Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48 LĂNG DUY KHIẾT LÉN XEM TIN NHẮN TRONG ĐIỆN THOẠI KHANH KHANH
CHƯƠNG 48: LĂNG DUY KHIẾT LÉN XEM TIN NHẮN TRONG ĐIỆN THOẠI KHANH KHANH
Năm năm, cô có thể không cần Lăng Duy Khiết, nhưng cô không thể bỏ được hai đứa con của mình. Làm thế nào đây? Hay giờ từ chức?
Từ chức cũng phải đối mặt với Lăng Duy Khiết, anh sẽ đồng ý sao? Khanh Khanh càng nghĩ càng thấy đau đầu, quyết định không nghĩ nữa, đến đâu rồi tính sau. Khi cô đang định về phòng nghỉ thì chuông cửa vang lên.
Cô nhìn cửa mà không muốn đứng dậy mở, cô không muốn ăn uống gì hết. Chuông cửa vang lên vài lần rồi ngưng, Khanh Khanh nghĩ người đưa cơm đã đi rồi, nhưng vừa đứng dậy thì có người mở cửa.
“Thẩm Khanh Khanh, em đang làm gì mà không ra mở cửa? Anh bấm chuông nãy giờ mà em không nghe thấy sao?” Lăng Duy Khiết cầm đồ ăn mua được vào nhà, trừng mắt với Khanh Khanh.
“Tôi không đói.” Khanh Khanh hốt hoảng một lúc mới nói nhỏ.
“Anh biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi mà em vẫn chưa biết tự chăm sóc bản thân hay sao?” Lăng Duy Khiết vẫn chưa hết giận mà còn có xu thế tăng lên.
Khanh Khanh đang bị áp lực tâm lý, lại nghe thấy mấy lời trách móc của Lăng Duy Khiết, thêm mấy chuyện đã xảy ra hôm nay, cô bực bội quát Lăng Duy Khiết.
“Lăng Duy Khiết, anh đừng ở đó lên mặt dạy đời tôi. Tôi mệt mỏi lắm rồi, giờ tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi, mời anh ra khỏi ra tôi ngay, nếu tôi đói thì tôi tự đi tìm đồ ăn. Bao năm qua không có anh, tôi vẫn sống tốt đó thôi.”
Lần đầu tiên thấy Khanh Khanh giận, Lăng Duy Khiết không khỏi kinh ngạc, mãi đến lúc Khanh Khanh vào phòng sập cửa lại anh mới hoàn hồn.
Anh đến trước cửa phòng, định giơ tay gõ cửa nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Anh không đi mà ngồi lại trong phòng khách.
Anh quan tâm quá nhiều hay sao? Anh chỉ quan tâm cô thôi mà, năm năm đã thay đổi Khanh Khanh nhiều vậy sao? Họ đã không còn là “đôi vợ chồng mới cưới” lúc trước nữa rồi ư? Hay cô đã có người khác rồi?
Chỉ cần nghĩ đến việc khi anh chờ đợi cô mà lòng cô lại có kẻ khác, Lăng Duy Khiết tức giận đến mức muốn giết người. Bao năm qua tuy anh không ra nước ngoài tìm cô nhưng tên cô đã khắc sâu vào trái tim anh, cô là người vợ duy nhất của anh, sao cô có thể đối xử với anh như thế?
Lăng Duy Khiết muốn xông vào để hỏi cho ra lẽ, nhưng vừa rồi Khanh Khanh nổi cáu nên anh đành nhịn.
Anh bày đồ ăn lên bàn, gửi tin nhắn cho Khanh Khanh, báo cho cô biết rằng anh đã đi rồi, cô nhớ ra ăn cơm. Gửi xong, anh chờ Khanh Khanh nhắn lại, nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên từ đằng sau. Túi xách của Khanh Khanh vẫn để trên sofa, điện thoại để trong túi. Lăng Duy Khiết nhìn sofa mà tim đập ầm ầm, trong đầu anh nảy ra một ý, vội bước đến cạnh sofa rồi cầm túi của Khanh Khanh lên.
Tuy lúc đó anh đấu tranh tâm lý lắm... nhưng cuối cùng thì anh vẫn mở túi Khanh Khanh ra, lấy điện thoại di động của cô.
Tay Lăng Duy Khiết run run, lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy. Trong mục tin nhắn, ngoài tin của anh thì đều là tin của một người tên “James”.
Anh ghen tuông mở một tin nhắn ra xem.
“Cưng ngủ chưa thế? Nhớ cưng quá, bao giờ thì cưng về?” Mẩu tin nhắn với xưng hô thân mật khiến Lăng Duy Khiết ghen lồng lộn.
Anh không kiềm chế được lại mở tin nhắn thứ hai: “Cục cưng à, nhớ quá nhớ quá, tối nay không được nghe kể chuyện nên không ngủ được.”
Lăng Duy Khiết điên cuồng xem tin nhắn, tin nhắn nào cũng xưng hô thân mật như thế, anh sắp phát điên rồi.
Anh không nghĩ ngợi gì đã gọi cho số điện thoại kia, anh nhất định phải biết kẻ đó là ai? Nếu không thì anh sẽ phát điên lên mất, anh muốn biết quan hệ giữa kẻ tên James và Khanh Khanh là như thế nào. Hắn là tình nhân của cô sao?
Italy lúc đó mới đang rạng sáng, còn chưa tới giờ ngủ dậy, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
“Vivian, sao giờ lại gọi...”
“Anh là ai?” Lăng Duy Khiết sầm mặt, đối phương nói tiếng Pháp, nghe tiếng thì chắc còn đang ngái ngủ, Lăng Duy Khiết không muốn nghe những lời buồn nôn của kẻ kia nên chất vấn.
“Không phải Vivian sao? Anh là...” Đối phương giật mình, ngừng một lát rồi mới nói.
“Im đi, anh là James phải không? Anh và...”
Lăng Duy Khiết đang chất vấn James thì cửa phòng Khanh Khanh mở ra, cô đứng đó hỏi, “Lăng Duy Khiết, anh đang làm cái gì vậy?”
Sau khi cô về phòng thì không thấy Lăng Duy Khiết gõ cửa, cũng không thấy anh nói gì. Khi đã bình tĩnh lại rồi, cô cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng nên định ra xem Lăng Duy Khiết đã đi chưa, không ngờ vừa mở cửa đã thấy anh to tiếng với điện thoại của cô.
“Khanh Khanh, tên James này là ai?” Lăng Duy Khiết nhìn thấy Khanh Khanh đi ra cũng không giật mình hay áy náy gì, còn chất vấn cô.
Khanh Khanh cũng không muốn giải thích nhiều, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thấy phản ứng gay gắt và câu chất vấn của Lăng Duy Khiết thì cô thấy càng không cần giải thích gì nữa, bởi vậy cô đưa tay ra, “Lăng Duy Khiết, trả điện thoại lại cho tôi.”
“Thẩm Khanh Khanh, chẳng trách anh có nói sao em cũng không đồng ý, thì ra em đã có người mới, vậy em về làm gì chứ?” Lăng Duy Khiết không đưa điện thoại cho Khanh Khanh mà còn hỏi ngược lại cô.
Khanh Khanh nghe câu hỏi lạnh lùng kia của anh thì không khỏi nhíu mày, dù James gọi tới thì anh cũng đâu cần ghen tuông vậy làm gì.
“Lăng Duy Khiết, tôi sẽ coi như anh đang quan tôi nên tôi bỏ qua, James là bạn tôi, cũng là thầy của tôi, liệu câu trả lời này có làm vừa lòng ngài Lăng không?”
Mấy năm qua cô đã gặp phải rất nhiều chuyện, dù đối mặt với chuyện gì thì cô cũng có thể xử lý bằng lý trí, nhưng lúc này cô rất dễ kích động.
Cô không muốn cũng không cần phải cãi nhau với Lăng Duy Khiết, cô và James trong sạch.
“Bạn à? Thẩm Khanh Khanh, em đừng lừa anh, bạn bè kiểu gì mà xưng hô ngọt xớt với nhau như vậy chứ?” Lăng Duy Khiết rất muốn bình tĩnh, nhưng cứ nghĩ đến những mẩu tin nhắn trong điện thoại là anh chỉ hận không thể bóp chết Thẩm Khanh Khanh.
Mấy năm nay, anh luôn xa cách với những người phụ nữ khác là vì anh không tin họ, và cũng vì Khanh Khanh nữa. Nhưng giờ thì sao? Người phụ nữ anh chờ đợi bấy lâu nay giờ có khác gì những người phụ nữ khác. Sao anh có thể chịu nổi điều đó? Sao anh có thể không giận không ghen được chứ?”
Khanh Khanh giật mình rồi hiểu ra, chắc là con trai lấy điện thoại của James gửi tin nhắn cho cô đây. Nhưng biết thì biết, cô không thể giải thích với Lăng Duy Khiết được, cô còn chưa quyết định có nên nói chuyện hai con cho Lăng Duy Khiết không cơ mà.
“Tin hay không tùy anh. Tôi chẳng làm gì đáng hổ thẹn cả.” Khanh Khanh cướp lại điện thoại từ tay Lăng Duy Khiết rồi quay người về phòng, nhưng bất ngờ bị Lăng Duy Khiết kéo vào lòng.
“Lăng Duy Khiết, anh...” Khanh Khanh sợ hãi, cô không ngờ Lăng Duy Khiết lại thô bạo như thế.
“Đó là lời giải thích của em sao? Hay em đã quên em là người đã có chồng?” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh không chút áy náy mà càng giận hơn.
“Lăng Duy Khiết, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh, dù chúng ta là vợ chồng thì tôi vẫn phải có tự do cá nhân của mình. Huống hồ tôi và James cũng chẳng có gì khuất tất cả.” Khanh Khanh nhìn thẳng vào Lăng Duy Khiết, cô không giận, nghĩ theo chiều hướng khác thì coi như anh đang ghen đi, nghĩ vậy khiến cô vui hơn.
“Thẩm Khanh Khanh, em coi anh là thằng ngu sao? Bạn bè sẽ xưng hô với nhau thế ư?” Lăng Duy Khiết muốn lấy lại điện thoại của Khanh Khanh nhưng Khanh Khanh giấu đi, nếu chỉ là tin nhắn của James thì cô có thể để anh xem, nhưng trong đó còn có tin nhắn cô nhắn cho con, Lăng Duy Khiết mà nhìn thấy thì hỏng.
“Tôi sống ở nước ngoài quen nên xưng hô như vậy có là gì đâu.” Khanh Khanh cố thoát khỏi kìm kẹp của Lăng Duy Khiết, cô không thích bị người ta tra hỏi như vậy, huống hồ cô thật sự có điều giấu anh.
Lăng Duy Khiết giật mình, anh cũng từng ở nước ngoài, người ta gọi nhau là cưng thì thôi bỏ qua, nhưng còn câu rất nhớ cưng kia thì sao?
“Vậy còn câu nhớ cưng kia thì sao? Em giải thích thế nào? Thẩm Khanh Khanh, em đừng cố khiêu chiến với anh, anh không muốn trở thành một ông chồng bị cắm sừng đâu!” Lăng Duy Khiết cố nén cơn giận, anh quyết định phải nói rõ trắng đen với Khanh Khanh.
Lăng Duy Khiết vốn định chờ đến tết âm sẽ cầu hôn Khanh Khanh lần nữa, rồi bù đắp cho cô một hôn lễ, nhưng giờ anh đổi ý rồi.
Trước khi biết rõ Khanh Khanh đã sống thế nào ở nước ngoài trong suốt năm năm vừa qua, anh sẽ không vội vã kết hôn, cũng không dễ dàng chấp nhận ly hôn. Thẩm Khanh Khanh đã mang danh vợ anh suốt bấy lâu, nếu cô thực sự...
“Cảm ơn ngài Lăng đã nhắc nhở, lần này tôi về là để giải quyết vấn đề giữa chúng ta đây.” Khanh Khanh cười khiêu khích.
Người đàn ông này coi cô như con mèo nhỏ sao? Mấy năm nay, cô đều nhu nhược với người khác như một thói quen, cô chỉ không muốn rước thêm chuyện, mọi việc đều xử lý theo tôn chỉ “dĩ hòa vi quý”, nhưng không ngờ Lăng Duy Khiết càng nói càng quá đáng.
“Giải quyết như thế nào? Em định ly hôn chứ gì?” Lăng Duy Khiết quát lên.
“Chắc vậy đấy. Cửa ở bên kia, mời ngài, thứ lỗi cho tôi đang bệnh tật yếu đuối nên không thể tiễn xa.” Khanh Khanh giữ khoảng cách an toàn với Lăng Duy Khiết rồi chỉ ra ngoài cửa.
Thật ra cô muốn đá thẳng anh ra ngoài cơ, nhưng không phải đối thủ của anh nên đành trốn tránh. Khanh Khanh quay người vào phòng ngủ, nhưng không ngờ lại bị Lăng Duy Khiết tóm lại.
“Muốn đuổi anh đi hả? Không dễ dàng như vậy đâu, anh cho em hai lựa chọn, một là em dọn qua nhà Anh, hai là anh dọn tới chỗ em.” Lăng Duy Khiết khóa hai tay Khanh Khanh trước ngực, tuy không dùng bạo lực với cô nhưng đôi tay anh như gọng kìm giam giữ cô lại.
“Lăng Duy Khiết, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu. Anh trả chìa khóa lại cho tôi rồi cút ngay đi!” Khanh Khanh bị Lăng Duy Khiết giữ chặt đến mức thở cũng khó, nhưng cô quyết không thỏa hiệp.
Năm năm, cô có thể không cần Lăng Duy Khiết, nhưng cô không thể bỏ được hai đứa con của mình. Làm thế nào đây? Hay giờ từ chức?
Từ chức cũng phải đối mặt với Lăng Duy Khiết, anh sẽ đồng ý sao? Khanh Khanh càng nghĩ càng thấy đau đầu, quyết định không nghĩ nữa, đến đâu rồi tính sau. Khi cô đang định về phòng nghỉ thì chuông cửa vang lên.
Cô nhìn cửa mà không muốn đứng dậy mở, cô không muốn ăn uống gì hết. Chuông cửa vang lên vài lần rồi ngưng, Khanh Khanh nghĩ người đưa cơm đã đi rồi, nhưng vừa đứng dậy thì có người mở cửa.
“Thẩm Khanh Khanh, em đang làm gì mà không ra mở cửa? Anh bấm chuông nãy giờ mà em không nghe thấy sao?” Lăng Duy Khiết cầm đồ ăn mua được vào nhà, trừng mắt với Khanh Khanh.
“Tôi không đói.” Khanh Khanh hốt hoảng một lúc mới nói nhỏ.
“Anh biết ngay mà, bao nhiêu năm rồi mà em vẫn chưa biết tự chăm sóc bản thân hay sao?” Lăng Duy Khiết vẫn chưa hết giận mà còn có xu thế tăng lên.
Khanh Khanh đang bị áp lực tâm lý, lại nghe thấy mấy lời trách móc của Lăng Duy Khiết, thêm mấy chuyện đã xảy ra hôm nay, cô bực bội quát Lăng Duy Khiết.
“Lăng Duy Khiết, anh đừng ở đó lên mặt dạy đời tôi. Tôi mệt mỏi lắm rồi, giờ tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi thôi, mời anh ra khỏi ra tôi ngay, nếu tôi đói thì tôi tự đi tìm đồ ăn. Bao năm qua không có anh, tôi vẫn sống tốt đó thôi.”
Lần đầu tiên thấy Khanh Khanh giận, Lăng Duy Khiết không khỏi kinh ngạc, mãi đến lúc Khanh Khanh vào phòng sập cửa lại anh mới hoàn hồn.
Anh đến trước cửa phòng, định giơ tay gõ cửa nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Anh không đi mà ngồi lại trong phòng khách.
Anh quan tâm quá nhiều hay sao? Anh chỉ quan tâm cô thôi mà, năm năm đã thay đổi Khanh Khanh nhiều vậy sao? Họ đã không còn là “đôi vợ chồng mới cưới” lúc trước nữa rồi ư? Hay cô đã có người khác rồi?
Chỉ cần nghĩ đến việc khi anh chờ đợi cô mà lòng cô lại có kẻ khác, Lăng Duy Khiết tức giận đến mức muốn giết người. Bao năm qua tuy anh không ra nước ngoài tìm cô nhưng tên cô đã khắc sâu vào trái tim anh, cô là người vợ duy nhất của anh, sao cô có thể đối xử với anh như thế?
Lăng Duy Khiết muốn xông vào để hỏi cho ra lẽ, nhưng vừa rồi Khanh Khanh nổi cáu nên anh đành nhịn.
Anh bày đồ ăn lên bàn, gửi tin nhắn cho Khanh Khanh, báo cho cô biết rằng anh đã đi rồi, cô nhớ ra ăn cơm. Gửi xong, anh chờ Khanh Khanh nhắn lại, nhưng đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên từ đằng sau. Túi xách của Khanh Khanh vẫn để trên sofa, điện thoại để trong túi. Lăng Duy Khiết nhìn sofa mà tim đập ầm ầm, trong đầu anh nảy ra một ý, vội bước đến cạnh sofa rồi cầm túi của Khanh Khanh lên.
Tuy lúc đó anh đấu tranh tâm lý lắm... nhưng cuối cùng thì anh vẫn mở túi Khanh Khanh ra, lấy điện thoại di động của cô.
Tay Lăng Duy Khiết run run, lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy. Trong mục tin nhắn, ngoài tin của anh thì đều là tin của một người tên “James”.
Anh ghen tuông mở một tin nhắn ra xem.
“Cưng ngủ chưa thế? Nhớ cưng quá, bao giờ thì cưng về?” Mẩu tin nhắn với xưng hô thân mật khiến Lăng Duy Khiết ghen lồng lộn.
Anh không kiềm chế được lại mở tin nhắn thứ hai: “Cục cưng à, nhớ quá nhớ quá, tối nay không được nghe kể chuyện nên không ngủ được.”
Lăng Duy Khiết điên cuồng xem tin nhắn, tin nhắn nào cũng xưng hô thân mật như thế, anh sắp phát điên rồi.
Anh không nghĩ ngợi gì đã gọi cho số điện thoại kia, anh nhất định phải biết kẻ đó là ai? Nếu không thì anh sẽ phát điên lên mất, anh muốn biết quan hệ giữa kẻ tên James và Khanh Khanh là như thế nào. Hắn là tình nhân của cô sao?
Italy lúc đó mới đang rạng sáng, còn chưa tới giờ ngủ dậy, điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nhận.
“Vivian, sao giờ lại gọi...”
“Anh là ai?” Lăng Duy Khiết sầm mặt, đối phương nói tiếng Pháp, nghe tiếng thì chắc còn đang ngái ngủ, Lăng Duy Khiết không muốn nghe những lời buồn nôn của kẻ kia nên chất vấn.
“Không phải Vivian sao? Anh là...” Đối phương giật mình, ngừng một lát rồi mới nói.
“Im đi, anh là James phải không? Anh và...”
Lăng Duy Khiết đang chất vấn James thì cửa phòng Khanh Khanh mở ra, cô đứng đó hỏi, “Lăng Duy Khiết, anh đang làm cái gì vậy?”
Sau khi cô về phòng thì không thấy Lăng Duy Khiết gõ cửa, cũng không thấy anh nói gì. Khi đã bình tĩnh lại rồi, cô cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng nên định ra xem Lăng Duy Khiết đã đi chưa, không ngờ vừa mở cửa đã thấy anh to tiếng với điện thoại của cô.
“Khanh Khanh, tên James này là ai?” Lăng Duy Khiết nhìn thấy Khanh Khanh đi ra cũng không giật mình hay áy náy gì, còn chất vấn cô.
Khanh Khanh cũng không muốn giải thích nhiều, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thấy phản ứng gay gắt và câu chất vấn của Lăng Duy Khiết thì cô thấy càng không cần giải thích gì nữa, bởi vậy cô đưa tay ra, “Lăng Duy Khiết, trả điện thoại lại cho tôi.”
“Thẩm Khanh Khanh, chẳng trách anh có nói sao em cũng không đồng ý, thì ra em đã có người mới, vậy em về làm gì chứ?” Lăng Duy Khiết không đưa điện thoại cho Khanh Khanh mà còn hỏi ngược lại cô.
Khanh Khanh nghe câu hỏi lạnh lùng kia của anh thì không khỏi nhíu mày, dù James gọi tới thì anh cũng đâu cần ghen tuông vậy làm gì.
“Lăng Duy Khiết, tôi sẽ coi như anh đang quan tôi nên tôi bỏ qua, James là bạn tôi, cũng là thầy của tôi, liệu câu trả lời này có làm vừa lòng ngài Lăng không?”
Mấy năm qua cô đã gặp phải rất nhiều chuyện, dù đối mặt với chuyện gì thì cô cũng có thể xử lý bằng lý trí, nhưng lúc này cô rất dễ kích động.
Cô không muốn cũng không cần phải cãi nhau với Lăng Duy Khiết, cô và James trong sạch.
“Bạn à? Thẩm Khanh Khanh, em đừng lừa anh, bạn bè kiểu gì mà xưng hô ngọt xớt với nhau như vậy chứ?” Lăng Duy Khiết rất muốn bình tĩnh, nhưng cứ nghĩ đến những mẩu tin nhắn trong điện thoại là anh chỉ hận không thể bóp chết Thẩm Khanh Khanh.
Mấy năm nay, anh luôn xa cách với những người phụ nữ khác là vì anh không tin họ, và cũng vì Khanh Khanh nữa. Nhưng giờ thì sao? Người phụ nữ anh chờ đợi bấy lâu nay giờ có khác gì những người phụ nữ khác. Sao anh có thể chịu nổi điều đó? Sao anh có thể không giận không ghen được chứ?”
Khanh Khanh giật mình rồi hiểu ra, chắc là con trai lấy điện thoại của James gửi tin nhắn cho cô đây. Nhưng biết thì biết, cô không thể giải thích với Lăng Duy Khiết được, cô còn chưa quyết định có nên nói chuyện hai con cho Lăng Duy Khiết không cơ mà.
“Tin hay không tùy anh. Tôi chẳng làm gì đáng hổ thẹn cả.” Khanh Khanh cướp lại điện thoại từ tay Lăng Duy Khiết rồi quay người về phòng, nhưng bất ngờ bị Lăng Duy Khiết kéo vào lòng.
“Lăng Duy Khiết, anh...” Khanh Khanh sợ hãi, cô không ngờ Lăng Duy Khiết lại thô bạo như thế.
“Đó là lời giải thích của em sao? Hay em đã quên em là người đã có chồng?” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh không chút áy náy mà càng giận hơn.
“Lăng Duy Khiết, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh, dù chúng ta là vợ chồng thì tôi vẫn phải có tự do cá nhân của mình. Huống hồ tôi và James cũng chẳng có gì khuất tất cả.” Khanh Khanh nhìn thẳng vào Lăng Duy Khiết, cô không giận, nghĩ theo chiều hướng khác thì coi như anh đang ghen đi, nghĩ vậy khiến cô vui hơn.
“Thẩm Khanh Khanh, em coi anh là thằng ngu sao? Bạn bè sẽ xưng hô với nhau thế ư?” Lăng Duy Khiết muốn lấy lại điện thoại của Khanh Khanh nhưng Khanh Khanh giấu đi, nếu chỉ là tin nhắn của James thì cô có thể để anh xem, nhưng trong đó còn có tin nhắn cô nhắn cho con, Lăng Duy Khiết mà nhìn thấy thì hỏng.
“Tôi sống ở nước ngoài quen nên xưng hô như vậy có là gì đâu.” Khanh Khanh cố thoát khỏi kìm kẹp của Lăng Duy Khiết, cô không thích bị người ta tra hỏi như vậy, huống hồ cô thật sự có điều giấu anh.
Lăng Duy Khiết giật mình, anh cũng từng ở nước ngoài, người ta gọi nhau là cưng thì thôi bỏ qua, nhưng còn câu rất nhớ cưng kia thì sao?
“Vậy còn câu nhớ cưng kia thì sao? Em giải thích thế nào? Thẩm Khanh Khanh, em đừng cố khiêu chiến với anh, anh không muốn trở thành một ông chồng bị cắm sừng đâu!” Lăng Duy Khiết cố nén cơn giận, anh quyết định phải nói rõ trắng đen với Khanh Khanh.
Lăng Duy Khiết vốn định chờ đến tết âm sẽ cầu hôn Khanh Khanh lần nữa, rồi bù đắp cho cô một hôn lễ, nhưng giờ anh đổi ý rồi.
Trước khi biết rõ Khanh Khanh đã sống thế nào ở nước ngoài trong suốt năm năm vừa qua, anh sẽ không vội vã kết hôn, cũng không dễ dàng chấp nhận ly hôn. Thẩm Khanh Khanh đã mang danh vợ anh suốt bấy lâu, nếu cô thực sự...
“Cảm ơn ngài Lăng đã nhắc nhở, lần này tôi về là để giải quyết vấn đề giữa chúng ta đây.” Khanh Khanh cười khiêu khích.
Người đàn ông này coi cô như con mèo nhỏ sao? Mấy năm nay, cô đều nhu nhược với người khác như một thói quen, cô chỉ không muốn rước thêm chuyện, mọi việc đều xử lý theo tôn chỉ “dĩ hòa vi quý”, nhưng không ngờ Lăng Duy Khiết càng nói càng quá đáng.
“Giải quyết như thế nào? Em định ly hôn chứ gì?” Lăng Duy Khiết quát lên.
“Chắc vậy đấy. Cửa ở bên kia, mời ngài, thứ lỗi cho tôi đang bệnh tật yếu đuối nên không thể tiễn xa.” Khanh Khanh giữ khoảng cách an toàn với Lăng Duy Khiết rồi chỉ ra ngoài cửa.
Thật ra cô muốn đá thẳng anh ra ngoài cơ, nhưng không phải đối thủ của anh nên đành trốn tránh. Khanh Khanh quay người vào phòng ngủ, nhưng không ngờ lại bị Lăng Duy Khiết tóm lại.
“Muốn đuổi anh đi hả? Không dễ dàng như vậy đâu, anh cho em hai lựa chọn, một là em dọn qua nhà Anh, hai là anh dọn tới chỗ em.” Lăng Duy Khiết khóa hai tay Khanh Khanh trước ngực, tuy không dùng bạo lực với cô nhưng đôi tay anh như gọng kìm giam giữ cô lại.
“Lăng Duy Khiết, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu. Anh trả chìa khóa lại cho tôi rồi cút ngay đi!” Khanh Khanh bị Lăng Duy Khiết giữ chặt đến mức thở cũng khó, nhưng cô quyết không thỏa hiệp.
Bình luận facebook