta đi.”
“Đội trưởng, phó thị trưởng Tôn muốn chúng ta giam giữ anh ta.....”
“Im miệng, để anh ta đi, có gì tôi chịu trách nhiệm.” Đội trưởng Lâm quát lớn.
Những người đã có vợ con đều hạ súng xuống, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nếu như bọn họ là Lăng Duy Khiết, bọn họ cũng sẽ làm như vậy, cho nên họ tán thành. Nhưng có vài người nếp nghĩ không thay đổi nổi không chịu bỏ súng xuống, vẫn giương họng súng đen ngòm về phía Lăng Duy Khiết.
“Cảm ơn, chỉ cần tìm thấy vợ con, tôi sẽ lập tức quay lại.” Lăng Duy Khiết nói tiếng cảm ơn với đội trưởng Lâm.
“Đội trưởng...”
“Lăng Duy Khiết, đứng lại.” Nghe đội trưởng lâm hét vậy Lăng Duy Khiết đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, không ngờ ông lại nói: “Trả điện thoại cho anh ta.”
Cầm lấy điện thoại của mình, Lăng Duy Khiết gật đầu với đội trưởng Lâm, đưa chú Phúc rời khỏi đồn cảnh sát.
“Đội trưởng, chuyện này nếu như thị trưởng truy cứu xuống....”
“Im miệng, mẹ nó, các cậu không phải là người nữa sao? Cút về làm việc cho tôi, chuyện này tôi sẽ tự mình báo cáo với cấp trên.” Đội trưởng Lâm tức giận quát.
Trên xe, Lăng Duy Khiết vừa bảo chú Phúc lái xe tới khu nhà máy bỏ hoang vừa gọi điện cho Hạ Dụng.
“Hạ Dụng, bên đó có kết quả chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có, máu trên đường đã mang về xét nghiệm rồi, có kết quả sẽ lập tức báo cho chúng ta, Duy Khiết, cậu nhất định phải bình tĩnh, phải tin rằng Khanh Khanh sẽ không xảy ra chuyện gì.” Giọng Hạ Dụng nặng nề, thực ra đã có kết quả kiểm tra mẫu máu đó rồi, không phải là máu của viện trưởng Hà, đúng là của Khanh Khanh. Nhưng giờ phút này anh ta không thể nói cho Lăng Duy Khiết biết được nếu không anh sẽ ngã gục mất.
Mặt khác, trong lòng mọi người vẫn có hy vọng, dù sao thì cũng chỉ là máu, cũng không tìm thấy thi thể.
“Được, tôi lập tức qua đó.” Lăng Duy Khiết tay nắm chặt điện thoại, anh tự thề rằng nếu như Khanh Khanh gặp chuyện gì bất trắc, anh nhất định sẽ khiến Hồ Tiêu Lương và Tôn Huy phải tuẫn táng cùng, phải khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu.
“Duy Khiết, cậu đừng qua đây, bên này phong tỏa hết rồi, phía cảnh sát đang điều tra, cậu đi tìm Hồ Tiêu Lương xem. Mặc dù không có chứng cứ nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là cô ta bắt cóc Khanh Khanh.” Hạ Dụng khuyên nhủ, anh ta sợ sau khi Lăng Duy Khiết qua đây sẽ không chịu được đả kích.
Lâm Lâm và Duệ Duệ đi nhờ xe tới nhà Hồ Tiêu Lương, lúc này Tôn Huy đã đi làm rồi, Hồ Tiêu Lương lại đang ngủ bù.
Hai đứa trèo vào từ cửa sổ, mặc dù gây ra tiếng động nhưng ở đây là khu biệt thự, trị an khá tốt nên Hồ Tiêu Lương nghe thấy mấy tiếng động đó nhưng cũng không để ý, đến tận khi hai đứa vào tận phòng ngủ, kề con dao gọt hoa quả vào cổ cô ta mới kinh hãi tỉnh giấc.
“Hồ ly tinh, không được hét, còn hét nữa chúng tôi sẽ giết cô.” Hai đứa một trái một phải, một con dao gọt hoa quả, một con dao găm cùng lúc kề trên cổ Hồ Tiêu Lương, cô ta nào dám nhúc nhích.
Cho dù chỉ là trẻ con nhưng mà cô ta cũng không thể xem nhẹ con dao trên tay chúng.
“Các cháu muốn làm gì? Giết người là phạm pháp.” Sau khi nhìn rõ chỉ là hai đứa trẻ, Hồ Tiêu Lương trấn tĩnh lại, sắc mặt cũng không trắng bệch như ban nãy nữa.
“Phạm pháp? Hồ ly tinh, cô nhốt mẹ tôi ở đâu rồi?” Duệ Duệ nhấn mạnh con dao trong tay, cổ Hồ Tiêu Lương lập tức xuất hiện một vệt máu nhỏ, cô ta không dám cựa quậy gì thêm.
Mặc dù trẻ con dễ bị lừa nhưng bọn chúng lại càng dễ xúc động, người lớn làm gì cũng nghĩ tới hậu quả, trẻ con thì lại rất ít nghĩ tới cái này, hoàn toàn đều là xúc động nhất thời.
“Hai bạn nhỏ, việc mẹ các cháu mất tích thật sự không liên quan tới cô, con xem cô vẫn ngủ nãy giờ, sao có thể biết mẹ các con ở đâu chứ?” Hồ Tiêu Lương định giả ngơ để lừa hai đứa bé, nhưng cô ta lại không biết Lâm Lâm và Duệ Duệ vốn không phải mấy đứa bé bình thường.
“Hồ ly tinh, cô đừng làm bộ làm tịch, ngoài cô ra thì còn có ai hận mẹ tôi đến thấu xương chứ, còn có ai bắt cóc mẹ tôi? Nếu như cô không nói chúng tôi sẽ không khách khí nữa.” Bàn tay cầm con dao của Duệ Duệ lại dùng lực lần nữa, Hồ Tiêu Lương bị dọa tới mức hét lên thất thanh.
“A... cứu mạng...”
“Cô còn hét nữa là chúng tôi sẽ không khách khí đâu.”
“Đúng là loại phụ nữ vô liêm sỉ, chỉ biết giả bộ, cáo mượn oai hùm, nói cho cô biết, hai đứa chúng tôi không dễ bị lừa thế đâu. Hôm nay nếu như cô không thả mẹ chúng tôi ra chúng tôi sẽ cho cô đi gặp thượng đế.” Con dao gọt hoa quả trên tay Lâm Lâm di chuyển dần lên mặt Hồ Tiêu Lương.
“Lâm Lâm ngốc ngếch, anh dùng sai thành ngữ rồi, đàn ông đều thích phụ nữ tỏ vẻ đáng thương như vậy, phải là vờ đáng thương mới đúng.” Duệ Duệ lại đột nhiên sửa lại lời anh trai.
Hồ Tiêu Lương thấy hai đứa nhỏ đột nhiên lại bắt đầu đôi co, cảm thấy đây là cơ hội tốt, đang định đẩy hai đứa ra nhưng chẳng ngờ hai đứa đều từng học võ, bản năng tránh những loại tấn công này không hề giống người bình thường, hai đứa cùng lúc giơ tay ra.
“A...” Mặc dù Hồ Tiêu Lương ban nãy vì tránh né mà bị thương lần nữa, cùng lúc dùng lực đẩy hai đứa nhỏ ra cũng đã cố gắng hết sức đưa đầu về phía sau, nhưng hai con dao trên mặt và cổ cô ta lại vẽ ra một vệt máu dài, đặc biệt là mặt, lưỡi dao cắt rất sâu, máu ở cổ lại chảy càng nhanh.
“Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn vào... lần này anh nói không sai chứ.” Hai đứa nhìn Hồ Tiêu Lương đau đớn kêu gào ngã xuống, nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn tiếp tục lôi mấy thành ngữ mới học ra nói.
“Hình như là vậy, Lâm Lâm, anh nói xem cô ta có chết không?” Duệ Duệ nhìn Hồ Tiêu Lương mặt đẫm máu, nhảy xuống giường nói.
“Chết thì thôi, đằng nào cô là con hồ ly tinh, là người xấu.” Lâm Lâm vẻ mặt như thể chẳng có gì to tát đáp.
“Nhưng chúng ta vẫn chưa hỏi ra cô ta nhốt mẹ ở đâu? Có cách gì khiến cô ta có thể sống lại không?” Duệ Duệ chống tay lên cằm như ông cụ non.
“Cái này thì không đơn giản, em đợi đã.” Lâm Lâm nói, cũng nhảy xuống giường, một lát sau liền thấy nó bưng tới một chậu nước.
“Ào...” Một chậu nước lớn đổ sạch lên mặt Hồ Tiêu Lương, máu chảy ra bị nước dội nhạt mất đi, chỉ là khuôn mặt trắng bệch đó lại có thêm vết thương nhìn rất dữ tợn, rất ghê tởm.
Bình luận facebook