Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-215
Chương 119-3: Em là bảo bối của anh. Bảo bối, anh nghĩ muốn em. 3
Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử cúi đầu nhìn cái loại máy móc gì đó đang ở trong tay của mình. Đầu ngón tay nhỏ của nhóc cứ di đi di lại ở trên bề mặt của máy cạo râu, vô tình đầu ngón tay ấn vào trên cái chốt mở máy. Chiếc máy cạo râu hoạt động vang lên ong ong.
Tiểu Bao Tử thì thật giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng kinh sợ vậy, liền run lên. Một phát, nhóc liền vứt cái máy cạo râu còn đang rung rung chạy kêu vo vo ở trong tay mình xuống trên mặt đất. "Oa" một tiếng khóc lên, cũng nhanh chóng đứng lên, chạy nhanh về phía Tố Tố đang ở cách nhóc gần nhất, bổ nhào vào trên chân cô.
Trong cặp mắt to như trái nho đen kia đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Tố Tố, @MeBau* [email protected]@ ngón tay nhỏ chỉ vào cái cạo râu vẫn đang còn kêu vang lên ong ong kia, trên mặt lộ ra biểu tình hơi sợ hãi, ê ê a a nói với Tố Tố cái gì đó.
Cậu nhóc bị sợ tới mức khóc òa lên như vậy làm cho người lớn trong nhà cũng không thể không nở nụ cười hiền hậu. Tố Tố ôm lấy con trai, ôm vào trong ngực, không thể nào kìm giữ được tiếng cười, dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Cục cưng đừng sợ nhé, cái kia là máy cạo râu của ông ngoại thôi, không sợ nhé!"
An Quốc Đống cũng cười đến không dừng được. Ông đi qua cầm máy cạo râu của mình lên, để máy thổi mạnh ở trên quai hàm để làm mẫu. Ông muốn làm cho cậu nhóc không bị sợ hãi, xem này, cái máy này là để dùng như thế này nhé, nó không cắn người đâu. Thế nhưng, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tiểu Bao Tử kia vẫn cứ mím chặt môi, nước mắt lưng tròng, khiến người ta phải đau lòng.
Tay Sở Lăng Xuyên đưa lên vuốt cằm, nhìn thấy đôi mắt của con trai ngập tràn nước mắt long lanh như vậy, cũng bật cười. Cậu nhóc này, không sợ trời không sợ đất, lại bị cái máy cạo râu kia hù dọa sợ. Đứa nhỏ vẫn chính là đứa nhỏ, tuy rằng vừa thông minh hiểu chuyện, lại vừa đáng yêu, nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc con còn chưa đến hai tuổi.
Mà Tố Tố cũng không khỏi nhớ lại lần trước cô đưa Tiểu Bao Tử đi cắt tóc. Thợ cắt tóc cũng lấy cái máy cắt tóc chạy bằng điện ra bật lên, vừa mới đưa sát vào gần đầu của cậu nhóc, cậu nhóc cũng liền khóc lớn. Cho nên thợ cắt tóc cũng đành phải dùng kéo cắt tóc để cắt tóc vậy. Trẻ con đều giống nhau, đều sợ bị cạo đầu bằng máy.
Lúc này cậu nhóc lại mở cái máy cạo râu kia ra, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thật đúng rất giống với cái máy cắt tóc kia, nên cậu nhóc đã bị hù sợ, Nghĩ lại một màn vừa rồi kia, Tố Tố lại không nhịn được cười, cũng cúi xuống hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc.
Sở Lăng Xuyên đi qua, ôm lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố. Anh đặt con trai ở trên vai, mang theo Tiểu Bao Tử chạy trong nhà... Cậu nhóc lại cười rộ lên khanh khách! Thật sự là trẻ con khóc cũng dễ dàng, cười cũng không khó chút nào.
Rất nhanh cũng đến buổi trưa. Tố Tố đi làm cơm trưa, Lý Nguyệt Hương hỗ trợ. An Quốc Đống thì nhàn nhã nhất, ông đến ở trong thư phòng để luyện chữ. Sở Lăng Xuyên thì phụ trách chơi với con trai, dỗ cho con trẻ chơi đùa vui vẻ là tốt rồi.
Tiểu Bao Tử nằm sấp ở trên tấm thảm chuyên dụng của mình. Sở Lăng Xuyên cũng nằm sấp người xuống. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onHai cha con nằm đầu đối với đầu. Anh nhìn Tiểu Bao Tử, hỏi muốn thăm dò cậu nhóc: "Con trai, tối hôm nay lại cùng ba ba trở về nhà mà đêm qua con ngủ ở đấy nhé?"
Cặp mắt to đen bóng của Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Xuyên, tựa như đang tự hỏi. Một lát sau, cậu dùng sức lắc lắc đầu, còn đạp đạp cái chân, bò về phía trước, đầu kề với đầu của Sở Lăng Xuyên, dùng sức đẩy, muốn đẩy lui Sở Lăng Xuyên về phía sau.
Sở Lăng Xuyên làm bộ khí lực nhỏ, bị Tiểu Bao Tử đánh bại, liền lui về phía sau một ít, còn nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Con trai, về sau này, vào ngày nghỉ lúc ba ba trở lại, chúng ta liền qua nhà ở bên kia để sống nhé, bình thường con cùng mẹ và ông ngoại bà ngoại sẽ ở bên này."
Tiểu Bao Tử vẫn lắc đầu như trước. Ở nơi này thật là tốt, có thể nhìn thấy ba mẹ, cũng có thể nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại, không giống như đi đến chỗ làm việc của Sở Lăng Xuyên. Đến đó là chuyện bất đắc dĩ thôi, trong lòng cậu nhóc hiểu điều này rất rõ.
Mềm nói không được, Sở Lăng Xuyên đành phải dùng biện pháp mạnh mẽ rồi. Anh nói với Tiểu Bao Tử thật nghiêm túc: "Con trai, buổi tối sẽ trở nhà mình ở bên kia, quyết định như vậy nhé, nghe lời ba ba!"
Tiểu Bao Tử một bên lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé còn bưng kín đầu vẻ thống khổ, tựa như bị ba ba làm cho mình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nhóc ngẩng đầu lên, lắc đầu, trong cái miệng nhỏ còn kêu lên: "No!"
Sở Lăng Xuyên lại một lần nữa bị khiếp sợ. Anh mở to cặp mắt thâm thúy của mình mà nhìn nhóc con đang ở trước mắt này. Anh thế nhưng đã bị cậu nhóc bắn ra một cái từ đơn tiếng Anh kia làm cho anh kinh ngạc, còn học nói cái từ “No” kia ở đâu vậy? Làm cho người lớn cũng phải rất giật mình rồi !
Trong lòng Sở Lăng Xuyên thì vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ. Anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện lại thuyết phục con trai đi về nhà nữa, chỉ là cố ý trêu chọc cậu nhóc: "Con trai tài giỏi của ba, ba ba yêu con nhất, hôm nay con cùng ba ba về nhà, ngày mai ba lại đưa con tới nhà ông ngoại nhé!"
Tiểu Bao Tử liền ngồi dậy, hai mắt to trợn to lên một cái nhìn Sở Lăng Xuyên. Hai bàn tay nhỏ nâng chặt lấy mặt mình, dùng sức chen lách, cái miệng nhỏ liền dẩu lên, dùng vậy cái giọng nói non nớt đáng yêu thật bất đắc dĩ hô lên thật to: "No! No!"
Sở Lăng Xuyên cười đến trong lòng co rút lại. Anh đưa tay chọc lét vào cái bụng nhỏ của Tiểu Bao Tử một chút, "Con trai, như vậy không được, hôm nay con phải cùng ba ba đi về nhà, phải nghe ba ba! Ba ba nói là phải nghe!"
Tiểu Bao Tử bị ba ba chọc lét buồn buồn trong người, cười rộ lên khanh khách. Thời điểm cậu nhóc lui thân mình về phía sau, lại bị mất thăng bằng, liền trực tiếp ngã người ra phía sau ở trên mặt đất, đôi chân trần giơ lên, chọc Sở Lăng Xuyên lại cười một trận không ngừng.
Lúc này cơm trưa cũng sửa soạn xong. Tố Tố đi ra gọi hai cha con đi ăn cơm, lại đi gọi cha của mình. Sở Lăng Xuyên đứng lên, bế bổng nhóc con không chịu nghe lời kia lên, tung cao lên sau đó lại đỡ lấy. Anh vừa mạnh mẽ hôn con trai một cái, sau đó ở trong tiếng cười của Tiểu Bao Tử đi đến phòng ăn.
Sở Lăng Xuyên lúc này lại nhớ tới, Tố Tố nói chỉ cần con trai đồng ý về nhà, thì cô trở về. Chẳng lẽ thời điểm trước đó cô đã biết trước là kết quả sẽ là như vậy hay sao? Nếu đúng là như vậy, người phụ nữ này cũng quá tinh quái đi thôi?
Bữa cơm chiều, vẫn là vô cùng náo nhiệt như cũ. Sau khi ăn xong người một nhà đều ở phòng khách để xem tivi. Tiểu Bao Tử cũng đang sử dụng cái tinh lực bất tận của mình để mà ép buộc mấy người lớn, hơn nữa trông nhóc còn rất vui vẻ khi ép buộc người ta.
Thời gian không sai biệt lắm đã đến lúc đi ngủ. Mọi người cũng đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, Sở Lăng Xuyên phụ trách tắm rửa cho Tiểu Bao Tử cùng với mình. Sau khi tắm rửa cho Tiểu Bao Tử xong, anh giao cậu nhóc lại cho Tố Tố, bản thân lại đi lấy một chậu nước ấm đặt ở dưới, sau đó ngồi ở bên cạnh giường để ngâm châm. Tiểu Bao Tử không chịu ngủ, Tố Tố đành phải mặc quần áo cho nhóc, để cho nhóc chơi đùa ở trong phòng ngủ. Cậu nhóc nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi ở bên giường ngâm chân như vậy, bản thân liền di chuyển một cái ghế băng nhỏ đến ở bên cạnh, nhìn xem Sở Lăng Xuyên rồi lại nhìn bàn chân to tướng của anh. Nhóc liền đưa chân lên chân lên đòi với vào bên trong. Sở Lăng Xuyên cầm lại bàn chân trần của nhóc: "Bỏng, nóng đấy! Con còn quá nhỏ, như vậy sẽ bị nóng."
Bỏng, nóng, thế vì sao chân của ba ba lại để ở bên trong thì được? Tiểu Bao Tử nóng nảy, đi qua túm lấy đùi anh, sợ anh bị nóng bỏng mất chân, hạ giọng xuống vội nói: "Nước nóng, nước nóng."
Editor: Mẹ Bầu
Tiểu Bao Tử cúi đầu nhìn cái loại máy móc gì đó đang ở trong tay của mình. Đầu ngón tay nhỏ của nhóc cứ di đi di lại ở trên bề mặt của máy cạo râu, vô tình đầu ngón tay ấn vào trên cái chốt mở máy. Chiếc máy cạo râu hoạt động vang lên ong ong.
Tiểu Bao Tử thì thật giống như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng kinh sợ vậy, liền run lên. Một phát, nhóc liền vứt cái máy cạo râu còn đang rung rung chạy kêu vo vo ở trong tay mình xuống trên mặt đất. "Oa" một tiếng khóc lên, cũng nhanh chóng đứng lên, chạy nhanh về phía Tố Tố đang ở cách nhóc gần nhất, bổ nhào vào trên chân cô.
Trong cặp mắt to như trái nho đen kia đều là nước mắt. Tiểu Bao Tử nước mắt lưng tròng nhìn Tố Tố, @MeBau* [email protected]@ ngón tay nhỏ chỉ vào cái cạo râu vẫn đang còn kêu vang lên ong ong kia, trên mặt lộ ra biểu tình hơi sợ hãi, ê ê a a nói với Tố Tố cái gì đó.
Cậu nhóc bị sợ tới mức khóc òa lên như vậy làm cho người lớn trong nhà cũng không thể không nở nụ cười hiền hậu. Tố Tố ôm lấy con trai, ôm vào trong ngực, không thể nào kìm giữ được tiếng cười, dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Cục cưng đừng sợ nhé, cái kia là máy cạo râu của ông ngoại thôi, không sợ nhé!"
An Quốc Đống cũng cười đến không dừng được. Ông đi qua cầm máy cạo râu của mình lên, để máy thổi mạnh ở trên quai hàm để làm mẫu. Ông muốn làm cho cậu nhóc không bị sợ hãi, xem này, cái máy này là để dùng như thế này nhé, nó không cắn người đâu. Thế nhưng, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Tiểu Bao Tử kia vẫn cứ mím chặt môi, nước mắt lưng tròng, khiến người ta phải đau lòng.
Tay Sở Lăng Xuyên đưa lên vuốt cằm, nhìn thấy đôi mắt của con trai ngập tràn nước mắt long lanh như vậy, cũng bật cười. Cậu nhóc này, không sợ trời không sợ đất, lại bị cái máy cạo râu kia hù dọa sợ. Đứa nhỏ vẫn chính là đứa nhỏ, tuy rằng vừa thông minh hiểu chuyện, lại vừa đáng yêu, nhưng vẫn chỉ là một cậu nhóc con còn chưa đến hai tuổi.
Mà Tố Tố cũng không khỏi nhớ lại lần trước cô đưa Tiểu Bao Tử đi cắt tóc. Thợ cắt tóc cũng lấy cái máy cắt tóc chạy bằng điện ra bật lên, vừa mới đưa sát vào gần đầu của cậu nhóc, cậu nhóc cũng liền khóc lớn. Cho nên thợ cắt tóc cũng đành phải dùng kéo cắt tóc để cắt tóc vậy. Trẻ con đều giống nhau, đều sợ bị cạo đầu bằng máy.
Lúc này cậu nhóc lại mở cái máy cạo râu kia ra, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn thật đúng rất giống với cái máy cắt tóc kia, nên cậu nhóc đã bị hù sợ, Nghĩ lại một màn vừa rồi kia, Tố Tố lại không nhịn được cười, cũng cúi xuống hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc.
Sở Lăng Xuyên đi qua, ôm lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố. Anh đặt con trai ở trên vai, mang theo Tiểu Bao Tử chạy trong nhà... Cậu nhóc lại cười rộ lên khanh khách! Thật sự là trẻ con khóc cũng dễ dàng, cười cũng không khó chút nào.
Rất nhanh cũng đến buổi trưa. Tố Tố đi làm cơm trưa, Lý Nguyệt Hương hỗ trợ. An Quốc Đống thì nhàn nhã nhất, ông đến ở trong thư phòng để luyện chữ. Sở Lăng Xuyên thì phụ trách chơi với con trai, dỗ cho con trẻ chơi đùa vui vẻ là tốt rồi.
Tiểu Bao Tử nằm sấp ở trên tấm thảm chuyên dụng của mình. Sở Lăng Xuyên cũng nằm sấp người xuống. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onHai cha con nằm đầu đối với đầu. Anh nhìn Tiểu Bao Tử, hỏi muốn thăm dò cậu nhóc: "Con trai, tối hôm nay lại cùng ba ba trở về nhà mà đêm qua con ngủ ở đấy nhé?"
Cặp mắt to đen bóng của Tiểu Bao Tử nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Xuyên, tựa như đang tự hỏi. Một lát sau, cậu dùng sức lắc lắc đầu, còn đạp đạp cái chân, bò về phía trước, đầu kề với đầu của Sở Lăng Xuyên, dùng sức đẩy, muốn đẩy lui Sở Lăng Xuyên về phía sau.
Sở Lăng Xuyên làm bộ khí lực nhỏ, bị Tiểu Bao Tử đánh bại, liền lui về phía sau một ít, còn nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Con trai, về sau này, vào ngày nghỉ lúc ba ba trở lại, chúng ta liền qua nhà ở bên kia để sống nhé, bình thường con cùng mẹ và ông ngoại bà ngoại sẽ ở bên này."
Tiểu Bao Tử vẫn lắc đầu như trước. Ở nơi này thật là tốt, có thể nhìn thấy ba mẹ, cũng có thể nhìn thấy ông ngoại và bà ngoại, không giống như đi đến chỗ làm việc của Sở Lăng Xuyên. Đến đó là chuyện bất đắc dĩ thôi, trong lòng cậu nhóc hiểu điều này rất rõ.
Mềm nói không được, Sở Lăng Xuyên đành phải dùng biện pháp mạnh mẽ rồi. Anh nói với Tiểu Bao Tử thật nghiêm túc: "Con trai, buổi tối sẽ trở nhà mình ở bên kia, quyết định như vậy nhé, nghe lời ba ba!"
Tiểu Bao Tử một bên lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé còn bưng kín đầu vẻ thống khổ, tựa như bị ba ba làm cho mình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nhóc ngẩng đầu lên, lắc đầu, trong cái miệng nhỏ còn kêu lên: "No!"
Sở Lăng Xuyên lại một lần nữa bị khiếp sợ. Anh mở to cặp mắt thâm thúy của mình mà nhìn nhóc con đang ở trước mắt này. Anh thế nhưng đã bị cậu nhóc bắn ra một cái từ đơn tiếng Anh kia làm cho anh kinh ngạc, còn học nói cái từ “No” kia ở đâu vậy? Làm cho người lớn cũng phải rất giật mình rồi !
Trong lòng Sở Lăng Xuyên thì vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ. Anh cũng chẳng quan tâm đến chuyện lại thuyết phục con trai đi về nhà nữa, chỉ là cố ý trêu chọc cậu nhóc: "Con trai tài giỏi của ba, ba ba yêu con nhất, hôm nay con cùng ba ba về nhà, ngày mai ba lại đưa con tới nhà ông ngoại nhé!"
Tiểu Bao Tử liền ngồi dậy, hai mắt to trợn to lên một cái nhìn Sở Lăng Xuyên. Hai bàn tay nhỏ nâng chặt lấy mặt mình, dùng sức chen lách, cái miệng nhỏ liền dẩu lên, dùng vậy cái giọng nói non nớt đáng yêu thật bất đắc dĩ hô lên thật to: "No! No!"
Sở Lăng Xuyên cười đến trong lòng co rút lại. Anh đưa tay chọc lét vào cái bụng nhỏ của Tiểu Bao Tử một chút, "Con trai, như vậy không được, hôm nay con phải cùng ba ba đi về nhà, phải nghe ba ba! Ba ba nói là phải nghe!"
Tiểu Bao Tử bị ba ba chọc lét buồn buồn trong người, cười rộ lên khanh khách. Thời điểm cậu nhóc lui thân mình về phía sau, lại bị mất thăng bằng, liền trực tiếp ngã người ra phía sau ở trên mặt đất, đôi chân trần giơ lên, chọc Sở Lăng Xuyên lại cười một trận không ngừng.
Lúc này cơm trưa cũng sửa soạn xong. Tố Tố đi ra gọi hai cha con đi ăn cơm, lại đi gọi cha của mình. Sở Lăng Xuyên đứng lên, bế bổng nhóc con không chịu nghe lời kia lên, tung cao lên sau đó lại đỡ lấy. Anh vừa mạnh mẽ hôn con trai một cái, sau đó ở trong tiếng cười của Tiểu Bao Tử đi đến phòng ăn.
Sở Lăng Xuyên lúc này lại nhớ tới, Tố Tố nói chỉ cần con trai đồng ý về nhà, thì cô trở về. Chẳng lẽ thời điểm trước đó cô đã biết trước là kết quả sẽ là như vậy hay sao? Nếu đúng là như vậy, người phụ nữ này cũng quá tinh quái đi thôi?
Bữa cơm chiều, vẫn là vô cùng náo nhiệt như cũ. Sau khi ăn xong người một nhà đều ở phòng khách để xem tivi. Tiểu Bao Tử cũng đang sử dụng cái tinh lực bất tận của mình để mà ép buộc mấy người lớn, hơn nữa trông nhóc còn rất vui vẻ khi ép buộc người ta.
Thời gian không sai biệt lắm đã đến lúc đi ngủ. Mọi người cũng đi rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, Sở Lăng Xuyên phụ trách tắm rửa cho Tiểu Bao Tử cùng với mình. Sau khi tắm rửa cho Tiểu Bao Tử xong, anh giao cậu nhóc lại cho Tố Tố, bản thân lại đi lấy một chậu nước ấm đặt ở dưới, sau đó ngồi ở bên cạnh giường để ngâm châm. Tiểu Bao Tử không chịu ngủ, Tố Tố đành phải mặc quần áo cho nhóc, để cho nhóc chơi đùa ở trong phòng ngủ. Cậu nhóc nhìn thấy Sở Lăng Xuyên ngồi ở bên giường ngâm chân như vậy, bản thân liền di chuyển một cái ghế băng nhỏ đến ở bên cạnh, nhìn xem Sở Lăng Xuyên rồi lại nhìn bàn chân to tướng của anh. Nhóc liền đưa chân lên chân lên đòi với vào bên trong. Sở Lăng Xuyên cầm lại bàn chân trần của nhóc: "Bỏng, nóng đấy! Con còn quá nhỏ, như vậy sẽ bị nóng."
Bỏng, nóng, thế vì sao chân của ba ba lại để ở bên trong thì được? Tiểu Bao Tử nóng nảy, đi qua túm lấy đùi anh, sợ anh bị nóng bỏng mất chân, hạ giọng xuống vội nói: "Nước nóng, nước nóng."
Bình luận facebook