Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
CHƯƠNG 82: VÚ NUÔI QUỶ
CHƯƠNG 82: VÚ NUÔI QUỶ
“Đây là vu thuật của Thái Lan, ông nói là vợ ông trước khi lấy ông đã giống như chó đi cắn người ta, nói rõ vợ ông lúc đó đã bị phù phép, chẳng qua là bị ông “chó ngáp phải ruồi”, dùng phương pháp nào đó khống chế thuật này, đợi đến khi vợ ông mang thai, hiệu quả của vu thuật tăng mạnh, một lần nữa tái phát, khiến con trai ông biến thành thiên thai, năm đó ông có thấy ai để con chó cái đó đặt tại cổng nhà ông không?” Đường Dũng hỏi.
“không thấy, ý của cậu là, con trai tôi sớm bị người ta để mắt đến, cố ý biến nó thành thiên thai?”
Đường Dũng gật gật đầu.
“tại sao?” Ông già lưng còng triệt để tình thần sụp đổ, sự đề phòng của ông ta đối với Đường Dũng đã hoàn toàn không còn nhưng không dám đối mặt với sự thật tàn nhẫn như thế này.
“Bởi vì có người muốn chiếm được thiên thai cho nên cố ý làm vậy, hễ là bị người luyện ra thiên thai thì sau gáy sẽ lưu lại dấu ấn chuyên biệt của người luyện, đó chính là hình xăm này.”
Tôi chỉ vào hình vẽ sau gáy của thiên thai, chen miệng nói.
Mà Đường Dũng nghe lời tôi nói xong liền kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “sao em lại biết mấy thứ này?”
“Bởi vì tôi có gặp qua thiên thai khác, bà ta nói cho tôi biết, mà sau gáy của bà ta cũng có hình xăm giống hệt như vậy.” Tôi nói.
Đường Dũng chợt kích động, một phát nắm lấy hai vai tôi, ghì chặt đến nỗi khiến da tôi phát đau “ở đâu? Em chắc chắn hình xăm của thiên thai đó giống hệt hình xăm này chứ? Em gặp được ở đâu?”
“ở Giang Minh...”tôi bị ghì phát đau, đành phải nói đầu đuôi việc của Trần Á Lan cho Đường Dũng nghe, đồng thời nói ra thân phận bà ta là người hầu nhà họ Tô.
Đợi tôi nói xong, Đường Dũng đã kích động đến nổi không kiềm chế được, anh ta thậm chí còn lười quản chuyện của Ông già lưng còng, trực tiếp cầm lấy chày cán bột kéo tôi đi theo hướng trở về, nói: “đi, về Giang Minh!”
“Không quản bọn họ nữa hả?” tôi bị sự khác thường của Đường Dũng làm khó hiểu, chẳng lẽ người luyện thiên thai hơn bốn mươi năm về trước có liên quan rất lớn đến Đường Dũng, anh ta hiện quá kích động cũng không kịp trả lời đầy bụng đều là vấn đề của tôi, tôi chỉ có thể đi theo anh ta.
Anh ấy một đường đi đến xe, trực tiếp ngồi vào xe, liền nói cũng không màng trực tiếp nhấn chân ga chạy đi.
Vừa đi chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên, là tài xế của Đổng Bình gọi đến hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi chỉ có thể nói là Đường Dũng bắt được hồn của Đổng Ngọc Thanh rồi, bây giờ có chút việc gấp phải đến Giang Minh, mấy anh nếu không còn chuyện gì khác cũng có thể đi qua Giang Minh.
Sau khi sắp xếp xong cho tài xế nọ, tôi liền ôm Diệu Diệu bỏ lên đùi hỏi nó có biết Đường Dũng phát bệnh thần kinh gì không, dấu ấn trên người thiên thai nọ rốt cuộc có quan hệ gì với Đường Dũng.
“em biết.” Diệu Diệu đáp, nó nói xong quay người nhìn Đường Dũng một cái, tay để lên miệng làm cử chỉ kéo khóa kéo , nói: “nhưng em không thể nói, đó là bí mật từ nhiều năm trước của Đại ca em.”
“Bí mật?” tôi ngây người, nhìn Đường Dũng hơi ngoài ý muốn.
Người không tâm không phế như anh ta cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết.
“Hơn bốn mươi năm trước, người luyện chế thiên thai có phải là Đại ca của em không?” tôi híp mắt nói.
Mạc dù đến tôi cũng không tin phỏng đoán này, tôi chỉ muốn moi tin từ miệng Diệu Diệu mà thôi.
Nhưng bình thường nó như chiếc loa vang vang bên tai, luôn nói lộ ra bí mật của Đường Dũng, giờ miệng lại nhắm chặt, chỉ lắc lắc cái đầu, một lời cũng không hé ra.
Thằng nhóc con! Thật có thể kiềm nén được á.
Tôi hơi nản lòng, dụ dỗ nó hai lần liền mà còn không đạt được kết quả, chỉ có thể đổi câu hỏi khác hỏi nó: “Đường Dũng bắt được hồn Đổng Ngọc Thanh khi nào vậy, rõ ràng đã thất bại lúc gọi hồn mà.”
Diệu Diệu hình như cũng kiềm chế ngậm miệng đến nổi không chịu nổi nữa, thấy tôi hỏi vấn đề này liền đáp: “Chị không biết hả? Đại ca của em không có bắt được hồn Đổng Ngọc Thanh, anh ấy chỉ vì lừa gạt ông lão đó mà thôi, xem thử trong tay ông ta có nắm trong tay hồn của Đổng Ngọc Thanh hay không mà thôi.”
“Hả? Nhưng rõ ràng có quỷ trong cái hộp đỏ đó, âm khi dao động rất mạnh mẽ mà, chị còn thấy tay quỷ thò ra nữa mà.” Tôi nói.
“Đó là con quỷ tóc lúc trước quấn lấy chị, nó bị Đại ca em bắt được hồi lúc trước mà.” Diệu Diệu nói.
Nói xong thấy còn hơi bị nghẹn, liền thần thần bí bí hỏi tôi: “Mà em còn phát hiện một việc, chị biết tại sao ông già kia lại trộm ba thi thể thai phụ không?”
Tôi lắc đầu, việc nãy nghĩ mãi không ra, vốn dĩ cho là ông già muốn lời dụng các cô ấy để luyện hài nhi sát, nhưng ông ta dùng thời gian một năm liền đều không tìm thấy hồn của Đổng Ngọc Thanh, thì còn có thể lấy gì để luyện hài nhi sát chứ.
“Là vì cho con trai quỷ của ông ta bú sữa, đa số thiên thai ra đời sẽ giống như người bình thường tiếp tục lớn lên, nhưng con trai ông ta không thể tiếp nhận sự gột rửa của dương khí nên không thể lớn lên được, vẫn luôn duy trì hình hài của trẻ con cho nên phải dùy trì uống sữa.” Diệu Diệu nói, thấy mặt nó nghiêm túc giống hệt như bộ dáng thầy phong thủy vậy, như một ông cụ non vậy.
Tôi thì bị ông cụ non này nói dao động: “không thể nào, thi thể còn có thể cho bú sữa hả? Cho dù thiên thai không thể tiếp nhận sự gột rửa của dương khí để trưởng thành thì ít nhất cũng giống tên tiểu quỷ như em vậy chứ, tại sao còn phải bú sữa?”
“Em cũng cần ăn cơm mà? Đừng nhìn em là quỷ, có một câu nói thật sự rất đúng đạo lý đó là, quỷ là sắt, cơm là thép không ăn một bữa là đói, chỉ là do em lớn rồi nên có thể ăn cơm, nếu mà là trẻ sơ sinh thìsớm chết rồi, Đại ca em cũng phải tìm cho em thi thể thai phụ thì mới được.”
Diệu Diệu nói một cách nghiêm trang trịnh trọng..
Thấy Diệu Diệu không giống đang nói đùa, tôi đành bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng nói: "Được rồi , được rồi, đến em cũng phải bú sữa vậy thì ông lão lưng còng thật ra không có ác ý nào cả, chỉ là muốn mượn thi thể của người khác cho con ông ta làm vú nuôi thôi, mọi chuyện đều do chúng ta tìm đến phá hoại chuyện của ông ta?"
Diệu Diệu gật đầu: "Có thể nói như vậy, cho nên Đại ca em sau khi biết ông ta không có bắt hồn đổng Đổng Ngọc Thanh, liền quyết định tha cho bọn họ."
Tôi ừ một tiếng, hiện tại thấy Diệu Diệu trò chuyện nhiệt tình, liền thử hỏi nó chuyện về dấu ấn sau gáy thiên thai
Nhưng trước đó còn nói chuyện lanh lẹ, khi tôi đem chủ đề thay đổi, Diệu Diệu lập tức mím miệng, nói tôi Bà chị xấu xa, liền nhảy xuống đùi tôi rồi chạy đến phía sau tìm Trịnh Lâm chơi.
Tôi thử hỏi lại Đường Dũng, dù sao thực sự quá hiếu kỳ, nhưng Đường Dũng cứ chăm chú lái xe, bộ dáng triệt để không để ý Tôi.
Tôi hơi tự chuốc lấy nhục, dứt khoát không hỏi nữa,
đợi trở về Giang Minh tìm được trần A Lan rồi nói sau.
Đến lúc đó, khi anh ta đối đáp với Trần Á Lan, cho dù không muốn nói ra thì Tôi liền biết được.
Nghĩ đến đây, ta dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh tượng bên ngoài đang lao vùn vụt mà qua.
Không biết tại sao, trong đầu chợt nhớ tới cảnh lần thứ nhất cùng với Tô Mộc đến Giang Minh, lúc ấy anh ấy ngồi bên cạnh tôi, mặt mày lạnh lùng nhưng vẻ mặt trở nên không còn nhẫn nại đối với các câu hỏi của tôi.
Mà bây giờ cũng là đến Giang Minh, nhưng người ngồi bên cạnh không phải là Tô Mộc nữa.
Tôi chợt thấy bi thương, không biết bây giờTô Mộc như thế nào, anh đã thức tỉnh được Lâm Yên Nhi hay chưa nữa?
Tôi chợt thấy nhớ anh vô cùng, kiềm lòng không được móc ra điện thoại muốn gọi điện cho anh.
Nhưng mở danh bạ điện thoại ra Tôi mới ngỡ ngàng, Anh ấy không có điện thoại, mà cũng không có chỗ ở cố định, sau khi tôi đi khỏi, hoàn toàn không có phương thức liên lạc của anh.
Chỉ có thể chờ anh liên lạc cho tôi mà thôi.
Sau khi thừa nhận việc này, Tôi bất chợt hơi giận, Anh ấy thật là không có lương tâm, lợi dụng tôi xong liền đá đi, Tôi đã bỏ đi hai ngày một đêm, mà anh tìm cũng không thèm tìm tôi, không thèm lo cho sự an toàn của tôi.
Tôi ngồi đấy phụng phịu, mà Đường Dũng thì lái xe rất nhanh, lúc đi mất sáu giờ đồng hồ mà lúc về lại Giang Minh chỉ mất bốn giờ.
Trở về Giang Minh, Đường Dũng không ngừng không nghỉ lái xe đến nhà lớn nhà họ Tô, Tôi lúc trước rất hận Tô Thịnh, nhưng lại một lần nữa đến nhà họ Tô, trong lòng lại hơ hồ mong đợi.
Tô Mộc có ở đây hay không?
Tô Thịnh đã từng nói rằng tìm Lâm Yên Nhi là việc trọng đại của Tô Mộc.
Vậy bây giờ việc trọng đại đã hoàn thành, Anh ấy giờ này hẳn là mở tiệc ăn mừng tại nhà họ Tô mới đúng?
Tôi vô ý thức hơi khẩn trương, tay nắm thật chặt, xuống xe trước cổng nhà họ Tô.
Người mở cửa chính là người Đường Dũng đang muốn tìm- Trần Á Lan, khoảng khắc khi Trần Á Lan xuất hiện, Đường Dũng liền thay đổi vẻ mặt, thân ảnh chợt lóe, cũng không thấy rõ Anh làm sao đi vào, dù sao thì khi dừng lại, Anh đã đứng sau lưng Trần Á Lan, nhìn chằm chằm sau gáy Trần Á Lan.
Tôi cũng muốn đi vào hóng hớt tình hình của bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở khóa của thì chợt cảm thấy một luồng âm khí mạnh mẽ là thường dao động sau lưng.
“Còn biết đường trở lại? Một giọng nói lạnh sống lưng chợt vang lên sau lưng, tôi bị dọa chết người.
Trong nháy mắt xoay người lại liền thấy khuông mặt tuấn tú của Tô Mộc.
Khoảng khắc này lòng tôi chợt nổi lên trăm ngàn cảm xúc đan xen.
"Tôi chỉ đến đây với Đường Dũng , Anh ấy có việc tìm người hầu của nhà anh."
Tôi cúi đầu nói, lúc này tôi không dám nhìn mặt anh, sợ không kiềm chế được chảy nước mắt.
“Mấy ngày không gặp em đều ở cùng Đường Dũng? Tại sao không nói lời nào mà đã đi?” giọng anh âm trầm lạnh lùng xen lẫn chút tức giận.
Tôi chợt không biết nên nói gì cho phải, trên đường trở về, tôi còn nhớ đến anh, oán trách anh không chịu liên lạc cho tôi.
Nhưng bây giờ Anh đứng trước mặt, trong đầu tôi liền nhớ tới hình ảnh anh ôm Lâm Yến Nhi mà không để ý đến tôi.
Giờ vừa thấy mặt, Anh liền trách mắng tôi?
Tôi chợt thấy không vui, nỗi nhớ anh tan thành mây khói trong nháy máy, học cách nói âm trầm của anh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mấy ngày này tôi đều ở cùng anh ta."
"Ở cùng làm gì? em có nhớ hay không mình là người đã có gia đình, mà hành vi em đã làm, nên bị..."
Anh ấy bị tôi chọc giận, tay lạnh giá bóp eo tôi kéo tôi vào ngực anh .
"nên bị nhét lồng heo dìm xuống sông, anh muốn nhét tôi vào lồng heo dìm sông chứ gì?" Tôi cũng không sợ anh, bật lại ngắt lời anh ấy
Anh bị tôi chọc tức nên nói không ra lời, âm khí xung quanh có thẻ nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành sợi dây thừng thô to dài bằng mấy cánh tay , cột chặt tôi dính sát lên người anh, sau đó anh nhấn mũi chân đem theo tôi bay vào nhà họ Tô.
Trong phòng khách Nhà họ Tô đứng không ít người toàn thân đều mặc đồ đen, vẻ mặt trang nghiêm nhìn về giữa đại sảnh.
Giờ giữa đại sảnh đặt một chiếc giường , nằm phía trên là người phụ nữ áo trắng, chính là thi thể Lâm Yến Nhi.
Tô Mộc nhanh chân đi đến giữa phòng khách đến trước giường Lâm Yến Nhi.
Còn tôi bị trói đeo theo người anh, giống như gấu túi ôm lấy cổ anh, động tác này thu hút tầm mắt của mọi người trong đại sảnh trong nháy mắt.
Những người này đều có âm khí nhiều hoặc ít dao động quanh thân, hơi thở rất giống với Tô Đoàn, bọn họ chắc hẳn đều là con cháu nhà họ Tô.
"Bà Hai!" Quả nhiên, Tôi vừa suy nghĩ xong, bọn người áo đen cùng lúc cúi người, cúi chào tôi, hai tiếng bà hai được hô to tung trời .
Mặt mũi tôi như bị ném đi hết mất rồi, cũng không màn đến sự tức giận của Tô Mộc nữa, vùi mặt vào lồng ngực anh, vội vàng nói: "Mau buông em ra! Bị nhiều người nhìn như vậy, mắc cỡ quá đi!"
"Buông em ra? em chạy nữa phải làm sao? Tốt nhất là trói lại, ít nhất sẽ không bị người ta bắt cóc đi mất." Tô Mộc hơi âm trầm nhìn tôi, một chút cũng không nể mặt phật, giọng anh lạnh lùng vang lên.
"Chạy gì mà chạy, em không chạy nữa, anh buông em ra trước rồi nói!" Tôi giận đến sôi gan, Tô Mộc anh ấy, nhất định là cố ý muốn dạy dỗ tôi, Anh biết trong phòng khách có nhiều người như vậy, còn cố ý trói tôi trên người, trọng điểm là tư thế còn xấu xí- không đứng đắng như vầy!
CHƯƠNG 82: VÚ NUÔI QUỶ
“Đây là vu thuật của Thái Lan, ông nói là vợ ông trước khi lấy ông đã giống như chó đi cắn người ta, nói rõ vợ ông lúc đó đã bị phù phép, chẳng qua là bị ông “chó ngáp phải ruồi”, dùng phương pháp nào đó khống chế thuật này, đợi đến khi vợ ông mang thai, hiệu quả của vu thuật tăng mạnh, một lần nữa tái phát, khiến con trai ông biến thành thiên thai, năm đó ông có thấy ai để con chó cái đó đặt tại cổng nhà ông không?” Đường Dũng hỏi.
“không thấy, ý của cậu là, con trai tôi sớm bị người ta để mắt đến, cố ý biến nó thành thiên thai?”
Đường Dũng gật gật đầu.
“tại sao?” Ông già lưng còng triệt để tình thần sụp đổ, sự đề phòng của ông ta đối với Đường Dũng đã hoàn toàn không còn nhưng không dám đối mặt với sự thật tàn nhẫn như thế này.
“Bởi vì có người muốn chiếm được thiên thai cho nên cố ý làm vậy, hễ là bị người luyện ra thiên thai thì sau gáy sẽ lưu lại dấu ấn chuyên biệt của người luyện, đó chính là hình xăm này.”
Tôi chỉ vào hình vẽ sau gáy của thiên thai, chen miệng nói.
Mà Đường Dũng nghe lời tôi nói xong liền kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “sao em lại biết mấy thứ này?”
“Bởi vì tôi có gặp qua thiên thai khác, bà ta nói cho tôi biết, mà sau gáy của bà ta cũng có hình xăm giống hệt như vậy.” Tôi nói.
Đường Dũng chợt kích động, một phát nắm lấy hai vai tôi, ghì chặt đến nỗi khiến da tôi phát đau “ở đâu? Em chắc chắn hình xăm của thiên thai đó giống hệt hình xăm này chứ? Em gặp được ở đâu?”
“ở Giang Minh...”tôi bị ghì phát đau, đành phải nói đầu đuôi việc của Trần Á Lan cho Đường Dũng nghe, đồng thời nói ra thân phận bà ta là người hầu nhà họ Tô.
Đợi tôi nói xong, Đường Dũng đã kích động đến nổi không kiềm chế được, anh ta thậm chí còn lười quản chuyện của Ông già lưng còng, trực tiếp cầm lấy chày cán bột kéo tôi đi theo hướng trở về, nói: “đi, về Giang Minh!”
“Không quản bọn họ nữa hả?” tôi bị sự khác thường của Đường Dũng làm khó hiểu, chẳng lẽ người luyện thiên thai hơn bốn mươi năm về trước có liên quan rất lớn đến Đường Dũng, anh ta hiện quá kích động cũng không kịp trả lời đầy bụng đều là vấn đề của tôi, tôi chỉ có thể đi theo anh ta.
Anh ấy một đường đi đến xe, trực tiếp ngồi vào xe, liền nói cũng không màng trực tiếp nhấn chân ga chạy đi.
Vừa đi chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên, là tài xế của Đổng Bình gọi đến hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì vậy.
Tôi chỉ có thể nói là Đường Dũng bắt được hồn của Đổng Ngọc Thanh rồi, bây giờ có chút việc gấp phải đến Giang Minh, mấy anh nếu không còn chuyện gì khác cũng có thể đi qua Giang Minh.
Sau khi sắp xếp xong cho tài xế nọ, tôi liền ôm Diệu Diệu bỏ lên đùi hỏi nó có biết Đường Dũng phát bệnh thần kinh gì không, dấu ấn trên người thiên thai nọ rốt cuộc có quan hệ gì với Đường Dũng.
“em biết.” Diệu Diệu đáp, nó nói xong quay người nhìn Đường Dũng một cái, tay để lên miệng làm cử chỉ kéo khóa kéo , nói: “nhưng em không thể nói, đó là bí mật từ nhiều năm trước của Đại ca em.”
“Bí mật?” tôi ngây người, nhìn Đường Dũng hơi ngoài ý muốn.
Người không tâm không phế như anh ta cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết.
“Hơn bốn mươi năm trước, người luyện chế thiên thai có phải là Đại ca của em không?” tôi híp mắt nói.
Mạc dù đến tôi cũng không tin phỏng đoán này, tôi chỉ muốn moi tin từ miệng Diệu Diệu mà thôi.
Nhưng bình thường nó như chiếc loa vang vang bên tai, luôn nói lộ ra bí mật của Đường Dũng, giờ miệng lại nhắm chặt, chỉ lắc lắc cái đầu, một lời cũng không hé ra.
Thằng nhóc con! Thật có thể kiềm nén được á.
Tôi hơi nản lòng, dụ dỗ nó hai lần liền mà còn không đạt được kết quả, chỉ có thể đổi câu hỏi khác hỏi nó: “Đường Dũng bắt được hồn Đổng Ngọc Thanh khi nào vậy, rõ ràng đã thất bại lúc gọi hồn mà.”
Diệu Diệu hình như cũng kiềm chế ngậm miệng đến nổi không chịu nổi nữa, thấy tôi hỏi vấn đề này liền đáp: “Chị không biết hả? Đại ca của em không có bắt được hồn Đổng Ngọc Thanh, anh ấy chỉ vì lừa gạt ông lão đó mà thôi, xem thử trong tay ông ta có nắm trong tay hồn của Đổng Ngọc Thanh hay không mà thôi.”
“Hả? Nhưng rõ ràng có quỷ trong cái hộp đỏ đó, âm khi dao động rất mạnh mẽ mà, chị còn thấy tay quỷ thò ra nữa mà.” Tôi nói.
“Đó là con quỷ tóc lúc trước quấn lấy chị, nó bị Đại ca em bắt được hồi lúc trước mà.” Diệu Diệu nói.
Nói xong thấy còn hơi bị nghẹn, liền thần thần bí bí hỏi tôi: “Mà em còn phát hiện một việc, chị biết tại sao ông già kia lại trộm ba thi thể thai phụ không?”
Tôi lắc đầu, việc nãy nghĩ mãi không ra, vốn dĩ cho là ông già muốn lời dụng các cô ấy để luyện hài nhi sát, nhưng ông ta dùng thời gian một năm liền đều không tìm thấy hồn của Đổng Ngọc Thanh, thì còn có thể lấy gì để luyện hài nhi sát chứ.
“Là vì cho con trai quỷ của ông ta bú sữa, đa số thiên thai ra đời sẽ giống như người bình thường tiếp tục lớn lên, nhưng con trai ông ta không thể tiếp nhận sự gột rửa của dương khí nên không thể lớn lên được, vẫn luôn duy trì hình hài của trẻ con cho nên phải dùy trì uống sữa.” Diệu Diệu nói, thấy mặt nó nghiêm túc giống hệt như bộ dáng thầy phong thủy vậy, như một ông cụ non vậy.
Tôi thì bị ông cụ non này nói dao động: “không thể nào, thi thể còn có thể cho bú sữa hả? Cho dù thiên thai không thể tiếp nhận sự gột rửa của dương khí để trưởng thành thì ít nhất cũng giống tên tiểu quỷ như em vậy chứ, tại sao còn phải bú sữa?”
“Em cũng cần ăn cơm mà? Đừng nhìn em là quỷ, có một câu nói thật sự rất đúng đạo lý đó là, quỷ là sắt, cơm là thép không ăn một bữa là đói, chỉ là do em lớn rồi nên có thể ăn cơm, nếu mà là trẻ sơ sinh thìsớm chết rồi, Đại ca em cũng phải tìm cho em thi thể thai phụ thì mới được.”
Diệu Diệu nói một cách nghiêm trang trịnh trọng..
Thấy Diệu Diệu không giống đang nói đùa, tôi đành bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng nói: "Được rồi , được rồi, đến em cũng phải bú sữa vậy thì ông lão lưng còng thật ra không có ác ý nào cả, chỉ là muốn mượn thi thể của người khác cho con ông ta làm vú nuôi thôi, mọi chuyện đều do chúng ta tìm đến phá hoại chuyện của ông ta?"
Diệu Diệu gật đầu: "Có thể nói như vậy, cho nên Đại ca em sau khi biết ông ta không có bắt hồn đổng Đổng Ngọc Thanh, liền quyết định tha cho bọn họ."
Tôi ừ một tiếng, hiện tại thấy Diệu Diệu trò chuyện nhiệt tình, liền thử hỏi nó chuyện về dấu ấn sau gáy thiên thai
Nhưng trước đó còn nói chuyện lanh lẹ, khi tôi đem chủ đề thay đổi, Diệu Diệu lập tức mím miệng, nói tôi Bà chị xấu xa, liền nhảy xuống đùi tôi rồi chạy đến phía sau tìm Trịnh Lâm chơi.
Tôi thử hỏi lại Đường Dũng, dù sao thực sự quá hiếu kỳ, nhưng Đường Dũng cứ chăm chú lái xe, bộ dáng triệt để không để ý Tôi.
Tôi hơi tự chuốc lấy nhục, dứt khoát không hỏi nữa,
đợi trở về Giang Minh tìm được trần A Lan rồi nói sau.
Đến lúc đó, khi anh ta đối đáp với Trần Á Lan, cho dù không muốn nói ra thì Tôi liền biết được.
Nghĩ đến đây, ta dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh tượng bên ngoài đang lao vùn vụt mà qua.
Không biết tại sao, trong đầu chợt nhớ tới cảnh lần thứ nhất cùng với Tô Mộc đến Giang Minh, lúc ấy anh ấy ngồi bên cạnh tôi, mặt mày lạnh lùng nhưng vẻ mặt trở nên không còn nhẫn nại đối với các câu hỏi của tôi.
Mà bây giờ cũng là đến Giang Minh, nhưng người ngồi bên cạnh không phải là Tô Mộc nữa.
Tôi chợt thấy bi thương, không biết bây giờTô Mộc như thế nào, anh đã thức tỉnh được Lâm Yên Nhi hay chưa nữa?
Tôi chợt thấy nhớ anh vô cùng, kiềm lòng không được móc ra điện thoại muốn gọi điện cho anh.
Nhưng mở danh bạ điện thoại ra Tôi mới ngỡ ngàng, Anh ấy không có điện thoại, mà cũng không có chỗ ở cố định, sau khi tôi đi khỏi, hoàn toàn không có phương thức liên lạc của anh.
Chỉ có thể chờ anh liên lạc cho tôi mà thôi.
Sau khi thừa nhận việc này, Tôi bất chợt hơi giận, Anh ấy thật là không có lương tâm, lợi dụng tôi xong liền đá đi, Tôi đã bỏ đi hai ngày một đêm, mà anh tìm cũng không thèm tìm tôi, không thèm lo cho sự an toàn của tôi.
Tôi ngồi đấy phụng phịu, mà Đường Dũng thì lái xe rất nhanh, lúc đi mất sáu giờ đồng hồ mà lúc về lại Giang Minh chỉ mất bốn giờ.
Trở về Giang Minh, Đường Dũng không ngừng không nghỉ lái xe đến nhà lớn nhà họ Tô, Tôi lúc trước rất hận Tô Thịnh, nhưng lại một lần nữa đến nhà họ Tô, trong lòng lại hơ hồ mong đợi.
Tô Mộc có ở đây hay không?
Tô Thịnh đã từng nói rằng tìm Lâm Yên Nhi là việc trọng đại của Tô Mộc.
Vậy bây giờ việc trọng đại đã hoàn thành, Anh ấy giờ này hẳn là mở tiệc ăn mừng tại nhà họ Tô mới đúng?
Tôi vô ý thức hơi khẩn trương, tay nắm thật chặt, xuống xe trước cổng nhà họ Tô.
Người mở cửa chính là người Đường Dũng đang muốn tìm- Trần Á Lan, khoảng khắc khi Trần Á Lan xuất hiện, Đường Dũng liền thay đổi vẻ mặt, thân ảnh chợt lóe, cũng không thấy rõ Anh làm sao đi vào, dù sao thì khi dừng lại, Anh đã đứng sau lưng Trần Á Lan, nhìn chằm chằm sau gáy Trần Á Lan.
Tôi cũng muốn đi vào hóng hớt tình hình của bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở khóa của thì chợt cảm thấy một luồng âm khí mạnh mẽ là thường dao động sau lưng.
“Còn biết đường trở lại? Một giọng nói lạnh sống lưng chợt vang lên sau lưng, tôi bị dọa chết người.
Trong nháy mắt xoay người lại liền thấy khuông mặt tuấn tú của Tô Mộc.
Khoảng khắc này lòng tôi chợt nổi lên trăm ngàn cảm xúc đan xen.
"Tôi chỉ đến đây với Đường Dũng , Anh ấy có việc tìm người hầu của nhà anh."
Tôi cúi đầu nói, lúc này tôi không dám nhìn mặt anh, sợ không kiềm chế được chảy nước mắt.
“Mấy ngày không gặp em đều ở cùng Đường Dũng? Tại sao không nói lời nào mà đã đi?” giọng anh âm trầm lạnh lùng xen lẫn chút tức giận.
Tôi chợt không biết nên nói gì cho phải, trên đường trở về, tôi còn nhớ đến anh, oán trách anh không chịu liên lạc cho tôi.
Nhưng bây giờ Anh đứng trước mặt, trong đầu tôi liền nhớ tới hình ảnh anh ôm Lâm Yến Nhi mà không để ý đến tôi.
Giờ vừa thấy mặt, Anh liền trách mắng tôi?
Tôi chợt thấy không vui, nỗi nhớ anh tan thành mây khói trong nháy máy, học cách nói âm trầm của anh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, mấy ngày này tôi đều ở cùng anh ta."
"Ở cùng làm gì? em có nhớ hay không mình là người đã có gia đình, mà hành vi em đã làm, nên bị..."
Anh ấy bị tôi chọc giận, tay lạnh giá bóp eo tôi kéo tôi vào ngực anh .
"nên bị nhét lồng heo dìm xuống sông, anh muốn nhét tôi vào lồng heo dìm sông chứ gì?" Tôi cũng không sợ anh, bật lại ngắt lời anh ấy
Anh bị tôi chọc tức nên nói không ra lời, âm khí xung quanh có thẻ nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành sợi dây thừng thô to dài bằng mấy cánh tay , cột chặt tôi dính sát lên người anh, sau đó anh nhấn mũi chân đem theo tôi bay vào nhà họ Tô.
Trong phòng khách Nhà họ Tô đứng không ít người toàn thân đều mặc đồ đen, vẻ mặt trang nghiêm nhìn về giữa đại sảnh.
Giờ giữa đại sảnh đặt một chiếc giường , nằm phía trên là người phụ nữ áo trắng, chính là thi thể Lâm Yến Nhi.
Tô Mộc nhanh chân đi đến giữa phòng khách đến trước giường Lâm Yến Nhi.
Còn tôi bị trói đeo theo người anh, giống như gấu túi ôm lấy cổ anh, động tác này thu hút tầm mắt của mọi người trong đại sảnh trong nháy mắt.
Những người này đều có âm khí nhiều hoặc ít dao động quanh thân, hơi thở rất giống với Tô Đoàn, bọn họ chắc hẳn đều là con cháu nhà họ Tô.
"Bà Hai!" Quả nhiên, Tôi vừa suy nghĩ xong, bọn người áo đen cùng lúc cúi người, cúi chào tôi, hai tiếng bà hai được hô to tung trời .
Mặt mũi tôi như bị ném đi hết mất rồi, cũng không màn đến sự tức giận của Tô Mộc nữa, vùi mặt vào lồng ngực anh, vội vàng nói: "Mau buông em ra! Bị nhiều người nhìn như vậy, mắc cỡ quá đi!"
"Buông em ra? em chạy nữa phải làm sao? Tốt nhất là trói lại, ít nhất sẽ không bị người ta bắt cóc đi mất." Tô Mộc hơi âm trầm nhìn tôi, một chút cũng không nể mặt phật, giọng anh lạnh lùng vang lên.
"Chạy gì mà chạy, em không chạy nữa, anh buông em ra trước rồi nói!" Tôi giận đến sôi gan, Tô Mộc anh ấy, nhất định là cố ý muốn dạy dỗ tôi, Anh biết trong phòng khách có nhiều người như vậy, còn cố ý trói tôi trên người, trọng điểm là tư thế còn xấu xí- không đứng đắng như vầy!