Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-277
Chương 128-3: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên lắc đầu nói không có việc gì. Tố Tố cũng đưa khăn giấy cho anh. Anh tiếp nhận khăn giấy, lau miệng, "Bà xã bảo bối ơi, em nói một chút anh nghe, 800 đồng ấy em đã mua cái gì rồi hả?"
"Anh không thấy được hay sao? Em đã thay đổi rèm cửa sổ, drap giường vỏ chăn, còn có đèn trong nhà, bộ đồ ăn, mua cho Tiểu Bao Tử một bộ quần áo, sẽ không ngẫu nhiên tùy tiện mà mua những thứ thượng vàng hạ cám đâu."
Tố Tố nói sơ qua, lúc này vẫn còn còn cao hứng phấn chấn. Dù sao cũng là tiền cô thắng được mà, @MeBau* [email protected]@ cho nên sẽ tùy tiện tiêu xài, có vẻ cũng không đau lòng.
Sở Lăng Xuyên lại lặng yên rơi lệ. Bảo bối, đây chính là tiền tiêu vặt của anh đó. Nhưng mà, anh không thể nói ra được, chỉ có thể yên lặng bi thương trong lòng. Anh xem tình hình thế này đúng là dở khóc dở cười rồi, "Bà xã, em đã nói lời thì phải giữ lời đó. Em đã thắng nhiều như vậy rồi, như vậy từ nay về sau em phải từ bỏ, không được chơi bài nữa, biết không?"
"Như vậy sao được chứ! Sở Lăng Xuyên anh xem đó, tay em có vận khí tốt như vậy, không chơi nữa thì rất đáng tiếc! Ngày mai khẳng định em vẫn còn có thể tiếp tục thắng bài, chờ ngày nào đó có dấu hiệu bị thua, dinendian.lơqid]on, em lập tức không chơi bài nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thực sự hết chỗ nói rồi, nằm sấp đầu xuống ở trên bàn ăn, tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm một cái vào mặt bàn: "An Nhược Tố em muốn chọc giận chết anh hả? Anh đã phải chịu hy sinh lớn như vậy rồi, vậy mà em lại lật lọng, nói không giữ lời."
Tố Tố nhìn cái bộ dạng của Sở Lăng Xuyên đấm lên mặt bàn như vậy, tuy rằng cô không biết anh đã hy sinh cái gì. Bất quá cô bị bộ dáng kia của anh chọc cười, liền ghé qua đưa tau vỗ vỗ lên bả vai anh: "Sở Lăng Xuyên, anh hãy bình tĩnh bình tĩnh lại! Anh nên biết, nữ nhân thiện biến (*) mà! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Em cam đoan chỉ cần có dấu hiệu thua, em liền lập tức thu tay lại."
(*) Nữ nhân thiện biến: sở trường của người phụ nữ là hay biến đổi
Hừ! Lời nói này của cô cũng không đáng tin nữa, thua lại nghĩ muốn phải thắng trở lại, thắng lại muốn thắng nhiều thêm vài lần nữa! Đồ lật lọng! Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu, hung hăng cắn mạnh một miếng vào chiếc bánh màn thầu ở trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn cơm!"
Tố Tố toàn thắng!
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên đi rửa bát, Tố Tố ở phòng khách chơi với Tiểu Bao Tử. Cô nhãng đi một cái, không chú ý, Tiểu Bao Tử liền một mình đi vào trong phòng ngủ. Cu cậu dẫm lên một chiếc ghế nhỏ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cố hết sức lấy cái chậu hoa ở trên bàn đầu giường xuống. Thế nhưng cậu nhóc lại không đỡ nổi chậu hoa, làm cho cả cái chậu nhựa rơi xuống đất. Cu cậu lại leo xuống khỏi cái ghế nhỏ, rồi sau đó coi cái chậu hoa kia chính là bô để đựng nước tiểu của mình.
Tiểu tiện là quan trọng, toilet là cái gì, đối với Tiểu Bao Tử mà nói, tất cả đều là phù
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên lắc đầu nói không có việc gì. Tố Tố cũng đưa khăn giấy cho anh. Anh tiếp nhận khăn giấy, lau miệng, "Bà xã bảo bối ơi, em nói một chút anh nghe, 800 đồng ấy em đã mua cái gì rồi hả?"
"Anh không thấy được hay sao? Em đã thay đổi rèm cửa sổ, drap giường vỏ chăn, còn có đèn trong nhà, bộ đồ ăn, mua cho Tiểu Bao Tử một bộ quần áo, sẽ không ngẫu nhiên tùy tiện mà mua những thứ thượng vàng hạ cám đâu."
Tố Tố nói sơ qua, lúc này vẫn còn còn cao hứng phấn chấn. Dù sao cũng là tiền cô thắng được mà, @MeBau* [email protected]@ cho nên sẽ tùy tiện tiêu xài, có vẻ cũng không đau lòng.
Sở Lăng Xuyên lại lặng yên rơi lệ. Bảo bối, đây chính là tiền tiêu vặt của anh đó. Nhưng mà, anh không thể nói ra được, chỉ có thể yên lặng bi thương trong lòng. Anh xem tình hình thế này đúng là dở khóc dở cười rồi, "Bà xã, em đã nói lời thì phải giữ lời đó. Em đã thắng nhiều như vậy rồi, như vậy từ nay về sau em phải từ bỏ, không được chơi bài nữa, biết không?"
"Như vậy sao được chứ! Sở Lăng Xuyên anh xem đó, tay em có vận khí tốt như vậy, không chơi nữa thì rất đáng tiếc! Ngày mai khẳng định em vẫn còn có thể tiếp tục thắng bài, chờ ngày nào đó có dấu hiệu bị thua, dinendian.lơqid]on, em lập tức không chơi bài nữa, có được không?"
Sở Lăng Xuyên thực sự hết chỗ nói rồi, nằm sấp đầu xuống ở trên bàn ăn, tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm một cái vào mặt bàn: "An Nhược Tố em muốn chọc giận chết anh hả? Anh đã phải chịu hy sinh lớn như vậy rồi, vậy mà em lại lật lọng, nói không giữ lời."
Tố Tố nhìn cái bộ dạng của Sở Lăng Xuyên đấm lên mặt bàn như vậy, tuy rằng cô không biết anh đã hy sinh cái gì. Bất quá cô bị bộ dáng kia của anh chọc cười, liền ghé qua đưa tau vỗ vỗ lên bả vai anh: "Sở Lăng Xuyên, anh hãy bình tĩnh bình tĩnh lại! Anh nên biết, nữ nhân thiện biến (*) mà! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Em cam đoan chỉ cần có dấu hiệu thua, em liền lập tức thu tay lại."
(*) Nữ nhân thiện biến: sở trường của người phụ nữ là hay biến đổi
Hừ! Lời nói này của cô cũng không đáng tin nữa, thua lại nghĩ muốn phải thắng trở lại, thắng lại muốn thắng nhiều thêm vài lần nữa! Đồ lật lọng! Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu, hung hăng cắn mạnh một miếng vào chiếc bánh màn thầu ở trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn cơm!"
Tố Tố toàn thắng!
Sau bữa cơm chiều, Sở Lăng Xuyên đi rửa bát, Tố Tố ở phòng khách chơi với Tiểu Bao Tử. Cô nhãng đi một cái, không chú ý, Tiểu Bao Tử liền một mình đi vào trong phòng ngủ. Cu cậu dẫm lên một chiếc ghế nhỏ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cố hết sức lấy cái chậu hoa ở trên bàn đầu giường xuống. Thế nhưng cậu nhóc lại không đỡ nổi chậu hoa, làm cho cả cái chậu nhựa rơi xuống đất. Cu cậu lại leo xuống khỏi cái ghế nhỏ, rồi sau đó coi cái chậu hoa kia chính là bô để đựng nước tiểu của mình.
Tiểu tiện là quan trọng, toilet là cái gì, đối với Tiểu Bao Tử mà nói, tất cả đều là phù
Bình luận facebook