Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129-6: Qua đời trong sự tiếc nuối 6
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố nhìn lại, hóa ra là mợ của mình: "A! Mợ, có chuyện gì vậy? Tại Tiểu Bao Tử cứ khóc rống lên, cháu không có biện pháp gì, đành phải dẫn nó đi chơi chung quanh đi một chút. Phải khó khăn lắm thì mới dỗ nó ngoan lại được."
"Nhanh đi về đi." Bà mợ vội vàng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tố Tố thấy dáng vẻ lo lắng của bà mợ, cũng vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử. Bà mợ lôi cánh tay Tố Tố liền đi về: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch rồi, @MeBau*
[emailprotected]@ bảo cháu nhanh chóng trở về đó."
Tin tức này tới quá đột ngột, cũng thật sự đã làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, hoàn toàn là sấm nổ giữa trời quang. Tố Tố gần như cho là mình nghe lầm, không thể tin được liền hỏi lại: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch ư?"
"Đúng vậy đó. Ở nhà vừa gọi điện thoại đến xong, nói là sắp không được nữa rồi."
Nghe lời của mợ nói, lỗ tai Tố Tố vang lên ong ong, đầu óc trống rỗng. Mẹ chồng cô bệnh tình nguy kịch! Làm sao có thể chứ? Mới hai ngày trước bà còn gọi điện thoại nói với cô muốn gặp Tiểu Bao Tử kia mà. Đang yên đang lành khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể!
Thời điểm Tố Tố trở lại nhà bà ngoại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, mẹ và dì của cô, mọi người đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, chỉ chờ hai mẹ con cô trở lại là rời đi. Sau khi nói lời chào tạm biệt với bà ngoại, với cậu, Tố Tố cùng mọi người lập tức lên đường.
Đường đi phải mất mấy giờ đồng hồ, lại càng cảm thấy quãng đường sao mà dài như vậy. Khi xe chạy ở trên đường, Tố Tố cũng gọi điện thoại cho Sở Vệ Bình, hỏi tình hình của Triệu Đình Phương. Cô thật hi vọng đây chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Triệu Đình Phương được cấp cứu sẽ qua khỏi.
Trời dần dần tối đen. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tố Tố lại gọi điện thoại qua hỏi thăm. Nhưng đầu dây bên kia cũng không nói rõ tình hình như thế nào, chỉ nói nhắc nhở với cô là đừng nóng vội, trên đường chú ý an toàn, rồi sau đó liền cúp máy luôn.
Tiểu Bao Tử vẫn ngủ ở trong lòng cô. Tố Tố nắm chặt lấy điện thoại di động, sững sờ ngồi ở trên ghế xe. Giờ phút này cô cảm thấy cực kỳ hối hận. Cô hối hận vì sao mình lại không sớm nghĩ thông suốt một chút, để cho người già được trông thấy đứa nhỏ.
Nhớ đến Triệu Đình Phương đã từng nói với cô ở trong điện thoại rằng, bà rất khát vọng và nóng lòng muốn được gặp đứa cháu nội của mình, trong lòng của cô lại thấy xông lên từng đợt khó chịu. Tố Tố cũng hi vọng, cầu nguyện, hết thảy vẫn còn có cơ hội để thay đổi.
Khi trở lại thành phố, đã là thời điểm rạng sáng rồi. Bọn họ trực tiếp đi tới bệnh viện luôn. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử cùng Lý Nguyệt Hương vội vàng chạy đi về hướng tòa nhà lớn của bệnh viện. Cô vào thang máy đi lên lầu, rồi vội vã chạy về phía phòng bệnh của Triệu Đình Phương.
Vừa rẽ đến chỗ ngoặt, cô chợt nghe thấy một hồi tiếng khóc bi thống. Lúc này trời đang lúc buổi rạng sáng. Ở trong sự yên tĩnh tiếng khóc nghe thấy lại càng rõ ràng làm sao, lại càng làm cho người ta hồi hộp biết bao. Thân thể của Tố Tố rét run, trái tim đau nhói, bước chân của cô cũng trở nên nặng nề.
Tố Tố không biết là cô đã đi vào trong phòng bệnh của Triệu Đình Phương như thế nào. Cô nhìn thấy rất nhiều người, đều là người trong họ hàng thân thích. Tất cả mọi người đều khóc rất đau thương, buồn bã. Trên giường bệnh, một tấm vải trắng đã phủ kín lên một khối thân thể đã lạnh lẽo.
Không cần hỏi, không cần phải nói gì nữa! Giờ phút này Tố Tố và Lý Nguyệt Hương đều đã rõ ràng rồi. Người đã đi rồi. Sinh lão bệnh tử, đó là đạo lý tự nhiên. Thế nhưng khi đột nhiên cái chết đến tiến đến như vậy, đã mang người thân ở bên cạnh đi mất như vậy, thời điểm ấy, cảm giác ấy lại làm cho người ta thấy thống khổ, không có cách nào hình dung được.
Trong tâm trí của mọi người như vẫn còn thấy giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Triệu Đình Phương khi còn sống. Thế nhưng mà, giờ phút này, bà chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng nằm yên lặng ở nơi đó. Bà đã không còn nói, không còn cười nữa rồi, bà yên tĩnh giống như không khí vậy.
Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử vẫn còn đang ngủ đi tới gần, nước mắt rơi xuống không dừng lại được. Cô ngồi xuống ở cạnh giường, khóc nức nở không thành tiếng, nói ngắt quãng: "Mẹ... không phải là mẹ muốn gặp Tiểu Bao Tử hay sao, cháu giờ đang ở đây này! Con đã đưa cháu trở lại để mẹ gặp rồi đây... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."
Nếu như Tố Tố có thể trở về sớm một chút, có thể để cho Tiểu Bao Tử và bà nội được gặp nhau sớm một chút, có phải hiện tại kết quả sẽ không phải là như thế này hay không! Ra đi mà không được gặp cháu đích tôn và Sở Lăng Xuyên, chính là sự tiếc nuối nhất của Triệu Đình Phương. Là điều đã khiến cho Triệu Đình Phương khi rời đi không được an tâm. Mà cũng là điều mà Tố Tố tiếc nuối cùng tự trách lớn nhất.
Trong lúc Tố Tố còn đang khóc nỉ non, không biết có một đứa nhỏ là con cái của nhà họ hàng nào đó, nói: "Hiện tại khóc thì có ích lợi gì, hiện tại đã đến thì có ích lợi gì. Sớm đã làm cái gì, hiện tại còn giả mù sa mưa có ích lợi gì."
Đứa bé kia vừa nói xong liền bị tộc trưởng đạp cho một phát, "Mày câm miệng cho tao, chỉ thêm phiền!"
Tiểu Bao Tử cũng bị đánh thức, cu cậu không biết chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên nhóc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu vì sao mà mọi người lớn lúc này đều đang khóc. Cả mẹ của nhóc cũng đang khóc. Cu cậu cũng không biết người nằm ở bên dưới tấm vải màu trắng, trên chiếc giường đơn kia là ai. Nhóc không biết rằng, đó chính là một người thân thiết của nhóc, là mẹ của ba ba, cũng chính là bà nội của mình.
Ba ngày sau, di thể của Triệu Đình Phương được hoả táng rồi. Tro cốt của bà được an táng ở trong mộ địa.
Hôm nay là lễ tang của Triệu Đình Phương. Tất cả thân nhân trong họ tộc có thể tới, đều đã đến đây. Mọi người đứng ở trước mộ bia khóc than, thương xót cho người thân trong gia đình đã mất đi.
Từ lúc Triệu Đình Phương bị bệnh tình nguy kịch, cho đến lúc cử hành lễ tang, từ đầu đến cuối Sở Lăng Xuyên đều không hề xuất hiện. Giờ phút này anh vẫn ở bên ngoài, còn đang diễn tập ở tại căn cứ cách đây tận hai ngàn ba trăm ki lô mét. Anh đã giữ vững cương vị của mình, hoàn thành sứ mệnh được giao, chỉ huy và cùng các chiến sĩ chiến đấu đối kháng với lực lượng “địch” trong những năm tháng hòa bình.
Thậm chí Sở Lăng Xuyênvẫn còn chưa biết, người mẹ thân yêu của mình đã rời khỏi thế gian này, vĩnh viễn rời khỏi anh!
Tố Tố nhìn lại, hóa ra là mợ của mình: "A! Mợ, có chuyện gì vậy? Tại Tiểu Bao Tử cứ khóc rống lên, cháu không có biện pháp gì, đành phải dẫn nó đi chơi chung quanh đi một chút. Phải khó khăn lắm thì mới dỗ nó ngoan lại được."
"Nhanh đi về đi." Bà mợ vội vàng nói.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Tố Tố thấy dáng vẻ lo lắng của bà mợ, cũng vội vàng ôm lấy Tiểu Bao Tử. Bà mợ lôi cánh tay Tố Tố liền đi về: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch rồi, @MeBau*
[emailprotected]@ bảo cháu nhanh chóng trở về đó."
Tin tức này tới quá đột ngột, cũng thật sự đã làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, hoàn toàn là sấm nổ giữa trời quang. Tố Tố gần như cho là mình nghe lầm, không thể tin được liền hỏi lại: "Mẹ chồng của cháu bệnh tình nguy kịch ư?"
"Đúng vậy đó. Ở nhà vừa gọi điện thoại đến xong, nói là sắp không được nữa rồi."
Nghe lời của mợ nói, lỗ tai Tố Tố vang lên ong ong, đầu óc trống rỗng. Mẹ chồng cô bệnh tình nguy kịch! Làm sao có thể chứ? Mới hai ngày trước bà còn gọi điện thoại nói với cô muốn gặp Tiểu Bao Tử kia mà. Đang yên đang lành khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể!
Thời điểm Tố Tố trở lại nhà bà ngoại, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, mẹ và dì của cô, mọi người đã chuẩn bị xong hết mọi thứ rồi, chỉ chờ hai mẹ con cô trở lại là rời đi. Sau khi nói lời chào tạm biệt với bà ngoại, với cậu, Tố Tố cùng mọi người lập tức lên đường.
Đường đi phải mất mấy giờ đồng hồ, lại càng cảm thấy quãng đường sao mà dài như vậy. Khi xe chạy ở trên đường, Tố Tố cũng gọi điện thoại cho Sở Vệ Bình, hỏi tình hình của Triệu Đình Phương. Cô thật hi vọng đây chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Triệu Đình Phương được cấp cứu sẽ qua khỏi.
Trời dần dần tối đen. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tố Tố lại gọi điện thoại qua hỏi thăm. Nhưng đầu dây bên kia cũng không nói rõ tình hình như thế nào, chỉ nói nhắc nhở với cô là đừng nóng vội, trên đường chú ý an toàn, rồi sau đó liền cúp máy luôn.
Tiểu Bao Tử vẫn ngủ ở trong lòng cô. Tố Tố nắm chặt lấy điện thoại di động, sững sờ ngồi ở trên ghế xe. Giờ phút này cô cảm thấy cực kỳ hối hận. Cô hối hận vì sao mình lại không sớm nghĩ thông suốt một chút, để cho người già được trông thấy đứa nhỏ.
Nhớ đến Triệu Đình Phương đã từng nói với cô ở trong điện thoại rằng, bà rất khát vọng và nóng lòng muốn được gặp đứa cháu nội của mình, trong lòng của cô lại thấy xông lên từng đợt khó chịu. Tố Tố cũng hi vọng, cầu nguyện, hết thảy vẫn còn có cơ hội để thay đổi.
Khi trở lại thành phố, đã là thời điểm rạng sáng rồi. Bọn họ trực tiếp đi tới bệnh viện luôn. Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử cùng Lý Nguyệt Hương vội vàng chạy đi về hướng tòa nhà lớn của bệnh viện. Cô vào thang máy đi lên lầu, rồi vội vã chạy về phía phòng bệnh của Triệu Đình Phương.
Vừa rẽ đến chỗ ngoặt, cô chợt nghe thấy một hồi tiếng khóc bi thống. Lúc này trời đang lúc buổi rạng sáng. Ở trong sự yên tĩnh tiếng khóc nghe thấy lại càng rõ ràng làm sao, lại càng làm cho người ta hồi hộp biết bao. Thân thể của Tố Tố rét run, trái tim đau nhói, bước chân của cô cũng trở nên nặng nề.
Tố Tố không biết là cô đã đi vào trong phòng bệnh của Triệu Đình Phương như thế nào. Cô nhìn thấy rất nhiều người, đều là người trong họ hàng thân thích. Tất cả mọi người đều khóc rất đau thương, buồn bã. Trên giường bệnh, một tấm vải trắng đã phủ kín lên một khối thân thể đã lạnh lẽo.
Không cần hỏi, không cần phải nói gì nữa! Giờ phút này Tố Tố và Lý Nguyệt Hương đều đã rõ ràng rồi. Người đã đi rồi. Sinh lão bệnh tử, đó là đạo lý tự nhiên. Thế nhưng khi đột nhiên cái chết đến tiến đến như vậy, đã mang người thân ở bên cạnh đi mất như vậy, thời điểm ấy, cảm giác ấy lại làm cho người ta thấy thống khổ, không có cách nào hình dung được.
Trong tâm trí của mọi người như vẫn còn thấy giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Triệu Đình Phương khi còn sống. Thế nhưng mà, giờ phút này, bà chỉ còn là một khối thi thể lạnh băng nằm yên lặng ở nơi đó. Bà đã không còn nói, không còn cười nữa rồi, bà yên tĩnh giống như không khí vậy.
Tố Tố ôm Tiểu Bao Tử vẫn còn đang ngủ đi tới gần, nước mắt rơi xuống không dừng lại được. Cô ngồi xuống ở cạnh giường, khóc nức nở không thành tiếng, nói ngắt quãng: "Mẹ... không phải là mẹ muốn gặp Tiểu Bao Tử hay sao, cháu giờ đang ở đây này! Con đã đưa cháu trở lại để mẹ gặp rồi đây... Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."
Nếu như Tố Tố có thể trở về sớm một chút, có thể để cho Tiểu Bao Tử và bà nội được gặp nhau sớm một chút, có phải hiện tại kết quả sẽ không phải là như thế này hay không! Ra đi mà không được gặp cháu đích tôn và Sở Lăng Xuyên, chính là sự tiếc nuối nhất của Triệu Đình Phương. Là điều đã khiến cho Triệu Đình Phương khi rời đi không được an tâm. Mà cũng là điều mà Tố Tố tiếc nuối cùng tự trách lớn nhất.
Trong lúc Tố Tố còn đang khóc nỉ non, không biết có một đứa nhỏ là con cái của nhà họ hàng nào đó, nói: "Hiện tại khóc thì có ích lợi gì, hiện tại đã đến thì có ích lợi gì. Sớm đã làm cái gì, hiện tại còn giả mù sa mưa có ích lợi gì."
Đứa bé kia vừa nói xong liền bị tộc trưởng đạp cho một phát, "Mày câm miệng cho tao, chỉ thêm phiền!"
Tiểu Bao Tử cũng bị đánh thức, cu cậu không biết chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên nhóc cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu vì sao mà mọi người lớn lúc này đều đang khóc. Cả mẹ của nhóc cũng đang khóc. Cu cậu cũng không biết người nằm ở bên dưới tấm vải màu trắng, trên chiếc giường đơn kia là ai. Nhóc không biết rằng, đó chính là một người thân thiết của nhóc, là mẹ của ba ba, cũng chính là bà nội của mình.
Ba ngày sau, di thể của Triệu Đình Phương được hoả táng rồi. Tro cốt của bà được an táng ở trong mộ địa.
Hôm nay là lễ tang của Triệu Đình Phương. Tất cả thân nhân trong họ tộc có thể tới, đều đã đến đây. Mọi người đứng ở trước mộ bia khóc than, thương xót cho người thân trong gia đình đã mất đi.
Từ lúc Triệu Đình Phương bị bệnh tình nguy kịch, cho đến lúc cử hành lễ tang, từ đầu đến cuối Sở Lăng Xuyên đều không hề xuất hiện. Giờ phút này anh vẫn ở bên ngoài, còn đang diễn tập ở tại căn cứ cách đây tận hai ngàn ba trăm ki lô mét. Anh đã giữ vững cương vị của mình, hoàn thành sứ mệnh được giao, chỉ huy và cùng các chiến sĩ chiến đấu đối kháng với lực lượng “địch” trong những năm tháng hòa bình.
Thậm chí Sở Lăng Xuyênvẫn còn chưa biết, người mẹ thân yêu của mình đã rời khỏi thế gian này, vĩnh viễn rời khỏi anh!
Bình luận facebook