Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143: Em là bảo bối của anh – Ân ái triền miên
Editor: Mẹ Bầu
Xe vừa chạy được một đoạn đường, đột nhiên La Vĩ Khôn cho xe ngừng lại. Bốn bề vắng lặng, yên tĩnh, đến ngay cả một tiếng gió thổi cũng đều không nghe thấy. La Vĩ Khôn ghé sát mặt gần lại chỗ Hàm Hàm. Cô chớp chớp mắt nhìn lại La Vĩ Khôn: "Này, anh muốn làm cái gì vậy? A!"
Đôi môi của Hàm Hàm liền đã bị La Vĩ Khôn bịt kín lại rồi. Nụ hôn bất thình lình và rất chính xác này của anh làm cho cô có chút khó hiểu, sao anh lại thế này? Đang lúc thời điểm như thế này, đang lúc tâm tình như thế này, mà La Vĩ Khôn còn có tâm tư để hôn môi được sao? Ngay tại lúc Hàm Hàm còn đang nghĩ ngợi, thì La Vĩ Khôn đã buông lỏng đôi môi của cô ra. Anh nhếch môi cười, đưa tay nắm lấy cái cằm của cô. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn sang cô: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Hàm Hàm bảo bối, mới vừa rồi em đã nói yêu anh rồi! Em vẫn luôn luôn yêu anh, có đúng không? Nói mau." Những lời nói vừa rồi của Hàm Hàm, cho dù thế nào La Vĩ Khôn cũng không phản ứng kịp. Không phải, là đến lúc này thì anh mới kịp phản ứng được! Như vậy là anh cũng quá trì độn mất rối: "Anh đã nghe lầm rồi, em mới chưa nói gì hết."
"Vừa rồi anh chỉ muốn ôm em mà hôn tới, nhưng đáng tiếc là anh chỉ lo xoay xở cùng với ba mẹ của anh." La Vĩ Khôn cười tủm tỉm nhìn Hàm Hàm, tâm tình vô cùng tốt, " Hàm Hàm bảo bối, em nói lại lần nữ đi."
"Không muốn nói nữa!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Hàm Hàm đẩy mặt La Vĩ Khôn ra, cười cười! Thật không trách được anh bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà mà tâm tình lại tốt như vậy đâu. Cô cười cái bộ dáng ngốc kia của anh. La Vĩ Khôn, anh cũng có thời điểm phạm phải mơ hồ sao!
La Vĩ Khôn đánh tới, hung tợn uy hiếp, "Không nói thì anh liền muốn em ở ngay trong này!" A a, không trách được đến lúc này anh mới phát tác ra như vậy. Hóa ra, cái suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong tâm ý của anh. Hàm Hàm vội vàng đẩy La Vĩ Khôn ra: "Nếu anh dám làm như vậy, em đây sẽ không cần anh, không thương anh nữa."
La Vĩ Khôn càng vô lại: "Em dám không thương anh, @MeBau*
[emailprotected]@ không quan tâm đến anh nữa xem, anh liền muốn em ở ngay trong này đấy!"
Hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ nhỏ đấu võ mồm với nhau vậy. Nói xong, cả hai người đều cười rộ lên khanh khách, gắt gao ôm lấy nhau. Bàntay của La Vĩ Khôn vuốt ve lên mái tóc của Hàm Hàm. Môi của anh hôn lên môi lên lỗ tai của cô: "Hàm Hàm bảo bối, em chính là bảo bối của anh bị mất đi, mà lại tìm lại được. Anh yêu em, Hàm Hàm bảo bối!"
Hàm Hàm ôm chặt lấy La Vĩ Khôn, "Em cũng vậy, em yêu anh, Vĩ Khôn! Thế nhưng nếu như anh lại buông tay với em thêm một lần nữa, còn làm tổn thương em một lần nữa. Em nói thật sự, thật sự sẽ không bao giờ còn yêu anh nữa! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói với anh ba cái từ này nữa."
"Anh vĩnh viễn sẽ không để cho em buông bỏ cơ hội để yêu anh!" La Vĩ Khôn nói xong, cũng hôn lên đôi môi của Hàm Hàm. Trong lòng La Vĩ Khôn tràn đầy sự kích động cùng hạnh phúc. Hàm Hàm bảo bối của anh, chân chân chính chính đã trở lại, đã trở về ở bên cạnh anh rồi...
Tố Tố được Sở Lăng Xuyên ôm trong lòng lại ngủ thêm một giấc. Đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn chín giờ rồi. Cô ngọ nguậy ở trong lòng anh. Bụng đã đói đang kêu ầm ĩ, nghĩ muốn ăn cơm.
Mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của cô chính là vòm ngực màu đồng cổ của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt thành thục và cương nghị của anh, còn có đôi môi có hình dạng đẹp mắt. Tố Tố thoáng chút do dự. Cô lưỡng lự, đưa đôi môi của mình tới, muốn vụng trộm hôn Sở Lăng Xuyên. Cô sợ anh tỉnh lại, thì bản thân sẽ không còn dũng khí hoặc là không còn mặt mũi nào mà chủ động đi hôn môi anh như vậy nữa.
Nhưng mà, thời điểm Tố Tố vừa hôn lên đến nơi, thì lại cảm thấy cực kỳ chọc người. Cô không thể hôn lên đến miệng của anh được, mà lại chỉ có thể hôn chọc vào đến chỗ râu của người ta. Tố Tố nhíu mày, lui lui lại về phía sau, lại nhìn đến Sở Lăng Xuyên nhấp miệng trở về. Cho nên, cô hôn đến chính là ở môi trên của Sở Lăng Xuyên cùng với râu phía dưới cằm của anh. Thật sự là cực kỳ chọc người mà...
Đồ trứng thối! Hóa ra là anh đã tỉnh lại rồi.
Tố Tố đưa tay chọc chọc cho Sở Lăng Xuyên bị ngứa. Người nào đó không thể giả bộ được nữa rồi, liền mở cặp kia thâm thúy mê người ra nhìn cô. Ánh mắt của anh mang theo vài phần lười nhác nhìn về phía Tố Tố. Sau đó anh cũng ôm lấy cô, hung hăng hôn vài ngụm ở trên môi cô, còn cố ý dùng râu của mình cọ cọ lên cô...
"Đau mà... Sở Lăng Xuyên, anh đúng là đồ trứng thối." Tố Tố chống đỡ lấy mặt của anh, xoay đầu đi, giãy dụa ở dưới thân anh, muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Lăng Xuyên, tránh để cho anh bắt nạt cô...
Nhưng mà Sở Lăng Xuyên làm sao có thể buông Tố Tố ra được. Anh xoay người, đè lên trên người Tố Tố. Tố Tố cảm nhận rất rõ ràng dục vọng cứng rắn của anh đang đè lên trên cô. Tố Tố đỏ mặt... Tim cũng nhảy loạn lên, đồng thời cô cũng không sao nhịn được mà suy đoán, có phải là ở trong lòng anh vẫn còn bóng đen ám ảnh hay không!
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt đầy vẻ bất an kia của Tố Tố, anh biết trong cái đầu nhỏ của cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Anh, cúi đầu, như có như không hôn hít lấy cô, cũng dùng râu ở trên cằm như có như khôngcọ cọ lên cô một chút.
Hơi thở của Sở Lăng Xuyên nóng rực. Nụ hôn của anh cũng nóng bỏng. Râu của anh đâm vào trên da thịt cô có đau chút chút lại vừa có chút chút bị ngưa ngứa. Khiến cho thân thể của Tố Tố dần dần nóng lên, phát căng thẳng, phát đau nhức. Ngay tại lúc Sở Lăng Xuyên đang muốn tiến thêm một bước hành động, thì truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập một hồi, cắt ngang chuyện tốt của hai người bắt đầu khởi sự. Sở Lăng Xuyên rất không vui vì chuyện này. Lông mày của anh nhíu lại giống như đang cực kỳ phiền phức vậy. Anh không có ý định để ý tới, muốn tiếp tục, nhưng mà tiếng chuông cửa cùng tiếng chuông điện thoại đều đồng loạt réo vang.
Tố Tố đỏ mặt, vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên ra, "Có phải là ba ba đưa Tiểu Bao Tử đến hay không?"
Sở Lăng Xuyên thật sự bất đắc dĩ, hôn loạn lên nơi đó của Tố Tố vài lần, ép buộc bản thân trở dậy, khẽ thì thầm: "Nếu không phải là vì con trai của chúng ta với ba ba, anh nhất định sẽ đánh cho người nào đã đến quấy nhiễu chuyện tốt của anh..."
Sở Lăng Xuyên nói xong thìđứng dậy, cầm áo ngủ mặc vào, đi ra mở cửa. Tố Tố cũng mau chóng rời giường, mặc đồ mặc nhà bảo thủ xong xuôi, mới đi ra khỏi phòng ngủ. Cô lập tức nhìn thấy Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn đang tay trong tay cùng đi vào.
"Hàm Hàm, La Vĩ Khôn?" Tố Tố mở to hai mắt xem hai người đang ngọt ngọt ngào ngào với nhau kia, sửng sốt một chút liền nở nụ cười, "Ha ha, chuyện tốt sắp đến rồi, đến để báo hỉ phải không? Tùy tiện ngồi đi, đừng có khách khí gì hết."
La Vĩ Khôn cùng Hàm Hàm ngồi ở trên ghế so pha. Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố cũng cùng nhau ngồi xuống. Tố Tố ngổi ở chỗ này chờ đợi. Thế nhưng mà Hàm Hàm và La Vĩ Khôn vẫn thất thần không nói chuyện gì hết, chỉ mải đắm đuối nhìn lẫn nhau, vừa đưa tình vừa lo buồn...
Tố Tố không thể chịu nổi hình ảnh hai người dính dính dấp dấp với nhau như vậy nữa rồi.
Xe vừa chạy được một đoạn đường, đột nhiên La Vĩ Khôn cho xe ngừng lại. Bốn bề vắng lặng, yên tĩnh, đến ngay cả một tiếng gió thổi cũng đều không nghe thấy. La Vĩ Khôn ghé sát mặt gần lại chỗ Hàm Hàm. Cô chớp chớp mắt nhìn lại La Vĩ Khôn: "Này, anh muốn làm cái gì vậy? A!"
Đôi môi của Hàm Hàm liền đã bị La Vĩ Khôn bịt kín lại rồi. Nụ hôn bất thình lình và rất chính xác này của anh làm cho cô có chút khó hiểu, sao anh lại thế này? Đang lúc thời điểm như thế này, đang lúc tâm tình như thế này, mà La Vĩ Khôn còn có tâm tư để hôn môi được sao? Ngay tại lúc Hàm Hàm còn đang nghĩ ngợi, thì La Vĩ Khôn đã buông lỏng đôi môi của cô ra. Anh nhếch môi cười, đưa tay nắm lấy cái cằm của cô. Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn sang cô: diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Hàm Hàm bảo bối, mới vừa rồi em đã nói yêu anh rồi! Em vẫn luôn luôn yêu anh, có đúng không? Nói mau." Những lời nói vừa rồi của Hàm Hàm, cho dù thế nào La Vĩ Khôn cũng không phản ứng kịp. Không phải, là đến lúc này thì anh mới kịp phản ứng được! Như vậy là anh cũng quá trì độn mất rối: "Anh đã nghe lầm rồi, em mới chưa nói gì hết."
"Vừa rồi anh chỉ muốn ôm em mà hôn tới, nhưng đáng tiếc là anh chỉ lo xoay xở cùng với ba mẹ của anh." La Vĩ Khôn cười tủm tỉm nhìn Hàm Hàm, tâm tình vô cùng tốt, " Hàm Hàm bảo bối, em nói lại lần nữ đi."
"Không muốn nói nữa!" Dieenndkdan/leeequhydonnn Hàm Hàm đẩy mặt La Vĩ Khôn ra, cười cười! Thật không trách được anh bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà mà tâm tình lại tốt như vậy đâu. Cô cười cái bộ dáng ngốc kia của anh. La Vĩ Khôn, anh cũng có thời điểm phạm phải mơ hồ sao!
La Vĩ Khôn đánh tới, hung tợn uy hiếp, "Không nói thì anh liền muốn em ở ngay trong này!" A a, không trách được đến lúc này anh mới phát tác ra như vậy. Hóa ra, cái suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại trong tâm ý của anh. Hàm Hàm vội vàng đẩy La Vĩ Khôn ra: "Nếu anh dám làm như vậy, em đây sẽ không cần anh, không thương anh nữa."
La Vĩ Khôn càng vô lại: "Em dám không thương anh, @MeBau*
[emailprotected]@ không quan tâm đến anh nữa xem, anh liền muốn em ở ngay trong này đấy!"
Hai người bọn họ giống như hai đứa trẻ nhỏ đấu võ mồm với nhau vậy. Nói xong, cả hai người đều cười rộ lên khanh khách, gắt gao ôm lấy nhau. Bàntay của La Vĩ Khôn vuốt ve lên mái tóc của Hàm Hàm. Môi của anh hôn lên môi lên lỗ tai của cô: "Hàm Hàm bảo bối, em chính là bảo bối của anh bị mất đi, mà lại tìm lại được. Anh yêu em, Hàm Hàm bảo bối!"
Hàm Hàm ôm chặt lấy La Vĩ Khôn, "Em cũng vậy, em yêu anh, Vĩ Khôn! Thế nhưng nếu như anh lại buông tay với em thêm một lần nữa, còn làm tổn thương em một lần nữa. Em nói thật sự, thật sự sẽ không bao giờ còn yêu anh nữa! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói với anh ba cái từ này nữa."
"Anh vĩnh viễn sẽ không để cho em buông bỏ cơ hội để yêu anh!" La Vĩ Khôn nói xong, cũng hôn lên đôi môi của Hàm Hàm. Trong lòng La Vĩ Khôn tràn đầy sự kích động cùng hạnh phúc. Hàm Hàm bảo bối của anh, chân chân chính chính đã trở lại, đã trở về ở bên cạnh anh rồi...
Tố Tố được Sở Lăng Xuyên ôm trong lòng lại ngủ thêm một giấc. Đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn chín giờ rồi. Cô ngọ nguậy ở trong lòng anh. Bụng đã đói đang kêu ầm ĩ, nghĩ muốn ăn cơm.
Mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của cô chính là vòm ngực màu đồng cổ của Sở Lăng Xuyên. Tố Tố ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt thành thục và cương nghị của anh, còn có đôi môi có hình dạng đẹp mắt. Tố Tố thoáng chút do dự. Cô lưỡng lự, đưa đôi môi của mình tới, muốn vụng trộm hôn Sở Lăng Xuyên. Cô sợ anh tỉnh lại, thì bản thân sẽ không còn dũng khí hoặc là không còn mặt mũi nào mà chủ động đi hôn môi anh như vậy nữa.
Nhưng mà, thời điểm Tố Tố vừa hôn lên đến nơi, thì lại cảm thấy cực kỳ chọc người. Cô không thể hôn lên đến miệng của anh được, mà lại chỉ có thể hôn chọc vào đến chỗ râu của người ta. Tố Tố nhíu mày, lui lui lại về phía sau, lại nhìn đến Sở Lăng Xuyên nhấp miệng trở về. Cho nên, cô hôn đến chính là ở môi trên của Sở Lăng Xuyên cùng với râu phía dưới cằm của anh. Thật sự là cực kỳ chọc người mà...
Đồ trứng thối! Hóa ra là anh đã tỉnh lại rồi.
Tố Tố đưa tay chọc chọc cho Sở Lăng Xuyên bị ngứa. Người nào đó không thể giả bộ được nữa rồi, liền mở cặp kia thâm thúy mê người ra nhìn cô. Ánh mắt của anh mang theo vài phần lười nhác nhìn về phía Tố Tố. Sau đó anh cũng ôm lấy cô, hung hăng hôn vài ngụm ở trên môi cô, còn cố ý dùng râu của mình cọ cọ lên cô...
"Đau mà... Sở Lăng Xuyên, anh đúng là đồ trứng thối." Tố Tố chống đỡ lấy mặt của anh, xoay đầu đi, giãy dụa ở dưới thân anh, muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của Sở Lăng Xuyên, tránh để cho anh bắt nạt cô...
Nhưng mà Sở Lăng Xuyên làm sao có thể buông Tố Tố ra được. Anh xoay người, đè lên trên người Tố Tố. Tố Tố cảm nhận rất rõ ràng dục vọng cứng rắn của anh đang đè lên trên cô. Tố Tố đỏ mặt... Tim cũng nhảy loạn lên, đồng thời cô cũng không sao nhịn được mà suy đoán, có phải là ở trong lòng anh vẫn còn bóng đen ám ảnh hay không!
Sở Lăng Xuyên nhìn ánh mắt đầy vẻ bất an kia của Tố Tố, anh biết trong cái đầu nhỏ của cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Anh, cúi đầu, như có như không hôn hít lấy cô, cũng dùng râu ở trên cằm như có như khôngcọ cọ lên cô một chút.
Hơi thở của Sở Lăng Xuyên nóng rực. Nụ hôn của anh cũng nóng bỏng. Râu của anh đâm vào trên da thịt cô có đau chút chút lại vừa có chút chút bị ngưa ngứa. Khiến cho thân thể của Tố Tố dần dần nóng lên, phát căng thẳng, phát đau nhức. Ngay tại lúc Sở Lăng Xuyên đang muốn tiến thêm một bước hành động, thì truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập một hồi, cắt ngang chuyện tốt của hai người bắt đầu khởi sự. Sở Lăng Xuyên rất không vui vì chuyện này. Lông mày của anh nhíu lại giống như đang cực kỳ phiền phức vậy. Anh không có ý định để ý tới, muốn tiếp tục, nhưng mà tiếng chuông cửa cùng tiếng chuông điện thoại đều đồng loạt réo vang.
Tố Tố đỏ mặt, vội vàng đẩy Sở Lăng Xuyên ra, "Có phải là ba ba đưa Tiểu Bao Tử đến hay không?"
Sở Lăng Xuyên thật sự bất đắc dĩ, hôn loạn lên nơi đó của Tố Tố vài lần, ép buộc bản thân trở dậy, khẽ thì thầm: "Nếu không phải là vì con trai của chúng ta với ba ba, anh nhất định sẽ đánh cho người nào đã đến quấy nhiễu chuyện tốt của anh..."
Sở Lăng Xuyên nói xong thìđứng dậy, cầm áo ngủ mặc vào, đi ra mở cửa. Tố Tố cũng mau chóng rời giường, mặc đồ mặc nhà bảo thủ xong xuôi, mới đi ra khỏi phòng ngủ. Cô lập tức nhìn thấy Hàm Hàm cùng La Vĩ Khôn đang tay trong tay cùng đi vào.
"Hàm Hàm, La Vĩ Khôn?" Tố Tố mở to hai mắt xem hai người đang ngọt ngọt ngào ngào với nhau kia, sửng sốt một chút liền nở nụ cười, "Ha ha, chuyện tốt sắp đến rồi, đến để báo hỉ phải không? Tùy tiện ngồi đi, đừng có khách khí gì hết."
La Vĩ Khôn cùng Hàm Hàm ngồi ở trên ghế so pha. Sở Lăng Xuyên cùng Tố Tố cũng cùng nhau ngồi xuống. Tố Tố ngổi ở chỗ này chờ đợi. Thế nhưng mà Hàm Hàm và La Vĩ Khôn vẫn thất thần không nói chuyện gì hết, chỉ mải đắm đuối nhìn lẫn nhau, vừa đưa tình vừa lo buồn...
Tố Tố không thể chịu nổi hình ảnh hai người dính dính dấp dấp với nhau như vậy nữa rồi.
Bình luận facebook