Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-399
CHƯƠNG 377: KẾT THÚC
CHƯƠNG 377: KẾT THÚC
Anh ấy là Tô Mộc!
Không biết gì về mọi việc vừa xảy ra!
Tôi lập tức bổ nhào về phía Tô Mộc, nhào vào lòng anh gào khóc: “Tô Mộc, Đường Dũng chết rồi! Đường Dũng của em chết rôi! Không còn ai đối với em tốt như anh ấy nữa..."
Đáy mắt Tô Mộc lóe lên sự đau lòng, anh cũng nhìn thấy thi thể Đường Dũng cách đó không xa, trong nháy mắt đã hiểu ra, ôm chặt lấy tôi: "Thì ra là thế, em muốn khóc thì khóc đi, Dương Dương, khóc xong lần này, anh không hi vọng em lại khổ sở nữa, anh ấy cũng không hi vọng thế, nếu như không phải nhờ anh ấy, anh cũng không có khả năng đi ra, từ nay về sau, anh sẽ thay thế anh ấy mãi mãi bảo vệ em, không để em chịu thêm ấm ức nào nữa.”APP MÊ TÌNH TRUYỆN
"Thế nhưng Đường Dũng..." Tôi khóc đến nấc lên, đau lòng đến không thể thở nổi, đều tại tôi, chỉ nhắm mắt yêu Tô Mộc, lại chưa từng chú ý đến Đường Dũng bên cạnh, mới khiến cho anh vì tôi liều lĩnh hi sinh, tình nguyện chết cũng muốn bảo vệ tôi.
Anh có thể không cần chết, chỉ cần tôi chết đi, Chung Quỳ liền sẽ buông tha anh ấy, anh ấy có thể quên tôi đi, lần nữa trở lại làm một người tiêu sái, mỗi ngày uống rượu, đi bar cua gái, đây mới là cuộc sống anh nên có…
"Dương Dương, em đừng phụ tâm nguyện của Đường Dũng, anh ấy làm hết thảy, không phải vì để em áy náy tự trách, anh ấy hi vọng em sống vui vẻ, anh cũng hi vọng em sống vui khỏe, anh ấu không mất đi, mà là cùng anh hòa làm một thể, anh ấy dùng hồn phách của mình để bù đắp linh hồn khôn trọn vẹn của anh, mặc dù anh không phải Đường Dũng, nhưng lại cùng yêu em, anh có thể cảm nhận được tấm lòng của anh ấy hiện rất hài lòng vì có thể để anh yêu em gấp đôi.” Tô Mộc ôm chặt tôi, cúi đầu hôn tóc tôi rồi thì thào khẽ nói.
"Ừm, em không khóc, em sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy, sẽ không để anh ấy thất vọng." Tôi gật gật đầu, mặc dù vẫn là không nhịn được rơi lệ, nhưng là Tô Mộc nói đúng, Đường Dũng vẫn còn, cùng Tô Mộc hòa làm một thể, tôi không muốn để cho Đường Dũng thấy tôi khóc lóc khổ sở, tôi phải vui vẻ.
Nhẫn nhịn hồi lâu, tôi ngượng ép nuốt xuống nước mắt, kéo căng mặt cười với Tô Mộc: "em cười đẹp không?"
"Đẹp, Dương Dương của anh luôn đẹp nhất trong mắt anh.”Tô Mộc nói.
Trong thoáng chốc, tôi như nghe được giọng nói của Tô Mộc và Đường Dũng cùng lúc.
Tôi sững sờ, trong lòng cuối cùng đã thấy dễ chịu hơn.
Sau khi đã tỉnh táo lại, tôi buông Tô Mộc ra, đi đến chỗ thi thể Đường Dũng, muốn làm khâm liệm để an tang anh.
Nhưng sau khi bước đến tôi mới phát hiện trong tay Đường Dũng dường như đang nắm chặt thứ gì đó, là một tờ giấy.
Tôi thận trọng lấy tờ giấy ra, phía trên viết đầy chữ, từng chữ như gà bới, là bút tích đặc biệt của Đường Dũng.
Đây là một bức di thư.
Phía trên viết:
Dương Dương.
Khi em tìm được bức thư này, thì rõ là người chết là anh.
Anh là tự nguyện chịu chết, trước khi đến New Zealand, anh đã biết kết cục có thể xảy ra rồi.
Trước khi Lão quỷ mang em đi, đã từng tới tìm anh, nói với anh về sự ràng buộc giữa anh ta và Chung Quỳ, anh ta không nỡ rời bỏ em, cũng không cam tâm thành toàn Chung Quỳ, cho nên anh ta mang em đi xa, muốn dùng hồn phách của anh ta để dẫn Chung Quỳ ra.
Anh ta buộc anh thề, sau này phải toàn tâm toàn ý với em, chỉ được có một người là em, khiến anh ở bên em đến đầu bạc, con cháu thành đàn.
Anh ta nói đây là tâm nguyện cũng là hi vọng của anh ta.
Anh ta không thể cho em hạnh phúc em muốn, nên chỉ có thể dốc toàn sức lực sắp xếp một hôn lễ cho anh và em, ha ha, là hôn lễ của hai chúng ta.
Nhưng là, ông đây tự thấy không có ai yêu anh hơn em, anh ta hi sinh, ông đây chẳng phải liền thua?
Như thế em sẽ chìm đắm trong sự nhớ nhung anh ta mà thôi, ông đây lại không ngu ngốc, hừ.
Cho nên anh tự mình làm một quyết định, chỉ đáp ứng một nửa thỉnh cầu của anh ta, đổi thành anh ta sẽ ở bên em đến đầu bạc, còn anh sẽ con cháu đầy đàn với em, trước khi đến New Zealand anh đã uống một loại thuốc đặc biệt, thi thể sẽ chết giả trong ba tiếng, chỉ cần Tô Mộc trong vòng ba tiếng có thể đưa linh hồn vào cơ thể anh, thì anh ta có thể dùng cơ thể anh để sống lại, biến thành người sống triệt để, hoàn thành hi vọng của anh ta.
Nói cho lão quỷ, ông đây hi sinh lớn vậy không phải là vì anh ta, để anh ta nhớ kỹ! Đây đều là anh ta thiếu ông đây!
Chỉ có thể dùng sự đối tốt của anh ta với em mới có thể trả được hết, nếu về sau anh ta không đối xử tốt với em, Dương Dương, em nhớ nhủ lấy tên anh trong lòng, ông đây sẽ khiến cơ tim tắt nghẽn cho anh ta xem.
Được rồi, thời gian không còn nhiều, anh đã chuẩn bị kỹ càng, để lão quỷ nhanh đi vào, còn chậm trễ thì ông đây sẽ chết thật sự rồi.
Đường Dũng.
Cuối di thư, anh còn xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một bức chân dung vô cùng xấu xí của mình.
—— —— —— ----
Một năm sau.
Bệnh viên phụ sản thành phố Giang Minh.
Tiếng khóc của bé sơ sinh vang vọng phá vỡ hành lang an tĩnh, Tô Mộc đứng lên, nóng nảy đi tới đi lui trước cửa.
Tôi thì choáng váng được bác sĩ cùng y tá đẩy ra phòng sinh.
"Chúc mừng ngài, ngài Tô, ngài đã làm ba, mà còn là sinh đôi nam nữ, có phúc lớn nha!” Bác sĩ chủ trị hưng phấn lôi kéo tay Tô Mộc nói.
Tô Mộc cũng kích động lệ nóng lưng tròng, anh luôn luôn trầm ổn, lúc này vậy mà cũng rơi nước mắt.
Chỉ là lúc y tá ôm hai đứa bé sơ sinh một nam một nữ đến, anh lại nhìn cũng không nhìn, vội vã vọt đến trước mặt tôi, ôm chặt tôi, đau lòng hôn lên mặt tôi: "Dương Dương, em sao rồi? Chịu khổ rồi, sau này chúng ta không sinh nữa, quá giày vò rồi!”
Để lại cô y tá đang ôm trẻ ở sau lưng, một mặt xấu hổ, hâm mộ nói với tôi: "Lộc Dương, người có phúc nhất là cô, sinh đôi long phượng thì thôi, còn có được một ông chồng đẹp trai ngây người, lại yêu cô đến thế, tôi đỡ đẻ nhiều năm như vậy, anh ta là người thứ nhất không nhìn trẻ trước mà đi ôm vợ trước đó.”
"Tô Mộc, được rồi, anh đặt tên cho mấy đứa bé trước đi." Trong lòng tôi ấm áp, thấy rất ngọt ngào, trong một năm này, Tô Mộc dùng thân thể Đường Dũng, bộ mặt dáng dấp cũng càng ngày càng Tô Mộc hóa, trong thời gian một năm, mặt Tô Mộc cơ hồ đã khôi phục hình dạng của mình, chỉ là màu da...
Vẫn là màu da lúa mạch gợi cảm tiêu chuẩn của Đường Dũng, phối hợp với ngũ quan tinh tế nghiêm nghị của Tô Mộc, ngược lại càng thêm quyến rũ nam tính.
Anh vốn rất đẹp trai, vẫn luôn là đẹp trai như vậy, nhưng tỏ ra ân ái trước mặt nhiều người như vậy, mặt mo của tôi đều sắp chui xuống đất rồi.
"Đặt tên? trước đây anh đã đặt xong rồi, con gái gọi là Đường Tư, con trai thì gọi là Đường Niệm, bây giờ có cả trai gái, chính là Tư Niệm Đường ( nhớ Đường Dũng), ha ha." Tô Mộc cười nói.
Tôi lập tức sững sờ, không riêng gì tôi, trong mắt bác sĩ và y tá cũng đều sắp trợn ra rồi, khó hiểu nói: "Đứa trẻ họ Đường? Ngài và mẹ đứa bé đều không họ Đường, tại sao đứa nhỏ lại họ Đường?"
"Vì nhớ đến một người anh em tốt của tôi, sao? Đứa bé cùng họ với cha nuôi không được sao?” Tô Mộc nói.
"Được... Được..." Bác sĩ bị nghẹn không nói nên lời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu như vậy, có điều ba mẹ hai đứa bé đều nói rồi, ông ta cũng hết cách, đánh phải dựa theo tên Đường Tư và Đường Niệm, viết lên bảng ghi tên cho hai đứa bé.
Đường Dũng, anh có nhìn thấy không, cam kết con cháu thành đàn, cùng với em và Tô Mộc bên nhau đến đầu bạc, cũng sẽ thành hiện thực.
Full.
CHƯƠNG 377: KẾT THÚC
Anh ấy là Tô Mộc!
Không biết gì về mọi việc vừa xảy ra!
Tôi lập tức bổ nhào về phía Tô Mộc, nhào vào lòng anh gào khóc: “Tô Mộc, Đường Dũng chết rồi! Đường Dũng của em chết rôi! Không còn ai đối với em tốt như anh ấy nữa..."
Đáy mắt Tô Mộc lóe lên sự đau lòng, anh cũng nhìn thấy thi thể Đường Dũng cách đó không xa, trong nháy mắt đã hiểu ra, ôm chặt lấy tôi: "Thì ra là thế, em muốn khóc thì khóc đi, Dương Dương, khóc xong lần này, anh không hi vọng em lại khổ sở nữa, anh ấy cũng không hi vọng thế, nếu như không phải nhờ anh ấy, anh cũng không có khả năng đi ra, từ nay về sau, anh sẽ thay thế anh ấy mãi mãi bảo vệ em, không để em chịu thêm ấm ức nào nữa.”APP MÊ TÌNH TRUYỆN
"Thế nhưng Đường Dũng..." Tôi khóc đến nấc lên, đau lòng đến không thể thở nổi, đều tại tôi, chỉ nhắm mắt yêu Tô Mộc, lại chưa từng chú ý đến Đường Dũng bên cạnh, mới khiến cho anh vì tôi liều lĩnh hi sinh, tình nguyện chết cũng muốn bảo vệ tôi.
Anh có thể không cần chết, chỉ cần tôi chết đi, Chung Quỳ liền sẽ buông tha anh ấy, anh ấy có thể quên tôi đi, lần nữa trở lại làm một người tiêu sái, mỗi ngày uống rượu, đi bar cua gái, đây mới là cuộc sống anh nên có…
"Dương Dương, em đừng phụ tâm nguyện của Đường Dũng, anh ấy làm hết thảy, không phải vì để em áy náy tự trách, anh ấy hi vọng em sống vui vẻ, anh cũng hi vọng em sống vui khỏe, anh ấu không mất đi, mà là cùng anh hòa làm một thể, anh ấy dùng hồn phách của mình để bù đắp linh hồn khôn trọn vẹn của anh, mặc dù anh không phải Đường Dũng, nhưng lại cùng yêu em, anh có thể cảm nhận được tấm lòng của anh ấy hiện rất hài lòng vì có thể để anh yêu em gấp đôi.” Tô Mộc ôm chặt tôi, cúi đầu hôn tóc tôi rồi thì thào khẽ nói.
"Ừm, em không khóc, em sẽ thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy, sẽ không để anh ấy thất vọng." Tôi gật gật đầu, mặc dù vẫn là không nhịn được rơi lệ, nhưng là Tô Mộc nói đúng, Đường Dũng vẫn còn, cùng Tô Mộc hòa làm một thể, tôi không muốn để cho Đường Dũng thấy tôi khóc lóc khổ sở, tôi phải vui vẻ.
Nhẫn nhịn hồi lâu, tôi ngượng ép nuốt xuống nước mắt, kéo căng mặt cười với Tô Mộc: "em cười đẹp không?"
"Đẹp, Dương Dương của anh luôn đẹp nhất trong mắt anh.”Tô Mộc nói.
Trong thoáng chốc, tôi như nghe được giọng nói của Tô Mộc và Đường Dũng cùng lúc.
Tôi sững sờ, trong lòng cuối cùng đã thấy dễ chịu hơn.
Sau khi đã tỉnh táo lại, tôi buông Tô Mộc ra, đi đến chỗ thi thể Đường Dũng, muốn làm khâm liệm để an tang anh.
Nhưng sau khi bước đến tôi mới phát hiện trong tay Đường Dũng dường như đang nắm chặt thứ gì đó, là một tờ giấy.
Tôi thận trọng lấy tờ giấy ra, phía trên viết đầy chữ, từng chữ như gà bới, là bút tích đặc biệt của Đường Dũng.
Đây là một bức di thư.
Phía trên viết:
Dương Dương.
Khi em tìm được bức thư này, thì rõ là người chết là anh.
Anh là tự nguyện chịu chết, trước khi đến New Zealand, anh đã biết kết cục có thể xảy ra rồi.
Trước khi Lão quỷ mang em đi, đã từng tới tìm anh, nói với anh về sự ràng buộc giữa anh ta và Chung Quỳ, anh ta không nỡ rời bỏ em, cũng không cam tâm thành toàn Chung Quỳ, cho nên anh ta mang em đi xa, muốn dùng hồn phách của anh ta để dẫn Chung Quỳ ra.
Anh ta buộc anh thề, sau này phải toàn tâm toàn ý với em, chỉ được có một người là em, khiến anh ở bên em đến đầu bạc, con cháu thành đàn.
Anh ta nói đây là tâm nguyện cũng là hi vọng của anh ta.
Anh ta không thể cho em hạnh phúc em muốn, nên chỉ có thể dốc toàn sức lực sắp xếp một hôn lễ cho anh và em, ha ha, là hôn lễ của hai chúng ta.
Nhưng là, ông đây tự thấy không có ai yêu anh hơn em, anh ta hi sinh, ông đây chẳng phải liền thua?
Như thế em sẽ chìm đắm trong sự nhớ nhung anh ta mà thôi, ông đây lại không ngu ngốc, hừ.
Cho nên anh tự mình làm một quyết định, chỉ đáp ứng một nửa thỉnh cầu của anh ta, đổi thành anh ta sẽ ở bên em đến đầu bạc, còn anh sẽ con cháu đầy đàn với em, trước khi đến New Zealand anh đã uống một loại thuốc đặc biệt, thi thể sẽ chết giả trong ba tiếng, chỉ cần Tô Mộc trong vòng ba tiếng có thể đưa linh hồn vào cơ thể anh, thì anh ta có thể dùng cơ thể anh để sống lại, biến thành người sống triệt để, hoàn thành hi vọng của anh ta.
Nói cho lão quỷ, ông đây hi sinh lớn vậy không phải là vì anh ta, để anh ta nhớ kỹ! Đây đều là anh ta thiếu ông đây!
Chỉ có thể dùng sự đối tốt của anh ta với em mới có thể trả được hết, nếu về sau anh ta không đối xử tốt với em, Dương Dương, em nhớ nhủ lấy tên anh trong lòng, ông đây sẽ khiến cơ tim tắt nghẽn cho anh ta xem.
Được rồi, thời gian không còn nhiều, anh đã chuẩn bị kỹ càng, để lão quỷ nhanh đi vào, còn chậm trễ thì ông đây sẽ chết thật sự rồi.
Đường Dũng.
Cuối di thư, anh còn xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một bức chân dung vô cùng xấu xí của mình.
—— —— —— ----
Một năm sau.
Bệnh viên phụ sản thành phố Giang Minh.
Tiếng khóc của bé sơ sinh vang vọng phá vỡ hành lang an tĩnh, Tô Mộc đứng lên, nóng nảy đi tới đi lui trước cửa.
Tôi thì choáng váng được bác sĩ cùng y tá đẩy ra phòng sinh.
"Chúc mừng ngài, ngài Tô, ngài đã làm ba, mà còn là sinh đôi nam nữ, có phúc lớn nha!” Bác sĩ chủ trị hưng phấn lôi kéo tay Tô Mộc nói.
Tô Mộc cũng kích động lệ nóng lưng tròng, anh luôn luôn trầm ổn, lúc này vậy mà cũng rơi nước mắt.
Chỉ là lúc y tá ôm hai đứa bé sơ sinh một nam một nữ đến, anh lại nhìn cũng không nhìn, vội vã vọt đến trước mặt tôi, ôm chặt tôi, đau lòng hôn lên mặt tôi: "Dương Dương, em sao rồi? Chịu khổ rồi, sau này chúng ta không sinh nữa, quá giày vò rồi!”
Để lại cô y tá đang ôm trẻ ở sau lưng, một mặt xấu hổ, hâm mộ nói với tôi: "Lộc Dương, người có phúc nhất là cô, sinh đôi long phượng thì thôi, còn có được một ông chồng đẹp trai ngây người, lại yêu cô đến thế, tôi đỡ đẻ nhiều năm như vậy, anh ta là người thứ nhất không nhìn trẻ trước mà đi ôm vợ trước đó.”
"Tô Mộc, được rồi, anh đặt tên cho mấy đứa bé trước đi." Trong lòng tôi ấm áp, thấy rất ngọt ngào, trong một năm này, Tô Mộc dùng thân thể Đường Dũng, bộ mặt dáng dấp cũng càng ngày càng Tô Mộc hóa, trong thời gian một năm, mặt Tô Mộc cơ hồ đã khôi phục hình dạng của mình, chỉ là màu da...
Vẫn là màu da lúa mạch gợi cảm tiêu chuẩn của Đường Dũng, phối hợp với ngũ quan tinh tế nghiêm nghị của Tô Mộc, ngược lại càng thêm quyến rũ nam tính.
Anh vốn rất đẹp trai, vẫn luôn là đẹp trai như vậy, nhưng tỏ ra ân ái trước mặt nhiều người như vậy, mặt mo của tôi đều sắp chui xuống đất rồi.
"Đặt tên? trước đây anh đã đặt xong rồi, con gái gọi là Đường Tư, con trai thì gọi là Đường Niệm, bây giờ có cả trai gái, chính là Tư Niệm Đường ( nhớ Đường Dũng), ha ha." Tô Mộc cười nói.
Tôi lập tức sững sờ, không riêng gì tôi, trong mắt bác sĩ và y tá cũng đều sắp trợn ra rồi, khó hiểu nói: "Đứa trẻ họ Đường? Ngài và mẹ đứa bé đều không họ Đường, tại sao đứa nhỏ lại họ Đường?"
"Vì nhớ đến một người anh em tốt của tôi, sao? Đứa bé cùng họ với cha nuôi không được sao?” Tô Mộc nói.
"Được... Được..." Bác sĩ bị nghẹn không nói nên lời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu như vậy, có điều ba mẹ hai đứa bé đều nói rồi, ông ta cũng hết cách, đánh phải dựa theo tên Đường Tư và Đường Niệm, viết lên bảng ghi tên cho hai đứa bé.
Đường Dũng, anh có nhìn thấy không, cam kết con cháu thành đàn, cùng với em và Tô Mộc bên nhau đến đầu bạc, cũng sẽ thành hiện thực.
Full.
Bình luận facebook