Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 97 BỐ NUÔI CỦA CÁC BÉ CŨNG THEO ĐẾN RỒI
CHƯƠNG 97: BỐ NUÔI CỦA CÁC BÉ CŨNG THEO ĐẾN RỒI
“La Tiêu Phụng, cô thấy tôi có thiếu tiền không? Bố tôi là Tổng giám đốc của Công ty kiến trúc Chính Đức, cô cảm thấy tôi có để ý đến tiền không?” Khanh Khanh vốn định rời đi liền nhìn La Tiêu Phụng cười.
Hình như cô hiểu ra thêm được điều gì đó. Có lẽ La Tiêu Phụng không chỉ yêu Khiết mà còn có vài thứ bên ngoài nữa.
“Chị là con gái lá ngọc cành vàng của Tổng giám đốc Công ty Kiến trúc Chính Đức?” La Tiêu Phụng ngạc nhiên. Một âm thanh thật lớn nổ vang trong đầu cô ta.
Nói như vậy thì Thẩm Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết coi như là một cặp môn đăng hộ đối. Thảo nào mà một Tổng giám đốc chưa từng có bất cứ tin đồn xấu nào như Khiết lại ở cùng với Thẩm Khanh Khanh.
“Không sai, người mà lần trước hai người gặp trong khi ăn cơm ở khách sạn là anh trai của tôi, Phó Tổng giám đốc của Công ty Kiến trúc Chính Đức. Đương nhiên, tình cảm và gia đình không có liên quan gì đến nhau, tôi hi vọng cô có thể hiểu được rằng tình yêu là tình yêu, không liên quan gì đến tiền bạc cả.” Khanh Khanh nói xong, không đợi La Tiêu Phụng mở miệng đã rời khỏi tiệm cafe một cách tao nhã.
Ra khỏi tiệm cafe, Khanh Khanh cảm thấy choáng váng. May mà tay cô vịn được vào cánh cửa, nếu không thì có lẽ đã ngã xuống rồi.
“Cô gái, cô vẫn ổn chứ?” Một người đàn ông đang đi vào tiệm cafe liền hỏi cô.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Khanh Khanh vịn cánh cửa đứng một hồi. Đợi cho cơn choáng váng kia qua đi mới ngẩng đầu mỉm cười, cảm kích nói.
“Cô gái, tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt, có cần tới bệnh viện không?” Người đàn ông kia vẫn thấy lo lắng liền hỏi cô.
“Cảm ơn, tôi thật sự không sao. Ngại quá, tôi phải về rồi.” Khanh Khanh cảm ơn một lần nữa, sau đó từ từ đi về phía vệ đường.
Cô đứng bên đường nhìn những chiếc xe chạy tới chạy lui mà không biết đi về đâu. Về nhà? Nơi đó vốn không phải là nhà của cô. Đi tìm Lăng Duy Khiết? Giờ đang là lúc anh đi làm, đi tìm anh thì cũng có thể nói gì đây? Hay về khách sạn gặp con trai? Cô bây giờ như vậy mà đi về chỉ sợ Duệ Duệ sẽ nhận ra điều gì mất.
“Vivian…”Đang lúc cảm thấy mờ mịt thì Khanh Khanh nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc. Cô quay qua nhìn, hóa ra là James.
“James, anh…anh cũng đến Trung Quốc à?” Nhìn thấy James đang chạy tới chỗ mình, ánh mắt của Khanh Khanh đột nhiên thấy hơi xót xót, cô như muốn khóc vậy.
“Vivian, rất xin lỗi, anh không thể chăm sóc tốt được cho hai đứa nhỏ, cực kỳ xin lỗi.” James vừa gặp mặt đã xin lỗi Khanh Khanh.
“Không, không phải là lỗi của anh. Hai đứa nhỏ đó quậy quá, cứ gây phiền toái cho anh.” Khanh Khanh ngại ngùng đáp.
Thực ra, sau khi James biết hai đứa nhỏ tới đây thì đã muốn đuổi theo. Nhưng hai đứa nhỏ hư hỏng đó đã cầm luôn cả giấy tờ của anh ta, nên anh ta lại phải đi làm giấy tờ bổ sung. Cũng chính vì vậy mà đến bây giờ anh ta mới tới được.
“Bọn nhỏ vẫn ổn chứ? Sao lại không ở cùng em vậy?” Nhắc tới hai đứa nhỏ, James mới phát hiện chúng không có ở bên cạnh Khanh Khanh.
“Anh trai em đưa bọn chúng đi chơi rồi. James, anh đã đặt phòng khách sạn chưa?” Khanh Khanh vừa nói vừa đưa tay ra vẫy xe.
“Đặt rồi, cùng một khách sạn với Duệ Duệ, Khanh Khanh. Anh vốn định đi thẳng tới khách sạn, nhưng lúc nãy nhìn thấy em đứng bên đường mới xuống đây.” James dở khóc dở cười đáp. Lúc nãy khi nhìn thấy Khanh Khanh ở bên đường, tài xế lại lái vượt qua, chính vì thế anh ta mới chạy ngược lại, hành lý vẫn còn để ở trên xe.
“Vậy anh không mang theo hành lý à?” Nhìn James với hai bàn tay không, Khanh Khanh liền hỏi.
“Vẫn trên xe taxi. Vivian, em bận gì không? Nếu không về khách sạn với anh trước nhé?” James nhìn thấy Vivian đi một mình liền vội vàng đưa ra lời mời.
“Không có gì, em gọi điện thoại cho người bạn nói một tiếng là được. Chúng ta đi về khách sạn đi.” Khanh Khanh không chút do dự. James từ phương xa vạn dặm tới đây, đương nhiên cô không thể bỏ anh ấy ở đây một mình được.
Về đến khách sạn, quả nhiên Thẩm Hạo Trự đã đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.
“James, anh ăn cơm trưa chưa?” Khanh Khanh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi. Nhưng anh ta vừa mới xuống máy bay có lẽ vẫn chưa ăn gì.
“Vẫn chưa, có được vinh hạnh mời người đẹp cùng ăn cơm trưa hay không?” James mỉm cười, nghiêng người đầy lịch thiệp nói với Khanh Khanh.
“Anh đến Trung Quốc nên anh là khách, đương nhiên em sẽ thể hiện sự hiếu khách của một người chủ nhà.” Khanh Khanh nói một cách hiển nhiên.
“OK, vậy phiền em đợi anh một chút, anh đi thay bộ quần áo.” James ngửi ngửi cơ thể mình rồi tỏ ý xin lỗi Khanh Khanh.
“Được, cũng vừa hay em muốn gọi điện thoại.” Khanh Khanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Cô phải gọi điện cho chú Phúc trước để tránh chú lo lắng. Ngoài ra, còn phải gọi một cuộc cho Lăng Duy Khiết để anh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
“Thím Phúc, con là Khanh Khanh. Hôm nay có một người bạn của con từ Italia tới, con muốn đi cùng anh ấy nên sẽ về nhà muộn một chút, hai người đừng lo lắng nhé.” Khanh Khanh nhận ra người nghe điện thoại là thím Phúc liền giải thích.
“Khanh Khanh, cậu chủ có gọi điện thoại về, tôi nói là cô đã ngủ rồi, nếu như cậu chủ tiếp tục gọi thì phải nói như thế nào?” Thím Phúc hỏi một cách lo lắng.
Khanh Khanh trấn an thím Phúc: “Thím Phúc, thím đừng lo lắng. Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Khiết, con sẽ giải thích với anh ấy, thím không phải lo đâu nha.”
“Được, Khanh Khanh, cô nhớ chú ý một chút nhé, giờ cô đã là phụ nữ có thai chứ không phải như bình thường nữa đâu.”
Hình như Khanh Khanh nghe thấy tiếng thở dài của thím Phúc trong điện thoại. Mặc dù chỉ là một câu nói quan tâm nhưng cảm giác đặc biệt ấm áp, giống như của mẹ vậy. Thế cho nên Khanh Khanh rất là yêu quý chú thím Phúc.
“Cảm ơn thím Phúc, con nhất định sẽ lưu ý. Vậy con cúp điện thoại trước nhé.” Khanh Khanh nhìn thấy James bước ra liền vội vàng chào bà.
“Vivian, nhà em ở Thượng Hải à?” Sau khi James bước ra, anh ta vừa khoác áo khoác vừa trò chuyện với Vivian.
“Không phải, James, em vẫn còn một cuộc điện thoại nữa, lát nói chuyện nhé.” Khanh Khanh vừa nói vừa gọi điện cho Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết nhìn thấy là số điện thoại của Khanh Khanh thì bất chấp đang họp cũng đưa tay ra dấu tạm dừng với mọi người. Anh nghe điện, nói bằng giọng ngọt ngào, dịu dàng: “Vợ à, em dậy rồi à?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của anh mà trong lòng Khanh Khanh lại cảm thấy không vui, ngược lại, cô thấy rất khó chịu. Đã nói rồi, đàn ông sau khi làm sai điều gì thì đặc biệt trở nên dịu dàng. Có lẽ lúc này Lăng Duy Khiết cũng đang như vậy. Chỉ là có rất nhiều chuyện không tiện hỏi qua điện thoại, cô đành nén những điều không vui lại, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy. Khiết, bạn của em từ Italia tới, em phải ra ngoài làm chủ đãi khách. Có thể hôm nay sẽ về muộn một chút, anh không cần phải lo lắng.”
“Em đã ở bên ngoài rồi à?” Lăng Duy Khiết nghe thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi. Khanh Khanh nói tới người bạn Italia, anh lập tức liên tưởng tới người đàn ông đã gọi điện thoại tới lần trước, lẽ nào là anh ta?
“Vâng, nên hôm nay sẽ về muộn một chút. Nếu như anh thấy tiện thì tới lúc đó em sẽ gọi điện để anh đến đón, nếu như anh bận thì em sẽ tự bắt xe về.” Cách nói của Khanh Khanh có chút hờ hững.
“Tan làm anh sẽ đi đón em. Buối tối anh mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy năm năm qua đã chăm sóc cho em. Vợ à, em phải cẩn thận hơn nhé, em phải luôn nhớ kỹ là em đang mang thai đấy.”Giọng nói của Lăng Duy Khiết chứa đầy sự ghen tuông.
“Em biết rồi, vậy tối gặp lại.” Khanh Khanh vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc gần đây Lăng Duy Khiết thường xuyên nổi điên nên cô đành đồng ý một cách miễn cưỡng.
Có điều cô phải nói trước chuyện của Duệ Duệ và Lâm Lâm với James, để tránh đến lúc đó lỡ miệng.
Lúc ăn cơm, Khanh Khanh còn đang do dự không biết phải nói với James như thế nào thì không ngờ James lại hỏi trước.
“Vivian, lần này em quay về đã tìm được bố của mấy đứa nhỏ chưa?”
“Ừ, nhưng em vẫn chưa nói cho anh ấy biết sự tồn tại của Lâm Lâm và Duệ Duệ, có thể là bọn em sẽ ly hôn.” Khanh Khanh đặt nĩa xuống, nét mặt ảm đạm nói.
“WHY?” James kinh ngạc.
“Không có gì, xa nhau nhiều năm nên tình cảm phai nhạt. James, có một chuyện em muốn nhờ anh. Anh ấy nói buổi tối muốn mời anh ăn cơm, xin anh đừng nói chuyện về bọn nhỏ cho anh ấy biết, có được không?” Khanh Khanh khẩn cầu.
“Vivian, anh ấy có quyền được biết?” James nói một cách nghiêm túc.
Quan điểm của người phương Tây khác hoàn toàn với người phương Đông. Dù là vấn đề ly hôn hay là nuôi dưỡng con cái thì họ đều rất thoáng.
“Đối với anh ấy mấy đứa nhỏ không quan trọng, hơn nữa…hơn nữa anh ấy đã có người mình thích rồi, còn chuẩn bị kết hôn nữa. Nếu vậy, không biết thì sẽ tốt hơn cho anh ấy.” Khanh Khanh không muốn lừa dối bạn mình, nhưng đối với cô mà nói, bọn nhỏ là tất cả của cô. Lăng Duy Khiết đã quyết định báo thù, vậy thì đôi bên nên trở về thế giới của mỗi người. Tránh cho đến cuối cùng không những không thành được vợ chồng mà còn hóa kẻ địch.
Dù nói thế nào thì La Tiêu Phụng cũng là em gái của cô. Về phương diện tình cảm, cô không thể nào chấp nhận được việc chồng của cô lại đi làm hại em gái mình. Cho nên, chỉ có thể rời đi, nhắm mắt làm ngơ, không nghĩ ngợi, không hỏi han, xa rời mọi thứ.
“Vậy à, vậy thì tốt rồi.” James chần chừ một lát, nhìn Khanh Khanh, cuối cùng vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
Vào lúc bốn giờ chiều, Thẩm Hạo Trự gọi điện thoại, biết được Khanh Khanh đang ở khách sạn liền lập tức đưa hai đứa nhỏ quay về.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, mau xin lỗi bố nuôi.” Bọn nhỏ vừa mới về là Khanh Khanh liền dạy dỗ.
“Chú James, xin lỗi chú, chúng con không nên lấy trộm giấy tờ của chú.” Duệ Duệ cúi đầu nhận sai.
“Bố nuôi, con xin lỗi, Lâm Lâm sai rồi. Lâm Lâm không nên không báo cho bố nuôi biết mà đã cùng Duệ Duệ tới Trung Quốc.” Biểu cảm của Lâm Lâm khác hoàn toàn với Duệ Duệ. Nó tiến tới, trèo lên chân của Jame, nũng nịu nói.
Mặc dù đã nhận là bố nuôi nhưng hai đứa vẫn cứ gọi là chú James. Chỉ có Lâm Lâm khi nhận lỗi mới gọi là bố nuôi mà thôi.
“Hai đứa nhỏ các con đúng là quậy quá. May mà lần này không sao, nếu không bố nuôi không biết phải ăn nói sao với mẹ của hai đứa.” James xoa đầu của Lâm Lâm nói bằng giọng cưng chiều.
Sự tinh nghịch, tùy hứng của hai đứa nhỏ phần lớn đều do James phải gánh vác trách nhiệm. Chỉ trách anh ta bình thường quá cưng chiều bọn chúng nên bọn nhỏ làm việc gì cũng hấp tấp, không hề nghĩ đến hậu quả như vậy.
“James, anh đừng chiều chuộng bọn trẻ quá, còn cưng chiều là chúng sẽ leo lên tận trời đấy.” Khanh Khanh giả bộ tức giận với thằng con trai lớn đang làm mặt quỷ trong lòng James.
Thẩm Hạo Trự nhìn thấy sự ăn ý giữa Khanh Khanh và James thì trong lòng không khỏi hoài nghi, hơn nữa còn có chút không được tự nhiên. Sự thân mật và ánh mắt trao đổi giữa họ đã vượt qua giới hạn của bạn bè bình thường. Ngược lại có chút gì đó giống như là sự mập mờ giữa những đôi tình nhân vậy, còn cả hai đứa bé kia nữa.
Thẩm Hạo Trự dốc hết tâm tư ra nịnh nọt bọn chúng mà bọn chúng lại chẳng thèm nể mặt một người cậu như anh, thế mà đối với tên ngoại quốc mắt xanh ngồi trước mặt đây thì bọn nhóc lại ngoan ngoãn đến lạ. Khiến một người làm bác như Thẩm Hạo Trự thấy ghen tị tới mức sủi bọt.
“Khanh Khanh, năm năm nay em đều sống cùng cậu ấy à?” Thẩm Hạo Trự nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cho đến khi nghe hai đứa nhỏ nói lời xin lỗi thì anh ta mới hỏi.
“La Tiêu Phụng, cô thấy tôi có thiếu tiền không? Bố tôi là Tổng giám đốc của Công ty kiến trúc Chính Đức, cô cảm thấy tôi có để ý đến tiền không?” Khanh Khanh vốn định rời đi liền nhìn La Tiêu Phụng cười.
Hình như cô hiểu ra thêm được điều gì đó. Có lẽ La Tiêu Phụng không chỉ yêu Khiết mà còn có vài thứ bên ngoài nữa.
“Chị là con gái lá ngọc cành vàng của Tổng giám đốc Công ty Kiến trúc Chính Đức?” La Tiêu Phụng ngạc nhiên. Một âm thanh thật lớn nổ vang trong đầu cô ta.
Nói như vậy thì Thẩm Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết coi như là một cặp môn đăng hộ đối. Thảo nào mà một Tổng giám đốc chưa từng có bất cứ tin đồn xấu nào như Khiết lại ở cùng với Thẩm Khanh Khanh.
“Không sai, người mà lần trước hai người gặp trong khi ăn cơm ở khách sạn là anh trai của tôi, Phó Tổng giám đốc của Công ty Kiến trúc Chính Đức. Đương nhiên, tình cảm và gia đình không có liên quan gì đến nhau, tôi hi vọng cô có thể hiểu được rằng tình yêu là tình yêu, không liên quan gì đến tiền bạc cả.” Khanh Khanh nói xong, không đợi La Tiêu Phụng mở miệng đã rời khỏi tiệm cafe một cách tao nhã.
Ra khỏi tiệm cafe, Khanh Khanh cảm thấy choáng váng. May mà tay cô vịn được vào cánh cửa, nếu không thì có lẽ đã ngã xuống rồi.
“Cô gái, cô vẫn ổn chứ?” Một người đàn ông đang đi vào tiệm cafe liền hỏi cô.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Khanh Khanh vịn cánh cửa đứng một hồi. Đợi cho cơn choáng váng kia qua đi mới ngẩng đầu mỉm cười, cảm kích nói.
“Cô gái, tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt, có cần tới bệnh viện không?” Người đàn ông kia vẫn thấy lo lắng liền hỏi cô.
“Cảm ơn, tôi thật sự không sao. Ngại quá, tôi phải về rồi.” Khanh Khanh cảm ơn một lần nữa, sau đó từ từ đi về phía vệ đường.
Cô đứng bên đường nhìn những chiếc xe chạy tới chạy lui mà không biết đi về đâu. Về nhà? Nơi đó vốn không phải là nhà của cô. Đi tìm Lăng Duy Khiết? Giờ đang là lúc anh đi làm, đi tìm anh thì cũng có thể nói gì đây? Hay về khách sạn gặp con trai? Cô bây giờ như vậy mà đi về chỉ sợ Duệ Duệ sẽ nhận ra điều gì mất.
“Vivian…”Đang lúc cảm thấy mờ mịt thì Khanh Khanh nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc. Cô quay qua nhìn, hóa ra là James.
“James, anh…anh cũng đến Trung Quốc à?” Nhìn thấy James đang chạy tới chỗ mình, ánh mắt của Khanh Khanh đột nhiên thấy hơi xót xót, cô như muốn khóc vậy.
“Vivian, rất xin lỗi, anh không thể chăm sóc tốt được cho hai đứa nhỏ, cực kỳ xin lỗi.” James vừa gặp mặt đã xin lỗi Khanh Khanh.
“Không, không phải là lỗi của anh. Hai đứa nhỏ đó quậy quá, cứ gây phiền toái cho anh.” Khanh Khanh ngại ngùng đáp.
Thực ra, sau khi James biết hai đứa nhỏ tới đây thì đã muốn đuổi theo. Nhưng hai đứa nhỏ hư hỏng đó đã cầm luôn cả giấy tờ của anh ta, nên anh ta lại phải đi làm giấy tờ bổ sung. Cũng chính vì vậy mà đến bây giờ anh ta mới tới được.
“Bọn nhỏ vẫn ổn chứ? Sao lại không ở cùng em vậy?” Nhắc tới hai đứa nhỏ, James mới phát hiện chúng không có ở bên cạnh Khanh Khanh.
“Anh trai em đưa bọn chúng đi chơi rồi. James, anh đã đặt phòng khách sạn chưa?” Khanh Khanh vừa nói vừa đưa tay ra vẫy xe.
“Đặt rồi, cùng một khách sạn với Duệ Duệ, Khanh Khanh. Anh vốn định đi thẳng tới khách sạn, nhưng lúc nãy nhìn thấy em đứng bên đường mới xuống đây.” James dở khóc dở cười đáp. Lúc nãy khi nhìn thấy Khanh Khanh ở bên đường, tài xế lại lái vượt qua, chính vì thế anh ta mới chạy ngược lại, hành lý vẫn còn để ở trên xe.
“Vậy anh không mang theo hành lý à?” Nhìn James với hai bàn tay không, Khanh Khanh liền hỏi.
“Vẫn trên xe taxi. Vivian, em bận gì không? Nếu không về khách sạn với anh trước nhé?” James nhìn thấy Vivian đi một mình liền vội vàng đưa ra lời mời.
“Không có gì, em gọi điện thoại cho người bạn nói một tiếng là được. Chúng ta đi về khách sạn đi.” Khanh Khanh không chút do dự. James từ phương xa vạn dặm tới đây, đương nhiên cô không thể bỏ anh ấy ở đây một mình được.
Về đến khách sạn, quả nhiên Thẩm Hạo Trự đã đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.
“James, anh ăn cơm trưa chưa?” Khanh Khanh nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều rồi. Nhưng anh ta vừa mới xuống máy bay có lẽ vẫn chưa ăn gì.
“Vẫn chưa, có được vinh hạnh mời người đẹp cùng ăn cơm trưa hay không?” James mỉm cười, nghiêng người đầy lịch thiệp nói với Khanh Khanh.
“Anh đến Trung Quốc nên anh là khách, đương nhiên em sẽ thể hiện sự hiếu khách của một người chủ nhà.” Khanh Khanh nói một cách hiển nhiên.
“OK, vậy phiền em đợi anh một chút, anh đi thay bộ quần áo.” James ngửi ngửi cơ thể mình rồi tỏ ý xin lỗi Khanh Khanh.
“Được, cũng vừa hay em muốn gọi điện thoại.” Khanh Khanh vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Cô phải gọi điện cho chú Phúc trước để tránh chú lo lắng. Ngoài ra, còn phải gọi một cuộc cho Lăng Duy Khiết để anh khỏi nghĩ ngợi lung tung.
“Thím Phúc, con là Khanh Khanh. Hôm nay có một người bạn của con từ Italia tới, con muốn đi cùng anh ấy nên sẽ về nhà muộn một chút, hai người đừng lo lắng nhé.” Khanh Khanh nhận ra người nghe điện thoại là thím Phúc liền giải thích.
“Khanh Khanh, cậu chủ có gọi điện thoại về, tôi nói là cô đã ngủ rồi, nếu như cậu chủ tiếp tục gọi thì phải nói như thế nào?” Thím Phúc hỏi một cách lo lắng.
Khanh Khanh trấn an thím Phúc: “Thím Phúc, thím đừng lo lắng. Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Khiết, con sẽ giải thích với anh ấy, thím không phải lo đâu nha.”
“Được, Khanh Khanh, cô nhớ chú ý một chút nhé, giờ cô đã là phụ nữ có thai chứ không phải như bình thường nữa đâu.”
Hình như Khanh Khanh nghe thấy tiếng thở dài của thím Phúc trong điện thoại. Mặc dù chỉ là một câu nói quan tâm nhưng cảm giác đặc biệt ấm áp, giống như của mẹ vậy. Thế cho nên Khanh Khanh rất là yêu quý chú thím Phúc.
“Cảm ơn thím Phúc, con nhất định sẽ lưu ý. Vậy con cúp điện thoại trước nhé.” Khanh Khanh nhìn thấy James bước ra liền vội vàng chào bà.
“Vivian, nhà em ở Thượng Hải à?” Sau khi James bước ra, anh ta vừa khoác áo khoác vừa trò chuyện với Vivian.
“Không phải, James, em vẫn còn một cuộc điện thoại nữa, lát nói chuyện nhé.” Khanh Khanh vừa nói vừa gọi điện cho Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết nhìn thấy là số điện thoại của Khanh Khanh thì bất chấp đang họp cũng đưa tay ra dấu tạm dừng với mọi người. Anh nghe điện, nói bằng giọng ngọt ngào, dịu dàng: “Vợ à, em dậy rồi à?”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của anh mà trong lòng Khanh Khanh lại cảm thấy không vui, ngược lại, cô thấy rất khó chịu. Đã nói rồi, đàn ông sau khi làm sai điều gì thì đặc biệt trở nên dịu dàng. Có lẽ lúc này Lăng Duy Khiết cũng đang như vậy. Chỉ là có rất nhiều chuyện không tiện hỏi qua điện thoại, cô đành nén những điều không vui lại, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy. Khiết, bạn của em từ Italia tới, em phải ra ngoài làm chủ đãi khách. Có thể hôm nay sẽ về muộn một chút, anh không cần phải lo lắng.”
“Em đã ở bên ngoài rồi à?” Lăng Duy Khiết nghe thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi. Khanh Khanh nói tới người bạn Italia, anh lập tức liên tưởng tới người đàn ông đã gọi điện thoại tới lần trước, lẽ nào là anh ta?
“Vâng, nên hôm nay sẽ về muộn một chút. Nếu như anh thấy tiện thì tới lúc đó em sẽ gọi điện để anh đến đón, nếu như anh bận thì em sẽ tự bắt xe về.” Cách nói của Khanh Khanh có chút hờ hững.
“Tan làm anh sẽ đi đón em. Buối tối anh mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy năm năm qua đã chăm sóc cho em. Vợ à, em phải cẩn thận hơn nhé, em phải luôn nhớ kỹ là em đang mang thai đấy.”Giọng nói của Lăng Duy Khiết chứa đầy sự ghen tuông.
“Em biết rồi, vậy tối gặp lại.” Khanh Khanh vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc gần đây Lăng Duy Khiết thường xuyên nổi điên nên cô đành đồng ý một cách miễn cưỡng.
Có điều cô phải nói trước chuyện của Duệ Duệ và Lâm Lâm với James, để tránh đến lúc đó lỡ miệng.
Lúc ăn cơm, Khanh Khanh còn đang do dự không biết phải nói với James như thế nào thì không ngờ James lại hỏi trước.
“Vivian, lần này em quay về đã tìm được bố của mấy đứa nhỏ chưa?”
“Ừ, nhưng em vẫn chưa nói cho anh ấy biết sự tồn tại của Lâm Lâm và Duệ Duệ, có thể là bọn em sẽ ly hôn.” Khanh Khanh đặt nĩa xuống, nét mặt ảm đạm nói.
“WHY?” James kinh ngạc.
“Không có gì, xa nhau nhiều năm nên tình cảm phai nhạt. James, có một chuyện em muốn nhờ anh. Anh ấy nói buổi tối muốn mời anh ăn cơm, xin anh đừng nói chuyện về bọn nhỏ cho anh ấy biết, có được không?” Khanh Khanh khẩn cầu.
“Vivian, anh ấy có quyền được biết?” James nói một cách nghiêm túc.
Quan điểm của người phương Tây khác hoàn toàn với người phương Đông. Dù là vấn đề ly hôn hay là nuôi dưỡng con cái thì họ đều rất thoáng.
“Đối với anh ấy mấy đứa nhỏ không quan trọng, hơn nữa…hơn nữa anh ấy đã có người mình thích rồi, còn chuẩn bị kết hôn nữa. Nếu vậy, không biết thì sẽ tốt hơn cho anh ấy.” Khanh Khanh không muốn lừa dối bạn mình, nhưng đối với cô mà nói, bọn nhỏ là tất cả của cô. Lăng Duy Khiết đã quyết định báo thù, vậy thì đôi bên nên trở về thế giới của mỗi người. Tránh cho đến cuối cùng không những không thành được vợ chồng mà còn hóa kẻ địch.
Dù nói thế nào thì La Tiêu Phụng cũng là em gái của cô. Về phương diện tình cảm, cô không thể nào chấp nhận được việc chồng của cô lại đi làm hại em gái mình. Cho nên, chỉ có thể rời đi, nhắm mắt làm ngơ, không nghĩ ngợi, không hỏi han, xa rời mọi thứ.
“Vậy à, vậy thì tốt rồi.” James chần chừ một lát, nhìn Khanh Khanh, cuối cùng vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
Vào lúc bốn giờ chiều, Thẩm Hạo Trự gọi điện thoại, biết được Khanh Khanh đang ở khách sạn liền lập tức đưa hai đứa nhỏ quay về.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, mau xin lỗi bố nuôi.” Bọn nhỏ vừa mới về là Khanh Khanh liền dạy dỗ.
“Chú James, xin lỗi chú, chúng con không nên lấy trộm giấy tờ của chú.” Duệ Duệ cúi đầu nhận sai.
“Bố nuôi, con xin lỗi, Lâm Lâm sai rồi. Lâm Lâm không nên không báo cho bố nuôi biết mà đã cùng Duệ Duệ tới Trung Quốc.” Biểu cảm của Lâm Lâm khác hoàn toàn với Duệ Duệ. Nó tiến tới, trèo lên chân của Jame, nũng nịu nói.
Mặc dù đã nhận là bố nuôi nhưng hai đứa vẫn cứ gọi là chú James. Chỉ có Lâm Lâm khi nhận lỗi mới gọi là bố nuôi mà thôi.
“Hai đứa nhỏ các con đúng là quậy quá. May mà lần này không sao, nếu không bố nuôi không biết phải ăn nói sao với mẹ của hai đứa.” James xoa đầu của Lâm Lâm nói bằng giọng cưng chiều.
Sự tinh nghịch, tùy hứng của hai đứa nhỏ phần lớn đều do James phải gánh vác trách nhiệm. Chỉ trách anh ta bình thường quá cưng chiều bọn chúng nên bọn nhỏ làm việc gì cũng hấp tấp, không hề nghĩ đến hậu quả như vậy.
“James, anh đừng chiều chuộng bọn trẻ quá, còn cưng chiều là chúng sẽ leo lên tận trời đấy.” Khanh Khanh giả bộ tức giận với thằng con trai lớn đang làm mặt quỷ trong lòng James.
Thẩm Hạo Trự nhìn thấy sự ăn ý giữa Khanh Khanh và James thì trong lòng không khỏi hoài nghi, hơn nữa còn có chút không được tự nhiên. Sự thân mật và ánh mắt trao đổi giữa họ đã vượt qua giới hạn của bạn bè bình thường. Ngược lại có chút gì đó giống như là sự mập mờ giữa những đôi tình nhân vậy, còn cả hai đứa bé kia nữa.
Thẩm Hạo Trự dốc hết tâm tư ra nịnh nọt bọn chúng mà bọn chúng lại chẳng thèm nể mặt một người cậu như anh, thế mà đối với tên ngoại quốc mắt xanh ngồi trước mặt đây thì bọn nhóc lại ngoan ngoãn đến lạ. Khiến một người làm bác như Thẩm Hạo Trự thấy ghen tị tới mức sủi bọt.
“Khanh Khanh, năm năm nay em đều sống cùng cậu ấy à?” Thẩm Hạo Trự nhẫn nhịn lâu lắm rồi, cho đến khi nghe hai đứa nhỏ nói lời xin lỗi thì anh ta mới hỏi.
Bình luận facebook