Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 126-2: Đêm nay anh không về 2
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên nôn nóng nói, "Bảo bối, anh thừa nhận, cái tính nóng nảy của anh có đôi khi quả thật rất không tốt, quả thật có thiếu giáo dục. Nhưng con trai là con của cả hai chúng ta kia mà, đúng hay không! Em đau lòng thì anh cũng đau lòng. Con trai là bảo bối của em, nó cũng là bảo bối của anh. Nhưng mà, anh đã làm sai rồi, về sau anh sẽ dạy dỗ con nếu như cần phải dạy dỗ, sẽ phải quản lý nếu như cần phải quản lý. Nếu không nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên khó dạy hơn. Em nói xem, như vậy có đúng hay không?"
"Anh…" Tố Tố nghẹn lời một chút, không biết vì sao, trong lòng mình chính là cảm thấy tức giận, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng lại cảm thấy lời nói của anh rất đúng, "Em bất kể, dù sao con trai chúng ta có thể giáo dục, nhưng không thể dùng cách đánh đòn, không thể mắng nó, cũng không thể lấy hung dữ dọa nạt nó!
Con trai của em nhất định là một đứa thông minh nhu thuận lại có hiểu biết. Sự việc ngày hôm nay, anh nói oán giận đứa nhỏ ư, nó không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, nó căn bản cũng không biết là sách có ích hay vô ích như thế nào.
Anh đã đi cả một tuần lễ mới về nhà một ngày, còn cầm theo cuốn sách bại hoại đó làm chi. Anh biết rõ con trai có tật xấu thích xe sách, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh xem xong không biết cất lên cao hay sao? Con trai không hiểu những chuyện này, anh thân là một người đã từng trải qua những thê thảm, đau đớn do sự giáo huấn của người lớn như vậy, đã không biết thu dọn sách lại, anh lại còn nỡ hung dữ với con sao?"
"Anh đã sai lầm rồi, anh thực có tội, bà xã bớt giận." Sở Lăng Xuyên biết nghe lời phải nói, cũng cảm thấy hôm nay cơn tức giận lớn này của bà xã bảo bối nhà mình có chút gì đó dị thường. Anh lại đưa cái mặt tới, "Được rồi, được rồi, em không nên tức giận nữa nào. Còn tức giận nữa sẽ biến thành heo. . . A. . . ."
Chân của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố hung hăng đạp cho một cái. Anh buông lỏng ra cô, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cô tiếp tục cán vỏ sủi cảo để làm sủi cảo, nếu không nhanh chóng làm xong vỏ bánh, cơm chiều hôm nay cũng không có mà ăn nữa rồi! Cô không tức giận, không tức giận! Không phải chút chuyện nhỏ này không cần phải làm lớn ra hay sao? Cô cũng không cần biến thành heo.
Tố Tố tựa như không tức giận nữa rồi. Sở Lăng Xuyên thậm chí không cân phải biết là đã tốt lên hay là chưa, cứ thế lại áp sát lên, "Bảo bối, em đạp anh đau quá, anh được muốn an ủi, được hôn một cái! Em an ủi anh một chút đi!"
"Đi đi đi! Đã không giúp được việc gì, thì đừng có ở chỗ này quấy rối nữa!" Tố Tố thật sự tức giận rồi. Đối với cái tính nết càng ngày càng vô lại của anh, cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục động tác trong tay.
Sở Lăng Xuyên vẫn không chịu đi, vẫn ở đó náo loạn với Tố Tố. Nào hôn một cái thì cũng không phải là bận rộn lắm, nào là hôn một cái sẽ không quấy rầy cô nữa. Hoàn toàn liền giống như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy. Người ta nói đàn ông tuổi càng lớn, càng giống như một đứa trẻ, chẳng lẽ đều đã ứng nghiệm hết ở trên người anh rồi sao?
Bị anh quấy rầy không có cách nào khác, Tố Tố đành phải dừng động tác cán bột mì làm vỏ bánh sủi cảo lại, sau đó quay đầu lại nhìn về anh, "Anh cũng thật đủ phiền nhiễu đó, nhắm mắt lại, em sẽ hôn."
Bà xã muốn hiến hôn, anh nghe lời nhắm mắt. Tố Tố một mặt cười xấu xa nói: "Người anh cao lớn như vậy, em không thể với tới anh được. Anh cúi đầu xuống, cong cong cái thắt lưng cao quý của ngài một chút."
Sở Lăng Xuyên xoay người lại, cúi đầu, nghiêm mặt lại, chuẩn bị nghênh đón bà xã chủ động hiến hôn. Tố Tố nhìn cái khuôn mặt kia cương nghị anh tuấn của Sở Lăng Xuyên, xem cái bộ dạng chờ đợi được hôn môi kia của anh.
Cô nâng tay lên, một cái tát bốp in lên trên mặt anh. Sở Lăng Xuyên mở mắt ra. A ha! Anh bị chơi xấu rồi, không những anh không được hôn, mà còn bị bà xã đánh cho một cái tát, liền đưa tay lên xoa.Vừa sờ lên thấy mặt toàn bột mì.
Sở Lăng Xuyên nổi giận, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy cổ Tố Tố, cúi đầu xuống liền hôn lên môi cô. Che lại cái miệng hư đang cười ra tiếng của cô, mút lấy cái đầu lưỡi mềm yếu của cô, hấp thu hơi thở thơm tho trong miệng cô. . . .
Cơm chiều trừ bỏ sủi cảo, Sở Lăng Xuyên còn lấy thêm hai thứ đồ ăn nữa. Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sau khi đồ ăn được đưa lên bàn ăn, Sở Lăng Xuyên muốn ăn sủi cảo, nhưng lại bị Tố Tố ngăn cản: "Anh, hôm nay biểu hiện không tốt, phạt anh chỉ có thể uống canh dùng bữa."
Hừ hừ, người thích ăn sủi cảo lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đó thực sự là một sự trừng phạt thật lớn lao. Ai bảo anh chỉ vì một cuốn sách cũ nát kia mà hung dữ với cục cưng của cô. Mẹ của Tiểu Bao Tử mới chỉ nổi giận như thế đã là tương đối ngoan rồi.
Sở Lăng Xuyên ngược lại, lại hướng sang Tiểu Bao Tử để cầu cứu. Cậu nhóc đang chớp chớp mắt nhìn cha mẹ mình. Trong bàn tay nhỏ còn nắm chặt một cái sủi cảo, nhóc vừa mới cắn một miếng nhỏ, lưu lại một khoảng trống.
"Con trai, con thương yêu ba ba nhất, có phải hay không nhỉ? Hôm nay ba ba hung dữ với Tiểu Bao Tử, đã từng kiểm điểm lại mình rồi, ba ba không nên hung dữ với Tiểu Bao Tử như vậy. Con trai, con xem mẹ con lại không đồng ý cho ba ba ăn sủi cảo, là món ăn ba thích ăn nhất. Ba ba thật đáng thương, có đúng không con trai? Có đúng vậy không?"
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố hết chỗ nói rồi. Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang ba ba. Cuối cùng nhóc cúi đầu nhìn xem chiếc sủi cảo trong tay, tròng mắt đen bóng xoay xoay một hồi. Lại đánh giá lại sắc mặt của Tố Tố, cuối cùng cu cậu vươn bàn tay nhỏ bé, đưa chiếc sủi cảo mình đã cắn qua một miếng nhỏ, vẫn còn đang cầm trong tay, đưa tới bên miệng Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó vẫn còn nhìn lại xem biểu cảm của Tố Tố như thế nào.
Nhìn động tác của con trai, trong lòng Sở Lăng Xuyên lại càng không biết mùi vị thế nào. Anh lại càng thêm hối hận, mà không biết tại sao, Tố Tố lại bị động tác nhỏ này của Tiểu Bao Tử làm cho cảm động. Cô âm thầm đá Sở Lăng Xuyên một cước ở bên dưới bàn ăn, nhỏ giọng nói với anh: "Sở Lăng Xuyên, anh xứng đáng với con trai của anh sao. Con trai hướng về anh nhiều như thế, yêu thương anh nhiều như thế, vậy mà anh lại hung dữ với con."
Sở Lăng Xuyên mở rộng miệng, một miếng nuốt lấy lấy cái sủi cảo trong tay Tiểu Bao Tử, cũng nhấc cu cậu đang ở ghế tựa bên cạnh lên, ôm vào trong lòng, trìu mến liên tục đặt ở trên mặt cậu nhóc mấy cái hôn.
Lúc này người một nhà mới bắt đầu ăn cơm. Sở Lăng Xuyên ăn hai chén sủi cảo lớn. Đã rất lâu rồi anh chưa được ăn sủi cảo mà bà xã bao gói rồi. Anh thật sự rất nhớ nhung cái mùi vị này, thiếu chút nữa thì đã không được ăn. Ít nhiều nhờ con trai anh mới có thể ăn một bữa ăn trọn vẹn.
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên rửa bát, còn Tố Tố thì chăm sóc đưa Tiểu Bao Tử đi tắm rửa sạch sẻ. Có lẽ suốt buổi chiều cậu nhóc đã chơi đùa có chút quá sức, nên mệt nhọc, vì thế lúc này liền hô hào đòi đi ngủ.
Sau khi dỗ cho con trai ngủ xong, Tố Tố cũng rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô vừa mới tiến vào trong toilet định đóng cửa lại, thì Sở Lăng Xuyên lại đồng thời nhanh chóng tiến vào, ôm lấy cô, "Bảo bối, có việc gì có thể để cho vi phu (*) cống hiến sức lực không vậy?"
(*) Vi phu: từ cổ chỉ người chồng.
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên nôn nóng nói, "Bảo bối, anh thừa nhận, cái tính nóng nảy của anh có đôi khi quả thật rất không tốt, quả thật có thiếu giáo dục. Nhưng con trai là con của cả hai chúng ta kia mà, đúng hay không! Em đau lòng thì anh cũng đau lòng. Con trai là bảo bối của em, nó cũng là bảo bối của anh. Nhưng mà, anh đã làm sai rồi, về sau anh sẽ dạy dỗ con nếu như cần phải dạy dỗ, sẽ phải quản lý nếu như cần phải quản lý. Nếu không nó sẽ trở nên vô pháp vô thiên khó dạy hơn. Em nói xem, như vậy có đúng hay không?"
"Anh…" Tố Tố nghẹn lời một chút, không biết vì sao, trong lòng mình chính là cảm thấy tức giận, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng lại cảm thấy lời nói của anh rất đúng, "Em bất kể, dù sao con trai chúng ta có thể giáo dục, nhưng không thể dùng cách đánh đòn, không thể mắng nó, cũng không thể lấy hung dữ dọa nạt nó!
Con trai của em nhất định là một đứa thông minh nhu thuận lại có hiểu biết. Sự việc ngày hôm nay, anh nói oán giận đứa nhỏ ư, nó không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, nó căn bản cũng không biết là sách có ích hay vô ích như thế nào.
Anh đã đi cả một tuần lễ mới về nhà một ngày, còn cầm theo cuốn sách bại hoại đó làm chi. Anh biết rõ con trai có tật xấu thích xe sách, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh xem xong không biết cất lên cao hay sao? Con trai không hiểu những chuyện này, anh thân là một người đã từng trải qua những thê thảm, đau đớn do sự giáo huấn của người lớn như vậy, đã không biết thu dọn sách lại, anh lại còn nỡ hung dữ với con sao?"
"Anh đã sai lầm rồi, anh thực có tội, bà xã bớt giận." Sở Lăng Xuyên biết nghe lời phải nói, cũng cảm thấy hôm nay cơn tức giận lớn này của bà xã bảo bối nhà mình có chút gì đó dị thường. Anh lại đưa cái mặt tới, "Được rồi, được rồi, em không nên tức giận nữa nào. Còn tức giận nữa sẽ biến thành heo. . . A. . . ."
Chân của Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố hung hăng đạp cho một cái. Anh buông lỏng ra cô, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cô tiếp tục cán vỏ sủi cảo để làm sủi cảo, nếu không nhanh chóng làm xong vỏ bánh, cơm chiều hôm nay cũng không có mà ăn nữa rồi! Cô không tức giận, không tức giận! Không phải chút chuyện nhỏ này không cần phải làm lớn ra hay sao? Cô cũng không cần biến thành heo.
Tố Tố tựa như không tức giận nữa rồi. Sở Lăng Xuyên thậm chí không cân phải biết là đã tốt lên hay là chưa, cứ thế lại áp sát lên, "Bảo bối, em đạp anh đau quá, anh được muốn an ủi, được hôn một cái! Em an ủi anh một chút đi!"
"Đi đi đi! Đã không giúp được việc gì, thì đừng có ở chỗ này quấy rối nữa!" Tố Tố thật sự tức giận rồi. Đối với cái tính nết càng ngày càng vô lại của anh, cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục động tác trong tay.
Sở Lăng Xuyên vẫn không chịu đi, vẫn ở đó náo loạn với Tố Tố. Nào hôn một cái thì cũng không phải là bận rộn lắm, nào là hôn một cái sẽ không quấy rầy cô nữa. Hoàn toàn liền giống như một đứa trẻ muốn ăn đường vậy. Người ta nói đàn ông tuổi càng lớn, càng giống như một đứa trẻ, chẳng lẽ đều đã ứng nghiệm hết ở trên người anh rồi sao?
Bị anh quấy rầy không có cách nào khác, Tố Tố đành phải dừng động tác cán bột mì làm vỏ bánh sủi cảo lại, sau đó quay đầu lại nhìn về anh, "Anh cũng thật đủ phiền nhiễu đó, nhắm mắt lại, em sẽ hôn."
Bà xã muốn hiến hôn, anh nghe lời nhắm mắt. Tố Tố một mặt cười xấu xa nói: "Người anh cao lớn như vậy, em không thể với tới anh được. Anh cúi đầu xuống, cong cong cái thắt lưng cao quý của ngài một chút."
Sở Lăng Xuyên xoay người lại, cúi đầu, nghiêm mặt lại, chuẩn bị nghênh đón bà xã chủ động hiến hôn. Tố Tố nhìn cái khuôn mặt kia cương nghị anh tuấn của Sở Lăng Xuyên, xem cái bộ dạng chờ đợi được hôn môi kia của anh.
Cô nâng tay lên, một cái tát bốp in lên trên mặt anh. Sở Lăng Xuyên mở mắt ra. A ha! Anh bị chơi xấu rồi, không những anh không được hôn, mà còn bị bà xã đánh cho một cái tát, liền đưa tay lên xoa.Vừa sờ lên thấy mặt toàn bột mì.
Sở Lăng Xuyên nổi giận, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy cổ Tố Tố, cúi đầu xuống liền hôn lên môi cô. Che lại cái miệng hư đang cười ra tiếng của cô, mút lấy cái đầu lưỡi mềm yếu của cô, hấp thu hơi thở thơm tho trong miệng cô. . . .
Cơm chiều trừ bỏ sủi cảo, Sở Lăng Xuyên còn lấy thêm hai thứ đồ ăn nữa. Tiểu Bao Tử cũng đã tỉnh ngủ rồi. Sau khi đồ ăn được đưa lên bàn ăn, Sở Lăng Xuyên muốn ăn sủi cảo, nhưng lại bị Tố Tố ngăn cản: "Anh, hôm nay biểu hiện không tốt, phạt anh chỉ có thể uống canh dùng bữa."
Hừ hừ, người thích ăn sủi cảo lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đó thực sự là một sự trừng phạt thật lớn lao. Ai bảo anh chỉ vì một cuốn sách cũ nát kia mà hung dữ với cục cưng của cô. Mẹ của Tiểu Bao Tử mới chỉ nổi giận như thế đã là tương đối ngoan rồi.
Sở Lăng Xuyên ngược lại, lại hướng sang Tiểu Bao Tử để cầu cứu. Cậu nhóc đang chớp chớp mắt nhìn cha mẹ mình. Trong bàn tay nhỏ còn nắm chặt một cái sủi cảo, nhóc vừa mới cắn một miếng nhỏ, lưu lại một khoảng trống.
"Con trai, con thương yêu ba ba nhất, có phải hay không nhỉ? Hôm nay ba ba hung dữ với Tiểu Bao Tử, đã từng kiểm điểm lại mình rồi, ba ba không nên hung dữ với Tiểu Bao Tử như vậy. Con trai, con xem mẹ con lại không đồng ý cho ba ba ăn sủi cảo, là món ăn ba thích ăn nhất. Ba ba thật đáng thương, có đúng không con trai? Có đúng vậy không?"
Sở Lăng Xuyên nói xong, Tố Tố hết chỗ nói rồi. Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang ba ba. Cuối cùng nhóc cúi đầu nhìn xem chiếc sủi cảo trong tay, tròng mắt đen bóng xoay xoay một hồi. Lại đánh giá lại sắc mặt của Tố Tố, cuối cùng cu cậu vươn bàn tay nhỏ bé, đưa chiếc sủi cảo mình đã cắn qua một miếng nhỏ, vẫn còn đang cầm trong tay, đưa tới bên miệng Sở Lăng Xuyên, rồi sau đó vẫn còn nhìn lại xem biểu cảm của Tố Tố như thế nào.
Nhìn động tác của con trai, trong lòng Sở Lăng Xuyên lại càng không biết mùi vị thế nào. Anh lại càng thêm hối hận, mà không biết tại sao, Tố Tố lại bị động tác nhỏ này của Tiểu Bao Tử làm cho cảm động. Cô âm thầm đá Sở Lăng Xuyên một cước ở bên dưới bàn ăn, nhỏ giọng nói với anh: "Sở Lăng Xuyên, anh xứng đáng với con trai của anh sao. Con trai hướng về anh nhiều như thế, yêu thương anh nhiều như thế, vậy mà anh lại hung dữ với con."
Sở Lăng Xuyên mở rộng miệng, một miếng nuốt lấy lấy cái sủi cảo trong tay Tiểu Bao Tử, cũng nhấc cu cậu đang ở ghế tựa bên cạnh lên, ôm vào trong lòng, trìu mến liên tục đặt ở trên mặt cậu nhóc mấy cái hôn.
Lúc này người một nhà mới bắt đầu ăn cơm. Sở Lăng Xuyên ăn hai chén sủi cảo lớn. Đã rất lâu rồi anh chưa được ăn sủi cảo mà bà xã bao gói rồi. Anh thật sự rất nhớ nhung cái mùi vị này, thiếu chút nữa thì đã không được ăn. Ít nhiều nhờ con trai anh mới có thể ăn một bữa ăn trọn vẹn.
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên rửa bát, còn Tố Tố thì chăm sóc đưa Tiểu Bao Tử đi tắm rửa sạch sẻ. Có lẽ suốt buổi chiều cậu nhóc đã chơi đùa có chút quá sức, nên mệt nhọc, vì thế lúc này liền hô hào đòi đi ngủ.
Sau khi dỗ cho con trai ngủ xong, Tố Tố cũng rửa mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô vừa mới tiến vào trong toilet định đóng cửa lại, thì Sở Lăng Xuyên lại đồng thời nhanh chóng tiến vào, ôm lấy cô, "Bảo bối, có việc gì có thể để cho vi phu (*) cống hiến sức lực không vậy?"
(*) Vi phu: từ cổ chỉ người chồng.
Bình luận facebook