Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58 THẨM HẠO TRIẾT LIÊN TỤC GỌI TỚI
CHƯƠNG 58: THẨM HẠO TRỰ LIÊN TỤC GỌI TỚI
Lời đồng ý của cô khiến anh mất đi phần lý trí cuối cùng, thứ đang căng cứng phát đau kia đang gào thét muốn được giải phóng, bàn tay nóng như lửa lột sạch quần áo hai người bằng một tốc độ nhanh đến khó tin rồi mạnh mẽ kéo hai chân của cô ra. Khi cô còn chưa lấy lại tinh thần thì anh đã tiến vào như vũ bão, Khanh Khanh vì quá bất ngờ mà kêu lên.
“Á...”
Lăng Duy Khiết nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Khanh Khanh, nơi bí ẩn kia đang siết chặt khiến anh không dám động đậy, chỉ sợ sẽ khiến cô đau. Anh cố chịu đựng vén những sợi tóc dài dính bết mồ hôi trên mặt cô ra, rồi khàn khàn hỏi, “Em vẫn ổn chứ?”
Khanh Khanh thở hổn hển nhìn anh, vì tình dục mà giọng nói của cô hơi mềm mại quyến rũ, “Không ổn thì anh sẽ tha cho em sao?” Cô khiêu khích đã quá rõ ràng.
Khanh Khanh hoàn toàn thả lỏng, không còn lo lắng hay băn khoăn bất cứ điều gì, giờ phút này, cô chỉ muốn chiều theo cảm xúc của mình. Mà họ cũng không làm điều gì trái pháp luật, vợ chồng là phải thân mật như vậy.
Lăng Duy Khiết khẽ cười, “Không.” Rồi cúi đầu hôn lên môi cô, phần dưới cũng bắt đầu chuyển động. Dục vọng đè nén bao lâu đã tìm được nơi giải thoát, anh vốn còn muốn quan tâm cảm giác của cô, nhưng thân thể quyến rũ ấy khiến anh khó lòng khống chế được bản thân, anh đỡ lấy eo cô rồi đưa cô đến miền cực lạc...
Hai cơ thể quấn lấy nhau trong phòng khách, tiếng thở dốc ái muội khôn cùng, chiếc sô pha hẹp vì động tác của hai người mà phát ra những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Ý thức của Thẩm Khanh Khanh đã tiêu tán trong cơn đê mê, cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh, hưởng thụ cơn khoái cảm anh đem đến cho cô. Đến khi anh giải phóng trong cơ thể cô, cô mới run rẩy nhũn ra dưới người anh, thở hổn hển như cá rời nước.
Lăng Duy Khiết sợ đè cô đau nên chống một tay bên cạnh cô và nâng người lên, anh rũ mắt nhìn cô thở dốc, ngón tay anh lướt qua đôi má đỏ bừng của cô rồi hỏi, “Em ổn chứ?” Vì vừa đạt cực khoái nên giọng anh hơi gấp.
Thẩm Khanh Khanh mệt đến mức không có sức trả lời anh, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ.
Lăng Duy Khiết cúi đầu cười, anh hơi hạ cơ thể xuống khẽ chạm lên môi cô rồi nói bằng giọng khàn khàn như trêu chọc, “Vợ à, em bỏ đói anh lâu quá.”
Thẩm Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, dùng hết sức lực mới bật ra được hai chữ, “Tránh ra!”
Nếu biết thể lực của anh tốt như vậy thì vừa rồi cô đã không mềm lòng. Rõ ràng người bỏ sức là anh mà người mệt lại là cô.
Ánh mắt Lăng Duy Khiết đong đầy ý cười, anh hôn chụt một cái lên môi cô rồi xoay người bế cô về phòng ngủ, anh đặt cô lên giường rồi nói, “Em nghỉ ngơi chút đi, đừng để mệt quá.”
Thẩm Khanh Khanh nhũn người tựa trong lòng anh, cũng không thèm phản bác.
Lăng Duy Khiết lại chồm lên người cô, Khanh Khanh liếc mắt nhìn thứ vừa hơi mềm xuống đang bắt đầu cương lên, cô nghẹn lời vội vàng đẩy anh ra, “Lăng Duy Khiết, không được!”
Lăng Duy Khiết nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn dụ dỗ, “Vợ à, thêm lần nữa nhé?”
“Không được!” Nếu làm thêm thì chắc chắn đêm nay không về được, lúc đó bố mẹ cô sẽ nghĩ lung tung, không chừng lại khiến Đoan Minh Dũng mang tiếng oan.
Lăng Duy Khiết thấy cô kiên quyết như vậy cũng không ép cô nữa, anh nằm xuống giường rồi ôm lấy cô. Khi Khanh Khanh muốn giãy ra, anh mới nói, “Để anh bình tĩnh đã.”
Khanh Khanh ngoan ngoãn không cử động nữa, cô nép vào lòng anh rồi kéo chăn lên che cơ thể phủ kín dấu hôn của mình.
“Khanh Khanh, em vẫn muốn ly hôn ư?” Lăng Duy Khiết vuốt ve tay cô và tiếp tục chủ đề còn dang dở, dù thế nào thì cô vẫn phải cho anh một đáp án.
Anh không nhắc đến thì thôi, Khanh Khanh thấy ấm ức trong lòng. Vừa rồi cô còn đang chất vấn anh, cuối cùng bị anh khiêu khích đến thế này.
“Trong tình yêu không có đến trước hay đến sau, nhưng em là một phụ nữ tham lam, chồng em chỉ có thể yêu mình em, chỉ có em trong tim mà thôi.” Khanh Khanh không nói thẳng, nếu lòng anh vẫn còn hình bóng người yêu cũ, thì cô không cần hôn nhân như vậy. Dù gia đình không thể sum họp cùng nhau thì cô vẫn không chấp nhận hôn nhân không có tình yêu.
Nhưng cô lại nói một đằng làm một nẻo, cô tự nhủ rằng đây là đêm cuối cùng, cô sẽ đặt ký ức đẹp đẽ này sâu trong lòng. Ngày mai chia xa rồi, hãy để cô chìm đắm trong cảm xúc đi.
Khanh Khanh đang muốn nghỉ ngơi, nhưng Lăng Duy Khiết không để cô yên, anh lặp lại chiêu cũ, “Vợ à, anh thể hiện như vậy vẫn chưa đủ sao em?”
Thẩm Khanh Khanh đỏ lựng cả mặt, cô đẩy anh ra định xuống giường, nhưng lại bị Lăng Duy Khiết kéo lại. Thẩm Khanh Khanh ngã xuống giường, cơ thể của anh lại phủ lên người cô, cắn nhẹ lên môi cô, “Em đúng là chậm hiểu.”
Lần này, Lăng Duy Khiết còn dứt khoát hơn, không chờ Khanh Khanh phản ứng lại anh đã đánh lén thành công.
Cơ thể bị lấp đầy khiến Thẩm Khanh Khanh bất giác kêu thành tiếng, cô không cam lòng bị anh trêu chọc như vậy, bèn đẩy anh ra, nhưng phần dưới của anh hơi đè xuống, cô đã không còn tâm trí đâu để phản kháng nữa. Cô như đang lơ lửng giữa không trung, cảm giác không được thỏa mãn khiến cô rơi lệ, cô vô thức chuyển động eo như kiếm tìm điều gì đó. Nhưng Lăng Duy Khiết quyết định phải trừng phạt Khanh Khanh, anh cố ý không động đậy mà nhấc người lên, tay anh nổi đầy gân xanh, mồ hôi trên trán rơi xuống làn da trắng nõn của cô.
“Vợ không muốn thật à? Hửm?” Anh nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của cô rồi hỏi, anh khăng khăng yêu cầu cô một đáp án chắc chắn.
Dù lý trí đã bị ngọn lửa tình trong cơ thể thiêu đốt, Thẩm Khanh Khanh vẫn cố chấp không chịu nói.
“Em không muốn thật à?” Lăng Duy Khiết đẩy mạnh một cái, Thẩm Khanh Khanh không kiềm được mà khẽ rên ra tiếng, cào lên lưng anh để trả thù.
Cảm giác đau đớn sau lưng khiến Lăng Duy Khiết bật cười, anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng mơn trớn môi cô, “Vợ à, em không biết làm vậy sẽ càng kích thích đàn ông hơn sao?” Hưởng ứng lại lời anh, nơi nào đó trên cơ thể lại bắt đầu rục rịch.
Sau một lần hoan ái, Thẩm Khanh Khanh mệt quá mà thiếp đi, khi tỉnh lại thì không biết đã là lúc nào.
Lăng Duy Khiết chỉ nghỉ ngơi một chút đã khôi phục thể lực, anh thỏa mãn nằm trên giường ngắm nhìn Khanh Khanh.
Khanh Khanh tỉnh lại, vươn hai tay ra ôm hông anh, chắc coi anh như gối ôm đây, đầu óc cô vẫn còn mông lung lắm, vẫn chưa ý thức được mình đang ở đâu. Mãi đến khi chút ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu vào, Thẩm Khanh Khanh mới bừng tỉnh nhớ ra một chuyện quan trọng, cô ngồi bật dậy, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Lăng Duy Khiết mà vội vàng tìm quần áo.
“Sao vậy em?” Lăng Duy Khiết ôm lấy Khanh Khanh, cô đang mải mặc quần áo nên không đề phòng, bị anh ôm lại ngã lên giường.
“Em phải về nhà, nếu không bố mẹ em lại nghĩ lung tung.” Khanh Khanh rụt tay về rồi định đứng dậy.
“Giờ đang hai giờ sáng, em chắc chắn muốn về giờ này à?” Lăng Duy Khiết cười, cũng không cản cô nữa. Giờ có về thì mọi người cũng đã biết hết, mà chắc Đoan Minh Dũng đã ngủ được mấy giấc rồi cũng nên.
“Điện thoại em đâu rồi? Lúc em ngủ, bố mẹ em có gọi không?” Khanh Khanh nói xong thì muốn đi tìm điện thoại, nhưng chưa bước nổi hai bước đã mềm nhũn chân, cô loạng choạng suýt ngã sấp xuống.
“Điện thoại của em đây, nhưng bố mẹ không gọi. Khanh Khanh, em đã trưởng thành rồi, họ không quản lý em nghiêm khắc như vậy đâu em.”Lăng Duy Khiết nói xong thì lấy điện thoại cạnh gối lên. Điện thoại vốn để trong túi Khanh Khanh, nhưng một tiếng trước đúng là có người gọi tới, nhưng không phải bố mẹ Khanh Khanh mà là Thẩm Hạo Trự.
Khanh Khanh không lưu số nên Lăng Duy Khiết nhận điện thoại xong mới biết.
Khanh Khanh thẫn thờ, không hiểu sao lại thấy mất mát. Cô cũng không nhận điện thoại, thậm chí không lấy quần áo đã vào phòng tắm, “Em đi tắm đây.”
Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh buồn, anh có thể đoán được ra rằng, đó rất có thể là một trong những nguyên nhân khiến Khanh Khanh bỏ đi năm ấy.
Anh quyết định ngày mai sẽ về cùng Khanh Khanh, mặc kệ cô đồng ý hay không. Họ cần có sự tôn trọng đúng mực với nhà họ Thẩm, dù không có công sinh thành nhưng có công dưỡng dục Khanh Khanh hơn hai mươi năm. Dù mẹ của cô đã từng làm gì thì cũng không thể coi công ơn ấy như không được.
Khanh Khanh vừa vào phòng tắm một lát, chiếc điện thoại trong tay Lăng Duy Khiết lại đổ chuông.
Lại là Thẩm Hạo Trự, anh không thèm suy nghĩ đã từ chối cuộc gọi. Anh có chút thành kiến với Thẩm Hạo Trự, anh cũng không rộng lượng đến mức quên chuyện năm đó, chính ông anh vợ này đã khiến hai vợ chồng anh xa cách năm năm.
Lăng Duy Khiết đứng dậy định vào phòng tắm cùng Khanh Khanh thì điện thoại lại đổ chuông, anh nhíu mày, trực giác của anh cho biết, cuộc gọi lần này vẫn là của anh vợ.
Lăng Duy Khiết nhận điện thoại, không chờ đối phương nói gì đã lên tiếng phủ đầu, “Chào anh vợ, giờ này mà anh cứ gọi điện làm phiền suốt vậy? Anh không thấy hành động này rất không sáng suốt sao?”
“Lăng Duy Khiết, cậu đưa điện thoại cho Khanh Khanh đi, tôi có việc muốn nói với Khanh Khanh.” Thẩm Hạo Trự lạnh lùng đáp, dù cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh ta.
Thẩm Hạo Trự nhìn chằm chằm phòng số 2806, sau khi Đoan Minh Dũng ra khỏi phòng, anh ta vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Chờ mãi mà không thấy Khanh Khanh đi ra, anh ta không nhịn được nên đành gọi điện thoại.
Lời đồng ý của cô khiến anh mất đi phần lý trí cuối cùng, thứ đang căng cứng phát đau kia đang gào thét muốn được giải phóng, bàn tay nóng như lửa lột sạch quần áo hai người bằng một tốc độ nhanh đến khó tin rồi mạnh mẽ kéo hai chân của cô ra. Khi cô còn chưa lấy lại tinh thần thì anh đã tiến vào như vũ bão, Khanh Khanh vì quá bất ngờ mà kêu lên.
“Á...”
Lăng Duy Khiết nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Khanh Khanh, nơi bí ẩn kia đang siết chặt khiến anh không dám động đậy, chỉ sợ sẽ khiến cô đau. Anh cố chịu đựng vén những sợi tóc dài dính bết mồ hôi trên mặt cô ra, rồi khàn khàn hỏi, “Em vẫn ổn chứ?”
Khanh Khanh thở hổn hển nhìn anh, vì tình dục mà giọng nói của cô hơi mềm mại quyến rũ, “Không ổn thì anh sẽ tha cho em sao?” Cô khiêu khích đã quá rõ ràng.
Khanh Khanh hoàn toàn thả lỏng, không còn lo lắng hay băn khoăn bất cứ điều gì, giờ phút này, cô chỉ muốn chiều theo cảm xúc của mình. Mà họ cũng không làm điều gì trái pháp luật, vợ chồng là phải thân mật như vậy.
Lăng Duy Khiết khẽ cười, “Không.” Rồi cúi đầu hôn lên môi cô, phần dưới cũng bắt đầu chuyển động. Dục vọng đè nén bao lâu đã tìm được nơi giải thoát, anh vốn còn muốn quan tâm cảm giác của cô, nhưng thân thể quyến rũ ấy khiến anh khó lòng khống chế được bản thân, anh đỡ lấy eo cô rồi đưa cô đến miền cực lạc...
Hai cơ thể quấn lấy nhau trong phòng khách, tiếng thở dốc ái muội khôn cùng, chiếc sô pha hẹp vì động tác của hai người mà phát ra những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Ý thức của Thẩm Khanh Khanh đã tiêu tán trong cơn đê mê, cô vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh, hưởng thụ cơn khoái cảm anh đem đến cho cô. Đến khi anh giải phóng trong cơ thể cô, cô mới run rẩy nhũn ra dưới người anh, thở hổn hển như cá rời nước.
Lăng Duy Khiết sợ đè cô đau nên chống một tay bên cạnh cô và nâng người lên, anh rũ mắt nhìn cô thở dốc, ngón tay anh lướt qua đôi má đỏ bừng của cô rồi hỏi, “Em ổn chứ?” Vì vừa đạt cực khoái nên giọng anh hơi gấp.
Thẩm Khanh Khanh mệt đến mức không có sức trả lời anh, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ.
Lăng Duy Khiết cúi đầu cười, anh hơi hạ cơ thể xuống khẽ chạm lên môi cô rồi nói bằng giọng khàn khàn như trêu chọc, “Vợ à, em bỏ đói anh lâu quá.”
Thẩm Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, dùng hết sức lực mới bật ra được hai chữ, “Tránh ra!”
Nếu biết thể lực của anh tốt như vậy thì vừa rồi cô đã không mềm lòng. Rõ ràng người bỏ sức là anh mà người mệt lại là cô.
Ánh mắt Lăng Duy Khiết đong đầy ý cười, anh hôn chụt một cái lên môi cô rồi xoay người bế cô về phòng ngủ, anh đặt cô lên giường rồi nói, “Em nghỉ ngơi chút đi, đừng để mệt quá.”
Thẩm Khanh Khanh nhũn người tựa trong lòng anh, cũng không thèm phản bác.
Lăng Duy Khiết lại chồm lên người cô, Khanh Khanh liếc mắt nhìn thứ vừa hơi mềm xuống đang bắt đầu cương lên, cô nghẹn lời vội vàng đẩy anh ra, “Lăng Duy Khiết, không được!”
Lăng Duy Khiết nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn dụ dỗ, “Vợ à, thêm lần nữa nhé?”
“Không được!” Nếu làm thêm thì chắc chắn đêm nay không về được, lúc đó bố mẹ cô sẽ nghĩ lung tung, không chừng lại khiến Đoan Minh Dũng mang tiếng oan.
Lăng Duy Khiết thấy cô kiên quyết như vậy cũng không ép cô nữa, anh nằm xuống giường rồi ôm lấy cô. Khi Khanh Khanh muốn giãy ra, anh mới nói, “Để anh bình tĩnh đã.”
Khanh Khanh ngoan ngoãn không cử động nữa, cô nép vào lòng anh rồi kéo chăn lên che cơ thể phủ kín dấu hôn của mình.
“Khanh Khanh, em vẫn muốn ly hôn ư?” Lăng Duy Khiết vuốt ve tay cô và tiếp tục chủ đề còn dang dở, dù thế nào thì cô vẫn phải cho anh một đáp án.
Anh không nhắc đến thì thôi, Khanh Khanh thấy ấm ức trong lòng. Vừa rồi cô còn đang chất vấn anh, cuối cùng bị anh khiêu khích đến thế này.
“Trong tình yêu không có đến trước hay đến sau, nhưng em là một phụ nữ tham lam, chồng em chỉ có thể yêu mình em, chỉ có em trong tim mà thôi.” Khanh Khanh không nói thẳng, nếu lòng anh vẫn còn hình bóng người yêu cũ, thì cô không cần hôn nhân như vậy. Dù gia đình không thể sum họp cùng nhau thì cô vẫn không chấp nhận hôn nhân không có tình yêu.
Nhưng cô lại nói một đằng làm một nẻo, cô tự nhủ rằng đây là đêm cuối cùng, cô sẽ đặt ký ức đẹp đẽ này sâu trong lòng. Ngày mai chia xa rồi, hãy để cô chìm đắm trong cảm xúc đi.
Khanh Khanh đang muốn nghỉ ngơi, nhưng Lăng Duy Khiết không để cô yên, anh lặp lại chiêu cũ, “Vợ à, anh thể hiện như vậy vẫn chưa đủ sao em?”
Thẩm Khanh Khanh đỏ lựng cả mặt, cô đẩy anh ra định xuống giường, nhưng lại bị Lăng Duy Khiết kéo lại. Thẩm Khanh Khanh ngã xuống giường, cơ thể của anh lại phủ lên người cô, cắn nhẹ lên môi cô, “Em đúng là chậm hiểu.”
Lần này, Lăng Duy Khiết còn dứt khoát hơn, không chờ Khanh Khanh phản ứng lại anh đã đánh lén thành công.
Cơ thể bị lấp đầy khiến Thẩm Khanh Khanh bất giác kêu thành tiếng, cô không cam lòng bị anh trêu chọc như vậy, bèn đẩy anh ra, nhưng phần dưới của anh hơi đè xuống, cô đã không còn tâm trí đâu để phản kháng nữa. Cô như đang lơ lửng giữa không trung, cảm giác không được thỏa mãn khiến cô rơi lệ, cô vô thức chuyển động eo như kiếm tìm điều gì đó. Nhưng Lăng Duy Khiết quyết định phải trừng phạt Khanh Khanh, anh cố ý không động đậy mà nhấc người lên, tay anh nổi đầy gân xanh, mồ hôi trên trán rơi xuống làn da trắng nõn của cô.
“Vợ không muốn thật à? Hửm?” Anh nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của cô rồi hỏi, anh khăng khăng yêu cầu cô một đáp án chắc chắn.
Dù lý trí đã bị ngọn lửa tình trong cơ thể thiêu đốt, Thẩm Khanh Khanh vẫn cố chấp không chịu nói.
“Em không muốn thật à?” Lăng Duy Khiết đẩy mạnh một cái, Thẩm Khanh Khanh không kiềm được mà khẽ rên ra tiếng, cào lên lưng anh để trả thù.
Cảm giác đau đớn sau lưng khiến Lăng Duy Khiết bật cười, anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng mơn trớn môi cô, “Vợ à, em không biết làm vậy sẽ càng kích thích đàn ông hơn sao?” Hưởng ứng lại lời anh, nơi nào đó trên cơ thể lại bắt đầu rục rịch.
Sau một lần hoan ái, Thẩm Khanh Khanh mệt quá mà thiếp đi, khi tỉnh lại thì không biết đã là lúc nào.
Lăng Duy Khiết chỉ nghỉ ngơi một chút đã khôi phục thể lực, anh thỏa mãn nằm trên giường ngắm nhìn Khanh Khanh.
Khanh Khanh tỉnh lại, vươn hai tay ra ôm hông anh, chắc coi anh như gối ôm đây, đầu óc cô vẫn còn mông lung lắm, vẫn chưa ý thức được mình đang ở đâu. Mãi đến khi chút ánh sáng le lói từ cửa sổ chiếu vào, Thẩm Khanh Khanh mới bừng tỉnh nhớ ra một chuyện quan trọng, cô ngồi bật dậy, mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Lăng Duy Khiết mà vội vàng tìm quần áo.
“Sao vậy em?” Lăng Duy Khiết ôm lấy Khanh Khanh, cô đang mải mặc quần áo nên không đề phòng, bị anh ôm lại ngã lên giường.
“Em phải về nhà, nếu không bố mẹ em lại nghĩ lung tung.” Khanh Khanh rụt tay về rồi định đứng dậy.
“Giờ đang hai giờ sáng, em chắc chắn muốn về giờ này à?” Lăng Duy Khiết cười, cũng không cản cô nữa. Giờ có về thì mọi người cũng đã biết hết, mà chắc Đoan Minh Dũng đã ngủ được mấy giấc rồi cũng nên.
“Điện thoại em đâu rồi? Lúc em ngủ, bố mẹ em có gọi không?” Khanh Khanh nói xong thì muốn đi tìm điện thoại, nhưng chưa bước nổi hai bước đã mềm nhũn chân, cô loạng choạng suýt ngã sấp xuống.
“Điện thoại của em đây, nhưng bố mẹ không gọi. Khanh Khanh, em đã trưởng thành rồi, họ không quản lý em nghiêm khắc như vậy đâu em.”Lăng Duy Khiết nói xong thì lấy điện thoại cạnh gối lên. Điện thoại vốn để trong túi Khanh Khanh, nhưng một tiếng trước đúng là có người gọi tới, nhưng không phải bố mẹ Khanh Khanh mà là Thẩm Hạo Trự.
Khanh Khanh không lưu số nên Lăng Duy Khiết nhận điện thoại xong mới biết.
Khanh Khanh thẫn thờ, không hiểu sao lại thấy mất mát. Cô cũng không nhận điện thoại, thậm chí không lấy quần áo đã vào phòng tắm, “Em đi tắm đây.”
Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh buồn, anh có thể đoán được ra rằng, đó rất có thể là một trong những nguyên nhân khiến Khanh Khanh bỏ đi năm ấy.
Anh quyết định ngày mai sẽ về cùng Khanh Khanh, mặc kệ cô đồng ý hay không. Họ cần có sự tôn trọng đúng mực với nhà họ Thẩm, dù không có công sinh thành nhưng có công dưỡng dục Khanh Khanh hơn hai mươi năm. Dù mẹ của cô đã từng làm gì thì cũng không thể coi công ơn ấy như không được.
Khanh Khanh vừa vào phòng tắm một lát, chiếc điện thoại trong tay Lăng Duy Khiết lại đổ chuông.
Lại là Thẩm Hạo Trự, anh không thèm suy nghĩ đã từ chối cuộc gọi. Anh có chút thành kiến với Thẩm Hạo Trự, anh cũng không rộng lượng đến mức quên chuyện năm đó, chính ông anh vợ này đã khiến hai vợ chồng anh xa cách năm năm.
Lăng Duy Khiết đứng dậy định vào phòng tắm cùng Khanh Khanh thì điện thoại lại đổ chuông, anh nhíu mày, trực giác của anh cho biết, cuộc gọi lần này vẫn là của anh vợ.
Lăng Duy Khiết nhận điện thoại, không chờ đối phương nói gì đã lên tiếng phủ đầu, “Chào anh vợ, giờ này mà anh cứ gọi điện làm phiền suốt vậy? Anh không thấy hành động này rất không sáng suốt sao?”
“Lăng Duy Khiết, cậu đưa điện thoại cho Khanh Khanh đi, tôi có việc muốn nói với Khanh Khanh.” Thẩm Hạo Trự lạnh lùng đáp, dù cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh ta.
Thẩm Hạo Trự nhìn chằm chằm phòng số 2806, sau khi Đoan Minh Dũng ra khỏi phòng, anh ta vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng. Chờ mãi mà không thấy Khanh Khanh đi ra, anh ta không nhịn được nên đành gọi điện thoại.
Bình luận facebook