Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-113
Chương 113
Editor: heisall
Lục Tử Hiên gần như không ngủ, cả đêm cũng chỉ nhìn Đồng Lôi cười khúc khích.
Lúc này thân thể nhỏ nhắn của cô hiện đầy vết hôn lớn nhỏ gần như không chỗ nào không có, chứng tỏ tối hôm qua anh đã điên cuồng biết bao nhiêu.
Nhớ nhung thân thể này suốt năm năm, hơn nữa tối hôm qua cô lại chủ động như vậy, làm sao anh có thể không nổi điên được, bây giờ nhìn lại thật sự có chút đau lòng, nhưng hơn nữa lại là thỏa mãn.
Hơi dùng sức kéo cánh tay của cô, để cho cô sát lại gần mình hơn, thật tốt khi cô thực sự trở lại bên cạnh mình.
Khi Đồng Lôi tỉnh lại từ trong giấc mộng, một nụ cười tủm tỉm lập tức xuất hiện trước mắt, hơn nữa lúc này thân thể của mình lại dán sát vào anh, hai người đều không mặt quần áo, hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu lần nữa, cảm thấy gương mặt liền nóng lên.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Giọng nói mê người vang lên, một cái hôn nhẹ rơi vào trên môi, ngón tay thô ráp của Lục Tử Hiên nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô, chăm chú nhìn cô cười tủm tỉm.
"Ừ, anh ngủ có ngon không?" Lời mới nói ra miệng, Đồng Lôi liền hối hận muốn cắn đầu lưỡi của mình, cô đang nói cái gì vậy chứ, nghe thế nào cũng cảm thấy mập mờ!
Biết cô xấu hổ, Lục Tử Hiên cũng không trêu chọc cô nữa, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, sờ tới sờ lui, tiếp theo áp đôi môi ấm nóng lên trán của cô.
"Lục Tử Hiên, chúng ta vẫn có thể tiếp tục như vậy sao?"
Lục Tử Hiên nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Anh không biết em ở đây lo lắng cái gì, có lẽ năm năm trước anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu em, nếu như không có sự xuất hiện của em, có lẽ anh sẽ vô tâm sống qua một đời, nhưng bây giờ anh rất may mắn khi yêu em, bởi vì sự tồn tại của em làm anh cảm thấy cuộc sống này tràn đầy sức sống." Cuộc sống thật sự là một con đường kỳ diệu, mình sẽ mãi mãi không thể biết được con đường phía trước sẽ ra sao?
"Có thật không?" Đồng Lôi nhẹ giọng hỏi tựa đầu vào trước ngực của anh, thật ra thì cô cũng chưa từng nghĩ tới, đời này sẽ gặp được một tình yêu sâu đậm không thể nào quên như vậy.
"Thật, tất cả nghi ngờ của em đều để ở chỗ này." Anh kéo tay của cô, đặt ở trước ngực của mình, vẻ mặt khẳng định nói.
Đồng Lôi cười, cười thật thoải mái, mặc kệ con đường sau này sẽ như thế nào, ít nhất cô sẽ không để cho mình hối hận vì sự lựa chọn này của mình: "Đứng lên đi, anh còn muốn đi làm không?" Đồng Lôi đẩy lồng ngực của anh một cái.
Nhưng Lục Tử Hiên không hề động đậy,anh thật sự rất muốn thời gian dừng lại ở giờ phút này.
"Nếu nhân viên biết ông chủ đi trễ, sau này đình công tập thể thì làm thế nào?" Đồng Lôi giùng giằng ngồi dậy, lui ra khỏi lồng ngực của Lục Tử Hiên, lại bị anh kéo lại.
Lục Tử Hiên nhanh chóng đè cô dưới người mình, từ trên cao nhìn xuống cô, sau một lúc đã hôn lên đôi môi mềm mại, vốn định hôn một chút là tốt rồi, nhưng cô rất ngọt nên làm anh nghiện, hôn thế nào cũng thấy không đủ, vì vậy liền hôn sâu hơn.
Đồng Lôi sợ muốn chết, thể lực của người đàn ông này sao lại tốt như vậy, trải qua cả đêm chiến đấu hăng hái, bây giờ cả người cô đều mềm nhũn, đâu còn sức để cho anh có thể đòi thêm lần nữa.
"Chờ. . . . . . Chờ một chút!"
Lập tức khẽ lên bàn tay đang đốt lửa trên người mình của anh, kéo dài khoảng cách của hai người, đôi mắt đen nhánh ngập nước làm bộ đáng thương nhìn anh: "Tử Hiên, em mệt rồi!"
Nhìn cô như vậy, Lục Tử Hiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác tội ác, từ trên người cô lật dậy, ngồi xuống: "Được rồi, bây giờ anh sẽ bỏ qua cho em, chỉ là. . . . . ." Nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô nói một câu, làm Đồng Lôi đỏ mặt một lúc lâu.
"Lục Tử Hiên, bây giờ em mới phát hiện anh càng ngày càng không đứng đắn, cả ngày trong đầu đều nghĩ tới những chuyện nhàm chán này."
"Đâu có?" Mặt của Lục Tử Hiên uất ức nói.
"Nếu không sao vừa rồi anh lại nói câu nói kia?" Đồng Lôi không vui mở miệng, tay dùng khăn tắm bọc thật kỹ thân thể của mình lại.
"Câu nói kia thế nào, là câu nói gì?"
"Là. . . . . ." Đồng Lôi vừa định mở miệng, liền nhìn thấy khóe miệng của Lục Tử Hiên đang cười hả hê, biết là anh cố ý, lập tức nói sang chuyện khác: "Được rồi, mau dậy đi...đi làm nếu không sẽ trễ."
Lục Tử Hiên hả hê từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy thân thể của cô từ phía sau, tham lam hít lấy mùi hương của cô, trẻ con mở miệng: "Anh muốn em mặc quần áo giúp anh!"
"Anh là đứa bé sao? Em còn phải giúp anh mặc quần áo nữa sao?" Người đàn ông này thật là càng ngày càng lưu manh rồi, lúc này đâu có thấy bộ dạng của một tổng giám đốc Lục thị chứ, nếu bị nhân viên của anh nhìn thấy anh như vậy nhất định sẽ bị dọa sợ mà té xỉu mất thôi.
Lục Tử Hiên đợi rất lâu, cánh tay vòng quanh eo cô tuột xuống, chỉ nghe được anh nhẹ nhàng thở dài: "Aiz, thật đáng thương, không có ai thương mình. . . . . . !"
Đồng Lôi lấy tay vỗ trán, thật là phục anh luôn rồi, coi như anh giỏi: "Được rồi, được rồi, em giúp anh mặc!"
Lục Tử Hiên được như ý cười một tiếng.
. . . . . .
Tất cả nhân viên Lục thị đều biết, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc đặc biệt tốt.
Lúc đi vào trợ lý liền nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ đang ngẩn người, trước kia tổng giám đốc vẫn thường chạy đua cùng thời gian, bây giờ sao còn có thời gian rảnh mà ở chỗ này ngẩn người chứ, đúng là kỳ tích xưa nay chưa từng thấy.
"Tổng giám đốc. . . . . . !"
"Có phải tan việc rồi không?" Nói xong cầm áo khoác lên định đi ra cửa.
Trợ lý trợn to mắt: "Tổng giám đốc, bây giờ mới vào giờ làm việc không bao lâu." Lục Tử Hiên lúng túng để áo khoác xuống, nhìn đồng hồ trên tay một chút, mới chín giờ rưỡi, quả thật mới vừa đi làm, mất tự nhiên ho khan ngồi xuống: "Có chuyện gì không?"
"Đây là hành trình sắp tới, tôi đưa qua cho anh xem một chút, nếu như có gì không ổn, tôi sẽ trở về sửa đổi." Trợ lý chuyên nghiệp nói, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Lục Tử Hiên gật đầu một cái, nhận lấy tài liệu trên tay trợ lý, ý bảo anh có thể đi ra ngoài, sau đó trở về bàn làm việc, cầm điện thoại gọi một dãy số.
"Alo!" Bên đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười, Lục Tử Hiên nhíu mày một cái.
"Có khách tới nhà sao?"
"Không phải, là mẹ dẫn Đa Đa tới, không phải anh đang làm việc sao? Sao có thời gian gọi điện thoại vậy?" Đồng Lôi biết anh là một người đàn ông cuồng công việc, cho nên đối với nhân viên cũng rất nghiêm khắc, tính toán thời gian, lúc này đã là giờ làm việc rồi!
"Anh nhớ em, nên bây giờ căn bản không có tinh thần để làm việc nữa."
Bên đầu kia điện thoại rõ ràng dừng lại một chút, sau đó liền không nghe được âm thanh cười đùa nữa, Lục Tử Hiên đoán cô đang xấu hổ, nên chạy đi chỗ khác nghe điện thoại.
"Đừng lắm lời, sao anh lại có thể lười biếng. . . . . .?"
Khóe miệng Lục Tử Hiên chứa đựng ý cười: "Được được được, nghe lời bà xã đại nhân, anh sẽ đi làm việc ngay bây giờ, nhưng đừng quên lời anh nói lúc sáng là được."
"Đồ háo sắc!" Đầu kia nũng nịu nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lục Tử Hiên thỏa mãn cầm điện thoại, có lúc cuộc sống cũng chỉ cần đơn giản như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Editor: heisall
Lục Tử Hiên gần như không ngủ, cả đêm cũng chỉ nhìn Đồng Lôi cười khúc khích.
Lúc này thân thể nhỏ nhắn của cô hiện đầy vết hôn lớn nhỏ gần như không chỗ nào không có, chứng tỏ tối hôm qua anh đã điên cuồng biết bao nhiêu.
Nhớ nhung thân thể này suốt năm năm, hơn nữa tối hôm qua cô lại chủ động như vậy, làm sao anh có thể không nổi điên được, bây giờ nhìn lại thật sự có chút đau lòng, nhưng hơn nữa lại là thỏa mãn.
Hơi dùng sức kéo cánh tay của cô, để cho cô sát lại gần mình hơn, thật tốt khi cô thực sự trở lại bên cạnh mình.
Khi Đồng Lôi tỉnh lại từ trong giấc mộng, một nụ cười tủm tỉm lập tức xuất hiện trước mắt, hơn nữa lúc này thân thể của mình lại dán sát vào anh, hai người đều không mặt quần áo, hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu lần nữa, cảm thấy gương mặt liền nóng lên.
"Tối hôm qua ngủ có ngon không?" Giọng nói mê người vang lên, một cái hôn nhẹ rơi vào trên môi, ngón tay thô ráp của Lục Tử Hiên nhẹ nhàng xẹt qua gò má của cô, chăm chú nhìn cô cười tủm tỉm.
"Ừ, anh ngủ có ngon không?" Lời mới nói ra miệng, Đồng Lôi liền hối hận muốn cắn đầu lưỡi của mình, cô đang nói cái gì vậy chứ, nghe thế nào cũng cảm thấy mập mờ!
Biết cô xấu hổ, Lục Tử Hiên cũng không trêu chọc cô nữa, đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, sờ tới sờ lui, tiếp theo áp đôi môi ấm nóng lên trán của cô.
"Lục Tử Hiên, chúng ta vẫn có thể tiếp tục như vậy sao?"
Lục Tử Hiên nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng thở dài: "Anh không biết em ở đây lo lắng cái gì, có lẽ năm năm trước anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu em, nếu như không có sự xuất hiện của em, có lẽ anh sẽ vô tâm sống qua một đời, nhưng bây giờ anh rất may mắn khi yêu em, bởi vì sự tồn tại của em làm anh cảm thấy cuộc sống này tràn đầy sức sống." Cuộc sống thật sự là một con đường kỳ diệu, mình sẽ mãi mãi không thể biết được con đường phía trước sẽ ra sao?
"Có thật không?" Đồng Lôi nhẹ giọng hỏi tựa đầu vào trước ngực của anh, thật ra thì cô cũng chưa từng nghĩ tới, đời này sẽ gặp được một tình yêu sâu đậm không thể nào quên như vậy.
"Thật, tất cả nghi ngờ của em đều để ở chỗ này." Anh kéo tay của cô, đặt ở trước ngực của mình, vẻ mặt khẳng định nói.
Đồng Lôi cười, cười thật thoải mái, mặc kệ con đường sau này sẽ như thế nào, ít nhất cô sẽ không để cho mình hối hận vì sự lựa chọn này của mình: "Đứng lên đi, anh còn muốn đi làm không?" Đồng Lôi đẩy lồng ngực của anh một cái.
Nhưng Lục Tử Hiên không hề động đậy,anh thật sự rất muốn thời gian dừng lại ở giờ phút này.
"Nếu nhân viên biết ông chủ đi trễ, sau này đình công tập thể thì làm thế nào?" Đồng Lôi giùng giằng ngồi dậy, lui ra khỏi lồng ngực của Lục Tử Hiên, lại bị anh kéo lại.
Lục Tử Hiên nhanh chóng đè cô dưới người mình, từ trên cao nhìn xuống cô, sau một lúc đã hôn lên đôi môi mềm mại, vốn định hôn một chút là tốt rồi, nhưng cô rất ngọt nên làm anh nghiện, hôn thế nào cũng thấy không đủ, vì vậy liền hôn sâu hơn.
Đồng Lôi sợ muốn chết, thể lực của người đàn ông này sao lại tốt như vậy, trải qua cả đêm chiến đấu hăng hái, bây giờ cả người cô đều mềm nhũn, đâu còn sức để cho anh có thể đòi thêm lần nữa.
"Chờ. . . . . . Chờ một chút!"
Lập tức khẽ lên bàn tay đang đốt lửa trên người mình của anh, kéo dài khoảng cách của hai người, đôi mắt đen nhánh ngập nước làm bộ đáng thương nhìn anh: "Tử Hiên, em mệt rồi!"
Nhìn cô như vậy, Lục Tử Hiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác tội ác, từ trên người cô lật dậy, ngồi xuống: "Được rồi, bây giờ anh sẽ bỏ qua cho em, chỉ là. . . . . ." Nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô nói một câu, làm Đồng Lôi đỏ mặt một lúc lâu.
"Lục Tử Hiên, bây giờ em mới phát hiện anh càng ngày càng không đứng đắn, cả ngày trong đầu đều nghĩ tới những chuyện nhàm chán này."
"Đâu có?" Mặt của Lục Tử Hiên uất ức nói.
"Nếu không sao vừa rồi anh lại nói câu nói kia?" Đồng Lôi không vui mở miệng, tay dùng khăn tắm bọc thật kỹ thân thể của mình lại.
"Câu nói kia thế nào, là câu nói gì?"
"Là. . . . . ." Đồng Lôi vừa định mở miệng, liền nhìn thấy khóe miệng của Lục Tử Hiên đang cười hả hê, biết là anh cố ý, lập tức nói sang chuyện khác: "Được rồi, mau dậy đi...đi làm nếu không sẽ trễ."
Lục Tử Hiên hả hê từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy thân thể của cô từ phía sau, tham lam hít lấy mùi hương của cô, trẻ con mở miệng: "Anh muốn em mặc quần áo giúp anh!"
"Anh là đứa bé sao? Em còn phải giúp anh mặc quần áo nữa sao?" Người đàn ông này thật là càng ngày càng lưu manh rồi, lúc này đâu có thấy bộ dạng của một tổng giám đốc Lục thị chứ, nếu bị nhân viên của anh nhìn thấy anh như vậy nhất định sẽ bị dọa sợ mà té xỉu mất thôi.
Lục Tử Hiên đợi rất lâu, cánh tay vòng quanh eo cô tuột xuống, chỉ nghe được anh nhẹ nhàng thở dài: "Aiz, thật đáng thương, không có ai thương mình. . . . . . !"
Đồng Lôi lấy tay vỗ trán, thật là phục anh luôn rồi, coi như anh giỏi: "Được rồi, được rồi, em giúp anh mặc!"
Lục Tử Hiên được như ý cười một tiếng.
. . . . . .
Tất cả nhân viên Lục thị đều biết, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc đặc biệt tốt.
Lúc đi vào trợ lý liền nhìn thấy tổng giám đốc của bọn họ đang ngẩn người, trước kia tổng giám đốc vẫn thường chạy đua cùng thời gian, bây giờ sao còn có thời gian rảnh mà ở chỗ này ngẩn người chứ, đúng là kỳ tích xưa nay chưa từng thấy.
"Tổng giám đốc. . . . . . !"
"Có phải tan việc rồi không?" Nói xong cầm áo khoác lên định đi ra cửa.
Trợ lý trợn to mắt: "Tổng giám đốc, bây giờ mới vào giờ làm việc không bao lâu." Lục Tử Hiên lúng túng để áo khoác xuống, nhìn đồng hồ trên tay một chút, mới chín giờ rưỡi, quả thật mới vừa đi làm, mất tự nhiên ho khan ngồi xuống: "Có chuyện gì không?"
"Đây là hành trình sắp tới, tôi đưa qua cho anh xem một chút, nếu như có gì không ổn, tôi sẽ trở về sửa đổi." Trợ lý chuyên nghiệp nói, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt dư thừa nào, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra vậy.
Lục Tử Hiên gật đầu một cái, nhận lấy tài liệu trên tay trợ lý, ý bảo anh có thể đi ra ngoài, sau đó trở về bàn làm việc, cầm điện thoại gọi một dãy số.
"Alo!" Bên đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười, Lục Tử Hiên nhíu mày một cái.
"Có khách tới nhà sao?"
"Không phải, là mẹ dẫn Đa Đa tới, không phải anh đang làm việc sao? Sao có thời gian gọi điện thoại vậy?" Đồng Lôi biết anh là một người đàn ông cuồng công việc, cho nên đối với nhân viên cũng rất nghiêm khắc, tính toán thời gian, lúc này đã là giờ làm việc rồi!
"Anh nhớ em, nên bây giờ căn bản không có tinh thần để làm việc nữa."
Bên đầu kia điện thoại rõ ràng dừng lại một chút, sau đó liền không nghe được âm thanh cười đùa nữa, Lục Tử Hiên đoán cô đang xấu hổ, nên chạy đi chỗ khác nghe điện thoại.
"Đừng lắm lời, sao anh lại có thể lười biếng. . . . . .?"
Khóe miệng Lục Tử Hiên chứa đựng ý cười: "Được được được, nghe lời bà xã đại nhân, anh sẽ đi làm việc ngay bây giờ, nhưng đừng quên lời anh nói lúc sáng là được."
"Đồ háo sắc!" Đầu kia nũng nịu nói một câu rồi cúp điện thoại.
Lục Tử Hiên thỏa mãn cầm điện thoại, có lúc cuộc sống cũng chỉ cần đơn giản như vậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook