Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-201
Chương 117: Bảo bối, cùng anh về nhà đi
Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------ ------
Sở Lăng Xuyên thừa dịp Tố Tố vui vẻ, anh đề nghị, “Bảo bối, theo anh ra ngoài đi dạo.”
“Hả?” Tố Tố nhìn anh, do dự nói, “Em ở nhà trông bảo bảo, chờ con tỉnh lại rồi mình cùng đi.”
“Không phải con còn ngủ sao, không có chuyện gì, hôm nay anh còn chưa tập thể dục, cả người không được tự nhiên, theo anh hoạt động một chút.”
Thật ra Sở Lăng Xuyên muốn có thời gian riêng cùng Tố Tố, cho nên anh tìm đủ các loại lý do, ngược lại Tố Tố không thèm để ý, “Vậy anh tự đi đi, mang theo Soái ca, buổi trưa em vừa ra ngoài rồi, giờ không muốn đi.”
Mẹ An nhìn cô và anh một cái rồi lên tiếng, “Được rồi, đứa bé đã có mẹ đây, tuổi còn trẻ sao không nên lười, ra ngoài đi dạo đi, đừng chỉ ở nhà mãi.”
Mẹ cũng đã lên tiếng, Tố Tố cũng không tiện từ chối, cô đành phải ra ngoài cùng Sở Lăng Xuyên.
Trong thang máy, Tố Tố an tĩnh đứng một góc, Sở Lăng Xuyên vào sau, khẽ nắm lấy tay cô. Tố Tố nhìn anh, cô chỉ nhận được một cái cười lưu manh, dưới tay bị siết chặt hơn, sau khi thang máy mở ra, anh trực tiếp ôm cô ra ngoài.
Cứ như vậy, hai người đi đến quảng trường nhỏ, chọn một ghế trên đường ngồi xuống, hưởng thụ làn gió mát mẻ, cùng nhau ngắm mây trời.
Hai người đều trầm mặc, Sở Lăng Xuyên ở bên cạnh do dự, thì thầm bên tai cô, “Bảo bối, cùng anh về nhà đi, nhà của chúng ta!”
Nhà của chúng ta? Tố Tố không khỏi quay đầu nhìn anh, chân mày hơi nhíu lại, hình như cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cùng anh về nhà? Cô không hề muốn trở lại nơi đó, đột nhiên không thể tiếp nhận được.
Mặc dù cô hiểu, nếu muốn duy trì hôn nhân của hai người, chuyện cô cùng anh về nhà là tự nhiên, nhưng mà, cái nhà ấy có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô đau lòng.
Sở Lăng Xuyên biết Tố Tố khó xử, “Bảo bối, nếu như em không muốn về, chúng ta có thể bán nơi đó đi, mua một chỗ mới khác.”
“Không, không cần, như vậy quá phiền toái. Cứ để cuối tuần sau đi, để em thu dọn đồ trước.”
“Bảo bối, nếu không thì em trở về cùng anh một chút, nếu cảm thấy không thoải mái vậy thì đừng về, chỉ cần ba mẹ không ngại, về sau anh liền ở lỳ lại.”
Sở Lăng Xuyên lôi kéo Tố Tố, “Chúng ta đi thôi.”
Tố Tố nghĩ, như vậy cũng tốt, chuyện này sớm muộn cũng phải làm, cô không phản bác chính là ngầm cho phép. Đường về nhà quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, tâm tình Tố Tố cũng ngày càng phức tạp.
Hơn mười phút sau, xe dừng dưới chung cư, nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, hai năm không trở lại, cô cảm giác như đã xa cách đến mấy đời.
Tố Tố hoảng hốt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, bị động theo bước chân anh vào thang máy, cho đến lúc đứng trước cửa nhà, Sở Lăng Xuyên lấy chìa khóa mở cửa, kéo cô vào nhà.
Sau khi tiến vào, trước cửa nhà thậm chí có cả đôi giày cô từng đi qua, mọi thứ trong phòng y như lúc cô rời đi, giống như tất cả chỉ là thoáng qua, cô chỉ là đi dạo chơi một vòng, mệt mỏi thì quay về nhà vậy.
Tố Tố kinh ngạc, thế nhưng bản thân cô có thể nhớ rõ ràng đến vậy, cho đến khi Sở Lăng Xuyên ngồi xuống giúp cô đổi giày, cô mới phục hồi lại tinh thần, vội nói, “Để em tự làm.”
Từng đoạn kí ức như thủy triều ào vào tâm trí cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh, cô như thấy được từng khoảng thời gian hai người ngọt ngào, vui sướng, rồi bỗng chống biến thành tranh cãi kịch liệt. Anh ném mạnh tàn thuốc rồi bỏ đi, còn cô, một trán đầy máu tươi.
Một lần anh đi chính là hai năm, hai năm không hề có tin tức, cô giận anh, oán anh, nhưng như vậy cô lại càng khiến bản thân mình khổ sở, cho nên cô lựa chọn quên đi, chỉ có không còn quan tâm anh nữa, cô mới có thể vui vẻ sống tiếp.
Thời gian trôi qua, mọi sự chú ý của cô đều dời lên con trai, mà Sở Lăng Xuyên đã được đặt ở một góc khác, dần biến thành một người xa lạ.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, anh có chút lo lắng, không khỏi ôm cô vào lòng, “Bảo bối, khó chịu hả?”
Cô khổ sở sao? Khổ sở biểu hiện cho điều gì? Chính là còn quan tâm, cô còn quan tâm anh sao? Không! Cô không khổ sở, cõi lòng cô đã tan nát, không có gì phải hoảng hốt như thế này, nhưng bản thân vẫn tự lừa mình dối người, “Em không khổ sở, thật!”
Sở Lăng Xuyên nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, “Em rõ ràng khó chịu!”
lqdonnn-uyennn
“Em không có.” Tố Tố không nhịn được hét lên.
Anh theo sát cô không nghỉ, “Em có!”
“Em không có, không có.” Tố Tố hầm hừ, giằng ra khỏi cái ôm của anh. Sở Lăng Xuyên ngược lại siết chặt cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, “Được, em không có, anh có, anh khó chịu, rất khó chịu.”
Tố Tố im lặng, cô kích động như thế làm gì. Sở Lăng Xuyên lại ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô, “Bảo bối, em đã không khó chịu, vậy là em đồng ý cùng anh về nhà rồi sao?”
“Em…..” Tố Tố nghẹn lời, không về, cũng nói lên là cô quan tâm, không quên được quá khứ, nhưng mà căn bản cô không khổ sở, không quan tâm anh, không quan tâm tất cả, cho nên, trở lại có gì ghê ghớm đâu, dù sao chỉ là một ngày chủ nhật thôi.
Sau một hồi rối rắm, cô phun ra vài chữ, “Con trai đồng ý em sẽ về.”
Sở Lăng Xuyên có đáp an, vui vẻ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn án binh bất động, bàn tay nặng nề vỗ xuống bả vai Tố Tố, “Được, quyết định như vậy.”
Tố Tố nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, cô có cảm giác mình vừa sa vào bẫy, trúng phép khích tướng, nhưng dù sao trước sau gì cô vẫn phải quay về ngôi nhà này.
“Được rồi, đi thôi.” Tố Tố xoay người rời đi, đằng sau Sở Lăng Xuyên vội bắt lấy tay cô, “Bảo bối, hôm nay đừng đi.”
“Vậy, vậy anh ở lại một mình đi, em muốn trở về tìm con.” Tố Tố hung dữ nhìn anh, cảm giác anh có ý đồ xấu, cô mới không muốn anh được như ý.
“Đừng, bảo bối, anh đi với em.”
Trận này Sở Lăng Xuyên toàn thắng, tiếp theo, anh cần phải nỗ lực nhiều hơn. Đồng chí An Nhược Tố hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Lăng Xuyên sói đuôi dài!
Lúc hai người trở về, Tiểu Bao đã sớm tỉnh lại. Cu cậu hôm nay phạm sai lầm, nghiêm túc ngồi nghe phê bình của ba mẹ.
Cu cậu há hốc miệng, nước miếng chảy cả ra ngoài, đôi mắt to tròn lúng liếng có vẻ vô cùng nhập tâm.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nói một hồi, cuối cùng anh hỏi: “An Địch, ba mẹ nói con có hiểu không?”
Tiểu Bao muốn đứng dậy, nào biết chưa kịp đứng lên đã ngã xuống ghế, nước miếng rơi tí tách xuống quần.
Sở Lăng Xuyên ôm cu cậu vào ngực, hôn lên má hỏi, “Con trai, ba có dọa con không?”
Phốc! Tố Tố muốn xỉu, cô không còn gì để nói với anh, mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo dục con, vậy chẳng phải đều uổng phí sao?
“Sở Lăng Xuyên, sao anh lại như vậy?” Tố Tố trừng anh, đúng là cần ăn đòn.
Editor: Uyên Xưn
--- ------ ------ ------ ------
Sở Lăng Xuyên thừa dịp Tố Tố vui vẻ, anh đề nghị, “Bảo bối, theo anh ra ngoài đi dạo.”
“Hả?” Tố Tố nhìn anh, do dự nói, “Em ở nhà trông bảo bảo, chờ con tỉnh lại rồi mình cùng đi.”
“Không phải con còn ngủ sao, không có chuyện gì, hôm nay anh còn chưa tập thể dục, cả người không được tự nhiên, theo anh hoạt động một chút.”
Thật ra Sở Lăng Xuyên muốn có thời gian riêng cùng Tố Tố, cho nên anh tìm đủ các loại lý do, ngược lại Tố Tố không thèm để ý, “Vậy anh tự đi đi, mang theo Soái ca, buổi trưa em vừa ra ngoài rồi, giờ không muốn đi.”
Mẹ An nhìn cô và anh một cái rồi lên tiếng, “Được rồi, đứa bé đã có mẹ đây, tuổi còn trẻ sao không nên lười, ra ngoài đi dạo đi, đừng chỉ ở nhà mãi.”
Mẹ cũng đã lên tiếng, Tố Tố cũng không tiện từ chối, cô đành phải ra ngoài cùng Sở Lăng Xuyên.
Trong thang máy, Tố Tố an tĩnh đứng một góc, Sở Lăng Xuyên vào sau, khẽ nắm lấy tay cô. Tố Tố nhìn anh, cô chỉ nhận được một cái cười lưu manh, dưới tay bị siết chặt hơn, sau khi thang máy mở ra, anh trực tiếp ôm cô ra ngoài.
Cứ như vậy, hai người đi đến quảng trường nhỏ, chọn một ghế trên đường ngồi xuống, hưởng thụ làn gió mát mẻ, cùng nhau ngắm mây trời.
Hai người đều trầm mặc, Sở Lăng Xuyên ở bên cạnh do dự, thì thầm bên tai cô, “Bảo bối, cùng anh về nhà đi, nhà của chúng ta!”
Nhà của chúng ta? Tố Tố không khỏi quay đầu nhìn anh, chân mày hơi nhíu lại, hình như cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cùng anh về nhà? Cô không hề muốn trở lại nơi đó, đột nhiên không thể tiếp nhận được.
Mặc dù cô hiểu, nếu muốn duy trì hôn nhân của hai người, chuyện cô cùng anh về nhà là tự nhiên, nhưng mà, cái nhà ấy có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô đau lòng.
Sở Lăng Xuyên biết Tố Tố khó xử, “Bảo bối, nếu như em không muốn về, chúng ta có thể bán nơi đó đi, mua một chỗ mới khác.”
“Không, không cần, như vậy quá phiền toái. Cứ để cuối tuần sau đi, để em thu dọn đồ trước.”
“Bảo bối, nếu không thì em trở về cùng anh một chút, nếu cảm thấy không thoải mái vậy thì đừng về, chỉ cần ba mẹ không ngại, về sau anh liền ở lỳ lại.”
Sở Lăng Xuyên lôi kéo Tố Tố, “Chúng ta đi thôi.”
Tố Tố nghĩ, như vậy cũng tốt, chuyện này sớm muộn cũng phải làm, cô không phản bác chính là ngầm cho phép. Đường về nhà quen thuộc, khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, tâm tình Tố Tố cũng ngày càng phức tạp.
Hơn mười phút sau, xe dừng dưới chung cư, nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người, hai năm không trở lại, cô cảm giác như đã xa cách đến mấy đời.
Tố Tố hoảng hốt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt, bị động theo bước chân anh vào thang máy, cho đến lúc đứng trước cửa nhà, Sở Lăng Xuyên lấy chìa khóa mở cửa, kéo cô vào nhà.
Sau khi tiến vào, trước cửa nhà thậm chí có cả đôi giày cô từng đi qua, mọi thứ trong phòng y như lúc cô rời đi, giống như tất cả chỉ là thoáng qua, cô chỉ là đi dạo chơi một vòng, mệt mỏi thì quay về nhà vậy.
Tố Tố kinh ngạc, thế nhưng bản thân cô có thể nhớ rõ ràng đến vậy, cho đến khi Sở Lăng Xuyên ngồi xuống giúp cô đổi giày, cô mới phục hồi lại tinh thần, vội nói, “Để em tự làm.”
Từng đoạn kí ức như thủy triều ào vào tâm trí cô, khiến cô không cách nào bình tĩnh, cô như thấy được từng khoảng thời gian hai người ngọt ngào, vui sướng, rồi bỗng chống biến thành tranh cãi kịch liệt. Anh ném mạnh tàn thuốc rồi bỏ đi, còn cô, một trán đầy máu tươi.
Một lần anh đi chính là hai năm, hai năm không hề có tin tức, cô giận anh, oán anh, nhưng như vậy cô lại càng khiến bản thân mình khổ sở, cho nên cô lựa chọn quên đi, chỉ có không còn quan tâm anh nữa, cô mới có thể vui vẻ sống tiếp.
Thời gian trôi qua, mọi sự chú ý của cô đều dời lên con trai, mà Sở Lăng Xuyên đã được đặt ở một góc khác, dần biến thành một người xa lạ.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, anh có chút lo lắng, không khỏi ôm cô vào lòng, “Bảo bối, khó chịu hả?”
Cô khổ sở sao? Khổ sở biểu hiện cho điều gì? Chính là còn quan tâm, cô còn quan tâm anh sao? Không! Cô không khổ sở, cõi lòng cô đã tan nát, không có gì phải hoảng hốt như thế này, nhưng bản thân vẫn tự lừa mình dối người, “Em không khổ sở, thật!”
Sở Lăng Xuyên nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, “Em rõ ràng khó chịu!”
lqdonnn-uyennn
“Em không có.” Tố Tố không nhịn được hét lên.
Anh theo sát cô không nghỉ, “Em có!”
“Em không có, không có.” Tố Tố hầm hừ, giằng ra khỏi cái ôm của anh. Sở Lăng Xuyên ngược lại siết chặt cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô, “Được, em không có, anh có, anh khó chịu, rất khó chịu.”
Tố Tố im lặng, cô kích động như thế làm gì. Sở Lăng Xuyên lại ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô, “Bảo bối, em đã không khó chịu, vậy là em đồng ý cùng anh về nhà rồi sao?”
“Em…..” Tố Tố nghẹn lời, không về, cũng nói lên là cô quan tâm, không quên được quá khứ, nhưng mà căn bản cô không khổ sở, không quan tâm anh, không quan tâm tất cả, cho nên, trở lại có gì ghê ghớm đâu, dù sao chỉ là một ngày chủ nhật thôi.
Sau một hồi rối rắm, cô phun ra vài chữ, “Con trai đồng ý em sẽ về.”
Sở Lăng Xuyên có đáp an, vui vẻ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn án binh bất động, bàn tay nặng nề vỗ xuống bả vai Tố Tố, “Được, quyết định như vậy.”
Tố Tố nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, cô có cảm giác mình vừa sa vào bẫy, trúng phép khích tướng, nhưng dù sao trước sau gì cô vẫn phải quay về ngôi nhà này.
“Được rồi, đi thôi.” Tố Tố xoay người rời đi, đằng sau Sở Lăng Xuyên vội bắt lấy tay cô, “Bảo bối, hôm nay đừng đi.”
“Vậy, vậy anh ở lại một mình đi, em muốn trở về tìm con.” Tố Tố hung dữ nhìn anh, cảm giác anh có ý đồ xấu, cô mới không muốn anh được như ý.
“Đừng, bảo bối, anh đi với em.”
Trận này Sở Lăng Xuyên toàn thắng, tiếp theo, anh cần phải nỗ lực nhiều hơn. Đồng chí An Nhược Tố hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Lăng Xuyên sói đuôi dài!
Lúc hai người trở về, Tiểu Bao đã sớm tỉnh lại. Cu cậu hôm nay phạm sai lầm, nghiêm túc ngồi nghe phê bình của ba mẹ.
Cu cậu há hốc miệng, nước miếng chảy cả ra ngoài, đôi mắt to tròn lúng liếng có vẻ vô cùng nhập tâm.
Sở Lăng Xuyên và Tố Tố nói một hồi, cuối cùng anh hỏi: “An Địch, ba mẹ nói con có hiểu không?”
Tiểu Bao muốn đứng dậy, nào biết chưa kịp đứng lên đã ngã xuống ghế, nước miếng rơi tí tách xuống quần.
Sở Lăng Xuyên ôm cu cậu vào ngực, hôn lên má hỏi, “Con trai, ba có dọa con không?”
Phốc! Tố Tố muốn xỉu, cô không còn gì để nói với anh, mới vừa rồi còn nghiêm túc giáo dục con, vậy chẳng phải đều uổng phí sao?
“Sở Lăng Xuyên, sao anh lại như vậy?” Tố Tố trừng anh, đúng là cần ăn đòn.
Bình luận facebook