Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86-87
Chương 86: Mất kiềm chế
Chương 86: Mất kiềm chế
Đám người đang loay hoay tức điên vì tìm Đường Thiên Tuyết mãi không ra thì bị người của Hoắc Diêm đến tóm về. Bọn chúng ít người hơn đương nhiên bị tóm một cách dễ dàng, nhưng trên mặt tên nào tên nấy đều hiện ra vẻ không khuất phục.
"Chủ tịch, chúng tôi dẫn bọn chúng về rồi đây."
Hoắc Diêm cho sợi dây chuyền vào túi, sao đó xoay người qua nhìn bọn chúng bằng ánh mắt không một chút thiện chí, ông ta còn hạ giọng hỏi như đang đè nén cơn giận dữ.
"Các người làm gì đứa con gái đó rồi?"
Một tên trong bọn côn đồ nhướng mày, lớn giọng nói với vẻ bực tức, cay cú.
"Chúng tôi còn chưa làm gì thì con ả đó đã nhân lúc chúng tôi đi vệ sinh chạy mất, không phải ông cho người bắt chúng tôi thì chúng tôi đã tìm được cô ta rồi."
Dĩ nhiên đó chỉ là sự mạnh miệng biện minh để bọn chúng không bị chế giễu vì để một đứa con gái chạy mất. Sự thật là có cho bọn chúng thêm thời gian thì có đào ba tất đất lên cũng chưa chắc đã tìm thấy Đường Thiên Tuyết.
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.
Chương 86: Mất kiềm chế
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.
Cả đám bỗng nhiên chột dạ không dám nhìn vào mắt ông ta, chỉ có một tên không biết điều, dù e dè trước thế lực của ông ta, nhưng vì danh dự của một thằng đàn ông nên tên đó cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
"Ông… ông lườm cái gì, cô ta chạy mất cũng do ông đến trễ, nói gì thì nói cũng phải trả số tiền còn lại cho chúng tôi."
Nói đến cùng thì cũng vẫn là vì tiền, Hoắc Diêm chưa tức giận thì người của ông ta đã thay mặt xử lý tên không biết thân không biết phận này trước.
"Để người chạy mất còn muốn nhận tiền à?"
Anh ta vừa nói vừa đá thẳng vào sau gối của hắn, làm hắn bất ngờ khuỵu xuống. Tiếp sau đó là đến lượt những tên còn lại. Cho đến khi bọn chúng đổ rạp hết xuống đất thì người của Hoắc Diêm nhanh chóng tiến lại, dùng chân tác động, dạy cho bọn chúng một bài học.
"Đúng là lũ vô học không biết người đang đứng trước mặt là ai sao?"
Bọn côn đồ bị vùi dập tả tơi mà không cách nào phản kháng được, lúc này chúng mới biết sợ mà ngẩng khuôn mặt sưng tím dập bầm nhanh chóng thốt ra mấy câu hèn mọn.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Tha… tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không lấy tiền nữa."
Đột nhiên, một người được Hoắc Diêm cho đứng ngoài bìa rừng canh chừng hốt hoảng chạy vào, mồ hôi của người này túa đầy ra, chắc phải chạy hết tốc lực nên khi đến nơi anh ta chẳng còn hơi nào để nói, phải cố để rặng từng chữ một.
"Chủ… chủ tịch."
Hoắc Diêm quay sang nhìn anh ta chắc cũng đoán được chút gì đó nên bộ dạng vẫn điềm nhiên hỏi.
"Chuyện gì?"
"Tô Dĩ Thần…"
Anh ta chỉ tay về một hướng, vừa nhìn sang đã thấy một đoàn người chạy tới, trong chớp mắt đã bao vây hết nơi này.
Tô Dĩ Thần tiến lên phía trước, ánh sáng của ngọn lửa chiếu đến anh yếu ớt, gương mặt anh hiện ra u ám, trên người nói không quá thì toả toàn âm khí lạnh sống lưng như đang đi đòi mạng.
Hoắc Diêm dù ban đầu cũng có một chút ngạc nhiên vì Tô Dĩ Thần nhanh thế mà đã phát hiện ra, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây, ông ta không việc gì phải sợ, nên ông ta vẫn giữ phong thái vô cùng điềm tĩnh.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Tô Dĩ Thần, cậu kéo cả người đám người đến bao vây nơi này là ý gì đây?"
Tô Dĩ Thần phát bực với vẻ mặt trơ tráo của ông ta, nhưng vì chưa thấy Đường Thiên Tuyết nên anh mới nhẫn nhịn mà đáp lại.
"Đừng giả vờ nữa, Đường Thiên Tuyết đâu?"
Hoắc Diêm nhướng mày giả vờ ngạc nhiên, ông ta còn nhìn xung quanh diễn cho giống, sau đó quay lại nói với anh với vẻ mặt hơi cười rất thách thức.
"Đường Thiên Tuyết? Sao tôi biết cô ta ở đâu chứ?"
"Hoắc Diêm, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi."
Tô Dĩ Thần nắm chặt bàn tay phát ra mấy tiếng rắc rắc như dấu hiệu của sự sẵn sàng vun nắm đấm.
Chính Hoắc Diêm cũng muốn biết Đường Thiên Tuyết đã chạy đi đâu rồi, nhìn Tô Dĩ Thần nóng giận đến thế thì chắc chắn Đường Thiên Tuyết vẫn chưa gặp anh.
Ông ta cũng không biết nên vui hay nên buồn đây, từ lúc thấy sợi dây chuyền mà Đường Thiên Tuyết đánh rơi, tâm trạng của ông ta đột nhiên rất phức tạp.
Chương 86: Mất kiềm chế
Ngoài mặt thì ông ta vẫn cố tỏ ra vô tội dù trong tâm ai cũng biết là ông ta là kẻ chủ mưu bắt cóc Đường Thiên Tuyết.
"Cậu có nổi giận cũng vô ích, Đường Thiên Tuyết không có ở đây, tôi cũng không biết cô ta ở đâu, cậu đến nhầm chỗ rồi."
Ngay lúc này, Thính Văn đã trở lại sau khi cho người lục soát khắp tám hướng của khu rừng. Sự trở lại của Thính Văn mang cho Tô Dĩ Thần một chút hy vọng, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.
Thính Văn nhìn anh lắc đầu.
"Phu nhân quả thật không có ở đây."
Tô Dĩ Thần tính toán chẳng sai một bước, thế mà cuối cùng vẫn không tìm thấy Đường Thiên Tuyết, dường như đã tới giới hạn chịu đựng cuối cùng, anh xông lên nhắm vào Hoắc Diêm hét lớn.
"Hoắc Diêm, ông giấu Đường Thiên Tuyết ở đâu? Đừng tưởng tôi không dám làm gì ông."
Trên người Tô Dĩ Thần đằng đằng sát khí, Thính Văn nhanh chóng ngăn anh lại, nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng mất.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Chủ tịch, bình tĩnh đã."
Một mình Thính Văn cũng không ngăn được phải thêm hai ba người nữa lao vào ngăn anh lại. Thính Văn biết rõ việc đánh một kẻ bắt cóc chẳng có gì là sai, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây thì không thể buộc tội ông ta. Vả lại, ông ta cũng lớn tuổi, nhất định không thể chịu được một đấm cuồng nộ của Tô Dĩ Thần. Nếu không may ông ta xảy ra chuyện gì thì người gặp rắc rối lại là anh.
Nắm đấm của Tô Dĩ Thần đã suýt thành công, Hoắc Diêm thậm chí còn cảm nhận được tiếng gió vụt qua, ông ta cũng căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Nhưng thật may người của anh vẫn còn đủ tỉnh táo không để Tô Dĩ Thần làm loạn, cũng vì chuyện này nên ông ta nhanh chóng khôi phục sắc mặt, chỉnh lại áo vest rồi đi về phía anh nhếch miệng nói.
"Ha, tôi hiểu cảm giác của cậu, nếu cậu muốn thì có thể lục soát hết những nơi mà cậu nghi ngờ, tôi sẽ không can thiệp."
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng. Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.
Chương 86: Mất kiềm chế
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng. Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.
Hoắc Diêm trở về xe, nói là nhẹ nhõm vì không bị Tô Dĩ Thần phát hiện cũng không đúng. Ông ta quên mất ý định ban đầu bắt cóc Đường Thiên Tuyết làm gì, cái ông ta quan tâm chính là lai lịch thực sự của cô mà thôi.
Trợ lý của ông ta vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, vẫn nghĩ ông ta đang không vui vì kế hoạch bị đổ bể, anh ta quay lại dè chừng hỏi.
"Làm sao đây chủ tịch, Đường Thiên Tuyết chạy rồi còn tiểu thư… phải làm sao đây?"
Đột nhiên không còn cảm giác lo lắng cho Đường Mạn Đình đang phải chịu khổ ở trong trại giam nữa, Hoắc Diêm ngả người ra, ông ta thở dài mệt mỏi, hoàn toàn phớt lờ chuyện liên quan đến Đường Mạn Đình, ông ta nói.
"Để ý bên phía Tô Dĩ Thần, nếu Đường Thiên Tuyết trở về thì lập tức báo cho tôi. Dù là lành lặng hay không cũng phải báo."
Trợ lý ngạc nhiên, vì sao phải báo cáo cả tình trạng của cô làm gì? Anh ta định thắc mắc hỏi thêm nhưng Hoắc Diêm đã nhắm mắt mất rồi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Tô Dĩ Thần mấy ngày liền đều không thể ăn ngủ được, đôi khi đối mặt với Tiểu Di, anh còn không dám, chỉ biết nói dối rằng Đường Thiên Tuyết đã đi công tác đột xuất.
Anh cho người lùng sục khắp thành phố, kể cả những nơi ngoại thành lân cận, kéo người đến tận nhà lẫn công ty của Hoắc Diêm để tìm mà mãi vẫn không thấy cô, anh như muốn phát điên lên được.
Nhưng đã mấy ngày rồi Đường Thiên Tuyết không xuất hiện, trong khi Hoắc Diêm ông ta chẳng hề động tay vào, việc này cũng khiến ông ta đau đáu mà bí mật cho người đi dò la tung tích của cô.
Thính Văn thấy Tô Dĩ Thần lo lắng cho Đường Thiên Tuyết đến mức tiều tụy hẳn ra, thân là người thân cận cũng không thể đứng nhìn bèn mở lời khuyên giải.
"Chủ tịch, đi tìm khắp nơi vẫn không thấy phu nhân. Chúng ta cũng theo chân Hoắc Diêm 24/24 mà cũng không thấy ông ta có động thái gì. Có lẽ nào phu nhân đã chạy thoát rồi không?"
Tô Dĩ Thần xoa xoa thái dương, giọng điệu vô cùng bất lực.
"Nếu cô ấy chạy thoát thì tại sao lại không về chứ? Cậu có thấy Hoắc Diêm phối hợp một cách kỳ lạ không? Lão già đó ranh mãnh như vậy thật đáng hận mà."
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Tô Dĩ Thần siết chặt tay, anh thề rằng một khi tìm thấy Đường Thiên Tuyết nhất định sẽ đối phó với Hoắc Diêm để ông ta mãi mãi cũng không trở mình được nữa. Là trước đây anh đã quá nhân nhượng rồi.
Con gái của ông ta thì bắt cóc con gái của anh, ông ta thì bắt cóc vợ anh, nhà họ Hoắc và Tô Dĩ Thần anh, từ giờ quyết không đội trời chung.
…
Hoắc Diêm không biết vì sao lại thay đổi thái độ, ông ta thoải mái cho Tô Dĩ Thần làm những gì anh muốn, dù biết mình bị theo dõi vẫn cứ điềm nhiên coi như không thấy.
Tô Dĩ Thần cho người theo dõi gắt gao đến mức trợ lý của ông ta cũng thấy ngạt thở, hết chịu nổi liền lên tiếng.
"Chủ tịch à, ngài cứ để Tô Dĩ Thần lộng hành như vậy sao? Đường Thiên Tuyết cô ta cũng không có ở chỗ của chúng ta, cô ta cũng không hề biết chính chủ tịch là người…"
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.
"Chủ tịch còn lo lắng điều gì chứ?"
Trong đầu Hoắc Diêm đang có một dự tính gì đó, nhưng ông ta không nói ra thì không ai biết được. Đối với những lần than vãn của trợ lý, ông ta cũng nhắm mắt coi như không có gì, nhất quyết giữ lại suy nghĩ trong đầu, không nói ra với bất kỳ một ai.
Hôm nay, ông ta đến thăm Đường Mạn Đình, người của Tô Dĩ Thần cũng theo tận vào trong nhưng ông ta cũng không hề có ý kiến.
Đường Mạn Đình bước ra, mặc bộ quần áo tù nhân có phần rách rưới, đầu tóc bết bát như ổ của đám côn trùng, trên mặt còn có mấy vết sưng tấy vẫn chưa lành.
Thấy Hoắc Diêm, cô ta liền chạy ù đến, dù cách một tấm kính mà cô ta như muốn bổ nhào ra, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
"Bố, sao mấy ngày bố không tới? Mấy ngày bố không tới, con đều bị bọn tội phạm rác rưởi ở trong này đánh, bố xem, vết thương còn chưa lành."
Đường Mạn Đình khóc uất ức, ánh mắt khi nhắc tới những chuyện này đều loé lên lòng căm thù, trong đầu cô ta vẫn tin cô ta sẽ được tại ngoại sớm thôi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Hoắc Diêm nhìn là biết, có lẽ kẻ đứng sau sai khiến người đánh Đường Mạn Đình là Tô Dĩ Thần. Không tìm được Đường Thiên Tuyết, đương nhiên anh phải tìm kẻ thù của cô để trút giận rồi.
Nếu là lúc trước, có lẽ Hoắc Diêm sẽ thấy xót xa, thậm chí là giận dữ khi đứa con gái duy nhất bị đối xử không bằng súc sinh như thế. Nhưng ngay lúc này, khi đối mặt với cô ta, ông ta lại chẳng cảm thấy gì.
"Bố, bố nói gì đi chứ, sao bố lại ngồi im như thế?"
Đường Mạn Đình nhăn mặt, điệu bộ trách cứ không hài lòng.
Hoắc Diêm nhìn cô ta mà thầm nghĩ.
"Sao bây giờ mình mới thấy Đình Đình không có điểm nào giống Lam Lam hết, khuôn mặt không có điểm giống thì thôi, đến tính cách cũng khác nhau một trời một vực vậy."
"Bố, đừng có ngẩn ngơ nữa, nói gì đi chứ? Con ở trong đây hết chịu nổi rồi."
Đường Mạn Đình bức bách trong người không nhịn được mà hét lớn, như vậy lại khiến Hoắc Diêm đang thẫn thờ suy nghĩ mà giật mình hoàn hồn.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Con vừa nói gì thế? Ta không nghe rõ."
Hoắc Diêm rõ ràng không có vẻ oai phong như thường ngày, lơ đễnh hệt như tuổi tác của ông ta, điều này càng khiến Đường Mạn Đình thêm chán ngấy.
"Tai bố để đi đâu thế, tôi nói từ nãy đến giờ mà không nghe à? Tôi nói tôi sắp chịu hết nổi rồi, ông mau làm gì đó để tôi ra ngoài nhanh đi."
Đường Mạn Đình thực sự phát điên rồi, cô ta không coi Hoắc Diêm ra gì nữa mà đứng lên đập bàn, lớn giọng như cô ta mới là kẻ có quyền ở đây.
Hoắc Diêm nhíu mày, dù ông ta có yêu thương con đến mức nào nhưng đối với một đứa ngỗ nghịch, dám ăn nói láo xược với bố mẹ thì ông ta cũng không bao giờ tha thứ.
"Đình Đình, con dám ăn nói với bố như thế sao?"
Đường Mạn Đình không còn giữ nỗi tỉnh táo, cô ta trợn mắt không bị uy phong của Hoắc Diêm uy hiếp, ngược lại cô ta còn giở giọng ăn vạ.
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"
Đường Mạn Đình khóc nấc thảm thiết, vừa rồi cô ta lỡ lời, nhưng vì bực tức nên không chịu nhún nhường, cô ta quyết định chữa cháy bằng cách lôi người mẹ quá cố của cô ta ra.
Cô ta đã nghe chuyện lúc còn trẻ Hoắc Diêm đã yêu Dụ Lam Lam đến chết đi sống lại, nên cái tên Dụ Lam Lam chính là kiêm bài miễn tử của cô ta.
Mặt ngoài cô ta khóc rất thê lương, nhưng bên trong lại cười hả hê.
"Nào, mau dỗ dành đứa con gái này đi, mau đưa tôi ra khỏi chỗ này."
Trái với những suy tính ranh ma của Đường Mạn Đình, Hoắc Diêm hoàn toàn không có phản ứng cho rằng sẽ ngay lập tức dỗ dành cô ta như trước, mà ngược lại, khi cô ta nhắc đến Dụ Lam Lam, mặt Hoắc Diêm nhăn lại vì đột nhiên nhớ đến những gì Đường Thiên Tuyết nói trước đây, chính Đường Mạn Đình đã kiến Dụ Lam Lam mất mạng.
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.
"Vậy con có gì chứng minh, con là con gái ta và Lam Lam không?"
Đường Mạn Đình nghe xong câu này cũng nít thin thít mà không cần ai làm gì. Cô ta chau mày ngơ ngác.
"Sao?"
"Trước đây vì tin con là đứa con mà Lam Lam sinh ra, ta đã không đi xét nghiệm ADN vì sợ điều này khiến Lam Lam ở thiên đường sẽ trách ta. Nhưng càng lúc ta càng không thấy con có điểm nào giống Lam Lam cả."
"Ông nói vậy là có ý gì, tôi không phải là con của Dụ Lam Lam thì là ai? Chẳng lẽ là đứa con riêng chết tiệt Đường Thiên Tuyết kia sao?"
Đường Mạn Đình giận dữ, giống như được một lần bung xõa mà gào thét. Nhưng nói xong, cô ta mới chợt lặng người vì nhận ra, cô ta quả thực cảm thấy Dụ Lam Lam yêu thương Đường Thiên Tuyết hơn cô ta, lúc nào cũng bên vực Đường Thiên Tuyết chứ không phải mình.
Cô ta giống kẻ điên mà ôm đầu tự cười, tự nói một mình.
"Không thể nào đâu. Đường Ngạo Thiên từng nói bà ta đối tốt với con ranh đó vì áy náy đã gián tiếp làm mẹ cô ta mất mà. Ha ha, đúng rồi, tôi mới là con ruột, nó là con riêng, ha ha."
Chương 86: Mất kiềm chế
Chương 86: Mất kiềm chế
Đám người đang loay hoay tức điên vì tìm Đường Thiên Tuyết mãi không ra thì bị người của Hoắc Diêm đến tóm về. Bọn chúng ít người hơn đương nhiên bị tóm một cách dễ dàng, nhưng trên mặt tên nào tên nấy đều hiện ra vẻ không khuất phục.
"Chủ tịch, chúng tôi dẫn bọn chúng về rồi đây."
Hoắc Diêm cho sợi dây chuyền vào túi, sao đó xoay người qua nhìn bọn chúng bằng ánh mắt không một chút thiện chí, ông ta còn hạ giọng hỏi như đang đè nén cơn giận dữ.
"Các người làm gì đứa con gái đó rồi?"
Một tên trong bọn côn đồ nhướng mày, lớn giọng nói với vẻ bực tức, cay cú.
"Chúng tôi còn chưa làm gì thì con ả đó đã nhân lúc chúng tôi đi vệ sinh chạy mất, không phải ông cho người bắt chúng tôi thì chúng tôi đã tìm được cô ta rồi."
Dĩ nhiên đó chỉ là sự mạnh miệng biện minh để bọn chúng không bị chế giễu vì để một đứa con gái chạy mất. Sự thật là có cho bọn chúng thêm thời gian thì có đào ba tất đất lên cũng chưa chắc đã tìm thấy Đường Thiên Tuyết.
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.
Chương 86: Mất kiềm chế
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.
Cả đám bỗng nhiên chột dạ không dám nhìn vào mắt ông ta, chỉ có một tên không biết điều, dù e dè trước thế lực của ông ta, nhưng vì danh dự của một thằng đàn ông nên tên đó cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
"Ông… ông lườm cái gì, cô ta chạy mất cũng do ông đến trễ, nói gì thì nói cũng phải trả số tiền còn lại cho chúng tôi."
Nói đến cùng thì cũng vẫn là vì tiền, Hoắc Diêm chưa tức giận thì người của ông ta đã thay mặt xử lý tên không biết thân không biết phận này trước.
"Để người chạy mất còn muốn nhận tiền à?"
Anh ta vừa nói vừa đá thẳng vào sau gối của hắn, làm hắn bất ngờ khuỵu xuống. Tiếp sau đó là đến lượt những tên còn lại. Cho đến khi bọn chúng đổ rạp hết xuống đất thì người của Hoắc Diêm nhanh chóng tiến lại, dùng chân tác động, dạy cho bọn chúng một bài học.
"Đúng là lũ vô học không biết người đang đứng trước mặt là ai sao?"
Bọn côn đồ bị vùi dập tả tơi mà không cách nào phản kháng được, lúc này chúng mới biết sợ mà ngẩng khuôn mặt sưng tím dập bầm nhanh chóng thốt ra mấy câu hèn mọn.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Tha… tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không lấy tiền nữa."
Đột nhiên, một người được Hoắc Diêm cho đứng ngoài bìa rừng canh chừng hốt hoảng chạy vào, mồ hôi của người này túa đầy ra, chắc phải chạy hết tốc lực nên khi đến nơi anh ta chẳng còn hơi nào để nói, phải cố để rặng từng chữ một.
"Chủ… chủ tịch."
Hoắc Diêm quay sang nhìn anh ta chắc cũng đoán được chút gì đó nên bộ dạng vẫn điềm nhiên hỏi.
"Chuyện gì?"
"Tô Dĩ Thần…"
Anh ta chỉ tay về một hướng, vừa nhìn sang đã thấy một đoàn người chạy tới, trong chớp mắt đã bao vây hết nơi này.
Tô Dĩ Thần tiến lên phía trước, ánh sáng của ngọn lửa chiếu đến anh yếu ớt, gương mặt anh hiện ra u ám, trên người nói không quá thì toả toàn âm khí lạnh sống lưng như đang đi đòi mạng.
Hoắc Diêm dù ban đầu cũng có một chút ngạc nhiên vì Tô Dĩ Thần nhanh thế mà đã phát hiện ra, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây, ông ta không việc gì phải sợ, nên ông ta vẫn giữ phong thái vô cùng điềm tĩnh.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Tô Dĩ Thần, cậu kéo cả người đám người đến bao vây nơi này là ý gì đây?"
Tô Dĩ Thần phát bực với vẻ mặt trơ tráo của ông ta, nhưng vì chưa thấy Đường Thiên Tuyết nên anh mới nhẫn nhịn mà đáp lại.
"Đừng giả vờ nữa, Đường Thiên Tuyết đâu?"
Hoắc Diêm nhướng mày giả vờ ngạc nhiên, ông ta còn nhìn xung quanh diễn cho giống, sau đó quay lại nói với anh với vẻ mặt hơi cười rất thách thức.
"Đường Thiên Tuyết? Sao tôi biết cô ta ở đâu chứ?"
"Hoắc Diêm, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi."
Tô Dĩ Thần nắm chặt bàn tay phát ra mấy tiếng rắc rắc như dấu hiệu của sự sẵn sàng vun nắm đấm.
Chính Hoắc Diêm cũng muốn biết Đường Thiên Tuyết đã chạy đi đâu rồi, nhìn Tô Dĩ Thần nóng giận đến thế thì chắc chắn Đường Thiên Tuyết vẫn chưa gặp anh.
Ông ta cũng không biết nên vui hay nên buồn đây, từ lúc thấy sợi dây chuyền mà Đường Thiên Tuyết đánh rơi, tâm trạng của ông ta đột nhiên rất phức tạp.
Chương 86: Mất kiềm chế
Ngoài mặt thì ông ta vẫn cố tỏ ra vô tội dù trong tâm ai cũng biết là ông ta là kẻ chủ mưu bắt cóc Đường Thiên Tuyết.
"Cậu có nổi giận cũng vô ích, Đường Thiên Tuyết không có ở đây, tôi cũng không biết cô ta ở đâu, cậu đến nhầm chỗ rồi."
Ngay lúc này, Thính Văn đã trở lại sau khi cho người lục soát khắp tám hướng của khu rừng. Sự trở lại của Thính Văn mang cho Tô Dĩ Thần một chút hy vọng, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.
Thính Văn nhìn anh lắc đầu.
"Phu nhân quả thật không có ở đây."
Tô Dĩ Thần tính toán chẳng sai một bước, thế mà cuối cùng vẫn không tìm thấy Đường Thiên Tuyết, dường như đã tới giới hạn chịu đựng cuối cùng, anh xông lên nhắm vào Hoắc Diêm hét lớn.
"Hoắc Diêm, ông giấu Đường Thiên Tuyết ở đâu? Đừng tưởng tôi không dám làm gì ông."
Trên người Tô Dĩ Thần đằng đằng sát khí, Thính Văn nhanh chóng ngăn anh lại, nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng mất.
Chương 86: Mất kiềm chế
"Chủ tịch, bình tĩnh đã."
Một mình Thính Văn cũng không ngăn được phải thêm hai ba người nữa lao vào ngăn anh lại. Thính Văn biết rõ việc đánh một kẻ bắt cóc chẳng có gì là sai, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây thì không thể buộc tội ông ta. Vả lại, ông ta cũng lớn tuổi, nhất định không thể chịu được một đấm cuồng nộ của Tô Dĩ Thần. Nếu không may ông ta xảy ra chuyện gì thì người gặp rắc rối lại là anh.
Nắm đấm của Tô Dĩ Thần đã suýt thành công, Hoắc Diêm thậm chí còn cảm nhận được tiếng gió vụt qua, ông ta cũng căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Nhưng thật may người của anh vẫn còn đủ tỉnh táo không để Tô Dĩ Thần làm loạn, cũng vì chuyện này nên ông ta nhanh chóng khôi phục sắc mặt, chỉnh lại áo vest rồi đi về phía anh nhếch miệng nói.
"Ha, tôi hiểu cảm giác của cậu, nếu cậu muốn thì có thể lục soát hết những nơi mà cậu nghi ngờ, tôi sẽ không can thiệp."
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng. Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.
Chương 86: Mất kiềm chế
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng. Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.
Hoắc Diêm trở về xe, nói là nhẹ nhõm vì không bị Tô Dĩ Thần phát hiện cũng không đúng. Ông ta quên mất ý định ban đầu bắt cóc Đường Thiên Tuyết làm gì, cái ông ta quan tâm chính là lai lịch thực sự của cô mà thôi.
Trợ lý của ông ta vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, vẫn nghĩ ông ta đang không vui vì kế hoạch bị đổ bể, anh ta quay lại dè chừng hỏi.
"Làm sao đây chủ tịch, Đường Thiên Tuyết chạy rồi còn tiểu thư… phải làm sao đây?"
Đột nhiên không còn cảm giác lo lắng cho Đường Mạn Đình đang phải chịu khổ ở trong trại giam nữa, Hoắc Diêm ngả người ra, ông ta thở dài mệt mỏi, hoàn toàn phớt lờ chuyện liên quan đến Đường Mạn Đình, ông ta nói.
"Để ý bên phía Tô Dĩ Thần, nếu Đường Thiên Tuyết trở về thì lập tức báo cho tôi. Dù là lành lặng hay không cũng phải báo."
Trợ lý ngạc nhiên, vì sao phải báo cáo cả tình trạng của cô làm gì? Anh ta định thắc mắc hỏi thêm nhưng Hoắc Diêm đã nhắm mắt mất rồi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Tô Dĩ Thần mấy ngày liền đều không thể ăn ngủ được, đôi khi đối mặt với Tiểu Di, anh còn không dám, chỉ biết nói dối rằng Đường Thiên Tuyết đã đi công tác đột xuất.
Anh cho người lùng sục khắp thành phố, kể cả những nơi ngoại thành lân cận, kéo người đến tận nhà lẫn công ty của Hoắc Diêm để tìm mà mãi vẫn không thấy cô, anh như muốn phát điên lên được.
Nhưng đã mấy ngày rồi Đường Thiên Tuyết không xuất hiện, trong khi Hoắc Diêm ông ta chẳng hề động tay vào, việc này cũng khiến ông ta đau đáu mà bí mật cho người đi dò la tung tích của cô.
Thính Văn thấy Tô Dĩ Thần lo lắng cho Đường Thiên Tuyết đến mức tiều tụy hẳn ra, thân là người thân cận cũng không thể đứng nhìn bèn mở lời khuyên giải.
"Chủ tịch, đi tìm khắp nơi vẫn không thấy phu nhân. Chúng ta cũng theo chân Hoắc Diêm 24/24 mà cũng không thấy ông ta có động thái gì. Có lẽ nào phu nhân đã chạy thoát rồi không?"
Tô Dĩ Thần xoa xoa thái dương, giọng điệu vô cùng bất lực.
"Nếu cô ấy chạy thoát thì tại sao lại không về chứ? Cậu có thấy Hoắc Diêm phối hợp một cách kỳ lạ không? Lão già đó ranh mãnh như vậy thật đáng hận mà."
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Tô Dĩ Thần siết chặt tay, anh thề rằng một khi tìm thấy Đường Thiên Tuyết nhất định sẽ đối phó với Hoắc Diêm để ông ta mãi mãi cũng không trở mình được nữa. Là trước đây anh đã quá nhân nhượng rồi.
Con gái của ông ta thì bắt cóc con gái của anh, ông ta thì bắt cóc vợ anh, nhà họ Hoắc và Tô Dĩ Thần anh, từ giờ quyết không đội trời chung.
…
Hoắc Diêm không biết vì sao lại thay đổi thái độ, ông ta thoải mái cho Tô Dĩ Thần làm những gì anh muốn, dù biết mình bị theo dõi vẫn cứ điềm nhiên coi như không thấy.
Tô Dĩ Thần cho người theo dõi gắt gao đến mức trợ lý của ông ta cũng thấy ngạt thở, hết chịu nổi liền lên tiếng.
"Chủ tịch à, ngài cứ để Tô Dĩ Thần lộng hành như vậy sao? Đường Thiên Tuyết cô ta cũng không có ở chỗ của chúng ta, cô ta cũng không hề biết chính chủ tịch là người…"
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Sợ có người nghe lén, trợ lý của Hoắc Diêm cũng không dám nói thẳng, chỉ là trên mặt nhăn lại một vẻ không cam tâm, anh ta nói nhỏ lại.
"Chủ tịch còn lo lắng điều gì chứ?"
Trong đầu Hoắc Diêm đang có một dự tính gì đó, nhưng ông ta không nói ra thì không ai biết được. Đối với những lần than vãn của trợ lý, ông ta cũng nhắm mắt coi như không có gì, nhất quyết giữ lại suy nghĩ trong đầu, không nói ra với bất kỳ một ai.
Hôm nay, ông ta đến thăm Đường Mạn Đình, người của Tô Dĩ Thần cũng theo tận vào trong nhưng ông ta cũng không hề có ý kiến.
Đường Mạn Đình bước ra, mặc bộ quần áo tù nhân có phần rách rưới, đầu tóc bết bát như ổ của đám côn trùng, trên mặt còn có mấy vết sưng tấy vẫn chưa lành.
Thấy Hoắc Diêm, cô ta liền chạy ù đến, dù cách một tấm kính mà cô ta như muốn bổ nhào ra, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.
"Bố, sao mấy ngày bố không tới? Mấy ngày bố không tới, con đều bị bọn tội phạm rác rưởi ở trong này đánh, bố xem, vết thương còn chưa lành."
Đường Mạn Đình khóc uất ức, ánh mắt khi nhắc tới những chuyện này đều loé lên lòng căm thù, trong đầu cô ta vẫn tin cô ta sẽ được tại ngoại sớm thôi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Hoắc Diêm nhìn là biết, có lẽ kẻ đứng sau sai khiến người đánh Đường Mạn Đình là Tô Dĩ Thần. Không tìm được Đường Thiên Tuyết, đương nhiên anh phải tìm kẻ thù của cô để trút giận rồi.
Nếu là lúc trước, có lẽ Hoắc Diêm sẽ thấy xót xa, thậm chí là giận dữ khi đứa con gái duy nhất bị đối xử không bằng súc sinh như thế. Nhưng ngay lúc này, khi đối mặt với cô ta, ông ta lại chẳng cảm thấy gì.
"Bố, bố nói gì đi chứ, sao bố lại ngồi im như thế?"
Đường Mạn Đình nhăn mặt, điệu bộ trách cứ không hài lòng.
Hoắc Diêm nhìn cô ta mà thầm nghĩ.
"Sao bây giờ mình mới thấy Đình Đình không có điểm nào giống Lam Lam hết, khuôn mặt không có điểm giống thì thôi, đến tính cách cũng khác nhau một trời một vực vậy."
"Bố, đừng có ngẩn ngơ nữa, nói gì đi chứ? Con ở trong đây hết chịu nổi rồi."
Đường Mạn Đình bức bách trong người không nhịn được mà hét lớn, như vậy lại khiến Hoắc Diêm đang thẫn thờ suy nghĩ mà giật mình hoàn hồn.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Con vừa nói gì thế? Ta không nghe rõ."
Hoắc Diêm rõ ràng không có vẻ oai phong như thường ngày, lơ đễnh hệt như tuổi tác của ông ta, điều này càng khiến Đường Mạn Đình thêm chán ngấy.
"Tai bố để đi đâu thế, tôi nói từ nãy đến giờ mà không nghe à? Tôi nói tôi sắp chịu hết nổi rồi, ông mau làm gì đó để tôi ra ngoài nhanh đi."
Đường Mạn Đình thực sự phát điên rồi, cô ta không coi Hoắc Diêm ra gì nữa mà đứng lên đập bàn, lớn giọng như cô ta mới là kẻ có quyền ở đây.
Hoắc Diêm nhíu mày, dù ông ta có yêu thương con đến mức nào nhưng đối với một đứa ngỗ nghịch, dám ăn nói láo xược với bố mẹ thì ông ta cũng không bao giờ tha thứ.
"Đình Đình, con dám ăn nói với bố như thế sao?"
Đường Mạn Đình không còn giữ nỗi tỉnh táo, cô ta trợn mắt không bị uy phong của Hoắc Diêm uy hiếp, ngược lại cô ta còn giở giọng ăn vạ.
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
"Đúng, tôi dám nói như thế đấy. Ông nghĩ xem ông đã làm được gì cho tôi chưa, mẹ tôi mà còn sống bà ấy nhất định không để tôi chịu khổ như thế này. Ông đến một đứa con gái cũng không bảo vệ được thì ông có xứng làm bố không chứ?"
Đường Mạn Đình khóc nấc thảm thiết, vừa rồi cô ta lỡ lời, nhưng vì bực tức nên không chịu nhún nhường, cô ta quyết định chữa cháy bằng cách lôi người mẹ quá cố của cô ta ra.
Cô ta đã nghe chuyện lúc còn trẻ Hoắc Diêm đã yêu Dụ Lam Lam đến chết đi sống lại, nên cái tên Dụ Lam Lam chính là kiêm bài miễn tử của cô ta.
Mặt ngoài cô ta khóc rất thê lương, nhưng bên trong lại cười hả hê.
"Nào, mau dỗ dành đứa con gái này đi, mau đưa tôi ra khỏi chỗ này."
Trái với những suy tính ranh ma của Đường Mạn Đình, Hoắc Diêm hoàn toàn không có phản ứng cho rằng sẽ ngay lập tức dỗ dành cô ta như trước, mà ngược lại, khi cô ta nhắc đến Dụ Lam Lam, mặt Hoắc Diêm nhăn lại vì đột nhiên nhớ đến những gì Đường Thiên Tuyết nói trước đây, chính Đường Mạn Đình đã kiến Dụ Lam Lam mất mạng.
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.
Chương 87: Đường Mạn Đình phát điên
Trên mặt hiện rõ khó chịu, ông ta đột nhiên hỏi.
"Vậy con có gì chứng minh, con là con gái ta và Lam Lam không?"
Đường Mạn Đình nghe xong câu này cũng nít thin thít mà không cần ai làm gì. Cô ta chau mày ngơ ngác.
"Sao?"
"Trước đây vì tin con là đứa con mà Lam Lam sinh ra, ta đã không đi xét nghiệm ADN vì sợ điều này khiến Lam Lam ở thiên đường sẽ trách ta. Nhưng càng lúc ta càng không thấy con có điểm nào giống Lam Lam cả."
"Ông nói vậy là có ý gì, tôi không phải là con của Dụ Lam Lam thì là ai? Chẳng lẽ là đứa con riêng chết tiệt Đường Thiên Tuyết kia sao?"
Đường Mạn Đình giận dữ, giống như được một lần bung xõa mà gào thét. Nhưng nói xong, cô ta mới chợt lặng người vì nhận ra, cô ta quả thực cảm thấy Dụ Lam Lam yêu thương Đường Thiên Tuyết hơn cô ta, lúc nào cũng bên vực Đường Thiên Tuyết chứ không phải mình.
Cô ta giống kẻ điên mà ôm đầu tự cười, tự nói một mình.
"Không thể nào đâu. Đường Ngạo Thiên từng nói bà ta đối tốt với con ranh đó vì áy náy đã gián tiếp làm mẹ cô ta mất mà. Ha ha, đúng rồi, tôi mới là con ruột, nó là con riêng, ha ha."