Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 93 TẠI SAO ANH LẠI LÀM THẾ
CHƯƠNG 93: TẠI SAO ANH LẠI LÀM THẾ
“Khanh Khanh, mấy ngày nay em ở đâu? Cậu ta có làm tổn thương em không?” Thấy Khanh Khanh về phòng, Thẩm Hạo Trự vội hỏi.
“Không có. Em chỉ đi Los Angeles thôi. Lâm Lâm, Duệ Duệ, mẹ phải về trước đây. Ngày mai mẹ lại tới thăm các con.” Khanh Khanh nhìn hai đứa trẻ, rất không nỡ rời đi. Nhưng hiện giờ tình huống này, cô thật sự không thể khiến Lăng Duy Khiết biết được.
“Khanh Khanh em mau đi đi, để tránh Lăng Duy Khiết hoài nghi.” Thẩm Hạo Trự giục cô.
Nếu không phải sợ Lăng Duy Khiết biết thì anh sẽ không nỡ để Khanh Khanh rời đi đâu.
Vốn cho rằng lần trước nói cho Lăng Duy Khiết biết thân thế của Khanh Khanh thì họ sẽ ly dị, không ngờ tới giờ mà vẫn chưa có một chút tin tức nào cả.
Vì không khiến Lăng Duy Khiết nghi ngờ, Khanh Khanh còn phải đi vòng tới trung tâm thương mại. May mà không xa lắm, thời gian còn dư, có thể mua mấy thứ. Thế thì chắc là có thể che mắt anh.
“Khanh Khanh, em có thấy đồ cho trẻ sơ sinh nào phù hợp không?” Lúc đến đón Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết thấy cô cũng không mua mấy thứ nên thuận miệng hỏi.
“Thấy thì có thấy, nhưng vì còn chưa biết là trai hay gái nên em không mua gì cả, chỉ xem thử thôi.” Vẻ mặt Khanh Khanh ngượng nghịu nói.
“Cũng đúng, nhưng anh cảm thấy hẳn là con gái. Đúng rồi, Khanh Khanh, chúng ta tổ chức lễ cưới đi.” Lăng Duy Khiết đang lái xe bỗng nói.
“Khiết, anh sao vậy?” Khanh Khanh khó hiểu nhìn Lăng Duy Khiết, tim đập liên hồi. Tính cách lúc lạnh lúc nóng của Lăng Duy Khiết khiến cô rất bất an.
“Nghĩ tới chuyện anh sắp làm cha nên vui vẻ. Huống hồ cũng là lúc tuyên bố rồi.” Lăng Duy Khiết cười khởi động máy.
Lúc trước anh nhận được điện thoại của Hạ Dụng, nói là có kết quả rồi. Hơn nữa tên kia còn cố ý thừa nước đục thả câu, khăng khăng đòi đến trưa ăn cơm rồi mới chịu nói.
Nhưng theo những gì mà anh biết về Hạ Dụng thì chắc là chuyện tốt, nếu không cũng sẽ không bắt annh phải mời ăn cơm. Cho nên anh gọi cho Khanh Khanh, cũng muốn mượn cơ hội này để Khanh Khanh biết, thời gian gần đây anh khác thường là vì sao, để tránh lại có hiểu lầm.
Lúc Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh đến nhà hàng đã hẹn trước thì Hạ Dụng đã đến rồi. Thấy Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh tới, anh có vẻ hơi bất ngờ.
“Khanh Khanh, đã lâu không gặp. Chúc mừng cô sắp làm mẹ nhé.” Hạ Dụng cười chào hỏi Khanh Khanh.
“Đã lâu không gặp.” Khanh Khanh hơi ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng ăn cơm lại gọi cô đi cùng.
“Rồi, nói việc chính đi, có phải là đã có kết quả hay không?” Lăng Duy Khiết ngồi xuống rồi vội hỏi Hạ Dụng.
“Đúng rồi, chúc mừng anh sắp làm cha. Nhưng đứa trẻ sắp chào đời rồi, có phải anh nên nói rõ cho Khanh Khanh biết không hả?” Hạ Dụng cười rồi lấy kết quả giám định ra cho Lăng Duy Khiết.
Khanh Khanh tò mò, không nhịn được nhìn thoáng qua, không ngờ lại thấy tên của mình. Cô lập tức hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Không có gì đâu. Bà xã à, anh nói, em đừng giận anh nhé.” Lúc nói chuyện, Lăng Duy Khiết đã đưa báo cáo xét nghiệm cho Khanh Khanh xem.
“Xét nghiệm ADN? Khiết, sao… Sao anh lại làm cái này?” Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi Lăng Duy Khiết. Trên giấy ghi là hôm nay, tức này… Lúc sáng đi bệnh viện. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Khiết đưa cô đến bệnh viện là vì làm xét nghiệm à?
“Để tôi nói đi. Tên ngốc Khiết này tưởng hai người là anh em nên đau khổ, xoắn xuýt cả ngày, thậm chí nghĩ tới chuyện không cần đứa con, cho nên tôi khuyên anh ta làm xét nghiệm ADN, để hai người đỡ phải tra tấn lẫn nhau.”
“Khiết, vì chuyện này nên anh mới muốn em phá thai à?” Bàn tay Khanh Khanh cầm kết quả xét nghiệm hơi run rẩy. Tại sao anh lại không nói chuyện này với cô?
“Đừng nghe Hạ Dụng nói bậy. Anh chỉ… Được rồi, anh hơi lo lắng chút, nhưng anh tin rằng chúng ta không phải là anh em.” Mặt Lăng Duy Khiết hơi đỏ lên.
“Tại sao anh không nói chuyện này với em?” Khanh Khanh có cảm động, nhưng đồng thời cũng có chút đau buồn. Tuy rằng họ là vợ chồng, nhưng Lăng Duy Khiết không thể bỏ qua thù hận được hay sao?
“Không cần phải vậy. Huống chi việc này không phải đã giải quyết rồi sao?” Lăng Duy Khiết nói, ra vẻ ngầu lòi.
“Rồi, hai người muốn buồn nôn thì tối về nhà lại buồn nôn đi. Ăn cơm trước đã, tôi đói sắp chết rồi đây.” Hạ Dụng nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của hai người, không khỏi cười nói.
“Khiết, anh còn muốn trả thù nữa không?” Lúc chờ đồ ăn bưng lên, Khanh Khanh chần chờ hỏi thử.
“Em không liên quan gì tới bà ta hết. Mấy năm qua, bà ta không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Hơn nữa em họ Thẩm chứ không phải họ La.” Lăng Duy Khiết lại phân biệt rạch ròi giữa Khanh Khanh và La Mị Quỳnh một lần nữa.
“Nhưng dù gì thì bà ấy vẫn là mẹ em, hơn nữa…” Khanh Khanh đang định nói gì đó thì di động của Lăng Duy Khiết lại reo lên.
“Hạ Dụng, anh ngồi đây với Khanh Khanh trước đi, tôi đi nghe điện thoại.” Lăng Duy Khiết nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, khẽ cau mày. Không ngờ lại là La Tiêu Phụng gọi tới. Anh vốn định không nghe máy, nhưng nghĩ tới sự cố chấp của cô ả kia, nghĩ tới Khanh Khanh đang ở bên cạnh mình, anh vẫn nghe máy.
“Khiết, em đã hỏi mẹ em rồi, hoàn toàn không có chuyện này, nhầm mất rồi. Giờ em đang ở công ty, khi nào anh mới về?” Giọng nói vui sướng của La Tiêu Phụng truyền tới từ trong điện thoại.
“Điều đó đã không còn quan trọng nữa. La Tiêu Phụng, từ giờ trở đi, cô tốt nhất đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì tôi không dám chắc là sẽ không làm chuyện gì đâu.” Lăng Duy Khiết đã quyết định sống yên ổn với Khanh Khanh, chờ con của họ chào đời. Vì Khanh Khanh và đứa bé, anh có thể tạm thời bỏ qua chuyện trả thù.
“Khiết, anh đã nói là chỉ cần em hỏi được thì anh sẽ cưới em mà. Anh không thể nuốt lời như thế được.” La Tiêu Phụng kêu lên.
“Tôi chỉ nói là có lẽ thôi. La Tiêu Phụng, hãy nhớ kỹ lời nói của tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Lăng Duy Khiết nói rồi cúp điện thoại.
Có lẽ là vì nhận điện thoại của La Tiêu Phụng nên lúc ăn cơm, điện thoại của Lăng Duy Khiết lại reo lên mấy lần. Nhưng khi nó reo lên lần thứ ba thì Lăng Duy Khiết trực tiếp tắt máy. Chắc cũng vì thế nên tâm trạng vui vẻ của Lăng Duy Khiết cũng không cánh mà bay, sắc mặt thối hoắc. Khanh Khanh muốn hỏi, nhưng vì Hạ Dụng ở đây cũng vẫn không lên tiếng.
Sau bữa cơm, Lăng Duy Khiết mở di động ra, tiếng tin nhắn liên tục khiến ba người đều nhíu chặt mày. Lăng Duy Khiết cũng không tắt điện thoại mà nói với Hạ Dụng: “Hạ Dụng, có thể đưa Khanh Khanh về giúp tôi được không? Trong công ty của tôi còn có chút việc.”
“Rất vinh hạnh.” Hạ Dụng cười, cũng bày tư thế mời với Khanh Khanh.
“Khiết, tối nay anh có về nhà không?” Khanh Khanh đến gần Lăng Duy Khiết hỏi.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
“Chắc là có. Em đừng chờ anh, tối nay em ngủ sớm đi. Mấy ngày nay người phụ trách bên Pháp sẽ tới, có lẽ anh sẽ bận bịu lắm.” Lăng Duy Khiết vốn định nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Khanh Khanh, anh ta vẫn gật đầu nói có.
Khanh Khanh bước lên xe của Hạ Dụng, lại từ trong xe thấy Lăng Duy Khiết cúi đầu xem di động, khẽ buông tiếng thở dài não nề. Cô đoán chắc chắn là La Tiêu Phụng gọi tới. Nhưng lúc này, cô lại không còn ghen tuông như lúc trước mà chỉ hơi lo lắng. Cô thầm hỏi mình: Một là chồng mình, một là em gái mình, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
“Khanh Khanh, cô đừng lo lắng. Trong lòng Khiết sẽ không có người phụ nữ khác đâu.” Phát hiện sự khác thường của Khanh Khanh, Hạ Dụng an ủi cô.
“Không phải chuyện này. Lần trước chúng tôi đi Los Angeles thì gặp La Tiêu Phụng. Cô ấy… Tôi hơi lo lắng.” Khanh Khanh cũng không nói rõ được, nhưng trong lòng rất bất an. La Tiêu Phụng thích Khiết là điều không thể bàn cãi, nhưng… Nhưng Khiết khiến cô rất lo lắng. Nhất là trước kia anh đã từng nói kế hoạch trả thù kia.
Hạ Dụng nghe vậy cười nói: “Cô sợ Khiết sẽ yêu phải cô thư ký nhỏ à?”
“Không phải, Khiết từng nói với tôi là muốn báo thù… Hạ Dụng, anh là bạn của Khiết, anh cảm thấy anh ấy… Anh ấy sẽ bỏ việc báo thù sao?” Khanh Khanh hỏi thẳng Hạ Dụng.
“Ờ… Có lẽ cậu ta sẽ bỏ cuộc vì cô và đứa bé thì sao?” Lừa một người phụ nữ có thai thật sự là vô nhân đạo, nhưng vì bạn tốt, anh ta đành phải nói câu ba phải như thế.
“Hơn hai mươi năm, anh ấy vẫn chưa từng quên. Bây giờ anh có thể bỏ cuộc được ư?” Lúc này Khanh Khanh tràn ngập tâm sự, cũng không nghe thấy giọng nói Hạ Dụng có vẻ khác thường.
“Đúng rồi, cô đừng nghĩ nhiều quá, yên tâm dưỡng thai đi.” Hạ Dụng thở hắt ra một hơi. Nghe nói phụ nữ có thai rất dễ u buồn. Nếu chọc khóc Khanh Khanh thì tên Khiết kia chắc sẽ liều mạng với mình mất.
Lúc này, Lăng Duy Khiết đã về tới công ty. Không ngờ La Tiêu Phụng lại ngồi trong văn phòng của mình.
“Lý Trình! Cậu cút tới đây cho tôi!” Thấy La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết nổi giận lôi đình, lập tức quát Lý Trình một tiếng.
“Tổng… Tổng giám đốc, xin hỏi có gì cần dặn dò?” Tuy rằng Lý Trình không biết Lăng Duy Khiết tìm mình có việc gì, nhưng có thể nhận thấy mình sẽ bị ăn mắng bất cứ lúc nào. Cậu ta đi theo tổng giám đốc bao nhiêu năm, hình như chỉ có một lần là tổng giám đốc nổi giận đến mức này. Giờ thì to chuyện rồi đây.
“Tại sao lại cho người khác vào văn phòng của tôi?” Lăng Duy Khiết chỉ vào La Tiêu Phụng rống giận.
“Tổng giám đốc, cô La là thư ký của ngài, không coi là người ngoài mà.” Lý Trình gãi đầu, rất là khó hiểu.
“Ai nói với cậu cô ta là thư ký của tôi hả? Tôi đã sớm…”
Thấy Lăng Duy Khiết sắp bốc cháy, La Tiêu Phụng lập tức õng ẹo nói: “Khiết, em đâu có từ chức đâu. Lần trước phó giám đốc thấy tâm trạng của anh không tốt nên chỉ khiến em nghỉ ngơi thôi mà.”
Giọng điệu của La Tiêu Phụng, đừng nói là Lăng Duy Khiết, ngay cả Lý Trình cũng nổi hết cả da gà.
Lăng Duy Khiết xách La Tiêu Phụng lên bằng một tay, quát thẳng vào mặt cô ả: “Câm mồm! Ngay bây giờ -- Cô --- Lập tức -- Cút cho tôi! Nhân lúc tâm tình tôi chưa tệ đến cực hạn! Lập tức cút cho tôi!”
“Khiết, anh đã nói là sẽ cưới em mà! Hơn nữa mẹ em cũng tới đây, bà ấy nói là muốn bàn chuyện cưới xin với anh.” La Tiêu Phụng lại hoàn toàn không tức giận mà còn dụi mặt vào tay Lăng Duy Khiết.
“Gì cơ? Bà ta đến đây à?” Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy La Mị Quỳnh đến đây, trong đầu lập tức hiện ra cảnh mẹ mình bỏ nhà trốn đi.
Tuy rằng khi đó anh mới bốn tuổi, nhưng cảnh tượng ấy lại in sâu trong đầu anh như dùng dao khắc vậy, vừa đau vừa sâu.
“Đúng thế. Tối nay anh rảnh không? Mẹ nói muốn bàn chuyện cưới xin.” La Tiêu Phụng vẫn tự quyết định.
Lăng Duy Khiết nhịn ý nghĩ muốn đẩy La Tiêu Phụng ra. Trong đầu anh, mẹ và Khanh Khanh đang kéo co với nhau. Đây là cơ hội tốt, chỉ cần bước ra một bước này, anh có thể báo thù được rồi. Nhưng giờ Khanh Khanh đang mang thai, lỡ cô ấy biết…
“Đúng rồi, tối nay được không? Em đã hẹn bàn ăn ở nhà hàng rồi.” La Tiêu Phụng tiếp lời Lăng Duy Khiết, tự quyết định.
“Lý Trình, cậu đi pha một cốc café cho tôi.” Lăng Duy Khiết buông La Tiêu Phụng ra, dường như đã có quyết định.
Cơ hội tốt dâng tận miệng, nếu bỏ qua thì không biết khi nào mới trả thù được. Mà hiện giờ, chỉ cần gặp mặt La Mị Quỳnh, lại thương lượng ngày cưới thì có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, hối hận của La Mị Quỳnh… Có thể khiến bà ta cảm nhận được sự đau khổ năm xưa của mẹ mình.
“Khanh Khanh, mấy ngày nay em ở đâu? Cậu ta có làm tổn thương em không?” Thấy Khanh Khanh về phòng, Thẩm Hạo Trự vội hỏi.
“Không có. Em chỉ đi Los Angeles thôi. Lâm Lâm, Duệ Duệ, mẹ phải về trước đây. Ngày mai mẹ lại tới thăm các con.” Khanh Khanh nhìn hai đứa trẻ, rất không nỡ rời đi. Nhưng hiện giờ tình huống này, cô thật sự không thể khiến Lăng Duy Khiết biết được.
“Khanh Khanh em mau đi đi, để tránh Lăng Duy Khiết hoài nghi.” Thẩm Hạo Trự giục cô.
Nếu không phải sợ Lăng Duy Khiết biết thì anh sẽ không nỡ để Khanh Khanh rời đi đâu.
Vốn cho rằng lần trước nói cho Lăng Duy Khiết biết thân thế của Khanh Khanh thì họ sẽ ly dị, không ngờ tới giờ mà vẫn chưa có một chút tin tức nào cả.
Vì không khiến Lăng Duy Khiết nghi ngờ, Khanh Khanh còn phải đi vòng tới trung tâm thương mại. May mà không xa lắm, thời gian còn dư, có thể mua mấy thứ. Thế thì chắc là có thể che mắt anh.
“Khanh Khanh, em có thấy đồ cho trẻ sơ sinh nào phù hợp không?” Lúc đến đón Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết thấy cô cũng không mua mấy thứ nên thuận miệng hỏi.
“Thấy thì có thấy, nhưng vì còn chưa biết là trai hay gái nên em không mua gì cả, chỉ xem thử thôi.” Vẻ mặt Khanh Khanh ngượng nghịu nói.
“Cũng đúng, nhưng anh cảm thấy hẳn là con gái. Đúng rồi, Khanh Khanh, chúng ta tổ chức lễ cưới đi.” Lăng Duy Khiết đang lái xe bỗng nói.
“Khiết, anh sao vậy?” Khanh Khanh khó hiểu nhìn Lăng Duy Khiết, tim đập liên hồi. Tính cách lúc lạnh lúc nóng của Lăng Duy Khiết khiến cô rất bất an.
“Nghĩ tới chuyện anh sắp làm cha nên vui vẻ. Huống hồ cũng là lúc tuyên bố rồi.” Lăng Duy Khiết cười khởi động máy.
Lúc trước anh nhận được điện thoại của Hạ Dụng, nói là có kết quả rồi. Hơn nữa tên kia còn cố ý thừa nước đục thả câu, khăng khăng đòi đến trưa ăn cơm rồi mới chịu nói.
Nhưng theo những gì mà anh biết về Hạ Dụng thì chắc là chuyện tốt, nếu không cũng sẽ không bắt annh phải mời ăn cơm. Cho nên anh gọi cho Khanh Khanh, cũng muốn mượn cơ hội này để Khanh Khanh biết, thời gian gần đây anh khác thường là vì sao, để tránh lại có hiểu lầm.
Lúc Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh đến nhà hàng đã hẹn trước thì Hạ Dụng đã đến rồi. Thấy Lăng Duy Khiết dẫn Khanh Khanh tới, anh có vẻ hơi bất ngờ.
“Khanh Khanh, đã lâu không gặp. Chúc mừng cô sắp làm mẹ nhé.” Hạ Dụng cười chào hỏi Khanh Khanh.
“Đã lâu không gặp.” Khanh Khanh hơi ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng ăn cơm lại gọi cô đi cùng.
“Rồi, nói việc chính đi, có phải là đã có kết quả hay không?” Lăng Duy Khiết ngồi xuống rồi vội hỏi Hạ Dụng.
“Đúng rồi, chúc mừng anh sắp làm cha. Nhưng đứa trẻ sắp chào đời rồi, có phải anh nên nói rõ cho Khanh Khanh biết không hả?” Hạ Dụng cười rồi lấy kết quả giám định ra cho Lăng Duy Khiết.
Khanh Khanh tò mò, không nhịn được nhìn thoáng qua, không ngờ lại thấy tên của mình. Cô lập tức hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Không có gì đâu. Bà xã à, anh nói, em đừng giận anh nhé.” Lúc nói chuyện, Lăng Duy Khiết đã đưa báo cáo xét nghiệm cho Khanh Khanh xem.
“Xét nghiệm ADN? Khiết, sao… Sao anh lại làm cái này?” Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi Lăng Duy Khiết. Trên giấy ghi là hôm nay, tức này… Lúc sáng đi bệnh viện. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Khiết đưa cô đến bệnh viện là vì làm xét nghiệm à?
“Để tôi nói đi. Tên ngốc Khiết này tưởng hai người là anh em nên đau khổ, xoắn xuýt cả ngày, thậm chí nghĩ tới chuyện không cần đứa con, cho nên tôi khuyên anh ta làm xét nghiệm ADN, để hai người đỡ phải tra tấn lẫn nhau.”
“Khiết, vì chuyện này nên anh mới muốn em phá thai à?” Bàn tay Khanh Khanh cầm kết quả xét nghiệm hơi run rẩy. Tại sao anh lại không nói chuyện này với cô?
“Đừng nghe Hạ Dụng nói bậy. Anh chỉ… Được rồi, anh hơi lo lắng chút, nhưng anh tin rằng chúng ta không phải là anh em.” Mặt Lăng Duy Khiết hơi đỏ lên.
“Tại sao anh không nói chuyện này với em?” Khanh Khanh có cảm động, nhưng đồng thời cũng có chút đau buồn. Tuy rằng họ là vợ chồng, nhưng Lăng Duy Khiết không thể bỏ qua thù hận được hay sao?
“Không cần phải vậy. Huống chi việc này không phải đã giải quyết rồi sao?” Lăng Duy Khiết nói, ra vẻ ngầu lòi.
“Rồi, hai người muốn buồn nôn thì tối về nhà lại buồn nôn đi. Ăn cơm trước đã, tôi đói sắp chết rồi đây.” Hạ Dụng nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của hai người, không khỏi cười nói.
“Khiết, anh còn muốn trả thù nữa không?” Lúc chờ đồ ăn bưng lên, Khanh Khanh chần chờ hỏi thử.
“Em không liên quan gì tới bà ta hết. Mấy năm qua, bà ta không hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ. Hơn nữa em họ Thẩm chứ không phải họ La.” Lăng Duy Khiết lại phân biệt rạch ròi giữa Khanh Khanh và La Mị Quỳnh một lần nữa.
“Nhưng dù gì thì bà ấy vẫn là mẹ em, hơn nữa…” Khanh Khanh đang định nói gì đó thì di động của Lăng Duy Khiết lại reo lên.
“Hạ Dụng, anh ngồi đây với Khanh Khanh trước đi, tôi đi nghe điện thoại.” Lăng Duy Khiết nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, khẽ cau mày. Không ngờ lại là La Tiêu Phụng gọi tới. Anh vốn định không nghe máy, nhưng nghĩ tới sự cố chấp của cô ả kia, nghĩ tới Khanh Khanh đang ở bên cạnh mình, anh vẫn nghe máy.
“Khiết, em đã hỏi mẹ em rồi, hoàn toàn không có chuyện này, nhầm mất rồi. Giờ em đang ở công ty, khi nào anh mới về?” Giọng nói vui sướng của La Tiêu Phụng truyền tới từ trong điện thoại.
“Điều đó đã không còn quan trọng nữa. La Tiêu Phụng, từ giờ trở đi, cô tốt nhất đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì tôi không dám chắc là sẽ không làm chuyện gì đâu.” Lăng Duy Khiết đã quyết định sống yên ổn với Khanh Khanh, chờ con của họ chào đời. Vì Khanh Khanh và đứa bé, anh có thể tạm thời bỏ qua chuyện trả thù.
“Khiết, anh đã nói là chỉ cần em hỏi được thì anh sẽ cưới em mà. Anh không thể nuốt lời như thế được.” La Tiêu Phụng kêu lên.
“Tôi chỉ nói là có lẽ thôi. La Tiêu Phụng, hãy nhớ kỹ lời nói của tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Lăng Duy Khiết nói rồi cúp điện thoại.
Có lẽ là vì nhận điện thoại của La Tiêu Phụng nên lúc ăn cơm, điện thoại của Lăng Duy Khiết lại reo lên mấy lần. Nhưng khi nó reo lên lần thứ ba thì Lăng Duy Khiết trực tiếp tắt máy. Chắc cũng vì thế nên tâm trạng vui vẻ của Lăng Duy Khiết cũng không cánh mà bay, sắc mặt thối hoắc. Khanh Khanh muốn hỏi, nhưng vì Hạ Dụng ở đây cũng vẫn không lên tiếng.
Sau bữa cơm, Lăng Duy Khiết mở di động ra, tiếng tin nhắn liên tục khiến ba người đều nhíu chặt mày. Lăng Duy Khiết cũng không tắt điện thoại mà nói với Hạ Dụng: “Hạ Dụng, có thể đưa Khanh Khanh về giúp tôi được không? Trong công ty của tôi còn có chút việc.”
“Rất vinh hạnh.” Hạ Dụng cười, cũng bày tư thế mời với Khanh Khanh.
“Khiết, tối nay anh có về nhà không?” Khanh Khanh đến gần Lăng Duy Khiết hỏi.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh.
“Chắc là có. Em đừng chờ anh, tối nay em ngủ sớm đi. Mấy ngày nay người phụ trách bên Pháp sẽ tới, có lẽ anh sẽ bận bịu lắm.” Lăng Duy Khiết vốn định nói không, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Khanh Khanh, anh ta vẫn gật đầu nói có.
Khanh Khanh bước lên xe của Hạ Dụng, lại từ trong xe thấy Lăng Duy Khiết cúi đầu xem di động, khẽ buông tiếng thở dài não nề. Cô đoán chắc chắn là La Tiêu Phụng gọi tới. Nhưng lúc này, cô lại không còn ghen tuông như lúc trước mà chỉ hơi lo lắng. Cô thầm hỏi mình: Một là chồng mình, một là em gái mình, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
“Khanh Khanh, cô đừng lo lắng. Trong lòng Khiết sẽ không có người phụ nữ khác đâu.” Phát hiện sự khác thường của Khanh Khanh, Hạ Dụng an ủi cô.
“Không phải chuyện này. Lần trước chúng tôi đi Los Angeles thì gặp La Tiêu Phụng. Cô ấy… Tôi hơi lo lắng.” Khanh Khanh cũng không nói rõ được, nhưng trong lòng rất bất an. La Tiêu Phụng thích Khiết là điều không thể bàn cãi, nhưng… Nhưng Khiết khiến cô rất lo lắng. Nhất là trước kia anh đã từng nói kế hoạch trả thù kia.
Hạ Dụng nghe vậy cười nói: “Cô sợ Khiết sẽ yêu phải cô thư ký nhỏ à?”
“Không phải, Khiết từng nói với tôi là muốn báo thù… Hạ Dụng, anh là bạn của Khiết, anh cảm thấy anh ấy… Anh ấy sẽ bỏ việc báo thù sao?” Khanh Khanh hỏi thẳng Hạ Dụng.
“Ờ… Có lẽ cậu ta sẽ bỏ cuộc vì cô và đứa bé thì sao?” Lừa một người phụ nữ có thai thật sự là vô nhân đạo, nhưng vì bạn tốt, anh ta đành phải nói câu ba phải như thế.
“Hơn hai mươi năm, anh ấy vẫn chưa từng quên. Bây giờ anh có thể bỏ cuộc được ư?” Lúc này Khanh Khanh tràn ngập tâm sự, cũng không nghe thấy giọng nói Hạ Dụng có vẻ khác thường.
“Đúng rồi, cô đừng nghĩ nhiều quá, yên tâm dưỡng thai đi.” Hạ Dụng thở hắt ra một hơi. Nghe nói phụ nữ có thai rất dễ u buồn. Nếu chọc khóc Khanh Khanh thì tên Khiết kia chắc sẽ liều mạng với mình mất.
Lúc này, Lăng Duy Khiết đã về tới công ty. Không ngờ La Tiêu Phụng lại ngồi trong văn phòng của mình.
“Lý Trình! Cậu cút tới đây cho tôi!” Thấy La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết nổi giận lôi đình, lập tức quát Lý Trình một tiếng.
“Tổng… Tổng giám đốc, xin hỏi có gì cần dặn dò?” Tuy rằng Lý Trình không biết Lăng Duy Khiết tìm mình có việc gì, nhưng có thể nhận thấy mình sẽ bị ăn mắng bất cứ lúc nào. Cậu ta đi theo tổng giám đốc bao nhiêu năm, hình như chỉ có một lần là tổng giám đốc nổi giận đến mức này. Giờ thì to chuyện rồi đây.
“Tại sao lại cho người khác vào văn phòng của tôi?” Lăng Duy Khiết chỉ vào La Tiêu Phụng rống giận.
“Tổng giám đốc, cô La là thư ký của ngài, không coi là người ngoài mà.” Lý Trình gãi đầu, rất là khó hiểu.
“Ai nói với cậu cô ta là thư ký của tôi hả? Tôi đã sớm…”
Thấy Lăng Duy Khiết sắp bốc cháy, La Tiêu Phụng lập tức õng ẹo nói: “Khiết, em đâu có từ chức đâu. Lần trước phó giám đốc thấy tâm trạng của anh không tốt nên chỉ khiến em nghỉ ngơi thôi mà.”
Giọng điệu của La Tiêu Phụng, đừng nói là Lăng Duy Khiết, ngay cả Lý Trình cũng nổi hết cả da gà.
Lăng Duy Khiết xách La Tiêu Phụng lên bằng một tay, quát thẳng vào mặt cô ả: “Câm mồm! Ngay bây giờ -- Cô --- Lập tức -- Cút cho tôi! Nhân lúc tâm tình tôi chưa tệ đến cực hạn! Lập tức cút cho tôi!”
“Khiết, anh đã nói là sẽ cưới em mà! Hơn nữa mẹ em cũng tới đây, bà ấy nói là muốn bàn chuyện cưới xin với anh.” La Tiêu Phụng lại hoàn toàn không tức giận mà còn dụi mặt vào tay Lăng Duy Khiết.
“Gì cơ? Bà ta đến đây à?” Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy La Mị Quỳnh đến đây, trong đầu lập tức hiện ra cảnh mẹ mình bỏ nhà trốn đi.
Tuy rằng khi đó anh mới bốn tuổi, nhưng cảnh tượng ấy lại in sâu trong đầu anh như dùng dao khắc vậy, vừa đau vừa sâu.
“Đúng thế. Tối nay anh rảnh không? Mẹ nói muốn bàn chuyện cưới xin.” La Tiêu Phụng vẫn tự quyết định.
Lăng Duy Khiết nhịn ý nghĩ muốn đẩy La Tiêu Phụng ra. Trong đầu anh, mẹ và Khanh Khanh đang kéo co với nhau. Đây là cơ hội tốt, chỉ cần bước ra một bước này, anh có thể báo thù được rồi. Nhưng giờ Khanh Khanh đang mang thai, lỡ cô ấy biết…
“Đúng rồi, tối nay được không? Em đã hẹn bàn ăn ở nhà hàng rồi.” La Tiêu Phụng tiếp lời Lăng Duy Khiết, tự quyết định.
“Lý Trình, cậu đi pha một cốc café cho tôi.” Lăng Duy Khiết buông La Tiêu Phụng ra, dường như đã có quyết định.
Cơ hội tốt dâng tận miệng, nếu bỏ qua thì không biết khi nào mới trả thù được. Mà hiện giờ, chỉ cần gặp mặt La Mị Quỳnh, lại thương lượng ngày cưới thì có thể nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, hối hận của La Mị Quỳnh… Có thể khiến bà ta cảm nhận được sự đau khổ năm xưa của mẹ mình.
Bình luận facebook