Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Em chờ anh trở lại
Editor: Mẹ Bầu
Có thể nói cái tết Trung thu năm nay đã trôi qua thật là kinh tâm động phách. Hồn vía của Tố Tố chỉ thiếu chút nữa bị sợ quá đã chạy mất rồi. May mắn là, Tố Tố cũng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, hơn nữa này cái đồ trứng thối kia cũng đã bị bắt rồi. Thật hy vọng vụ án này mau chóng được phá, sớm đưa bọn chúng ra công lý.
Buổi tối, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố tự nhiên là phải ở bên cạnh Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống trải qua tết Trung thu. Cho nên, quá giữa trưa, Sở Lăng Xuyên đưa Sở Vệ Bình đi đến nhà của anh cả Sở Việt Dương, @MeBau*
[emailprotected]@sau đó anh cùng vợ và con cũng trở về nhà của cha mẹ vợ.
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ở trước mặt Lý Nguyệt Hương vẫn giữ một bộ như người không có việc gì vậy. Giống như một màn xảy ra trong buổi sáng hôm nay không hề phát sinh. Kỳ thực, trong lòng cả hai vợ chồng đều cực kỳ hồi hộp. Tố Tố nghĩ mà sợ, nếu như không phải là Sở Lăng Xuyên, có lẽ giờ phút này, cô đã bị người ta ngộ hại rồi. Cũng nghĩ mà lại càng thấy sợ, nếu như Sở Lăng Xuyên bị thương thì biết làm sao bây giờ?
Mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy một lần, cả người Tố Tố liền vã ra một thân mồ hôi lạnh. Có đôi khi cô cảm thấy, thật sự phát sinh quá ư là nhanh, giống như là nằm mơ vậy. Bất quá, nếu như đây là một giấc mộng, thì cũng chính là một cơn ác mộng.
Sau khi trở về, nghỉ ngơi một chút, cùng mọi người tán gẫu chuyện trời đất trong chốc lát, liền bắt đầu bận rộn cho bữa cơm buổi tối. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên không một ai nhắc tới chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm nay với Lý Nguyệt Hương. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đônHai người không muốn làm cho người già phải lo lắng hãi hùng.
Ba người, mỗi người đều lộ ra một chút tay nghề. Tiểu Bao Tử vẫn còn là trẻ con, đương nhiên là cậu nhóc không giúp được gì rồi. Chỉ cần cu cậu không gây thêm phiền phức thì đã là rất tốt rồi. Bất quá, cu cậu cũng cầm cây chổi quét nhà quét loạn vung ở trong phòng, coi như là cu cậu đang quét rác trong nhà.
Đến khi đồ ăn được mau chóng mang ra, thì cũng đã đến sáu giờ tối rồi. Thế nhưng mà An Quốc Đống vẫn còn chưa có trở nhà. Lý Nguyệt Hương gọi điện thoại cho ông nhưng đều không có người nhận. Dieenndkdan/leeequhydonnn Đoán chừng là An Quốc Đống còn đang bận rộn, cũng đành phải đợi đến một chốc lát nữa thì sẽ gọi lại.
Khi Tố Tố từ trong phòng bếp đi ra, cô nhìn về phía mẹ của mình đang ngồi ở bên điện thoại, liền hỏi: "Ba ba nói đến thời điểm nào sẽ trở về không ạ?"
"Không có người nhận máy. Phỏng chừng ông ấy cũng đang rất bận bịu." Lý Nguyệt Hương nói xong lại định gọi lại, thì ngay lúc ấy, điện thoại lại hợp thời gọi tới. Lý Nguyệt Hương liền nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của An Quốc Đống: "Trong cục có việc, không cần phải chờ tôi đâu, mọi người ở nhà cứ ăn cơm trước đi!"
Mặc dù biết sự thật chính là như vậy, nhưng Lý Nguyệt Hương vẫn là không nhịn được mà càm ràm một câu: "Đến một ngày tết lớn như vậy mà cũng không chịu nghỉ ngơi. Thôi ông có việc bận thì cứ làm đi, chú ý thân thể, chú ý an toàn."
"Ai, tôi biết rồi! Ngày tết vui vẻ nhé, bà bạn già của tôi. Bà nói giúp tôi cùng với bọn nhỏ nói một tiếng, tôi đang vội, có việc phải đi trước." An Quốc Đống nói xong thì cũng vội vàng cúp máy rồi, Lý Nguyệt Hương còn chưa kịp nói chúc ông ngày tết vui vẻ nữa.
Đặt điện thoại xuống, Lý Nguyệt Hương đứng dậy, nói với Tố Tố: "Ba con có việc bận rồi, bảo chúng ta không phải chờ ông ấy nữa. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm trước, để phần lại cho ba con về ăn sau. Cũng không biết chừng ông ấy còn bận bịu tới khi nào nữa đâu."
"Vâng, đành phải như vậy thôi ạ." Tố Tố đoán rằng ba ba bận rộn như vậy, khẳng định là có liên quan đến sự việc xảy ra ban ngày. Có lẽ vụ án đã có đột phá mới, đang tiến thêm một bước tiếp tục thực thi hành động gì đó.
Bất quá, Tố Tố cũng chỉ có nghĩ trong lòng như vậy, không dám nói cho mẹ mình biết. Cô đi qua chỗ Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ, dọn dẹp lại chỗ này, ôm lấy cu cậu bế lên: "Đi nào, đi rửa tay ăn cơm, hôm nay là ngày tết Trung thu, Tiểu Bao Tử nói chúc ngày tết vui vẻ đi nào."
Tiểu Bao Tử vòng đôi cánh tay nhỏ ôm vào cổ Tố Tố, lười biếng nói: "Cúc ( chúc) vui vẻ."
Đúng là đồ nhóc lười, nói nhiều hơn hai chữ (*) đều không đồng ý. Tố Tố cười hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc.
(*) Trong nguyên bản tiếng Trung: câu nói của Tố Tố “chúc ngày tết vui vẻ” chỉ gồm có 2 chữ 快乐 – âm đọc là “khoái nhạc”; một trong các nghĩa của từ là ăn tết vui vẻ. Để phù hợp với ngôn ngữ Việt, Mẹ Bầu chuyển ngữ thành câu “chúc ngày tết vui vẻ” là câu nói mà người Việt Nam hay chúc nhau ngày tết. (Ở Trung Quốc, tết Trung Thu là một ngày tết rất quan trọng, vì đó là tết đoàn viên. Mọi thành viên trong gia đình đều ở bên nhau cùng ăn tết).
Bữa cơm chiều Tết Trung thu không có An Quốc Đống cùng ăn, mọi người có cảm giác, cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Bất quá mọi người coi như vẫn thấy cao hứng, vô cùng náo nhiệt. Ăn uống xong, sau đó mọi người đều dời đi đến trong phòng khách vừa ăn trái cây, vừa xem tivi, vừa chờ An Quốc Đống trở về.
Một mực chờ đợi mãi, phải đến hơn mười giờ, An Quốc Đống mới trở về. Vẻ mặt ông mỏi mệt, nhưng lại không thể che hết được sắc mặt vui mừng. Xem ra vụ án này đã có những tiến triển mới. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Trong lòng mọi người đều hiểu biết rất rõ, nhưng không ai nói cái gì.
Tiểu Bao Tử không biết ông ngoại đã trở lại, bởi vì lúc này cu cậu đã ngủ gà ngủ gật ở nơi đó rồi. Thân thể nho nhỏ ngồi ở trên ghế sofa cứ xoay trái xoay phải, đầu còn gà gà gật gật, làm cho người phải bật cười.
An Quốc Đống nhìn thấy thằng cháu ngoại như vậy, lại nhìn thời gian, nhìn mọi người trong nhà, trong lòng ông cảm thấy thật ấm áp. Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống, đại khái cũng chẳng có gì quá mức, cho dù là bất kỳ lúc nào, chính là trong nhà chung quy luôn có người ở đó chờ đợi bạn, có một ngọn đèn luôn thắp sáng lên cho ban, có người lo lắng nghĩ đến bạn! An Quốc Đống đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt của Tiểu Bao Tử, nói với Tố Tố và Sở Lăng Xuyên: "Hai đứa nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
"Ba, để con đi làm cơm nóng lại cho ngài, ngài đi trước rửa tay đã ạ." Tố Tố nói xong đi vào trong phòng bếp, tay chân lanh lẹ hâm nóng lại thức ăn cho nóng. Lúc này An Quốc Đống tiến vào, ngồi ở bên cạnh bàn cơm.
Thời điểm Tố Tố chuyển đôi đũa sang cho cha của mình vẫn còn không quên hạ thấp bớt giọng xuống hỏi: "Ba, vụ án như thế nào rồi?"
An Quốc Đống vẻ mặt nghiêm túc: "Con gái của ba, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Con cứ thật sự đi làm, cứ làm chuyện của mình đi. Hôm nay con đã bị thương tổn như vậy rồi, không có trở ngại gì chứ?"
Tố Tố hiểu rõ, cha cô nói cậu cô thật sự đi làm kia là có ý tứ gì. Nói cách khác, lúc người xấu kia cũng sẽ không dám người đối diện người để hạ thủ nữa, "Không có việc gì rồi hả! Ba, con thật sự là không dám nói gì với mẹ hết. Ngài cũng giữ bí mật nhé, con sợ mẹ lại lo lắng rồi."
"Ừ." An Quốc Đống vừa ừ một tiếng, Lý Nguyệt Hương liền đi vào phòng ăn. Nhìn thấy hai cha con còn đang nói thầm với nhau cái gì không biết, Lý Nguyệt Hương không khỏi hỏi: "Cha con nói nhỏ với nhau cái gì vậy, nhìn cứ thần thần bí bí.
Có thể nói cái tết Trung thu năm nay đã trôi qua thật là kinh tâm động phách. Hồn vía của Tố Tố chỉ thiếu chút nữa bị sợ quá đã chạy mất rồi. May mắn là, Tố Tố cũng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, hơn nữa này cái đồ trứng thối kia cũng đã bị bắt rồi. Thật hy vọng vụ án này mau chóng được phá, sớm đưa bọn chúng ra công lý.
Buổi tối, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố tự nhiên là phải ở bên cạnh Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống trải qua tết Trung thu. Cho nên, quá giữa trưa, Sở Lăng Xuyên đưa Sở Vệ Bình đi đến nhà của anh cả Sở Việt Dương, @MeBau*
[emailprotected]@sau đó anh cùng vợ và con cũng trở về nhà của cha mẹ vợ.
Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ở trước mặt Lý Nguyệt Hương vẫn giữ một bộ như người không có việc gì vậy. Giống như một màn xảy ra trong buổi sáng hôm nay không hề phát sinh. Kỳ thực, trong lòng cả hai vợ chồng đều cực kỳ hồi hộp. Tố Tố nghĩ mà sợ, nếu như không phải là Sở Lăng Xuyên, có lẽ giờ phút này, cô đã bị người ta ngộ hại rồi. Cũng nghĩ mà lại càng thấy sợ, nếu như Sở Lăng Xuyên bị thương thì biết làm sao bây giờ?
Mỗi khi hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy một lần, cả người Tố Tố liền vã ra một thân mồ hôi lạnh. Có đôi khi cô cảm thấy, thật sự phát sinh quá ư là nhanh, giống như là nằm mơ vậy. Bất quá, nếu như đây là một giấc mộng, thì cũng chính là một cơn ác mộng.
Sau khi trở về, nghỉ ngơi một chút, cùng mọi người tán gẫu chuyện trời đất trong chốc lát, liền bắt đầu bận rộn cho bữa cơm buổi tối. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên không một ai nhắc tới chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm nay với Lý Nguyệt Hương. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đônHai người không muốn làm cho người già phải lo lắng hãi hùng.
Ba người, mỗi người đều lộ ra một chút tay nghề. Tiểu Bao Tử vẫn còn là trẻ con, đương nhiên là cậu nhóc không giúp được gì rồi. Chỉ cần cu cậu không gây thêm phiền phức thì đã là rất tốt rồi. Bất quá, cu cậu cũng cầm cây chổi quét nhà quét loạn vung ở trong phòng, coi như là cu cậu đang quét rác trong nhà.
Đến khi đồ ăn được mau chóng mang ra, thì cũng đã đến sáu giờ tối rồi. Thế nhưng mà An Quốc Đống vẫn còn chưa có trở nhà. Lý Nguyệt Hương gọi điện thoại cho ông nhưng đều không có người nhận. Dieenndkdan/leeequhydonnn Đoán chừng là An Quốc Đống còn đang bận rộn, cũng đành phải đợi đến một chốc lát nữa thì sẽ gọi lại.
Khi Tố Tố từ trong phòng bếp đi ra, cô nhìn về phía mẹ của mình đang ngồi ở bên điện thoại, liền hỏi: "Ba ba nói đến thời điểm nào sẽ trở về không ạ?"
"Không có người nhận máy. Phỏng chừng ông ấy cũng đang rất bận bịu." Lý Nguyệt Hương nói xong lại định gọi lại, thì ngay lúc ấy, điện thoại lại hợp thời gọi tới. Lý Nguyệt Hương liền nhận cuộc gọi, bên trong truyền đến giọng nói của An Quốc Đống: "Trong cục có việc, không cần phải chờ tôi đâu, mọi người ở nhà cứ ăn cơm trước đi!"
Mặc dù biết sự thật chính là như vậy, nhưng Lý Nguyệt Hương vẫn là không nhịn được mà càm ràm một câu: "Đến một ngày tết lớn như vậy mà cũng không chịu nghỉ ngơi. Thôi ông có việc bận thì cứ làm đi, chú ý thân thể, chú ý an toàn."
"Ai, tôi biết rồi! Ngày tết vui vẻ nhé, bà bạn già của tôi. Bà nói giúp tôi cùng với bọn nhỏ nói một tiếng, tôi đang vội, có việc phải đi trước." An Quốc Đống nói xong thì cũng vội vàng cúp máy rồi, Lý Nguyệt Hương còn chưa kịp nói chúc ông ngày tết vui vẻ nữa.
Đặt điện thoại xuống, Lý Nguyệt Hương đứng dậy, nói với Tố Tố: "Ba con có việc bận rồi, bảo chúng ta không phải chờ ông ấy nữa. Đi nào, chúng ta đi ăn cơm trước, để phần lại cho ba con về ăn sau. Cũng không biết chừng ông ấy còn bận bịu tới khi nào nữa đâu."
"Vâng, đành phải như vậy thôi ạ." Tố Tố đoán rằng ba ba bận rộn như vậy, khẳng định là có liên quan đến sự việc xảy ra ban ngày. Có lẽ vụ án đã có đột phá mới, đang tiến thêm một bước tiếp tục thực thi hành động gì đó.
Bất quá, Tố Tố cũng chỉ có nghĩ trong lòng như vậy, không dám nói cho mẹ mình biết. Cô đi qua chỗ Tiểu Bao Tử đang chơi xếp gỗ, dọn dẹp lại chỗ này, ôm lấy cu cậu bế lên: "Đi nào, đi rửa tay ăn cơm, hôm nay là ngày tết Trung thu, Tiểu Bao Tử nói chúc ngày tết vui vẻ đi nào."
Tiểu Bao Tử vòng đôi cánh tay nhỏ ôm vào cổ Tố Tố, lười biếng nói: "Cúc ( chúc) vui vẻ."
Đúng là đồ nhóc lười, nói nhiều hơn hai chữ (*) đều không đồng ý. Tố Tố cười hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc.
(*) Trong nguyên bản tiếng Trung: câu nói của Tố Tố “chúc ngày tết vui vẻ” chỉ gồm có 2 chữ 快乐 – âm đọc là “khoái nhạc”; một trong các nghĩa của từ là ăn tết vui vẻ. Để phù hợp với ngôn ngữ Việt, Mẹ Bầu chuyển ngữ thành câu “chúc ngày tết vui vẻ” là câu nói mà người Việt Nam hay chúc nhau ngày tết. (Ở Trung Quốc, tết Trung Thu là một ngày tết rất quan trọng, vì đó là tết đoàn viên. Mọi thành viên trong gia đình đều ở bên nhau cùng ăn tết).
Bữa cơm chiều Tết Trung thu không có An Quốc Đống cùng ăn, mọi người có cảm giác, cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Bất quá mọi người coi như vẫn thấy cao hứng, vô cùng náo nhiệt. Ăn uống xong, sau đó mọi người đều dời đi đến trong phòng khách vừa ăn trái cây, vừa xem tivi, vừa chờ An Quốc Đống trở về.
Một mực chờ đợi mãi, phải đến hơn mười giờ, An Quốc Đống mới trở về. Vẻ mặt ông mỏi mệt, nhưng lại không thể che hết được sắc mặt vui mừng. Xem ra vụ án này đã có những tiến triển mới. Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cùng An Quốc Đống dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Trong lòng mọi người đều hiểu biết rất rõ, nhưng không ai nói cái gì.
Tiểu Bao Tử không biết ông ngoại đã trở lại, bởi vì lúc này cu cậu đã ngủ gà ngủ gật ở nơi đó rồi. Thân thể nho nhỏ ngồi ở trên ghế sofa cứ xoay trái xoay phải, đầu còn gà gà gật gật, làm cho người phải bật cười.
An Quốc Đống nhìn thấy thằng cháu ngoại như vậy, lại nhìn thời gian, nhìn mọi người trong nhà, trong lòng ông cảm thấy thật ấm áp. Hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống, đại khái cũng chẳng có gì quá mức, cho dù là bất kỳ lúc nào, chính là trong nhà chung quy luôn có người ở đó chờ đợi bạn, có một ngọn đèn luôn thắp sáng lên cho ban, có người lo lắng nghĩ đến bạn! An Quốc Đống đưa tay sờ sờ lên khuôn mặt của Tiểu Bao Tử, nói với Tố Tố và Sở Lăng Xuyên: "Hai đứa nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi."
"Ba, để con đi làm cơm nóng lại cho ngài, ngài đi trước rửa tay đã ạ." Tố Tố nói xong đi vào trong phòng bếp, tay chân lanh lẹ hâm nóng lại thức ăn cho nóng. Lúc này An Quốc Đống tiến vào, ngồi ở bên cạnh bàn cơm.
Thời điểm Tố Tố chuyển đôi đũa sang cho cha của mình vẫn còn không quên hạ thấp bớt giọng xuống hỏi: "Ba, vụ án như thế nào rồi?"
An Quốc Đống vẻ mặt nghiêm túc: "Con gái của ba, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Con cứ thật sự đi làm, cứ làm chuyện của mình đi. Hôm nay con đã bị thương tổn như vậy rồi, không có trở ngại gì chứ?"
Tố Tố hiểu rõ, cha cô nói cậu cô thật sự đi làm kia là có ý tứ gì. Nói cách khác, lúc người xấu kia cũng sẽ không dám người đối diện người để hạ thủ nữa, "Không có việc gì rồi hả! Ba, con thật sự là không dám nói gì với mẹ hết. Ngài cũng giữ bí mật nhé, con sợ mẹ lại lo lắng rồi."
"Ừ." An Quốc Đống vừa ừ một tiếng, Lý Nguyệt Hương liền đi vào phòng ăn. Nhìn thấy hai cha con còn đang nói thầm với nhau cái gì không biết, Lý Nguyệt Hương không khỏi hỏi: "Cha con nói nhỏ với nhau cái gì vậy, nhìn cứ thần thần bí bí.
Bình luận facebook