Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-247
Chương 123-8: Đứa con chính là suối nguồn vui vẻ 8
Editor: Mẹ Bầu
Môi của anh thỉnh thoảng cũng hôn hít lấy môi của cô một chút. Tố Tố cúi đầu, môi của anh dừng ở trên trán của cô. Tầm mắt của cô lại rơi vào trên ngực anh. Cô không nhịn được mà đưa tay lên, cẩn thận từng ly từng tí xoa xoa lên vết sẹo chỉ thiếu một chút nữa làm anh mất mạng kia. Cô không có cách tưởng tượng được, thời điểm bị viên đạn xuyên thấu vào nơi này, anh đã đau đớn đến cỡ nào! Cô không thể nào tưởng tượng được máu tươi chảy đầm đìa như thế nào, không cách nào tưởng tượng được, anh đã làm thế nào mà tìm được đường sống trong chỗ chết, càng không cách nào tưởng tượng được, trong hai năm qua, anh đã trải qua nguy cơ trùng trùng như thế nào.
Kỳ thực những chuyện này, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô từng đã nghĩ tới, từng đã lo lắng đến. Suy nghĩ xem anh ở đâu, có bị nguy hiểm hay không? Anh đang làm cái gì, có phải đang bị thương hay không. Nhưng mà từ sự chờ đợi đến đau lòng, hết thảy đều trở nên chết lặng.
Lần đầu tiên nhìn thấy vết thương của anh, cô đau lòng, khóc không thôi. Lần thứ hai nhìn thấy, cô vẫn khóc như cũ. Đến bây giờ nhìn đến vết thương kia, cô vẫn muốn khóc như trước! Đó là một loại cảm xúc khó có thể nói ra được thành lời.
"Anh có còn đau không?" Cô ngây ngốc hỏi một câu, hiện tại khẳng định là không đau nữa rồi, nhưng lúc trước nhất định rất đau rất đau. Sở Lăng Xuyên cầm tay cô, cười cười: "Sớm đã không đau rồi, bảo bối, không có chuyện gì đâu, không đáng sợ như vậy! Hiện tại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh không phải là vẫn mạnh khỏe như rồng như hổ đó sao! Em đừng suy nghĩ nữa! Đi, đi tắm rửa nào."
Sở Lăng Xuyên nói tránh nặng tìm nhẹ, cũng đứng dậy, đỡ Tố Tố dậy. Anh ôm cô cùng đi tắm rửa. Thật tốt, bảo bối của anh vẫn còn đau lòng vì anh. Chẳng sợ cô không ưa thích anh nữa rồi, bởi vì cô vẫn còn để ý đến anh. Cô là một người thiện lương, khiến cho không người nào không thể không thương yêu một cô gái tốt.
Đêm lặng lẽ đi qua, lại nghênh đón một ngày mới. Buổi sáng sớm, sau khi ăn điểm tâm xong, Sở Lăng Xuyên nói có việc đi ra ngoài, còn nói, một lát nữa anh trở về, sẽ mang Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi dạo ở trên trấn.
Đi ra ngoài chơi cũng tốt, Tố Tố và Tiểu Bao Tử cùng ở nhà chờ, cũng thuận tiện làm chút việc nhà. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Cô giặt giũ quần áo gì đó. Chờ cô đến khi cô mang quần áo đi ra ngoài để phơi, thì Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại tới. Anh bảo với cô mang Tiểu Bao Tử đi xuống lầu, anh đang ở dưới lầu chờ hai mẹ con, chứ không đi lên trên đó nữa.
Tố Tố sớm liền chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần tùy thời là xuất phát. Cô ôm Tiểu Bao Tử, cầm túi, bên trong có bình nước nhỏ của Tiểu Bao Tử, sau đó cũng đi xuống lầu. Thế nhưng chờ cô ra khỏi nhà, đi xuống dưới lầu thì đã thấy Sở Lăng Xuyên đang ở cùng với một người phụ nữ mặc quân trang đang trò chuyện gì đó.
Sở Lăng Xuyên đưa lưng về phía cô, còn nữ đồng chí kia thì vừa vặn đứng hơi xê xích với Sở Lăng Xuyên một chút. Tố Tố có thể nhìn thấy được mặt của người nữ đồng chí kia. Bất quá, lực chú ý của người nữ đồng chí kia đều đã dồn hết ở trên người Sở Lăng Xuyên, tựa như không chú ý tới sự xuất hiện của cô.
Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng vì ở cự ly gần, cho nên, bọn họ nói chuyện với nhau cái gì, cô cũng đều nghe được hết. Chủ yếu là toàn người nữ đồng chí kia nói chuyện: "Thủ trưởng, tôi dự tính thì ngài cũng đã uống hết thuốc rồi, nhưng cũng vẫn chưa thấy ngài đi đến lấy thuốc. Tôi khẳng định là ngài bận công tác quá nên quên mất đi rồi. Bao tử của ngài không được tốt, mà thuốc này phải dùng đúng hạn thì mới có hiệu quả. Hôm nay tôi nghỉ ngơi, cho nên mới đến đây để đưa thuốc cho ngài. A, đúng rồi, hôm nay là tiết Đoan Ngọ, tôi có mang theo bánh chưng để cho ngài nếm thử."
Người nữ kia đồng chí lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn Sở Lăng Xuyên không hề chớp mắt. Trong ánh mắt nhìn đều là sự sùng bái lẫn ái mộ, thậm chí còn có mấy phần ngượng ngùng. Tố Tố nhìn, trong nháy mắt cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Bên tai cũng nhớ tới giọng nói của Sở Lăng Xuyên, thật đông cứng mà cũng rất khách khí, hơn nữa khẩu khí khi nói vẫn mang tính chất của một người lãnh đạo: "Thế này thì thật là đã làm phiền đồng chí quá rồi, đã để cho đồng chí phải tự mình đưa thuốc tới. Lần sau bản thân tôi sẽ nhớ tự đi qua đó để lấy thuốc. Thuốc thì tôi xin nhận, còn bánh chưng thì đồng chí cứ giữ lại thôi..."
Sở Lăng Xuyên còn đang nói chưa dứt lời, thì Tiểu Bao Tử đã gọi to một tiếng: "Ba ba!"
Một tiếng kêu này của Tiểu Bao Tử, đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Sở Lăng Xuyên nhét thuốc vào trong túi áo, cũng xoay người hướng về phía con trai cùng bà xã của mình nở nụ cười. Lúc này Tố Tố cũng phục hồi tinh thần lại, ôm Tiểu Bao Tử đi qua.
Không đợi Tố Tố nói chuyện, người nữ đồng chí kia giật mình một cái, bộ dạng lộ rõ vẻ thất vọng, hỏi Sở Lăng Xuyên: "Thủ trưởng... Ngài, ngài đã kết hôn rồi sao?"
Sở Lăng Xuyên ôm con trai đi lại, cũng cầm lấy tay của Tố Tố, nói với người nữ đồng chí kia: "Vị này là bà xã của tôi, đây là con trai tôi. Con trai, con chào dì đi."
Tiểu Bao Tử rất lễ phép chào: "Dì."
Sắc mặt bác sĩ Chung có chút mất tự nhiên. Cô đưa tay tùy ý nắm lấy tay của Tiểu Bao Tử một chút: "Thủ trưởng, con trai của ngài lớn như vậy rồi kia à? Bé lớn lên nhìn thật đáng yêu, chắc độ hơn một tuổi rồi nhỉ?"
Tố Tố cũng cười cười, trả lời thay Sở Lăng Xuyên: "Cháu đã được một tuổi rưỡi rồi."
"Thủ trưởng, ngài phải nhớ uống thuốc đúng hạn đó, uống hết rồi lại tiếp tục đi lấy thuốc. Chị dâu, tôi còn có việc, không quấy rầy mọi người nữa! Hẹn gặp lại." Rốt cục bác sĩ Chung cũng khôi phục lại tự nhiên, sau khi nâng tay chào, liền xoay người đi rồi, trong tay là bánh chưng mà cô đã mang đến.
Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao Tử, một tay nắm lấy tay của Tố Tố, đi về hướng vị trí xe đang dừng, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi thôi, hôm nay anh mang hai bảo bối của nhà chúng ta đi chơi nhé."
Hai cha con hứng trí rất cao, còn Tố Tố đột nhiên lại không thấy có hứng trí nữa!
Editor: Mẹ Bầu
Môi của anh thỉnh thoảng cũng hôn hít lấy môi của cô một chút. Tố Tố cúi đầu, môi của anh dừng ở trên trán của cô. Tầm mắt của cô lại rơi vào trên ngực anh. Cô không nhịn được mà đưa tay lên, cẩn thận từng ly từng tí xoa xoa lên vết sẹo chỉ thiếu một chút nữa làm anh mất mạng kia. Cô không có cách tưởng tượng được, thời điểm bị viên đạn xuyên thấu vào nơi này, anh đã đau đớn đến cỡ nào! Cô không thể nào tưởng tượng được máu tươi chảy đầm đìa như thế nào, không cách nào tưởng tượng được, anh đã làm thế nào mà tìm được đường sống trong chỗ chết, càng không cách nào tưởng tượng được, trong hai năm qua, anh đã trải qua nguy cơ trùng trùng như thế nào.
Kỳ thực những chuyện này, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô từng đã nghĩ tới, từng đã lo lắng đến. Suy nghĩ xem anh ở đâu, có bị nguy hiểm hay không? Anh đang làm cái gì, có phải đang bị thương hay không. Nhưng mà từ sự chờ đợi đến đau lòng, hết thảy đều trở nên chết lặng.
Lần đầu tiên nhìn thấy vết thương của anh, cô đau lòng, khóc không thôi. Lần thứ hai nhìn thấy, cô vẫn khóc như cũ. Đến bây giờ nhìn đến vết thương kia, cô vẫn muốn khóc như trước! Đó là một loại cảm xúc khó có thể nói ra được thành lời.
"Anh có còn đau không?" Cô ngây ngốc hỏi một câu, hiện tại khẳng định là không đau nữa rồi, nhưng lúc trước nhất định rất đau rất đau. Sở Lăng Xuyên cầm tay cô, cười cười: "Sớm đã không đau rồi, bảo bối, không có chuyện gì đâu, không đáng sợ như vậy! Hiện tại, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn anh không phải là vẫn mạnh khỏe như rồng như hổ đó sao! Em đừng suy nghĩ nữa! Đi, đi tắm rửa nào."
Sở Lăng Xuyên nói tránh nặng tìm nhẹ, cũng đứng dậy, đỡ Tố Tố dậy. Anh ôm cô cùng đi tắm rửa. Thật tốt, bảo bối của anh vẫn còn đau lòng vì anh. Chẳng sợ cô không ưa thích anh nữa rồi, bởi vì cô vẫn còn để ý đến anh. Cô là một người thiện lương, khiến cho không người nào không thể không thương yêu một cô gái tốt.
Đêm lặng lẽ đi qua, lại nghênh đón một ngày mới. Buổi sáng sớm, sau khi ăn điểm tâm xong, Sở Lăng Xuyên nói có việc đi ra ngoài, còn nói, một lát nữa anh trở về, sẽ mang Tố Tố và Tiểu Bao Tử đi dạo ở trên trấn.
Đi ra ngoài chơi cũng tốt, Tố Tố và Tiểu Bao Tử cùng ở nhà chờ, cũng thuận tiện làm chút việc nhà. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Cô giặt giũ quần áo gì đó. Chờ cô đến khi cô mang quần áo đi ra ngoài để phơi, thì Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại tới. Anh bảo với cô mang Tiểu Bao Tử đi xuống lầu, anh đang ở dưới lầu chờ hai mẹ con, chứ không đi lên trên đó nữa.
Tố Tố sớm liền chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần tùy thời là xuất phát. Cô ôm Tiểu Bao Tử, cầm túi, bên trong có bình nước nhỏ của Tiểu Bao Tử, sau đó cũng đi xuống lầu. Thế nhưng chờ cô ra khỏi nhà, đi xuống dưới lầu thì đã thấy Sở Lăng Xuyên đang ở cùng với một người phụ nữ mặc quân trang đang trò chuyện gì đó.
Sở Lăng Xuyên đưa lưng về phía cô, còn nữ đồng chí kia thì vừa vặn đứng hơi xê xích với Sở Lăng Xuyên một chút. Tố Tố có thể nhìn thấy được mặt của người nữ đồng chí kia. Bất quá, lực chú ý của người nữ đồng chí kia đều đã dồn hết ở trên người Sở Lăng Xuyên, tựa như không chú ý tới sự xuất hiện của cô.
Tuy rằng giọng nói không lớn, nhưng vì ở cự ly gần, cho nên, bọn họ nói chuyện với nhau cái gì, cô cũng đều nghe được hết. Chủ yếu là toàn người nữ đồng chí kia nói chuyện: "Thủ trưởng, tôi dự tính thì ngài cũng đã uống hết thuốc rồi, nhưng cũng vẫn chưa thấy ngài đi đến lấy thuốc. Tôi khẳng định là ngài bận công tác quá nên quên mất đi rồi. Bao tử của ngài không được tốt, mà thuốc này phải dùng đúng hạn thì mới có hiệu quả. Hôm nay tôi nghỉ ngơi, cho nên mới đến đây để đưa thuốc cho ngài. A, đúng rồi, hôm nay là tiết Đoan Ngọ, tôi có mang theo bánh chưng để cho ngài nếm thử."
Người nữ kia đồng chí lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn Sở Lăng Xuyên không hề chớp mắt. Trong ánh mắt nhìn đều là sự sùng bái lẫn ái mộ, thậm chí còn có mấy phần ngượng ngùng. Tố Tố nhìn, trong nháy mắt cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Bên tai cũng nhớ tới giọng nói của Sở Lăng Xuyên, thật đông cứng mà cũng rất khách khí, hơn nữa khẩu khí khi nói vẫn mang tính chất của một người lãnh đạo: "Thế này thì thật là đã làm phiền đồng chí quá rồi, đã để cho đồng chí phải tự mình đưa thuốc tới. Lần sau bản thân tôi sẽ nhớ tự đi qua đó để lấy thuốc. Thuốc thì tôi xin nhận, còn bánh chưng thì đồng chí cứ giữ lại thôi..."
Sở Lăng Xuyên còn đang nói chưa dứt lời, thì Tiểu Bao Tử đã gọi to một tiếng: "Ba ba!"
Một tiếng kêu này của Tiểu Bao Tử, đã cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. Sở Lăng Xuyên nhét thuốc vào trong túi áo, cũng xoay người hướng về phía con trai cùng bà xã của mình nở nụ cười. Lúc này Tố Tố cũng phục hồi tinh thần lại, ôm Tiểu Bao Tử đi qua.
Không đợi Tố Tố nói chuyện, người nữ đồng chí kia giật mình một cái, bộ dạng lộ rõ vẻ thất vọng, hỏi Sở Lăng Xuyên: "Thủ trưởng... Ngài, ngài đã kết hôn rồi sao?"
Sở Lăng Xuyên ôm con trai đi lại, cũng cầm lấy tay của Tố Tố, nói với người nữ đồng chí kia: "Vị này là bà xã của tôi, đây là con trai tôi. Con trai, con chào dì đi."
Tiểu Bao Tử rất lễ phép chào: "Dì."
Sắc mặt bác sĩ Chung có chút mất tự nhiên. Cô đưa tay tùy ý nắm lấy tay của Tiểu Bao Tử một chút: "Thủ trưởng, con trai của ngài lớn như vậy rồi kia à? Bé lớn lên nhìn thật đáng yêu, chắc độ hơn một tuổi rồi nhỉ?"
Tố Tố cũng cười cười, trả lời thay Sở Lăng Xuyên: "Cháu đã được một tuổi rưỡi rồi."
"Thủ trưởng, ngài phải nhớ uống thuốc đúng hạn đó, uống hết rồi lại tiếp tục đi lấy thuốc. Chị dâu, tôi còn có việc, không quấy rầy mọi người nữa! Hẹn gặp lại." Rốt cục bác sĩ Chung cũng khôi phục lại tự nhiên, sau khi nâng tay chào, liền xoay người đi rồi, trong tay là bánh chưng mà cô đã mang đến.
Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao Tử, một tay nắm lấy tay của Tố Tố, đi về hướng vị trí xe đang dừng, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi thôi, hôm nay anh mang hai bảo bối của nhà chúng ta đi chơi nhé."
Hai cha con hứng trí rất cao, còn Tố Tố đột nhiên lại không thấy có hứng trí nữa!
Bình luận facebook