Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147-15: Mọi chuyện kết thúc, vĩnh viễn ở bên nhau 15
Editor: Mẹ Bầu
Tố Tố không nói rõ ra, thế nhưng Sở Lăng Xuyên là một người sâu sắc như vậy, nên cũng hiểu rõ, nhất định là Tố Tố đã biết được chuyện được cử đi lưu học ở nước ngoài của anh rồi. Anh nghĩ muốn cho cô một cái ôm ấm áp, nhưng mà, cuối cùng anh cũng chỉ nắm lấy bả vai của cô một chút, nói: "Thôi em trở về nhà đi!"
"Vâng!" Tố Tố gật đầu, nhẹ nhàng cho anh một cái ôm ấp, sau đó xoay người bước lên xe. Cô cười cười khua khua tay đối với anh. Tiểu Bao Tử cũng khua bàn tay nhỏ bé của mình lên, miệng nói: "Ba ba, bye bye!"
"Hẹn gặp lại!" @MeBau*
[emailprotected]@ Sở Lăng Xuyên vẫy vẫy bàn tay to, nói với người lái xe: "Đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng, đoàn trưởng" Người lái xe nói xong liền khởi động xe, cho xe rời đi, chạy về hướng phía trước. Đến ngày hôm nay, cậu ta mới được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng, tình cảm này của đoàn trưởng. Cậu ta cảm thấy quả thực không dám tin. Nếu như anh nói với người khác điều này, sợ rằng mọi người đều sẽ nói là cậu ta đang bịa đặt mất.
Khi về đến nhà trời vẫn còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều. Lúc này đây, Tiểu Bao Tử thế nhưng lại không ngủ ở trên xe, cứ líu ríu nói chuyện với với cô suốt dọc đường đi... Cu cậu lại còn hát một bài quân ca nữa chứ. Lời ca tuy rằng cậu nhóc cũng chưa thể nhớ kỹ, hát lung tung hát,
[emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn),nhưng cũng đã làm cho Tố Tố, cùng với người lái xe buồn cười đến không sao ngừng được.
Lúc Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại, cha mẹ cô đang trong phòng khách xem tivi. Đầu tiên là Tiểu Bao Tử đến thân thiết cùng với ông ngoại bà ngoại. Xong rồi cu cậu mới nhìn thấy ở trong nhà có thêm một đồ chơi nữa, liền kích động kêu lên: "Wow! A, xe xe! "
Cậu nhóc hô xong, liền kích động chạy tới, ngồi ở bên trong. Đó là một chiếc xe ô tô nhỏ chạy bằng điện có đổi màu sắc. Cậu nhóc ngồi ở bên trong thần thái sắc mặt rất hiên ngang. Tố Tố uống môt ngụm nước, hạ thấp bớt giọng của mình xuống, nói: "Ba mẹ, Tiểu Bao Tử đã có quá nhiều xe rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đừng mua thêm cho cháu nữa."
Lý Nguyệt Hương cười nói: "Ngày hôm qua ba ba của Xuyên tử đã tới đây. Chiếc xe này là ông nội đã mua cho đứa nhỏ đó. Ông nội đứa nhỏ nói là đã đáp ứng với Tiểu Bao Tử rồi nên không thể nuốt lời. Cũng không biết hai ông cháu đã đạt thành hiệp nghị này từ khi nào nữa."
Tố Tố có chút bật cười. Các bậc trưởng bối cưng chiều đối với đứa nhỏ như vậy, cô cảm thấy đứa nhỏ thật hạnh phúc. Chỉ là cũngcảm thấy như vậy là rất nuông chiều rồi. Hơn nữa, ở bên nhà ông nội bên kia Tiểu Bao Tử cũng đã có một chiếc xe như vậy rồi, lại mua thêm cái nữa thì có chút lãng phí. Bất quá, mua thì cũng đã mua rồi. Hơn nữa người già yêu thương đứa nhỏ như vậy, Tố Tố cũng không tiện nói thêm cái gì.
Tiểu Bao Tử lái xe chạy đi chạy lại, chạy đến trước mặt Tố Tố, làm nũng, cười lấy lòng "Mẹ bảo bối, cùng với cục cưng đi xuống lầu hóng gió có được không." Phốc, lại còn đi hóng gió, Tố Tố nở nụ cười: "Mẹ còn phải làm cơm, để ông ngoại đi cùng với con có được không hả?"
An Quốc Đống lại nói: "Ngày hôm qua ba mới học được cánh nấu một món ăn. Hôm nay ba sẽ làm cho hai mẹ con con nếm thử. Con cứ đi hóng gió cùng đứa nhỏ đi! Chuyện cơm nước, từ từ ba và mẹ con sẽ chịu trách nhiệm."
Gì vậy? Tố Tố mở trừng mắt thật lớn nhìn ba ba của mình. An Quốc Đống thực sự là rất ít khi vào bếp, cho dù có vào bếp thì cũng chỉ làm người sai vặt: "Ngài thế nào đột nhiên lại học nấu nướng đồ ăn như vậy ạ?"
"Tâm huyết dâng trào thôi." An Quốc Đống nói xong liền cười cười. Kỳ thực, cũng là do mấy ngày qua bị mất đi tự do, ông mới hiểu được một điều, ông đã làm quá ít quá ít cho người nhà của mình. Cho nên tự do là rất quan trọng, tại thời điểm rảnh rỗi, có thể làm chút việc gì đó cho người nhà của mình cũng là một điều rất quan trọng.
"A, vậy được rồi. Con cũng đang mong chờ được nếm thử tay nghề nấu nướng của ngài " Tố Tố cũng không khách khí, đứng dậy, nói với Tiểu Bao Tử: "Đi nào con trai, mẹ dẫn con đi hóng gió."
Tiểu Bao Tử thật vui vẻ, lái xe đi ra phía cửa ra vào... Soái Ca cũng đi theo đến, ngửa đầu lên nhìn Tố Tố, ánh mắt của nó đầy vẻ tội nghiệp, tựa như đang muốn nói, hãy mang nó đi cùng với, cho nó đi hóng gió với.
"Được rồi, cũng dẫn cả mày đi luôn." Tố Tố sờ sờ cái đầu của Soái Ca, cầm lấy chìa khóa thẻ phòng rồi đi ra ngoài. Bởi vì cô không đi xa, cho nên cũng không mang theo điện thoại di động làm gì, chỉ mang theo chút tiền lẻ, ngộ nhỡ Tiểu Bao Tử có muốn mua cái gì thì cô cũng đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Hai mẹ con dẫn theo Soái Ca đi xuống lầu, Tiểu Bao Tử liền mở máy cho chiếc xe ô tô nhỏ của mình chạy đi vẻ đầy uy phong. Tố Tố và Soái Ca thì đi theo ở phía sau cùng đi tới công viên trong tiểu khu. Lúc này đúng vào thời gianphải chuẩn bị nấu cơm chều, cho nên người đến đây cũng không nhiều lắm. Hơn nữa do trời lạnh, nên người ra ngoài đi bộ cũng giảm đi rất nhiều.
Tiểu Bao Tử vui vẻ thể nghiệm cảm giác được lái chiếc xe mới. Tố Tố ngồi ở một bên trên ghế dài, xem cậu nhóc chơi vui vẻ, cô cũng cười theo. Trong lòng cô không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua thật mau, cậu nhóc mới sinh ra hôm nào còn bé chút chút, vậy mà bây giờ đã lớn đến như vậy rồi.
Soái Ca không biết đang tìm tìm kiếm kiếm làm cái gì đấy, đột nhiên kêu lên gâu gâu. Tố Tố quay đầu lại nhìn Soái Ca: "Có chuyện gì vậy, Soái Ca? Đừng kêu loạn lên như thế."
"Mẹ ơi!"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Tiểu Bao Tử hét lên một tiếngđầy kinh hoảng. Tố Tố vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bao Tử bị một người phụ nữ ôm vào trong ngực. Người phụ nữ kia cứ thế ôm lấy Tiểu Bao Tử bỏ chạy.
"Con trai!" Tố Tố kinh hãi, rất nhanh liền phản ứng kịp. Cô vội vàng đứng dậy, đuổi theo giống như đã bị nổi điên lên rồi: "Người kia đứng lại!"
Người phụ nữ kia đang ôm Tiểu Bao Tử, cho nên dù sao cũng không thể nào chạy nhanh được. Thế nhưng mà ở phía trước lại đang có một chiếc xe con dừng đỗ lại ở đó. Nếu người phụ nữ kia mà lên xe, hậu quả thế nào thì thiết tưởng không thể chịu nổi!
Không, tuyệt đối không thể! Trái tim của Tố Tố bị nhéo chặt gắt gao. Cô cũng cố sải bước chạy nhanh hơn nữa. Đúng vào lúc người phụ nữ kia mở cửa xe định lên, thì không đợi Tố Tố phản ứng kịp, một một bóng dáng màu đen từ theo bên người cô chạy vụt qua, nhào vào trên lưng người phụ nữ kia.
Là Soái Ca!
Người phụ nữ kia bị bổ nhào một cái lảo đảo thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống. Tố Tố cũng đuổi theo kịp, đoạt lại được Tiểu Bao Tử trong lòng người phụ nữ kia trở về. Tiểu Bao Tử đã không ngừng giãy dụa đá, đánh ở trong lòng người phụ nữ kia...
Thế nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tay. Một bàn tay người phụ nữ không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao nhỏ, định bụng sẽ đâm vào Tố Tố. Đúng lúc này Soái Ca liền nhảy lên, há mồm, một phát cắn luôn vào cổ tay của người phụ nữ kia.
"A!" Người phụ nữ kia bị đau kêu lên một tiếng, lưỡi dao nhỏ trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. Soái Ca vẫn như trước không chịu há miệng ra, vẫn hung ác cắn vào cổ tay của người phụ nữ kia. Tố Tố vội vàng đi đoạt lại con trai của mình, cuối cùng cô đã ôm lại được Tiểu Bao Tử trở về.Thế nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như đã nổi điên lên rồi vậy. Cô ta vơ luôn lấy tóc của Tố Tố, gắt gao túm chặt lấy.
Tố Tố không nói rõ ra, thế nhưng Sở Lăng Xuyên là một người sâu sắc như vậy, nên cũng hiểu rõ, nhất định là Tố Tố đã biết được chuyện được cử đi lưu học ở nước ngoài của anh rồi. Anh nghĩ muốn cho cô một cái ôm ấm áp, nhưng mà, cuối cùng anh cũng chỉ nắm lấy bả vai của cô một chút, nói: "Thôi em trở về nhà đi!"
"Vâng!" Tố Tố gật đầu, nhẹ nhàng cho anh một cái ôm ấp, sau đó xoay người bước lên xe. Cô cười cười khua khua tay đối với anh. Tiểu Bao Tử cũng khua bàn tay nhỏ bé của mình lên, miệng nói: "Ba ba, bye bye!"
"Hẹn gặp lại!" @MeBau*
[emailprotected]@ Sở Lăng Xuyên vẫy vẫy bàn tay to, nói với người lái xe: "Đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng, đoàn trưởng" Người lái xe nói xong liền khởi động xe, cho xe rời đi, chạy về hướng phía trước. Đến ngày hôm nay, cậu ta mới được nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng, tình cảm này của đoàn trưởng. Cậu ta cảm thấy quả thực không dám tin. Nếu như anh nói với người khác điều này, sợ rằng mọi người đều sẽ nói là cậu ta đang bịa đặt mất.
Khi về đến nhà trời vẫn còn sớm, mới hơn bốn giờ chiều. Lúc này đây, Tiểu Bao Tử thế nhưng lại không ngủ ở trên xe, cứ líu ríu nói chuyện với với cô suốt dọc đường đi... Cu cậu lại còn hát một bài quân ca nữa chứ. Lời ca tuy rằng cậu nhóc cũng chưa thể nhớ kỹ, hát lung tung hát,
[emailprotected]*dyan(lee^qu.donnn),nhưng cũng đã làm cho Tố Tố, cùng với người lái xe buồn cười đến không sao ngừng được.
Lúc Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử trở lại, cha mẹ cô đang trong phòng khách xem tivi. Đầu tiên là Tiểu Bao Tử đến thân thiết cùng với ông ngoại bà ngoại. Xong rồi cu cậu mới nhìn thấy ở trong nhà có thêm một đồ chơi nữa, liền kích động kêu lên: "Wow! A, xe xe! "
Cậu nhóc hô xong, liền kích động chạy tới, ngồi ở bên trong. Đó là một chiếc xe ô tô nhỏ chạy bằng điện có đổi màu sắc. Cậu nhóc ngồi ở bên trong thần thái sắc mặt rất hiên ngang. Tố Tố uống môt ngụm nước, hạ thấp bớt giọng của mình xuống, nói: "Ba mẹ, Tiểu Bao Tử đã có quá nhiều xe rồi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đừng mua thêm cho cháu nữa."
Lý Nguyệt Hương cười nói: "Ngày hôm qua ba ba của Xuyên tử đã tới đây. Chiếc xe này là ông nội đã mua cho đứa nhỏ đó. Ông nội đứa nhỏ nói là đã đáp ứng với Tiểu Bao Tử rồi nên không thể nuốt lời. Cũng không biết hai ông cháu đã đạt thành hiệp nghị này từ khi nào nữa."
Tố Tố có chút bật cười. Các bậc trưởng bối cưng chiều đối với đứa nhỏ như vậy, cô cảm thấy đứa nhỏ thật hạnh phúc. Chỉ là cũngcảm thấy như vậy là rất nuông chiều rồi. Hơn nữa, ở bên nhà ông nội bên kia Tiểu Bao Tử cũng đã có một chiếc xe như vậy rồi, lại mua thêm cái nữa thì có chút lãng phí. Bất quá, mua thì cũng đã mua rồi. Hơn nữa người già yêu thương đứa nhỏ như vậy, Tố Tố cũng không tiện nói thêm cái gì.
Tiểu Bao Tử lái xe chạy đi chạy lại, chạy đến trước mặt Tố Tố, làm nũng, cười lấy lòng "Mẹ bảo bối, cùng với cục cưng đi xuống lầu hóng gió có được không." Phốc, lại còn đi hóng gió, Tố Tố nở nụ cười: "Mẹ còn phải làm cơm, để ông ngoại đi cùng với con có được không hả?"
An Quốc Đống lại nói: "Ngày hôm qua ba mới học được cánh nấu một món ăn. Hôm nay ba sẽ làm cho hai mẹ con con nếm thử. Con cứ đi hóng gió cùng đứa nhỏ đi! Chuyện cơm nước, từ từ ba và mẹ con sẽ chịu trách nhiệm."
Gì vậy? Tố Tố mở trừng mắt thật lớn nhìn ba ba của mình. An Quốc Đống thực sự là rất ít khi vào bếp, cho dù có vào bếp thì cũng chỉ làm người sai vặt: "Ngài thế nào đột nhiên lại học nấu nướng đồ ăn như vậy ạ?"
"Tâm huyết dâng trào thôi." An Quốc Đống nói xong liền cười cười. Kỳ thực, cũng là do mấy ngày qua bị mất đi tự do, ông mới hiểu được một điều, ông đã làm quá ít quá ít cho người nhà của mình. Cho nên tự do là rất quan trọng, tại thời điểm rảnh rỗi, có thể làm chút việc gì đó cho người nhà của mình cũng là một điều rất quan trọng.
"A, vậy được rồi. Con cũng đang mong chờ được nếm thử tay nghề nấu nướng của ngài " Tố Tố cũng không khách khí, đứng dậy, nói với Tiểu Bao Tử: "Đi nào con trai, mẹ dẫn con đi hóng gió."
Tiểu Bao Tử thật vui vẻ, lái xe đi ra phía cửa ra vào... Soái Ca cũng đi theo đến, ngửa đầu lên nhìn Tố Tố, ánh mắt của nó đầy vẻ tội nghiệp, tựa như đang muốn nói, hãy mang nó đi cùng với, cho nó đi hóng gió với.
"Được rồi, cũng dẫn cả mày đi luôn." Tố Tố sờ sờ cái đầu của Soái Ca, cầm lấy chìa khóa thẻ phòng rồi đi ra ngoài. Bởi vì cô không đi xa, cho nên cũng không mang theo điện thoại di động làm gì, chỉ mang theo chút tiền lẻ, ngộ nhỡ Tiểu Bao Tử có muốn mua cái gì thì cô cũng đã có chuẩn bị sẵn rồi.
Hai mẹ con dẫn theo Soái Ca đi xuống lầu, Tiểu Bao Tử liền mở máy cho chiếc xe ô tô nhỏ của mình chạy đi vẻ đầy uy phong. Tố Tố và Soái Ca thì đi theo ở phía sau cùng đi tới công viên trong tiểu khu. Lúc này đúng vào thời gianphải chuẩn bị nấu cơm chều, cho nên người đến đây cũng không nhiều lắm. Hơn nữa do trời lạnh, nên người ra ngoài đi bộ cũng giảm đi rất nhiều.
Tiểu Bao Tử vui vẻ thể nghiệm cảm giác được lái chiếc xe mới. Tố Tố ngồi ở một bên trên ghế dài, xem cậu nhóc chơi vui vẻ, cô cũng cười theo. Trong lòng cô không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua thật mau, cậu nhóc mới sinh ra hôm nào còn bé chút chút, vậy mà bây giờ đã lớn đến như vậy rồi.
Soái Ca không biết đang tìm tìm kiếm kiếm làm cái gì đấy, đột nhiên kêu lên gâu gâu. Tố Tố quay đầu lại nhìn Soái Ca: "Có chuyện gì vậy, Soái Ca? Đừng kêu loạn lên như thế."
"Mẹ ơi!"
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của Tiểu Bao Tử hét lên một tiếngđầy kinh hoảng. Tố Tố vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Bao Tử bị một người phụ nữ ôm vào trong ngực. Người phụ nữ kia cứ thế ôm lấy Tiểu Bao Tử bỏ chạy.
"Con trai!" Tố Tố kinh hãi, rất nhanh liền phản ứng kịp. Cô vội vàng đứng dậy, đuổi theo giống như đã bị nổi điên lên rồi: "Người kia đứng lại!"
Người phụ nữ kia đang ôm Tiểu Bao Tử, cho nên dù sao cũng không thể nào chạy nhanh được. Thế nhưng mà ở phía trước lại đang có một chiếc xe con dừng đỗ lại ở đó. Nếu người phụ nữ kia mà lên xe, hậu quả thế nào thì thiết tưởng không thể chịu nổi!
Không, tuyệt đối không thể! Trái tim của Tố Tố bị nhéo chặt gắt gao. Cô cũng cố sải bước chạy nhanh hơn nữa. Đúng vào lúc người phụ nữ kia mở cửa xe định lên, thì không đợi Tố Tố phản ứng kịp, một một bóng dáng màu đen từ theo bên người cô chạy vụt qua, nhào vào trên lưng người phụ nữ kia.
Là Soái Ca!
Người phụ nữ kia bị bổ nhào một cái lảo đảo thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống. Tố Tố cũng đuổi theo kịp, đoạt lại được Tiểu Bao Tử trong lòng người phụ nữ kia trở về. Tiểu Bao Tử đã không ngừng giãy dụa đá, đánh ở trong lòng người phụ nữ kia...
Thế nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu buông tay. Một bàn tay người phụ nữ không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao nhỏ, định bụng sẽ đâm vào Tố Tố. Đúng lúc này Soái Ca liền nhảy lên, há mồm, một phát cắn luôn vào cổ tay của người phụ nữ kia.
"A!" Người phụ nữ kia bị đau kêu lên một tiếng, lưỡi dao nhỏ trong tay cũng rơi xuống trên mặt đất. Soái Ca vẫn như trước không chịu há miệng ra, vẫn hung ác cắn vào cổ tay của người phụ nữ kia. Tố Tố vội vàng đi đoạt lại con trai của mình, cuối cùng cô đã ôm lại được Tiểu Bao Tử trở về.Thế nhưng mà người phụ nữ kia lại giống như đã nổi điên lên rồi vậy. Cô ta vơ luôn lấy tóc của Tố Tố, gắt gao túm chặt lấy.
Bình luận facebook