Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 143 BÁC SĨ ĐƯA RA THÔNG BÁO
CHƯƠNG 143: BÁC SĨ ĐƯA RA THÔNG BÁO
"Ba ơi, con muốn báo thù cho mẹ." Duệ Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ, khóc lóc.
Câu nói này của con trai giống như lời nhắc nhở cho Lăng Duy Khiết, anh nắm tay hai đứa con trai nói: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con ở đây với mẹ, ba ra ngoài một chút."
"Vâng, con cũng muốn báo thù cho mẹ." Lâm Lâm nói xong liền chạy ra ngoài.
Lăng Duy Khiết đuổi theo, Duệ Duệ cũng chạy ra theo.
"A Khiết, Khanh Khanh thế nào rồi?" Nhìn thấy Lăng Duy Khiết đi ra, cha Thẩm vội tiến lên hỏi.
Lăng Duy Khiết trả lời bố vợ, nhưng hai đứa nhỏ đã chạy đi mất rồi, anh phải đưa chúng về.
Nhận được tin bạn học thông báo, Hạ Dụng chạy đến bệnh viện, đang định bước vào thang máy thì lại thấy có hai đứa trẻ từ phía trong lao ra, anh ta sợ run lên, vừa đuổi theo vừa nói: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con đi đâu vậy?"
Hạ Dụng đuổi theo hai đứa nhỏ tới phòng bệnh của Hồ Tiêu Lương, còn Lăng Duy Khiết tới chậm hơn do thang máy.
"Hồ ly tinh, cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Vừa vọt vào phòng bệnh, hai đứa nhỏ liền leo lên giường, ngồi trên người của Hồ Tiêu Lương, nắm tay rơi nhỏ như mưa trên mặt, trên người cô ta.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, mau dừng tay, các con làm cái gì vậy, mau dừng tay…" Hạ Dụng sợ hãi, từ sự tức giận của hai đứa nhỏ có thể đoán ra có lẽ Khanh Khanh bị thương rất nặng, nhưng mà ở trước mặt bao nhiêu người như vậy bọn chúng cũng không thể làm thế được.
Cảnh sát canh giữ Hồ Tiêu Lương cùng Hạ Dụng ôm hai đứa trẻ ra, Lăng Duy Khiết cũng vừa tới.
"A Khiết, anh tới thật đúng lúc, mau đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài... A Khiết, anh bình tĩnh lại một chút." Hạ Dụng đang muốn bảo Lăng Duy Khiết ôm hai đứa nhỏ đi, thì lại thấy hai mắt anh đỏ ngầu tiến thẳng tới giường bệnh, hỏng bét rồi.
"Hồ Tiêu Lương, cô đứng lên cho tôi..." Lăng Duy Khiết bước tới, giựt mũi kim trên tay Hồ Tiêu Lương ra, sau đó nắm tóc cô ta kéo ra bên ngoài.
"Đau quá... Cứu mạng... A Khiết, buông tay ra, đau quá... Cứu tôi..." Hồ Tiêu Lương kêu thảm thiết, nhưng không có ai bước lên giúp cô ta.
Hạ Dụng bị sự giận giữ của Lăng Duy Khiết dọa sợ, nhất thời quên mất phải cứu người.
"Lý Thần, anh còn ngây ra đó làm gì nữa, mau ngăn A Khiết lại." Hạ Dụng ôm đứa bé nói với anh bạn cảnh sát Lý.
Không ngờ Tiểu Lý lại nói: "Hiểu cho anh ta một chút đi, chỉ cần không giết chết người là được rồi."
Tiếng kêu rên của Hồ Tiêu Lương khiến không ít người tò mò, nhưng mọi người thấy bộ dạng của Lăng Duy Khiết như vậy cũng không dám tiến lên.
"A Khiết, cầu xin anh, bỏ em ra, em đi với anh là được mà." Hồ Tiêu Lương khóc lóc, cảm giác da đầu mình sắp rách ra rồi nên không thể không cầu xin.
"A Khiết, anh bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được kích động..." Hạ Dụng dắt Duệ Duệ chạy tới, Hồ Tiêu Lương thấy có cơ hội liền muốn chạy, nhưng lại bị Duệ Duệ tóm lấy cánh tay.
"Cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Sau đó Lâm Lâm cũng tới, hai đứa trẻ một trái một phải kéo Hồ Tiêu Lương, dính chặt trên người cô ta, hai cái chân không ngừng đá.
"A Khiết, anh là người lớn, mau ngăn bọn chúng lại đi, đả thương người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy." Hạ Dụng vô cùng lo lắng, lệnh tạm giam của Lăng Duy Khiết còn chưa được hủy bỏ, nếu như lại đánh người nữa thì sợ rằng sẽ phải lên tận tòa án mất.
"Hồ Tiêu Lương, nếu như Khanh Khanh không tỉnh lại thì cô cũng đừng mong sống nữa." Lăng Duy Khiết bảo hai đứa nhỏ buông tay ra, một tay nắm chặt cánh tay Hồ Tiêu Lương tàn nhẫn nói.
Anh kéo thẳng Hồ Tiêu Lương đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, cảnh sát Lý tuy rằng vẫn đi theo đằng sau nhưng cũng không tiến lên ngăn cản. Mặc dù anh ta là cảnh sát, nhưng cũng là người, sau khi biết rõ tất cả mọi hành động của Hồ Tiêu Lương, anh ta cũng cảm thấy phẫn nộ.
"Hồ Tiêu Lương, cô nhìn cho rõ, nếu như vợ tôi còn không tỉnh lại thì cô cũng đừng mơ có thể sống sót mà đi ra ngoài." Lăng Duy Khiết dúi đầu Hồ Tiêu Lương lên tường kính.
"Là cô ta sao? Hồ Tiêu Lương, tại sao cô có thể làm như thế?" Thẩm Hạo Trực nghe vậy liền bước lên túm lấy Hồ Tiêu Lương, anh ta giơ nắm đấm lên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt băng bó của cô ta thì lại buông xuống.
"Vì sao? Vì sao cô phải làm như vậy? Con gái tôi hiên lành như thế, tại sao cô có thể làm như vậy hả?" Cha Thẩm đau đớn nói, tuy rằng Khanh Khanh không phải do ông sinh ra, nhưng ông lại thương cô nhất. Đứa nhỏ này ngay từ bé đã rất hiểu chuyện, cũng rất lương thiện, nhìn thấy con chó con mèo bị thương cũng có thể khóc nửa ngày, cô gái này, sao cô ta có thể ra tay được chứ?
"Không phải tôi, thực sự không phải tôi, tôi chỉ là... chỉ là bảo bọn họ nhốt cô ta lại thôi, tôi cũng không bảo bọn họ đánh cô ấy ra nông nỗi này, không phải tôi..." Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Hồ Tiêu Lương cảm thấy rất sợ hãi, giống như sắp phải đối mặt với cái chết vậy.
"Cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Hai đứa trẻ vẫn kêu khóc.
"Anh Lăng, xin anh thả cô gái này ra, cho dù cô ta đã làm gì thì anh cũng phải tin tưởng vào luật pháp, pháp luật rất công bằng, cô ta nhất định sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng." Thị trưởng sững sờ nhìn hồi lâu, dường như bây giờ mới có phản ứng.
"Thật xin lỗi, thị trưởng Vương, là do con trai và con rể tôi quá đau lòng. A Khiết, A Trực, mau thả cô Hồ ra." Cha Thẩm nghe thấy tiếng của thị trưởng mới nhớ ra thị trưởng vẫn đang ở sau lưng, vội vàng quát Thẩm Hạo Trực và Lăng Duy Khiết dừng lại.
"Thị trưởng, cầu xin ông, mau cứu tôi, tôi sai rồi, xin các người nhốt tôi vào nhà giam đi. Cầu xin ngài, tôi đã giết người, tôi có tội, xin các người nhốt tôi vào nhà giam đi…" Hồ Tiêu Lương thật sự đã bị ba bố con Lăng Duy Khiết dọa sợ rồi, vừa thoát khỏi sự kiềm chế của Lăng Duy Khiết, cô ta lập tức chạy tới quỳ xuống ôm chân thị trưởng.
"Anh cảnh sát này, mau đưa cô ta đi đi." Có thị trưởng ở đây, Thẩm Hạo Trực và Lăng Duy Khiết cũng không tiến lên nữa, nếu như thị trưởng đã nói như vậy thì bọn họ tạm thời tin rằng Hồ Tiêu Lương sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng chuông lớn vang lên, các bác sĩ lập tức lao vào phòng bệnh.
"Nhanh, tình trạng của người bệnh rất nguy cấp, chảy rất nhiều máu, cần truyền máu." Đám người Lăng Duy Khiết muốn xông vào, nhưng đều bị ngăn ở bên ngoài, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bác sĩ đang cứu chữa cho Khanh Khanh qua lớp cửa kính.
Nắm đấm của Lăng Duy Khiết nện vào bức tường thủy tinh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy các bác sĩ vội vã đưa từng túi máu vào bên trong, nhưng lại không thể giúp được gì.
"Thị trưởng Vương, ngài về trước đi." Cha Thẩm thấy thị trưởng vẫn luôn đợi ở đây nên trong lòng cũng được an ủi, cho dù như thế nào, bọn họ cũng sẽ không oán trách thị trưởng.
"Ông Thẩm, thực sự rất xin lỗi." Thị trưởng nói xin lỗi lần nữa.
"Lăng Duy Khiết, cậu chăm sóc Khanh Khanh như thế nào vậy? Cậu đã hứa với tôi như thế nào? Tại sao Khanh Khanh lại bị người ta bắt cóc? Người chồng như cậu đang làm cái gì vậy?" Thẩm Hạo Trực thấy tính mạng của Khanh Khanh đang gặp nguy hiểm nên trách mắng Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết im lặng, đúng vậy, đều là lỗi của anh, anh không bảo vệ tốt cho Khanh Khanh, là anh không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ vợ của mình.
"Thẩm Hạo Trực, việc này cũng không thể trách A Khiết được, là bọn họ lừa Khanh Khanh đi ra ngoài, anh không thể trách cậu ấy được." Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết nhắm mắt lại, dường như muốn mặc kệ cho Thẩm Hạo Trực xử lý nên mới tiến lên phía trước nói.
"Là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ tốt Khanh Khanh, tôi cho rằng thuê vệ sĩ đến thì sẽ không có việc gì, tôi cho rằng cô ta không to gan đến mức như vậy, đều là do tôi quá chủ quan." Giọng Lăng Duy Khiết khàn khàn.
Khanh Khanh được đẩy từ phòng phẫu thuật trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người xúm lại gần, bác sĩ vẫn chỉ lắc đầu, hơn nữa còn đưa ra giấy thông báo.
"Bác sĩ, các anh nhất định phải cứu lấy con gái tôi, con bé còn trẻ, còn có hai đứa con, con bé không thể xảy ra chuyện được." Cha Thẩm tiến lên, cầu xin bác sĩ.
"Ông Thẩm, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, người bệnh bị thương quá nặng, hơn nữa thể chất của cô ấy cũng rất kém, có thể kiên trì đến bây giờ đã là hiếm thấy rồi. Mong mọi người đừng ôm quá nhiều hy vọng." Bác sĩ nói xin lỗi, mỗi ngày ở bệnh viện đều có thể thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là bác sĩ mà thôi, cũng không phải là thần tiên, những gì có thể làm được họ đều đã làm, tiếp theo, bọn họ thực sự hết cách rồi.
"Không, con không muốn mami chết..." Lâm Lâm nghe hiểu được lời nói của bác sĩ, cậu khóc thét lên.
"Không đâu, Khanh Khanh sẽ không sao, tôi muốn vào với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết đập vào bức tường thủy tinh, muốn đi vào, nhưng lại bị Hạo Trực ôm lại.
"Đủ rồi, Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh đã như vậy rồi, cậu có thể để con bé yên tĩnh một chút hay không? Tôi tin Khanh Khanh sẽ không có việc gì, con bé vẫn luôn rất kiên cường. Năm đó con bé một thân một mình mang hai đứa nhỏ lưu lạc ở Ý mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp, hôm nay cũng sẽ như vậy." Thẩm Hạo Trực quát Lăng Duy Khiết.
"Mami đã từng nói vào sinh nhật năm tuổi của bọn con cả nhà chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, còn ba tuần nữa là tới sinh nhật của con với Lâm Lâm rồi, mami nhất định sẽ đón sinh nhật với bọn con." Trên mặt Duệ Duệ đầy nước mắt, chúng mới vừa gặp lại bố, càng không muốn mất đi mẹ, các bạn nhỏ khác đều sống cùng với cả bố cả mẹ, bọn chúng cũng muốn gia đình mình có thể ở cùng nhau.
"Đều là do cậu, nếu như không phải cậu không xử lý tốt được chuyện của mình thì Khanh Khanh sẽ không như vậy." Thẩm Hạo Trực kìm nén đến mức khó chịu, anh ta hét lên với Lăng Duy Khiết đồng thời cũng đấm anh một đấm.
"Đừng mà, cậu ơi, đừng đánh ba con, không phải do ba sai, là do mụ phù thủy và hồ ly tinh, là do bọn họ hại chết mẹ, ô ô..." Hai đứa nhỏ đều khóc.
"A Trực, rốt cuộc là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Mụ phù thủy là ai? Hồ ly tinh là ai? Tại sao bọn họ lại hại Khanh Khanh?" Mẹ Thẩm nghẹn ngào, ôm hai đứa cháu ngoại đang khóc thút thít, oán hận hỏi.
Con gái của bà, ngoại trừ bà ra không ai có thể làm tổn thương con bé được, cái mụ phù thủy và hồ ly tinh kia là ai? Tại sao bọn họ lại hại Khanh Khanh?
"Bố, con xin lỗi, con không nên..." Thẩm Hạo Trực cúi đầu, xin lỗi cha Thẩm, anh ta không nên nhìn lén đồ của bố, càng không nên một mình điều tra thân thế của Khanh Khanh.
"Con... A Trực, con đã làm gì?" Cha Thẩm vừa thấy con trai xin lỗi thì tức giận hỏi.
"Con đi tìm mẹ ruột của Khanh Khanh, chỉ là con không ngờ rằng bà ta lại vô liêm sỉ đến như vậy, nếu như sớm biết bà ta là loại người đó, thì cho dù có nói gì đi nữa con cũng không..." Thẩm Hạo Trực hối hận, lúc trước cũng là do anh ta muốn nhanh chóng có được trái tim của Khanh Khanh nên mới đi điều tra La Mị Quỳnh, vì vậy mới dẫn đến tình huống ngày hôm nay.
"Cái gì? A Trực, con đã tìm thấy người phụ nữ kia? Cô ta ở đâu? Cô ta đã làm gì với Khanh Khanh?" Mẹ Thẩm tức giận, buông hai đứa cháu ra, tiến lên kéo con trai hỏi.
"Mẹ, con xin lỗi, con nghĩ rằng... nghĩ rằng Khanh Khanh nhìn thấy bà ta thì sẽ vui vẻ, nhưng mà con không ngờ rằng bà ta lại là loại phụ nữ như vậy. Bà ta không quan tâm tới Khanh Khanh một chút nào, ngày đó Khanh Khanh vẫn nằm ở trên giường bệnh, mà bà ta thậm chí còn đánh Khanh Khanh, Khanh Khanh cũng vì vậy mới mất đi đứa nhỏ trong bụng. Mẹ, con xin lỗi, mẹ đánh con đi." Lúc này Thẩm Hạo Trực cảm thấy vô cùng hối hận, anh ta quỳ gối trước mặt mẹ mình, cầu xin mẹ trách phạt.
"Ba ơi, con muốn báo thù cho mẹ." Duệ Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ, khóc lóc.
Câu nói này của con trai giống như lời nhắc nhở cho Lăng Duy Khiết, anh nắm tay hai đứa con trai nói: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con ở đây với mẹ, ba ra ngoài một chút."
"Vâng, con cũng muốn báo thù cho mẹ." Lâm Lâm nói xong liền chạy ra ngoài.
Lăng Duy Khiết đuổi theo, Duệ Duệ cũng chạy ra theo.
"A Khiết, Khanh Khanh thế nào rồi?" Nhìn thấy Lăng Duy Khiết đi ra, cha Thẩm vội tiến lên hỏi.
Lăng Duy Khiết trả lời bố vợ, nhưng hai đứa nhỏ đã chạy đi mất rồi, anh phải đưa chúng về.
Nhận được tin bạn học thông báo, Hạ Dụng chạy đến bệnh viện, đang định bước vào thang máy thì lại thấy có hai đứa trẻ từ phía trong lao ra, anh ta sợ run lên, vừa đuổi theo vừa nói: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con đi đâu vậy?"
Hạ Dụng đuổi theo hai đứa nhỏ tới phòng bệnh của Hồ Tiêu Lương, còn Lăng Duy Khiết tới chậm hơn do thang máy.
"Hồ ly tinh, cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Vừa vọt vào phòng bệnh, hai đứa nhỏ liền leo lên giường, ngồi trên người của Hồ Tiêu Lương, nắm tay rơi nhỏ như mưa trên mặt, trên người cô ta.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, mau dừng tay, các con làm cái gì vậy, mau dừng tay…" Hạ Dụng sợ hãi, từ sự tức giận của hai đứa nhỏ có thể đoán ra có lẽ Khanh Khanh bị thương rất nặng, nhưng mà ở trước mặt bao nhiêu người như vậy bọn chúng cũng không thể làm thế được.
Cảnh sát canh giữ Hồ Tiêu Lương cùng Hạ Dụng ôm hai đứa trẻ ra, Lăng Duy Khiết cũng vừa tới.
"A Khiết, anh tới thật đúng lúc, mau đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài... A Khiết, anh bình tĩnh lại một chút." Hạ Dụng đang muốn bảo Lăng Duy Khiết ôm hai đứa nhỏ đi, thì lại thấy hai mắt anh đỏ ngầu tiến thẳng tới giường bệnh, hỏng bét rồi.
"Hồ Tiêu Lương, cô đứng lên cho tôi..." Lăng Duy Khiết bước tới, giựt mũi kim trên tay Hồ Tiêu Lương ra, sau đó nắm tóc cô ta kéo ra bên ngoài.
"Đau quá... Cứu mạng... A Khiết, buông tay ra, đau quá... Cứu tôi..." Hồ Tiêu Lương kêu thảm thiết, nhưng không có ai bước lên giúp cô ta.
Hạ Dụng bị sự giận giữ của Lăng Duy Khiết dọa sợ, nhất thời quên mất phải cứu người.
"Lý Thần, anh còn ngây ra đó làm gì nữa, mau ngăn A Khiết lại." Hạ Dụng ôm đứa bé nói với anh bạn cảnh sát Lý.
Không ngờ Tiểu Lý lại nói: "Hiểu cho anh ta một chút đi, chỉ cần không giết chết người là được rồi."
Tiếng kêu rên của Hồ Tiêu Lương khiến không ít người tò mò, nhưng mọi người thấy bộ dạng của Lăng Duy Khiết như vậy cũng không dám tiến lên.
"A Khiết, cầu xin anh, bỏ em ra, em đi với anh là được mà." Hồ Tiêu Lương khóc lóc, cảm giác da đầu mình sắp rách ra rồi nên không thể không cầu xin.
"A Khiết, anh bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được kích động..." Hạ Dụng dắt Duệ Duệ chạy tới, Hồ Tiêu Lương thấy có cơ hội liền muốn chạy, nhưng lại bị Duệ Duệ tóm lấy cánh tay.
"Cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Sau đó Lâm Lâm cũng tới, hai đứa trẻ một trái một phải kéo Hồ Tiêu Lương, dính chặt trên người cô ta, hai cái chân không ngừng đá.
"A Khiết, anh là người lớn, mau ngăn bọn chúng lại đi, đả thương người khác sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy." Hạ Dụng vô cùng lo lắng, lệnh tạm giam của Lăng Duy Khiết còn chưa được hủy bỏ, nếu như lại đánh người nữa thì sợ rằng sẽ phải lên tận tòa án mất.
"Hồ Tiêu Lương, nếu như Khanh Khanh không tỉnh lại thì cô cũng đừng mong sống nữa." Lăng Duy Khiết bảo hai đứa nhỏ buông tay ra, một tay nắm chặt cánh tay Hồ Tiêu Lương tàn nhẫn nói.
Anh kéo thẳng Hồ Tiêu Lương đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, cảnh sát Lý tuy rằng vẫn đi theo đằng sau nhưng cũng không tiến lên ngăn cản. Mặc dù anh ta là cảnh sát, nhưng cũng là người, sau khi biết rõ tất cả mọi hành động của Hồ Tiêu Lương, anh ta cũng cảm thấy phẫn nộ.
"Hồ Tiêu Lương, cô nhìn cho rõ, nếu như vợ tôi còn không tỉnh lại thì cô cũng đừng mơ có thể sống sót mà đi ra ngoài." Lăng Duy Khiết dúi đầu Hồ Tiêu Lương lên tường kính.
"Là cô ta sao? Hồ Tiêu Lương, tại sao cô có thể làm như thế?" Thẩm Hạo Trực nghe vậy liền bước lên túm lấy Hồ Tiêu Lương, anh ta giơ nắm đấm lên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt băng bó của cô ta thì lại buông xuống.
"Vì sao? Vì sao cô phải làm như vậy? Con gái tôi hiên lành như thế, tại sao cô có thể làm như vậy hả?" Cha Thẩm đau đớn nói, tuy rằng Khanh Khanh không phải do ông sinh ra, nhưng ông lại thương cô nhất. Đứa nhỏ này ngay từ bé đã rất hiểu chuyện, cũng rất lương thiện, nhìn thấy con chó con mèo bị thương cũng có thể khóc nửa ngày, cô gái này, sao cô ta có thể ra tay được chứ?
"Không phải tôi, thực sự không phải tôi, tôi chỉ là... chỉ là bảo bọn họ nhốt cô ta lại thôi, tôi cũng không bảo bọn họ đánh cô ấy ra nông nỗi này, không phải tôi..." Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Hồ Tiêu Lương cảm thấy rất sợ hãi, giống như sắp phải đối mặt với cái chết vậy.
"Cô trả mami cho tôi, trả mami đây..." Hai đứa trẻ vẫn kêu khóc.
"Anh Lăng, xin anh thả cô gái này ra, cho dù cô ta đã làm gì thì anh cũng phải tin tưởng vào luật pháp, pháp luật rất công bằng, cô ta nhất định sẽ nhận sự trừng phạt thích đáng." Thị trưởng sững sờ nhìn hồi lâu, dường như bây giờ mới có phản ứng.
"Thật xin lỗi, thị trưởng Vương, là do con trai và con rể tôi quá đau lòng. A Khiết, A Trực, mau thả cô Hồ ra." Cha Thẩm nghe thấy tiếng của thị trưởng mới nhớ ra thị trưởng vẫn đang ở sau lưng, vội vàng quát Thẩm Hạo Trực và Lăng Duy Khiết dừng lại.
"Thị trưởng, cầu xin ông, mau cứu tôi, tôi sai rồi, xin các người nhốt tôi vào nhà giam đi. Cầu xin ngài, tôi đã giết người, tôi có tội, xin các người nhốt tôi vào nhà giam đi…" Hồ Tiêu Lương thật sự đã bị ba bố con Lăng Duy Khiết dọa sợ rồi, vừa thoát khỏi sự kiềm chế của Lăng Duy Khiết, cô ta lập tức chạy tới quỳ xuống ôm chân thị trưởng.
"Anh cảnh sát này, mau đưa cô ta đi đi." Có thị trưởng ở đây, Thẩm Hạo Trực và Lăng Duy Khiết cũng không tiến lên nữa, nếu như thị trưởng đã nói như vậy thì bọn họ tạm thời tin rằng Hồ Tiêu Lương sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng chuông lớn vang lên, các bác sĩ lập tức lao vào phòng bệnh.
"Nhanh, tình trạng của người bệnh rất nguy cấp, chảy rất nhiều máu, cần truyền máu." Đám người Lăng Duy Khiết muốn xông vào, nhưng đều bị ngăn ở bên ngoài, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bác sĩ đang cứu chữa cho Khanh Khanh qua lớp cửa kính.
Nắm đấm của Lăng Duy Khiết nện vào bức tường thủy tinh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy các bác sĩ vội vã đưa từng túi máu vào bên trong, nhưng lại không thể giúp được gì.
"Thị trưởng Vương, ngài về trước đi." Cha Thẩm thấy thị trưởng vẫn luôn đợi ở đây nên trong lòng cũng được an ủi, cho dù như thế nào, bọn họ cũng sẽ không oán trách thị trưởng.
"Ông Thẩm, thực sự rất xin lỗi." Thị trưởng nói xin lỗi lần nữa.
"Lăng Duy Khiết, cậu chăm sóc Khanh Khanh như thế nào vậy? Cậu đã hứa với tôi như thế nào? Tại sao Khanh Khanh lại bị người ta bắt cóc? Người chồng như cậu đang làm cái gì vậy?" Thẩm Hạo Trực thấy tính mạng của Khanh Khanh đang gặp nguy hiểm nên trách mắng Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết im lặng, đúng vậy, đều là lỗi của anh, anh không bảo vệ tốt cho Khanh Khanh, là anh không hoàn thành trách nhiệm bảo vệ vợ của mình.
"Thẩm Hạo Trực, việc này cũng không thể trách A Khiết được, là bọn họ lừa Khanh Khanh đi ra ngoài, anh không thể trách cậu ấy được." Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết nhắm mắt lại, dường như muốn mặc kệ cho Thẩm Hạo Trực xử lý nên mới tiến lên phía trước nói.
"Là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ tốt Khanh Khanh, tôi cho rằng thuê vệ sĩ đến thì sẽ không có việc gì, tôi cho rằng cô ta không to gan đến mức như vậy, đều là do tôi quá chủ quan." Giọng Lăng Duy Khiết khàn khàn.
Khanh Khanh được đẩy từ phòng phẫu thuật trở lại phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người xúm lại gần, bác sĩ vẫn chỉ lắc đầu, hơn nữa còn đưa ra giấy thông báo.
"Bác sĩ, các anh nhất định phải cứu lấy con gái tôi, con bé còn trẻ, còn có hai đứa con, con bé không thể xảy ra chuyện được." Cha Thẩm tiến lên, cầu xin bác sĩ.
"Ông Thẩm, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, người bệnh bị thương quá nặng, hơn nữa thể chất của cô ấy cũng rất kém, có thể kiên trì đến bây giờ đã là hiếm thấy rồi. Mong mọi người đừng ôm quá nhiều hy vọng." Bác sĩ nói xin lỗi, mỗi ngày ở bệnh viện đều có thể thấy rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ là bác sĩ mà thôi, cũng không phải là thần tiên, những gì có thể làm được họ đều đã làm, tiếp theo, bọn họ thực sự hết cách rồi.
"Không, con không muốn mami chết..." Lâm Lâm nghe hiểu được lời nói của bác sĩ, cậu khóc thét lên.
"Không đâu, Khanh Khanh sẽ không sao, tôi muốn vào với Khanh Khanh." Lăng Duy Khiết đập vào bức tường thủy tinh, muốn đi vào, nhưng lại bị Hạo Trực ôm lại.
"Đủ rồi, Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh đã như vậy rồi, cậu có thể để con bé yên tĩnh một chút hay không? Tôi tin Khanh Khanh sẽ không có việc gì, con bé vẫn luôn rất kiên cường. Năm đó con bé một thân một mình mang hai đứa nhỏ lưu lạc ở Ý mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp, hôm nay cũng sẽ như vậy." Thẩm Hạo Trực quát Lăng Duy Khiết.
"Mami đã từng nói vào sinh nhật năm tuổi của bọn con cả nhà chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, còn ba tuần nữa là tới sinh nhật của con với Lâm Lâm rồi, mami nhất định sẽ đón sinh nhật với bọn con." Trên mặt Duệ Duệ đầy nước mắt, chúng mới vừa gặp lại bố, càng không muốn mất đi mẹ, các bạn nhỏ khác đều sống cùng với cả bố cả mẹ, bọn chúng cũng muốn gia đình mình có thể ở cùng nhau.
"Đều là do cậu, nếu như không phải cậu không xử lý tốt được chuyện của mình thì Khanh Khanh sẽ không như vậy." Thẩm Hạo Trực kìm nén đến mức khó chịu, anh ta hét lên với Lăng Duy Khiết đồng thời cũng đấm anh một đấm.
"Đừng mà, cậu ơi, đừng đánh ba con, không phải do ba sai, là do mụ phù thủy và hồ ly tinh, là do bọn họ hại chết mẹ, ô ô..." Hai đứa nhỏ đều khóc.
"A Trực, rốt cuộc là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Mụ phù thủy là ai? Hồ ly tinh là ai? Tại sao bọn họ lại hại Khanh Khanh?" Mẹ Thẩm nghẹn ngào, ôm hai đứa cháu ngoại đang khóc thút thít, oán hận hỏi.
Con gái của bà, ngoại trừ bà ra không ai có thể làm tổn thương con bé được, cái mụ phù thủy và hồ ly tinh kia là ai? Tại sao bọn họ lại hại Khanh Khanh?
"Bố, con xin lỗi, con không nên..." Thẩm Hạo Trực cúi đầu, xin lỗi cha Thẩm, anh ta không nên nhìn lén đồ của bố, càng không nên một mình điều tra thân thế của Khanh Khanh.
"Con... A Trực, con đã làm gì?" Cha Thẩm vừa thấy con trai xin lỗi thì tức giận hỏi.
"Con đi tìm mẹ ruột của Khanh Khanh, chỉ là con không ngờ rằng bà ta lại vô liêm sỉ đến như vậy, nếu như sớm biết bà ta là loại người đó, thì cho dù có nói gì đi nữa con cũng không..." Thẩm Hạo Trực hối hận, lúc trước cũng là do anh ta muốn nhanh chóng có được trái tim của Khanh Khanh nên mới đi điều tra La Mị Quỳnh, vì vậy mới dẫn đến tình huống ngày hôm nay.
"Cái gì? A Trực, con đã tìm thấy người phụ nữ kia? Cô ta ở đâu? Cô ta đã làm gì với Khanh Khanh?" Mẹ Thẩm tức giận, buông hai đứa cháu ra, tiến lên kéo con trai hỏi.
"Mẹ, con xin lỗi, con nghĩ rằng... nghĩ rằng Khanh Khanh nhìn thấy bà ta thì sẽ vui vẻ, nhưng mà con không ngờ rằng bà ta lại là loại phụ nữ như vậy. Bà ta không quan tâm tới Khanh Khanh một chút nào, ngày đó Khanh Khanh vẫn nằm ở trên giường bệnh, mà bà ta thậm chí còn đánh Khanh Khanh, Khanh Khanh cũng vì vậy mới mất đi đứa nhỏ trong bụng. Mẹ, con xin lỗi, mẹ đánh con đi." Lúc này Thẩm Hạo Trực cảm thấy vô cùng hối hận, anh ta quỳ gối trước mặt mẹ mình, cầu xin mẹ trách phạt.
Bình luận facebook