Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 55 ĐOAN MINH DŨNG THẢ MỘT QUẢ BOM HẸN GIỜ TRONG LÒNG KHANH KHANH
CHƯƠNG 55: ĐOAN MINH DŨNG THẢ MỘT QUẢ BOM HẸN GIỜ TRONG LÒNG KHANH KHANH
“Này, Phó tổng giám đốc Đoan, anh nói kiểu như tôi kém lắm vậy.” Khanh Khanh thật tức giận, gì mà đại ca không thể bồng bột thế được, Lăng Duy Khiết là người rất lý trí chứ. Nhưng sự thật là bọn họ đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước rồi, vả lại cô không hề bắt buộc Lăng Duy Khiết. Lúc ấy đúng là cô có ý định đó, nhưng quyền quyết định vẫn do Lăng Duy Khiết mà, nếu khi đó anh không đồng ý thì một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm sao kéo anh đến Cục dân chính ký tên được.
“Không phải vậy, tôi không có ý đó. Chẳng qua tôi vẫn không thể tin được, hai người còn chưa nhớ mặt nhau lại đột nhiên đi đăng kí kết hôn. Nhất là đại ca, anh ấy không thể nào kích động như vậy được, nhưng nếu cô nói là năm năm trước thì đúng thật là có khả năng.” Đoan Minh Dũng giải thích.
“Phó tổng giám đốc, câu này của anh mâu thuẫn quá, vừa nói Lăng Duy Khiết không thể kích động như vậy, vừa nói năm năm trước thì có thể.” Khanh Khanh ngoảnh sang nhìn Đoan Minh Dũng, cô cảm giác câu nói của Đoan Minh Dũng chứa đầy ẩn ý.
“Năm năm trước đối với Khiết là một...” Đoan Minh Dũng còn chưa nói hết câu thì đã dừng lại. Khanh Khanh cứ ngỡ anh ta sẽ nói tiếp, nào ngờ anh ta lại trở nên dè dặt không nói gì thêm nữa.
“Không phải lúc đó anh ấy vừa bị thất tình đấy chứ?” Đoan Minh Dũng không nói, Khanh Khanh đành phải tự suy đoán.
Cho dù đã qua rất lâu nhưng Khanh Khanh chưa từng suy nghĩ lý do Lăng Duy Khiết đồng ý kết hôn với cô. Tuy nhiên vào lúc này, Đoan Minh Dũng ấp a ấp úng làm cô càng tò mò hơn.
Cô rất muốn biết tại sao Lăng Duy Khiết lại đồng ý. Nếu nói là tình yêu sét đánh thì đúng là tự lừa mình dối người, cô không có gương mặt đẹp như tiên, làm sao đẹp đến nỗi khiến đàn ông vừa gặp một lần đã muốn cưới cô kia chứ, nhất định còn có nguyên nhân nào khác. Mà nghe giọng điệu Đoan Minh Dũng thì có đến 90% là liên quan đến phụ nữ, với tình huống này, hơn nửa chính là thất tình rồi.
“Cái này cứ để tự anh ấy nói cho cô biết thì tốt hơn.” Đúng lúc gặp đèn đỏ, Đoan Minh Dũng dừng lại, nghiêm túc nói.
“Phó tổng giám đốc, chuyện này cũng do anh tự nhắc tới thôi, tôi đã kể toàn bộ bí mật của mình cho anh rồi, có phải anh cũng nên đáp lễ, tiết lộ cho tôi một chút tin tức không?” Khanh Khanh sốt ruột muốn biết đáp án.
Cô hơi bất an, bộ dạng nhếch nhác của Lăng Duy Khiết mà cô gặp năm năm trước đúng là vẻ chán chường mà chỉ người thất tình mới có. Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ anh trai cô nói đúng, trước khi kết hôn với cô Lăng Duy Khiết đã có bạn gái, vậy những năm qua, anh đang chờ cô hay đang chờ người phụ nữ khiến anh thất tình đây?
Anh rời khỏi khách sạn là vì bố ngã bệnh qua đời như anh nói hay bởi vì cô ta? Lúc này, Khanh Khanh mới thật sự thấu hiểu hàm nghĩa của câu “càng biết ít càng sống vui”.
Đoan Minh Dũng nhăn nhó mặt mày, cầu xin Khanh Khanh: “Cũng không phải bí mật lớn lao. Khanh Khanh, xin cô đừng làm khó tôi nữa, chuyện ấy đã là quá khứ rồi, cô cứ coi như chưa hay biết gì được không? Xin cô đấy, xin cô đấy, nếu đại ca biết tôi lắm mồm, tôi sẽ bị đuổi đến Siberia mất.”
“Phó tổng giám đốc, nếu anh không muốn đến Siberia thì tốt nhất hãy tự mình nói cho tôi biết đi. Nếu tôi đi hỏi Khiết, vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ biết là anh tiết lộ, đến lúc đó... Hà hà...” Khanh Khanh cố ý ra vẻ xấu xa.
“Vivian, xin cô đấy, cô tuyệt đối đừng nói ra, nếu đại ca không nói cho cô biết thì chứng tỏ anh ấy không muốn nói, nếu để anh ấy biết tôi lắm mồm nhiều miệng, tôi sẽ chết rất thảm đó. Cô Thẩm à, xin cô mà...” Đoan Minh Dũng nghe vậy, dứt khoát đỗ xe ven đường, cầu xin Khanh Khanh giữ bí mật giúp mình.
“Phó tổng giám đốc, tôi cũng xin anh đấy, chỉ cần anh nói cho tôi biết lý do Khiết cùng tôi đi đăng kí, tôi đảm bảo giữ miệng kín như bưng, chắc chắn không để Khiết biết đâu.”
Khanh Khanh mỉm cười bật đèn trong xe, rồi nhìn thẳng vào Đoan Minh Dũng.
“Chuyện này, thật ra thì chuyện này, chuyện này vẫn cứ để Khiết tự nói với cô thì tốt hơn.” Đoan Minh Dũng hối hận muốn chết. Cũng tại anh ta có tính “bà tám” mà, sau này nhất định phải khéo khóa miệng vào, rốt cuộc anh ta cũng hiểu thế nào gọi là gieo gió gặt bão rồi.
“Không phải anh vừa mới nói, nếu anh ấy muốn nói thì đã nói từ lâu phải không, cho nên vẫn phải làm phiền anh.” Khanh Khanh cười tủm tỉm, thật ra trong lòng chua xót đến cực điểm.
Qua vẻ mặt của Đoan Minh Dũng, chắc hẳn tình cảm giữa người phụ nữ kia và Khiết không phải ở mức yêu chơi yêu bời mà có lẽ chính là vợ chưa cưới, hơn nữa có khi còn là kiểu yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Đoan Minh Dũng nhìn chằm chằm Khanh Khanh, do dự hết lần này đến lần khác, thấy Khanh Khanh không hề có ý định nhượng bộ mới thở dài nói: “Thật ra cũng không có gì, đúng như cô nói, khi đó Khiết thất tình. Hồ Tiêu Lương là mối tình đầu của Khiết, hai người họ quen biết nhau từ thời đại học. Tình cảm của họ rất thắm thiết, thậm chí đều đã gặp người lớn rồi. Nhưng chẳng qua...” Đoan Minh Dũng nói đến đây, lại tự cho mình một cái bạt tai.
“Chẳng qua gì cơ?” Khanh Khanh biết đằng sau còn quan trọng hơn, cho nên hỏi đến cùng.
“Cũng không có gì, chẳng qua cuối cùng Hồ Tiêu Lương thay lòng đổi dạ, đá Khiết, sau đó Khiết ra nước ngoài, rồi bác trai qua đời, anh ấy quay về. Chỉ có vậy thôi.” Đoan Minh Dũng tự biết vừa rồi mình lỡ lời, tức giận tát mình một cái. Nhưng chuyện Hồ Tiêu Lương lấy bác trai, anh ta thật sự không thể nói ra được.
“Chỉ như vậy thôi sao? Đoan Minh Dũng, vậy mối tình đầu của anh ấy đâu? Không có tin tức gì nữa à?” Khanh Khanh biết nhất định Đoan Minh Dũng chưa nói vào điểm quan trọng nên hỏi dồn.
“Đi rồi, lấy chồng rồi, có lẽ về sau không liên lạc với nhau nữa. Được rồi, có thể đây là nguyên nhân năm đó Khiết kích động, nhưng cô tuyệt đối không được nói với Khiết, nếu anh ấy...” Trông bộ dạng Đoan Minh Dũng là không muốn nói nhiều rồi.
Khanh Khanh vốn định hỏi nữa, nhưng điện thoại lại đổ chuông, hơn nữa còn là Lăng Duy Khiết gọi đến, chắc hẳn anh đang muốn thúc giục cô.
“Khiết gọi à, cô bảo chúng ta sắp đến đến nơi rồi đi.” Đoan Minh Dũng thầm may mắn. Đại ca gọi đến thật kịp thời, nếu không anh ta không biết nên làm thế nào mới phải.
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Khanh Khanh biết hỏi nữa cũng vô ích, thở dài ngao ngán một tiếng rồi mới bắt máy.
Lúc này, cô không khỏi vui mừng, vui mừng vì mình không dại dột cho Lăng Duy Khiết biết mình sinh ra Duệ Duệ và Lâm Lâm, may là cô không còn bồng bột như xưa nữa.
Cúp điện thoại xong, buồng xe yên tĩnh trở lại. Đoan Minh Dũng sợ Khanh Khanh lại hỏi tiếp nên không dám mở miệng, còn Khanh Khanh thì chỉ nghĩ đến mối tình đầu của Lăng Duy Khiết. Người phụ nữ thế nào mới làm cho Lăng Duy Khiết ngẩn ngơ thẫn thờ đến vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đôi tình nhân sắp bàn chuyện cưới hỏi phải chia tay? Cô muốn biết, dĩ nhiên điều cô muốn biết nhất chính là mối tình đầu của anh hiện đang ở đâu? Muốn biết trong lòng Lăng Duy Khiết còn bóng dáng mối tình đầu không, nếu là như thế, vậy những yêu thương trìu mến những ngày qua của anh là sao?
Lúc đến khách sạn Hải Hoàng, Khanh Khanh vừa định xuống xe thì Đoan Minh Dũng lại nhờ cậy cô một lần nữa: “Khanh Khanh, cô tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện kia với Khiết, cũng đừng nhắc tới Hồ Tiêu Lương, nhờ cả vào cô đấy.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi hứa với anh, tuyệt đối không nói. Huống chi chuyện này đã là quá khứ rồi, anh cũng nói người phụ nữ kia không quay lại nữa cho nên tôi không cần thiết phải hỏi.” Lúc nói câu này, trong lòng Khanh Khanh vô cùng khó chịu, cô mỉm cười nhún vai như muốn vớt vát lại tí danh dự : “Thật ra lần này tôi về đây là muốn làm thủ tục ly hôn. Năm năm trước bồng bột nên để lại hậu quả, nếu không ly hôn, nhỡ đâu anh ấy gặp được người con gái mình thích sẽ không kết hôn được.”
Đoan Minh Dũng theo Khanh Khanh vào thang máy, trong lòng hối hận không thôi. Thảo nào đại ca đối xử với Khanh Khanh đặc biệt như vậy, không ngờ họ lại là vợ chồng, nhưng e rằng trên toàn thế giới này, không thể tìm được đôi vợ chồng nào xa lạ hơn họ đâu. Haizz, nếu đại ca mà biết thì anh ta chết chắc rồi.
Đoan Minh Dũng và Khanh Khanh đều mang tâm sự của riêng mình nên không phát hiện sau khi họ vào khách sạn, Thẩm Hạo Trự cũng bước vào đúng thời điểm cửa thang máy khép lại.
Anh ta không đến quầy lễ tân, chỉ đứng trước thang máy nhìn số tầng dừng lại ở tầng mấy. Anh ta cảm giác, Khanh Khanh đến đây không phải gặp bạn học. Vậy thì chỉ còn một khả năng chính là Lăng Duy Khiết, người chồng trên giấy tờ của cô đã đến.
Nếu đúng là vậy thì càng tốt, đỡ phải mất công anh ta đến tập đoàn Lăng Vân tìm anh, vừa lúc bắt anh ký đơn ly hôn.
Số Thẩm Hạo Trự thật không may, thỉnh thoảng thang máy dừng lại nên anh ta phải tìm từng tầng một, chỉ sợ đến lúc tìm thấy thì Khanh Khanh và Đoan Minh Dũng đã về rồi.
Sau khi thang máy đi xuống, Thẩm Hạo Trự lại quay về quầy lễ tân, hỏi nhân viên phục vụ số phòng Lăng Duy Khiết ở.
“Tiểu Trần, có thể xem hộ tôi vị khách họ Lăng, tên là Lăng Duy Khiết đang ở phòng bao nhiêu không?” Thẩm Hạo Trự là khách quý ở khách sạn Hải Hoàng, đương nhiên nhân viên phục vụ quen biết anh. Anh cũng rất may mắn vì người trực ở quầy lễ tân hôm nay là một cô gái mà anh từng có ấn tượng.
“Tổng giám đốc Thẩm, ngại quá, theo quy định, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin về khách hàng cho bất cứ ai.” Nhân viên lễ tân mỉm cười xin lỗi.
“Tôi biết, chúng tôi có hẹn chín giờ bàn chuyện làm ăn, cô xem sắp đến giờ rồi này, lúc trước nghe điện thoại, tôi đang vội nên không nghe rõ anh ta bảo số phòng bao nhiêu, hình như 6 hay 8 gì đó.” Thẩm Hạo Trự cả gan suy đoán.
Nhân viên trực quầy vẫn dịu dàng từ chối: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, hay là anh gọi điện thoại hỏi lại đi.”
“Tiểu Trần, giúp tôi việc này đi. Cô xem chúng tôi hẹn nhau bàn chuyện làm ăn, nếu lại gọi điện đến nữa thì có vẻ bất lịch sự quá, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi. Nhờ cả vào cô đấy, với lại tôi cũng là khách quen của các cô, đâu có giống người xấu.” Thẩm Hạo Trự nói xong còn mỉm cười so sánh.
“Thôi được rồi, tổng giám đốc Thẩm là khách quen của chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ giúp anh một lần này thôi nhé.” Cuối cùng cô ta cũng đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trên máy tính.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn tìm anh Lâm, có phải là Song Mộc Lâm không?”
“Không phải, là chữ Lăng có bộ Băng, bên phải là bộ Nhật và bộ Lập, còn chữ Khiết là trong từ Khiết bạch , vất vả cho cô rồi.” Thẩm Hạo Trự phân tích cặn kẽ từng chữ cho nhân viên kia.
“Tổng giám đốc Thẩm, em đã tra được rồi, ngài Lăng kia đã vào ở từ hơn một giờ trước, phòng của ngài ấy là 2806.” Nhân viên phục vụ trả lời rất chi tiết.
“Đúng rồi, anh ta mới đến đây hai giờ trước. Tiểu Trần, cảm ơn nhé, tôi đi tìm anh ta trước đây, hôm nào các cô rảnh rỗi, tôi sẽ mời uống cà phê.” Thẩm Hạo Trự khẽ cười, tỏ vẻ hào phóng phải mời họ uống cà phê.
“Chỉ cần tổng giám đốc Thẩm có thời gian, lúc nào chúng tôi cũng có thời gian rảnh.” Cô ta vừa mừng vừa lo.
“Vậy thì cuối tuần này đi.” Thẩm Hạo Trự nở một nụ cười anh tuấn rồi đi đến thang máy, nhưng tới trước thang máy thì vòng lại.
“Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi chúng tôi có thể giúp anh gì nữa không?” Nhân viên phục vụ thấy Thẩm Hạo Trự quay đầu lại, vui vẻ hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, có khả năng hôm nay chúng tôi bàn bạc rất muộn, chi bằng thuê một phòng ở chỗ các cô, xem giúp tôi đối diện hoặc bên cạnh phòng 2806 có ai ở chưa.”
“Này, Phó tổng giám đốc Đoan, anh nói kiểu như tôi kém lắm vậy.” Khanh Khanh thật tức giận, gì mà đại ca không thể bồng bột thế được, Lăng Duy Khiết là người rất lý trí chứ. Nhưng sự thật là bọn họ đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước rồi, vả lại cô không hề bắt buộc Lăng Duy Khiết. Lúc ấy đúng là cô có ý định đó, nhưng quyền quyết định vẫn do Lăng Duy Khiết mà, nếu khi đó anh không đồng ý thì một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm sao kéo anh đến Cục dân chính ký tên được.
“Không phải vậy, tôi không có ý đó. Chẳng qua tôi vẫn không thể tin được, hai người còn chưa nhớ mặt nhau lại đột nhiên đi đăng kí kết hôn. Nhất là đại ca, anh ấy không thể nào kích động như vậy được, nhưng nếu cô nói là năm năm trước thì đúng thật là có khả năng.” Đoan Minh Dũng giải thích.
“Phó tổng giám đốc, câu này của anh mâu thuẫn quá, vừa nói Lăng Duy Khiết không thể kích động như vậy, vừa nói năm năm trước thì có thể.” Khanh Khanh ngoảnh sang nhìn Đoan Minh Dũng, cô cảm giác câu nói của Đoan Minh Dũng chứa đầy ẩn ý.
“Năm năm trước đối với Khiết là một...” Đoan Minh Dũng còn chưa nói hết câu thì đã dừng lại. Khanh Khanh cứ ngỡ anh ta sẽ nói tiếp, nào ngờ anh ta lại trở nên dè dặt không nói gì thêm nữa.
“Không phải lúc đó anh ấy vừa bị thất tình đấy chứ?” Đoan Minh Dũng không nói, Khanh Khanh đành phải tự suy đoán.
Cho dù đã qua rất lâu nhưng Khanh Khanh chưa từng suy nghĩ lý do Lăng Duy Khiết đồng ý kết hôn với cô. Tuy nhiên vào lúc này, Đoan Minh Dũng ấp a ấp úng làm cô càng tò mò hơn.
Cô rất muốn biết tại sao Lăng Duy Khiết lại đồng ý. Nếu nói là tình yêu sét đánh thì đúng là tự lừa mình dối người, cô không có gương mặt đẹp như tiên, làm sao đẹp đến nỗi khiến đàn ông vừa gặp một lần đã muốn cưới cô kia chứ, nhất định còn có nguyên nhân nào khác. Mà nghe giọng điệu Đoan Minh Dũng thì có đến 90% là liên quan đến phụ nữ, với tình huống này, hơn nửa chính là thất tình rồi.
“Cái này cứ để tự anh ấy nói cho cô biết thì tốt hơn.” Đúng lúc gặp đèn đỏ, Đoan Minh Dũng dừng lại, nghiêm túc nói.
“Phó tổng giám đốc, chuyện này cũng do anh tự nhắc tới thôi, tôi đã kể toàn bộ bí mật của mình cho anh rồi, có phải anh cũng nên đáp lễ, tiết lộ cho tôi một chút tin tức không?” Khanh Khanh sốt ruột muốn biết đáp án.
Cô hơi bất an, bộ dạng nhếch nhác của Lăng Duy Khiết mà cô gặp năm năm trước đúng là vẻ chán chường mà chỉ người thất tình mới có. Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ anh trai cô nói đúng, trước khi kết hôn với cô Lăng Duy Khiết đã có bạn gái, vậy những năm qua, anh đang chờ cô hay đang chờ người phụ nữ khiến anh thất tình đây?
Anh rời khỏi khách sạn là vì bố ngã bệnh qua đời như anh nói hay bởi vì cô ta? Lúc này, Khanh Khanh mới thật sự thấu hiểu hàm nghĩa của câu “càng biết ít càng sống vui”.
Đoan Minh Dũng nhăn nhó mặt mày, cầu xin Khanh Khanh: “Cũng không phải bí mật lớn lao. Khanh Khanh, xin cô đừng làm khó tôi nữa, chuyện ấy đã là quá khứ rồi, cô cứ coi như chưa hay biết gì được không? Xin cô đấy, xin cô đấy, nếu đại ca biết tôi lắm mồm, tôi sẽ bị đuổi đến Siberia mất.”
“Phó tổng giám đốc, nếu anh không muốn đến Siberia thì tốt nhất hãy tự mình nói cho tôi biết đi. Nếu tôi đi hỏi Khiết, vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ biết là anh tiết lộ, đến lúc đó... Hà hà...” Khanh Khanh cố ý ra vẻ xấu xa.
“Vivian, xin cô đấy, cô tuyệt đối đừng nói ra, nếu đại ca không nói cho cô biết thì chứng tỏ anh ấy không muốn nói, nếu để anh ấy biết tôi lắm mồm nhiều miệng, tôi sẽ chết rất thảm đó. Cô Thẩm à, xin cô mà...” Đoan Minh Dũng nghe vậy, dứt khoát đỗ xe ven đường, cầu xin Khanh Khanh giữ bí mật giúp mình.
“Phó tổng giám đốc, tôi cũng xin anh đấy, chỉ cần anh nói cho tôi biết lý do Khiết cùng tôi đi đăng kí, tôi đảm bảo giữ miệng kín như bưng, chắc chắn không để Khiết biết đâu.”
Khanh Khanh mỉm cười bật đèn trong xe, rồi nhìn thẳng vào Đoan Minh Dũng.
“Chuyện này, thật ra thì chuyện này, chuyện này vẫn cứ để Khiết tự nói với cô thì tốt hơn.” Đoan Minh Dũng hối hận muốn chết. Cũng tại anh ta có tính “bà tám” mà, sau này nhất định phải khéo khóa miệng vào, rốt cuộc anh ta cũng hiểu thế nào gọi là gieo gió gặt bão rồi.
“Không phải anh vừa mới nói, nếu anh ấy muốn nói thì đã nói từ lâu phải không, cho nên vẫn phải làm phiền anh.” Khanh Khanh cười tủm tỉm, thật ra trong lòng chua xót đến cực điểm.
Qua vẻ mặt của Đoan Minh Dũng, chắc hẳn tình cảm giữa người phụ nữ kia và Khiết không phải ở mức yêu chơi yêu bời mà có lẽ chính là vợ chưa cưới, hơn nữa có khi còn là kiểu yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Đoan Minh Dũng nhìn chằm chằm Khanh Khanh, do dự hết lần này đến lần khác, thấy Khanh Khanh không hề có ý định nhượng bộ mới thở dài nói: “Thật ra cũng không có gì, đúng như cô nói, khi đó Khiết thất tình. Hồ Tiêu Lương là mối tình đầu của Khiết, hai người họ quen biết nhau từ thời đại học. Tình cảm của họ rất thắm thiết, thậm chí đều đã gặp người lớn rồi. Nhưng chẳng qua...” Đoan Minh Dũng nói đến đây, lại tự cho mình một cái bạt tai.
“Chẳng qua gì cơ?” Khanh Khanh biết đằng sau còn quan trọng hơn, cho nên hỏi đến cùng.
“Cũng không có gì, chẳng qua cuối cùng Hồ Tiêu Lương thay lòng đổi dạ, đá Khiết, sau đó Khiết ra nước ngoài, rồi bác trai qua đời, anh ấy quay về. Chỉ có vậy thôi.” Đoan Minh Dũng tự biết vừa rồi mình lỡ lời, tức giận tát mình một cái. Nhưng chuyện Hồ Tiêu Lương lấy bác trai, anh ta thật sự không thể nói ra được.
“Chỉ như vậy thôi sao? Đoan Minh Dũng, vậy mối tình đầu của anh ấy đâu? Không có tin tức gì nữa à?” Khanh Khanh biết nhất định Đoan Minh Dũng chưa nói vào điểm quan trọng nên hỏi dồn.
“Đi rồi, lấy chồng rồi, có lẽ về sau không liên lạc với nhau nữa. Được rồi, có thể đây là nguyên nhân năm đó Khiết kích động, nhưng cô tuyệt đối không được nói với Khiết, nếu anh ấy...” Trông bộ dạng Đoan Minh Dũng là không muốn nói nhiều rồi.
Khanh Khanh vốn định hỏi nữa, nhưng điện thoại lại đổ chuông, hơn nữa còn là Lăng Duy Khiết gọi đến, chắc hẳn anh đang muốn thúc giục cô.
“Khiết gọi à, cô bảo chúng ta sắp đến đến nơi rồi đi.” Đoan Minh Dũng thầm may mắn. Đại ca gọi đến thật kịp thời, nếu không anh ta không biết nên làm thế nào mới phải.
“Ừ, chúng ta đi thôi.” Khanh Khanh biết hỏi nữa cũng vô ích, thở dài ngao ngán một tiếng rồi mới bắt máy.
Lúc này, cô không khỏi vui mừng, vui mừng vì mình không dại dột cho Lăng Duy Khiết biết mình sinh ra Duệ Duệ và Lâm Lâm, may là cô không còn bồng bột như xưa nữa.
Cúp điện thoại xong, buồng xe yên tĩnh trở lại. Đoan Minh Dũng sợ Khanh Khanh lại hỏi tiếp nên không dám mở miệng, còn Khanh Khanh thì chỉ nghĩ đến mối tình đầu của Lăng Duy Khiết. Người phụ nữ thế nào mới làm cho Lăng Duy Khiết ngẩn ngơ thẫn thờ đến vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đôi tình nhân sắp bàn chuyện cưới hỏi phải chia tay? Cô muốn biết, dĩ nhiên điều cô muốn biết nhất chính là mối tình đầu của anh hiện đang ở đâu? Muốn biết trong lòng Lăng Duy Khiết còn bóng dáng mối tình đầu không, nếu là như thế, vậy những yêu thương trìu mến những ngày qua của anh là sao?
Lúc đến khách sạn Hải Hoàng, Khanh Khanh vừa định xuống xe thì Đoan Minh Dũng lại nhờ cậy cô một lần nữa: “Khanh Khanh, cô tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện kia với Khiết, cũng đừng nhắc tới Hồ Tiêu Lương, nhờ cả vào cô đấy.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, tôi hứa với anh, tuyệt đối không nói. Huống chi chuyện này đã là quá khứ rồi, anh cũng nói người phụ nữ kia không quay lại nữa cho nên tôi không cần thiết phải hỏi.” Lúc nói câu này, trong lòng Khanh Khanh vô cùng khó chịu, cô mỉm cười nhún vai như muốn vớt vát lại tí danh dự : “Thật ra lần này tôi về đây là muốn làm thủ tục ly hôn. Năm năm trước bồng bột nên để lại hậu quả, nếu không ly hôn, nhỡ đâu anh ấy gặp được người con gái mình thích sẽ không kết hôn được.”
Đoan Minh Dũng theo Khanh Khanh vào thang máy, trong lòng hối hận không thôi. Thảo nào đại ca đối xử với Khanh Khanh đặc biệt như vậy, không ngờ họ lại là vợ chồng, nhưng e rằng trên toàn thế giới này, không thể tìm được đôi vợ chồng nào xa lạ hơn họ đâu. Haizz, nếu đại ca mà biết thì anh ta chết chắc rồi.
Đoan Minh Dũng và Khanh Khanh đều mang tâm sự của riêng mình nên không phát hiện sau khi họ vào khách sạn, Thẩm Hạo Trự cũng bước vào đúng thời điểm cửa thang máy khép lại.
Anh ta không đến quầy lễ tân, chỉ đứng trước thang máy nhìn số tầng dừng lại ở tầng mấy. Anh ta cảm giác, Khanh Khanh đến đây không phải gặp bạn học. Vậy thì chỉ còn một khả năng chính là Lăng Duy Khiết, người chồng trên giấy tờ của cô đã đến.
Nếu đúng là vậy thì càng tốt, đỡ phải mất công anh ta đến tập đoàn Lăng Vân tìm anh, vừa lúc bắt anh ký đơn ly hôn.
Số Thẩm Hạo Trự thật không may, thỉnh thoảng thang máy dừng lại nên anh ta phải tìm từng tầng một, chỉ sợ đến lúc tìm thấy thì Khanh Khanh và Đoan Minh Dũng đã về rồi.
Sau khi thang máy đi xuống, Thẩm Hạo Trự lại quay về quầy lễ tân, hỏi nhân viên phục vụ số phòng Lăng Duy Khiết ở.
“Tiểu Trần, có thể xem hộ tôi vị khách họ Lăng, tên là Lăng Duy Khiết đang ở phòng bao nhiêu không?” Thẩm Hạo Trự là khách quý ở khách sạn Hải Hoàng, đương nhiên nhân viên phục vụ quen biết anh. Anh cũng rất may mắn vì người trực ở quầy lễ tân hôm nay là một cô gái mà anh từng có ấn tượng.
“Tổng giám đốc Thẩm, ngại quá, theo quy định, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin về khách hàng cho bất cứ ai.” Nhân viên lễ tân mỉm cười xin lỗi.
“Tôi biết, chúng tôi có hẹn chín giờ bàn chuyện làm ăn, cô xem sắp đến giờ rồi này, lúc trước nghe điện thoại, tôi đang vội nên không nghe rõ anh ta bảo số phòng bao nhiêu, hình như 6 hay 8 gì đó.” Thẩm Hạo Trự cả gan suy đoán.
Nhân viên trực quầy vẫn dịu dàng từ chối: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, hay là anh gọi điện thoại hỏi lại đi.”
“Tiểu Trần, giúp tôi việc này đi. Cô xem chúng tôi hẹn nhau bàn chuyện làm ăn, nếu lại gọi điện đến nữa thì có vẻ bất lịch sự quá, hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng tôi. Nhờ cả vào cô đấy, với lại tôi cũng là khách quen của các cô, đâu có giống người xấu.” Thẩm Hạo Trự nói xong còn mỉm cười so sánh.
“Thôi được rồi, tổng giám đốc Thẩm là khách quen của chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ giúp anh một lần này thôi nhé.” Cuối cùng cô ta cũng đồng ý, bắt đầu tìm kiếm trên máy tính.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn tìm anh Lâm, có phải là Song Mộc Lâm không?”
“Không phải, là chữ Lăng có bộ Băng, bên phải là bộ Nhật và bộ Lập, còn chữ Khiết là trong từ Khiết bạch , vất vả cho cô rồi.” Thẩm Hạo Trự phân tích cặn kẽ từng chữ cho nhân viên kia.
“Tổng giám đốc Thẩm, em đã tra được rồi, ngài Lăng kia đã vào ở từ hơn một giờ trước, phòng của ngài ấy là 2806.” Nhân viên phục vụ trả lời rất chi tiết.
“Đúng rồi, anh ta mới đến đây hai giờ trước. Tiểu Trần, cảm ơn nhé, tôi đi tìm anh ta trước đây, hôm nào các cô rảnh rỗi, tôi sẽ mời uống cà phê.” Thẩm Hạo Trự khẽ cười, tỏ vẻ hào phóng phải mời họ uống cà phê.
“Chỉ cần tổng giám đốc Thẩm có thời gian, lúc nào chúng tôi cũng có thời gian rảnh.” Cô ta vừa mừng vừa lo.
“Vậy thì cuối tuần này đi.” Thẩm Hạo Trự nở một nụ cười anh tuấn rồi đi đến thang máy, nhưng tới trước thang máy thì vòng lại.
“Tổng giám đốc Thẩm, xin hỏi chúng tôi có thể giúp anh gì nữa không?” Nhân viên phục vụ thấy Thẩm Hạo Trự quay đầu lại, vui vẻ hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ, có khả năng hôm nay chúng tôi bàn bạc rất muộn, chi bằng thuê một phòng ở chỗ các cô, xem giúp tôi đối diện hoặc bên cạnh phòng 2806 có ai ở chưa.”
Bình luận facebook