Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84-85
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Quay lại vào thời điểm trước khi Đường Thiên Tuyết bị mất liên lạc hoàn toàn.
Tô Dĩ Thần cho người đến đón cô ngay khi cô tan làm, vì đã biết trước được buổi hẹn nên cô không có gì ngạc nhiên, vẫn không có cảnh giác mà bước lên xe.
Sau khi chiếc xe chuyển bánh, có hai chiếc xe màu đen khác cùng lúc đều chạy ra từ một con đường gần đó và chạy phía sau xe của cô.
Mọi thứ đều rất đỗi bình thường cho đến khi trên xe đột nhiên xuất hiện một tiếng đánh rắm lớn, phải gọi là một tiếng bùng nổ trong không gian yên tĩnh này, đến mức khiến Đường Thiên Tuyết giật cả mình.
Tài xế sau đó đã đánh tay lái thắng gấp vào lề đường, anh ta ôm bụng quay ra đằng sau nhìn cô với vẻ mặt quằn quại.
"Cô Đường à, tôi… tôi đau bụng quá, cô có thể đợi tôi năm phút không. Xin cô đừng nói với chủ tịch, tôi sẽ bị đuổi việc mất."
Nhìn mặt anh ta có vẻ gấp lắm rồi, trên mặt toát cả mồ hôi lạnh thế kia, Đường Thiên Tuyết hơi che mũi vì mùi vẫn còn, nhưng cô vẫn nhã nhặn nói.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không sao, vẫn còn sớm mà, tôi đợi được, anh mau đi giải quyết đi."
Tài xế nghe xong thì ngay lập tức mở cửa xe phóng ngay ra bên ngoài, không để lãng phí một giây, Đường Thiên Tuyết thấy anh ta trong bộ dạng bợ mông chạy thẳng vào một toà nhà gần đó.
Nhìn tình hình của anh ta thì chắc chắn chẳng thể xong trong năm phút được rồi, Đường Thiên Tuyết thở dài, thả lỏng người dựa lưng ra sau ghế, bỗng dưng thấy mình rảnh rang đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng cứ tưởng rằng tài xế sẽ đi ít nhất cũng mười lăm, hai mươi phút, thế mà đúng năm phút sau anh ta đã trở lại xe cùng với chiếc kính râm.
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ, nhưng thật vô duyên khi thắc mắc về chuyện vệ sinh cá nhân của người khác nên cô cũng không hỏi gì.
Còn về chiếc kính râm mà khi trở lại anh ta mới đeo kia, cô nhớ trước kia khi ở cùng Tô Dĩ Thần, cũng nhiều lần cô thấy tài xế của anh đeo kính râm như thế, thậm chí đến cả những tài xế taxi khác cũng có người đeo kính râm, nên cô thấy không có gì lại, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Tài xế vừa khởi động xe vừa nói, hành động khá gấp gáp. Đến khi Đường Thiên Tuyết kịp phản ứng thì xe đã lăn bánh rồi. Nhưng cô lại tỏ ra ngạc nhiên vì việc này rõ ràng cô không được nói trước.
"Chọn trang phục ư? Không phải là về nhà để tôi tự chuẩn bị sao? Tô Dĩ Thần không hề nói…"
"Đây là việc chủ tịch căn dặn riêng với tôi thưa cô, chủ tịch muốn tối nay cô phải thật hoàn hảo."
Tài xế nhanh chóng cắt ngang lời cô nói. Mặc dù anh ta đã giải thích là do Tô Dĩ Thần dặn dò, nhưng cảm thấy cô vẫn tỏ vẻ hoài nghi khi nhìn cô qua gương chiếu hậu, anh ta ngay lập tức bồi thêm.
"Nếu cô còn không tin có thể gọi điện thoại hỏi lại chủ tịch, tôi không nói dối đâu."
Tài xế cứ khăn khăn như thế, Đường Thiên Tuyết thì cảm thấy rất phiền phức vì chuyện nhỏ nhặt này mà cũng phải gọi cho Tô Dĩ Thần làm ầm lên thì thật không ra làm sao. Cô thở dài đáp lại.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không cần đâu, anh cứ đến cửa hàng nào đó mà Tô Dĩ Thần dặn đi."
Chung quy thì tài xế chỉ làm theo lệnh của Tô Dĩ Thần, anh ta không có lỗi gì nên Đường Thiên Tuyết không nhất thiết phải khiến anh ta khó xử.
Chỉ là khi nghĩ đến Tô Dĩ Thần, cô liền tỏ ra có chút bất lực.
"Haizzz, chỉ hẹn hò bình thường mà đã rắc rối thế này, trên đời làm gì có thứ gì hoàn hảo chứ, đúng là Tô Dĩ Thần mà."
Cũng chẳng biết là cửa hàng mà Tô Dĩ Thần bảo đưa cô tới nằm ở xó xỉnh nào nữa, đã đi hơn một tiếng rồi, trời cũng đã tối hẳn mà vẫn chưa đến nơi. Đường Thiên Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ liền nhìn kỹ ra bên ngoài xem xét.
Bên ngoài vệ đường nhìn ra toàn cây cối, hình như xe đã đi vào đường vắng rồi, cô vội quay vào bên trong nói với tài xế.
"Anh có đi nhầm đường không vậy? Tôi thấy chúng ta càng đi càng xa khu dân cư rồi đấy."
Tài xế nghe cô nói xong liền tỏ ra hơi bấn loạn nói.
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Vừa dứt lời, còn tưởng rằng anh ta sẽ dừng lại kiểm tra thế nào, nhưng thật không ngờ anh ta lại nhấn chân ga tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn nữa.
Đường Thiên Tuyết cảm giác có gì đó bất ổn ở người tài xế này, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên xe của anh ta, thì biết làm thế nào được, chỉ là theo bản năng không thể ngồi yên chờ tai hoạ ập xuống, cô nói lớn.
"Này dừng lại, tôi muốn xuống xe."
"Cô Đường quá trễ rồi. Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đến nơi… an toàn."
Đường Thiên Tuyết hai mắt mở lớn không tin được, cô như người mất hồn khi giọng nói của tên tài xế này đột ngột khác hẳn, cả giọng điệu cũng nghe sặc mùi nham hiểm, không lẽ cô đã bị lừa?
Chưa hết kinh ngạc, còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên chiếc xe thắng kít lại làm cô lao đao, cả người chúi về trước, đầu cô bị đập vào ghế một cái không hề nhẹ dẫn đến cô sau đó đã hoa mắt dần và bị bất tỉnh nhân sự.
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín. Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa. Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa. Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín. Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa. Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa. Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Đường Thiên Tuyết không rõ xung quanh cô có người hay không nhưng cô vẫn hét lớn. Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng vút, ngay tức khắc có một thứ không mềm cũng không cứng vun vào chân cô đau điếng.
Giọng của một người đàn ông vang lên, không phải là tên tài xế đã bắt cô đến đây.
"Còn không biết mình đã đắc tội với ai à? Đúng là đáng thương."
Tiếng cười nham nhở của tên này vang lên muốn nổi cả gai ốc, vừa kệch cỡm vừa đáng ghét.
Đường Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã nhận ra, người cô đắc tội còn ai khác ngoài Hoắc Diêm? Cô ngờ ngợ suy đoán mình đã bị Hoắc Diêm cho người bắt cóc.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Cô cũng thấy sợ, tim bắt đầu đập loạn, đầu óc căng ra không ngừng nghĩ ngợi, vì một khi cô đã rơi vào tay ông ta rồi thì không biết cô còn có ngày mai hay không. Có thể vì trả thù cho Đường Mạn Đình mà ông ta ra tay hành hạ cô, sau đó thủ tiêu luôn chẳng hạn.
Đường Thiên Tuyết ngồi thu chân lại, cô ngồi yên tĩnh không làm loạn nữa thì bọn chúng mới tha cho cô. Cô đang dốc sức ra để suy nghĩ, nhân lúc cô chưa bị hành hạ cho tả tơi thì cô phải mau trốn khỏi chỗ này mới được.
Trong lúc đó, bọn bắt cóc lại nói chuyện qua lại lớn tiếng trước mặt cô như chốn không người, cũng không một chút gì là sợ cô không nghe thấy được.
"Khi nào người đó mới tới đây, tao đói bụng quá bọn bây."
"Không biết, nghe đâu khoảng một tiếng nữa mới tới. Nếu mày đói thì có miếng thịt ngon kia kìa, ăn tạm đi."
Tên đáp lại liếc nhìn đểu về phía Đường Thiên Tuyết rồi cười rất nham nhở. Tên vừa rồi than thở cũng nhìn về phía đó, hắn ta vỗ bụng, thở dài như tiếc nuối lại nhanh chóng lật mặt nhếch môi nói.
"Tao cũng muốn lắm, nhưng phải đợi lấy tiền xong đã."
Mấy tên còn lại nghe xong lại khéo thêm một tràng cười nữa, cười đến mức dù cô không nhìn thấy cũng trù cho bọn chúng sái hết quai hàm đi.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Đường Thiên Tuyết nghe đâu được giọng của năm hay sáu tên gì đấy, nghe cách nói chuyện phàm phu như thế, chắc là người được Hoắc Diêm thuê rồi, chứ ông ta cũng không ngu ngốc đến mức trực tiếp cho người của mình để ra tay.
"Mày ở lại canh nó, tao đi ăn đây."
Nói xong, bọn chúng kéo nhau đi hết, quả thật chỉ để lại một tên. Dù vậy cơ hội trốn thoát của xô cũng rất mỏng manh.
Tên kia đá khều vào chân cô, lên giọng áp chế trước.
"Cô khôn hồn thì ngồi yên đấy, đừng có để tôi dùng vũ lực."
Đường Thiên Tuyết ngồi im tựa như bị đông cứng, nhưng thực chất cô đang dùng tai để thám thính xung quanh. Mặt khác, hai tay của cô bị trói sau lưng, đang cố mài vào thân cây sần sùi với hy vọng nó sẽ đứt. Việc này chỉ yêu cầu cô không gây ra tiếng động nào, nên cô hết sức cẩn trọng.
Vài phút sau, hay tay chấp sau của Đường Thiên Tuyết vẫn miệt mài ngồi cưa rồi mài, tai cô vẫn chú ý nghe từng âm thanh, nếu nhận thấy có người tới gần thì cô sẽ dừng lại.
Nhưng có lẽ cô đã gặp may chăng, vì ngoài tiếng côn trùng ra, lâu lâu cô lại nghe được tiếng ngáy, hình như tên kia đã ngủ gật rồi thì phải.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Xem ra ông trời vẫn còn thương xót cho cô, ngay lúc này, sợi dây thừng trói tay của cô đã đứt ra một cái bực. Cô vui mừng định tháo nốt ra thì nghe tiếng tên kia chuyển mình thức dậy.
Hai mắt tên đó lờ đờ nhìn thấy Đường Thiên Tuyết vẫn đang ngồi đó thì yên tâm. Mặt nhăn lại nhìn xung quanh, miệng làu bàu.
"Mấy cái thằng trời đánh này đi ăn cái quỷ gì mà lâu thế?"
Tên đó nhăn nhó đứng dậy, nhìn qua Đường Thiên Tuyết một lần nữa rồi đưa tay lên vịn khoá quần, đi khệnh khạng ra một chỗ khác để đi vệ sinh.
Đây là cơ hội tốt có một không hai, Đường Thiên Tuyết nghe tiếng hắn đi xa thì nhanh chóng kéo miếng bịt mắt xuống, thì ra cô bị bắt vào rừng.
Không có nhiều thời gian, cô gấp rút tháo dây trói chân, rồi cẩn thận từng bước để đứng dậy để không gây tiếng động nào, bị cả bọn bắt cóc phát giác là coi như chấm hết.
Cô di chuyển từng bước dài, cảnh giác nhìn về phía sau để chắc chắn rằng tên kia chưa phát hiện. Khi đi được một khoảng, cô mới bắt đầu chạy thật nhanh.
Nhưng vì trời quá tối khiến cho Đường Thiên Tuyết không thể quan sát tốt, nên vừa chạy chưa được bao xa cô đã vấp phải rễ cây cứng trồi lên trên nền đất, cả người cô ngã nhào ra. Cổ chân cô bị trật, nhưng trong cơn đau đớn, cô vẫn tự cắn môi để kiềm chế không hét lên.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Nhưng vì trời quá tối khiến cho Đường Thiên Tuyết không thể quan sát tốt, nên vừa chạy chưa được bao xa cô đã vấp phải rễ cây cứng trồi lên trên nền đất, cả người cô ngã nhào ra. Cổ chân cô bị trật, nhưng trong cơn đau đớn, cô vẫn tự cắn môi để kiềm chế không hét lên.
"Mình… mình phải mau chạy khỏi đây."
Cô lồm cồm bò dậy, bỏ mặt một bên chân đang đau thấu xương cô vẫn cố chạy, chạy được càng xa thì càng tốt.
Nhưng không biết mình bị phát hiện từ bao giờ, phía sau lưng của cô đột nhiên vọng lên giọng của tên canh gác, giọng hắn to như đang ở khoảng cách gần, chỉ cần chạy một chút là đuổi kịp cô.
"Con ả kia, mau đứng lại. Tụi bây đâu con ả chạy trốn rồi."
Đường Thiên Tuyết không ngoái đầu nhìn, dốc hết sức bình sinh mà chạy, phía sau vẫn không ngừng phát ra giọng nói phát cáu của bọn chúng.
"Khốn thật, đang đi còn chưa kịp kéo khóa quần."
"Mau bắt nó lại đi đừng lằng nhằng nữa, nó mà chạy mất là sau này đến cái khóa quần cũng không có cho mày kéo."
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Đường Thiên Tuyết không chạy nổi nữa, chân cô vừa đau lại vừa rã rời, nhưng cô quyết không để bị bắt được nên đã trốn vào bên trong mấy bụi cây to.
"Nó trốn ở đâu rồi, mau chia ra tìm đi."
Giọng nói bực tức như sát bên, bọn chúng soi đèn khắp nơi, vừa uy hiếp gọi cô ra vừa dùng gậy gỗ đập tán loạn vào mấy bụi cây, không may có tên đã đập trúng vào bụi cây mà cô đang ẩn nấp.
Cô sợ đến mức tay chân run rẩy, nhưng vẫn cố bịt miệng mình lại, nhẫn nhịn không phát ra tiếng, cũng nhờ vậy cô mới thành công qua mặt được chúng. Giọng của bọn chúng mỗi lúc một xa, Đường Thiên Tuyết lúc này cũng chỉ dám thở nhẹ, cô đưa tay xuống ngực để lấy lại bình tĩnh.
Bất chợt cô phát hiện ra một điều, bức tốc nhìn xuống, tay sờ soạng vùng quanh cổ.
"Dây chuyền biến mất rồi? Không lẽ khi nãy chạy mình đã làm rơi?"
Đây là kỷ vật duy nhất mà Dụ Lam Lam để lại nên khiến Đường Thiên Tuyết trông hốt hoảng ra mặt khi nó biến mất, nhưng trong đầu vừa nảy ra ý định quay trở lại tìm thì bất chợt cô nghe thấy tiếng nói của một tên đang mất kiên nhẫn.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
"Tìm thấy thì đánh gãy giò cho nó khỏi chạy nữa."
Phải, nếu cô mà trở lại, xem chừng không còn mạng nữa. Việc cô bỏ chạy đã xúc phạm những tên cồn đồ đó như vậy, bọn chúng dù có làm theo lệnh ai cũng nhất định không bỏ qua cho cô.
"Để tìm lại sau vậy, mình nên chạy trước đã."
Đường Thiên Tuyết nán lại một lúc nữa đến khi không còn nghe được giọng nói nào cô mới đi ra từ bụi cây. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến một việc duy nhất đó là chạy.
Có những lúc cô gần như ngã quỵ, cổ chân đã sưng to, nhưng cô không bỏ cuộc mà vẫn đứng lên chạy tiếp. Còn bao nhiêu sức, cô đều dồn hết vào đôi chân.
Đường Thiên Tuyết thở không ra hơi, gương mặt không thể biểu lộ nhưng quả thật cô nhẹ nhõm đến chết đi được khi nhìn thấy trước mắt chính là một con đường. Có đường thì ắt có xe đi qua, cô được cứu rồi.
"Đường… có con đường ở đây, tốt quá."
Đường Thiên Tuyết gắng gượng lê chậm từng bước, bỗng nhiên trước mặt là một ánh đèn pha sáng rực đang tiến dần về hướng của cô.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Cô không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đưa tay ra vẫy lại cầu giúp đỡ.
Chiếc xe ô tô màu bạc nhìn thấy cô cũng dừng lại, kính chắn gió từ từ hạ xuống, bên trong có giọng của một người phụ nữ vọng ra.
"Mau lên xe đi."
Đường Thiên Tuyết không còn tâm trí để để ý gì khác, cô gấp gáp lên xe. Qua gương chiếu hậu, chiếc môi đỏ choắt của người phụ nữ cầm lái nhếch lên đầy bí ẩn.
…
Về phía Hoắc Diêm sau khi kết thúc buổi họp báo, biết được Tô Dĩ Thần đang cắn xé đổ tội cho Tô Diệc Phàm bắt cóc Đường Thiên Tuyết, ông ta mới thong dong lên xe đi đến nơi gặp cô.
Nhưng thật không may, ông ta vừa đến nơi, thì ở điểm hẹn đã không còn một bóng ma nào, chỉ có đống lửa nhỏ vẫn đang cháy rực.
Ông ta chau mày, giọng vô cùng không hài lòng.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
"Người đâu?"
Cả đám người đi theo ông ta cũng đều ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi cũng không rõ, để tôi cho người tìm bọn họ."
"Đúng là lũ côn đồ vô dụng mà, có canh một đứa con gái cũng không xong."
Hoắc Diêm bực tức đá mấy que củi trên đất vào đống lửa đang cháy.
Đột nhiên phía trước mặt có thứ gì đó vừa phát sáng, Hoắc Diêm tò mò đi lại gần, cúi người xuống nhặt lên.
"Hử, dây chuyền?"
Hoắc Diêm nheo mắt không nhìn rõ mới đem lại gần chỗ lửa sáng để xem.
Có một linh tính nào đó đã thúc đẩy ông ta nhặt nó, chứ bình thường dù có thấy tiền rơi dưới đất ông ta cũng không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai.
Ông ta đưa sợi dây chuyền lên, dưới ánh sáng đầy đủ, nó hiện rõ nét ra trước mắt khiến ông ta đột nhiên ngỡ ngàng.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Có một linh tính nào đó đã thúc đẩy ông ta nhặt nó, chứ bình thường dù có thấy tiền rơi dưới đất ông ta cũng không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai.
Ông ta đưa sợi dây chuyền lên, dưới ánh sáng đầy đủ, nó hiện rõ nét ra trước mắt khiến ông ta đột nhiên ngỡ ngàng.
"Đây… đây là…"
"Dây chuyền của phụ nữ, có thể là của Đường Thiên Tuyết đó chủ tịch."
Trợ lý của ông ta vô tư nói mà không để ý đến biểu cảm kỳ lạ của ông ta ngay lúc này. Tay của ông ta bỗng nhiên run run, miệng thì mấp máy mấy câu khó hiểu.
"Không… thể nào…"
"Chủ tịch à, hay bọn côn đồ kia làm gì với Đường Thiên Tuyết rồi, cho nên người mới biến mất còn dây chuyền thì rơi ở đây?"
Hoắc Diêm siết chặt sợi dây chuyền, không biết vì sao mắt ông ta đỏ hoe trợn trừng, đột nhiên tức giận hét lớn.
"Khốn kiếp, mau bắt hết bọn rác rưởi đó lại đây..."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Quay lại vào thời điểm trước khi Đường Thiên Tuyết bị mất liên lạc hoàn toàn.
Tô Dĩ Thần cho người đến đón cô ngay khi cô tan làm, vì đã biết trước được buổi hẹn nên cô không có gì ngạc nhiên, vẫn không có cảnh giác mà bước lên xe.
Sau khi chiếc xe chuyển bánh, có hai chiếc xe màu đen khác cùng lúc đều chạy ra từ một con đường gần đó và chạy phía sau xe của cô.
Mọi thứ đều rất đỗi bình thường cho đến khi trên xe đột nhiên xuất hiện một tiếng đánh rắm lớn, phải gọi là một tiếng bùng nổ trong không gian yên tĩnh này, đến mức khiến Đường Thiên Tuyết giật cả mình.
Tài xế sau đó đã đánh tay lái thắng gấp vào lề đường, anh ta ôm bụng quay ra đằng sau nhìn cô với vẻ mặt quằn quại.
"Cô Đường à, tôi… tôi đau bụng quá, cô có thể đợi tôi năm phút không. Xin cô đừng nói với chủ tịch, tôi sẽ bị đuổi việc mất."
Nhìn mặt anh ta có vẻ gấp lắm rồi, trên mặt toát cả mồ hôi lạnh thế kia, Đường Thiên Tuyết hơi che mũi vì mùi vẫn còn, nhưng cô vẫn nhã nhặn nói.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không sao, vẫn còn sớm mà, tôi đợi được, anh mau đi giải quyết đi."
Tài xế nghe xong thì ngay lập tức mở cửa xe phóng ngay ra bên ngoài, không để lãng phí một giây, Đường Thiên Tuyết thấy anh ta trong bộ dạng bợ mông chạy thẳng vào một toà nhà gần đó.
Nhìn tình hình của anh ta thì chắc chắn chẳng thể xong trong năm phút được rồi, Đường Thiên Tuyết thở dài, thả lỏng người dựa lưng ra sau ghế, bỗng dưng thấy mình rảnh rang đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng cứ tưởng rằng tài xế sẽ đi ít nhất cũng mười lăm, hai mươi phút, thế mà đúng năm phút sau anh ta đã trở lại xe cùng với chiếc kính râm.
Đường Thiên Tuyết khá bất ngờ, nhưng thật vô duyên khi thắc mắc về chuyện vệ sinh cá nhân của người khác nên cô cũng không hỏi gì.
Còn về chiếc kính râm mà khi trở lại anh ta mới đeo kia, cô nhớ trước kia khi ở cùng Tô Dĩ Thần, cũng nhiều lần cô thấy tài xế của anh đeo kính râm như thế, thậm chí đến cả những tài xế taxi khác cũng có người đeo kính râm, nên cô thấy không có gì lại, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Cô Đường à, tôi xong rồi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng để chọn trang phục."
Tài xế vừa khởi động xe vừa nói, hành động khá gấp gáp. Đến khi Đường Thiên Tuyết kịp phản ứng thì xe đã lăn bánh rồi. Nhưng cô lại tỏ ra ngạc nhiên vì việc này rõ ràng cô không được nói trước.
"Chọn trang phục ư? Không phải là về nhà để tôi tự chuẩn bị sao? Tô Dĩ Thần không hề nói…"
"Đây là việc chủ tịch căn dặn riêng với tôi thưa cô, chủ tịch muốn tối nay cô phải thật hoàn hảo."
Tài xế nhanh chóng cắt ngang lời cô nói. Mặc dù anh ta đã giải thích là do Tô Dĩ Thần dặn dò, nhưng cảm thấy cô vẫn tỏ vẻ hoài nghi khi nhìn cô qua gương chiếu hậu, anh ta ngay lập tức bồi thêm.
"Nếu cô còn không tin có thể gọi điện thoại hỏi lại chủ tịch, tôi không nói dối đâu."
Tài xế cứ khăn khăn như thế, Đường Thiên Tuyết thì cảm thấy rất phiền phức vì chuyện nhỏ nhặt này mà cũng phải gọi cho Tô Dĩ Thần làm ầm lên thì thật không ra làm sao. Cô thở dài đáp lại.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Không cần đâu, anh cứ đến cửa hàng nào đó mà Tô Dĩ Thần dặn đi."
Chung quy thì tài xế chỉ làm theo lệnh của Tô Dĩ Thần, anh ta không có lỗi gì nên Đường Thiên Tuyết không nhất thiết phải khiến anh ta khó xử.
Chỉ là khi nghĩ đến Tô Dĩ Thần, cô liền tỏ ra có chút bất lực.
"Haizzz, chỉ hẹn hò bình thường mà đã rắc rối thế này, trên đời làm gì có thứ gì hoàn hảo chứ, đúng là Tô Dĩ Thần mà."
Cũng chẳng biết là cửa hàng mà Tô Dĩ Thần bảo đưa cô tới nằm ở xó xỉnh nào nữa, đã đi hơn một tiếng rồi, trời cũng đã tối hẳn mà vẫn chưa đến nơi. Đường Thiên Tuyết cảm thấy có chút kỳ lạ liền nhìn kỹ ra bên ngoài xem xét.
Bên ngoài vệ đường nhìn ra toàn cây cối, hình như xe đã đi vào đường vắng rồi, cô vội quay vào bên trong nói với tài xế.
"Anh có đi nhầm đường không vậy? Tôi thấy chúng ta càng đi càng xa khu dân cư rồi đấy."
Tài xế nghe cô nói xong liền tỏ ra hơi bấn loạn nói.
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
"Vậy sao? Cô đợi một chút để tôi kiểm tra lại."
Vừa dứt lời, còn tưởng rằng anh ta sẽ dừng lại kiểm tra thế nào, nhưng thật không ngờ anh ta lại nhấn chân ga tăng tốc cho xe chạy nhanh hơn nữa.
Đường Thiên Tuyết cảm giác có gì đó bất ổn ở người tài xế này, nhưng bây giờ cô đang ngồi trên xe của anh ta, thì biết làm thế nào được, chỉ là theo bản năng không thể ngồi yên chờ tai hoạ ập xuống, cô nói lớn.
"Này dừng lại, tôi muốn xuống xe."
"Cô Đường quá trễ rồi. Nhưng cô yên tâm đi, tôi sẽ đưa cô đến nơi… an toàn."
Đường Thiên Tuyết hai mắt mở lớn không tin được, cô như người mất hồn khi giọng nói của tên tài xế này đột ngột khác hẳn, cả giọng điệu cũng nghe sặc mùi nham hiểm, không lẽ cô đã bị lừa?
Chưa hết kinh ngạc, còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên chiếc xe thắng kít lại làm cô lao đao, cả người chúi về trước, đầu cô bị đập vào ghế một cái không hề nhẹ dẫn đến cô sau đó đã hoa mắt dần và bị bất tỉnh nhân sự.
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín. Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa. Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa. Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Không biết là Đường Thiên Tuyết đã bị hôn mê bao lâu rồi, lúc cô tỉnh lại, thì hai mắt cô đã bị bịt kín. Cô cảm nhận được mình đang ngồi trên một nền đất ẩm ướt, xung quanh có mùi cây cỏ giống như nơi đây vừa mới trải qua một đợt mưa. Hơn nữa, còn có tiếng tách tách như ai đó đang nhóm lửa. Chân tay cô còn bị trói chặt đến không thể nhúc nhích.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Đường Thiên Tuyết không rõ xung quanh cô có người hay không nhưng cô vẫn hét lớn. Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng vút, ngay tức khắc có một thứ không mềm cũng không cứng vun vào chân cô đau điếng.
Giọng của một người đàn ông vang lên, không phải là tên tài xế đã bắt cô đến đây.
"Còn không biết mình đã đắc tội với ai à? Đúng là đáng thương."
Tiếng cười nham nhở của tên này vang lên muốn nổi cả gai ốc, vừa kệch cỡm vừa đáng ghét.
Đường Thiên Tuyết chẳng mấy chốc đã nhận ra, người cô đắc tội còn ai khác ngoài Hoắc Diêm? Cô ngờ ngợ suy đoán mình đã bị Hoắc Diêm cho người bắt cóc.
Chương 84: Lúc bị bắt cóc
Cô cũng thấy sợ, tim bắt đầu đập loạn, đầu óc căng ra không ngừng nghĩ ngợi, vì một khi cô đã rơi vào tay ông ta rồi thì không biết cô còn có ngày mai hay không. Có thể vì trả thù cho Đường Mạn Đình mà ông ta ra tay hành hạ cô, sau đó thủ tiêu luôn chẳng hạn.
Đường Thiên Tuyết ngồi thu chân lại, cô ngồi yên tĩnh không làm loạn nữa thì bọn chúng mới tha cho cô. Cô đang dốc sức ra để suy nghĩ, nhân lúc cô chưa bị hành hạ cho tả tơi thì cô phải mau trốn khỏi chỗ này mới được.
Trong lúc đó, bọn bắt cóc lại nói chuyện qua lại lớn tiếng trước mặt cô như chốn không người, cũng không một chút gì là sợ cô không nghe thấy được.
"Khi nào người đó mới tới đây, tao đói bụng quá bọn bây."
"Không biết, nghe đâu khoảng một tiếng nữa mới tới. Nếu mày đói thì có miếng thịt ngon kia kìa, ăn tạm đi."
Tên đáp lại liếc nhìn đểu về phía Đường Thiên Tuyết rồi cười rất nham nhở. Tên vừa rồi than thở cũng nhìn về phía đó, hắn ta vỗ bụng, thở dài như tiếc nuối lại nhanh chóng lật mặt nhếch môi nói.
"Tao cũng muốn lắm, nhưng phải đợi lấy tiền xong đã."
Mấy tên còn lại nghe xong lại khéo thêm một tràng cười nữa, cười đến mức dù cô không nhìn thấy cũng trù cho bọn chúng sái hết quai hàm đi.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Đường Thiên Tuyết nghe đâu được giọng của năm hay sáu tên gì đấy, nghe cách nói chuyện phàm phu như thế, chắc là người được Hoắc Diêm thuê rồi, chứ ông ta cũng không ngu ngốc đến mức trực tiếp cho người của mình để ra tay.
"Mày ở lại canh nó, tao đi ăn đây."
Nói xong, bọn chúng kéo nhau đi hết, quả thật chỉ để lại một tên. Dù vậy cơ hội trốn thoát của xô cũng rất mỏng manh.
Tên kia đá khều vào chân cô, lên giọng áp chế trước.
"Cô khôn hồn thì ngồi yên đấy, đừng có để tôi dùng vũ lực."
Đường Thiên Tuyết ngồi im tựa như bị đông cứng, nhưng thực chất cô đang dùng tai để thám thính xung quanh. Mặt khác, hai tay của cô bị trói sau lưng, đang cố mài vào thân cây sần sùi với hy vọng nó sẽ đứt. Việc này chỉ yêu cầu cô không gây ra tiếng động nào, nên cô hết sức cẩn trọng.
Vài phút sau, hay tay chấp sau của Đường Thiên Tuyết vẫn miệt mài ngồi cưa rồi mài, tai cô vẫn chú ý nghe từng âm thanh, nếu nhận thấy có người tới gần thì cô sẽ dừng lại.
Nhưng có lẽ cô đã gặp may chăng, vì ngoài tiếng côn trùng ra, lâu lâu cô lại nghe được tiếng ngáy, hình như tên kia đã ngủ gật rồi thì phải.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Xem ra ông trời vẫn còn thương xót cho cô, ngay lúc này, sợi dây thừng trói tay của cô đã đứt ra một cái bực. Cô vui mừng định tháo nốt ra thì nghe tiếng tên kia chuyển mình thức dậy.
Hai mắt tên đó lờ đờ nhìn thấy Đường Thiên Tuyết vẫn đang ngồi đó thì yên tâm. Mặt nhăn lại nhìn xung quanh, miệng làu bàu.
"Mấy cái thằng trời đánh này đi ăn cái quỷ gì mà lâu thế?"
Tên đó nhăn nhó đứng dậy, nhìn qua Đường Thiên Tuyết một lần nữa rồi đưa tay lên vịn khoá quần, đi khệnh khạng ra một chỗ khác để đi vệ sinh.
Đây là cơ hội tốt có một không hai, Đường Thiên Tuyết nghe tiếng hắn đi xa thì nhanh chóng kéo miếng bịt mắt xuống, thì ra cô bị bắt vào rừng.
Không có nhiều thời gian, cô gấp rút tháo dây trói chân, rồi cẩn thận từng bước để đứng dậy để không gây tiếng động nào, bị cả bọn bắt cóc phát giác là coi như chấm hết.
Cô di chuyển từng bước dài, cảnh giác nhìn về phía sau để chắc chắn rằng tên kia chưa phát hiện. Khi đi được một khoảng, cô mới bắt đầu chạy thật nhanh.
Nhưng vì trời quá tối khiến cho Đường Thiên Tuyết không thể quan sát tốt, nên vừa chạy chưa được bao xa cô đã vấp phải rễ cây cứng trồi lên trên nền đất, cả người cô ngã nhào ra. Cổ chân cô bị trật, nhưng trong cơn đau đớn, cô vẫn tự cắn môi để kiềm chế không hét lên.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Nhưng vì trời quá tối khiến cho Đường Thiên Tuyết không thể quan sát tốt, nên vừa chạy chưa được bao xa cô đã vấp phải rễ cây cứng trồi lên trên nền đất, cả người cô ngã nhào ra. Cổ chân cô bị trật, nhưng trong cơn đau đớn, cô vẫn tự cắn môi để kiềm chế không hét lên.
"Mình… mình phải mau chạy khỏi đây."
Cô lồm cồm bò dậy, bỏ mặt một bên chân đang đau thấu xương cô vẫn cố chạy, chạy được càng xa thì càng tốt.
Nhưng không biết mình bị phát hiện từ bao giờ, phía sau lưng của cô đột nhiên vọng lên giọng của tên canh gác, giọng hắn to như đang ở khoảng cách gần, chỉ cần chạy một chút là đuổi kịp cô.
"Con ả kia, mau đứng lại. Tụi bây đâu con ả chạy trốn rồi."
Đường Thiên Tuyết không ngoái đầu nhìn, dốc hết sức bình sinh mà chạy, phía sau vẫn không ngừng phát ra giọng nói phát cáu của bọn chúng.
"Khốn thật, đang đi còn chưa kịp kéo khóa quần."
"Mau bắt nó lại đi đừng lằng nhằng nữa, nó mà chạy mất là sau này đến cái khóa quần cũng không có cho mày kéo."
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Đường Thiên Tuyết không chạy nổi nữa, chân cô vừa đau lại vừa rã rời, nhưng cô quyết không để bị bắt được nên đã trốn vào bên trong mấy bụi cây to.
"Nó trốn ở đâu rồi, mau chia ra tìm đi."
Giọng nói bực tức như sát bên, bọn chúng soi đèn khắp nơi, vừa uy hiếp gọi cô ra vừa dùng gậy gỗ đập tán loạn vào mấy bụi cây, không may có tên đã đập trúng vào bụi cây mà cô đang ẩn nấp.
Cô sợ đến mức tay chân run rẩy, nhưng vẫn cố bịt miệng mình lại, nhẫn nhịn không phát ra tiếng, cũng nhờ vậy cô mới thành công qua mặt được chúng. Giọng của bọn chúng mỗi lúc một xa, Đường Thiên Tuyết lúc này cũng chỉ dám thở nhẹ, cô đưa tay xuống ngực để lấy lại bình tĩnh.
Bất chợt cô phát hiện ra một điều, bức tốc nhìn xuống, tay sờ soạng vùng quanh cổ.
"Dây chuyền biến mất rồi? Không lẽ khi nãy chạy mình đã làm rơi?"
Đây là kỷ vật duy nhất mà Dụ Lam Lam để lại nên khiến Đường Thiên Tuyết trông hốt hoảng ra mặt khi nó biến mất, nhưng trong đầu vừa nảy ra ý định quay trở lại tìm thì bất chợt cô nghe thấy tiếng nói của một tên đang mất kiên nhẫn.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
"Tìm thấy thì đánh gãy giò cho nó khỏi chạy nữa."
Phải, nếu cô mà trở lại, xem chừng không còn mạng nữa. Việc cô bỏ chạy đã xúc phạm những tên cồn đồ đó như vậy, bọn chúng dù có làm theo lệnh ai cũng nhất định không bỏ qua cho cô.
"Để tìm lại sau vậy, mình nên chạy trước đã."
Đường Thiên Tuyết nán lại một lúc nữa đến khi không còn nghe được giọng nói nào cô mới đi ra từ bụi cây. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến một việc duy nhất đó là chạy.
Có những lúc cô gần như ngã quỵ, cổ chân đã sưng to, nhưng cô không bỏ cuộc mà vẫn đứng lên chạy tiếp. Còn bao nhiêu sức, cô đều dồn hết vào đôi chân.
Đường Thiên Tuyết thở không ra hơi, gương mặt không thể biểu lộ nhưng quả thật cô nhẹ nhõm đến chết đi được khi nhìn thấy trước mắt chính là một con đường. Có đường thì ắt có xe đi qua, cô được cứu rồi.
"Đường… có con đường ở đây, tốt quá."
Đường Thiên Tuyết gắng gượng lê chậm từng bước, bỗng nhiên trước mặt là một ánh đèn pha sáng rực đang tiến dần về hướng của cô.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Cô không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đưa tay ra vẫy lại cầu giúp đỡ.
Chiếc xe ô tô màu bạc nhìn thấy cô cũng dừng lại, kính chắn gió từ từ hạ xuống, bên trong có giọng của một người phụ nữ vọng ra.
"Mau lên xe đi."
Đường Thiên Tuyết không còn tâm trí để để ý gì khác, cô gấp gáp lên xe. Qua gương chiếu hậu, chiếc môi đỏ choắt của người phụ nữ cầm lái nhếch lên đầy bí ẩn.
…
Về phía Hoắc Diêm sau khi kết thúc buổi họp báo, biết được Tô Dĩ Thần đang cắn xé đổ tội cho Tô Diệc Phàm bắt cóc Đường Thiên Tuyết, ông ta mới thong dong lên xe đi đến nơi gặp cô.
Nhưng thật không may, ông ta vừa đến nơi, thì ở điểm hẹn đã không còn một bóng ma nào, chỉ có đống lửa nhỏ vẫn đang cháy rực.
Ông ta chau mày, giọng vô cùng không hài lòng.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
"Người đâu?"
Cả đám người đi theo ông ta cũng đều ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi cũng không rõ, để tôi cho người tìm bọn họ."
"Đúng là lũ côn đồ vô dụng mà, có canh một đứa con gái cũng không xong."
Hoắc Diêm bực tức đá mấy que củi trên đất vào đống lửa đang cháy.
Đột nhiên phía trước mặt có thứ gì đó vừa phát sáng, Hoắc Diêm tò mò đi lại gần, cúi người xuống nhặt lên.
"Hử, dây chuyền?"
Hoắc Diêm nheo mắt không nhìn rõ mới đem lại gần chỗ lửa sáng để xem.
Có một linh tính nào đó đã thúc đẩy ông ta nhặt nó, chứ bình thường dù có thấy tiền rơi dưới đất ông ta cũng không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai.
Ông ta đưa sợi dây chuyền lên, dưới ánh sáng đầy đủ, nó hiện rõ nét ra trước mắt khiến ông ta đột nhiên ngỡ ngàng.
Chương 85: Làm rơi kỷ vật
Có một linh tính nào đó đã thúc đẩy ông ta nhặt nó, chứ bình thường dù có thấy tiền rơi dưới đất ông ta cũng không thèm liếc nhìn đến lần thứ hai.
Ông ta đưa sợi dây chuyền lên, dưới ánh sáng đầy đủ, nó hiện rõ nét ra trước mắt khiến ông ta đột nhiên ngỡ ngàng.
"Đây… đây là…"
"Dây chuyền của phụ nữ, có thể là của Đường Thiên Tuyết đó chủ tịch."
Trợ lý của ông ta vô tư nói mà không để ý đến biểu cảm kỳ lạ của ông ta ngay lúc này. Tay của ông ta bỗng nhiên run run, miệng thì mấp máy mấy câu khó hiểu.
"Không… thể nào…"
"Chủ tịch à, hay bọn côn đồ kia làm gì với Đường Thiên Tuyết rồi, cho nên người mới biến mất còn dây chuyền thì rơi ở đây?"
Hoắc Diêm siết chặt sợi dây chuyền, không biết vì sao mắt ông ta đỏ hoe trợn trừng, đột nhiên tức giận hét lớn.
"Khốn kiếp, mau bắt hết bọn rác rưởi đó lại đây..."
Bình luận facebook