Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 68 THẨM HẠO TRỰ CHỌC TRÚNG NỖI ĐAU CỦA LĂNG DUY KHIẾT
CHƯƠNG 68: THẨM HẠO TRỰ CHỌC TRÚNG NỖI ĐAU CỦA LĂNG DUY KHIẾT
Lúc ra khỏi phòng tắm, Lăng Duy Khiết cũng không "biến thái" thiên nhiên để trần nữa mà đã mặc quần áo đàng hoàng.
Thấy Thẩm Hạo Trự bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha thì anh rất bất ngờ. Anh cứ tưởng cái tên công tử nhà họ Thẩm này đã rời đi rồi chứ. Có tiến bộ, như vậy mới giống phó tổng giám đốc của một công ty chứ, Thẩm Hạo Trự như vậy mới giống ngài Thẩm trong truyền thuyết kia, ha ha ha...
Lăng Duy Khiết ung dung mặc áo khoác, thỉnh thoảng lại quan sát Thẩm Hạo Trự. Anh phát hiện Thẩm Hạo Trự cũng khá được, nếu bỏ qua thân phận tình địch thì có khi bọn họ đã trở thành bạn tốt rồi cũng nên.
"Anh hai, xin lỗi, đã khiến anh phải đi một quãng đường xa như vậy tới đây rồi." Lăng Duy Khiết mặc quần áo xong thì lấy ra hai lon bia từ trong tủ lạnh rồi đưa cho Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự cầm lon bi anhưng cũng không nể mặt: "Đừng làm tao buồn nôn, tao thật không có phúc để nhận hai tiếng anh hai này của sếp Lăng đâu."
Lăng Duy Khiết ngồi xuống, cố ý ra vẻ mệt mỏi nói: "Được rồi, Thẩm Hạo Trự, tôi thật sự không hiểu, có người anh trai nào không hi vọng em gái mình hạnh phúc chứ, sao anh lại cứ luôn ngăn cản, thậm chí còn muốn phá hoại hạnh phúc của cô ấy?"
Thẩm Hạo Trự lạnh lùng nhìn Lăng Duy Khiết, hoàn toàn không khách khí: "Mày không xứng với Khanh Khanh."
"Lời này của anh sai rồi, cùng là người trong thương trường, anh biết rất rõ, dù xét về ngoại hình, nhân phẩm hay gia thế thì Lăng Duy Khiết tôi cũng đều là người mà các cô gái tranh nhau tới vỡ đầu đấy. Nếu ngay cả tôi cũng không xứng với Khanh Khanh, thì anh cảm thấy người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy chứ? Vương công quý tộc? Hay... chính bản thân anh có suy nghĩ đấy?" Lăng Duy Khiết nheo mắt cười nhìn Thẩm Hạo Trự, âm cuối kéo dài một lúc.
Thẩm Hạo Trự kích động đứng lên, chỉ tay vào Lăng Duy Khiết, nói: "Lăng Duy Khiết, mày đúng là đồ nông cạn. Mấy thứ kia là cái quái gì chứ, tiền sao? Nhà họ Thẩm chúng tao không thiếu tiền. Ngoại hình? Cái lớp da bên ngoài kia thì làm được tích sự gì chứ? Mày nghĩ lúc mày tám mươi tuổi mà còn có dáng vẻ như hiện nay được sao? Lý do của tao chỉ có một, đó là... Mày – yêu – Khanh Khanh – không – đủ."
Lăng Duy Khiết chưa từng nghĩ Thẩm Hạo Trự sẽ nói ra một câu đầy ẩn ý như vậy. Anh ta muốn nói cho anh biết những thứ phù phiến bên ngoài hoàn toàn không quan trọng. Đối với phụ nữ, tiền bạc không thể so sánh với một người đàn ông thương yêu mình, giống như mẹ anh năm đó vậy. Nếu lúc đầu, ba yêu mẹ, dù chỉ một chút thôi thì chắc chắn đã không xảy ra những chuyện đó, mẹ con anh cũng sẽ không vĩnh viễn chia lìa như bây giờ.
Anh không kiềm được tự hỏi mình: Anh yêu Thẩm Khanh Khanh sao?
Bỗng nhiên anh không thể đưa ra được một câu trả lời khẳng định cho nghi vấn này. Định nghĩa từ "yêu" trong lòng mỗi người là khác nhau, anh có thể đạt tới yêu cầu của Thẩm Hạo Trự không?
Thẩm Hạo Trự thấy Lăng Duy Khiết ngẩn người thì tức giận quát mắng: "Mày vốn không yêu con bé. Lăng Duy Khiết, không có người đàn ông nào sẽ kết hôn với người phụ nữ mình mới gặp một lần cả. Tao đã điều tra rồi, bởi vì năm năm trước, bạn gái mày kết hôn với bố mày nên mày tức giận, đúng lúc đó thì mày gặp Khanh Khanh, còn Khanh Khanh lại ngốc nghếch rồi kết hôn với mày, mày..."
Có lẽ lời của Thẩm Hạo Trự đã chọc vào nỗi đau của Lăng Duy Khiết, anh tức giận cắt ngang lời anh ta, quát lạnh: "Đủ rồi, Thẩm Hạo Trự, dù tôi có yêu Khanh Khanh hay không thì đây cũng là chuyện của vợ chồng chúng tôi, anh dựa vào đâu mà xen vào. Để tôi nhắc cho anh nhớ, Khanh Khanh vốn không phải người nhà họ Thẩm. Hơn nữa, giờ cô ấy đã gả cho tôi, nếu như anh còn quan tâm tới cô em gái này thì nên nhớ rõ thân phận của mình."
"Nhà họ Thẩm chưa từng thừa nhận Khanh Khanh đã kết hôn. Lăng Duy Khiết, mày yêu Khanh Khanh hay không, mày hiểu rất rõ, bọn tao cũng nhìn thấy. Nhưng mày nghe rõ cho tao, nếu mày dám gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Khanh Khanh thì Thẩm Hạo Trự tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày." Thẩm Hạo Trự đứng lên. Năm năm trước, anh ta đã điều tra về Lăng Duy Khiết một lần rồi, nhưng vì Khanh Khanh nên lần này anh ta lại điều tra thêm lần nữa.
Nghe thấy câu đe dọa của Thẩm Hạo Trự, Lăng Duy Khiết cũng không thèm nể mặt nữa, cười lạnh: "Buồn cười, tôi có yêu Khanh Khanh không là chuyện của tôi. Ngay cả Khanh Khanh cũng chưa từng so đo những chuyện này, dựa vào đâu mà anh dám đến chất vấn tôi."
"Đó là bởi vì Khanh Khanh ngốc. Lăng Duy Khiết, tao đã gửi địa chỉ của dì La cho Khanh Khanh. Mày nghe kỹ cho tao, nếu mày đối xử tốt thì không sao nhưng nếu mày gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con bé thì tao sẽ không tha cho mày đâu." Thẩm Hạo Trự đứng lên, nghiêm túc nói.
Trên giường, Khanh Khanh khẽ cử động. Thật ra cô đã tỉnh lại từ lâu nhưng vì anh trai đang ở đây, nên cô không dám mở mắt ra, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ say.
Lúc anh trai nói Lăng Duy Khiết không yêu cô, cô rất chờ mong nhưng Khiết lại im lặng khiến cho trái tim cô hơi thắt lại, đau đớn. Cô cũng muốn hỏi anh, rốt cuộc là vì anh yêu cô, hay vì tờ giấy hôn thú kia, hay là vì trách nhiệm?
"Anh sẽ không có cơ hội này đâu." Lăng Duy Khiết nhướn mày, dù anh có yêu Khanh Khanh hay không thì anh cũng sẽ không ly hôn. Vợ của anh chỉ có một người duy nhất là Thẩm Khanh Khanh mà thôi.
"Mong là mày nói được thì làm được, nếu không Thẩm Hạo Trự này sẽ không tha cho mày." Thẩm Hạo Trự nghiến răng trừng mắt với Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Hạo Trự đi ra khỏi phòng.
"Anh..." Nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Khanh Khanh mới nghẹn ngào nói.
Nghe âm thanh nức nở của cô, Lăng Duy Khiết cảm thấy vô cùng khó chịu, không vui nói: "Em tỉnh rồi."
"Ừ, bị các anh đánh thức. Khiết, anh ấy..."
Lăng Duy Khiết cắt ngang lời của cô, tới trước giường cúi đầu nhìn cô chăm chú, hỏi: "Không cần nói nữa, Khanh Khanh, em yêu anh không?"
Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết vô cùng kiên định: "Yêu. Năm năm nay, dù em ở Italia nhưng em vẫn luôn nhớ anh. Từ trước tới nay em chưa từng hối hận. Khiết, em yêu anh, có lẽ lúc đầu khi em quyết định chuyện đó thì có hơi xúc động nhưng suốt năm năm nay, anh vẫn luôn ở trong trái tim em."
Nghe thấy Khanh Khanh nói rằng cô yêu anh, trong lòng Lăng Duy Khiết hơi bối rối. Cô yêu anh, từ năm năm trước đã yêu anh rồi?
"Vậy ư? Vậy lúc đó, vì sao em lại yêu anh? Dáng vẻ năm năm trước của anh vốn không cần nói rồi, hơn nữa anh không có gì cả. Em yêu anh vì điều gì chứ?"
"Vâng. Năm năm trước, dáng vẻ của anh thật sự rất lôi thôi, hơn nữa còn trông như một tên lưu manh. Nhưng anh rất ôn hòa và biết quan tâm người khác. Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng biết. Lúc em bị thương, anh sẽ an ủi em. Hơn nữa, lúc đó em cũng không có gì hết, không phải anh cũng đón nhận em đó sao." Khanh Khanh nhớ lại rồi nói, trên gương mặt còn khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Lăng Duy Khiết kinh ngạc. Không ngờ chỉ vì một nguyên nhân đơn giản như thế mà cô đã yêu anh. Nhưng anh lại vì thế mà cảm thấy vô cùng vui mừng, trong lòng anh quả thực rất để ý.
Khanh Khanh vươn tay ôm mặt Lăng Duy Khiết: "Đúng vậy, trong suốt hai mươi năm em sống trên đời này, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp. Anh luôn kiên nhẫn nghe em lảm nhảm, còn an ủi em nữa..."
"Cô bé ngốc." Trái tim Lăng Duy Khiết bỗng nhiên nóng lên, anh thầm nói nhỏ một câu rồi khẽ chạm vào người cô bé đơn thuần trong ngực mình.
"Lăng Duy Khiết, vừa rồi anh nói ai ngốc hả?" Sau cơn kích tình, Khanh Khanh tức giận trợn mắt nhìn anh.
Lăng Duy Khiết lười biếng dựa vào thành giường, cố tình nhìn xung quanh phòng một lượt rồi trả lời: "Ở đây ngoài em ra còn có người khác sao?"
"Em ngốc ở đâu hả? Em là nhà thiết kế có tương lai nhất, năm ngoái em còn giành được giải thưởng lớn tại cuộc thi thiết thời trang quốc tế Paris đấy." Khanh Khanh bực bội nói.
Lăng Duy Khiết giống như là nói tới nghiện, lại mắng "đồ ngốc" một lần nữa rồi cười nói: "Đúng vậy, em là người ngu ngốc trong tình cảm, chính là người ngốc có EQ bằng không đấy."
"Anh thật đáng ghét, em phải đi tìm mẹ." Khanh Khanh tức giận muốn xuống giường, không ngờ lại bị Lăng Duy Khiết ôm lấy.
"Vợ, có vẻ anh vẫn chưa đủ cố gắng nhỉ, em còn có thể đi làm chuyện khác này." Lăng Duy Khiết cười gian, vươn móng vuốt sói ra.
"Không, em phải đi tìm mẹ...chồng, không..."
Hai tiếng sau, Khanh Khanh nằm trên người kẻ nào đó, ngay cả sức mở mắt cũng không còn.
"Vợ, chúng ta đi ăn đi." Lăng Duy Khiết khẽ vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Khanh Khanh, cuốn một lọn vào ngón trỏ, lười biếng nói.
"Không đi... Em mệt lắm." Khanh Khanh chỉ hơi hé mắt ra rồi lại nhắm mắt, dường như ngay cả sức lên giường nằm nghỉ cũng không còn.
"Vậy được, để anh gọi điện bảo người đưa cơm tới phòng." Lăng Duy Khiết xoa mái tóc đen, không muốn đặt cô xuống giường. Thực ra anh rất thích cảm giác cô phụ thuộc vào mình, rất hưởng thụ cảm giác thoải mái khi cô gái nhỏ này nằm trên người anh.
Anh cầm điện thoại lên gọi pizza. Sau đó, anh cứ nằm yên tĩnh như vậy nhìn cô vợ nhỏ đang nằm trong ngực mình, tới lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thì ôm Khanh Khanh lên giường.
"Vợ, dậy ăn một ít đi." Nhìn pizza nóng hổi trước mặt, Lăng Duy Khiết quyết định đánh thức Khanh Khanh dậy ăn gì đó trước đã. Hơn nữa, bọn họ cũng cần tắm rửa, còn phải để nhân viên phục vụ tới thay ga trải giường nữa.
"Anh ăn đi, bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi." Tuy đã nghỉ ngơi một lúc nhưng Khanh Khanh vẫn cảm thấy rất uể oải. Cô xoay người, kéo một chiếc gối khác trên giường ôm vào trong ngực, định tiếp tục bổ sung thể lực.
"Ngoan, tắm nước nóng rồi ăn chút đồ ăn Giang Tây thì càng nhanh phục hồi thể lực." Lăng Duy Khiết vừa nói xong thì ôm Khanh Khanh vào phòng tắm. Thì ra anh đã chuẩn bị nước tắm xong rồi, giống hệt năm năm trước, lúc họ vừa kết hôn.
"Chồng à, anh thật tốt. Chắc là do em nghĩ quá nhiều rồi, mình cứ theo truyền thống của người Trung Quốc, tới mùa xuân thì tổ chức hôn lễ đi." Khanh Khanh rũ mắt, hơi ngại ngùng nói.
Trái tim Lăng Duy Khiết rung động, đây là những chuyện mà anh vẫn luôn mong ước. Nhưng có lẽ bây giờ phải lùi lại rồi, chỉ còn hai tháng nữa là tới mùa xuân, mà kế hoạch báo thù của anh còn chưa kịp thực hiện.
Hơi do dự một lúc, Lăng Duy Khiết dịu dàng nói: "Vợ à, em không cần miễn cưỡng bản thân. Em nói đúng, chúng ta đã là vợ chồng, tổ chức hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi. Đến khi em hoàn toàn chấp nhận anh thì chúng ta tổ chức hôn lễ cũng không muộn."
Lần này đến lượt Khanh Khanh ngẩn người, đầu óc vốn đã mơ hồ, tới lúc hiểu ra thì cô có hơi không dám tin nhìn Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết bị Khanh Khanh nhìn tới mức bối rối, vừa đấm bóp giúp cô vừa nói: "Anh cũng không muốn làm khó em, thật ra em nói đúng, thời gian sống cùng nhau của chúng ta không dài, cần hiểu nhau hơn mới tốt."
"Thật ra không phải như vậy, em chỉ là..." Khanh Khanh cắn môi, không biết nói với Lăng Duy Khiết về chuyện mấy đứa bé thế nào.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Lăng Duy Khiết cũng không "biến thái" thiên nhiên để trần nữa mà đã mặc quần áo đàng hoàng.
Thấy Thẩm Hạo Trự bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha thì anh rất bất ngờ. Anh cứ tưởng cái tên công tử nhà họ Thẩm này đã rời đi rồi chứ. Có tiến bộ, như vậy mới giống phó tổng giám đốc của một công ty chứ, Thẩm Hạo Trự như vậy mới giống ngài Thẩm trong truyền thuyết kia, ha ha ha...
Lăng Duy Khiết ung dung mặc áo khoác, thỉnh thoảng lại quan sát Thẩm Hạo Trự. Anh phát hiện Thẩm Hạo Trự cũng khá được, nếu bỏ qua thân phận tình địch thì có khi bọn họ đã trở thành bạn tốt rồi cũng nên.
"Anh hai, xin lỗi, đã khiến anh phải đi một quãng đường xa như vậy tới đây rồi." Lăng Duy Khiết mặc quần áo xong thì lấy ra hai lon bia từ trong tủ lạnh rồi đưa cho Thẩm Hạo Trự.
Thẩm Hạo Trự cầm lon bi anhưng cũng không nể mặt: "Đừng làm tao buồn nôn, tao thật không có phúc để nhận hai tiếng anh hai này của sếp Lăng đâu."
Lăng Duy Khiết ngồi xuống, cố ý ra vẻ mệt mỏi nói: "Được rồi, Thẩm Hạo Trự, tôi thật sự không hiểu, có người anh trai nào không hi vọng em gái mình hạnh phúc chứ, sao anh lại cứ luôn ngăn cản, thậm chí còn muốn phá hoại hạnh phúc của cô ấy?"
Thẩm Hạo Trự lạnh lùng nhìn Lăng Duy Khiết, hoàn toàn không khách khí: "Mày không xứng với Khanh Khanh."
"Lời này của anh sai rồi, cùng là người trong thương trường, anh biết rất rõ, dù xét về ngoại hình, nhân phẩm hay gia thế thì Lăng Duy Khiết tôi cũng đều là người mà các cô gái tranh nhau tới vỡ đầu đấy. Nếu ngay cả tôi cũng không xứng với Khanh Khanh, thì anh cảm thấy người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy chứ? Vương công quý tộc? Hay... chính bản thân anh có suy nghĩ đấy?" Lăng Duy Khiết nheo mắt cười nhìn Thẩm Hạo Trự, âm cuối kéo dài một lúc.
Thẩm Hạo Trự kích động đứng lên, chỉ tay vào Lăng Duy Khiết, nói: "Lăng Duy Khiết, mày đúng là đồ nông cạn. Mấy thứ kia là cái quái gì chứ, tiền sao? Nhà họ Thẩm chúng tao không thiếu tiền. Ngoại hình? Cái lớp da bên ngoài kia thì làm được tích sự gì chứ? Mày nghĩ lúc mày tám mươi tuổi mà còn có dáng vẻ như hiện nay được sao? Lý do của tao chỉ có một, đó là... Mày – yêu – Khanh Khanh – không – đủ."
Lăng Duy Khiết chưa từng nghĩ Thẩm Hạo Trự sẽ nói ra một câu đầy ẩn ý như vậy. Anh ta muốn nói cho anh biết những thứ phù phiến bên ngoài hoàn toàn không quan trọng. Đối với phụ nữ, tiền bạc không thể so sánh với một người đàn ông thương yêu mình, giống như mẹ anh năm đó vậy. Nếu lúc đầu, ba yêu mẹ, dù chỉ một chút thôi thì chắc chắn đã không xảy ra những chuyện đó, mẹ con anh cũng sẽ không vĩnh viễn chia lìa như bây giờ.
Anh không kiềm được tự hỏi mình: Anh yêu Thẩm Khanh Khanh sao?
Bỗng nhiên anh không thể đưa ra được một câu trả lời khẳng định cho nghi vấn này. Định nghĩa từ "yêu" trong lòng mỗi người là khác nhau, anh có thể đạt tới yêu cầu của Thẩm Hạo Trự không?
Thẩm Hạo Trự thấy Lăng Duy Khiết ngẩn người thì tức giận quát mắng: "Mày vốn không yêu con bé. Lăng Duy Khiết, không có người đàn ông nào sẽ kết hôn với người phụ nữ mình mới gặp một lần cả. Tao đã điều tra rồi, bởi vì năm năm trước, bạn gái mày kết hôn với bố mày nên mày tức giận, đúng lúc đó thì mày gặp Khanh Khanh, còn Khanh Khanh lại ngốc nghếch rồi kết hôn với mày, mày..."
Có lẽ lời của Thẩm Hạo Trự đã chọc vào nỗi đau của Lăng Duy Khiết, anh tức giận cắt ngang lời anh ta, quát lạnh: "Đủ rồi, Thẩm Hạo Trự, dù tôi có yêu Khanh Khanh hay không thì đây cũng là chuyện của vợ chồng chúng tôi, anh dựa vào đâu mà xen vào. Để tôi nhắc cho anh nhớ, Khanh Khanh vốn không phải người nhà họ Thẩm. Hơn nữa, giờ cô ấy đã gả cho tôi, nếu như anh còn quan tâm tới cô em gái này thì nên nhớ rõ thân phận của mình."
"Nhà họ Thẩm chưa từng thừa nhận Khanh Khanh đã kết hôn. Lăng Duy Khiết, mày yêu Khanh Khanh hay không, mày hiểu rất rõ, bọn tao cũng nhìn thấy. Nhưng mày nghe rõ cho tao, nếu mày dám gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Khanh Khanh thì Thẩm Hạo Trự tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày." Thẩm Hạo Trự đứng lên. Năm năm trước, anh ta đã điều tra về Lăng Duy Khiết một lần rồi, nhưng vì Khanh Khanh nên lần này anh ta lại điều tra thêm lần nữa.
Nghe thấy câu đe dọa của Thẩm Hạo Trự, Lăng Duy Khiết cũng không thèm nể mặt nữa, cười lạnh: "Buồn cười, tôi có yêu Khanh Khanh không là chuyện của tôi. Ngay cả Khanh Khanh cũng chưa từng so đo những chuyện này, dựa vào đâu mà anh dám đến chất vấn tôi."
"Đó là bởi vì Khanh Khanh ngốc. Lăng Duy Khiết, tao đã gửi địa chỉ của dì La cho Khanh Khanh. Mày nghe kỹ cho tao, nếu mày đối xử tốt thì không sao nhưng nếu mày gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con bé thì tao sẽ không tha cho mày đâu." Thẩm Hạo Trự đứng lên, nghiêm túc nói.
Trên giường, Khanh Khanh khẽ cử động. Thật ra cô đã tỉnh lại từ lâu nhưng vì anh trai đang ở đây, nên cô không dám mở mắt ra, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ say.
Lúc anh trai nói Lăng Duy Khiết không yêu cô, cô rất chờ mong nhưng Khiết lại im lặng khiến cho trái tim cô hơi thắt lại, đau đớn. Cô cũng muốn hỏi anh, rốt cuộc là vì anh yêu cô, hay vì tờ giấy hôn thú kia, hay là vì trách nhiệm?
"Anh sẽ không có cơ hội này đâu." Lăng Duy Khiết nhướn mày, dù anh có yêu Khanh Khanh hay không thì anh cũng sẽ không ly hôn. Vợ của anh chỉ có một người duy nhất là Thẩm Khanh Khanh mà thôi.
"Mong là mày nói được thì làm được, nếu không Thẩm Hạo Trự này sẽ không tha cho mày." Thẩm Hạo Trự nghiến răng trừng mắt với Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Hạo Trự đi ra khỏi phòng.
"Anh..." Nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Khanh Khanh mới nghẹn ngào nói.
Nghe âm thanh nức nở của cô, Lăng Duy Khiết cảm thấy vô cùng khó chịu, không vui nói: "Em tỉnh rồi."
"Ừ, bị các anh đánh thức. Khiết, anh ấy..."
Lăng Duy Khiết cắt ngang lời của cô, tới trước giường cúi đầu nhìn cô chăm chú, hỏi: "Không cần nói nữa, Khanh Khanh, em yêu anh không?"
Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết vô cùng kiên định: "Yêu. Năm năm nay, dù em ở Italia nhưng em vẫn luôn nhớ anh. Từ trước tới nay em chưa từng hối hận. Khiết, em yêu anh, có lẽ lúc đầu khi em quyết định chuyện đó thì có hơi xúc động nhưng suốt năm năm nay, anh vẫn luôn ở trong trái tim em."
Nghe thấy Khanh Khanh nói rằng cô yêu anh, trong lòng Lăng Duy Khiết hơi bối rối. Cô yêu anh, từ năm năm trước đã yêu anh rồi?
"Vậy ư? Vậy lúc đó, vì sao em lại yêu anh? Dáng vẻ năm năm trước của anh vốn không cần nói rồi, hơn nữa anh không có gì cả. Em yêu anh vì điều gì chứ?"
"Vâng. Năm năm trước, dáng vẻ của anh thật sự rất lôi thôi, hơn nữa còn trông như một tên lưu manh. Nhưng anh rất ôn hòa và biết quan tâm người khác. Anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng biết. Lúc em bị thương, anh sẽ an ủi em. Hơn nữa, lúc đó em cũng không có gì hết, không phải anh cũng đón nhận em đó sao." Khanh Khanh nhớ lại rồi nói, trên gương mặt còn khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Lăng Duy Khiết kinh ngạc. Không ngờ chỉ vì một nguyên nhân đơn giản như thế mà cô đã yêu anh. Nhưng anh lại vì thế mà cảm thấy vô cùng vui mừng, trong lòng anh quả thực rất để ý.
Khanh Khanh vươn tay ôm mặt Lăng Duy Khiết: "Đúng vậy, trong suốt hai mươi năm em sống trên đời này, anh là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp. Anh luôn kiên nhẫn nghe em lảm nhảm, còn an ủi em nữa..."
"Cô bé ngốc." Trái tim Lăng Duy Khiết bỗng nhiên nóng lên, anh thầm nói nhỏ một câu rồi khẽ chạm vào người cô bé đơn thuần trong ngực mình.
"Lăng Duy Khiết, vừa rồi anh nói ai ngốc hả?" Sau cơn kích tình, Khanh Khanh tức giận trợn mắt nhìn anh.
Lăng Duy Khiết lười biếng dựa vào thành giường, cố tình nhìn xung quanh phòng một lượt rồi trả lời: "Ở đây ngoài em ra còn có người khác sao?"
"Em ngốc ở đâu hả? Em là nhà thiết kế có tương lai nhất, năm ngoái em còn giành được giải thưởng lớn tại cuộc thi thiết thời trang quốc tế Paris đấy." Khanh Khanh bực bội nói.
Lăng Duy Khiết giống như là nói tới nghiện, lại mắng "đồ ngốc" một lần nữa rồi cười nói: "Đúng vậy, em là người ngu ngốc trong tình cảm, chính là người ngốc có EQ bằng không đấy."
"Anh thật đáng ghét, em phải đi tìm mẹ." Khanh Khanh tức giận muốn xuống giường, không ngờ lại bị Lăng Duy Khiết ôm lấy.
"Vợ, có vẻ anh vẫn chưa đủ cố gắng nhỉ, em còn có thể đi làm chuyện khác này." Lăng Duy Khiết cười gian, vươn móng vuốt sói ra.
"Không, em phải đi tìm mẹ...chồng, không..."
Hai tiếng sau, Khanh Khanh nằm trên người kẻ nào đó, ngay cả sức mở mắt cũng không còn.
"Vợ, chúng ta đi ăn đi." Lăng Duy Khiết khẽ vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Khanh Khanh, cuốn một lọn vào ngón trỏ, lười biếng nói.
"Không đi... Em mệt lắm." Khanh Khanh chỉ hơi hé mắt ra rồi lại nhắm mắt, dường như ngay cả sức lên giường nằm nghỉ cũng không còn.
"Vậy được, để anh gọi điện bảo người đưa cơm tới phòng." Lăng Duy Khiết xoa mái tóc đen, không muốn đặt cô xuống giường. Thực ra anh rất thích cảm giác cô phụ thuộc vào mình, rất hưởng thụ cảm giác thoải mái khi cô gái nhỏ này nằm trên người anh.
Anh cầm điện thoại lên gọi pizza. Sau đó, anh cứ nằm yên tĩnh như vậy nhìn cô vợ nhỏ đang nằm trong ngực mình, tới lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa thì ôm Khanh Khanh lên giường.
"Vợ, dậy ăn một ít đi." Nhìn pizza nóng hổi trước mặt, Lăng Duy Khiết quyết định đánh thức Khanh Khanh dậy ăn gì đó trước đã. Hơn nữa, bọn họ cũng cần tắm rửa, còn phải để nhân viên phục vụ tới thay ga trải giường nữa.
"Anh ăn đi, bây giờ em chỉ muốn ngủ thôi." Tuy đã nghỉ ngơi một lúc nhưng Khanh Khanh vẫn cảm thấy rất uể oải. Cô xoay người, kéo một chiếc gối khác trên giường ôm vào trong ngực, định tiếp tục bổ sung thể lực.
"Ngoan, tắm nước nóng rồi ăn chút đồ ăn Giang Tây thì càng nhanh phục hồi thể lực." Lăng Duy Khiết vừa nói xong thì ôm Khanh Khanh vào phòng tắm. Thì ra anh đã chuẩn bị nước tắm xong rồi, giống hệt năm năm trước, lúc họ vừa kết hôn.
"Chồng à, anh thật tốt. Chắc là do em nghĩ quá nhiều rồi, mình cứ theo truyền thống của người Trung Quốc, tới mùa xuân thì tổ chức hôn lễ đi." Khanh Khanh rũ mắt, hơi ngại ngùng nói.
Trái tim Lăng Duy Khiết rung động, đây là những chuyện mà anh vẫn luôn mong ước. Nhưng có lẽ bây giờ phải lùi lại rồi, chỉ còn hai tháng nữa là tới mùa xuân, mà kế hoạch báo thù của anh còn chưa kịp thực hiện.
Hơi do dự một lúc, Lăng Duy Khiết dịu dàng nói: "Vợ à, em không cần miễn cưỡng bản thân. Em nói đúng, chúng ta đã là vợ chồng, tổ chức hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi. Đến khi em hoàn toàn chấp nhận anh thì chúng ta tổ chức hôn lễ cũng không muộn."
Lần này đến lượt Khanh Khanh ngẩn người, đầu óc vốn đã mơ hồ, tới lúc hiểu ra thì cô có hơi không dám tin nhìn Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết bị Khanh Khanh nhìn tới mức bối rối, vừa đấm bóp giúp cô vừa nói: "Anh cũng không muốn làm khó em, thật ra em nói đúng, thời gian sống cùng nhau của chúng ta không dài, cần hiểu nhau hơn mới tốt."
"Thật ra không phải như vậy, em chỉ là..." Khanh Khanh cắn môi, không biết nói với Lăng Duy Khiết về chuyện mấy đứa bé thế nào.
Bình luận facebook