Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134: "Em yêu anh! An Nhược Tố yêu Sở Lăng Xuyên."
Editor: Mẹ Bầu
Trên đường về nhà, Tố Tố cứ nghĩ mãi, không biết từ lúc nào mà cô đã hiểu rõ được tâm ý chân thật ở trong lòng mình. Chuyện này đại khái chung quy là vào cái ngày mà cô đã bị bác sĩ Chung kích thích. Ngày ấy, cả người Tố Tố nóng ran lên gần như sắp bốc cháy. Cô dường như đã không còn lý trí bởi sự ghen tuông này
Một đêm kia, Tố Tố đã hiểu, vị trí của Sở Lăng Xuyên ở trong lòng mình thật quan trọng và đặc biệt đến cỡ nào.
Nhưng mà cô yêu anh, lại không phải bởi vì hiện tại. Vậy đại khái thì phảingược dòng đến hơn hai năm trước kia rồi.
Năm đó, @MeBau*
[emailprotected]@ Sở Lăng Xuyên đã không từ mà biệt! Sự tuyệt tình cùng nhẫn tâm của anh có thể nói, đã làm cho cô thống khổ đến mức không cách nào tự kiềm chế được. Nó làm cho Tố Tố cảm thấy giống như bị mất đi hết thảy. Tại thời điểm mịt mù không ánh mặt trời ấy, cô đã hận anh, oán anh, thế nhưng mà cô cũng đã yêu anh rồi.
Nếu như cô không thương anh, thì làm sao hành vi của anh có thể gây nên sự đau lòng cho cô như vậy được. Nó làm cho Tố Tố giống như thấy bị mất đi toàn bộ thế giới rồi. Cũng chính là cái phần tình yêu không kịp thời hiểu ra kia, lại bị sự khổ sở vây quanh bao bọc lại thật chặt, đã làm cho cô không cách nào thấy rõ được trái tim của mình.
Bây giờ ngẫm nghĩ trở lại thời điểm ấy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn kỳ thực khi đó thì Tố Tố đã yêu Sở Lăng Xuyên rồi. Ở trong cuộc sống, tình yêu đã từng giọt từng giọt dần dần nẩy mầm. Tình yêu lớn lên dưới sự nuông chiều của anh, nhưng loại cảm xúc rung động này phát triển quá chậm, một ngày lại một ngày, nên cô không nhìn ra được nó đã biến hóa như thế nào.
Thật giống như mỗi ngày nhìn thấy con trai của mình vậy, Tố Tố cảm giác, cô không cảm thấy con trai mình có gì đó thay đổi. Nhưng nếu như lâu lâu không gặp, hoặc là so sánh với lúc trước thì mới phát hiện ra, đứa nhỏ đã trưởng thành.
Mà tình yêu của Tố Tố đối với Sở Lăng Xuyên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đại khái cũng giống như vậy. Lặng lẽ trưởng thành, lớn mạnh, mà cô lại không tự biết, mãi cho đến mất đi rồi thì một khắc kia, thế giới của cô liền đổ sụp xuống rồi.
Cũng là bởi vì yêu, thích, cho nên mới cô mới hận anh vô tình như vậy, cho nên cô mới phải đau lòng như vậy. Yêu và hận, nguyên lai là cho tới bây giờ không ai có thể phân biệt được, chỉ là chính bạn mới có thể nhìn thấy được một mặt mà thôi.
Chính là vì yêu tận sâu ở trong đáy lòng, cho nên mới phải hận. Bởi vì sự vô tình của Sở Lăng Xuyên, cho nên cô bị đau đớn đến mức cố ý lạnh lùng, ép buộc bản thân phải kìm nén không cho tình yêu bộc lộ ra bên ngoài, ep buộc bản thân không được thừa nhận mình đã yêu anh.
Kết hôn hơn bốn năm, Tố Tố mới hiểu được bản thân mình đã thật sự yêu Sở Lăng Xuyên rồi, như vậy có phải là có chút rất huyền diệu hay không? Nhưng mà, đây cũng là sự thật, cô đã yêu anh rồi, đã yêu, đã yêu cái người đàn ông giống như thổ phỉ kia rồi.
Trên đường đi trở về, tâm tình Tố Tố cũng vô cùng sung sướng. Khi trở lại trong nhà, vừa vào đến cửa, Tố Tố đã nhìn thấy một lớn một nhỏ cùng ngồi ở trên ghế sofa. Một đôi mắt thâm thúy mê người đang nhìn cô vẻ đầy có lỗi, một đôi mắt tròn to giống như trái nho đen, cũng đang nhìn cô.
Tình huống gì vậy?
Cô hiểu ra một chút, khẳng định là chuyện này có liên quan đến việc chân của Tiểu Bao Tử bị thương rồi. Tố Tố đã biết rõ rành rành, nhưng lại cố ý làm bộ như không biết chuyện gì hết hỏi: "Ba ba của Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử, có chuyện gì vậy? Sao lại nghiêm túc như thế?"
Sở Lăng Xuyên ngồi thẳng thân thể dậy, "Bảo bối, do anh nhất thời sơ sẩy, nên đã để cho con trai cưng của chúng ta bị thương rồi!"
"Bị thương ư?" Tố Tố ra vẻ kinh ngạc, người cũng vội vàng đi qua. Cô thấy mà đau lòng thật sự. Tố Tố đưa tay nâng cái chân của con trai lên. Nhìn thấy cái chân của con trai quấn đầy băng gạc, liền nhíu mày, đau lòng hỏi con trai: "Con trai, có đau hay không vậy hả?"
Tiểu Bao Tử rõ ràng là bị đau thế nhưng lại lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc một cái lên đùi của bản thân, dùng giọng nói non nớt nhỏ nhẹ nói: "Không au ạ ( không đau ạ), ba ba... thổi vù vù rồi."
Tiểu Bao Tử nói xong rồi, còn nhìn sang ba ba, rồi sau đó tựa thân mình nhỏ nhắn vào trên người ba ba.
Tố Tố nhíu mày, cố ý nhìn Sở Lăng Xuyên thật hung dữ: "Sở Lăng Xuyên, thế nào mà anh mang cục cưng đi chơi có một lát thôi, vậy mà lại có thể để cho cục cưng chơi đùa đến bị thương như vậy chứ? Anh quả thật rất xấu, rất hư rồi."
Tố Tố nói xong liền nhẹ nhàng đánh vào trên bờ vai của Sở Lăng Xuyên. Tiểu Bao Tử đứng lên, bổ nhào vào trong lòng Tố Tố, không để cho mẹ đánh ba ba của mình, còn nhanh chóng kêu lên: "Ba ba tốt, ba ba tốt mà, ba ba không xấu không hư."
Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười. Tiểu Bao Tử thế này là muốn xin mẹ tha cho ba ba kia đấy. Cậu nhóc này, thực sự là cái gì cũng biết hết. Tố Tố cũng phải bật cười, ôm lấy Tiểu Bao Tử hôn cậu nhóc không ngừng: "Nhóc con này, nhìn thế mà đã biết đau lòng ba ba như vậy sao. Vậy được rồi, mẹ cũng tạm thời tha thứ cho sự sơ ý này của ba ba."
Tiểu Bao Tử liền cười lên khanh khách, ôm lấy mẹ bắt đầu làm nũng.
Một nhà ba người ở cùng nhau, vui vẻ ấm áp, hơn nữa cực kỳ hạnh phúc.
Thời gian sum vầy luôn ngắn ngủi. Rất nhanh đã đến buổi chiều, Tố Tố và Tiểu Bao Tử cần phải rời đi. Đã hơn ba giờ, cậu nhóc cũng tỉnh ngủ rồi. Vì biết sắp phải đi, cho nên cu cậu luôn luôn dựa vào trong lòng Sở Lăng Xuyên.
Tố Tố thu thập xong các thứ, nhìn xem hai cha con, cũng nhớ tới vấn đề chuyển đến sống ở trong doanh trại. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Sở Lăng Xuyên, chuyện chuyển đến sống trong doanh trại có thể chờ qua sang năm được không? Em nghĩ muốn dạy cho lớp học sinh này học xong hết năm học đã. Đến lúc ấy cục cưng cũng đã được hơn hai tuổi rồi, có dẫn theo cũng rất thuận tiện. Cho dù có phải cho con đi nhà trẻ, thì em cũng cảm thấy được yên tâm một chút."
Sở Lăng Xuyên một tay ôm lấy Tiểu Bao Tử, một tay ôm lấy Tố Tố. Khóe môi của anh hơi hơi cong lên: "Được thôi, nhất thời chuyện này cũng không vội."
Tố Tố nghiêng mặt, nhìn anh, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ: "Bây giờ em và con trai phải đi rồi! Anh phải chú ý chăm sóc kỹ lưỡng cho bản thân đó. Đừng có làm cho bệnh đau bao tử lại bị tái phát nữa đấy. Còn nữa, anh phải ghi nhớ, không được phép uống rượu! Đúng không con trai, ba ba mình không thể uống rượu có phải không nhỉ?"
Tiểu Bao Tử rất phối hợp với mẹ, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt của Sở Lăng Xuyên, dặn dò ba ba giống như người lớn: "Ba ba, uống rượu không tốt, trong bụng đau đau, ba ba không được uống rượu rượu."
"Được rồi, ba ba sẽ không uống rượu." Lời của con trai dặn, trừ bỏ sự ấm áp còn làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Sở Lăng Xuyên hôn lên vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, quay đầu lại nghĩ muốn hôn Tố Tố. Thế nhưng, khi tiếp nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tố Tố, anh đành phải từ bỏ. Sở Lăng Xuyên hoàn toàn hiểu rõ, ánh mắt kia của bà xã bảo bối là muốn nói cho anh biết, ở trước mặt con trai không nên làm chuyện như vậy. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, rồi sau đó đi xách lấy cái túi xách, người một nhà cùng đi ra ngoài.
Trên đường về nhà, Tố Tố cứ nghĩ mãi, không biết từ lúc nào mà cô đã hiểu rõ được tâm ý chân thật ở trong lòng mình. Chuyện này đại khái chung quy là vào cái ngày mà cô đã bị bác sĩ Chung kích thích. Ngày ấy, cả người Tố Tố nóng ran lên gần như sắp bốc cháy. Cô dường như đã không còn lý trí bởi sự ghen tuông này
Một đêm kia, Tố Tố đã hiểu, vị trí của Sở Lăng Xuyên ở trong lòng mình thật quan trọng và đặc biệt đến cỡ nào.
Nhưng mà cô yêu anh, lại không phải bởi vì hiện tại. Vậy đại khái thì phảingược dòng đến hơn hai năm trước kia rồi.
Năm đó, @MeBau*
[emailprotected]@ Sở Lăng Xuyên đã không từ mà biệt! Sự tuyệt tình cùng nhẫn tâm của anh có thể nói, đã làm cho cô thống khổ đến mức không cách nào tự kiềm chế được. Nó làm cho Tố Tố cảm thấy giống như bị mất đi hết thảy. Tại thời điểm mịt mù không ánh mặt trời ấy, cô đã hận anh, oán anh, thế nhưng mà cô cũng đã yêu anh rồi.
Nếu như cô không thương anh, thì làm sao hành vi của anh có thể gây nên sự đau lòng cho cô như vậy được. Nó làm cho Tố Tố giống như thấy bị mất đi toàn bộ thế giới rồi. Cũng chính là cái phần tình yêu không kịp thời hiểu ra kia, lại bị sự khổ sở vây quanh bao bọc lại thật chặt, đã làm cho cô không cách nào thấy rõ được trái tim của mình.
Bây giờ ngẫm nghĩ trở lại thời điểm ấy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn kỳ thực khi đó thì Tố Tố đã yêu Sở Lăng Xuyên rồi. Ở trong cuộc sống, tình yêu đã từng giọt từng giọt dần dần nẩy mầm. Tình yêu lớn lên dưới sự nuông chiều của anh, nhưng loại cảm xúc rung động này phát triển quá chậm, một ngày lại một ngày, nên cô không nhìn ra được nó đã biến hóa như thế nào.
Thật giống như mỗi ngày nhìn thấy con trai của mình vậy, Tố Tố cảm giác, cô không cảm thấy con trai mình có gì đó thay đổi. Nhưng nếu như lâu lâu không gặp, hoặc là so sánh với lúc trước thì mới phát hiện ra, đứa nhỏ đã trưởng thành.
Mà tình yêu của Tố Tố đối với Sở Lăng Xuyên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đại khái cũng giống như vậy. Lặng lẽ trưởng thành, lớn mạnh, mà cô lại không tự biết, mãi cho đến mất đi rồi thì một khắc kia, thế giới của cô liền đổ sụp xuống rồi.
Cũng là bởi vì yêu, thích, cho nên mới cô mới hận anh vô tình như vậy, cho nên cô mới phải đau lòng như vậy. Yêu và hận, nguyên lai là cho tới bây giờ không ai có thể phân biệt được, chỉ là chính bạn mới có thể nhìn thấy được một mặt mà thôi.
Chính là vì yêu tận sâu ở trong đáy lòng, cho nên mới phải hận. Bởi vì sự vô tình của Sở Lăng Xuyên, cho nên cô bị đau đớn đến mức cố ý lạnh lùng, ép buộc bản thân phải kìm nén không cho tình yêu bộc lộ ra bên ngoài, ep buộc bản thân không được thừa nhận mình đã yêu anh.
Kết hôn hơn bốn năm, Tố Tố mới hiểu được bản thân mình đã thật sự yêu Sở Lăng Xuyên rồi, như vậy có phải là có chút rất huyền diệu hay không? Nhưng mà, đây cũng là sự thật, cô đã yêu anh rồi, đã yêu, đã yêu cái người đàn ông giống như thổ phỉ kia rồi.
Trên đường đi trở về, tâm tình Tố Tố cũng vô cùng sung sướng. Khi trở lại trong nhà, vừa vào đến cửa, Tố Tố đã nhìn thấy một lớn một nhỏ cùng ngồi ở trên ghế sofa. Một đôi mắt thâm thúy mê người đang nhìn cô vẻ đầy có lỗi, một đôi mắt tròn to giống như trái nho đen, cũng đang nhìn cô.
Tình huống gì vậy?
Cô hiểu ra một chút, khẳng định là chuyện này có liên quan đến việc chân của Tiểu Bao Tử bị thương rồi. Tố Tố đã biết rõ rành rành, nhưng lại cố ý làm bộ như không biết chuyện gì hết hỏi: "Ba ba của Tiểu Bao Tử, Tiểu Bao Tử, có chuyện gì vậy? Sao lại nghiêm túc như thế?"
Sở Lăng Xuyên ngồi thẳng thân thể dậy, "Bảo bối, do anh nhất thời sơ sẩy, nên đã để cho con trai cưng của chúng ta bị thương rồi!"
"Bị thương ư?" Tố Tố ra vẻ kinh ngạc, người cũng vội vàng đi qua. Cô thấy mà đau lòng thật sự. Tố Tố đưa tay nâng cái chân của con trai lên. Nhìn thấy cái chân của con trai quấn đầy băng gạc, liền nhíu mày, đau lòng hỏi con trai: "Con trai, có đau hay không vậy hả?"
Tiểu Bao Tử rõ ràng là bị đau thế nhưng lại lắc đầu. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chọc một cái lên đùi của bản thân, dùng giọng nói non nớt nhỏ nhẹ nói: "Không au ạ ( không đau ạ), ba ba... thổi vù vù rồi."
Tiểu Bao Tử nói xong rồi, còn nhìn sang ba ba, rồi sau đó tựa thân mình nhỏ nhắn vào trên người ba ba.
Tố Tố nhíu mày, cố ý nhìn Sở Lăng Xuyên thật hung dữ: "Sở Lăng Xuyên, thế nào mà anh mang cục cưng đi chơi có một lát thôi, vậy mà lại có thể để cho cục cưng chơi đùa đến bị thương như vậy chứ? Anh quả thật rất xấu, rất hư rồi."
Tố Tố nói xong liền nhẹ nhàng đánh vào trên bờ vai của Sở Lăng Xuyên. Tiểu Bao Tử đứng lên, bổ nhào vào trong lòng Tố Tố, không để cho mẹ đánh ba ba của mình, còn nhanh chóng kêu lên: "Ba ba tốt, ba ba tốt mà, ba ba không xấu không hư."
Sở Lăng Xuyên không nhịn được cười. Tiểu Bao Tử thế này là muốn xin mẹ tha cho ba ba kia đấy. Cậu nhóc này, thực sự là cái gì cũng biết hết. Tố Tố cũng phải bật cười, ôm lấy Tiểu Bao Tử hôn cậu nhóc không ngừng: "Nhóc con này, nhìn thế mà đã biết đau lòng ba ba như vậy sao. Vậy được rồi, mẹ cũng tạm thời tha thứ cho sự sơ ý này của ba ba."
Tiểu Bao Tử liền cười lên khanh khách, ôm lấy mẹ bắt đầu làm nũng.
Một nhà ba người ở cùng nhau, vui vẻ ấm áp, hơn nữa cực kỳ hạnh phúc.
Thời gian sum vầy luôn ngắn ngủi. Rất nhanh đã đến buổi chiều, Tố Tố và Tiểu Bao Tử cần phải rời đi. Đã hơn ba giờ, cậu nhóc cũng tỉnh ngủ rồi. Vì biết sắp phải đi, cho nên cu cậu luôn luôn dựa vào trong lòng Sở Lăng Xuyên.
Tố Tố thu thập xong các thứ, nhìn xem hai cha con, cũng nhớ tới vấn đề chuyển đến sống ở trong doanh trại. Cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Sở Lăng Xuyên, chuyện chuyển đến sống trong doanh trại có thể chờ qua sang năm được không? Em nghĩ muốn dạy cho lớp học sinh này học xong hết năm học đã. Đến lúc ấy cục cưng cũng đã được hơn hai tuổi rồi, có dẫn theo cũng rất thuận tiện. Cho dù có phải cho con đi nhà trẻ, thì em cũng cảm thấy được yên tâm một chút."
Sở Lăng Xuyên một tay ôm lấy Tiểu Bao Tử, một tay ôm lấy Tố Tố. Khóe môi của anh hơi hơi cong lên: "Được thôi, nhất thời chuyện này cũng không vội."
Tố Tố nghiêng mặt, nhìn anh, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ: "Bây giờ em và con trai phải đi rồi! Anh phải chú ý chăm sóc kỹ lưỡng cho bản thân đó. Đừng có làm cho bệnh đau bao tử lại bị tái phát nữa đấy. Còn nữa, anh phải ghi nhớ, không được phép uống rượu! Đúng không con trai, ba ba mình không thể uống rượu có phải không nhỉ?"
Tiểu Bao Tử rất phối hợp với mẹ, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt của Sở Lăng Xuyên, dặn dò ba ba giống như người lớn: "Ba ba, uống rượu không tốt, trong bụng đau đau, ba ba không được uống rượu rượu."
"Được rồi, ba ba sẽ không uống rượu." Lời của con trai dặn, trừ bỏ sự ấm áp còn làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Sở Lăng Xuyên hôn lên vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, quay đầu lại nghĩ muốn hôn Tố Tố. Thế nhưng, khi tiếp nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tố Tố, anh đành phải từ bỏ. Sở Lăng Xuyên hoàn toàn hiểu rõ, ánh mắt kia của bà xã bảo bối là muốn nói cho anh biết, ở trước mặt con trai không nên làm chuyện như vậy. Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, rồi sau đó đi xách lấy cái túi xách, người một nhà cùng đi ra ngoài.
Bình luận facebook