Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142-2: Em là bảo bối của anh - Bảo bối vẫn là bảo bối 2
Editor: Mẹ Bầu
Nhưng mà... Em đã làm tổn thương đến anh, em đã phụ anh! Em... đã khiến cho anh phải thương tâm." Tố Tố nói xong, trong lòng thực đau xót, nước mắt lại trào lên rơi xuống. Cô thật sự cảm thấy hổ thẹn với anh, nghẹn ngào nói: "Em biết, giữa chúng ta... rốt cuộc đã không có cách nào để trở lại giống như trước kia được nữa rồi. Em đã tạo ra một vết nhơ ở trong lòng anh, rốt cuộc cũng không thể nào rửa sạch được nữa rồi! Em thực sự không muốn làm tổn thương đến trái tim của anh! Không muốn làm cho anh phải đau khổ… Nhưng mà... Em thực sự không biết mình nên phải làm như thế nào nữa"
Sở Lăng Xuyên tâm cũng phiếm đau.
[emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn),Anh vươn hai tay ra ôm lấy cô "Nghe anh này, bảo bối! Đây không phải là lỗi của em! Là do anh đã không thể chăm sóc tốt được cho em, anh đã không bảo vệ tốt được cho em.
Em cũng không cần phải làm cái gì hết. Trước kia em như thế nào, thì bây giờ em vẫn cứ như thế! Có một số việc em không cần phải coi nó là quan trọng, mà đã không coi nó là chuyện quan trọng rồi, thì liền coi nó không là cái gì hết. Bước chân của chúng ta luôn đi về phía trước, cho nên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứ để cho quá khứ hãy lật chuyển sang trang khác đi! Em không cần phải nghĩ lại đến nó, không cần phải nhắc lại nữa. Có được không, hả?"
Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, càng khóc dữ dội hơn. Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn anh: "Anh... Nếu như anh cảm thấy tức giận, cảm thấy khổ sở, thì anh hãy đánh em, mắng em! Miễn là anh thấy hả giận là được… Có đượckhông anh?"
Sở Lăng Xuyên cười, cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt Tố Tố: "Đánh chửi em ấy hả, việc này không phải là anh đã tự ngược bản thân mình à! Anhvẫn còn muốn được sống hạnh phúc cùng với em và con trai của chúng ta nữa kia. Việc này anh đã nói là không so đo, @MeBau*
[emailprotected]@ thì thật sự sẽ không so đo nữa.
Hơn nữa, bảo bố à, em hẳn là phải thay đổi lại sự suy nghĩ của mình xem. Em hãy suy nghĩ nhớ lại xem. Ngày đó mọi người có uống rượu hay không? Em đã uống say rồi, đều không thể nhớ rõ cái gì hết. Mà hắn (Lục Trăn) cũng uống rượu có đúng hay không?"
Tố Tố gật đầu "Bọn em, bọn em đều uống rượu say."
"Em thử nghĩ xem, đều là người đã uống rượu say, có lẽ là sẽ ngã xuống rồi ngủ thiếp đi, cũng sẽ không cõ chuyện gì phát sinh ra hết. Thằng nhóc Lục Trăn kia rõ ràng đã rắp tâm bất lương đối với em. Nói không chừng, hắn đã cố ý dẫn em đi sai đường, muốn chia rẽ hai vợ chồng chúng ta. Khiến cho em và anh, không có cách nào để tiếp tục sống với nhau nữa, rồi sau đó em sẽ lao vào vòng tay ôm ấp của hắn!
"Hả?" Tố Tố chớp chớp mắt nhìn Sở Lăng Xuyên. Cô biết rõ đây là lời an ủi của Sở Lăng Xuyên, nhưng mà tận sâu trong nội tâm của mình, Tố Tố vẫn hi vọng nhiều rằng, chuyện thật sự chỉ là như vậy, thật sự là không có chuyện gì phát sin ra hết, là do Lục Trăn đã cố ý dẫn cô đi sai đường.
Sở Lăng Xuyên đưa tay lên nắm lấy cái cằm của Tố Tố, nói vẻ hung tợn: "Bảo bối, em nghĩ là vì cái chuyện này, nên không có cách nào để có thể tiếp tụctrải qua cuộc sống êm đẹp của chúng ta nữa phải không? Em như vậy chính là muốn lao vào vòng tay ôm ấp của Lục Trăn, có phải hay không?"
Tố Tố vội vàng lắc đầu, liên tục phủ nhận, "Không phải, không phải như vậy! Em mới không có ý tưởng lao vào vòng tay ôm ấp của Lục Trăn như vậy!"
"Tốt lắm, vậy thì em hãy cùng anh sống cuộc sống hàng ngày tốt đẹp như trước đi. Ngày hôm nay anh thật sự cũng có để ý, cũng rất thống khổ. Thế nhưng mà, đến bây giờ anh cũng đã quẳng chuyện này xuống rồi. Cuộc sống sau này, anh vẫn là anh, bảo bối vẫn là bảo bối. Sẽ không bởi vì chuyện xảy ra này mà hai chúng ta sẽ phải thay đổi bất cứ cái gì! Bảo bối, còn em thì sao?"
"Em ư?" Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hỏi vòng lại như vậy, có chút choáng váng. Nhưng mà nghe Sở Lăng Xuyên nói an ủi cô như vậy, cô không có cách đối mặt với tâm tình của anh giống như đang có sự điều chuyển trở nên tốt đẹp. Tố Tố sửng sốt một chút, sau cũng kịp phản ứng lại với những điều mà anh vừa mới nói, "Em, em vẫn còn là bảo bối của Sở Lăng Xuyên sao? Sở Lăng Xuyên vẫn người yêu quý nhất của em hay sao? Anh sẽ không bởi vì câu chuyện này mà thay đổi phải không?"
"Đúng rồi! Mọi vấn đề đã được giải quyết xong! Em có đói bụng không? Để anh đi làm cơm, em nghỉ ngơi đi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền buông lỏng Tố Tố ra. Tố Tố lại ôm lấy anh, "Ông xã, cám ơn sự khoan dung của anh. Cám ơn anh vẫn còn yêu em. Anh thật sự là người rất tốt, tốt lắm ấy!"
"Anh chấp nhận lời khen ngợi của em. Ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi đi. Anh đi làm cơm." Sở Lăng Xuyên hôn hít lên mái tóc của cô một chút. Thân thể của hai người cũng tách ra. Sở Lăng Xuyên đi nấu cơm, còn Tố Tố thì lại đứng ở nơi đó thưởng thức sự thâm tình của anh.
Có thể nói, tuy rằng đây la một chuyện thống khổ, tuy nhiên nếu đã dễ dàng chấp nhận nó rồi, thì còn thừa lại đúng là những ngày tốt đẹp. Thời gian lúc này được sử dụng để mà yêu đương lẫn nhau, nên chuyện này cũng bị phai nhạt.
Bữa cơm chiều rất đơn giản, có hai món ăn. Tuy chỉ là mì sợi, thế nhưng mà nó lại ăn rất thơm. Buổi tối lúc đi ngủ. Sở Lăng Xuyên vẫn cứ ôm Tố Tố như cũ. Tuy nhiên hai người cũng không làm chuyện gì hết, chỉ là đơn thuần ôm nhau mà thôi.
Tố Tố vẫn không thể nén nhịn được suy nghĩ lung tung. Nhu cầu về tình ái của Sở Lăng Xuyên là rất cao, nhất là bọn họ bình thường không ở cùng nhau, nhưng đành phải chờ về nhà. Đợi khi hai người có cơ hội rồi, thì anh chưa bao giờ chịu buông tha cho cơ hội tốt đẹp đó.
Nhưng mà hôm nay Sở Lăng Xuyên lại không như vậy. Kỳ thực không có thì cũng không có gì là không bình thường. Nhưng mà sau khi cửa đóng then cài rồi, ngẫm nghĩ lại việc này, Tố Tố nhịn không được mà suy nghĩ, có phải là tâm lý của Sở Lăng Xuyên có bóng ma ám ảnh hay sao? Cảm thấy cô đã bị người đàn ông khác chạm qua rồi thì không còn được sạch sẽ nữa. Cho nên anh mới không muốn chạm vào miệng vết thương của cô như vậy, hay chính là vì tâm tình của anh không tốt, không còn tâm tư nào để làm chuyện ấy nữa?
Tố Tố biết, tâm tình của Sở Lăng Xuyên không tốt, hoặc là anh không muốn chạm vào cô cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng mà, Tó Tố vẫn cảm thấy rất khổ sở. Cô cảm thấy khổ sở vì bản thân mình đã làm tổn thương đến anh, vì bản thân mình đã không còn được sạch sẽ nữa.
Suy nghĩ miên man, rồi sau đó Tố Tố cũng mơ mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi. Buổi sáng Tố Tố lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô vẫn nhắm hai mắt, đưa tay mò loạn xạ chiếc điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường cầm lên, mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "A lô!"
"Tố Tố, cậu vẫn còn ngủ à?"
Là giọng nói của Hàm Hàm. Tố Tố cũng đã tỉnh táo được vài phần, xoay người lại, nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên đang nằm ở bên người cô cũng bị đánh thức. Cô hỏi Hàm Hàm: "Ừ, vẫn còn chưa dậy được đây? Tinh thần của cậu có vẻ không tệ lắm nhỉ, có chuyện gì vui vậy?"
"Việc vui gì chứ! Một lát nữa tớ phải đi gặp trường bối ở trong nhà của La Vĩ Khôn."
"Thật sự sao?" Tố Tố đã tỉnh lại triệt để rồi, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Ừ, tại tớ thật sự rất căng thẳng Tố Tố à. Cho nên tớ mới gọi điện thoại tìm cậu để cho bản thân được bình tĩnh lại một chút. Mau, hãy cho tớ thêm chút sức mạnh đi nào."
Nhưng mà... Em đã làm tổn thương đến anh, em đã phụ anh! Em... đã khiến cho anh phải thương tâm." Tố Tố nói xong, trong lòng thực đau xót, nước mắt lại trào lên rơi xuống. Cô thật sự cảm thấy hổ thẹn với anh, nghẹn ngào nói: "Em biết, giữa chúng ta... rốt cuộc đã không có cách nào để trở lại giống như trước kia được nữa rồi. Em đã tạo ra một vết nhơ ở trong lòng anh, rốt cuộc cũng không thể nào rửa sạch được nữa rồi! Em thực sự không muốn làm tổn thương đến trái tim của anh! Không muốn làm cho anh phải đau khổ… Nhưng mà... Em thực sự không biết mình nên phải làm như thế nào nữa"
Sở Lăng Xuyên tâm cũng phiếm đau.
[emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn),Anh vươn hai tay ra ôm lấy cô "Nghe anh này, bảo bối! Đây không phải là lỗi của em! Là do anh đã không thể chăm sóc tốt được cho em, anh đã không bảo vệ tốt được cho em.
Em cũng không cần phải làm cái gì hết. Trước kia em như thế nào, thì bây giờ em vẫn cứ như thế! Có một số việc em không cần phải coi nó là quan trọng, mà đã không coi nó là chuyện quan trọng rồi, thì liền coi nó không là cái gì hết. Bước chân của chúng ta luôn đi về phía trước, cho nên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứ để cho quá khứ hãy lật chuyển sang trang khác đi! Em không cần phải nghĩ lại đến nó, không cần phải nhắc lại nữa. Có được không, hả?"
Tố Tố ôm lấy Sở Lăng Xuyên, càng khóc dữ dội hơn. Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên để nhìn anh: "Anh... Nếu như anh cảm thấy tức giận, cảm thấy khổ sở, thì anh hãy đánh em, mắng em! Miễn là anh thấy hả giận là được… Có đượckhông anh?"
Sở Lăng Xuyên cười, cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt Tố Tố: "Đánh chửi em ấy hả, việc này không phải là anh đã tự ngược bản thân mình à! Anhvẫn còn muốn được sống hạnh phúc cùng với em và con trai của chúng ta nữa kia. Việc này anh đã nói là không so đo, @MeBau*
[emailprotected]@ thì thật sự sẽ không so đo nữa.
Hơn nữa, bảo bố à, em hẳn là phải thay đổi lại sự suy nghĩ của mình xem. Em hãy suy nghĩ nhớ lại xem. Ngày đó mọi người có uống rượu hay không? Em đã uống say rồi, đều không thể nhớ rõ cái gì hết. Mà hắn (Lục Trăn) cũng uống rượu có đúng hay không?"
Tố Tố gật đầu "Bọn em, bọn em đều uống rượu say."
"Em thử nghĩ xem, đều là người đã uống rượu say, có lẽ là sẽ ngã xuống rồi ngủ thiếp đi, cũng sẽ không cõ chuyện gì phát sinh ra hết. Thằng nhóc Lục Trăn kia rõ ràng đã rắp tâm bất lương đối với em. Nói không chừng, hắn đã cố ý dẫn em đi sai đường, muốn chia rẽ hai vợ chồng chúng ta. Khiến cho em và anh, không có cách nào để tiếp tục sống với nhau nữa, rồi sau đó em sẽ lao vào vòng tay ôm ấp của hắn!
"Hả?" Tố Tố chớp chớp mắt nhìn Sở Lăng Xuyên. Cô biết rõ đây là lời an ủi của Sở Lăng Xuyên, nhưng mà tận sâu trong nội tâm của mình, Tố Tố vẫn hi vọng nhiều rằng, chuyện thật sự chỉ là như vậy, thật sự là không có chuyện gì phát sin ra hết, là do Lục Trăn đã cố ý dẫn cô đi sai đường.
Sở Lăng Xuyên đưa tay lên nắm lấy cái cằm của Tố Tố, nói vẻ hung tợn: "Bảo bối, em nghĩ là vì cái chuyện này, nên không có cách nào để có thể tiếp tụctrải qua cuộc sống êm đẹp của chúng ta nữa phải không? Em như vậy chính là muốn lao vào vòng tay ôm ấp của Lục Trăn, có phải hay không?"
Tố Tố vội vàng lắc đầu, liên tục phủ nhận, "Không phải, không phải như vậy! Em mới không có ý tưởng lao vào vòng tay ôm ấp của Lục Trăn như vậy!"
"Tốt lắm, vậy thì em hãy cùng anh sống cuộc sống hàng ngày tốt đẹp như trước đi. Ngày hôm nay anh thật sự cũng có để ý, cũng rất thống khổ. Thế nhưng mà, đến bây giờ anh cũng đã quẳng chuyện này xuống rồi. Cuộc sống sau này, anh vẫn là anh, bảo bối vẫn là bảo bối. Sẽ không bởi vì chuyện xảy ra này mà hai chúng ta sẽ phải thay đổi bất cứ cái gì! Bảo bối, còn em thì sao?"
"Em ư?" Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên hỏi vòng lại như vậy, có chút choáng váng. Nhưng mà nghe Sở Lăng Xuyên nói an ủi cô như vậy, cô không có cách đối mặt với tâm tình của anh giống như đang có sự điều chuyển trở nên tốt đẹp. Tố Tố sửng sốt một chút, sau cũng kịp phản ứng lại với những điều mà anh vừa mới nói, "Em, em vẫn còn là bảo bối của Sở Lăng Xuyên sao? Sở Lăng Xuyên vẫn người yêu quý nhất của em hay sao? Anh sẽ không bởi vì câu chuyện này mà thay đổi phải không?"
"Đúng rồi! Mọi vấn đề đã được giải quyết xong! Em có đói bụng không? Để anh đi làm cơm, em nghỉ ngơi đi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền buông lỏng Tố Tố ra. Tố Tố lại ôm lấy anh, "Ông xã, cám ơn sự khoan dung của anh. Cám ơn anh vẫn còn yêu em. Anh thật sự là người rất tốt, tốt lắm ấy!"
"Anh chấp nhận lời khen ngợi của em. Ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi đi. Anh đi làm cơm." Sở Lăng Xuyên hôn hít lên mái tóc của cô một chút. Thân thể của hai người cũng tách ra. Sở Lăng Xuyên đi nấu cơm, còn Tố Tố thì lại đứng ở nơi đó thưởng thức sự thâm tình của anh.
Có thể nói, tuy rằng đây la một chuyện thống khổ, tuy nhiên nếu đã dễ dàng chấp nhận nó rồi, thì còn thừa lại đúng là những ngày tốt đẹp. Thời gian lúc này được sử dụng để mà yêu đương lẫn nhau, nên chuyện này cũng bị phai nhạt.
Bữa cơm chiều rất đơn giản, có hai món ăn. Tuy chỉ là mì sợi, thế nhưng mà nó lại ăn rất thơm. Buổi tối lúc đi ngủ. Sở Lăng Xuyên vẫn cứ ôm Tố Tố như cũ. Tuy nhiên hai người cũng không làm chuyện gì hết, chỉ là đơn thuần ôm nhau mà thôi.
Tố Tố vẫn không thể nén nhịn được suy nghĩ lung tung. Nhu cầu về tình ái của Sở Lăng Xuyên là rất cao, nhất là bọn họ bình thường không ở cùng nhau, nhưng đành phải chờ về nhà. Đợi khi hai người có cơ hội rồi, thì anh chưa bao giờ chịu buông tha cho cơ hội tốt đẹp đó.
Nhưng mà hôm nay Sở Lăng Xuyên lại không như vậy. Kỳ thực không có thì cũng không có gì là không bình thường. Nhưng mà sau khi cửa đóng then cài rồi, ngẫm nghĩ lại việc này, Tố Tố nhịn không được mà suy nghĩ, có phải là tâm lý của Sở Lăng Xuyên có bóng ma ám ảnh hay sao? Cảm thấy cô đã bị người đàn ông khác chạm qua rồi thì không còn được sạch sẽ nữa. Cho nên anh mới không muốn chạm vào miệng vết thương của cô như vậy, hay chính là vì tâm tình của anh không tốt, không còn tâm tư nào để làm chuyện ấy nữa?
Tố Tố biết, tâm tình của Sở Lăng Xuyên không tốt, hoặc là anh không muốn chạm vào cô cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng mà, Tó Tố vẫn cảm thấy rất khổ sở. Cô cảm thấy khổ sở vì bản thân mình đã làm tổn thương đến anh, vì bản thân mình đã không còn được sạch sẽ nữa.
Suy nghĩ miên man, rồi sau đó Tố Tố cũng mơ mơ màng nặng nề ngủ thiếp đi. Buổi sáng Tố Tố lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô vẫn nhắm hai mắt, đưa tay mò loạn xạ chiếc điện thoại di động để ở trên tủ đầu giường cầm lên, mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "A lô!"
"Tố Tố, cậu vẫn còn ngủ à?"
Là giọng nói của Hàm Hàm. Tố Tố cũng đã tỉnh táo được vài phần, xoay người lại, nhìn thấy được Sở Lăng Xuyên đang nằm ở bên người cô cũng bị đánh thức. Cô hỏi Hàm Hàm: "Ừ, vẫn còn chưa dậy được đây? Tinh thần của cậu có vẻ không tệ lắm nhỉ, có chuyện gì vui vậy?"
"Việc vui gì chứ! Một lát nữa tớ phải đi gặp trường bối ở trong nhà của La Vĩ Khôn."
"Thật sự sao?" Tố Tố đã tỉnh lại triệt để rồi, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Ừ, tại tớ thật sự rất căng thẳng Tố Tố à. Cho nên tớ mới gọi điện thoại tìm cậu để cho bản thân được bình tĩnh lại một chút. Mau, hãy cho tớ thêm chút sức mạnh đi nào."
Bình luận facebook