Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 87 THẨM HẠO TRỰ ĐẾN TẬP ĐOÀN LĂNG VÂN TÌM LĂNG DUY KHIẾT
CHƯƠNG 87: THẨM HẠO TRỰ ĐẾN TẬP ĐOÀN LĂNG VÂN TÌM LĂNG DUY KHIẾT
Khanh Khanh ở nhà cũ, ngày nào cô cũng sống trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, trừ ngủ ra thì cũng chỉ là ngủ, đảo mắt một cái đã trôi qua hơn mười ngày. Vết thương của Lăng Duy Khiết cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Hôm nay, anh còn hẹn lịch với bác sĩ để tháo bột.
Khi Lăng Duy Khiết đang chuẩn bị đi tới bệnh viện, tiếp tân gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, có anh Thẩm khăng khăng nói muốn gặp anh, còn nói…”
“Lăng Duy Khiết, cậu làm gì Khanh Khanh rồi?” Tiếp tân còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị cướp đi, còn giọng nói lọt vào tai Lăng Duy Khiết lại biến thành giọng nam.
“Thẩm Hạo Trự, anh tới đó làm gì?” Sau khi đưa Khanh Khanh về nhà cũ, Lăng Duy Khiết gần như đã quên mất vị anh vợ này rồi.
“Lăng Duy Khiết, cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Nếu hôm nay cậu không giao Khanh Khanh ra thì tôi sẽ không rời khỏi đây!” Thẩm Hạo Trự hung dữ nói qua điện thoại.
Trong mấy ngày nay, anh ta đã tìm thám tử tư điều tra Lăng Duy Khiết, nhưng trùng hợp là anh ta và Lăng Duy Khiết lại tìm đến cùng một văn phòng thám tử tư, nên người của văn phòng thám tử tư cũng có hơi do dự.
Số tiền mà Thẩm Hạo Trự đưa ra rất dễ khiến người ta đắn đo, hơn nữa Thẩm Hạo Trự cũng ra tay hào phóng không thua Lăng Duy Khiết. Cho nên ngay sau đó, người của văn phòng thám tử tư đã bán đứng Lăng Duy Khiết, chẳng qua cả hai bên đã thỏa thuận trước là Thẩm Hạo Trự không được tiết lộ điều này.
“Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh là vợ của tôi, tốt nhất anh không nên tiếp tục âm mưu đưa cô ấy rời khỏi tôi. Bây giờ, tôi không rảnh nói nhảm với anh, nếu anh không thức thời, tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn anh một đoạn đấy!” Lăng Duy Khiết trầm giọng nói, tâm trạng của anh vừa có chút biến chuyển tốt, không ngờ Thẩm Hạo Trự lại tìm tới tận cửa gây sự.
Thẩm Hạo Trự không để ý tới ánh mắt của tiếp tân, anh ta gào vào điện thoại: “Lăng Duy Khiết, mày không được cúp điện thoại. Nếu mày thật sự coi Khanh Khanh là vợ mình, nếu mày thật sự yêu em ấy thì tao đảm bảo sẽ không đi làm phiền mày nữa. Nhưng mày lại hèn hạ tới mức muốn tìm Khanh Khanh báo thù, mày đúng là vô liêm sỉ. Cho dù Khanh Khanh là con gái cùa dì La nhưng Khanh Khanh không liên quan gì tới chuyện trong quá khứ. Nếu mày dám đụng tới một sợi tóc của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự tao thề, tao nhất định sẽ giết chết mày!”
“Thẩm Hạo Trự, anh nói bậy bạ gì đó? Tôi muốn tìm Khanh Khanh báo thù khi nào? Anh…” Lăng Duy Khiết càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn.
“Lăng Duy Khiết, cậu có dám nói mình tiếp cận Khanh Khanh không phải vì lúc trước La Mị Quỳnh đã phá vỡ hôn nhân của bố mẹ cậu không…”
Nghe được ba chữ La Mị Quỳnh, Lăng Duy Khiết có cảm giác bản thân muốn phát điên, anh ngắt lời Thẩm Hạo Trự, lạnh lùng nói: “Anh lên đây cho tôi!”
Tiếp tân đưa Thẩm Hạo Trự tiến vào thang máy, nhấn nút thang máy choanh ta. Tuy trên mặt Thẩm Hạo Trự vẫn bình tĩnh như cũ, song anh ta cũng không thể biết được Lăng Duy Khiết lại thâm độc như vậy nếu anh ta không thuê người điều tra về Lăng Duy Khiết. Nếu như anh ta đoán đúng thì năm năm trước, Lăng Duy Khiết đã có ý đồ tiếp cận Khanh Khanh, một người đàn ông nham hiểm như vậy, anh ta không thể để Khanh Khanh chịu bất cứ tổn thương nào.
“Lý Trình, ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại. Không có tôi cho phép thì không ai được vào đây!” Thấy Thẩm Hạo Trự đang nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa, Lăng Duy Khiết nói với trợ lý của mình.
“Tổng giám đốc có cần uống…”
“Không cần, bây giờ cậu ra ngoài đi!” Lăng Duy Khiết ngắt lời Lý Trình, nếu Thẩm Hạo Trự đã tới gây sự thì không cần xem anh ta như khách nữa.
Thẩm Hạo Trự thấy cánh tay đang đặt trên cổ của Lăng Duy Khiết thì cười lạnh đi vào phòng làm việc của anh.
“Lăng Duy Khiết, đây là thỏa thuận ly hôn, chỉ cần cậu ký vào thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.” Thẩm Hạo Trự để thỏa thuận ly hôn trước mặt Lăng Duy Khiết, uy hiếp anh.
“Thẩm Hạo Trự, cho dù tôi muốn ly hôn thì cũng không tới lượt anh nói đâu. Huống hồ, Khanh Khanh đã mang thai con của tôi, đời này tôi sẽ không ly hôn, anh nên từ bỏ suy nghĩ này đi!” Lăng Duy Khiết ngồi xuống, cười lạnh.
“Cái gì? Cậu, cậu đã biết?” Thẩm Hạo Trự kinh ngạc, anh ta còn tưởng rằng Khanh Khanh sẽ không nói cho Lăng Duy Khiết, không ngờ cô lại giấu nổi mà nói ra hết rồi. Như vậy, đứa bé sẽ trở thành nhược điểm bị Lăng Duy Khiết nắm trong tay, mà Khanh Khanh sẽ mãi mãi bị cấm thúc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hạo Trự, sự ghen tuông trong lòng Lăng Duy Khiết dâng cao tới tận trời: “Anh em các người yêu thương nhau quá nhỉ?! Người đầu tiên mà cô ấy thông báo bản thân mang thai không phải là tôi mà lại là anh.”
“Khanh Khanh…” Thẩm Hạo Trự kêu lên hai chữ Khanh Khanh xong vội vàng che miệng mình lại. May là anh ta che miệng đúng lúc, nếu không Lăng Duy Khiết chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Thẩm Hạo Trự cũng tăng thêm lo lắng. May là Lăng Duy Khiết không biết Khanh Khanh đã sinh con, nhưng chuyện Khanh Khanh mang thai lần này cũng không phải là chuyện tốt gì. Trừ khi… trừ khi Khanh Khanh bỏ đứa nhỏ này đi.
“Thẩm Hạo Trự, anh có ý gì?” Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Hạo Trự, anh có cảm giác là Thẩm Hạo Trự và Khanh Khanh dường như còn giấu diếm anh chuyện gì đó trừ chuyện cô ấy mang thai.
Nhìn Lăng Duy Khiết, trong đầu Thẩm Hạo Trự đã có một biện pháp vẹn toàn, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi muốn nói là hai người phải ly hôn, đứa nhỏ này cũng không thể sinh ra!”
“Thẩm Hạo Trự, ý anh là sao?” Nhìn nụ cười quỷ dị của Thẩm Hạo Trự, Lăng Duy Khiết có dự cảm cực kỳ không tốt.
“Lăng Duy Khiết, chẳng lẽ cậu khờ đến vậy sao? Năm đó dì La xen vào giữa bố mẹ cậu là lúc nào? Dì ấy phá hỏng tình cảm của bố mẹ cậu như thế nào?” Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo Trự càng lúc càng nở rộng, cũng càng lúc càng quỷ dị.
“Thẩm Hạo Trự, anh đang muốn ám chỉ điều gì?” Trong lòng Lăng Duy Khiết có chút phát lạnh, anh đã đoán được là Thẩm Hạo Trự muốn nói gì, nhưng không thể nào là vậy.
“Lăng Duy Khiết, cậu và Khanh Khanh hơn kém nhau một tuổi, còn dì La và bố cậu…”
“Câm miệng, không thể nào! Thẩm Hạo Trự, anh đúng là đê tiện, nhưng tôi sẽ không tin lời anh, điều đó không phải là sự thật!” Lăng Duy Khiết như đang nổi giận, anh tuyệt đối không chấp nhận. Khanh Khanh tuyệt đối không thể… tuyệt đối không phải, nếu như anh thật sự có một cô em gái như vậy, trong nhật ký của bố sẽ ghi lại. Nhưng hoàn toàn không có, trong mấy năm nay, anh đã đọc đi đọc lại nhật ký của bố, căn bản là không hề đề cập tới chuyện có đứa bé, tuyệt đối không thể.
“Có khả năng hay không thì cậu là người biết rõ hơn tôi chứ! Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng quyết định đi!” Thẩm Hạo Trự nhìn gương mặt đầy vẻ thống khổ của Lăng Duy Khiết, anh ta biết kế hoạch của mình đã có tác dụng, anh ta lại chỉ vào thỏa thuận ly hôn lần nữa.
“Cút đi… Thẩm Hạo Trự, anh cút ra ngoài cho tôi…” Lăng Duy Khiết phẫn nộ chỉ vào anh, quát lớn.
“Lăng Duy Khiết, trong lòng tôi và cậu biết rõ cho dù cậu có đuổi tôi đi thì sự thật này cũng không thể thay đổi được. Tôi đặt thỏa thuận ly hôn này ở đây, nếu cậu không thể nói với Khanh Khanh thì tôi có thể nói thay cậu!” Thẩm Hạo Trự còn cố tình bồi thêm một câu.
“Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!” Lăng Duy Khiết cầm giấy tờ trên bàn ném về phía Thẩm Hạo Trự.
“Nếu như cậu không muốn truyền thông biết được, nếu như cậu còn yêu cô… cô em gái này, hy vọng cậu sẽ nhanh chóng có quyết định.”Trước khi Thẩm Hạo Trự đi còn không quên đe dọa ám chỉ Lăng Duy Khiết, hy vọng Lăng Duy Khiết nhanh chóng ký vào thỏa thuận ly hôn.
“Thẩm Hạo Trự, không thể nào, anh cứ nằm mơ đi! Tôi quyết sẽ không ly hôn với Khanh Khanh. Cô ấy không thể là em gái của tôi được! Anh biến cho khuất mắt tôi…!” Lăng Duy Khiết không thèm quan tâm tới cánh tay bị thương của mình, anh cầm thỏa thuận ly hôn lên xé toạc.
Anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu. Đây là âm mưu của Thẩm Hạo Trự, anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu! Khanh Khanh không thể là con gái của La Mị Quỳnh được, càng không thể là em gái của anh, tuyệt đối không có khả năng…
Thẩm Hạo Trự mang vẻ mặt tươi cười rời khỏi tập đoàn Lăng Vân, để lại sự đau đớn cùng hận thù cho Lăng Duy Khiết. Sau khi Thẩm Hạo Trự rời đi, Lăng Duy Khiết cũng không có tâm trạng làm việc, anh lái xe về nhà cũ.
Khi anh về tới nhà, Khanh Khanh và chú Phúc đang sửa soạn lại vườn hoa. Nghe thấy tiếng còi xe, Khanh Khanh nhanh chóng về phòng, cô sợ đụng mặt anh.
Chú Phúc cũng dừng việc đang làm, vội vàng chạy tới đón Lăng Duy Khiết. Nhưng không ngờ Lăng Duy Khiết lại không hỏi câu nào về Khanh Khanh mà thay vào đó đi thẳng tới phòng sách.
Chú Phúc bưng trà đã pha vào phòng sách.
“Cậu chủ, cậu về thăm mợ chủ ạ? Mấy ngày nay, mợ chủ nôn nghén rất nhiều. Có lẽ là vì biết cậu chủ trở về nên hôm nay cũng đỡ hơn, vừa rồi…”
Lăng Duy Khiết ngắt lời chú Phúc, nghe tới tên Khanh Khanh, anh càng cảm thấy đau đớn: “Chú Phúc, chú có biết nguyên nhân tại sao lúc trước mẹ con bỏ nhà đi không ạ?”
Chú Phúc run run, ngây ra một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
“Cậu chủ, chuyện trong quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cậu còn hỏi để làm gì?” Chú Phúc có chút khó hiểu. Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, lúc này cậu chủ lại nhắc đến chuyện cũ, không phải có chuyện gì không hay xảy ra đấy chứ?
“Chú Phúc, người phụ nữ năm đó có con không?” Lăng Duy Khiết thấy chú Phúc khó hiểu nhìn mình liền hỏi thẳng.
Dường như chú Phúc cũng đang nhớ lại, một hồi lâu chú mới nói: “Chuyện này… tôi không có nghe ông chủ nhắc tới, chắc là không đâu. Nếu có thì năm đó, cô La cũng sẽ không chủ động rời đi như vậy.”
“Chú Phúc, chú có chắc không ạ?” Lăng Duy Khiết nghe xong thì trong lòng cảm thấy vui lên một tí. Nhưng dù sao chú Phúc cũng không phải là người trong cuộc, sợ là chú ấy cũng không biết rõ.
“Cậu chủ, nói thật thì tôi cũng không rõ lắm! Dựa theo tính tình của ông chủ, nếu cô La không có con thì ông chủ cũng sẽ không để cô La vào nhà ở. Chỉ là, cô La ở trong nhà này cả nửa năm mà tôi vẫn chưa từng thấy cô La đưa đứa nhỏ về nhà. Cũng không nghe nói cô ấy mang thai, cho nên tôi cũng không dám khẳng định!” Chú Phúc rất là khó xử, chú không biết tại sao Lăng Duy Khiết lại hỏi những chuyện này. Nhưng chú chỉ là người làm, không phải chuyện gì chú cũng biết được.
Lăng Duy Khiết hít sâu một hơi rồi hỏi lần nữa: “Chú Phúc, vậy chú có biết bà ấy theo bố con từ khi nào không?”
“Cái này thì tôi nhớ, khoảng chừng… Khi ông chủ và bà chủ còn chưa kết hôn, cô La đã là trợ lý của ông chủ rồi.” Chú Phúc trả lời vấn đề này rất chắc chắn.
“Lâu như vậy sao ạ?” Nghe nói như thế, trong lòng Lăng Duy Khiết lại cảm thấy lạnh lẽo lần nữa. Theo như lời chú Phúc, thời gian La Mị Quỳnh ở bên bố anh còn lâu hơn cả mẹ, chẳng lẽ hai người họ đã có tình cảm từ trước khi mẹ được gả cho bố sao?
Chú Phúc hỏi với lòng mong chờ: “Vâng, mà cậu chủ, chẳng lẽ có người tìm cậu rồi nói họ là con của ông chủ sao?”
Lăng Duy Khiết giải thích: “Không phải, chỉ là tôi nhận được tin tức của người đàn bà kia nên muốn xác định lại xem có khả năng này không thôi.”
“Cậu chủ, tôi không biết nhiều hơn nữa. Nếu như cậu thật sự muốn biết thì có thể tự mình hỏi cô La.” Chú Phúc nhắc nhở Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết gõ ngón tay. Nếu như là người khác, anh cũng chẳng thèm tìm hiểu làm gì, nhưng hiện tại anh chỉ muốn biết Khanh Khanh có phải hay không thôi.
“Cậu chủ, cậu dùng cơm trưa ở đây luôn chứ?” Chú Phúc lại hỏi.
“Không, tôi còn… Thôi được rồi, không cần phải nấu thêm món gì đâu!” Vốn dĩ Lăng Duy Khiết định trở về, nhưng hơn mười ngày nay không gặp Khanh Khanh, anh rất nhớ cô, dù chỉ là nhìn mặt thôi cũng được.
“Vâng,vậy tôi đi nói bà nhà tôi chuẩn bị.” Chú Phúc vui sướng rời đi, để lại Lăng Duy Khiết ở trong phòng sách ngồi lật lại nhật ký của bố mình.
Khanh Khanh ở nhà cũ, ngày nào cô cũng sống trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, trừ ngủ ra thì cũng chỉ là ngủ, đảo mắt một cái đã trôi qua hơn mười ngày. Vết thương của Lăng Duy Khiết cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Hôm nay, anh còn hẹn lịch với bác sĩ để tháo bột.
Khi Lăng Duy Khiết đang chuẩn bị đi tới bệnh viện, tiếp tân gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc, có anh Thẩm khăng khăng nói muốn gặp anh, còn nói…”
“Lăng Duy Khiết, cậu làm gì Khanh Khanh rồi?” Tiếp tân còn chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị cướp đi, còn giọng nói lọt vào tai Lăng Duy Khiết lại biến thành giọng nam.
“Thẩm Hạo Trự, anh tới đó làm gì?” Sau khi đưa Khanh Khanh về nhà cũ, Lăng Duy Khiết gần như đã quên mất vị anh vợ này rồi.
“Lăng Duy Khiết, cậu làm gì Khanh Khanh rồi? Nếu hôm nay cậu không giao Khanh Khanh ra thì tôi sẽ không rời khỏi đây!” Thẩm Hạo Trự hung dữ nói qua điện thoại.
Trong mấy ngày nay, anh ta đã tìm thám tử tư điều tra Lăng Duy Khiết, nhưng trùng hợp là anh ta và Lăng Duy Khiết lại tìm đến cùng một văn phòng thám tử tư, nên người của văn phòng thám tử tư cũng có hơi do dự.
Số tiền mà Thẩm Hạo Trự đưa ra rất dễ khiến người ta đắn đo, hơn nữa Thẩm Hạo Trự cũng ra tay hào phóng không thua Lăng Duy Khiết. Cho nên ngay sau đó, người của văn phòng thám tử tư đã bán đứng Lăng Duy Khiết, chẳng qua cả hai bên đã thỏa thuận trước là Thẩm Hạo Trự không được tiết lộ điều này.
“Thẩm Hạo Trự, Khanh Khanh là vợ của tôi, tốt nhất anh không nên tiếp tục âm mưu đưa cô ấy rời khỏi tôi. Bây giờ, tôi không rảnh nói nhảm với anh, nếu anh không thức thời, tôi sẽ gọi bảo vệ tiễn anh một đoạn đấy!” Lăng Duy Khiết trầm giọng nói, tâm trạng của anh vừa có chút biến chuyển tốt, không ngờ Thẩm Hạo Trự lại tìm tới tận cửa gây sự.
Thẩm Hạo Trự không để ý tới ánh mắt của tiếp tân, anh ta gào vào điện thoại: “Lăng Duy Khiết, mày không được cúp điện thoại. Nếu mày thật sự coi Khanh Khanh là vợ mình, nếu mày thật sự yêu em ấy thì tao đảm bảo sẽ không đi làm phiền mày nữa. Nhưng mày lại hèn hạ tới mức muốn tìm Khanh Khanh báo thù, mày đúng là vô liêm sỉ. Cho dù Khanh Khanh là con gái cùa dì La nhưng Khanh Khanh không liên quan gì tới chuyện trong quá khứ. Nếu mày dám đụng tới một sợi tóc của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự tao thề, tao nhất định sẽ giết chết mày!”
“Thẩm Hạo Trự, anh nói bậy bạ gì đó? Tôi muốn tìm Khanh Khanh báo thù khi nào? Anh…” Lăng Duy Khiết càng nghe càng cảm thấy vớ vẩn.
“Lăng Duy Khiết, cậu có dám nói mình tiếp cận Khanh Khanh không phải vì lúc trước La Mị Quỳnh đã phá vỡ hôn nhân của bố mẹ cậu không…”
Nghe được ba chữ La Mị Quỳnh, Lăng Duy Khiết có cảm giác bản thân muốn phát điên, anh ngắt lời Thẩm Hạo Trự, lạnh lùng nói: “Anh lên đây cho tôi!”
Tiếp tân đưa Thẩm Hạo Trự tiến vào thang máy, nhấn nút thang máy choanh ta. Tuy trên mặt Thẩm Hạo Trự vẫn bình tĩnh như cũ, song anh ta cũng không thể biết được Lăng Duy Khiết lại thâm độc như vậy nếu anh ta không thuê người điều tra về Lăng Duy Khiết. Nếu như anh ta đoán đúng thì năm năm trước, Lăng Duy Khiết đã có ý đồ tiếp cận Khanh Khanh, một người đàn ông nham hiểm như vậy, anh ta không thể để Khanh Khanh chịu bất cứ tổn thương nào.
“Lý Trình, ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại. Không có tôi cho phép thì không ai được vào đây!” Thấy Thẩm Hạo Trự đang nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa, Lăng Duy Khiết nói với trợ lý của mình.
“Tổng giám đốc có cần uống…”
“Không cần, bây giờ cậu ra ngoài đi!” Lăng Duy Khiết ngắt lời Lý Trình, nếu Thẩm Hạo Trự đã tới gây sự thì không cần xem anh ta như khách nữa.
Thẩm Hạo Trự thấy cánh tay đang đặt trên cổ của Lăng Duy Khiết thì cười lạnh đi vào phòng làm việc của anh.
“Lăng Duy Khiết, đây là thỏa thuận ly hôn, chỉ cần cậu ký vào thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.” Thẩm Hạo Trự để thỏa thuận ly hôn trước mặt Lăng Duy Khiết, uy hiếp anh.
“Thẩm Hạo Trự, cho dù tôi muốn ly hôn thì cũng không tới lượt anh nói đâu. Huống hồ, Khanh Khanh đã mang thai con của tôi, đời này tôi sẽ không ly hôn, anh nên từ bỏ suy nghĩ này đi!” Lăng Duy Khiết ngồi xuống, cười lạnh.
“Cái gì? Cậu, cậu đã biết?” Thẩm Hạo Trự kinh ngạc, anh ta còn tưởng rằng Khanh Khanh sẽ không nói cho Lăng Duy Khiết, không ngờ cô lại giấu nổi mà nói ra hết rồi. Như vậy, đứa bé sẽ trở thành nhược điểm bị Lăng Duy Khiết nắm trong tay, mà Khanh Khanh sẽ mãi mãi bị cấm thúc.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Hạo Trự, sự ghen tuông trong lòng Lăng Duy Khiết dâng cao tới tận trời: “Anh em các người yêu thương nhau quá nhỉ?! Người đầu tiên mà cô ấy thông báo bản thân mang thai không phải là tôi mà lại là anh.”
“Khanh Khanh…” Thẩm Hạo Trự kêu lên hai chữ Khanh Khanh xong vội vàng che miệng mình lại. May là anh ta che miệng đúng lúc, nếu không Lăng Duy Khiết chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Khi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Thẩm Hạo Trự cũng tăng thêm lo lắng. May là Lăng Duy Khiết không biết Khanh Khanh đã sinh con, nhưng chuyện Khanh Khanh mang thai lần này cũng không phải là chuyện tốt gì. Trừ khi… trừ khi Khanh Khanh bỏ đứa nhỏ này đi.
“Thẩm Hạo Trự, anh có ý gì?” Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Hạo Trự, anh có cảm giác là Thẩm Hạo Trự và Khanh Khanh dường như còn giấu diếm anh chuyện gì đó trừ chuyện cô ấy mang thai.
Nhìn Lăng Duy Khiết, trong đầu Thẩm Hạo Trự đã có một biện pháp vẹn toàn, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi muốn nói là hai người phải ly hôn, đứa nhỏ này cũng không thể sinh ra!”
“Thẩm Hạo Trự, ý anh là sao?” Nhìn nụ cười quỷ dị của Thẩm Hạo Trự, Lăng Duy Khiết có dự cảm cực kỳ không tốt.
“Lăng Duy Khiết, chẳng lẽ cậu khờ đến vậy sao? Năm đó dì La xen vào giữa bố mẹ cậu là lúc nào? Dì ấy phá hỏng tình cảm của bố mẹ cậu như thế nào?” Nụ cười trên mặt Thẩm Hạo Trự càng lúc càng nở rộng, cũng càng lúc càng quỷ dị.
“Thẩm Hạo Trự, anh đang muốn ám chỉ điều gì?” Trong lòng Lăng Duy Khiết có chút phát lạnh, anh đã đoán được là Thẩm Hạo Trự muốn nói gì, nhưng không thể nào là vậy.
“Lăng Duy Khiết, cậu và Khanh Khanh hơn kém nhau một tuổi, còn dì La và bố cậu…”
“Câm miệng, không thể nào! Thẩm Hạo Trự, anh đúng là đê tiện, nhưng tôi sẽ không tin lời anh, điều đó không phải là sự thật!” Lăng Duy Khiết như đang nổi giận, anh tuyệt đối không chấp nhận. Khanh Khanh tuyệt đối không thể… tuyệt đối không phải, nếu như anh thật sự có một cô em gái như vậy, trong nhật ký của bố sẽ ghi lại. Nhưng hoàn toàn không có, trong mấy năm nay, anh đã đọc đi đọc lại nhật ký của bố, căn bản là không hề đề cập tới chuyện có đứa bé, tuyệt đối không thể.
“Có khả năng hay không thì cậu là người biết rõ hơn tôi chứ! Đây là thỏa thuận ly hôn, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng quyết định đi!” Thẩm Hạo Trự nhìn gương mặt đầy vẻ thống khổ của Lăng Duy Khiết, anh ta biết kế hoạch của mình đã có tác dụng, anh ta lại chỉ vào thỏa thuận ly hôn lần nữa.
“Cút đi… Thẩm Hạo Trự, anh cút ra ngoài cho tôi…” Lăng Duy Khiết phẫn nộ chỉ vào anh, quát lớn.
“Lăng Duy Khiết, trong lòng tôi và cậu biết rõ cho dù cậu có đuổi tôi đi thì sự thật này cũng không thể thay đổi được. Tôi đặt thỏa thuận ly hôn này ở đây, nếu cậu không thể nói với Khanh Khanh thì tôi có thể nói thay cậu!” Thẩm Hạo Trự còn cố tình bồi thêm một câu.
“Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!” Lăng Duy Khiết cầm giấy tờ trên bàn ném về phía Thẩm Hạo Trự.
“Nếu như cậu không muốn truyền thông biết được, nếu như cậu còn yêu cô… cô em gái này, hy vọng cậu sẽ nhanh chóng có quyết định.”Trước khi Thẩm Hạo Trự đi còn không quên đe dọa ám chỉ Lăng Duy Khiết, hy vọng Lăng Duy Khiết nhanh chóng ký vào thỏa thuận ly hôn.
“Thẩm Hạo Trự, không thể nào, anh cứ nằm mơ đi! Tôi quyết sẽ không ly hôn với Khanh Khanh. Cô ấy không thể là em gái của tôi được! Anh biến cho khuất mắt tôi…!” Lăng Duy Khiết không thèm quan tâm tới cánh tay bị thương của mình, anh cầm thỏa thuận ly hôn lên xé toạc.
Anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu. Đây là âm mưu của Thẩm Hạo Trự, anh tuyệt đối sẽ không mắc mưu! Khanh Khanh không thể là con gái của La Mị Quỳnh được, càng không thể là em gái của anh, tuyệt đối không có khả năng…
Thẩm Hạo Trự mang vẻ mặt tươi cười rời khỏi tập đoàn Lăng Vân, để lại sự đau đớn cùng hận thù cho Lăng Duy Khiết. Sau khi Thẩm Hạo Trự rời đi, Lăng Duy Khiết cũng không có tâm trạng làm việc, anh lái xe về nhà cũ.
Khi anh về tới nhà, Khanh Khanh và chú Phúc đang sửa soạn lại vườn hoa. Nghe thấy tiếng còi xe, Khanh Khanh nhanh chóng về phòng, cô sợ đụng mặt anh.
Chú Phúc cũng dừng việc đang làm, vội vàng chạy tới đón Lăng Duy Khiết. Nhưng không ngờ Lăng Duy Khiết lại không hỏi câu nào về Khanh Khanh mà thay vào đó đi thẳng tới phòng sách.
Chú Phúc bưng trà đã pha vào phòng sách.
“Cậu chủ, cậu về thăm mợ chủ ạ? Mấy ngày nay, mợ chủ nôn nghén rất nhiều. Có lẽ là vì biết cậu chủ trở về nên hôm nay cũng đỡ hơn, vừa rồi…”
Lăng Duy Khiết ngắt lời chú Phúc, nghe tới tên Khanh Khanh, anh càng cảm thấy đau đớn: “Chú Phúc, chú có biết nguyên nhân tại sao lúc trước mẹ con bỏ nhà đi không ạ?”
Chú Phúc run run, ngây ra một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
“Cậu chủ, chuyện trong quá khứ đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cậu còn hỏi để làm gì?” Chú Phúc có chút khó hiểu. Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, lúc này cậu chủ lại nhắc đến chuyện cũ, không phải có chuyện gì không hay xảy ra đấy chứ?
“Chú Phúc, người phụ nữ năm đó có con không?” Lăng Duy Khiết thấy chú Phúc khó hiểu nhìn mình liền hỏi thẳng.
Dường như chú Phúc cũng đang nhớ lại, một hồi lâu chú mới nói: “Chuyện này… tôi không có nghe ông chủ nhắc tới, chắc là không đâu. Nếu có thì năm đó, cô La cũng sẽ không chủ động rời đi như vậy.”
“Chú Phúc, chú có chắc không ạ?” Lăng Duy Khiết nghe xong thì trong lòng cảm thấy vui lên một tí. Nhưng dù sao chú Phúc cũng không phải là người trong cuộc, sợ là chú ấy cũng không biết rõ.
“Cậu chủ, nói thật thì tôi cũng không rõ lắm! Dựa theo tính tình của ông chủ, nếu cô La không có con thì ông chủ cũng sẽ không để cô La vào nhà ở. Chỉ là, cô La ở trong nhà này cả nửa năm mà tôi vẫn chưa từng thấy cô La đưa đứa nhỏ về nhà. Cũng không nghe nói cô ấy mang thai, cho nên tôi cũng không dám khẳng định!” Chú Phúc rất là khó xử, chú không biết tại sao Lăng Duy Khiết lại hỏi những chuyện này. Nhưng chú chỉ là người làm, không phải chuyện gì chú cũng biết được.
Lăng Duy Khiết hít sâu một hơi rồi hỏi lần nữa: “Chú Phúc, vậy chú có biết bà ấy theo bố con từ khi nào không?”
“Cái này thì tôi nhớ, khoảng chừng… Khi ông chủ và bà chủ còn chưa kết hôn, cô La đã là trợ lý của ông chủ rồi.” Chú Phúc trả lời vấn đề này rất chắc chắn.
“Lâu như vậy sao ạ?” Nghe nói như thế, trong lòng Lăng Duy Khiết lại cảm thấy lạnh lẽo lần nữa. Theo như lời chú Phúc, thời gian La Mị Quỳnh ở bên bố anh còn lâu hơn cả mẹ, chẳng lẽ hai người họ đã có tình cảm từ trước khi mẹ được gả cho bố sao?
Chú Phúc hỏi với lòng mong chờ: “Vâng, mà cậu chủ, chẳng lẽ có người tìm cậu rồi nói họ là con của ông chủ sao?”
Lăng Duy Khiết giải thích: “Không phải, chỉ là tôi nhận được tin tức của người đàn bà kia nên muốn xác định lại xem có khả năng này không thôi.”
“Cậu chủ, tôi không biết nhiều hơn nữa. Nếu như cậu thật sự muốn biết thì có thể tự mình hỏi cô La.” Chú Phúc nhắc nhở Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết gõ ngón tay. Nếu như là người khác, anh cũng chẳng thèm tìm hiểu làm gì, nhưng hiện tại anh chỉ muốn biết Khanh Khanh có phải hay không thôi.
“Cậu chủ, cậu dùng cơm trưa ở đây luôn chứ?” Chú Phúc lại hỏi.
“Không, tôi còn… Thôi được rồi, không cần phải nấu thêm món gì đâu!” Vốn dĩ Lăng Duy Khiết định trở về, nhưng hơn mười ngày nay không gặp Khanh Khanh, anh rất nhớ cô, dù chỉ là nhìn mặt thôi cũng được.
“Vâng,vậy tôi đi nói bà nhà tôi chuẩn bị.” Chú Phúc vui sướng rời đi, để lại Lăng Duy Khiết ở trong phòng sách ngồi lật lại nhật ký của bố mình.
Bình luận facebook