Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
CHƯƠNG 11 BÙ NHÌN SỐNG
CHƯƠNG 11 BÙ NHÌN SỐNG
Trong miệng con bé toàn là máu tươi, có cả một chút móng tay còn sót lại, càng kinh khủng hơn là đầu lưỡi của con bé đã biến thành màu tím đen, y như bị trúng độc.
Sau đó Tô Mộc lại kiểm tra tay chân của em họ tôi, xong xuôi, anh ta nhíu mày lại, sắc mặt có chút khó coi: “Là Bù Nhìn Sống, cô ta bị người ta cho dùng Bù Nhìn Sống.”
Mợ tôi nghe vậy thì ngừng khóc liền, đi thẳng về phía Tô Mộc, bà ấy túm lấy tay Tô Mộc, như bắt được một cọng rơm cứu mạng. nói: “Bù Nhìn Sống là cái gì? Vương Văn, cháu có cách cứu nó đúng không, mau cứu em cháu đi, từ nhỏ nó luôn thân thiết với Lộc Dương, nhất định cháu phải cứu nó.”
Nói rồi bà ấy lại không nhịn được khóc ồ lên.
Tô Mộc cau mày, từ từ rút tay ra khỏi tay bà ấy, không nói một lời nào cả.
Thấy em họ mình như thế này tôi cũng không dễ chịu gì, vì thế tôi lại gần Tô Mộc, nói: “Anh có thể biết là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể cứu con bé được có đúng không, anh có cứu được em họ tôi không?”
“Sao tôi phải cứu cô ta? Cô ta là em cô chứ có phải em tôi đâu, cứu cô ta thì tôi được lợi gì?” Tô Mộc nói nhỏ.
“Anh muốn được lợi gì đây? Tôi đã đồng ý sẽ đi tìm Lâm Yến Nhi với anh rồi mà, anh còn muốn sao nữa?” Tôi sốt ruột đến tột độ, thực sự tôi rất đau lòng khi em họ tôi biến thành thế này, anh ta có thể khiến con bé đang điên điên dại dại yên tĩnh trở lại thì chắc chắc sẽ có cách cứu nó!
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu như một vũng đầm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, anh ta nắm tay tôi nói: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Dứt lời, anh ta kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, tìm một nơi vắng người ngoài hành lang, nói: “Cô có biết Bù Nhìn Sống là cái gì không? Đó là một loại côn trùng được nuôi dưỡng bằng cơ thể người, chuyên ăn hồn phách của con người, vậy nên người trúng Bù Nhìn Sống đều điên điên khùng khùng, tính công kích mạnh mẽ, chính là bởi hồn phách của bọn họ đều đã bị Bù Nhìn Sống cắn nuốt, biến thành bù nhìn sống. Với tình huống này thì chẳng thà giết chết cô ta đi còn hơn, không cần phải cứu làm gì.”
“Tại sao lại như vậy?” Trái tim tôi co thắt lại, đôi mắt lập tức nhòe đi. Tôi chỉ cho rằng em họ mình gặp phải kích thích nào đó nên mới không được tỉnh táo, không ngờ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
“Ý của anh là không thể cứu được em ấy nữa sao? Có thuốc diệt trùng nào có thể đuổi Bù Nhìn Sống ra được không, hoặc là cách nào đó cũng được. Cậu tôi chỉ có đứa con duy nhất ấy thôi, nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì cậu mợ tôi phải sống làm sao? Anh là ma cơ mà, hơn nữa còn là một con ma già đầu hàng trăm tuổi rồi nữa, chẳng lẽ không có cách gì cứu em ấy sao?” Tôi vừa khóc vừa túm lấy tay áo Tô Mộc hỏi.
“Chú ý cách dùng từ nhé, con ma già đầu gì chứ, chỉ là thời gian làm ma của tôi hơi dài chút thôi.” Tô Mộc sửa lại, anh ta không ngờ rằng tôi lại khóc, đôi mắt hiện lên vẻ bối rối, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, thở dài nói: “Nếu cô khăng khăng phải cứu cô ta thì cũng không hoàn toàn là không thể, chỉ có điều phải trả giá đắt đấy.”
“Trả giá đắt gì?” Thấy có đường đi, tôi lập tức dâng lên niềm hi vọng, hỏi anh ta.
“Hôn tôi một cái, hôn sâu kiểu Pháp ấy.” Tô Mộc nói, tầm mắt dừng lại trên môi tôi, anh ta nhếch miệng cười gian.
“Anh…” Khuôn mặt tôi đỏ ứng lên, không hề nghĩ rằng vào lúc nghiêm túc thế này mà anh ta lại đưa ra yêu cầu ấy.
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý gì nhiều được, may mà bây giờ anh ta vẫn dùng gương mặt của Vương Văn, tuy không tuấn tú bằng Tô Mộc, nhưng ít nhiều cũng có thể khiến tôi bớt xấu hổ hơn. Thế là tôi dứt khoát nhón chân lên, chủ động áp vào môi anh ta, từ từ vươn đầu lưỡi ra.
Tay anh ta cũng theo đó mà đặt lên lưng tôi, kéo tôi vào ngực anh ta. Đầu lưỡi tôi vừa chạm vào địa bàn của anh ta, anh ta lập tức từ bị động biến thành chủ động, không biết khuôn mặt đã biến trở lại thành bộ dạng vốn có từ lúc nào, hung hăng hút lấy tôi.
CHƯƠNG 11 BÙ NHÌN SỐNG
Trong miệng con bé toàn là máu tươi, có cả một chút móng tay còn sót lại, càng kinh khủng hơn là đầu lưỡi của con bé đã biến thành màu tím đen, y như bị trúng độc.
Sau đó Tô Mộc lại kiểm tra tay chân của em họ tôi, xong xuôi, anh ta nhíu mày lại, sắc mặt có chút khó coi: “Là Bù Nhìn Sống, cô ta bị người ta cho dùng Bù Nhìn Sống.”
Mợ tôi nghe vậy thì ngừng khóc liền, đi thẳng về phía Tô Mộc, bà ấy túm lấy tay Tô Mộc, như bắt được một cọng rơm cứu mạng. nói: “Bù Nhìn Sống là cái gì? Vương Văn, cháu có cách cứu nó đúng không, mau cứu em cháu đi, từ nhỏ nó luôn thân thiết với Lộc Dương, nhất định cháu phải cứu nó.”
Nói rồi bà ấy lại không nhịn được khóc ồ lên.
Tô Mộc cau mày, từ từ rút tay ra khỏi tay bà ấy, không nói một lời nào cả.
Thấy em họ mình như thế này tôi cũng không dễ chịu gì, vì thế tôi lại gần Tô Mộc, nói: “Anh có thể biết là chuyện gì xảy ra thì cũng có thể cứu con bé được có đúng không, anh có cứu được em họ tôi không?”
“Sao tôi phải cứu cô ta? Cô ta là em cô chứ có phải em tôi đâu, cứu cô ta thì tôi được lợi gì?” Tô Mộc nói nhỏ.
“Anh muốn được lợi gì đây? Tôi đã đồng ý sẽ đi tìm Lâm Yến Nhi với anh rồi mà, anh còn muốn sao nữa?” Tôi sốt ruột đến tột độ, thực sự tôi rất đau lòng khi em họ tôi biến thành thế này, anh ta có thể khiến con bé đang điên điên dại dại yên tĩnh trở lại thì chắc chắc sẽ có cách cứu nó!
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu như một vũng đầm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cuối cùng, anh ta nắm tay tôi nói: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Dứt lời, anh ta kéo tôi ra khỏi phòng bệnh, tìm một nơi vắng người ngoài hành lang, nói: “Cô có biết Bù Nhìn Sống là cái gì không? Đó là một loại côn trùng được nuôi dưỡng bằng cơ thể người, chuyên ăn hồn phách của con người, vậy nên người trúng Bù Nhìn Sống đều điên điên khùng khùng, tính công kích mạnh mẽ, chính là bởi hồn phách của bọn họ đều đã bị Bù Nhìn Sống cắn nuốt, biến thành bù nhìn sống. Với tình huống này thì chẳng thà giết chết cô ta đi còn hơn, không cần phải cứu làm gì.”
“Tại sao lại như vậy?” Trái tim tôi co thắt lại, đôi mắt lập tức nhòe đi. Tôi chỉ cho rằng em họ mình gặp phải kích thích nào đó nên mới không được tỉnh táo, không ngờ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
“Ý của anh là không thể cứu được em ấy nữa sao? Có thuốc diệt trùng nào có thể đuổi Bù Nhìn Sống ra được không, hoặc là cách nào đó cũng được. Cậu tôi chỉ có đứa con duy nhất ấy thôi, nếu em ấy xảy ra chuyện gì thì cậu mợ tôi phải sống làm sao? Anh là ma cơ mà, hơn nữa còn là một con ma già đầu hàng trăm tuổi rồi nữa, chẳng lẽ không có cách gì cứu em ấy sao?” Tôi vừa khóc vừa túm lấy tay áo Tô Mộc hỏi.
“Chú ý cách dùng từ nhé, con ma già đầu gì chứ, chỉ là thời gian làm ma của tôi hơi dài chút thôi.” Tô Mộc sửa lại, anh ta không ngờ rằng tôi lại khóc, đôi mắt hiện lên vẻ bối rối, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, thở dài nói: “Nếu cô khăng khăng phải cứu cô ta thì cũng không hoàn toàn là không thể, chỉ có điều phải trả giá đắt đấy.”
“Trả giá đắt gì?” Thấy có đường đi, tôi lập tức dâng lên niềm hi vọng, hỏi anh ta.
“Hôn tôi một cái, hôn sâu kiểu Pháp ấy.” Tô Mộc nói, tầm mắt dừng lại trên môi tôi, anh ta nhếch miệng cười gian.
“Anh…” Khuôn mặt tôi đỏ ứng lên, không hề nghĩ rằng vào lúc nghiêm túc thế này mà anh ta lại đưa ra yêu cầu ấy.
Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý gì nhiều được, may mà bây giờ anh ta vẫn dùng gương mặt của Vương Văn, tuy không tuấn tú bằng Tô Mộc, nhưng ít nhiều cũng có thể khiến tôi bớt xấu hổ hơn. Thế là tôi dứt khoát nhón chân lên, chủ động áp vào môi anh ta, từ từ vươn đầu lưỡi ra.
Tay anh ta cũng theo đó mà đặt lên lưng tôi, kéo tôi vào ngực anh ta. Đầu lưỡi tôi vừa chạm vào địa bàn của anh ta, anh ta lập tức từ bị động biến thành chủ động, không biết khuôn mặt đã biến trở lại thành bộ dạng vốn có từ lúc nào, hung hăng hút lấy tôi.