Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143-6: Em là bảo bối của anh – Ân ái triền miên 6
Editor: Mẹ Bầu
Bất quá chỉ là vì, Thiệu Minh Thành đã lựa chọn phương thức cực đoan để giữ lại Tiểu Nhiên, quả quyết là sẽ không buông tay với Tiểu Nhiên rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ còn có tiểu Khả Ái nữa, cho dù là không nghĩ vì mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ kia nữa."
Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, trái tim đang lơ lửng liền như được thả chùng xuống. Những lời nói của Sở Lăng Xuyên thực sự giống như có tính dự báo, hơn nữa còn có thể trở thành hiện thực. Đối với cô bây giờ mà nói, cô hoàn toàn tín nhiệm ở anh, hoàn toàn rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Nếu như lúc trước cô và Sở Lăng Xuyên diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn không vượt qua được một điểm mấu chốt kia, thì như vậy, hiện tại Tiểu Bao Tử cũng không thể có một gia đình hoàn chỉnh được rồi. Cô cũng đã bị mất đi một người chồng tốt như anh rồi... Trong lòng Tố Tố cảm khái, không nhịn không liền ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên, nói thật nhỏ: "Sở Lăng Xuyên, em thật sự rất cảm ơn vì sự kiên trì của anh, còn có, em cũng muốn cảm ơn con trai của chúng ta. Nếu không, bây giờ hai chúng ta đã không còn gì lại với nhau nữa rồi."
"Anh cũng muốn cám ơn em đã bằng lòng tha thứ cho anh."
"Em đây cũng muốn cám ơn anh đã bao dung đối với em."
"Cái chuyện cảm ơn tới cảm ơn lui thế này thật là đã làm phiền toái cái miệng, thật không có một chút lợi ích thực tế nào."
Tố Tố còn đang muốn hỏi điều gì mới được gọi là lợi ích thực tế đây, thì miệng đã bị anh hôn lên. Bàn tay của Sở Lăng Xuyên cũng bắt đầu làm loạn ở trên người cô, trêu chọc cô. Tố Tố hiểu rất rõ ràng, cực kỳ rõ ràng là Sở Lăng Xuyên đang nghĩ muốn làm gì.
Tố Tố cũng không có đẩy Sở Lăng Xuyên ra, cô cứ thế ôm chặt lấy anh.
Sau khi hoan ái xong, hai người đi rửa ráy, Sở Lăng Xuyên cũng đã đến lúc phải đi rồi. Lúc anh ra đi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hai vịtrưởng bối và Tiểu Bao Tử cũng còn đang ngủ, nên hai người cũng không muốn làm kinh động, chỉ rón ra rón rén đi ra cửa.
"Được rồi, em trở về đi. Khi nào đến nơi anh sẽ gọi điện thoại về báo cho em." Sở Lăng Xuyên không mặc quân trang, cho nên anh chẳng chút kiêng dè ôm lấy Tố Tố, hôn hôn ở trên trán cô "Mọi việc trong nhà anh liền giao lại cho em."
"Vâng, đi trên đường anh nhớ lái xe chậm một chút, thời gian vẫn còn sớm sủa." Tay của Tố Tố cứ níu chặt lấy vạt áo, ở của anh siết chặt lại ở giữa ngón tay. Sở Lăng Xuyên phải đi rồi, nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút bất an. Cô thì thào nói nhỏ: "Sở Lăng Xuyên, amh... anh có còn yêu em không?"
Sở Lăng Xuyên cúi đầu xuống nhìn cái đầu tròn tròn nhỏ xinh kia. Anh biết trong lòng cô còn có sự bất an sâu sắc. Cô sợ bởi vì cái chuyện kia anh sẽ ghét bỏ cô, không còn thương cô nữa. Hai tay Sở Lăng Xuyên nâng lấy mặt Tố Tố, nâng đầu cô lên, ánh mắt của hai người xoắn xuýt với nhau ở cùng một chỗ...
"Anh yêu em bảo bối, chỉ có biết yêu em hơn nữa mà thôi. Anh không cho phép em lại đoán mò, có biết không?" Nửa câu đầu Sở Lăng Xuyên nói đầy sự dịu dàng thâm tình, nửa câu sau mang theo chút hương vị của sự uy hiếp. Cô còn dám suy nghĩ miên man nữa, hừ, anh sẽ đánh vào cái mông của cô.
Giống như chỉ có nghe được cái câu anh đã nói yêu cô, trái tim vẫn còn đang bồn chồn của cô giống như được hạ cánh an toàn. Tố Tố nắm giữ lấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên đang bưng lấy mặt cô, gật đầu, kiễng chân lên, hôn một cái ở trên cằm của anh: "Em cũng vậy, em yêu anh."
Nhẹ nhàng hôn nhau một chút như vậy, làm sao có thể đủ được. Sở Lăng Xuyên cũng không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Anh nâng mặt Tố Tố lên, liền hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Một lát, anh buông cô ra: "Anh phải đi rồi, em đừng quyến rũ anh nữa, bằng không anh lại phải đua xe mất thôi!"
Hắc hắc, Tố Tố nở nụ cười. Sở Lăng Xuyên xoay người, mở cửa lên xe, đóng cửa lại. Anh hạ cửa sổ xe thủy tinh xuống, quay đầu sang nhìn cô, nháy mắt một cái hướng về phía cô, giống như đang liếc mắt đưa tình. Động tác quen thuộc kia làm cho người ta phải rung động. Tố Tố cười giơ tay lên vẫy vẫy: "Gặp lại..."
"Gặp lại, bảo bối!" Sở Lăng Xuyên nói xong, liền khởi động xe, thay đổi phương hướng, cho xe rời đi. Còn Tố Tố cũng giống như vô số lần đã từng làm như vậy, cô đưa mắt nhìn âu yếm nhìn theo người đàn ông rời đi! Đúng vậy, đối với người đàn ông mình thật lòng yêu thương, ánh mắt nhìn theo kia mới thật tốt tuyệt vời biết bao.
Sở Lăng Xuyên trên đường lái xe chạy trở lại doanh trại đơn vị, nói tóm lại là tâm tình thấy rất tốt. Tuy rằng cái sự kiện kia đã làm cho anh thật sự không được thoải mái, cũng rất khó chịu thống khổ, nhưng mà, thật sự cũng không ảnh hưởng gì đến tình yêu anh dành cho Tố Tố.
Anh nguyên bản chính là một người đàn ông rộng lượng. Tuy rằng sự việc này, đối với người đàn ông mà nói, không có cách nào rộng lượng, không có cách nào không so đo, không khó chịu! Thế nhưng mà, sự tình cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa, anh không rời khỏi cô, anh yêu cô, cho nên trốn tránh không phải là biện pháp. Việc so đo chỉ tổ càng thêm thống khổ, hai người cùng thống khổ, tại sao lại không lật chuyển nó qua.
Không có khả năng coi như chuyện kia không tồn tại, nhưng mà anh cũng đã không còn rối rắm nữa, cũng không suy nghĩ gì thêm nữa rồi! Anh chỉ cần phải nhớ kỹ điều này.
Nghĩ đến bộ dạng dè dặt cẩn trọng của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên cảm thấy đau lòng. Anh hàng năm không có ở nhà, hơn nữa nói đi là đi. Vừa đi không phải là hai năm thì cũng chính là một năm, hoặc là mấy tháng. Nếu muốn nói thì người nên áy náy phải chính là anh.
Sở Lăng Xuyên lái xe đi ra khỏi nội thành, đi qua một khu nhà biệt lập. Thời điểm anh đi ngang qua một khu nhà nghỉ khách sạn, trước mắt anh liền thoáng qua hai bóng người. Mà một trong hai người kia anh thấy rất quen thuộc, là Cục trưởng Nha An, còn có một người phụ nữ mà anh cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến mức anh muốn xem nhẹ đi một chút cũng không thể! Hơn nữa hai người kia lại xuất hiện cùng nhau, lộ ra mùi vị khả nghi, làm cho anh không có cách nào bỏ qua được!
Bất quá chỉ là vì, Thiệu Minh Thành đã lựa chọn phương thức cực đoan để giữ lại Tiểu Nhiên, quả quyết là sẽ không buông tay với Tiểu Nhiên rồi. Hơn nữa, hai người bọn họ còn có tiểu Khả Ái nữa, cho dù là không nghĩ vì mình, thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ kia nữa."
Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, trái tim đang lơ lửng liền như được thả chùng xuống. Những lời nói của Sở Lăng Xuyên thực sự giống như có tính dự báo, hơn nữa còn có thể trở thành hiện thực. Đối với cô bây giờ mà nói, cô hoàn toàn tín nhiệm ở anh, hoàn toàn rất tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Nếu như lúc trước cô và Sở Lăng Xuyên diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn không vượt qua được một điểm mấu chốt kia, thì như vậy, hiện tại Tiểu Bao Tử cũng không thể có một gia đình hoàn chỉnh được rồi. Cô cũng đã bị mất đi một người chồng tốt như anh rồi... Trong lòng Tố Tố cảm khái, không nhịn không liền ôm chặt lấy Sở Lăng Xuyên, nói thật nhỏ: "Sở Lăng Xuyên, em thật sự rất cảm ơn vì sự kiên trì của anh, còn có, em cũng muốn cảm ơn con trai của chúng ta. Nếu không, bây giờ hai chúng ta đã không còn gì lại với nhau nữa rồi."
"Anh cũng muốn cám ơn em đã bằng lòng tha thứ cho anh."
"Em đây cũng muốn cám ơn anh đã bao dung đối với em."
"Cái chuyện cảm ơn tới cảm ơn lui thế này thật là đã làm phiền toái cái miệng, thật không có một chút lợi ích thực tế nào."
Tố Tố còn đang muốn hỏi điều gì mới được gọi là lợi ích thực tế đây, thì miệng đã bị anh hôn lên. Bàn tay của Sở Lăng Xuyên cũng bắt đầu làm loạn ở trên người cô, trêu chọc cô. Tố Tố hiểu rất rõ ràng, cực kỳ rõ ràng là Sở Lăng Xuyên đang nghĩ muốn làm gì.
Tố Tố cũng không có đẩy Sở Lăng Xuyên ra, cô cứ thế ôm chặt lấy anh.
Sau khi hoan ái xong, hai người đi rửa ráy, Sở Lăng Xuyên cũng đã đến lúc phải đi rồi. Lúc anh ra đi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hai vịtrưởng bối và Tiểu Bao Tử cũng còn đang ngủ, nên hai người cũng không muốn làm kinh động, chỉ rón ra rón rén đi ra cửa.
"Được rồi, em trở về đi. Khi nào đến nơi anh sẽ gọi điện thoại về báo cho em." Sở Lăng Xuyên không mặc quân trang, cho nên anh chẳng chút kiêng dè ôm lấy Tố Tố, hôn hôn ở trên trán cô "Mọi việc trong nhà anh liền giao lại cho em."
"Vâng, đi trên đường anh nhớ lái xe chậm một chút, thời gian vẫn còn sớm sủa." Tay của Tố Tố cứ níu chặt lấy vạt áo, ở của anh siết chặt lại ở giữa ngón tay. Sở Lăng Xuyên phải đi rồi, nhưng trong lòng cô vẫn còn có chút bất an. Cô thì thào nói nhỏ: "Sở Lăng Xuyên, amh... anh có còn yêu em không?"
Sở Lăng Xuyên cúi đầu xuống nhìn cái đầu tròn tròn nhỏ xinh kia. Anh biết trong lòng cô còn có sự bất an sâu sắc. Cô sợ bởi vì cái chuyện kia anh sẽ ghét bỏ cô, không còn thương cô nữa. Hai tay Sở Lăng Xuyên nâng lấy mặt Tố Tố, nâng đầu cô lên, ánh mắt của hai người xoắn xuýt với nhau ở cùng một chỗ...
"Anh yêu em bảo bối, chỉ có biết yêu em hơn nữa mà thôi. Anh không cho phép em lại đoán mò, có biết không?" Nửa câu đầu Sở Lăng Xuyên nói đầy sự dịu dàng thâm tình, nửa câu sau mang theo chút hương vị của sự uy hiếp. Cô còn dám suy nghĩ miên man nữa, hừ, anh sẽ đánh vào cái mông của cô.
Giống như chỉ có nghe được cái câu anh đã nói yêu cô, trái tim vẫn còn đang bồn chồn của cô giống như được hạ cánh an toàn. Tố Tố nắm giữ lấy bàn tay to của Sở Lăng Xuyên đang bưng lấy mặt cô, gật đầu, kiễng chân lên, hôn một cái ở trên cằm của anh: "Em cũng vậy, em yêu anh."
Nhẹ nhàng hôn nhau một chút như vậy, làm sao có thể đủ được. Sở Lăng Xuyên cũng không nghĩ ngợi nhiều như vậy. Anh nâng mặt Tố Tố lên, liền hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Một lát, anh buông cô ra: "Anh phải đi rồi, em đừng quyến rũ anh nữa, bằng không anh lại phải đua xe mất thôi!"
Hắc hắc, Tố Tố nở nụ cười. Sở Lăng Xuyên xoay người, mở cửa lên xe, đóng cửa lại. Anh hạ cửa sổ xe thủy tinh xuống, quay đầu sang nhìn cô, nháy mắt một cái hướng về phía cô, giống như đang liếc mắt đưa tình. Động tác quen thuộc kia làm cho người ta phải rung động. Tố Tố cười giơ tay lên vẫy vẫy: "Gặp lại..."
"Gặp lại, bảo bối!" Sở Lăng Xuyên nói xong, liền khởi động xe, thay đổi phương hướng, cho xe rời đi. Còn Tố Tố cũng giống như vô số lần đã từng làm như vậy, cô đưa mắt nhìn âu yếm nhìn theo người đàn ông rời đi! Đúng vậy, đối với người đàn ông mình thật lòng yêu thương, ánh mắt nhìn theo kia mới thật tốt tuyệt vời biết bao.
Sở Lăng Xuyên trên đường lái xe chạy trở lại doanh trại đơn vị, nói tóm lại là tâm tình thấy rất tốt. Tuy rằng cái sự kiện kia đã làm cho anh thật sự không được thoải mái, cũng rất khó chịu thống khổ, nhưng mà, thật sự cũng không ảnh hưởng gì đến tình yêu anh dành cho Tố Tố.
Anh nguyên bản chính là một người đàn ông rộng lượng. Tuy rằng sự việc này, đối với người đàn ông mà nói, không có cách nào rộng lượng, không có cách nào không so đo, không khó chịu! Thế nhưng mà, sự tình cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa, anh không rời khỏi cô, anh yêu cô, cho nên trốn tránh không phải là biện pháp. Việc so đo chỉ tổ càng thêm thống khổ, hai người cùng thống khổ, tại sao lại không lật chuyển nó qua.
Không có khả năng coi như chuyện kia không tồn tại, nhưng mà anh cũng đã không còn rối rắm nữa, cũng không suy nghĩ gì thêm nữa rồi! Anh chỉ cần phải nhớ kỹ điều này.
Nghĩ đến bộ dạng dè dặt cẩn trọng của Tố Tố, Sở Lăng Xuyên cảm thấy đau lòng. Anh hàng năm không có ở nhà, hơn nữa nói đi là đi. Vừa đi không phải là hai năm thì cũng chính là một năm, hoặc là mấy tháng. Nếu muốn nói thì người nên áy náy phải chính là anh.
Sở Lăng Xuyên lái xe đi ra khỏi nội thành, đi qua một khu nhà biệt lập. Thời điểm anh đi ngang qua một khu nhà nghỉ khách sạn, trước mắt anh liền thoáng qua hai bóng người. Mà một trong hai người kia anh thấy rất quen thuộc, là Cục trưởng Nha An, còn có một người phụ nữ mà anh cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến mức anh muốn xem nhẹ đi một chút cũng không thể! Hơn nữa hai người kia lại xuất hiện cùng nhau, lộ ra mùi vị khả nghi, làm cho anh không có cách nào bỏ qua được!
Bình luận facebook