Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32 THẨM HẠO TRỰ CẦU HÔN KHANH KHANH
CHƯƠNG 32: THẨM HẠO TRỰ CẦU HÔN KHANH KHANH
Thẩm Hạo Trự thấy vậy, vội vàng chạy thang bộ xuống dưới, may mà tầng này không quá cao nên lúc anh ta chạy xuống tầng một thì cửa thang máy cũng vừa mở ra.
Thấy Thẩm Hạo Trự chắn ở trước mặt, Khanh Khanh đeo balo lên vai, muốn đi qua anh ta: “Em phải đến trường, xin anh đừng đi theo em.”
“Anh đưa em đi.”
Thẩm Hạo Trự nhìn vẻ mặt của Khanh Khanh, biết lúc này nói gì cũng vô dụng, đành nhẫn nhịn, dù sao đứa trẻ cũng ở trong bụng rồi, đợi buổi tối về nhà hoặc chờ cô bình tĩnh lại rồi bàn việc này sau.
Tính thời gian thì đứa bé này cũng tầm bốn tháng rồi, anh ta phải tham khảo ý kiến của bác sĩ, xem giờ phá thai thì có ảnh hưởng gì tới cơ thể của Khanh Khanh không? Anh ta cảm thấy đứa bé này không thể giữ lại.
“Không cần đâu, anh đi làm đi, em có thể tự đến trường được.” Người mà Thẩm Khanh Khanh không muốn gặp nhất lúc này chính là Thẩm Hạo Trự, cô rất sợ anh ta, ánh mắt kia của anh ta giống như ánh mắt của một đao phủ, từng giây từng phút đềumuốn giết chết con cô.
“Khanh Khanh em đừng ngang ngạnh nữa, giờ em như vậy rất nguy hiểm, anh đưa em đi.” Thẩm Hạo Trự cố nhấn mạnh chữ “anh”.
“Anh, trước ngày hôm nay, em đều tự đi một mình, cũng chẳng có gì nguy hiểm cả, cho nên anh yên tâm, cho em chút thời gian, nếu có việc gì thì để buổi tối chúng ta về nhà rồi nói chuyện được không?”
Khanh Khanh rất nghiêm túc nói với Thẩm Hạo Trự, cô không cần che giấu cái thai trong bụng mình nữa, huống hồ cô đã kết hôn rồi, đứa bé này sinh ra hoàn toàn hợp pháp.
Thấy Khanh Khanh kiên quyết như thế, Thẩm Hạo Trự đành nói: “Được rồi, em đi đường phải cẩn thận đấy.”
“Vâng, tạm thời anh đừng nói với bố mẹ.”
Trước khi di, Khanh Khanh còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự gật đầu, giúp Khanh Khanh gọi taxi, đưa cô lên xe rồi mới rời đi.
Đưa mắt nhìn Khanh Khanh, đốm lửa trong lòng Thẩm Hạo Trự không ngừng bùng cháy, cái tên họ Lăng kia đúng là khốn khiếp, hắn lại dám làm Khanh Khanh mang thai, việc này không thể tha thứ được.
Cả ngày này, Thẩm Hạo Trự không có tâm trạng làm việc, hơn nữa tâm trạng cực kỳ nóng nảy. Anh ta không ngừng xem giờ, còn cách giờ tan làm một tiếng đã đi về rồi.
Anh ta không về thẳng nhà mà đi đến trường đón Khanh Khanh, anh ta biết buổi chiều Khanh Khanh có hai tiết học khá sớm, vì vậy anh ta cứ đợi ở cổng trường.
Khanh Khanh không biết Thẩm Hạo Trự sẽ đến nên đi ra ngoài như bình thường, vừa mới ra đến cổng, Thẩm Hạo Trự đã nhìn thấy cô, anh ta vừa gọi vừa đi về phía Khanh Khanh, “ Khanh Khanh, anh ở đây.”
Nghe thấy tiếng của Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh lập tức cau mày. Hôm nay, Thẩm Hạo Trự thật khác thường, xem ra nên chuyển ra ngoài ở rồi.
Mặc dù nói là anh em, nhưng từ sau khi biết thân thế thì dường như có chút khác đi, nhất là ánh mắt anh trai nhìn cô, nó khiến cô vô cùng bất an.
Lần này Khanh Khanh không từ chối, cô lên xe của Thẩm Hạo Trự, nhưng lên xong thì im lặng không nói gì. Thẩm Hạo Trự định nói gì, song thấy mắt Khanh Khanh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ khiến anh ta rất lúng túng, nên đành từ bỏ, định về nhà rồi nói.
“Khanh Khanh, hôm nay chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.” Đỗ xe xong, Thẩm Hạo Trự nói với Khanh Khanh.
“Tùy anh.” Thái độ của Khanh Khanh có chút thờ ơ, có thể là do ảnh hưởng tâm lý, từ sau khi biết mình mang thai, hình như cô rất dễ mệt mỏi.
“Khanh Khanh, uống cốc sữa trước đi, chúng ta bàn về đứa bé này được không?” Sau khi về nhà, Thẩm Hạo Trự rót cho Khanh Khanh cốc sữa và nói.
Khanh Khanh nhận sữa, uống một ngụm lớn rồi nghiêm mặt nói với Thẩm Hạo Trự: “Anh, đứa bé này là con của em, em sẽ sinh nó ra.”
Thẩm Hạo Trự ngồi xổm trước mặt Khanh Khanh, nhìn phần bụng của cô: “Khanh Khanh, em có nghĩ đến tình hình hiện giờ của em không, em còn đang đi học, giữ đứa bé này lại sẽ làm lỡ chuyện học hành của em, hơn nữa trên người em cũng chẳng có giấy đăng ký kết hôn, đến lúc đó em sẽ phải chịu biết bao ánh mắt dị nghị của người đời, em có biết không?”
Nghe thấy lời nói của anh trai, Khanh Khanh rất thất vọng, cô nghĩ rằng anh trai sẽ ủng hộ cô, mặc dù Khiết không hề đến tìm cô, nhưng cô đã kết hôn với Khiết rồi, chuyện này là sự thật, tại sao anh trai lại nói cứ như cô “chửa hoang” vậy chứ?
“Anh, em kết hôn rồi, đứa bé này là con hợp pháp, em không phải chịu bất cứ ánh mắt dị nghị nào của người đời hết, hơn nữa, cho dù người khác nói gì thì cũng là việc của người ta, chẳng liên quan gì đến em, em sống vì em chứ không sống vì người khác.”
“Nói thì nói như thế, nhưng sống ở đời, tất phải chịu ánh mắt của người khác, Khanh Khanh, khó khăn lắm em mới đi học lại, sinh đứa bé này ra, em từng nghĩ sẽ lỡ mất bao nhiêu thời gian không?” Thấy Khanh Khanh vẻ tức giận, Thẩm Hạo Trự chỉ đành dùng lý tưởng để thuyết phục cô.
“Có, em nghĩ rồi, em có thể nghỉ học một năm, việc này chẳng to tát gì, huống chi em cũng không phải là người đầu tiên, em tin mình sẽ không vứt bỏ chuyện học hành đâu.”
“Nhưng Khanh Khanh à, em có nghĩ sinh đứa bé ra rồi nuôi nó cực khổ cỡ nào không?” Thẩm Hạo Trự không thể thuyết phục Khanh Khanh phá thai, do dự nói.
Khanh Khanh cúi đầu xoa bụng, cô cho là duyên nợ của mình và Khiết đến đây là hết, nhưng ông trời lại ban cho cô một đứa con, vậy nghĩa là bọn họ có thể sẽ gặp lại nhau, họ là vợ chồng, không thể chấm dứt như thế được, “Em biết, dù là cực khổ cỡ nào, em cũng sẽ nuôi con em khôn lớn, em tin có một ngày, em sẽ gặp lại Khiết.”
“Khanh Khanh, em thật sự quyết định sẽ sinh đứa bé này ra ư?” vẻ mặt Thẩm Hạo Trự hơi buồn khổ, anh ta chưa từng nghĩ đến kết quả này, nếu đã không thể thuyết phục Khanh Khanh bỏ đứa bé, vậy thì chỉ có thể ủng hộ cô sinh nó ra, chỉ là đứa bé cần một người cha, giờ cũng có thể coi là một cơ hội tốt để anh cầu hôn với Khanh Khanh.
Tuy đối với người ngoài nhìn vào thì anh ta đang thừa nước đục thả câu, song anh tin sẽ có ngày Khanh Khanh hiểu được tấm lòng của anh.
“Đúng vậy, dù thế nào thì em cũng phải sinh nó ra, đợi đến học kỳ sau, em sẽ làm thủ tục bảo lưu.” Khanh Khanh gật đầu lần nữa, cô hi vọng anh trai có thể chấp nhận quyết định của cô và không khuyên cô bỏ đứa bé nữa.
“Được rồi, vậy anh sẽ cưới em.” Thẩm Hạo Trự đứng dậy, hạ quyết tâm nói.
“Hả... Anh, anh nói cái gì thế? Chúng ta là anh em, anh.... Anh nói cái gì....” Thẩm Khanh Khanh sửng sốt nhìn anh trai, cô đã kết hôn rồi, lẽ nào anh trai cô không tin sao? Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ là anh em, làm sao có thể... Anh ta bị làm sao thế?
“Khanh Khanh, nếu em kiên trì muốn sinh đứa bé ra, anh cưới em! Anh không phải là anh trai em, thực ra anh luôn muốn nói với em, nhưng anh sợ em không chấp nhận nổi, anh luôn đợi em, đợi em trưởng thành, đợi em tốt nghiệp. Bây giờ em biết rồi, chúng ta không phải là anh em, chúng là không có quan hệ huyết thống, hoàn toàn có thể...” Thẩm Hạo Trự quỳ một gối xuống phía trước Khanh Khanh, nói như cầu hôn.
“Anh, em đã kết hôn rồi , hơn nữa anh là anh trai em, mãi là như vậy.” Khanh Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Anh, đứa bé này sinh ra sẽ mang họ Lăng.”
“Khanh Khanh, cái tên họ Lăng kia đã chạy mất dạng rồi, em còn nhớ hắn sao? Bọn em dù sao cũng chỉ quen nhau có ba ngày, hắn có gì đáng để em phải làm thế chứ? Lẽ nào tình cảm trong ba ngày của bọn em còn sâu đậm hơn tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta à?” Thẩm Hạo Trự rất sốc, tình cảm hai mươi mấy năm của anh ta lại bị một người đàn ông quen mới ba ngày đánh bại, làm sao anh ta có thể chịu nổi điều này?
“Anh, anh là anh trai của em, giữa chúng ta là tình cảm anh em, nhưng Khiết thì không phải vậy, giữa bọn em là...”
“Em muốn nói với anh, giữa bọn em là tình yêu à? Vỏn vẹn ba ngày mà em đã yêu hắn rồi? Hay là hắn đã nói yêu em?” Thẩm Hạo Trự tức giận đứng dậy, anh ta ghen tuông chất vấn cô.
“Anh, có lẽ tình cảm của bọn em không phải là tình yêu sâu đậm, nhưng là anh ấy là một tồn tại đặc biệt trong lòng em, em tin, anh ấy cũng nghĩ như vậy, huống hồ đứa bé này là kết quả hôn nhân của bọn em, đã vậy sao em lại không thể quang minh chính đại mà sinh ra.” Quả thực, Khanh Khanh không thể nói ra từ yêu, cô không biết tình yêu chân chính là như thế nào? Tình yêu cô và Khiết không phải tình yêu sâu đậm như trong phim hay trong tiểu thuyết, nhưng trong lòng cô có Khiết, Khiết khác với những người đàn ông khác. Khanh Khanh tin nếu như không xảy ra chuyện kia, cô và Khiết nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.
“Khanh Khanh, đứa bé cần có bố, em cũng cần có một người đàn ông chăm sóc.” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, anh ta không thể bác bỏ đã xem qua tờ đăng ký kết hôn kia, Khanh Khanh đúng là đã kết hôn rồi. Giờ khắc này, anh chỉ có thể nghĩ đến điều này.
“Anh, đứa bé có bố, em tin rằng sẽ có ngày em gặp lại Khiết.” Khanh Khanh im lặng vài giây rồi đáp, cô biết con mình cần một người bố, song cô sẽ không vì điều này mà phải bội tình cảm và hôn nhân của mình.
“Khanh Khanh, sao em không thể quên, em không thể coi ba ngày đó là một giấc mơ được sao? Em muốn sinh đứa bé, anh ủng hộ em, nhưng xin em để anh làm bố nó, anh sẽ coi nó như con ruột của mình, anh cùng em chăm sóc con, nhìn con trưởng thành.” Nhìn Khanh Khanh cố chấp, cuối cùng Thẩm Hạo Trự cũng nói ra mọi điều đã ấp ủ từ lâu trong lòng.
“Anh, em biết anh muốn giúp em, nhưng anh là anh trai em, là bác của con em.” Đây không phải lần đầu tiên Khanh Khanh nghe điều này, lúc trước cô có thể xem như mình nghe nhầm, song giờ thì không thể tránh né nữa, anh trai giờ đây đã không phải là anh trai của trước kia nữa, giờ anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông muốn theo đuổi cô.
“Khanh Khanh, anh hiểu, anh không phải là anh trai em, chúng ta không có quan hệ huyết thống, anh có thể cưới em.” Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh không thể chấp nhận nên nói trắng ra.
“Anh, em nghĩ rồi, vài ngày nữa em sẽ đi tìm phòng rồi chuyển ra ngoài sống. Mặc dù chúng là ta anh em song đều đã là trưởng thành, ở cùng nhau cũng bất tiện.” Khanh Khanh đẩy Thẩm Hạo Trự ra, cô biết phải giải quyết dứt khoát, trong lòng cô, anh trai thì mãi mãi vẫn là anh trai.
“Khanh Khanh, anh thích em, điều đó khó chấp nhận đến vậy sao?” Thẩm Hạo Trự vừa nghe Khanh Khanh muốn chuyển đi thì vội nói.
“Không phải, anh, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười năm trước nữa, chúng ta nên có không gian riêng của mình, anh cũng nên tìm người yêu đi, rồi nhanh chóng kết hôn, có cái “bóng đèn” như em ở đây cũng bất tiện. Huống hồ, em cũng sắp làm mẹ rồi, em phải mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, không thể ở mãi trong vòng tay của anh được.” Khanh Khanh lắc đầu, cô đã quyết định rồi, ngày mai cô sẽ đi tìm phòng rồi nhanh chóng chuyển đi.
“Anh không đồng ý!!!” Thẩm Hạo Trự tức giận hét lên.
Thẩm Hạo Trự thấy vậy, vội vàng chạy thang bộ xuống dưới, may mà tầng này không quá cao nên lúc anh ta chạy xuống tầng một thì cửa thang máy cũng vừa mở ra.
Thấy Thẩm Hạo Trự chắn ở trước mặt, Khanh Khanh đeo balo lên vai, muốn đi qua anh ta: “Em phải đến trường, xin anh đừng đi theo em.”
“Anh đưa em đi.”
Thẩm Hạo Trự nhìn vẻ mặt của Khanh Khanh, biết lúc này nói gì cũng vô dụng, đành nhẫn nhịn, dù sao đứa trẻ cũng ở trong bụng rồi, đợi buổi tối về nhà hoặc chờ cô bình tĩnh lại rồi bàn việc này sau.
Tính thời gian thì đứa bé này cũng tầm bốn tháng rồi, anh ta phải tham khảo ý kiến của bác sĩ, xem giờ phá thai thì có ảnh hưởng gì tới cơ thể của Khanh Khanh không? Anh ta cảm thấy đứa bé này không thể giữ lại.
“Không cần đâu, anh đi làm đi, em có thể tự đến trường được.” Người mà Thẩm Khanh Khanh không muốn gặp nhất lúc này chính là Thẩm Hạo Trự, cô rất sợ anh ta, ánh mắt kia của anh ta giống như ánh mắt của một đao phủ, từng giây từng phút đềumuốn giết chết con cô.
“Khanh Khanh em đừng ngang ngạnh nữa, giờ em như vậy rất nguy hiểm, anh đưa em đi.” Thẩm Hạo Trự cố nhấn mạnh chữ “anh”.
“Anh, trước ngày hôm nay, em đều tự đi một mình, cũng chẳng có gì nguy hiểm cả, cho nên anh yên tâm, cho em chút thời gian, nếu có việc gì thì để buổi tối chúng ta về nhà rồi nói chuyện được không?”
Khanh Khanh rất nghiêm túc nói với Thẩm Hạo Trự, cô không cần che giấu cái thai trong bụng mình nữa, huống hồ cô đã kết hôn rồi, đứa bé này sinh ra hoàn toàn hợp pháp.
Thấy Khanh Khanh kiên quyết như thế, Thẩm Hạo Trự đành nói: “Được rồi, em đi đường phải cẩn thận đấy.”
“Vâng, tạm thời anh đừng nói với bố mẹ.”
Trước khi di, Khanh Khanh còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự gật đầu, giúp Khanh Khanh gọi taxi, đưa cô lên xe rồi mới rời đi.
Đưa mắt nhìn Khanh Khanh, đốm lửa trong lòng Thẩm Hạo Trự không ngừng bùng cháy, cái tên họ Lăng kia đúng là khốn khiếp, hắn lại dám làm Khanh Khanh mang thai, việc này không thể tha thứ được.
Cả ngày này, Thẩm Hạo Trự không có tâm trạng làm việc, hơn nữa tâm trạng cực kỳ nóng nảy. Anh ta không ngừng xem giờ, còn cách giờ tan làm một tiếng đã đi về rồi.
Anh ta không về thẳng nhà mà đi đến trường đón Khanh Khanh, anh ta biết buổi chiều Khanh Khanh có hai tiết học khá sớm, vì vậy anh ta cứ đợi ở cổng trường.
Khanh Khanh không biết Thẩm Hạo Trự sẽ đến nên đi ra ngoài như bình thường, vừa mới ra đến cổng, Thẩm Hạo Trự đã nhìn thấy cô, anh ta vừa gọi vừa đi về phía Khanh Khanh, “ Khanh Khanh, anh ở đây.”
Nghe thấy tiếng của Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh lập tức cau mày. Hôm nay, Thẩm Hạo Trự thật khác thường, xem ra nên chuyển ra ngoài ở rồi.
Mặc dù nói là anh em, nhưng từ sau khi biết thân thế thì dường như có chút khác đi, nhất là ánh mắt anh trai nhìn cô, nó khiến cô vô cùng bất an.
Lần này Khanh Khanh không từ chối, cô lên xe của Thẩm Hạo Trự, nhưng lên xong thì im lặng không nói gì. Thẩm Hạo Trự định nói gì, song thấy mắt Khanh Khanh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ khiến anh ta rất lúng túng, nên đành từ bỏ, định về nhà rồi nói.
“Khanh Khanh, hôm nay chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.” Đỗ xe xong, Thẩm Hạo Trự nói với Khanh Khanh.
“Tùy anh.” Thái độ của Khanh Khanh có chút thờ ơ, có thể là do ảnh hưởng tâm lý, từ sau khi biết mình mang thai, hình như cô rất dễ mệt mỏi.
“Khanh Khanh, uống cốc sữa trước đi, chúng ta bàn về đứa bé này được không?” Sau khi về nhà, Thẩm Hạo Trự rót cho Khanh Khanh cốc sữa và nói.
Khanh Khanh nhận sữa, uống một ngụm lớn rồi nghiêm mặt nói với Thẩm Hạo Trự: “Anh, đứa bé này là con của em, em sẽ sinh nó ra.”
Thẩm Hạo Trự ngồi xổm trước mặt Khanh Khanh, nhìn phần bụng của cô: “Khanh Khanh, em có nghĩ đến tình hình hiện giờ của em không, em còn đang đi học, giữ đứa bé này lại sẽ làm lỡ chuyện học hành của em, hơn nữa trên người em cũng chẳng có giấy đăng ký kết hôn, đến lúc đó em sẽ phải chịu biết bao ánh mắt dị nghị của người đời, em có biết không?”
Nghe thấy lời nói của anh trai, Khanh Khanh rất thất vọng, cô nghĩ rằng anh trai sẽ ủng hộ cô, mặc dù Khiết không hề đến tìm cô, nhưng cô đã kết hôn với Khiết rồi, chuyện này là sự thật, tại sao anh trai lại nói cứ như cô “chửa hoang” vậy chứ?
“Anh, em kết hôn rồi, đứa bé này là con hợp pháp, em không phải chịu bất cứ ánh mắt dị nghị nào của người đời hết, hơn nữa, cho dù người khác nói gì thì cũng là việc của người ta, chẳng liên quan gì đến em, em sống vì em chứ không sống vì người khác.”
“Nói thì nói như thế, nhưng sống ở đời, tất phải chịu ánh mắt của người khác, Khanh Khanh, khó khăn lắm em mới đi học lại, sinh đứa bé này ra, em từng nghĩ sẽ lỡ mất bao nhiêu thời gian không?” Thấy Khanh Khanh vẻ tức giận, Thẩm Hạo Trự chỉ đành dùng lý tưởng để thuyết phục cô.
“Có, em nghĩ rồi, em có thể nghỉ học một năm, việc này chẳng to tát gì, huống chi em cũng không phải là người đầu tiên, em tin mình sẽ không vứt bỏ chuyện học hành đâu.”
“Nhưng Khanh Khanh à, em có nghĩ sinh đứa bé ra rồi nuôi nó cực khổ cỡ nào không?” Thẩm Hạo Trự không thể thuyết phục Khanh Khanh phá thai, do dự nói.
Khanh Khanh cúi đầu xoa bụng, cô cho là duyên nợ của mình và Khiết đến đây là hết, nhưng ông trời lại ban cho cô một đứa con, vậy nghĩa là bọn họ có thể sẽ gặp lại nhau, họ là vợ chồng, không thể chấm dứt như thế được, “Em biết, dù là cực khổ cỡ nào, em cũng sẽ nuôi con em khôn lớn, em tin có một ngày, em sẽ gặp lại Khiết.”
“Khanh Khanh, em thật sự quyết định sẽ sinh đứa bé này ra ư?” vẻ mặt Thẩm Hạo Trự hơi buồn khổ, anh ta chưa từng nghĩ đến kết quả này, nếu đã không thể thuyết phục Khanh Khanh bỏ đứa bé, vậy thì chỉ có thể ủng hộ cô sinh nó ra, chỉ là đứa bé cần một người cha, giờ cũng có thể coi là một cơ hội tốt để anh cầu hôn với Khanh Khanh.
Tuy đối với người ngoài nhìn vào thì anh ta đang thừa nước đục thả câu, song anh tin sẽ có ngày Khanh Khanh hiểu được tấm lòng của anh.
“Đúng vậy, dù thế nào thì em cũng phải sinh nó ra, đợi đến học kỳ sau, em sẽ làm thủ tục bảo lưu.” Khanh Khanh gật đầu lần nữa, cô hi vọng anh trai có thể chấp nhận quyết định của cô và không khuyên cô bỏ đứa bé nữa.
“Được rồi, vậy anh sẽ cưới em.” Thẩm Hạo Trự đứng dậy, hạ quyết tâm nói.
“Hả... Anh, anh nói cái gì thế? Chúng ta là anh em, anh.... Anh nói cái gì....” Thẩm Khanh Khanh sửng sốt nhìn anh trai, cô đã kết hôn rồi, lẽ nào anh trai cô không tin sao? Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ là anh em, làm sao có thể... Anh ta bị làm sao thế?
“Khanh Khanh, nếu em kiên trì muốn sinh đứa bé ra, anh cưới em! Anh không phải là anh trai em, thực ra anh luôn muốn nói với em, nhưng anh sợ em không chấp nhận nổi, anh luôn đợi em, đợi em trưởng thành, đợi em tốt nghiệp. Bây giờ em biết rồi, chúng ta không phải là anh em, chúng là không có quan hệ huyết thống, hoàn toàn có thể...” Thẩm Hạo Trự quỳ một gối xuống phía trước Khanh Khanh, nói như cầu hôn.
“Anh, em đã kết hôn rồi , hơn nữa anh là anh trai em, mãi là như vậy.” Khanh Khanh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp, “Anh, đứa bé này sinh ra sẽ mang họ Lăng.”
“Khanh Khanh, cái tên họ Lăng kia đã chạy mất dạng rồi, em còn nhớ hắn sao? Bọn em dù sao cũng chỉ quen nhau có ba ngày, hắn có gì đáng để em phải làm thế chứ? Lẽ nào tình cảm trong ba ngày của bọn em còn sâu đậm hơn tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta à?” Thẩm Hạo Trự rất sốc, tình cảm hai mươi mấy năm của anh ta lại bị một người đàn ông quen mới ba ngày đánh bại, làm sao anh ta có thể chịu nổi điều này?
“Anh, anh là anh trai của em, giữa chúng ta là tình cảm anh em, nhưng Khiết thì không phải vậy, giữa bọn em là...”
“Em muốn nói với anh, giữa bọn em là tình yêu à? Vỏn vẹn ba ngày mà em đã yêu hắn rồi? Hay là hắn đã nói yêu em?” Thẩm Hạo Trự tức giận đứng dậy, anh ta ghen tuông chất vấn cô.
“Anh, có lẽ tình cảm của bọn em không phải là tình yêu sâu đậm, nhưng là anh ấy là một tồn tại đặc biệt trong lòng em, em tin, anh ấy cũng nghĩ như vậy, huống hồ đứa bé này là kết quả hôn nhân của bọn em, đã vậy sao em lại không thể quang minh chính đại mà sinh ra.” Quả thực, Khanh Khanh không thể nói ra từ yêu, cô không biết tình yêu chân chính là như thế nào? Tình yêu cô và Khiết không phải tình yêu sâu đậm như trong phim hay trong tiểu thuyết, nhưng trong lòng cô có Khiết, Khiết khác với những người đàn ông khác. Khanh Khanh tin nếu như không xảy ra chuyện kia, cô và Khiết nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.
“Khanh Khanh, đứa bé cần có bố, em cũng cần có một người đàn ông chăm sóc.” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, anh ta không thể bác bỏ đã xem qua tờ đăng ký kết hôn kia, Khanh Khanh đúng là đã kết hôn rồi. Giờ khắc này, anh chỉ có thể nghĩ đến điều này.
“Anh, đứa bé có bố, em tin rằng sẽ có ngày em gặp lại Khiết.” Khanh Khanh im lặng vài giây rồi đáp, cô biết con mình cần một người bố, song cô sẽ không vì điều này mà phải bội tình cảm và hôn nhân của mình.
“Khanh Khanh, sao em không thể quên, em không thể coi ba ngày đó là một giấc mơ được sao? Em muốn sinh đứa bé, anh ủng hộ em, nhưng xin em để anh làm bố nó, anh sẽ coi nó như con ruột của mình, anh cùng em chăm sóc con, nhìn con trưởng thành.” Nhìn Khanh Khanh cố chấp, cuối cùng Thẩm Hạo Trự cũng nói ra mọi điều đã ấp ủ từ lâu trong lòng.
“Anh, em biết anh muốn giúp em, nhưng anh là anh trai em, là bác của con em.” Đây không phải lần đầu tiên Khanh Khanh nghe điều này, lúc trước cô có thể xem như mình nghe nhầm, song giờ thì không thể tránh né nữa, anh trai giờ đây đã không phải là anh trai của trước kia nữa, giờ anh ta đã là một người đàn ông trưởng thành, một người đàn ông muốn theo đuổi cô.
“Khanh Khanh, anh hiểu, anh không phải là anh trai em, chúng ta không có quan hệ huyết thống, anh có thể cưới em.” Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh không thể chấp nhận nên nói trắng ra.
“Anh, em nghĩ rồi, vài ngày nữa em sẽ đi tìm phòng rồi chuyển ra ngoài sống. Mặc dù chúng là ta anh em song đều đã là trưởng thành, ở cùng nhau cũng bất tiện.” Khanh Khanh đẩy Thẩm Hạo Trự ra, cô biết phải giải quyết dứt khoát, trong lòng cô, anh trai thì mãi mãi vẫn là anh trai.
“Khanh Khanh, anh thích em, điều đó khó chấp nhận đến vậy sao?” Thẩm Hạo Trự vừa nghe Khanh Khanh muốn chuyển đi thì vội nói.
“Không phải, anh, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười năm trước nữa, chúng ta nên có không gian riêng của mình, anh cũng nên tìm người yêu đi, rồi nhanh chóng kết hôn, có cái “bóng đèn” như em ở đây cũng bất tiện. Huống hồ, em cũng sắp làm mẹ rồi, em phải mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, không thể ở mãi trong vòng tay của anh được.” Khanh Khanh lắc đầu, cô đã quyết định rồi, ngày mai cô sẽ đi tìm phòng rồi nhanh chóng chuyển đi.
“Anh không đồng ý!!!” Thẩm Hạo Trự tức giận hét lên.
Bình luận facebook