Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137-8: Em chờ anh trở lại 8
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố cùng cha mẹ xuống lầu để tiễn Sở Lăng Xuyên. Sau khi nói câu hẹn gặp lại, anh liền lái xe rời đi. Sở Lăng Xuyên đi đến nhà anh cả, nói chuyện mìnhđược điều động đi đến công tác ở đơn vị khác cùng với cha và anh cả. Rồi sau đó anh liền vội vã trở về doanh trại bộ đội, tiến hành làm các thủ tục điều chuyển. Cũng vì thời gian khẩn cấp, hơn nữa cấp trên cũng rất cấp bách, cho nên thủ tục làm điều chuyển của Sở Lăng Xuyên cũng được tiến hành rất nhanh.
Bận rộn làm xong hết những việc này, thì trời cũng đã tối rồi. Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về trong nhà, @MeBau*
[emailprotected]@ nói cho người trong nhà biết thời gian anh lên máy bay ngày mai, bay đến thành phố D. Rồi sau đó anh tán gẫumột lúc với Tố Tố và Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử được Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống chăm sóc dỗ dành cho đi ngủ. Thế nhưng Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thì vẫn còn đang trò chuyện ở điện thoại với nhau. Một mực nói chuyện mãi như thế, cho tới lúc Tố Tố ôm điện thoại ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
Trong giấc ngủ, Tố Tố nằm mộng đều mơ thấy Sở Lăng Xuyên sắp phải rời đi. Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu.
**************************
Ngày Thứ tư. Từ sáng sớm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn trong sư đoàn đã phái xe đưa Sở Lăng Xuyên đi đến khu vực sân bay thành phố. Lúc này Tố Tố và cha mẹ cùng với Tiểu Bao Tử, còn có cả Sở Vệ Bình và Sở Việt Dương cũng đã đều đi tới sân bay.
Trước hết Sở Lăng Xuyên chào từ biệt với cha mình và anh cả, sau đó anh tiếp tục quay sang nói lời chào từ biệt với cha vợ mẹ vợ. Anh chào hỏi tất cả với mọi người thân ở trong nhà xong, sau đó mới đi qua ôm ấp, chào tạm biệt với Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố, nói dặn dò: "Con trai, ba ba phải đi đến thành phố khác công tác. Con phải luôn luôn nhớ đến ba ba nhé."
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cu cậu chính là cứ ôm lấy cổ Sở Lăng Xuyên. Có lẽ Tiểu Bao Tử không hiểu được ba ba phải đi đến thành phố khác công tác là có ý gì, khái niệm ở nơi xa lắm kia là như thế nào. Thế nhưng, Tiểu Bao Tử cũng vẫn biết là ba ba sắp phải đi, hơn nữa, còn sẽ đi thật lâu.
Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình nho nhỏ của Tiểu Bao Tử ở trong lòng, bàn tay to của anh vỗ về lên lưng của cậu nhóc. Đôi con ngươi đen của anh nhìn vào vành mắt hồng hồng, tràn đầy nước mắt đang sắp rơi xuống của Tố Tố. Anh đưa tay xoa một chút ở trên mặt cô: "Anh sẽ rất nhớ bảo bối của anh."
Tố Tố nỗ lực mỉm cười, nhưng nụ cười của cô nhìn rất khó coi. Tố Tố khịt khịt mũi, khẽ nói: "Em cũng vậy, cũng sẽ luôn nghĩ tới anh."
Một vị cán bộ trong đoàn nhìn thời gian một chút, nói nhắc nhở với Sở Lăng Xuyên: "Thời gian không còn nhiều lắm đâu, chuẩn bị đi đăng ký thôi."
Sở Lăng Xuyên quay mặt lại, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, rồi sau đó muốn chuyển lại cậu nhóc đến trong lòng Tố Tố. Nhưng mà bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử cứ gắt gao nắm chặt lấy vạt áo anh. lần đầu tiên cậu nhóc gọi ba ba với một ngữ điệu nghe đầy sợ hãi lẫn tội nghiệp: "Ba ba."
"Cục cưng ngoan, để cho mẹ ôm con nhé! Ba ba phải đi rồi." Sở Lăng Xuyên nhìn bàn tay nhỏ của con trai, lại nhìn lại nước mắt đang chuyển động ở trong vành mắt của Tố Tố, trong lòng anh đau đớn một mảnh, không nói ra lời.
Tố Tố không đành lòng, Sở Lăng Xuyên cũng không đành lòng. Anh túm lấy bàn tay nhỏ của con trai, chỉ đành ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, dỗ dành, giải thích. Thế nhưng Tiểu Bao Tử lại cứ chui mãi vào ở trong lòng anh, không chịu ngẩng đầu lên, cũng không chịu tìm mẹ.
Lúc này từ trong radio đã có lời thúc giục hành khách lên máy bay. Sở Lăng Xuyên cũng đã không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Anh nhân lúc Tiểu Bao Tử không chú ý, nhanh chóng đưa cậu nhóc tới trong lòng Tố Tố.
Thời điểm Tiểu Bao Tử trở lại bình thường, nhìn thấy ba ba sắp phải đi, cậu nhóc liền kêu oa lên một tiếng, khóc òa lên. Hai bàn tay nhỏ giơ ra trước, kêu gào muốn để cho ba ba ôm: "Ba ba! Ba ba! Cục cưng muốn ba ba!"
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy con trai của mình nỉ non, nhìn lại cha mẹ, anh cả, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, vẻ mặt đầy sự kiên cường, nói: "Con phải đi rồi, ba, ba mẹ, bà xã, anh cả, mọi người đều trở về đi! Khi nào đến nơi con sẽ gọi điện thoại về cho mọi người."
Anh nói xong liền xoay người đi ngay. Nước mắt của Tố Tố cuối cùng cũng không thể nào có thể khống chế được nữa. Từng giọt, từng giọt nước mắt một cứ thế rơi xuống. Cô ôm con trai đuổi theo, mà Sở Lăng Xuyên cuối cùng cũng xoay người lại, ôm lấy vợ con vào trong ngực, nói nhỏ ở bên tai hai mẹ con: "Anh yêu em, bảo bối. Ba ba yêu con, con trai của ba. Chờ anh trở lại, chờ ba ba trở về!"
Tố Tố gật đầu, dùng sức gật đầu, "Vâng, em chờ anh, chờ anh trở về."
Hai người chỉ ôm nhau ngắn ngủn có vài giây, sau đó Sở Lăng Xuyên kiên quyết đẩy hai mẹ con ra, xoay người, nhanh chóng rời đi. Anh không dám quay đầu lại, vì sợ phải nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của con trai và của bà xã đang khóc thút thít, như vậy nước mắt của anh sẽ rơi xuống.
Tố Tố lặng lẽ khóc không tiếng động, còn Tiểu Bao Tử thì oa oa khóc lớn. Nước mắt Sở Lăng Xuyên lại chảy ngược lại vào trong đáy lòng.
Sở Vệ Bình đến đón Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố, ôm đi chỗ khác, nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Chãu nội của ông ngoan, không khóc nữa nhé! Ba ba đi công tác, chỉ qua một thời gian ngắn nữa, rồi ba ba sẽ trở lại với cháu thôi. Khi nào có thời gian rảnh rỗi, thì ông nội sẽ bảo mẹ cháu, hoặc là ông nội sẽ dẫn cháu đi thăm ba ba. Cháu không khóc nữa, không khóc nữa nhé, ông nội đau lòng."
Nước mắt của Tố Tố cứ lăn chảy mãi, rơi xuống đất, không sao dừng lại được. Con trai khóc, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ vậy. Đang lúc Tố Tố rơi lệ đầy thương tâm, thì chuông điện thoại di động của cô vang lên. Tố Tố đưa tay móc điện thoại ra. Hai mắt đẫm lệ, cô mơ hồ nhìn thấy đó là một cái tin nhắn. Cô giơ tay lau nước mắt, rốt cục đã nhìn thấy rõ ràng, là tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi tới, nội dung tin nhắn là: Bảo bối, em đừng khóc, hãy chờ anh!
Chờ anh! Tố Tố ngẩng đầu lên, qua lớp kính cửa sổ vĩ đại, cô nhìn ra chiếc máy bay ở bên ngoài. Trong lòng cô cứ luôn tự nhủ thầm hết lần này đến lần khác: Em chờ anh, em chờ anh trở về! Anh chỉ là đến công tác ở thành phố D mà thôi, chỉ là chia tay anh trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi! Em sẽ chờ đợi anh trở về.
Đưa tiễn Sở Lăng Xuyên xong, người một nhà cũng liền rời đi. Trước sau vẫn luôn luôn ngồi ở trong vị trí chờ chuyến bay, tay cầm tờ báo để xem, hai người phụ nữ liền buông tờ báo đang cầm trong tay xuống, nhìn về phía bóng lưng mấy người Tố Tố đang rời đi. Hai người phụ nữ kia cùng cười nói hàn huyên với nhau.
Một trong hai người phụ nữ kia nói: "Tôi giống như vừa mới nghe thấy anh ta nói, bảo với người phụ nữ kia chờ anh ta trở về. Thực cảm động quá đi mất. Bất quá, anh ta cũng sẽ không thể biết được, chờ anh ta trở về, thì đón tiếp anh ta sẽ là cái gì. Là phản bội, ly hôn, hay là sự thương hại. Tôi thật sự cực kỳ chờ mong cái giờ khắc kia đến."
Lại đến người phụ nữ khác cười nói: "Tôi giống như cũng nghe được người phụ nữ kia nói, cô ta sẽ chờ người đàn ông của mình trở về. Cái mà cô ta chờ đợi sẽ là cái gì đây? Tôi nghĩ rằng, ở trên đời này, sự trừng phạt lớn nhất chính là, người yêu nhau mà lại không thể được ở cùng với nhau. Tôi cũng vậy, thật sự cực kỳ chờ mong cái giờ khắc kia đến."
Hai người phụ nữ kia nói chuyện với nhau xong, thì hai mặt liền nhìn nhau cười, bỏ lại tờ báo vẫn cầm trong tay, đứng dậy, vừa tao nhã vừa thần bí rời đi khỏi nơi đó.
Tố Tố cùng cha mẹ xuống lầu để tiễn Sở Lăng Xuyên. Sau khi nói câu hẹn gặp lại, anh liền lái xe rời đi. Sở Lăng Xuyên đi đến nhà anh cả, nói chuyện mìnhđược điều động đi đến công tác ở đơn vị khác cùng với cha và anh cả. Rồi sau đó anh liền vội vã trở về doanh trại bộ đội, tiến hành làm các thủ tục điều chuyển. Cũng vì thời gian khẩn cấp, hơn nữa cấp trên cũng rất cấp bách, cho nên thủ tục làm điều chuyển của Sở Lăng Xuyên cũng được tiến hành rất nhanh.
Bận rộn làm xong hết những việc này, thì trời cũng đã tối rồi. Sở Lăng Xuyên gọi điện thoại về trong nhà, @MeBau*
[emailprotected]@ nói cho người trong nhà biết thời gian anh lên máy bay ngày mai, bay đến thành phố D. Rồi sau đó anh tán gẫumột lúc với Tố Tố và Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử được Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống chăm sóc dỗ dành cho đi ngủ. Thế nhưng Tố Tố và Sở Lăng Xuyên thì vẫn còn đang trò chuyện ở điện thoại với nhau. Một mực nói chuyện mãi như thế, cho tới lúc Tố Tố ôm điện thoại ngủ thiếp đi ở trên ghế sofa.
Trong giấc ngủ, Tố Tố nằm mộng đều mơ thấy Sở Lăng Xuyên sắp phải rời đi. Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu.
**************************
Ngày Thứ tư. Từ sáng sớm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn trong sư đoàn đã phái xe đưa Sở Lăng Xuyên đi đến khu vực sân bay thành phố. Lúc này Tố Tố và cha mẹ cùng với Tiểu Bao Tử, còn có cả Sở Vệ Bình và Sở Việt Dương cũng đã đều đi tới sân bay.
Trước hết Sở Lăng Xuyên chào từ biệt với cha mình và anh cả, sau đó anh tiếp tục quay sang nói lời chào từ biệt với cha vợ mẹ vợ. Anh chào hỏi tất cả với mọi người thân ở trong nhà xong, sau đó mới đi qua ôm ấp, chào tạm biệt với Tố Tố và Tiểu Bao Tử. Sở Lăng Xuyên đón lấy Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố, nói dặn dò: "Con trai, ba ba phải đi đến thành phố khác công tác. Con phải luôn luôn nhớ đến ba ba nhé."
Tiểu Bao Tử không nói chuyện, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cu cậu chính là cứ ôm lấy cổ Sở Lăng Xuyên. Có lẽ Tiểu Bao Tử không hiểu được ba ba phải đi đến thành phố khác công tác là có ý gì, khái niệm ở nơi xa lắm kia là như thế nào. Thế nhưng, Tiểu Bao Tử cũng vẫn biết là ba ba sắp phải đi, hơn nữa, còn sẽ đi thật lâu.
Sở Lăng Xuyên ôm chặt thân mình nho nhỏ của Tiểu Bao Tử ở trong lòng, bàn tay to của anh vỗ về lên lưng của cậu nhóc. Đôi con ngươi đen của anh nhìn vào vành mắt hồng hồng, tràn đầy nước mắt đang sắp rơi xuống của Tố Tố. Anh đưa tay xoa một chút ở trên mặt cô: "Anh sẽ rất nhớ bảo bối của anh."
Tố Tố nỗ lực mỉm cười, nhưng nụ cười của cô nhìn rất khó coi. Tố Tố khịt khịt mũi, khẽ nói: "Em cũng vậy, cũng sẽ luôn nghĩ tới anh."
Một vị cán bộ trong đoàn nhìn thời gian một chút, nói nhắc nhở với Sở Lăng Xuyên: "Thời gian không còn nhiều lắm đâu, chuẩn bị đi đăng ký thôi."
Sở Lăng Xuyên quay mặt lại, hôn hít lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, rồi sau đó muốn chuyển lại cậu nhóc đến trong lòng Tố Tố. Nhưng mà bàn tay nhỏ của Tiểu Bao Tử cứ gắt gao nắm chặt lấy vạt áo anh. lần đầu tiên cậu nhóc gọi ba ba với một ngữ điệu nghe đầy sợ hãi lẫn tội nghiệp: "Ba ba."
"Cục cưng ngoan, để cho mẹ ôm con nhé! Ba ba phải đi rồi." Sở Lăng Xuyên nhìn bàn tay nhỏ của con trai, lại nhìn lại nước mắt đang chuyển động ở trong vành mắt của Tố Tố, trong lòng anh đau đớn một mảnh, không nói ra lời.
Tố Tố không đành lòng, Sở Lăng Xuyên cũng không đành lòng. Anh túm lấy bàn tay nhỏ của con trai, chỉ đành ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, dỗ dành, giải thích. Thế nhưng Tiểu Bao Tử lại cứ chui mãi vào ở trong lòng anh, không chịu ngẩng đầu lên, cũng không chịu tìm mẹ.
Lúc này từ trong radio đã có lời thúc giục hành khách lên máy bay. Sở Lăng Xuyên cũng đã không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Anh nhân lúc Tiểu Bao Tử không chú ý, nhanh chóng đưa cậu nhóc tới trong lòng Tố Tố.
Thời điểm Tiểu Bao Tử trở lại bình thường, nhìn thấy ba ba sắp phải đi, cậu nhóc liền kêu oa lên một tiếng, khóc òa lên. Hai bàn tay nhỏ giơ ra trước, kêu gào muốn để cho ba ba ôm: "Ba ba! Ba ba! Cục cưng muốn ba ba!"
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy con trai của mình nỉ non, nhìn lại cha mẹ, anh cả, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, vẻ mặt đầy sự kiên cường, nói: "Con phải đi rồi, ba, ba mẹ, bà xã, anh cả, mọi người đều trở về đi! Khi nào đến nơi con sẽ gọi điện thoại về cho mọi người."
Anh nói xong liền xoay người đi ngay. Nước mắt của Tố Tố cuối cùng cũng không thể nào có thể khống chế được nữa. Từng giọt, từng giọt nước mắt một cứ thế rơi xuống. Cô ôm con trai đuổi theo, mà Sở Lăng Xuyên cuối cùng cũng xoay người lại, ôm lấy vợ con vào trong ngực, nói nhỏ ở bên tai hai mẹ con: "Anh yêu em, bảo bối. Ba ba yêu con, con trai của ba. Chờ anh trở lại, chờ ba ba trở về!"
Tố Tố gật đầu, dùng sức gật đầu, "Vâng, em chờ anh, chờ anh trở về."
Hai người chỉ ôm nhau ngắn ngủn có vài giây, sau đó Sở Lăng Xuyên kiên quyết đẩy hai mẹ con ra, xoay người, nhanh chóng rời đi. Anh không dám quay đầu lại, vì sợ phải nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của con trai và của bà xã đang khóc thút thít, như vậy nước mắt của anh sẽ rơi xuống.
Tố Tố lặng lẽ khóc không tiếng động, còn Tiểu Bao Tử thì oa oa khóc lớn. Nước mắt Sở Lăng Xuyên lại chảy ngược lại vào trong đáy lòng.
Sở Vệ Bình đến đón Tiểu Bao Tử từ trong lòng Tố Tố, ôm đi chỗ khác, nói dỗ dành Tiểu Bao Tử: "Chãu nội của ông ngoan, không khóc nữa nhé! Ba ba đi công tác, chỉ qua một thời gian ngắn nữa, rồi ba ba sẽ trở lại với cháu thôi. Khi nào có thời gian rảnh rỗi, thì ông nội sẽ bảo mẹ cháu, hoặc là ông nội sẽ dẫn cháu đi thăm ba ba. Cháu không khóc nữa, không khóc nữa nhé, ông nội đau lòng."
Nước mắt của Tố Tố cứ lăn chảy mãi, rơi xuống đất, không sao dừng lại được. Con trai khóc, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ vậy. Đang lúc Tố Tố rơi lệ đầy thương tâm, thì chuông điện thoại di động của cô vang lên. Tố Tố đưa tay móc điện thoại ra. Hai mắt đẫm lệ, cô mơ hồ nhìn thấy đó là một cái tin nhắn. Cô giơ tay lau nước mắt, rốt cục đã nhìn thấy rõ ràng, là tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi tới, nội dung tin nhắn là: Bảo bối, em đừng khóc, hãy chờ anh!
Chờ anh! Tố Tố ngẩng đầu lên, qua lớp kính cửa sổ vĩ đại, cô nhìn ra chiếc máy bay ở bên ngoài. Trong lòng cô cứ luôn tự nhủ thầm hết lần này đến lần khác: Em chờ anh, em chờ anh trở về! Anh chỉ là đến công tác ở thành phố D mà thôi, chỉ là chia tay anh trong một thời gian ngắn ngủi mà thôi! Em sẽ chờ đợi anh trở về.
Đưa tiễn Sở Lăng Xuyên xong, người một nhà cũng liền rời đi. Trước sau vẫn luôn luôn ngồi ở trong vị trí chờ chuyến bay, tay cầm tờ báo để xem, hai người phụ nữ liền buông tờ báo đang cầm trong tay xuống, nhìn về phía bóng lưng mấy người Tố Tố đang rời đi. Hai người phụ nữ kia cùng cười nói hàn huyên với nhau.
Một trong hai người phụ nữ kia nói: "Tôi giống như vừa mới nghe thấy anh ta nói, bảo với người phụ nữ kia chờ anh ta trở về. Thực cảm động quá đi mất. Bất quá, anh ta cũng sẽ không thể biết được, chờ anh ta trở về, thì đón tiếp anh ta sẽ là cái gì. Là phản bội, ly hôn, hay là sự thương hại. Tôi thật sự cực kỳ chờ mong cái giờ khắc kia đến."
Lại đến người phụ nữ khác cười nói: "Tôi giống như cũng nghe được người phụ nữ kia nói, cô ta sẽ chờ người đàn ông của mình trở về. Cái mà cô ta chờ đợi sẽ là cái gì đây? Tôi nghĩ rằng, ở trên đời này, sự trừng phạt lớn nhất chính là, người yêu nhau mà lại không thể được ở cùng với nhau. Tôi cũng vậy, thật sự cực kỳ chờ mong cái giờ khắc kia đến."
Hai người phụ nữ kia nói chuyện với nhau xong, thì hai mặt liền nhìn nhau cười, bỏ lại tờ báo vẫn cầm trong tay, đứng dậy, vừa tao nhã vừa thần bí rời đi khỏi nơi đó.
Bình luận facebook