Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-27
Cô Dâu Qủy
Một con Quỷ... đã ngủ say trong giấc mộng...
Một con Quỷ... ẩn náu tận trái tim...
Một con Quỷ... khi mà nó nổi dậy và tàn phá!
Cơn giận dữ... sẽ thật đáng bàng hoàng!
Trước một kẻ đang đặt vấn đề một cách hết sức đột ngột và lại rõ ràng.
Đến một người quyền lực và nham hiểm như Hi Văn cũng phải thấy bàng hoàng. Cô ta – người bạn thân duy nhất của Tư Duệ... mà lại muốn làm Đại hộ pháp cho mình sao?!! Chuyện này không phải là đùa đấy chứ?! Nhưng nếu chú tâm và thử trôi mình để đọc những suy nghĩ đương tồn tại trong đầu của Tâm Tâm thì điều đó lại hoàn toàn là sự thật. Cô ta đó thực sự muốn làm Đại hộ pháp cho mình! Vậy cũng hay đấy chứ! Lại một kẻ tay trong... ta thích trò này.
Nghĩ ngợi một hồi rồi Hi Văn quyết định đồng ý. Nhưng trước khi ban ra sắc lệnh chấp nhận Tâm Tâm, cô lại muốn đưa ra một điều kiện để thử lòng trung thành.
- Diệp Tâm Tâm! Ngươi sẵn sàng làm một nhiệm vụ do ta sai bảo chứ?!
- Một... hay muôn ngàn nhiệm vụ cũng được! Thưa nữ hoàng!
* Nói là nữ hoàng là bởi vì trong thế giới của Hi Văn, tức Thánh Địa Rồng, tất cả những kẻ phục tùng dưới chế độ " ngầm " của cô đều phải gọi là Nữ Hoàng, trừ Hạ Thiên.
Trong lúc đó, trở lại khu nghĩa địa, tại thời điểm mà Tư Duệ đột ngột biến mất.
Nói là biến mất thì cũng không phải, bởi thay vì bị lôi đi đến một nơi khác... thì cô lại chỉ bị bao bọc bởi một lớp ma thuật tàng hình hắc ám mà thôi! Thứ ma thuật này thực chất một loại bùa yêu cổ xưa có tác dụng làm cho người bị xâm nhập bởi nó sẽ mất hết cảm giác đối với mọi vật xung quanh và có tâm hướng như đang được đưa đi đến một thế giới giác – thế giới của yêu ma. Và trong hoàn cảnh này, Tư Duệ cũng đang bị xâm nhập bởi một loại bùa yêu như thế.
Cô ngơ ngác ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình, tất cả là một vùng chết chóc, với những hồn ma thây xác bay lả tả xung quanh trông thật ghê rợn. Khẽ rùng mình, cô nhức nhối cả đầu óc bởi những tiếng kêu " O ó! " của lũ quạ tha đang lượn lờ bên tai.
" Áaaaaaaaaaaaaaa!!! " – Bất giác, cô hét toáng lên như thể không chịu đựng nổi nữa. Dù sao, tiếng hét cũng giúp giải tỏa được nỗi sợ hãi đang ngập tràn phần nào trong cơ thể – " Thật kinh khủng! Nơi này là đâu?! Và tại sao mình lại bị đưa đến đây?!! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong cơn khủng hoảng. Mắt cô cứ hoa lên vì màu của máu... Mũicó thể bị điếc chỉ vì mùi tanh... nó tanh quá sức tưởng tượng mà khiến cô muốn buồn nôn!
Còn đang hoang mang không biết làm sao thì bất thình lình từ đâu, một giọng nói âm vọng bất ngờ cất lên từ đằng sau vang văng vẳng vào tai cô, và kèm theo đó là bóng một người mặc áo choàng đen lờ đờ xuất hiện cùng lũ quạ già đang lượn lờ bên vai. Hắn khẽ rít lên bằng giọng mũi.
- Ngạc nhiên không?!
" Á!!! " – Tư Duệ bất giác giật mình, rồi dường như không kiểm soát nổi nỗi sợ hãi của bản thân, cô lại hét toáng lên lần nữa, rồi bần thần quay lại khi nhìn thấy người kia – cái ông bảo vệ ấy – chính là hắn!!!
- Tại... tại sao ngươi lại muốn hại ta!!! Và ngươi là ai!! Còn đây là đâu!!! Sao lại đưa ta đến đây!!!... – Chết tiệt!!! Những ý nghĩ hoang mang cứ bao quanh và cuốn lấy tâm hồn cô, bất giác trở nên điên dại, cô cứ hét ầm lên vô kiểm soát.
Khẽ nhếch môi cười, tiếng hắn lại chợt cất lên bằng chất giọng cao ngạo vốn có.
Thật khinh khỉnh khi nhìn cô... và dần dần tiến tới lại gần.
- Để ta hỏi lại cô một câu nhé?! Tại sao ta lại phải trả lời những thắc mắc kỳ quặc ấy nhỉ?! Ở đây... TA LÀ NGƯỜI CÓ QUYỀN! – Bất ngờ, giọng hắn vang ầm lên khiến Tư Duệ giật mình hoảng hốt... vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, rồi lại thảng thốt!
- Vì vì... ta... ta không biết!!! Ta không biết gì hết!! Mau đưa ta trở lại về nhà!!! Ta sợ quá!! Ta không muốn ở đây!! – Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy đầu mình, hét lên trong sợ hãi, mỗi lúc một cảm thấy hoang mang.
- Ha ha ha!! Sợ rồi à!! Tưởng rằng ngươi ghê lắm cơ mà!!! Con ranh Thiện Quỷ!!!
- Ngươi... ngươi là ai... Sao... sao ngươi biết ta là Thiện Quỷ?!
Khẽ nheo mày, hắn lại hất chân mình rồi bay vút lên tầng không, lơ lửng treo mình trên một ngọn cây rồi ngả mình cúi xuống nói.
- Sao lại không biết! Không biết thì chẳng lẽ ta đưa ngươi tới đây để làm gì?!!
Nghe hắn nói tới đây, Tư Duệ mới chợt giật mình. Chợt giật mình vì từ từ chắp nối mọi sự kiện lại... Tất cả, tất cả chỉ để cô có thể liên tưởng tới một người...
- Gia Hi Văn !!! Là Gia Hi Văn phải không?! Tại sao... tại sao cô ta lúc nào cũng muốn hãm hại ta như thế?!! Ta đã làm gì sai?!!
- Hà hà! Khá đấy! Cuối cùng thì ngươi cũng đã tìm ra chân tướng của sự việc. Nhưng ngươi biết không, ngươi vẫn còn mù mờ lắm... Bởi... ngươi luôn nghĩ là mình không làm gì sai. Nhưng mọi việc ngươi làm lại luôn khiến tiểu thư của chúng ta chướng mắt! Mà tiểu thư chướng mắt thì chúng ta cũng cảm thấy không được yên... Vậy nên, trừ khử ngươi là cách tốt nhất!
- Không đúng! Ít nhất thì cũng phải nói cho ta một lý do... ta đã làm phật lòng cô ta chuyện gì chứ!!! Tại sao lại cứ đổ lỗi cho ta!! Thật vô lý!!! – Nó hướng ánh mắt hằn học lên nhìn hắn, có vẻ bực mình.
Bất thình lình, lộn nhào người xuống, rồi lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Tư Duệ, hiện ra trước mắt cô là một khuôn mặt khô không khốc chỉ giống đống xương khô. Cô khẽ giật mình, rồi vội lùi lại vài bước.
- Tất cả... từ khi ngươi xuất hiện... thì cuộc sống của tiểu thư ta đã bị xáo trộn rồi! Tại sao ngươi lại đến bên Quỷ Vương, tại sao ngươi lại dám mê hoặc hắn... Để rồi khi trái tim hắn bị đánh cắp... thì tiểu thư ta cũng không yên! Ta không thể tha thứ cho điều đó... Vậy nên, chịu chết đi!!!
Hắn vừa dứt lời... thì ngay từ phía sau cô, hàng ngàn nấm mồ lập tức bật dậy, đột ngột bước ra từ phía trong những quan tài đó là vô số thây ma đang lờ đờ tiến tới, lại gần.... từng bước một... Cảnh tượng trông thật ghê người!
Chúng cứ tiếp tục tiến bước và dần dần bao vây lấy người Tư Duệ... kín chặt xung quanh như một lũ ruồi bọ và thậm chí không còn đường trốn thoát.
Cô hoang mang, hoảng sợ. Cô sợ máu, sợ cả bóng tối.
Cô muốn thoát ra, nhưng lại không thể.
Cơn sợ hãi và hoảng loạn bất giác lên đến đỉnh điểm...
Cô ngất đi trong sự kinh hoàng...
Cả người cô xung quanh là một vùng ma quỷ...
Những con quỷ đội mồ không ngừng trà đạp lên thân xác nhỏ bé...
Chúng xúm lại và muốn xé xác cô ra...
Từng mảnh... từng mảnh nhỏ...
Máu rơi... và xác thịt cũng vậy!
Nhưng không phải là cô! Không phải máu của cô!!!
Đó là máu của lũ quỷ kia...
Bất thình lình, từ trong đám đông, lũ quỷ mọi đột ngột tan xác...
Máu me và thịt xác thối rữa bắn tứ tung...
Hòa trong đó là một vùng lầy lội với thứ ánh sáng nhạt nhòa...
Thứ ánh sáng có màu xanh lam tuyệt đẹp...
Mà nguồn gốc của cô là ở mọi linh hồn...
Chiếc vòng phát sáng... và con Quỷ thức dậy.
Nó đã tỉnh dậy... sau cơn say...
Một con Quỷ đã ngủ say hàng trăm năm giấc...
Nó thức giấc với một hình dáng mới mẻ.
Không còn là Tư Duệ – mà nhìn rất khác!
Nó giống như một vị Nữ Vương đang vùng mình tỉnh dậy...
Đánh thức cơn giận dữ với một sức mạnh vô biên... quả thật khó lường.
Trừng mắt nhìn, cô tiến lại gần và hỏi:
- Ta đã nói... là tránh xa ta ra phải không?!
Tên Hắc Linh Sứ vội vàng lùi lại, hắn choáng váng vì những gì vừa xảy ra... và bàng hoàng bởi những gì sắp chứng kiến.
Lúc này, trông con bé thật đáng sợ!
Không còn là Tư Duệ bé nhỏ hiền lành.
Nó thực sự giống một con Quỷ – một vị Nữ Vương của vương quốc bóng tối.
" Đó là Lillith... sao cô ta có thể...!!! " – Hắc Linh Sứ thầm lắp bắp trong run sợ. Lần này thì hắn thực sự rùng mình khi thấy Tư Duệ tung cánh, đó là một đôi cánh màu đen đầy sức mạnh. Không giống những lần trước, chúng dài và sải rộng hơn... với những chiếc gai mang hình gươm giáo và những cái sừng siêu bóng nhọn đang mọc rạn bên trên. Thật khiếp đảm! Trông cô giống hệt một con Quỷ... một con Quỷ trong truyền thuyết... một con Quỷ đã từng vang danh trong thế giới thứ ba là máu lạnh – Lillith.
" Nhưng... nhưng không phải bà ta đã chết rồi sao?!! Sao... sao con bé này có thể... nó giống hệt!! Nhưng không thể nào... đôi mắt lòng đỏ tròng đen đó... nó đang thiêu cháy mọi thứ! ".
Quét ánh mắt màu đỏ man dại của mình lên khắp mọi nơi, tất cả những nấm mồ đều bỗng chốc bị thiêu rụi... Hồn ma cũng biến mất ngay theo đó! Nhưng không có một con nào được siêu thoát cả – chúng chết – và chúng hết! Đó không phải là một sự khoan dung... mà đó là một sự trả giá... cho những kẻ đã dám đánh thức cơn giận của Quỷ.
Sau khi cuộc càn quét của kẻ nổi giận đã được chấm dứt... cũng là lúc nó mơ màng nhận ra sức mạnh của mình... tuy từ nãy tới giờ hoàn toàn là vô kiểm soát!
Rõ ràng, có ai đó đã điều khiển thân xác của mình!
Rõ ràng, đôi cánh này hiện ra mà không cần sự giúp đỡ!
Rõ ràng, đây chính là bản năng tiềm tàng có sẵn trong con người...
Một con người... khi sinh ra... đã được sắp đặt số phận phải làm Thiện Quỷ.
Cô mơ màng ngã xuống...
Cả cơ thể bã nhược và không còn chút sức lực để mà đứng nữa...
Tư Duệ ngã xuống, đôi mắt cô nhắm nghiền, không chớp.
Nhìn qua tưởng chừng như cô đã chết vậy...
Nhưng không...
Chỉ là ngủ thôi...
Trở lại giấc ngủ của Quỷ...
Và có lẽ mọi chuyện sẽ chấm hết!
[ Trở lại 5 phút trước đó ]
Tử Văn chợt dừng lại khi thấy thứ ánh sáng màu xanh. Nó chói lòa và dường như muốn thiêu rụi mọi thứ! Vội vàng, anh tiến tới, và tò mò bước lại xem.
Tất nhiên, với sức mạnh của Tử Văn thì việc vượt qua kết giới ảo này là việc chẳng khó khăn gì. Chỉ cần một cái búng tay – cũng giống như Hạ Thiên thường nói!
Ngơ ngác ngắm nhìn, anh ngỡ ngàng khi thấy Tư Duệ đang nằm gục dưới đất. Dưới nền cát lạnh và đẫm đầy máu thối. Kinh khủng quá! Nhưng sao cô ấy lại ở đây?! Và phải hứng chịu tất cả những thứ này?! Trông cô suy nhược và dường như kiệt sức. Đôi mắt nhắm nghiền và vẻ mặt xanh xao, nhìn cô sao mà trông tội quá! Lòng Tử Văn thầm nhói.
Khẽ mím môi lại, anh vội vàng nhấc bổng cô lên và ôm cô vào vòng tay ấm áp của mình, mau chóng vượt ra khỏi kết giới.
Trong cơn mơ, Tư Duệ có cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một vị thiên sứ...
Lần đầu tiên, Tử Văn dám sử dụng sức mạnh của mình... để cứu... "một con người"!
Ngay sau khi hai người vừa thoát ra khỏi kết giới thì đã thấy Tâm Tâm đứng lù lù chờ ở bên ngoài mê cung. Tử Văn khẽ giật mình:" Sao cô ta có thể thoát ra ngoài nhanh như thế nhỉ?! ".
Sau khi được Tử Văn dùng phép thuật tái sinh để chữa lành mọi vết thương và hồi phục ma lực, Tư Duệ đã tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn và giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay anh. Cô vội vàng nhảy xuống, mặt nóng bừng.
Thấy Tâm Tâm cũng đang ở đây, cô lại sực nhớ ra những chuyện lạ lùng vừa nãy, rồi như cái tính bà tám hằng ngày, cô liền kéo tuột tay Tâm Tâm đi trước khi ngoái lại chào Tử Văn và hí hửng kể chuyện...
- Tâm Tâm!! Tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này!! Chắc cậu cũng không thể tin nổi đâu!!
- Ồ! Thật vậy sao?! Nói thử tớ nghe xem nào?!
Nghe con bé nói với giọng hào hứng, Tâm Tâm cũng khẽ nhếch môi mỉm cười... Một nụ cười nham hiểm.
Cô Dâu Qủy
Tại sao lại lừa dối?!
Tại sao lại xạo tôi?!
Tại sao lại không cho tôi biết sự thật?!
Tại sao... tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa...
Ngay lúc này!!
Trở về nhà, Tư Duệ vẫn còn mệt mỏi lắm, phần vừa vì cuộc chiến kia, phần lại vì những gì tên Hắc Linh Sứ đã nói. Không hiểu sao... nhưng... những lời nói đó... đều khắc sâu... và khiến cô phải suy nghĩ!
Hắn bảo cô đã quyến rũ ngài Quỷ Vương?!
Hắn bảo cô đã cướp đi trái tim của Quỷ Vương?!
Hắn bảo cô đã làm Hi Văn phải đau khổ vì điều đó!
Vậy... Quỷ Vương là ai... sao lại liên quan đến con bé?!!
Nếu là vì làm Hi Văn đau khổ... thì chỉ có một lí do... và cũng chỉ bắt đầu nguyên nhân từ một người... Phải chăng??!!!
Nghĩ tới đây, không kiềm nổi sự tò mò, cô tiến thẳng vào phòng Hạ Thiên và đòi nói chuyện.
Bước vào căn phòng màu đen u ám, với những băng đĩa xxx và truyện người lớn rải rác khắp nơi, Tư Duệ lại khẽ rùng mình, nhưng gạt qua mọi điều vớ vẩn, cô phải tìm ngay cho mình câu trả lời cái đã!
Bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Hạ Thiên, cô giật cái tuột cuốn sách " người lớn " trên tay anh xuống rồi nhìn thằng vào mắt, chằm chằm nghiêm nghị.
Khẽ nhăn mặt lại, Hạ Thiên nhíu mày rồi tỏ vẻ bực bội, anh làu bàu.
- Lại chuyện gì nữa thế?!
Thở dài cúi gầm mặt xuống, cô quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Hừm... Hạ Thiên này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Nhưng anh phải hứa là trả lời thật nha!
- Hửm?! Chuyện gì cơ?! Để xem đã...
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Tư Duệ cảm thấy bực mình, cô quay sang hậm hực.
- Gì mà để xem đã chứ! Quan hệ giữa anh với Hi Văn là sao hả?!!
Khẽ giật mình, Hạ Thiên có vẻ ngạc nhiên khi Tư Duệ hỏi về điều đó, anh lại chợt phì cười.
- Hà... sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy! Em ghen rồi à?!
- Yà!!! Không có đâu nha!! Ai mà thèm ghen với cái người như anh chứ! Nhưng mà... đừng có đánh trống lảng!! Mau trả lời đi!!
Thoáng bối rối... Hạ Thiên chợt nghiêm mặt lại, rồi khẽ quay qua nhìn Tư Duệ.
- Em thực sự muốn anh trả lời thật?!
- Xì! Tất nhiên là thật rồi!! Không thì em hỏi anh làm gì!!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự, Hạ Thiên lại thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Là một người quan trọng...
Lời nói vừa thốt ra... khiến trái tim Tư Duệ đau nhói... cô chợt thắt lại... không hiểu vì sao...
Quan trọng ư?! Quan trọng là như thế nào?! Sao lại nói ra dễ dàng thế! Lại còn ngay trước mặt cô nữa chứ! Ừ thì là sự thật! Nhưng sao mà lạnh lùng thế! Cô cứ thấy đau quá... khi nghĩ trong anh còn có một người quan trọng hơn mình!!! Cái cảm giác này là gì?! Cô không muốn biết, cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng nữa! Chẳng nhẽ là cô đang ghen... không... không thể nào...
Chỉ nghĩ đến đây thôi Tư Duệ đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra ngoài rồi. Nhưng, vẫn còn một điều nữa cần giải đáp. Đây mới là điều cô thắc mắc nhất, và cô bắt đầu mở lời...
Tư Duệ nói bằng giọng trầm trầm... xen chút e ngại.
- Anh... có phải là Quỷ Vương?!!
Chợt giật mình, Hạ Thiên trừng mắt qua nhìn Tư Duệ – cái nhìn ấy khiến cô lạnh cả người, rồi anh phì cười – để cố giấu đi những cảm xúc " sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình.
Xoa đầu cô, Hạ Thiên tỏ vẻ như thể bâng quơ.
- Yà!! Cái con nhóc này!! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế hả?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được! Quỷ Vương mà lại thèm làm chồng em sao?! Rõ ngớ ngẩn... thôi mau đi ngủ đi!
Cúi sầm mặt xuống, Tư Duệ khẽ quay đi, rồi bước vội ra khỏi phòng, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy hàm ý.
- Em hiểu rồi...
- Hiểu... em thì hiểu cái quái gì chứ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu... cô ngốc Hàn Tư Duệ ạ!
Cô đi rồi, anh chỉ kịp nhìn theo, rồi khẽ phì cười, đó là một nụ cười chua chát... vì anh đã nói dối... nói dối với cả cô... nhưng không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình. Anh đang cố bảo vệ cô!
Khẽ nắm chặt bàn tay, Hạ Thiên thắt lại.
Bước nhanh về phòng, x
Tư Duệ đóng rầm cửa lại, nhưng vẫn không quên nhìn quanh, nhìn trên nhìn dưới, để xem Bụt có giở trò hù mình nữa không?!
" Phù! May quá!! " – Cô thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai, rồi lại thản nhiên bước về phía giường của mình.
- Ú òa!!! Ta ở đây cơ mà!! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, bần thần quay lại khi thấy lão đang nhe nhởn xuất hiện từ phía sau, chào cô!!
" Hừ... ở đó từ khi nào không biết nữa!! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm, nhưng Bụt vẫn nghe thấy. Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn cô... Hỏi tò mò.
- Oài! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy?!
Ngồi xuống giường, cô nhăn nhó, rồi thở dài kể lại chuyện cho Bụt, ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói!
- Là Hạ Thiên đó... anh ta nói... Hi Văn là người quan trọng! – Vừa nói, cô vừa chau mày lại, có vẻ bức bối lắm!!
Bụt cười khì, rồi lại đưa tay lên trán day day...
- Ầy dà... thì quan trọng thật mà!! – Lão thốt ra câu đó mà rất thản nhiên, khiến cho cô càng bực bội, gắt lên.
- Cái gì cơ ạ!!! Sao cả Bụt lẫn Hạ Thiên đều nói thế chứ!!! Hu hu hu!! – Vừa nói, cô vừa cúi gằm mặt xuống, đấm gối bùm bụp...
Ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, Bụt lại thở dài, nhưng vẫn cái vẻ rất thản nhiên, lão chợt đánh lảng sang chuyện khác.
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi?! Có gì vui không con???
- Chẳng có gì vui cả! – Cô lạnh lùng đáp – Trừ... con gấu bông này nè!
Vừa dứt lời, cô lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà cô và Tử Văn cùng đạt được, rồi ngồi cười hớn hở. Chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy vui. Ít nhất thì khi nghĩ tới Tử Văn, cô vẫn còn cảm thấy ấm lòng.
Hà... mà nhắc về vụ lễ hội, Tư Duệ mới sực nhớ ra những gì đã xảy ra ở mê cung ma, và những biến đổi lạ thường ở cơ thể mình. Nghĩ tới đây, cô vội vàng kể lại cho Bụt.
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện, Bụt cũng ậm ừ, rồi chẳng nói gì nhiều, Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn cô.
"Đó là sức mạnh thật của Quỷ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào tình huống nguy kịch nhất. Nhưng ngược lại, nó cũng giống như một con dao hai lưỡi vậy. Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý, thì chính linh hồn con... sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng. Vì nó vẫn luôn ngự trị trong trái tim con vậy... một con Quỷ đã ngủ say. Đừng để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa, sẽ nguy hiểm lắm đấy! "
Bụt chỉ nói có vậy thôi, rồi Bụt lại đi, đi về một nơi vô tận, biến mất vào hư không, để lại cho cô một nỗi tò mò đến mơ hồ mà vô cùng khó hiểu.
" Con Quỷ đã ngủ say?! Thế nghĩa là sao?!! ".
Vừa bay, Bụt lại mơ hồ suy nghĩ... lo lắng về những điều sắp xảy tới trong tương lai.
" Chẳng lẽ... Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện?! Thực sự muốn thống trị linh hồn của cô?! Nếu không biết cách khóa lại, một ngày nào đó, sẽ không còn Hàn Tư Duệ nữa... mà chỉ còn Lillith thôi! " – Bụt rất lo ngại, nhưng lại chẳng muốn nói điều này với cô. Vì đối với cô, nếu nói ra sẽ là một cú sốc. Sẽ ra sao nếu biết trong cơ thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác. Một linh hồn của Ác Quỷ ngay từ khi cô chào đời. Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm cho con Quỷ muốn chiếm giữ linh hồn của cô. Vì cơ thể cô là một khối phong ấn đặc biệt.
Trở lại phòng của Hạ Thiên, từ khi Tư Duệ tới, rồi hỏi, nhận được câu trả lời, rồi lại hậm hực bỏ đi. Anh cứ băn khoăn suy nghĩ mãi... Nếu một ngày nào đó, cô biết được toàn bộ "sự thật"... Cô sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?!
Hồi trước thì không sao... nhưng bây giờ thì lại rất lo... vì anh thực sự không muốn mất cô. Anh bắt đầu biết sợ điều đó!
Sáng hôm sau, vẫn như dự định đã được sắp đặt trước, Tâm Tâm gọi điện cho Tư Duệ, rủ đi chơi. Tất nhiên, với cái tâm trạng bực bội này thì cô rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý. Bước ra khỏi nhà, cũng chẳng thèm nói cho ai biết, Tư Duệ vội vàng đến tìm gặp Tâm Tâm theo như đã hẹn.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, cô đã thấy Tâm Tâm đứng đợi ở bên ngoài tự bao giờ, cũng có vẻ đã lâu...
Cô ngơ ngác hỏi.
- Hơ... Tâm Tâm... cậu đến từ bao giờ vậy?! Tớ tưởng...
Tâm Tâm xua tay, như thể chẳng bận tâm ( vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ).
- Hì! Có gì đâu! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà! Mình đi thôi!
Nói rồi, Tâm Tâm cầm phắt lấy tay Tư Duệ và kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của cô... " Tâm Tâm hôm nay làm sao thế nhỉ?! Cứ kỳ kỳ... ".
Lóc cóc chạy ra đến công viên, hai người ngồi lại ở hàng ghế đá một lúc... rồi Tâm Tâm chợt đứng dậy, bảo là đi mua kem, Tư Duệ cũng ậm ừ...
Một mình ngồi chờ ở lại, lâu quá, Tư Duệ lại đưa hai tay lên xuýt xoa vì lạnh...
Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông...
Bỗng, có một bàn tay... tóm lấy vai cô... Rồi còn chưa kịp ú ớ gì, họ – gồm 4 người mặc áo choàng đen, cố sức kéo cô lên chiếc xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù cô có giãy dụa thế nào đi chăng nữa!
Đúng lúc đó, Tâm Tâm trở về, trong tay cầm hai cây kem... Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tâm Tâm ngơ ngác, sững người đến mức rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó, miệng liên tục gào thét...
- Yà!! Mấy cái người kia!! Làm cái trò gì vậy hả!! Mau thả bạn tôi ra!!!
Tâm Tâm chạy, hét, cố sức đuổi theo... đến mức khản giọng lên được, cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa, cô đành gục ngã.
Nhìn bóng Tâm Tâm miệt mài đuổi theo, nước mắt Tư Duệ không ngừng rơi lã chã... cô thương nhỏ bạn quá! Nhưng cô nào có biết rằng... ngay khi chiếc xe vừa mất dấu, và hình ảnh cô cũng vừa tuột khỏi tầm mắt Tâm Tâm, cô ta đã hết khóc, và thay vào đó là một nụ cười...
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Tư Duệ cũng không biết, vì cô bị bịt mắt, bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà! Chỉ biết, khi tỉnh lại, cô thấy mình đang bị treo như một cây thập giá, mà lại là treo giữa tầng không – không đinh móc, không xiềng xích, nhưng lại vẫn cứ lơ lửng... thế mới lạ!
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra, khung cảnh xung quanh thì quá trời rùng rợn, toàn là những đầu lâu với xương xám... Thật kinh khủng!! Nơi này là đâu?!!
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt, cũng là lúc Hi Văn từ từ bước ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của cô ta vang lên âm vọng...
- Ngạc nhiên lắm hả?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi... " Sao mình lại ở đây! Nơi đây là chỗ quái nào!! Mình có tội tình gì!!! Sao mình lại bị treo như thế này!! Ôi ai cứu tôi với!! " – Vừa nói, cô vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch, cốt là để khiêu khích Tư Duệ.
- Đồ dở hơi... – Tư Duệ khẽ thở dài, phần vì buồn cười bởi những hành động lố bịch thái quá đó! Chẳng giống khiêu khích chút nào, giống như một con hề ý!
" Siết! " – Tư Duệ vừa dứt lời, ngay cả là trong ý nghĩ, Hi Văn cũng có thể nghe thấy được. Và không thèm đánh, thay vào đó, cô ta lại siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình... khiến Tư Duệ đau nhói. Cô khẽ tái mặt lại, rồi quay ra quát.
- Cô làm cái trò quái gì thế hả?? Hành động này là sao?? Mau thả tôi ra ngay!!
Bước đến gần Tư Duệ, Hi Văn khẽ ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào mặt cô, đưa bàn tay lên ve vuốt.
- Ồ không!! Trừ khi cô nói " làm ơn "!
- Quên đi!
- Ồ... được thôi! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa! Nói cho cô biết, đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải! Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha! Ta không tin cô có thể chịu được lâu đâu... Ha ha ha!!!
- Yà!! Quá đáng vừa thôi nha!! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào!!! – Vừa nói, Tư Duệ vừa hét toáng lên vì quá bực mình. Nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Tư Duệ , Hi Văn gắt lên rồi quát tháo.
- Câm miệng! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả!! Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, cũng như cuộc sống của tôi. Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau. Vậy liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả!! Con hồ ly tinh kia!!
" What?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh?!! Cái con điên này!! Thật hết chịu nổi rồi!! Đúng là đồ rảnh hơi!! Liệu mình đã làm những điều đó từ bao giờ cơ chứ!! " – Mím chặt môi lại, Tư Duệ khẽ lầm bầm, thực sự là cô " điên " lắm rồi đấy! Nếu mà được thả ra ngay lúc này... thì một cái tát quả là không quá phí!
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, Tư Duệ vẫn từ từ thở nhẹ, rồi bình tĩnh nói.
- Buồn cười thật! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô, cướp mất hạnh phúc sống của cô! Nhưng rút cục là ai chứ!! Không nói thì làm sao tôi biết được hả!!!
- Hạ Thiên... Chẳng phải là Hạ Thiên sao... cái con ranh khốn kiếp này... – Hi Văn vừa nói, vừa dần dần tiến lại gần Tư Duệ, giọng thầm thì...
- Cái gì?!! Hạ Thiên sao?!! Yà!! Mặt cô cũng dày vừa thôi nha!! Cô nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả?!! Tôi cướp mất tình yêu của cô sao?! Thật nực cười! Nghĩ lại xem vị trí của mình ở đâu đi!
Vừa nói, Tư Duệ vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức. Mà cũng tức thiệt, dù sao thì trên danh nghĩa Hạ Thiên vẫn là chồng cô, ít nhiều thì cũng đã gần hai tháng rồi, sao cô lại có thể ăn nói trắng trợn như vậy được cơ chứ – " Thiệt tức chết!! Không biết cô có còn tự trọng hay không nữa! Nghe không lọt tai được chút nào cả. Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá!! ".
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức. Tư Duệ vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả của mình sau đó. Kể ra thì cô cũng " nóng " quá mà! Từng là " đầu gấu " một thời mà!
" Cái quái gì thế?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à?! Mình mà phải xuống nước sao?! Cái con nhỏ ngu ngốc này... quá trớn lắm rồi! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải... Được thôi! Tao sẽ cho mày biết tay! " – Nghĩ vậy, Hi Văn liền nghiến răng rồi lập tức "bắn" ra một tràng tức tối!
- Hà! Cô nghĩ vậy thật sao?! Sao cô có thể không biết đến trước sau như thế được nhỉ?! Cô có biết... nếu không có tôi... thì cái mạng của Hạ Thiên... cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không?!
- Cô nói vậy... là sao?!! – Tư Duệ chợt giật mình, cô nói bằng giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin.
- Hừm... có lẽ là cô chưa biết đâu. Nhưng hôm nay, tôi sẽ dành chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này... – Nói rồi, Hi Văn từ từ ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện...
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước...
Vào một đêm giông bão, có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi nhân gian trần thế. Nó bị mẹ bỏ rơi, nó bị cha đánh đập, nó không muốn sống nữa, và nó đã tự tử. Dĩ nhiên, cuộc sống cũng chẳng phũ phàng đối với nó đến thế!
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết, vậy nên, cũng như " ai đó ", nó được tái sinh, được nhận một cơ hội sống thứ hai, được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ. Và tất nhiên... với cái bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói buộc trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được, vì thế... nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Tư Duệ).
Và cuộc sống cứ trôi qua, từng ngày, từng ngày... công việc thu bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt. Là một con bé thông minh và tài giỏi, nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma tinh quái nào, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt được con bé. Và vì thế, cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng sắp tới...
Vậy mà... tất cả... đã sụp đổ... cho đến khi... nó gặp người ấy...
Người ấy... lúc bấy giờ... cũng là một hồn ma như nó!
À không! Nói đúng hơn, người ấy đang là một con Quỷ – một con Quỷ thực sự non nớt. Người ấy không có sức mạnh, và thậm chí là còn yếu ớt hơn nó.
Nhưng nó đã yếu lòng, và nó đã bỏ qua, bỏ qua cơ hội sống cho riêng mình, bỏ qua tất cả... để đi theo và giúp đỡ người ấy.
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình, không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi tinh linh.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt, nó không biết vì sao người ấy lại bị lùng giết. Chỉ biết, người ấy đang ở đây, bên cạnh nó, và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt nhịp từ lâu của nó lại đập loạn. Và nó biết, người ấy cần một sự giúp đỡ...
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần, nó cùng người ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình. Tuy vậy, nhưng nó cũng biết, cùng với lúc đó... hi vọng tái sinh lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó... Cũng như chiếc dây chuyền đó, nó đã đổi ánh thành màu đen, chuyển hình thành một đôi cánh dơi quyền lực. Nhưng nó chấp nhận, vì nó chỉ cần được ở bên người ấy.
Ngày tháng qua đi, nó đã sống, nó đã bị chà đạp. Nhiều lần tưởng chừng như muốn chết, nhưng nghĩ lại, thực ra thì nó đã chết rồi! Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi. Nghĩ thế, nó vẫn cứ tiếp tục cố gắng cho tương lai sau này của mình.
Thật may là người ấy lại có sức mạnh! Sức mạnh của người ấy quả thực khó lường. Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt mình được nữa. Từ một con Quỷ yếu ớt, bỗng chốc, người ấy trở nên trưởng thành, và sức mạnh thì là vô biên.
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy, hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ, và trở thành kẻ bá chủ của thế giới thứ ba...
Cái cuộc sống ấy qua đi... Từng ngày, từng giây, nó đều cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc ấy có là màu đen! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận, thậm chí là một giây.
Cho đến khi... cô xuất hiện! ".
Nói đến đây, Hi Văn chợt dừng lại, cô ta bất ngờ đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mắt Tư Duệ, ấn một ngón tay vào trán khiến Tư Duệ phải khẽ chau mày.
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi! Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy... Tại sao chứ! Tôi không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ... Cô có biết... lúc ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào!! Thật không thể tin được! Cái hy vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt... chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu xuất hiện... Cái cảm giác đó... nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được!! Và tôi muốn giết cô!
Vừa dứt lời, Hi Văn trừng mắt lên, và lườm. Cái lườm ấy... thật là... lạnh ngắt. Sau khi nghe cả câu chuyện, cô cứ bần thần, rồi băn khoăn mãi... rút cục... cô ta kể như vậy là có ý gì... chẳng nhẽ...
- Đừng nói với tôi... người ấy là... – Tư Duệ vừa nói, mặt coi vừa tái nhợt đi, lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa...
- Đúng vậy, người ấy là Hạ Thiên– chúa tể của vương quốc bóng tối – tức Quỷ Vương!
" Không thể nào!!! " – Tư Duệ vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa ấy chợt mở ra... và tiếng bước chân... cô nhận ra được...
" Không tin ư! Vậy cứ chờ xem nhé!! " – Nói rồi, cô ta vội vàng kéo tấm rèm ma thuật lại, tấm rèm có thể che mắt được những người xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng nữa, dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của Hạ Thiên và cho Tư Duệ có thể chứng kiến mọi điều sắp tới...
Vênh váo bước ra ngoài, Hi Văn lại nghênh mặt chào mừng Hạ Thiên trở lại.
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm! Và Hạ Thiên hiện ra, anh trừng mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt, nhưng mặc nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì. Khẽ thở dài, anh ngước qua nhìn Hi Văn rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng cô ta, bóp nhẹ khiến cô ta đờ người.
- Tư Duệ đâu?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió, cô vẫn cố lắp bắp cho nên câu.
- Sao... sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần gian mà không sợ để lại khí âm à?!
- Hà!! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi!! Hi Văn khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh.
- Đây không phải là lúc để cười đâu Hi Văn. Anh không muốn mất thời gian để ở lại cái chỗ "đáng ghê tởm" này! – Hạ Thiên trừng mắt nhìn, giọng lạnh tanh.
Khẽ nắm lấy bàn tay Hạ Thiên, Hi Văn lại gẩy nhẹ để mình thoát ra...
- Sao lại không?! Đây là nhà anh cơ mà?! Phải không... Ngài Quỷ Vương?!
- Đã từng...
Hạ Thiên còn chưa kịp nói hết lời thì Hi Văn đã kịp giải bùa chú, cô khẽ gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Tư Duệ đều tan biến, và tấm rèm cũng bất giác mở ra. Xuất hiện sau đó là một cô gái đã bị giam giữ từ lâu, mắt đó trừng lên... nhưng đẫm nước... không phải là một cái nhìn trìu mến, cô rít lên.
" Nói dối... " – Tư Duệ khẽ lầm bầm...
" Tư Duệ ?!! " – Hạ Thiên giật mình quay ngoắt ra đằng sau, anh gần như chết đứng khi nhìn thấy cô...
" Tại sao lại nói dối... Tại sao lại lừa gạt tôi?! Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu!!!! " – Vừa nói, nước mắt nó vừa lã chã rơi... từng dòng... không ngớt... lẫn trong đó là những tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá. Cô thực sự... rất sốc!
" Tư Duệ... nghe anh nói đã... " – Hạ Thiên bần thần, trơ mắt nhìn Tư Duệ mà họng như nghẹn cứng, không thể nói được câu gì...
" TẠI SAO!! ĐỒ NÓI DỐI!!! " – Bất ngờ, cô hét toáng lên, tiếng hét của cô vang vọng khắp một tầng bóng tối... khiến cho lũ dơi cũng phải bất giác cất cánh bay...
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận... hối hận vì đã tin Hạ Thiên, hối hận vì đã lấy anh, hối hận vì đã... dành một chút tình cảm cho anh...
Cô không biết sao nữa... Nhưng cái cảm giác này...ngay bây giờ đây... sự lừa dối... từ một người gần như thân nhất... khiến con tim cô đau thắt.
Tại sao lại như thế này?!!!
Cô Dâu Qủy
Lại một lần nữa...
Sự thật được mở ra.
Nhưng liệu nó có thực sự là " sự thật "?!
Bởi tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó.
Và lần này... tôi không tin... tôi không tin vào những gì tôi thấy!
Hạ Thiên đờ người nhìn cô bước tới, bất thình lình, cô tặng cho anh một cái tát đau điếng! Nhưng đau không phải là ở trên má... mà là ở trong tim! Tư Duệ bước đi... mà nước mắt anh rơi... rơi ở trong lòng.
Lạnh lùng khẽ ngước qua Hi Văn, anh trừng đôi mắt với những ánh lửa giận lên rồi gằn giọng nói:
- Hi Văn! Em có biết em đang làm cái quái gì không đấy!
Dù đã hết sức ngạc nhiên trước cái tát giáng trời mà Tư Duệ bất thình lình tặng cho Hạ Thiên – người mình yêu, nhưng Hi Văn vẫn nghênh mặt, tự đắc vì chẳng còn biết sợ là gì nữa cả!
- Ồ! Tất nhiên là biết chứ! Không biết sao em dám làm!
Nắm chặt bàn tay, Hạ Thiên chỉ khẽ cất lên bằng giọng cảnh cáo.
- Được lắm! Nhưng chỉ duy nhất một lần này nữa thôi! Nếu những chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa... thì anh nhất quyết sẽ không bỏ qua cho em đâu!
Nói rồi, anh lại lẳng lặng bước đi, không một cái nhìn nào nữa, nhưng lòng lo lắng... vì những gì sắp xảy ra. Có lẽ sẽ là một cuộc chiến!
Hi Văn phì cười, rồi cô chỉ khẽ nhếch môi khinh khỉnh, ngước ánh mắt đăm đắm nhìn theo Hạ Thiên, có chút gì lạnh lùng mà xót thương trong đó.
- Hạ Thiên ạ... cứ nói đi, rồi xem anh có thể làm gì được em không?! Mọi chuyện đã đi quá xa rồi... chúng không thể dừng lại được nữa!
Sau khi Hạ Thiên đi, chỉ còn lại mình Hi Văn trong căn phòng vắng, lúc này, Tâm Tâm và Hắc Linh Sứ mới từ từ bước ra từ trong bóng tối, bọn chúng cúi chào và hết sức kính cẩn khi đối mặt với Hi Văn. Cô khẽ nhoẻn cười với ánh mắt và vẻ mặt hài lòng.
- Làm tốt lắm Bạch Linh Sứ! Có lẽ sau lần này ta có thể thực sự tin tưởng ngươi rồi đấy!
Nhưng ngay khi Tâm Tâm còn chưa kịp cất lời cám ơn thì Hắc Linh Sứ đã vội vàng chen vào và đưa ra ý kiến.
- Sẽ là tốt hơn nếu chúng ta đâm thêm cho cô ta một đòn giáng trời từ sau lưng chứ nhỉ?!
- Ngươi nói vậy là sao?! Hắc Linh Sứ?!
Hắn khẽ nhoẻn cười rồi lại ngước qua nhìn Tâm Tâm, đó là một nụ cười thực sự nham hiểm.
- Sẽ thành công, nếu ngài Bạch Linh Sứ chịu cùng giúp đỡ!
Thực sự không hiểu nổi hàm ý trong câu nói này là gì, tuy có chút lo lắng nhưng Tâm Tâm vẫn phải đành gật đầu đồng ý, nói bằng giọng chắc nịch mà không có chút miễn cưỡng nào.
- Bất kể điều gì mà nữ hoàng muốn, thưa ngài!
Trở về nhà, sau khi bay qua những tầng mây và vượt qua giới hạn của địa ngục, Tư Duệ vội đóng rầm cửa lại và khóa kín phòng để không một ai có thể bước vào – ngoài bản thân. Hạ Thiên cũng vội vàng trở về theo, nhưng không vào phòng cô, anh chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, định giơ tay lên và gõ cửa để giải thích một điều gì đó, nhưng nghĩ ngợi đôi điều, anh lại buông tay xuống và nhanh chóng trở về phòng mình. Cũng đóng kín cửa y như thế!
Tư Duệ biết rằng anh đang đứng ở bên ngoài. Nhưng tại sao anh ta lại không vào?! Tại sao lại lẳng lặng bỏ đi như thế?! Dẫu biết là vẫn đang rất bực... nhưng dù sao... cô vẫn cần một lời giải thích chứ! Có thể thờ ơ như thế được sao?! Chẳng nhẽ cô cứ nói đừng là anh ta lại dừng luôn và im lặng một cách thản nhiên như thế được à?! Tại sao lại không thể cúi mình níu kéo. Nếu lúc ấy, anh chỉ cần cố gắng với cô lại thêm một chút nữa thôi... tại sao cứ luôn giữ cái vẻ lạnh lùng và cao ngạo như thế chứ! Cái tôi của anh ta cao quý đến thế cơ à!! Vậy thì đừng mong cô hạ mình mà xuống nước nhé! Trong chuyện này cô không phải người có lỗi, vậy nên, sẽ không chịu bắt tay làm hòa trước đâu!
Nghĩ thế, cô vẫn cứ khóa chặt cửa và ở yên trong phòng, một mình lầm lì suy nghĩ... Mà thực ra thì những thức suy nghĩ ấy cũng đâu có liên quan gì mấy đến chuyện giận hờn. Chúng còn đáng sợ, và khó quyết đoán.
Tại đây, ngay bây giờ, bên trong tâm trí cô... là những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng khiến cô không tài nào quyết định được!
Một là ở lại, hai là ra đi! Chọn cái nào đây?!
Tại sao Hạ Thiên lại là Quỷ Vương, là đấng tối cao của vương quốc Quỷ, là người không thể thiếu đối với vận mệnh của thế giới thứ ba. Còn về bản thân cô đã là vợ anh ta, nếu chấp nhận anh, chấp nhận sự thực này và chấp nhận vị trí sắp tới của mình – nữ chủ nhân của vương quốc bóng tối, cũng đồng thời có nghĩa là con bé sẽ phải mãi mãi mất đi cuộc sống con người, cuộc sống mà cô đã cố gắng và hòng đeo đuổi suốt mấy tháng nay, đã phải ra tay bắt bao nhiêu linh hồn. Vậy mà... chỉ cho đến giờ giút này... cô lại phải bối rối... trước hai ngưỡng hoàn toàn cửa trái ngược nhau.
Cô sẽ phải quyết định như thế nào đây?!
Cuộc chiến tranh lạnh diễn ra cũng là lúc bóng tối và sự im lặng lập tức bao trùm cả căn nhà băng giá, khiến mọi thứ đều trở nên vô động, tất thảy mọi người đều không dám cười đùa hay to tiếng với nhau, suy ra cũng chỉ vì sự giận hờn của hai đứa. Và tất nhiên, sự im ắng đến lạ thường này cũng không thể nào lọt qua nổi tầm mắt của bà Lý, bà đã bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc và vội vàng tìm đến gặp Hạ Thiên, để hỏi chuyện.
Bược vào căn phòng của bậc đế vương bóng tối, bà Lý ngồi xuống bên cạnh và khẽ thở dài. Bà nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi của anh mà lòng khẽ nhói đau, bà liền cất tiếng hỏi.
- Tại sao con không cho con bé một lời giải thích! Dù sao thì nó cũng là con gái... con gái rất yếu mềm...
Chắp hai tay lên trán, Hạ Thiên lại cất tiếng thở dài, giọng kiên quyết.
- Con không thể... và cũng không muốn!
Khá ngạc nhiên, bà lại nheo mày vẻ khó hiểu.
- Ý con là sao?! Vậy chẳng lẽ con lại cứ để như thế này mãi?!
- Không... không phải! Cũng không hoàn toàn. Nhưng con không muốn phải cố giải thích với một cái đầu nóng như thế. Khi nào cô ấy thực sự muốn tin con, lúc đó con sẽ sẵn sàng mở lời.
- Ừm. Vậy ta tin vào con!
Bà Lý chỉ nói có vậy, rồi bà lại khẽ vỗ vai anh và lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nhẹ nhàng như làn gió.
Đang đưa bước nơi hành lang, bỗng, nghĩ ngợi một hồi, bà lại chợt dừng lại nơi cửa phòng con bé, khẽ gõ nhẹ.
- Ta vào được không?!
Nghe thấy tiếng bà Lý, đang khóc, cô lại khẽ giật mình, gạt vội dòng nước mắt đương vương trên khóe mi, cô khẽ bật dậy rồi ậm ừ mở khóa. Vừa nhìn thấy cô với khuôn mắt hốc hác và khóe mắt đỏ hoe, bà đã đoán ngay ra rằng cô đang phải chịu đựng những điều đau khổ ghê gớm lắm. Ừm thì bị lừa dối bởi người chồng đã ở cùng nhà với mình gần hai tháng trời, chắc hẳn cảm giác ấy giống như bị phản bội, thật nặng nề! Nhưng nếu để suy nghĩ kỹ hơn, cô vẫn cần chín chắn thêm chút nữa. Nghĩ vậy, bà liền đến bên cô và hỏi thăm, mong có thể đưa ra được vài lời khuyên bảo.
- Con không sao chứ?!
Khẽ nhoẻn cười, một nụ cười thật nhạt, cô đáp lại bằng vẻ miễn cưỡng.
- Con ổn...
- Con chắc chứ!
- Cũng không hẳn ạ! – Tư Duệ khẽ thở dài.
- Có thể kể cho ta nghe vài chuyện được không... – Vừa nói, bà vừa từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Sau khi đã kể lại toàn bộ câu chuyện cùng những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng trong đầu mình cho bà Lý nghe, Tư Duệ cảm thấy nhẹ người và sẵn sàng lắng nghe những điều bà nói.
Nhìn thẳng vào mắt Tư Duệ, bà hỏi.
- Con cảm thấy khác nhau như thế nào khi nghĩ Hạ Thiên là Quỷ và Quỷ Vương?!
" Quỷ... và Quỷ Vương sao?! " – Bà nói thế là có ý gì, chẳng phải cả hai đều là một... Nhưng, phải rồi! Cả hai đều là một, đều là một loài quỷ. Vậy có khác biệt gì khi biết anh ta là Quỷ Vương?! Chẳng phải trước đó cô cũng đã biết anh là quỷ rồi sao! Vậy nhưng, tại sao, lúc này, cô lại có những suy nghĩ tiêu cực đến thế! Có lẽ, một phần là vì bị nói dối, bị Hạ Thiên gạt đi câu hỏi mà cô đã muốn anh trả lời thực sự lúc trước. Chính anh đã không thành thực trả lời cho cô... Và chuyện anh lại là Quỷ Vương thì lại càng lớn hơn. Nhưng co vẫn chưa bao giờ nghĩ... giữa Quỷ và Quỷ Vương thì có gì khác nhau?! Liệu sau này khi trở thành người, cô có thể sống cùng một con Quỷ?! Chẳng phải vẫn rắc rối như vậy đấy thôi! Chuyện này thật khó hiểu... Nhưng xét ra thì vẫn là tệ lắm! Cô vẫn phải lựa chọn...
Và để phải chọn lựa ngay lúc này thì thật khó!
Thấy cô vẫn cứ ấp úng chưa thể trả lời, bà Lý lại mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp. Như thể đang cố gắng thuyết phục cô đừng bỏ đi vậy!
" Tư Duệ à, ta không biết là con có nhận thấy hay không... Nhưng trước kia, thằng bé chưa bao giờ cười, thậm chí còn chẳng biết giận dữ hay ghen tuông, việc hạ mình để làm những việc tầm thường cùng một người khác là không thể. Nhưng đến khi quen con, ta thấy nó bắt đầu biết quan tâm đến người khác, biết khoan dung và trở nên rộng lượng. Sự thay đổi ấy khiến chính ta, người đã chăm sóc nó suốt 200 năm còn không thể tin được. Dường như nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác, đôi khi còn rất ngốc nghếch và trẻ con. Đó là một phẩm chất không – hề – vốn – có của Quỷ Vương. Vì chỉ tới khi quen con, trái tim lạnh lùng buốt giá của nó mới được mở ra ấm áp, vậy chẳng nhẽ con lại lỡ lòng nào nhẫn tâm đóng chặt nó lại thêm một lần nữa. Ta tin, làm vậy, nó sẽ vỡ tan ra mất! ".
Những lời bà Lý nói đều khiến Tư Duệ phải suy nghĩ thật nhiều...
Có thật là cô đã làm nên được một kỳ tích?!
Nhưng kỳ tích ấy lại sắp bị phá vỡ chỉ vì lòng tự trọng của cô??!
Như thế có đáng hay không?!
Điều ấy còn phải xem xét...
Tối hôm đó, khi đã nhắm mắt lại và chìm mình vào giấc ngủ say, Tư Duệ miên man đi vào giấc mơ vô ảo vô thực, nhẹ nhàng tới một thế giới dường như quen mà vẫn xa lạ lắm. Đó là ngôi trường ấy – trường trung học A, vẫn lớp học ấy, vẫn khung cảnh ấy, nhưng tại sao... mọi thứ ở đây lại gợi cho cô một cảm giác xa lạ đến thế! Không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ có tiếng gió khẽ lay lá xì xào như đang thì thầm trong đêm tối. Tất cả đều khiến cô lạnh ngắt!
Bỗng, trở lại phía hành lang, cô cứ đi lang thang, để rồi dừng lại nơi cuối đường, đó là lúc cô nhìn thấy một cánh cửa tủ bỗng dưng mở toang... và tò mò tiến lại gần xem thử. Chợt nhận ra đó chính là chiếc tủ đựng đồ hàng ngày của mình, nhưng lại sao nó lại bị mở toang, và ai đã vô tình đặt một lá thư vào trong đó?! Mà liệu có phải vô tình hay là chủ ý?! Vì lá thư có bọc màu đen, bên trên còn in hình một đôi cánh dơi màu bạc, liệu... thứ này... chỉ có thể là...
Thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô vội vàng mở ra xem.
Và dòng chữ đầu tiên mà nó đọc được là...
" Chào cô bạn Quỷ thân mến!
Cô đã quyết định như thế nào rồi?!
Về việc ở lại và ra đi ấy.
Cô muốn sống như một con người, hay gạt bỏ cơ hội sống đã đeo đuổi suốt hai tháng trời của mình để đi theo ngài Quỷ Vương. Cô nghĩ sao nếu gia đình mình biết cô coi trọng một con Quỷ hơn cả ba người họ?! Và cơ hội sống để trở lại làm người của mình sẽ vĩnh viễn ra đi. Nếu cô đến với Hạ Thiên, cô sẽ hoàn toàn phải an phận thủ thường dưới nơi lòng đất, cô sẽ mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời, và không bao giờ được gặp lại người thân của mình nữa. Cô có cam chịu được không?! Nếu không, tôi sẽ cho cô một cơ hội.
Để quyết định được nhanh hơn thôi! Tôi sẽ cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cô nghĩ sao?? Nếu rút gọn thời gian ba tháng?! Chỉ với một con Quỷ có sức mạnh linh hồn gấp trăm lần những hồn ma yếu ớt kia... Cô sẽ phải đánh thắng nó và nắm lấy hi vọng sống của mình. Cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ bằng một trận đấu thôi! Cô không muốn quyết định được nhanh hơn sao?! Tôi tin là cô sẽ đồng tình với suy nghĩ của tôi đấy!
Còn nếu cô không chịu tán thành, đó sẽ lại là một chuyện khác. Từ nay sẽ không còn bất kỳ một hồn ma lởn vởn nào nơi trần thế cả. Tôi đã tiêu diệt chúng hết cả rồi, vậy nên, cô đừng có mong tự mình hành động nữa. Chỉ có thể dùng đến sự giúp đỡ của tôi thôi. Cô hãy suy nghĩ đi, nghĩ kỹ vào. Và đừng để tôi thất vọng...
Ha ha ha...
Ha ha ha...
Ha ha ha ha... "
Kết thúc bức thư cũng là lúc cái tiếng cười ghê rợn ấy cứ vang vọng mãi, âm lặp từng đợt dai dẳng không ngớt trong giấc mơ của Tư Duệ khiến cô phải bất giác giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi mồ kê rơi nhễ nhại... thấm ướt cả một vùng chăn gối. Chưa bao giờ cô gặp phải một cơn ác mộng đáng kinh sợ như vậy! Sao Hi Văn lại có thể xâm nhập vào giấc mơ của cô được cơ chứ?! Và liệu những gì cô ta nói có phải là sự thật?! Cô sẽ phải quyết định sao đây?!
Càng ngày càng có nhiều lựa chọn. Mà càng nhiều thì lại chỉ càng chỉ khiến cái đầu nhỏ bé của cô muốn nổ tung ra thôi!
Cố gắng trấn tĩnh lại mình, hôm nay cô sẽ quyết định đến trường để xem xét tình hình. Không biết là có giống như những điều Hi Văn nói không nữa!
Vội vàng thay quần áo và uể oải bước xuống nhà, cô bắt đầu Hạ Thiên.
Thấy bóng anh đã bước đi từ trước, anh đang ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo tài xế Lâm. Tuy có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ. Nói đúng ra thì cái lòng tự trọng của cô cũng cao lắm chứ! Không thể hạ mình mà bắt chuyện trước được. Nghĩ thế, cô lại đành làm ngơ. Mặc Hạ Thiên đi, Tư Duệ không thèm gọi lại.
Nhưng Tư Duệ nào có biết... đó sẽ là lần cuối cùng... cô còn nhìn thấy bóng anh ở trong căn nhà này.
Ngày hôm nay đến trường, mọi sự đều im ắng đến lạ thường, trống không và lạnh ngắt, thậm chí một chút âm khí cũng chẳng còn, đúng như nó nghĩ vậy!
Mọi người đâu hết rồi nhỉ?! Tâm Tâm đâu?! Tịnh Kỳ đâu?! Và cả mấy thằng đầu heo lớp nữa?! Sao chẳng thấy tiếng cười?! Mọi hôm đều rộn ràng lắm cơ mà?!
Vậy mà... tại sao... chỉ sau một lời nói... chỉ qua một giấc mơ... mọi vật đã trở nên như thế này?! Tất cả đều đang cố gắng ruồng bỏ cô hay sao...
Cầm chiếc vòng thánh giá lặng lẽ dạo quanh trường, cả một buổi sáng, thậm chí, cô còn chẳng thấy một chút lấp lánh nào nơi mặt vòng. Tại sao lại thế nhỉ?! Chẳng nhẽ đúng như lời Hi Văn nói, cô đã tiêu tán hết đám vong hồn!
Khốn thật! Biết vậy phải làm sao!!
" A... haaaa....!!! " – Bỗng, cô chợt reo lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc vòng chợt lóe sáng, một thứ ánh sáng hoang ảo và mơ hồ, lung linh chưa từng thấy. Tại sao tín hiệu lần này lại phát ra mạnh đến vậy nhỉ... Phải chăng?!!!
Vội vàng lần theo dấu vết, thứ ánh sáng ấy cứ dần dần đưa cô tới một nơi quen thuộc, đó là căn phòng thể chất phía sau ngôi trường. Căn nhà đó... vừa nhìn thấy đã gợi cho cô biết bao kỉ niệm quen thuộc. Đó chính là nơi mà lần đầu tiên cô bị phục kích, rồi được Tử Văn cứu, cô đã thân với anh nhiều hơn qua ngày hôm ấy, rồi lại tự phát hiện ra sức mạnh của mình, cùng với sự giúp đỡ thầm lặng của Hạ Thiên. Ừm! Phải rồi, cái ngày hôm ấy... mãi sau cô mới biết là Hạ Thiên.
Nghĩ tới anh, Tư Duệ lại chợt mỉm cười.
Nhưng vội vàng gạt bỏ đi những ý nghĩ vẩn vơ đang vương vấn trong đầu mình. Cô tự nhủ rằng không được nghĩ tới anh nữa, tuy gần đây những hình ảnh ấy lúc nào cũng ngập tràn... nhưng như thế lại thật tệ!!
Tư Duệ khẽ mím môi và dằn mình bước tiếp.
Dừng lại trước cánh cổng sắt kia. Một tay khẽ đẩy lên, cô thấy người ấy, gần như một vị thiên sứ, mặc áo choàng trắng với mái tóc vàng thanh khiết... nhưng... nhưng lại mang một đôi cánh dơi! Chắc hẳn chính là con Quỷ mà Hi Văn nhắc tới!
Vừa bước tới gần, thứ ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc vòng trên cổ cô mỗi lúc một lớn dần. Rồi, vụt tắt!
Tư Duệ giật mình và vô cùng hồi hộp khi người ấy đang từ từ quay mặt lại...
Dường như chết đứng... khi thấy cô thật quen...
Vẫn vẻ mặt ấy...
Vẫn nụ cười ấy...
Vẫn ánh mắt ấy...
Nhưng sao lại khiến cô chẳng vui... Vì... đó là Tâm Tâm!!!
Cô Dâu Qủy
Tớ sẽ tha thứ...
Vì cậu là bạn tớ...
Mãi mãi là bạn tớ...
Dù thế nào đi chăng nữa...
Tớ sẽ không làm hại cậu...
Diệp Tâm Tâm ạ!
Tư Duệ thất kinh khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, đó là Tâm Tâm .
Cô thầm lắp bắp, tiếng cô đang nghẹn ứ nơi cổ họng mà thốt mãi không thành lời.
- Tâm Tâm... cậu... sao cậu... Cậu đang làm gì ở đây?!!!
- Còn hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa sao?! Chẳng nhẽ đến giờ cô vẫn còn chưa muốn thừa nhận... rằng sự thật... – Tiếng của Hi Văn bất ngờ vang lên từ phía sau Tâm Tâm, vừa nói, cô ta vừa từ từ bước ra với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
- Sự thật?!
- Phải! Sự thật là cô chẳng có một người bạn nào hết! Tất cả mọi thứ bên cô đều chỉ là giả tạo mà thôi! Và Tâm Tâm cũng vậy, cậu ta đã trở thành người của tôi rồi! Ha ha ha!! – Hi Văn cất tiếng cười, một tràng cười khinh miệt...
- Không thể nào... Tâm Tâm!!! Đừng nói với tớ... cậu... là con Quỷ ấy!!! – Tư Duệ vội vàng đưa ánh mắt ngỡ ngàng qua nhìn Tâm Tâm, cầu mong một lời " không phải! "
" Gật đầu " – Tâm Tâm đã gật đầu. Cô thật sự giật mình, nói đúng hơn là rùng mình. Rùng mình vì những gì Tâm Tâm sắp thể hiện.
Sau cái gật đầu ấy là sự lạnh lùng sắp hiện diện trên đôi tay. Nắm lấy từng làn gió, Tâm Tâm cuộn chúng lại và biến thành từng thanh kiếm khí mang màu xanh lục đang hằm hằm tiến tới Tư Duệ. Không do dự, Tâm Tâm hất kiếm lên và điều khiển chúng bay xung quanh Tư Duệ, cuốn chặt lấy cả người và đâm sượt qua cô, tạo ra những vết nứt đọng máu trên tay. Mặt Tâm Tâm tái sầm, từng đợt gân nổi lên run rẩy, nhưng Tâm Tâm vẫn phải cố gắng tiếp tục, để qua mắt Hi Văn!!
Nâng vút lên tầng không, Tâm Tâm sắp dành tặng cho Tư Duệ một màn hạ cánh ngoạn mục. Nhưng, chợt dừng lại. Vì mọi phép thuật của Tâm Tâm dường như tức khắc trở nên vô tác dụng. Với sức mạnh tiềm ẩn của mình, Tư Duệ đã dễ dàng vô hiệu hóa chúng.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng làn lốc khí mà mình tự tạo nên, cô trừng mắt nhìn Tâm Tâm, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt đang tái sầm.
Tư Duệ bất giác quát lên một cách nghiêm túc như muốn chiến đấu thực sự.
" Dừng lại đi! Tớ sẽ không để cho cậu tấn công tớ một cách tùy tiện như thế một lần nữa đâu! ".
" Ồ! Thật vậy sao! Để xem cậu có làm được không nhé! " – Nói rồi, ngay lập tức, Tâm Tâm lại nắm chặt bàn tay và tung ra từng đợt khí mang màu sắc lạnh, tiến tới Tư Duệ và chém liên tục. Từng thanh kiếm khí với muôn hình muôn dạng được tạo ra từ làn gió, từ sức mạnh của Phong Thần và người mẹ Thiên Nhiên.
Dứt khoát, Tư Duệ đành phải sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Sức mạnh đã được phong ấn từ lâu mà cô đành phải liều mình thức tỉnh. Nhưng lần này, cô đã biết tự mình kiếm soát chúng.
Không do dự, Tư Duệ liền nhắm chặt mắt lại và đưa hai tay chắp nhẹ lên trán, lầm bầm thầm nhẩm một câu thần chú nào đó... Rồi bất giác, nước từ đâu kéo đến! Từng làn lũ lượt kéo đến và cuốn lấy người cô, nhấc bổng lên và tạo thành một cảnh tượng khiến tất thảy mọi người đều thất kinh. Đó là một khối nước khổng lồ đọng lại giữa tầng không, lung linh nhưng ghê sợ. Bởi, bên trong, giữa tâm của dòng nước, đó chính là Tư Duệ – cô đang tự nhốt mình trong đó!
" Đòn Tự Kích! " – Tâm Tâm bất giác mở miệng bật ra thành lời. Rồi trừng mắt nhìn lên Tư Duệ thấy cô đang bị hút chặt vào dòng nước, cùng ma lực của Tâm Tâm đang bị cuốn theo... rút dần mòn...
Trông cô có vẻ đau đớn lắm, nhưng vẫn cứ gồng mình mím môi chịu đựng. Tại sao vậy?! Chẳng nhẽ lại là vì Tâm Tâm sao?!! Sao cô lại có thể làm thế chứ!!
- Mau dừng lại đi!! Tớ bảo cậu dừng lại!! Đồ ngốc!! – Tâm Tâm bất ngờ hét toáng lên và chạy vội lại khối nước. Bằng tất cả sức mạnh của mình, Tâm Tâm cố gắng dùng Băng Chưởng để hóa giải phép thuật của Tư Duệ, mong có thể đưa cô ra khỏi khối nước. Nhưng nào có dễ, vì đó là "nước" của Tư Duệ, và vì phép thuật của cô đâu có tầm thường.
Bất lực, nhìn Tư Duệ ngất lịm đi trong làn nước, gần như chết đuối. Cô còn không biết bơi, vậy mà lại dám tự mình giam thân trong khối nước thần. Thậm chí còn dùng đòn Tự Kích – thứ phép thuật chỉ dùng cho người muốn tự hủy ma lực của mình, lúc đó, đến khả năng chiến đấu cũng không còn nữa.
" Ngu ngốc quá! Thứ gì đã khiến cô ta hành động như thế chứ! " – Hi Văn khẽ chẹp miệng khi nhìn thấy Tư Duệ ngất lịm đi, và cô đã ngã xuống... khi nước tan... và khi sức mạnh đã đều bị hóa giải.
Tâm Tâm vội vàng chạy ra đỡ lấy, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đã tái nhợt đi vì không còn sức mạnh của cô. Nước mắt Tâm Tâm rơi... một giọt, khẽ chạm nhẹ lên làn môi Tư Duệ, khiến cô bất giác chợt giật mình tỉnh lại. Giương đôi mắt thơ ngây đẫm nước của mình lên nhìn Tâm Tâm một cách lờ đờ, cô cố gắng thốt lên bằng tất cả sức lực còn lại có trong cơ thể cùng với một nụ cười.
- Chẳng phải tớ đã nói là không để cậu tấn công tùy tiện nữa mà! Tớ làm được rồi, đúng không?! – Tư Duệ khẽ mỉm cười, một nụ cười mang đầy vẻ gắng gượng.
Nhìn vậy mà chỉ thấy lòng đau nhói, bất giác ôm chặt lấy cơ thể Tư Duệ vào trong vòng tay ấm áp của mình, Tâm Tâm khẽ rít lên tức tối.
- Đồ ngốc! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà... sao lại không tấn công...
Khẽ đẩy nhẹ Tâm Tâm ra, Tư Duệ vẫn nhìn Tâm Tâm bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
- Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế... cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu!
Nhẹ nhàng đặt lại Tư Duệ xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Tư Duệ. Tâm Tâm khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai cô... một điều gì đó mà khiến Hi Văn cũng không thể nào nghe thấy.
" Tư Duệ ngốc à! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó. Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Hạ Thiên?! Nhỡ đâu trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại! ".
Tâm Tâm chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, vội vàng bước đi.
Thẫn thờ nhìn theo, cô thực sự phải suy nghĩ.
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Tư Duệ, lúc này, chỉ có mình Tâm Tâm và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi, và thì thầm vào tai như một lời đe dọa.
" Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải! Ta có nên nghi ngờ không đây?! " – Tên Quỷ Đen nói với giọng lập lờ.
" Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra, ta tin điều ta làm là đúng! " – Nói rồi, Tâm Tâm lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình.
Sau khi Tâm Tâm đi, Tư Duệ cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không nhầm thì chắc chắn vừa rồi Tâm Tâm đã truyền thêm sức mạnh cho cô, để có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình. Nếu không, cô sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được. Và tất nhiên, cô cũng đủ thông minh để không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch. Cô đâu đến nỗi quá " ngu " mà đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ! Biết Tâm Tâm vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch, Tư Duệ lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng đắn của mình.
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, cô không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm chín chắn điều đúng đắn.
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang, Tử Văn vẫn đang chờ Tư Duệ ở đó...
Và ngay khi cô vừa mới bước chân tiến vào, anh đã xuất hiện.
- Tìm anh hả?!
Cô lập tức quay ngoắt lại, khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này.
Thoáng trên mặt có chút bối rối...
- A... hơ... anh... vẫn ở đây sao?!! – Hỏi như thế là vì cô nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của Hi Văn và không thể đến trường.
- Hửm?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học?! – Tử Văn khẽ nghiêng đầu cười cười trêu cô, hẳn là anh đã biết rõ cô đang nghĩ gì.
- Ưm... không... là em nghĩ... em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của Hi Văn...
- Ừm. Tất cả mọi người, nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh. Ủa... mà sao em có vẻ buồn vậy?!
- Hưm... thực ra là... có chút chuyện! – Cô lại thở dài và muốn kể lể một chút.
- Hì! Kể cho anh chút chuyện đó được không?! – Tử Văn mở lời một cách trìu mến để cô bắt đầu đi vào câu chuyện...
- Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình?! – Tử Văn quay đầu sang hỏi Tư Duệ, vẻ vẫn rất thản nhiên.
- Híc! Không chỉ là một chút thôi đâu! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy! – Tư Duệ khẽ chau mày, trong khi mình còn đang lo lắng thì làm sao anh có thể thản nhiên như thế được!!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau, anh lại chắp lên trán rồi chợt phì cười.
- Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội?!
- Một cơ hội nữa sao?! – Tư Duệ tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy.
- Ừm. Một cơ hội, một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ. Em nghĩ thế nào?! – Tử Văn nói bằng giọng chắc nịch, nghe có vẻ anh đang nghiêm túc lắm.
Mắt cô cứ tròn xoe, rồi mặt lại nghệt ra, miệng há hốc. Trong vài phút bối rối, cô khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Em... em vẫn có thể sống lại... một cơ hội nữa sao?!! Là như thế nào vậy?! Anh nói thật đấy chứ?!!
- Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa?! – Tử Văn khẽ nhíu mày tinh nghịch.
- Hừm... đã từng, và có rồi đấy! – Cô lại xị mặt lại rồi... plè!
- Hì! Đã từng... nhưng lần này là thật. Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu! Em còn nhớ cuốn sách của Người Truy Hồi chứ?!
- Cuốn sách của Người Truy Hồi sao... – Nghĩ ngợi một hồi, rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch của mình, cô chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A!! Nhớ rồi, có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng!
- Yà! Đúng rồi đó! May mà em chưa quên, thế có còn giữ không?!
- Hửm... gì chứ! Tất nhiên là có rồi. Một thứ quý như thế sao em có thể vứt bừa bãi được! – Tư Duệ nhoẻn cười chắc chắn.
- Ừm... được rồi! Vậy bây giờ, trở về nhà và mở trang thứ 100 ra, hãy dùng trí thông minh của mình để tìm thấy điều kỳ diệu. Chúc em may mắn! – Anh khẽ nhíu mày rồi lại ngồi bật dậy, lững thững bước đi trước khi chắp hai ngón tay lên trán để chào cô, biến mất vào ánh sáng một cách hững hờ...
" Trang thứ một trăm... cuốn sách Truy Hồi... dùng trí thông minh sao?... Nhưng mà mình ngốc bỏ xừ ý... " – Khẽ nhăn trán lại, cô lại thở dài, trước khi đứng dậy và quyết định trở về nhà.
Trở về nhà, cô cứ miên man nghĩ mãi về cái quyển sách ấy, rồi dường như còn chẳng bận tâm đến mọi việc kỳ lạ đang xảy ra trong nhà mình, Tư Duệ chạy thẳng về phòng và lục tung đống truyện tranh lên để tìm quyển sách.
A... đây rồi! Lẫn giữa đống truyện tranh và kẹt dưới quyển Do Rea Mon là cuốn sách kì bí mang tên " Người Truy Hồi " mà cô đã "vứt" tự bấy lâu nay không thèm ngó đến.
Vội vàng mở ngay trang thứ một trăm ra, quả nhiên Tư Duệ chẳng tìm thấy điều kỳ diệu nào cả! Chỉ là một trang giấy cứng như kiểu bìa sách, có vẻ to và dày hơn, trên đó còn chạm khắc những đường nét rất tinh xảo mang hình hai vị thiên thần đang nối tay nhau qua một chiếc vòng có hình thánh giá. Chính là chiếc vòng đó! Vòng của người Truy Hồi. Chợt giật mình khi nhìn thấy chúng nổi lên, hay là ấn vào thử nhỉ... mà nhỡ hỏng mất sách thì sao?!!!
Suy nghĩ một hồi, đắn đo lo lắng mãi, rồi cuối cùng cô cũng quyết định liều mình chạm vào thử, tuy lòng cứ run run vì sợ sách nổ! ( Bởi trong các bộ phim viễn tưởng mà cô thường xem, khi có một cái nút bí mật nào đó bất ngờ hiện lên thì chắc rằng đó sẽ là nút hủy!).
" Cạch! "...
" BÙMMMMMMMMMMM!!! "
Đó là tiếng nổ chợt vang lên trong-đầu-cô, khi nó bất ngờ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ bên trong quyển sách.
À không... mà không! Nói đúng hơn là phải từ bên trong chiếc vòng thánh giá mới phải! Nó đang tỏa sáng và khiến cuốn sách bất ngờ bay vút lên không một cách thần kì. Tư Duệ cứ trố mắt ra nhìn mà trực không chớp!
Rồi từ từ bay lên từ trong quyển sách đó là một thứ gì đó nho nhỏ, có phủ màu kim sa, vàng và chói lọi, lung linh nhưng bỏng rát. Sức nóng mà tỏa ra ngùn ngụt đến nỗi Tư Duệ có dùng phép cũng chẳng dám chạm vào. Cái gì thế nhỉ?!
Còn đang phân vân vì chưa biết câu trả lời... thì bỗng, từ đâu, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó... dường như mách bảo con bé nên làm theo điều đó.
" Một cánh cổng thứ hai để mở ra số mệnh...
Chắp đôi cánh này để có một ước mơ...
Thiên thần hay trần thực?!
Con có thể chọn một điều để thành sự thật!
Hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định sáng suốt.
Ánh sáng sẽ vụt tắt khi bắt đầu kiếp luân hồi... ".
Miên man lắng nghe cái giọng nói mơ hồ, đi sâu vào tiềm thức khiến Tư Duệ bỗng chốc mất hết lí chí. Từ từ, cô đưa bàn tay ra nhẹ nhàng đón lấy chiếc vòng, tưởng chừng như đang ham muốn lắm. Nhưng rồi, chợt dừng lại... bởi một giọng nói quen thuộc đang đan xen vào tâm trí... khiến từng ngón tay cô bất chợt rụt vào rồi nắm chặt cả bàn tay. Cô đóng sập quyển sách! Đó là giọng nói của bà Lý, bà đang ngăn cản cô... bởi một lý do mà cô biết rõ. Tất cả đều là vì Hạ Thiên, nhưng cô vẫn phải suy nghĩ kỹ!
Ừ thì... hạn thời gian vẫn còn một tháng nữa. Một tháng – chắc là đủ để cho cô suy nghĩ. Và cô vẫn cần phải tỉnh táo để suy xét cho thực hơn.
Thở vội vàng...
Ngày hôm nay Hạ Thiên chẳng có ở nhà, mà nếu để ý kỹ hơn thì ngay cả bà Lý hay mấy người giúp việc cũng chẳng thấy đâu. Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ lùng, vắng tanh vắng ngắt... sao mà đáng sợ thế nhỉ! Cái cảm giác một mình bơ vơ giữa khoảng trống vô định này... thật khiến cô phải rùng mình. Bất giác đứng bật dậy, cô vội vàng quơ lấy đôi dép pucca rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi ra phía hành lang và cứ thế miên man tìm kiếm mãi... Chẳng có ai cả, cho đến khi... cô chợt dừng lại trước một cánh cửa phòng mang tên " Bí mật ".
Bí mật à?! Làm gì có bí mật nào có thể ngăn cản Tư Duệ không ngừng bật mí trong khi nó đang ở ngay trước mặt mình như thế này được nhỉ! Vả lại, hôm nay Hạ Thiên cũng không có nhà nữa. Cái căn phòng mà anh cứ cấm cô mãi, không cho vào. Cô cũng đành chịu, nhưng mà hôm nay thì cô sẽ quyết không để yên đâu. Mạnh dạn mở cửa, cái tiếng kêu kẽo kẹt của căn phòng có lẽ đã đâu không ai vào khiến Tư Duệ khẽ sởn gai ốc. Thôi được rồi, lấy lại bình bĩnh, cô tiếp tục tiến tới... Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy bên trong đó là cả một kho tàng sách vở.
Ừ thì nhiều thật đấy! Toàn sách là sách thôi, hết quyển to rồi đến quyển nhỏ, y như một thư viện lớn vậy! Bất ngờ choáng ngợp, cô chợt lững thững bước vào, trong đầu lan man suy nghĩ...
" Nhiều sách vậy mà anh ta lại cấm mình vào là sao?! Chẳng nhẽ... đây lại là sách cấm?!! "
Lê bước qua cuối dãy hành lang, cô để ý tới gian tủ đầy những là sách phép.
Ồ! Sách phép thuật, rồi cả sách dạy làm vua nữa, nhưng mà không có sách cấm! Nghĩ tới đây, Tư Duệ chợt đỏ mặt vì mình... hư quá!
Lon ton dạo bước trong căn phòng rộng lớn mà vẫn còn rất nhiều điều kỳ thú cô chưa khám phá đủ. Chợt, dừng lại bởi thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách treo vút trên cao tận tầng không lơ lửng kia. Là sách cấm chăng!!
Nhưng mà tại sao sách lại có thể bay được nhỉ?!.
" Ưm hưm... " – Lặng yên suy nghĩ một hồi, rồi cô cũng tự tìm ra cho mình được lời giải đáp. Chắc hẳn là thần chú bùa bay mà Hạ Thiên đã phù phép cho cuốn sách rồi! Chắc anh tính không để ai động vào cuốn sách này đây mà! Nhưng điều này nào có nghĩa lý gì đối với một con Quỷ biết bay... He he! Nghĩ thế, Tư Duệ liền tập trung suy nghĩ của mình rồi bay vút lên tầng không, nhanh chóng tóm lấy quyển sách rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhẹ như lông hồng.
" Hưm... My Diary. Nhật ký của anh ta chăng?! " – Tư Duệ thầm lẩm bẩm trong suy nghĩ, rồi ngẫm ngợi gì đó, cô quyết định liều mình mở ra!
Ý chà! Cái tội đọc trộm nhật ký của người khác là nặng lắm đó nha! Nhưng mà Hạ Thiên là chồng cô, nên chắc đọc thử để hiểu thêm cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nghĩ vậy, cô liền hí hoáy mở ra đọc.
Và bắt đầu với những ý nghĩ đầu tiên kể từ ngày gặp cô, của Hạ Thiên.
Cô Dâu Qủy
Bước vào đi... cánh cổng địa đàng...
Sẽ dễ dàng... nếu không suy nghĩ...
Trở lại làm người, hay biến thành ma?!
Muốn ở bên Hạ Thiên, hay về với gia đình?!
Chỉ một lựa chọn thôi. Hãy sẵn sàng!
Lật những trang giấy đầu tiên ra để bước vào một thể giới nội tâm diệu kỳ.
Để đọc được những điều mà Tư Duệ chưa từng nghĩ tới.
Những cảm xúc khó hiểu mà anh ta chưa bao giờ bộc bạch với một ai của... "ông chồng"!
Ngày thứ nhất...
Cái con nhóc ngốc này! Vì lý do quái gì mà mình phải lấy nó nhỉ! Thật đúng là phiền phức! Loại con gái nửa mùa, lúc nào cũng tỏ vẻ rằng mình còn trinh trắng khiến mình phát ói. Thật muốn tống khứ nó đi quá... nhưng vẫn phải giữ lại... chỉ vì một khế ước...
He he, tối nay con nhỏ này đi tắm. Ít ra ta cũng phải gỡ lại chút đỉnh mới được. Ngồi chờ nó tắm xong rồi ta sẽ giở trò " đồi bại ". Hê hê, dù sao thì mình cũng đã là chồng nó rồi mà, đêm nay là đêm tân hôn, ngại gì chứ!
Ôi trời! Nhưng mọi chuyện thật chẳng dễ dàng khi nó lại đeo một chiếc vòng thánh giá! Cái hình thánh giá chết tiết ấy khiến cơ thể mình bỗng nhiên lại bị tê liệt! Chết tiệt! Chắc chắn nó là Thiện Quỷ, quái thật! Sao lại không phải là Quỷ luôn đi chứ! Như Hi Văn ấy! Mà thôi... lượn về phòng cái đã!.
Tiếp tục nhẫn nhìn và cố gắng giữ bình tĩnh để lật sang trang thứ hai.
Ngày thứ hai...
Con nhỏ đó muốn đi học. Mình biết vậy và mình đã để cho cô ta đi. Phiền phức thật! Thế nào tới trường cũng gây rắc rối cho mình coi mà xem! Nhưng thôi, dù sao cũng không thể để mang tiếng cho cô ta là người vợ thất học được. Đại nhân đây đành ra tay làm chút việc thiện để tích đức vậy!
Oài! Mà tích đức sao?! Cái khái niệm này nghe hơi bị nghịch lý đối với giới Quỷ đấy nhỉ! Nếu mà đám lâu la vô tình nghe thấy thì chắc tụi nó cười nhạo mình chết mất! Thôi bỏ đi... Cáu nhất vẫn là "cái thằng ranh" đó! Tên dở hơi lúc nào cũng bày đặt mặc đồ trắng nhìn phát ghét. Mà tại sao nó lại dám lân la lại gần người đã có "chồng" rồi cơ chứ! Cho dù cái con nhỏ đó cũng chẳng là gì quan trọng đối với mình thì cũng không thể để nó tung tăng đi lại với thằng khác ngay trong trường như thế được. Thật là mất mặt! Vả lại... cái tên đó cũng không đơn giản...
Với một cái lý lịch đáng ngờ và vô cùng bí ẩn như thế thì cũng phải để phòng.
- Đọc đến đây mà Tư Duệ khẽ cười phì, thì ra cái ngày hôm nay anh bỗng dưng nổi quạu là vì như thế. Vậy là cái lúc đó... cô cứ ngỡ... là anh đã ghen cơ đấy! He he!
Tiếp tục hứng chí mở sang trang tiếp theo để xem anh còn càu nhàu điều gì về mình nữa nào!
Ngày thứ năm...
Yà! Không hiểu là con nhỏ đó đang nghĩ mình là ai nữa mà nó dám mở lời mời mình đi diễn kịch cơ chứ! Thật ngốc nghếch! Chẳng lẽ một "vị đế vương" như mình mà lại có thể "hạ cố" xuất hiện giữa chốn đông người và làm trò như những tên hề mua vui như thế! Đùa đấy à... Vậy mà! Mình vẫn phải làm thật!
Nhưng cái con nhỏ Hi Văn ấy cũng thật là xảo quyệt. Đã nói là không được động đến "cô ta" nữa rồi... Nó coi lời nói của mình là gì chứ! Muốn làm phản à! Cho dù có là " em gái " đi chăng nữa thì cũng thật quá mức. Và việc kết liễu con rồng yêu quý của nó chỉ vì sự ngu ngốc khi giấu chiếc vòng trong trái tim nó cũng thật chẳng quá đáng đâu! Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội, đó là luật lệ trong " thế giới của mình ".
Mà "con nhỏ đó" cũng thật ngốc! Sao nó dám ôm mình trước biết bao nhiêu là người ngay giữa trường như thế chứ! Còn gì là thanh danh... Chẳng nhẽ nó nghĩ nụ hôn ấy là thật sao?! Ngu ngốc, đã quá hạ cố để chữa lành vết thương cho nó bằng cái cách " độ lượng " như thế rồi! Nhưng dù sao... mình cũng không muốn để nó bị thương tích gì...
- " Anh ta không muốn mình bị thương sao?!
Hạ Thiên đã từng có suy nghĩ như thế à?! " – Chỉ nghĩ tới đây thôi, cô đã chợt cảm thấy ấm lòng. Mặc dù chỉ ngay trước đó có vài giây thôi, cô đã cảm thấy vô cùng bức xúc khi đọc mấy cái dòng trên!
Ngày thứ sáu...
Hôm nay, theo như đã hẹn, mình và con nhỏ đó lại cùng sánh bước trên thảm đỏ nhà Mr.X để tham dự buổi party đúng như một đôi vợ chồng. Kể cũng mệt vì cái con nhỏ ú ở này chẳng biết khiêu vũ là gì cả. Nhưng đúng là... hôm nay... nó rất xinh! À! Mà không có ý khen ngợi gì nó đâu nhé! Chỉ là trông " khá ổn " hơn cái vẻ thường ngày lếch thếch của nó thôi. Hèm...
Mà cũng thật không thể hiểu nổi là cô ta đang nghĩ cái quái gì nữa! Sao có thể liều mạng hi sinh sự sống của mình để cứu lấy một hồn ma cơ chứ?! Chẳng phải cứ để cho cái đoàn tàu ấy đâm vào con bé Tiểu Anhgì đó thì nó sẽ mất hồn và tan biến luôn sao?! Thế mà cô ta vẫn cứ cứng đầu... lao tới.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không chỉ mình cô ta ngốc, chính mình cũng ngốc. Chẳng hiểu lúc ấy mình đang nghĩ cái gì nữa mà lại dám liều mạng để lộ thân phận để cứu lấy hai con nhỏ ngu ngốc ấy nhỉ! Mình không biết... không biết là tại sao lại có những cảm xúc đó. Nhưng lúc ấy, khi thấy con nhóc lao thẳng vào đường ray, mình đã thoáng sợ, sợ cái cảm giác sẽ mất nó... Tự dưng lại cảm thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay. Vậy đấy! Biết trước là sẽ đau mà vẫn đành phải làm.
- Đọc xong đoạn này mà thấy anh ta thật lạnh lùng. Sao có thể nghĩ là cứ để cho đoàn tàu ấy đâm chết hồn ma đó là xong chứ! Cho dù nó có là hồn ma... nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được nỗi đau. Vì Tư Duệ cũng đã từng như vậy.
Nhưng, nhưng không hẳn là mãi thế. Dường như trong tâm trí của Hạ Thiên đã có chút sự thay đổi khi anh nói " thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay ". Thế là cũng có chút sự thay đổi cho tấm lòng nguội lạnh của anh rồi! Chẳng phải một con Quỷ thì chẳng bao giờ biết nghĩ cho ai hay sao?!
Và Hạ Thiên đã làm ngược lại...
Ngày thứ bảy...
Hôm nay mình đã hứa là sẽ cùng con bé đó đi chơi, còn địa điểm ở đâu thì tùy nó chọn lựa. Thế mà... Ối zời ơi!! Hết chỗ hay sao mà nó phải dắt mình đến cái chợ hôi hám đấy hả trời! Đồ đạc thì toàn những hàng cũ rích và đồ nhái hiệu từ khắp mọi nơi đổ về. Chết mất! Nhà mình có thiếu tiền đâu mà nó phải thích vào đây để mặc cả! Chưa kể con nhỏ đó chỉ biết nói mồm, mới có gặp ông bán hàng chém giá một tí mà đã chạy mất dép rồi! Hừm! May mà có đại nhân đây mở lòng nhân từ... nhưng cũng phải khắc vài dòng chữ trêu nó mới được. Dù sao thì cũng không muốn nó sau này chạy mất khỏi vòng tay mình...
Mà cái khu chợ búa này cũng thật tệ! Đồ ăn thức uống gì mà lục đục như cái bát mì hủ hủ... gì đó của con nhóc. Hơi người thì chen nhau tấp nập, chắc chút khí trong lành ở đây cũng không giữ nổi quá! Duy chỉ có mỗi món kẹo hồ lô hấp dẫn của mình là ngon nhất thôi à! Thế mà cái con nhỏ ngu ngốc đó lại cứ nói rằng đây là thứ đồ ngọt lợ... mình ghét nó!!
Tới rạp chiếu phim là lúc mình biết được " bộ mặt thật – ngốc nghếch " của con nhóc này. Nó xem phim ma, không những không sợ mà còn thương xót cho con ma xấu số, bởi con ma đó cũng có thân phận hẩm hiu như nó. Mỗi tội, người đâu mà ngốc đến nỗi muốn khóc cũng chẳng dám thể hiện ra. Biết vậy, mình đành hỏi:
- Yà! Con sâu ngốc kia! Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải cố nhịn như thế hả?!
Thế mà... biết nó nói gì không?!
- Hức! Không khóc đâu! Khóc làm nhòe mascara xấu lắm!
Ôi chết mất! Lúc đó chỉ muốn phì cười mà cũng chẳng xong. Nhìn cái bộ dạng mếu máo của con nhóc đó mà tếu không chịu được. " Không biết là nó ngốc thật hay dễ thương nữa! ".
- Dừng lại, dừng lại ở đoạn này. Tim cô ngừng đập. Anh ta từng nghĩ mình dễ thương à?! Hay là ngốc nữa...
Nhưng mà... Không biết! Chỉ biết là rất thích thôi! Cái lúc đó có suy nghĩ gì mấy đâu. Thế mà lại được khen là dễ thương!
À mà sao mình lại phải vui nhỉ?! Sao lại vui chỉ vì một vài lời nói bâng quơ của anh ta cơ chứ!! Biết thế... nhưng mà mình vẫn cứ vui.
Gặm nhấm cuốn sách đến hết cả một buổi chiều, cuối cùng, cô cũng đã đọc tới được những dòng cuối. Những dòng mà khiến con tim bị lay chuyển và lệch hướng nhiều nhất. Dường như mọi suy nghĩ đều bị xáo trộn và khiến cô hoang mang.
Ngày cuối tháng...
Cuối cùng thì con nhỏ đó cũng hành động. Thật không thể tin là nó dám phản lại mình. Thật không thể tin là đứa em gái bé nhỏ ngày nào đã thực sự trở thành một con Quỷ độc ác. Chỉ vì sự khoan dung và quá tin tưởng đến nỗi giao hết quyền hành điều khiển thế giới ma vào tay nó suốt thời gian qua... đã gây nên tai hại. Mà cũng không hoàn toàn trách được nó. Chẳng phải mình đã quá buông thả hay sao?!
Dành quá nhiều thời gian cho " con người " ở thế giới thực. Nhưng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Ít nhất là bây giờ! Bởi... con người đó... trong tim... nó đã chiếm một vị ý yên định rồi. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ lay chuyển được. Nhưng việc để nó chìm sâu là điều không thể tránh. Có lẽ sẽ đau đớn, và cái cảm giác này là chưa từng trải qua. Mình không biết nó sẽ như thế nào. Nhưng mình sẽ cố gắng để sẵn sàng đối mặt. Dẫu vẫn biết, có một ngày, cô ấy sẽ ra đi...
Sợ cái cảm giác đó.
Một con Quỷ chưa từng biết sợ.
Thật ngu ngốc khi ban đầu đã quyết định thực hiện chuyện này.
Phải chăng là một mối nhân duyên khó tránh?!
Dẫu vẫn biết là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu...
Dẫu vẫn biết là có một ngày, cô ấy sẽ phải quay lại thế giới thực của mình...
Nhưng...
Nhưng vẫn không muốn... Vẫn đau.
Cầu mong cho cô ấy sẽ thật căm hận.
Nếu phải vô tình bắt gặp cái nhìn căm hận ấy... có lẽ, mình sẽ bớt hối hận đi đôi chút.
Mình không muốn cô ấy phải dính vào cuộc chiến tranh phi nghĩa. Nếu bây giờ lôi cô ấy vào cuộc, chắc chắn sau này sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều.
Có lẽ như thế sẽ là tốt hơn chăng?!
Đau đớn một hồi rồi tan biến. Rồi thời gian sẽ giúp làm liền vết thương lòng mà thôi. Một lời tạm biệt cũng không thể nói. Phải chăng như thế là quá tàn nhẫn?!
Không, một con Quỷ như mình thì không được biết hối hận vì " tàn nhẫn " là gì!
Mọi chuyện đã qua, hãy để nó qua.
Ký ức phải phai nhòa...
Bần thần đóng cuốn sách lại, cả người Tư Duệ đờ ra và gần như chết đứng. Nước mắt cứ tuôn trào mà không hiểu vì sao...
Sao cô lại khóc...
Sao cô lại đau lòng...
Sau con tim như muốn thắt nghẹn...
Và từng nhịp cứ muốn rời ra muôn mảnh...
Thật không thể tin được là anh ấy đang bảo vệ mình.
Thật không thể tin được là mình đã giận hờn anh.
Thật không thể tin được là mình đã làm tim anh đau...
Thật không thể tin được...
Mọi chuyện lại đổ vỡ ra như thế này.
Nếu cái sự thật ấy cứ được giấu kín mãi thì sao?!
Nếu mình cứ căm giận anh ấy mãi và không bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ.
Nếu... nếu sau này gặp lại, mình sẽ thực sự nhìn anh bằng ánh mắt căm thù.
Không thể tin được rằng nếu có ngày ấy!
Và nó sẽ không bao giờ xảy ra! Cô tin chắc thế.
Đặt hai cuốn sách lên bàn cân đong đếm của trái tim, Tư Duệ đang đắn đo giữa hai sự lựa chọn.
Một, là ở lại.
Hai, là ra đi.
Ra đi chăng?!
Ra đi là từ bỏ tất cả!
Một cơ hội sống, một gia đình, một mái ấm mà cô đã hằng mong ước bấy lâu nay.
Liệu mục đích sống của cô là gì?!
Cái mục đích mà khiến cô đã phải gian khổ và cố gắng truy bắt mọi vong hồn suốt mấy tháng qua?!
Mục đích... Không! Cái mục đích ấy đáng được gạt bỏ.
Để... " Em chọn anh. Hạ Thiên ạ! ".
Đặt quyển sách mà Tử Văn đã tặng xuống, cô nhẹ nhàng nâng lên cuốn nhật ký của Hạ Thiên và ghì chặt vào trong lòng. Vội vàng đi tìm đường giải quyết.
Bao trùm ngôi nhà là một vùng bóng tối, ánh sáng không còn và chỉ còn lại một màu úa đen. Sau khi Hạ Thiên đi, có lẽ tất cả mọi người cũng trở về thế giới thứ ba – ngôi nhà thực sự của mình để đón đầu với một cuộc chiến mới – cuộc chiến giữa những con Quỷ cầm quyền trong bóng tối.
Càng nghĩ, Tư Duệ lại càng lo sợ khi bước đi trong những dãy hành lang đen tối và sâu hun hút, không có lấy một vệt ánh sáng. Hoảng loạn chạy vội ra khỏi căn nhà, lúc này, cô mới phát hiện ra tất cả đã trở về nguyên dạng của nod, đúng với ý nghĩa của một " lâu đài ma "!. Vội vã đi tìm bà Lý, người mà duy nhất bây giờ con bé có thể nghĩ tới để trông cậy. Nhưng liệu bà đã đi chưa nhỉ?! Đi cùng " bọn họ " ấy?!
Chắc là chưa. Bởi bà là quản gia của ngôi nhà, là người coi giữ và bảo đảm sự an toàn luôn hiện hữu ở nơi đây mà!
Nhưng, liệu bà đang ở đâu nhỉ?! Ở đâu trong căn nhà mà mình có thể dễ dàng tìm thấy?!
Phải mất vài giây để chìm mình trong những suy nghĩ miên man, cô mới chợt giật mình và nhận ra nơi cần đến – " giàn hoa hồng leo phía sau khu nhà ". Chỉ nghĩ vậy thôi, cô đã vội vàng rảo bước.
Nhanh chóng chạy ra phía sau khu nhà, mong có thể tìm thấy bà Lý để tìm đường giải quyết. Nhưng, thật sững sờ, trước những gì mà cô đang chứng kiến, trước những gì mà cô nghĩ rằng chúng mới chỉ vừa xảy ra.
Bởi, giàn hoa hồng kia, chỉ mới ngày hôm qua thôi, chúng còn rất tươi xanh và xinh đẹp... Vậy sao, chỉ qua một ngày, tất cả đã trở nên như thế này! Không còn là màu hồng nữa, chúng đã trở thành màu đen. Một màu đen tàn úa, một màu đen ghê sợ bao trùm khắp cả căn nhà bởi những cành hồng đang leo chi chít. Có lẽ chính chúng đã làm mất hết ánh sáng bên trong.
Kinh khủng quá! Vội vàng ngước qua bà Lý, bà vẫn đang cặm cụi ngắt những cành hồng một cách thản nhiên và nhẹ nhàng bỏ vào giỏ. Có thể trang trí gì bởi những thứ này nữa sao?!
" Chúng chưa chết... " – Tiếng của bà Lý bất ngờ cất lên khiến cô giật bắn cả mình, bần thần quay lại và từ từ bước tới, cô bắt đầu lắp bắp.
" Hơ... Bà Lý... Sao... sao cơ ạ!! " – Tư Duệ vẫn tròn xoe mắt khi thấy bà đang chăm chú nhìn ngắm những cành hồng đã chuyển màu đen úa. Lòng lan man mà sao chẳng hiểu gì.
" Chúng vẫn chưa chết. Mọi vật đều có thể chết, nhưng hy vọng thì không bao giờ. Một ngày nào đó, có thể hy vọng của con sẽ bị dập tắt. Nhưng chỉ cần một chút lòng quan tâm và sự chăm sóc, một chút niềm tin đặt vào những gì mà con mong đợi, chắc chắn, một ngày nào đó, những mầm cây này cũng như hy vọng kia cũng sẽ được thắp sáng thôi! ".
" Vậy... một chút niềm tin đó... có thể thắp sáng cả trái tim đã bị khép kín chứ?! " – Cô rụt rè hỏi, dường như còn chưa chắc chắn vào những gì mà mình có thể làm.
" Chắc chắn là sẽ được, nếu sự quan tâm đó được xuất phát tự tấm lòng. Ta tin là trái tim của con có thể làm nó ấm! " – Bà Lý cười hiền hậu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tư Duệ, dẫn dắt đến cánh cổng diệu kỳ.
Dừng lại trước một cánh cổng có màu đen xám, dường như nó cũng giống như cánh cổng chuyển sinh mà trước kia cô đã từng được thấy. Nhưng có lẽ là nhỏ và... đen đúa hơn rất nhiều! Từ bên trong ấy là một luồng âm khí tỏa ra ngùn ngụt vô cùng đáng sợ, như muốn cuốn lấy những tâm hồn còn đang do dự giữa sự sống và cái chết. Chắc chắn là " nó " đang rất muốn lôi kéo lấy linh hồn của cô. Nhưng mà cứ từ từ, dù sao thì " chị " cũng sẽ sớm vào với " các em " thôi mà!
Nhìn " dòng hồn " màu xanh lạnh ngắt đang trôi nổi phía trong cánh cửa kia, Tư Duệ khẽ rùng mình vì không thể ngờ... phía dưới những bậc cầu thang, bên trong nhiều căn phòng bí mật, và tiến tới cuối cùng lại dắt xuống nơi đây – dưới đáy của căn nhà là một tầng hầm ma quái, nơi ngăn cách giữa sự sống và cái chết bằng "cánh cửa sau" của Địa Ngục.
- Sao lại... những hồn ma đó là sao hả bà Lý?! Nơi đây không giống những gì mà con tưởng tượng!
- Ừm. Tất nhiên rồi! Bởi đây là " cánh cửa sau " của Địa Ngục. Nó không phải là cổng chính vì tình hình chiến sự dưới đó hiện giờ rất bất ổn. Có thể con sẽ bị bắt mà không biết rằng mình đang ở trong tay ai. Hầu như quyền kiểm soát hiện giờ ở thế giới Ma là của Hi Văn. Con nhỏ đó rất hiểm ác nên ta phải cẩn thận...
- Vậy... chẳng nhẽ cánh cửa này thì không nguy hiểm ạ?! – Tư Duệ nhăn nhó khi thấy những hồn ma đang bay lượn phía dưới kia. Nhảy vào chỗ này thì chỉ có mà chết chắc!
Bà Lý chợt khựng lại, rồi bà cũng nhìn xuống phía dưới, khẽ tái mặt và tặng ngay cho Tư Duệ một nụ cười nhăn nhó.
- Chắc không hẳn. Nhưng có lẽ nếu đi bằng đường này, sẽ nhanh hơn và bớt nguy hiểm nếu con có thể cố gắng!
- Cố gắng sao ạ?! Vậy nếu con không thể cố gắng?!
- Thì con sẽ trở thành một trong những hồn ma kia. Đám hồn ma phế thải không được hồi sinh cũng như siêu thoát, chúng sẽ bị luẩn quẩn muôn kiếp ở trong dòng sông ma này mà thôi. – Mom nói, mặt vẫn thản nhiên mà không gợi một sợi lo lắng.
" Đỡ không nổi rồi! " – Tư Duệ thầm lẩm bẩm, nhưng rồi đã quyết định thì cô sẽ làm, cô liền gật đầu rồi không do dự đáp – " Con sẽ làm! ".
Nở trên môi bà Lý là một nụ cười mãn nguyện...
Mạnh dạn bước ra phía trước, ánh mắt rung lên khi nhìn thấy những linh hồn đang bay lượn, cô lo sợ rằng rồi mình cũng giống như chúng. Nhưng không! Phải gạt đi mau những cái suy nghĩ hèn nhát vớ vẩn ấy, cô phải bước qua để thực hiện ý nguyện của mình. Ý nguyện mà cô đã hứa với bà Lý rằng mình nhất định sẽ làm được!
Một bàn chân đặt xuống...
Rồi cả người cũng lướt qua...
Tư Duệ đã thực sự trầm mình vào dòng sông Chết...
Liệu cô có thể vượt qua?!
Sau khi Tư Duệ đi, bà Lý chỉ biết lặng yên nhìn lại, lòng tuy có chút mơ hồ lo sợ nhưng thực sự rằng bà vẫn tin tưởng rằng cô có thể làm được. Bà tin vào nghị lực của cô ngay từ khi bắt gặp ánh mắt lần đầu. Bỗng, có một giọng nói trầm bổng của một ông già râu trắng tóc bạc phơ từ đâu xuất hiện khiến bà giật bắn cả mình quay lại.
- Liệu con bé có thể làm được không nhỉ?! – Bụt khẽ vuốt bộ râu đã chẳng còn mấy sợi của mình, uốn quăn lên rồi xoáy tròn trong những ngón tay mà phân trần nghi hoặc.
- Yaaa! Ông xuất hiện từ bao giờ thế hả! Ít nhất thì cũng phải đánh động một tiếng chứ! Cứ lập lờ như con ma ý! – Bà Lý tức giận hét toáng vào mặt Bụt.
- Yà! Tôi là Bụt, không phải là ma nha! Đừng có mà nhầm "hàng"! – Bụt khẽ nheo mày rồi nháy mắt kiểu lãng tử.
- Mặc kệ ông! Không đi mau tôi đá ông vào cùng dòng sông Chết bây giờ!! – Bà Lý ngước ánh mắt ma quái đằng đằng sát khí của mình qua nhìn Bụt, vẻ muốn giết chết ngay không cho sống.
- Ầy ầy... làm gì mà nóng thế... dù sao chúng ta cũng là...
- Là cái gì mà là... Biếnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!
Trở lại dòng sông Chết, Tư Duệ đang chìm mình trôi nổi trong đám hồn ma và cố gắng thoát ra bằng mọi hy vọng của mình.
Cô cố với... cố với tới cánh cửa bên kia... cánh cửa của Địa Ngục... cánh cửa sẽ mang lại cho cô một "cuộc sống" mới!
Nhưng, dường như mọi sự là vô vọng... khi mà toàn thân thể đang nát vụn ra vì tà khí. Tà khí xung quanh Tư Duệ quá nặng đến nỗi cô có cố gồng mình như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào kháng cự nổi. Cô đang già đi... trông thấy!
Mọi vật đều lu mờ trước mắt cô và cánh cửa cũng trở nên xa vời, cô đang già, với những nếp nhăn đã bắt đầu nảy nở trên khuôn mặt, cả cơ thể teo tóp và trở nên yếu đuối. Cô quá yếu để có thể với tới, chặng đường còn dài nhưng sức lực đã chẳng còn. Cô đang biến thành một bà già chỉ sau vài giây lo sợ.
Đúng rồi! Không được lo sợ!! Sức mạnh niềm tin sẽ làm nên chiến thắng.
Nghĩ vậy, Tư Duệ liền nhắm chặt đôi mắt và mở rộng trái tim, không được nhìn những thứ xung quanh thì sẽ tránh được sự lo sợ. Chính nỗi bất an đã khiến cô trở nên mau già. Đó là điều cấm đoán không được xảy ra khi bà Lý đã dặn.
Không được tin vào điều thất bại, chỉ được hướng tới sự thành công. Và cô đã làm được.
Nắm chặt đôi tay mình bao quanh chiếc vòng ma thuật, vẫn là chiếc vòng thánh giá nhỏ bé ấy những đã cứu lấy Tư Duệ không biết bao nhiêu lần. Và lần này, cũng không phải là ngoại lệ. Một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ánh hào quang bất ngờ bao quanh lấy cơ thể, như tiếp thêm sức mạnh cho cô và xóa mờ những nếp nhăn. Cô đã trở lại là mình, một Hàn Tư Duệ đầy sức sống. Nhanh chóng thoát khỏi dòng sông này, bằng niềm tin chiến thắng của mình, cô bay vút ra ngoài chỉ trong vài giây lát.
Và cô đã thoát, đã trườn lên trên và bước tới một thế giới mới.
Thế giới của loài ma với bao điều xa lạ.
Nhưng chẳng phải chờ Tư Duệ cần khám phá. "Điều mới lạ" đã ngay lập tức xuất hiện và đón chào cô bằng một ngọn Song Giáo. Trước mặt cô là hai con Quỷ với hình hài bặm trợn đang giơ ra những ngọn giáo vô cùng sắc nhọn mang mùi âm khí và ánh mắt giương lên như chỉ muốn đâm ngay tới cô. Thật đáng sợ!
"A ha! Xem chúng ta bắt được gì này! Một con người chăng?! " – Tiếng hai chị em nhà nữ quỷ bất ngờ vang lên, kéo tuột cô ra khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Liệu hy vọng có lại bị dập tắt?!.
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Một con Quỷ... đã ngủ say trong giấc mộng...
Một con Quỷ... ẩn náu tận trái tim...
Một con Quỷ... khi mà nó nổi dậy và tàn phá!
Cơn giận dữ... sẽ thật đáng bàng hoàng!
Trước một kẻ đang đặt vấn đề một cách hết sức đột ngột và lại rõ ràng.
Đến một người quyền lực và nham hiểm như Hi Văn cũng phải thấy bàng hoàng. Cô ta – người bạn thân duy nhất của Tư Duệ... mà lại muốn làm Đại hộ pháp cho mình sao?!! Chuyện này không phải là đùa đấy chứ?! Nhưng nếu chú tâm và thử trôi mình để đọc những suy nghĩ đương tồn tại trong đầu của Tâm Tâm thì điều đó lại hoàn toàn là sự thật. Cô ta đó thực sự muốn làm Đại hộ pháp cho mình! Vậy cũng hay đấy chứ! Lại một kẻ tay trong... ta thích trò này.
Nghĩ ngợi một hồi rồi Hi Văn quyết định đồng ý. Nhưng trước khi ban ra sắc lệnh chấp nhận Tâm Tâm, cô lại muốn đưa ra một điều kiện để thử lòng trung thành.
- Diệp Tâm Tâm! Ngươi sẵn sàng làm một nhiệm vụ do ta sai bảo chứ?!
- Một... hay muôn ngàn nhiệm vụ cũng được! Thưa nữ hoàng!
* Nói là nữ hoàng là bởi vì trong thế giới của Hi Văn, tức Thánh Địa Rồng, tất cả những kẻ phục tùng dưới chế độ " ngầm " của cô đều phải gọi là Nữ Hoàng, trừ Hạ Thiên.
Trong lúc đó, trở lại khu nghĩa địa, tại thời điểm mà Tư Duệ đột ngột biến mất.
Nói là biến mất thì cũng không phải, bởi thay vì bị lôi đi đến một nơi khác... thì cô lại chỉ bị bao bọc bởi một lớp ma thuật tàng hình hắc ám mà thôi! Thứ ma thuật này thực chất một loại bùa yêu cổ xưa có tác dụng làm cho người bị xâm nhập bởi nó sẽ mất hết cảm giác đối với mọi vật xung quanh và có tâm hướng như đang được đưa đi đến một thế giới giác – thế giới của yêu ma. Và trong hoàn cảnh này, Tư Duệ cũng đang bị xâm nhập bởi một loại bùa yêu như thế.
Cô ngơ ngác ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mình, tất cả là một vùng chết chóc, với những hồn ma thây xác bay lả tả xung quanh trông thật ghê rợn. Khẽ rùng mình, cô nhức nhối cả đầu óc bởi những tiếng kêu " O ó! " của lũ quạ tha đang lượn lờ bên tai.
" Áaaaaaaaaaaaaaa!!! " – Bất giác, cô hét toáng lên như thể không chịu đựng nổi nữa. Dù sao, tiếng hét cũng giúp giải tỏa được nỗi sợ hãi đang ngập tràn phần nào trong cơ thể – " Thật kinh khủng! Nơi này là đâu?! Và tại sao mình lại bị đưa đến đây?!! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong cơn khủng hoảng. Mắt cô cứ hoa lên vì màu của máu... Mũicó thể bị điếc chỉ vì mùi tanh... nó tanh quá sức tưởng tượng mà khiến cô muốn buồn nôn!
Còn đang hoang mang không biết làm sao thì bất thình lình từ đâu, một giọng nói âm vọng bất ngờ cất lên từ đằng sau vang văng vẳng vào tai cô, và kèm theo đó là bóng một người mặc áo choàng đen lờ đờ xuất hiện cùng lũ quạ già đang lượn lờ bên vai. Hắn khẽ rít lên bằng giọng mũi.
- Ngạc nhiên không?!
" Á!!! " – Tư Duệ bất giác giật mình, rồi dường như không kiểm soát nổi nỗi sợ hãi của bản thân, cô lại hét toáng lên lần nữa, rồi bần thần quay lại khi nhìn thấy người kia – cái ông bảo vệ ấy – chính là hắn!!!
- Tại... tại sao ngươi lại muốn hại ta!!! Và ngươi là ai!! Còn đây là đâu!!! Sao lại đưa ta đến đây!!!... – Chết tiệt!!! Những ý nghĩ hoang mang cứ bao quanh và cuốn lấy tâm hồn cô, bất giác trở nên điên dại, cô cứ hét ầm lên vô kiểm soát.
Khẽ nhếch môi cười, tiếng hắn lại chợt cất lên bằng chất giọng cao ngạo vốn có.
Thật khinh khỉnh khi nhìn cô... và dần dần tiến tới lại gần.
- Để ta hỏi lại cô một câu nhé?! Tại sao ta lại phải trả lời những thắc mắc kỳ quặc ấy nhỉ?! Ở đây... TA LÀ NGƯỜI CÓ QUYỀN! – Bất ngờ, giọng hắn vang ầm lên khiến Tư Duệ giật mình hoảng hốt... vội vàng lùi lại vài bước về phía sau, rồi lại thảng thốt!
- Vì vì... ta... ta không biết!!! Ta không biết gì hết!! Mau đưa ta trở lại về nhà!!! Ta sợ quá!! Ta không muốn ở đây!! – Vừa nói, nó vừa ôm chặt lấy đầu mình, hét lên trong sợ hãi, mỗi lúc một cảm thấy hoang mang.
- Ha ha ha!! Sợ rồi à!! Tưởng rằng ngươi ghê lắm cơ mà!!! Con ranh Thiện Quỷ!!!
- Ngươi... ngươi là ai... Sao... sao ngươi biết ta là Thiện Quỷ?!
Khẽ nheo mày, hắn lại hất chân mình rồi bay vút lên tầng không, lơ lửng treo mình trên một ngọn cây rồi ngả mình cúi xuống nói.
- Sao lại không biết! Không biết thì chẳng lẽ ta đưa ngươi tới đây để làm gì?!!
Nghe hắn nói tới đây, Tư Duệ mới chợt giật mình. Chợt giật mình vì từ từ chắp nối mọi sự kiện lại... Tất cả, tất cả chỉ để cô có thể liên tưởng tới một người...
- Gia Hi Văn !!! Là Gia Hi Văn phải không?! Tại sao... tại sao cô ta lúc nào cũng muốn hãm hại ta như thế?!! Ta đã làm gì sai?!!
- Hà hà! Khá đấy! Cuối cùng thì ngươi cũng đã tìm ra chân tướng của sự việc. Nhưng ngươi biết không, ngươi vẫn còn mù mờ lắm... Bởi... ngươi luôn nghĩ là mình không làm gì sai. Nhưng mọi việc ngươi làm lại luôn khiến tiểu thư của chúng ta chướng mắt! Mà tiểu thư chướng mắt thì chúng ta cũng cảm thấy không được yên... Vậy nên, trừ khử ngươi là cách tốt nhất!
- Không đúng! Ít nhất thì cũng phải nói cho ta một lý do... ta đã làm phật lòng cô ta chuyện gì chứ!!! Tại sao lại cứ đổ lỗi cho ta!! Thật vô lý!!! – Nó hướng ánh mắt hằn học lên nhìn hắn, có vẻ bực mình.
Bất thình lình, lộn nhào người xuống, rồi lại đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Tư Duệ, hiện ra trước mắt cô là một khuôn mặt khô không khốc chỉ giống đống xương khô. Cô khẽ giật mình, rồi vội lùi lại vài bước.
- Tất cả... từ khi ngươi xuất hiện... thì cuộc sống của tiểu thư ta đã bị xáo trộn rồi! Tại sao ngươi lại đến bên Quỷ Vương, tại sao ngươi lại dám mê hoặc hắn... Để rồi khi trái tim hắn bị đánh cắp... thì tiểu thư ta cũng không yên! Ta không thể tha thứ cho điều đó... Vậy nên, chịu chết đi!!!
Hắn vừa dứt lời... thì ngay từ phía sau cô, hàng ngàn nấm mồ lập tức bật dậy, đột ngột bước ra từ phía trong những quan tài đó là vô số thây ma đang lờ đờ tiến tới, lại gần.... từng bước một... Cảnh tượng trông thật ghê người!
Chúng cứ tiếp tục tiến bước và dần dần bao vây lấy người Tư Duệ... kín chặt xung quanh như một lũ ruồi bọ và thậm chí không còn đường trốn thoát.
Cô hoang mang, hoảng sợ. Cô sợ máu, sợ cả bóng tối.
Cô muốn thoát ra, nhưng lại không thể.
Cơn sợ hãi và hoảng loạn bất giác lên đến đỉnh điểm...
Cô ngất đi trong sự kinh hoàng...
Cả người cô xung quanh là một vùng ma quỷ...
Những con quỷ đội mồ không ngừng trà đạp lên thân xác nhỏ bé...
Chúng xúm lại và muốn xé xác cô ra...
Từng mảnh... từng mảnh nhỏ...
Máu rơi... và xác thịt cũng vậy!
Nhưng không phải là cô! Không phải máu của cô!!!
Đó là máu của lũ quỷ kia...
Bất thình lình, từ trong đám đông, lũ quỷ mọi đột ngột tan xác...
Máu me và thịt xác thối rữa bắn tứ tung...
Hòa trong đó là một vùng lầy lội với thứ ánh sáng nhạt nhòa...
Thứ ánh sáng có màu xanh lam tuyệt đẹp...
Mà nguồn gốc của cô là ở mọi linh hồn...
Chiếc vòng phát sáng... và con Quỷ thức dậy.
Nó đã tỉnh dậy... sau cơn say...
Một con Quỷ đã ngủ say hàng trăm năm giấc...
Nó thức giấc với một hình dáng mới mẻ.
Không còn là Tư Duệ – mà nhìn rất khác!
Nó giống như một vị Nữ Vương đang vùng mình tỉnh dậy...
Đánh thức cơn giận dữ với một sức mạnh vô biên... quả thật khó lường.
Trừng mắt nhìn, cô tiến lại gần và hỏi:
- Ta đã nói... là tránh xa ta ra phải không?!
Tên Hắc Linh Sứ vội vàng lùi lại, hắn choáng váng vì những gì vừa xảy ra... và bàng hoàng bởi những gì sắp chứng kiến.
Lúc này, trông con bé thật đáng sợ!
Không còn là Tư Duệ bé nhỏ hiền lành.
Nó thực sự giống một con Quỷ – một vị Nữ Vương của vương quốc bóng tối.
" Đó là Lillith... sao cô ta có thể...!!! " – Hắc Linh Sứ thầm lắp bắp trong run sợ. Lần này thì hắn thực sự rùng mình khi thấy Tư Duệ tung cánh, đó là một đôi cánh màu đen đầy sức mạnh. Không giống những lần trước, chúng dài và sải rộng hơn... với những chiếc gai mang hình gươm giáo và những cái sừng siêu bóng nhọn đang mọc rạn bên trên. Thật khiếp đảm! Trông cô giống hệt một con Quỷ... một con Quỷ trong truyền thuyết... một con Quỷ đã từng vang danh trong thế giới thứ ba là máu lạnh – Lillith.
" Nhưng... nhưng không phải bà ta đã chết rồi sao?!! Sao... sao con bé này có thể... nó giống hệt!! Nhưng không thể nào... đôi mắt lòng đỏ tròng đen đó... nó đang thiêu cháy mọi thứ! ".
Quét ánh mắt màu đỏ man dại của mình lên khắp mọi nơi, tất cả những nấm mồ đều bỗng chốc bị thiêu rụi... Hồn ma cũng biến mất ngay theo đó! Nhưng không có một con nào được siêu thoát cả – chúng chết – và chúng hết! Đó không phải là một sự khoan dung... mà đó là một sự trả giá... cho những kẻ đã dám đánh thức cơn giận của Quỷ.
Sau khi cuộc càn quét của kẻ nổi giận đã được chấm dứt... cũng là lúc nó mơ màng nhận ra sức mạnh của mình... tuy từ nãy tới giờ hoàn toàn là vô kiểm soát!
Rõ ràng, có ai đó đã điều khiển thân xác của mình!
Rõ ràng, đôi cánh này hiện ra mà không cần sự giúp đỡ!
Rõ ràng, đây chính là bản năng tiềm tàng có sẵn trong con người...
Một con người... khi sinh ra... đã được sắp đặt số phận phải làm Thiện Quỷ.
Cô mơ màng ngã xuống...
Cả cơ thể bã nhược và không còn chút sức lực để mà đứng nữa...
Tư Duệ ngã xuống, đôi mắt cô nhắm nghiền, không chớp.
Nhìn qua tưởng chừng như cô đã chết vậy...
Nhưng không...
Chỉ là ngủ thôi...
Trở lại giấc ngủ của Quỷ...
Và có lẽ mọi chuyện sẽ chấm hết!
[ Trở lại 5 phút trước đó ]
Tử Văn chợt dừng lại khi thấy thứ ánh sáng màu xanh. Nó chói lòa và dường như muốn thiêu rụi mọi thứ! Vội vàng, anh tiến tới, và tò mò bước lại xem.
Tất nhiên, với sức mạnh của Tử Văn thì việc vượt qua kết giới ảo này là việc chẳng khó khăn gì. Chỉ cần một cái búng tay – cũng giống như Hạ Thiên thường nói!
Ngơ ngác ngắm nhìn, anh ngỡ ngàng khi thấy Tư Duệ đang nằm gục dưới đất. Dưới nền cát lạnh và đẫm đầy máu thối. Kinh khủng quá! Nhưng sao cô ấy lại ở đây?! Và phải hứng chịu tất cả những thứ này?! Trông cô suy nhược và dường như kiệt sức. Đôi mắt nhắm nghiền và vẻ mặt xanh xao, nhìn cô sao mà trông tội quá! Lòng Tử Văn thầm nhói.
Khẽ mím môi lại, anh vội vàng nhấc bổng cô lên và ôm cô vào vòng tay ấm áp của mình, mau chóng vượt ra khỏi kết giới.
Trong cơn mơ, Tư Duệ có cảm giác như mình đang được bao bọc bởi một vị thiên sứ...
Lần đầu tiên, Tử Văn dám sử dụng sức mạnh của mình... để cứu... "một con người"!
Ngay sau khi hai người vừa thoát ra khỏi kết giới thì đã thấy Tâm Tâm đứng lù lù chờ ở bên ngoài mê cung. Tử Văn khẽ giật mình:" Sao cô ta có thể thoát ra ngoài nhanh như thế nhỉ?! ".
Sau khi được Tử Văn dùng phép thuật tái sinh để chữa lành mọi vết thương và hồi phục ma lực, Tư Duệ đã tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn và giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay anh. Cô vội vàng nhảy xuống, mặt nóng bừng.
Thấy Tâm Tâm cũng đang ở đây, cô lại sực nhớ ra những chuyện lạ lùng vừa nãy, rồi như cái tính bà tám hằng ngày, cô liền kéo tuột tay Tâm Tâm đi trước khi ngoái lại chào Tử Văn và hí hửng kể chuyện...
- Tâm Tâm!! Tớ phải kể cho cậu nghe chuyện này!! Chắc cậu cũng không thể tin nổi đâu!!
- Ồ! Thật vậy sao?! Nói thử tớ nghe xem nào?!
Nghe con bé nói với giọng hào hứng, Tâm Tâm cũng khẽ nhếch môi mỉm cười... Một nụ cười nham hiểm.
Cô Dâu Qủy
Tại sao lại lừa dối?!
Tại sao lại xạo tôi?!
Tại sao lại không cho tôi biết sự thật?!
Tại sao... tại sao lại bắt tôi phải chọn lựa...
Ngay lúc này!!
Trở về nhà, Tư Duệ vẫn còn mệt mỏi lắm, phần vừa vì cuộc chiến kia, phần lại vì những gì tên Hắc Linh Sứ đã nói. Không hiểu sao... nhưng... những lời nói đó... đều khắc sâu... và khiến cô phải suy nghĩ!
Hắn bảo cô đã quyến rũ ngài Quỷ Vương?!
Hắn bảo cô đã cướp đi trái tim của Quỷ Vương?!
Hắn bảo cô đã làm Hi Văn phải đau khổ vì điều đó!
Vậy... Quỷ Vương là ai... sao lại liên quan đến con bé?!!
Nếu là vì làm Hi Văn đau khổ... thì chỉ có một lí do... và cũng chỉ bắt đầu nguyên nhân từ một người... Phải chăng??!!!
Nghĩ tới đây, không kiềm nổi sự tò mò, cô tiến thẳng vào phòng Hạ Thiên và đòi nói chuyện.
Bước vào căn phòng màu đen u ám, với những băng đĩa xxx và truyện người lớn rải rác khắp nơi, Tư Duệ lại khẽ rùng mình, nhưng gạt qua mọi điều vớ vẩn, cô phải tìm ngay cho mình câu trả lời cái đã!
Bất ngờ ngồi phịch xuống bên cạnh Hạ Thiên, cô giật cái tuột cuốn sách " người lớn " trên tay anh xuống rồi nhìn thằng vào mắt, chằm chằm nghiêm nghị.
Khẽ nhăn mặt lại, Hạ Thiên nhíu mày rồi tỏ vẻ bực bội, anh làu bàu.
- Lại chuyện gì nữa thế?!
Thở dài cúi gầm mặt xuống, cô quay đi chỗ khác rồi bắt đầu hỏi chuyện.
- Hừm... Hạ Thiên này, em có chuyện này muốn hỏi anh. Nhưng anh phải hứa là trả lời thật nha!
- Hửm?! Chuyện gì cơ?! Để xem đã...
Cái cách nói thờ ơ rất đỗi vu vơ ấy lại càng làm Tư Duệ cảm thấy bực mình, cô quay sang hậm hực.
- Gì mà để xem đã chứ! Quan hệ giữa anh với Hi Văn là sao hả?!!
Khẽ giật mình, Hạ Thiên có vẻ ngạc nhiên khi Tư Duệ hỏi về điều đó, anh lại chợt phì cười.
- Hà... sao tự dưng lại hỏi về chuyện đó vậy! Em ghen rồi à?!
- Yà!!! Không có đâu nha!! Ai mà thèm ghen với cái người như anh chứ! Nhưng mà... đừng có đánh trống lảng!! Mau trả lời đi!!
Thoáng bối rối... Hạ Thiên chợt nghiêm mặt lại, rồi khẽ quay qua nhìn Tư Duệ.
- Em thực sự muốn anh trả lời thật?!
- Xì! Tất nhiên là thật rồi!! Không thì em hỏi anh làm gì!!
Khẽ nhếch môi cười có chút do dự, Hạ Thiên lại thở dài, rồi đi thẳng vào vấn đề.
- Là một người quan trọng...
Lời nói vừa thốt ra... khiến trái tim Tư Duệ đau nhói... cô chợt thắt lại... không hiểu vì sao...
Quan trọng ư?! Quan trọng là như thế nào?! Sao lại nói ra dễ dàng thế! Lại còn ngay trước mặt cô nữa chứ! Ừ thì là sự thật! Nhưng sao mà lạnh lùng thế! Cô cứ thấy đau quá... khi nghĩ trong anh còn có một người quan trọng hơn mình!!! Cái cảm giác này là gì?! Cô không muốn biết, cũng không muốn phải tiếp tục đối mặt với chúng nữa! Chẳng nhẽ là cô đang ghen... không... không thể nào...
Chỉ nghĩ đến đây thôi Tư Duệ đã muốn đứng phắt dậy và bước ngay ra ngoài rồi. Nhưng, vẫn còn một điều nữa cần giải đáp. Đây mới là điều cô thắc mắc nhất, và cô bắt đầu mở lời...
Tư Duệ nói bằng giọng trầm trầm... xen chút e ngại.
- Anh... có phải là Quỷ Vương?!!
Chợt giật mình, Hạ Thiên trừng mắt qua nhìn Tư Duệ – cái nhìn ấy khiến cô lạnh cả người, rồi anh phì cười – để cố giấu đi những cảm xúc " sợ hãi " đang tồn tại trong lòng mình.
Xoa đầu cô, Hạ Thiên tỏ vẻ như thể bâng quơ.
- Yà!! Cái con nhóc này!! Sao em lại nói những điều vớ vẩn gì thế hả?!! Sao anh có thể là Quỷ Vương được! Quỷ Vương mà lại thèm làm chồng em sao?! Rõ ngớ ngẩn... thôi mau đi ngủ đi!
Cúi sầm mặt xuống, Tư Duệ khẽ quay đi, rồi bước vội ra khỏi phòng, chỉ kịp ném lại một câu nói thật lạnh lùng nhưng mang đầy hàm ý.
- Em hiểu rồi...
- Hiểu... em thì hiểu cái quái gì chứ?! Sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu... cô ngốc Hàn Tư Duệ ạ!
Cô đi rồi, anh chỉ kịp nhìn theo, rồi khẽ phì cười, đó là một nụ cười chua chát... vì anh đã nói dối... nói dối với cả cô... nhưng không phải là để bảo vệ cho hạnh phúc riêng của bản thân mình. Anh đang cố bảo vệ cô!
Khẽ nắm chặt bàn tay, Hạ Thiên thắt lại.
Bước nhanh về phòng, x
Tư Duệ đóng rầm cửa lại, nhưng vẫn không quên nhìn quanh, nhìn trên nhìn dưới, để xem Bụt có giở trò hù mình nữa không?!
" Phù! May quá!! " – Cô thở phào nhẹ nhõm khi chẳng thấy ai, rồi lại thản nhiên bước về phía giường của mình.
- Ú òa!!! Ta ở đây cơ mà!! – Tiếng Bụt bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, bần thần quay lại khi thấy lão đang nhe nhởn xuất hiện từ phía sau, chào cô!!
" Hừ... ở đó từ khi nào không biết nữa!! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm, nhưng Bụt vẫn nghe thấy. Lão lại treo mình lộn trần nhà rồi ngúc ngoắc cái đầu quăng xuống nhìn cô... Hỏi tò mò.
- Oài! Con có chuyện gì mà buồn bực vậy?!
Ngồi xuống giường, cô nhăn nhó, rồi thở dài kể lại chuyện cho Bụt, ít nhất thì vẫn còn có người nghe nó nói!
- Là Hạ Thiên đó... anh ta nói... Hi Văn là người quan trọng! – Vừa nói, cô vừa chau mày lại, có vẻ bức bối lắm!!
Bụt cười khì, rồi lại đưa tay lên trán day day...
- Ầy dà... thì quan trọng thật mà!! – Lão thốt ra câu đó mà rất thản nhiên, khiến cho cô càng bực bội, gắt lên.
- Cái gì cơ ạ!!! Sao cả Bụt lẫn Hạ Thiên đều nói thế chứ!!! Hu hu hu!! – Vừa nói, cô vừa cúi gằm mặt xuống, đấm gối bùm bụp...
Ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ, Bụt lại thở dài, nhưng vẫn cái vẻ rất thản nhiên, lão chợt đánh lảng sang chuyện khác.
- Thế buổi đi chơi lễ hội hôm nay thế nào rồi?! Có gì vui không con???
- Chẳng có gì vui cả! – Cô lạnh lùng đáp – Trừ... con gấu bông này nè!
Vừa dứt lời, cô lại hí hửng lôi ra con gấu bông mà cô và Tử Văn cùng đạt được, rồi ngồi cười hớn hở. Chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy vui. Ít nhất thì khi nghĩ tới Tử Văn, cô vẫn còn cảm thấy ấm lòng.
Hà... mà nhắc về vụ lễ hội, Tư Duệ mới sực nhớ ra những gì đã xảy ra ở mê cung ma, và những biến đổi lạ thường ở cơ thể mình. Nghĩ tới đây, cô vội vàng kể lại cho Bụt.
Sau khi nghe lại tường tận câu chuyện, Bụt cũng ậm ừ, rồi chẳng nói gì nhiều, Bụt chỉ có một điều muốn căn dặn cô.
"Đó là sức mạnh thật của Quỷ! Nó chỉ phát huy khi con bị lâm vào tình huống nguy kịch nhất. Nhưng ngược lại, nó cũng giống như một con dao hai lưỡi vậy. Nếu con không biết cách sử dụng cho hợp lý, thì chính linh hồn con... sẽ bị con Ác Quỷ ấy nuốt chửng. Vì nó vẫn luôn ngự trị trong trái tim con vậy... một con Quỷ đã ngủ say. Đừng để nó lại bị đánh thức thêm một lần nữa, sẽ nguy hiểm lắm đấy! "
Bụt chỉ nói có vậy thôi, rồi Bụt lại đi, đi về một nơi vô tận, biến mất vào hư không, để lại cho cô một nỗi tò mò đến mơ hồ mà vô cùng khó hiểu.
" Con Quỷ đã ngủ say?! Thế nghĩa là sao?!! ".
Vừa bay, Bụt lại mơ hồ suy nghĩ... lo lắng về những điều sắp xảy tới trong tương lai.
" Chẳng lẽ... Con quái vật ấy đã thực sự xuất hiện?! Thực sự muốn thống trị linh hồn của cô?! Nếu không biết cách khóa lại, một ngày nào đó, sẽ không còn Hàn Tư Duệ nữa... mà chỉ còn Lillith thôi! " – Bụt rất lo ngại, nhưng lại chẳng muốn nói điều này với cô. Vì đối với cô, nếu nói ra sẽ là một cú sốc. Sẽ ra sao nếu biết trong cơ thể mình luôn tồn tại một linh hồn khác. Một linh hồn của Ác Quỷ ngay từ khi cô chào đời. Nỗi lo lắng đó sẽ càng làm cho con Quỷ muốn chiếm giữ linh hồn của cô. Vì cơ thể cô là một khối phong ấn đặc biệt.
Trở lại phòng của Hạ Thiên, từ khi Tư Duệ tới, rồi hỏi, nhận được câu trả lời, rồi lại hậm hực bỏ đi. Anh cứ băn khoăn suy nghĩ mãi... Nếu một ngày nào đó, cô biết được toàn bộ "sự thật"... Cô sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?!
Hồi trước thì không sao... nhưng bây giờ thì lại rất lo... vì anh thực sự không muốn mất cô. Anh bắt đầu biết sợ điều đó!
Sáng hôm sau, vẫn như dự định đã được sắp đặt trước, Tâm Tâm gọi điện cho Tư Duệ, rủ đi chơi. Tất nhiên, với cái tâm trạng bực bội này thì cô rất muốn được xả hơi và ton ton đồng ý. Bước ra khỏi nhà, cũng chẳng thèm nói cho ai biết, Tư Duệ vội vàng đến tìm gặp Tâm Tâm theo như đã hẹn.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, cô đã thấy Tâm Tâm đứng đợi ở bên ngoài tự bao giờ, cũng có vẻ đã lâu...
Cô ngơ ngác hỏi.
- Hơ... Tâm Tâm... cậu đến từ bao giờ vậy?! Tớ tưởng...
Tâm Tâm xua tay, như thể chẳng bận tâm ( vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ).
- Hì! Có gì đâu! Vì tớ nôn nóng được đi chơi với cậu quá ý mà! Mình đi thôi!
Nói rồi, Tâm Tâm cầm phắt lấy tay Tư Duệ và kéo vụt đi trong sự ngỡ ngàng của cô... " Tâm Tâm hôm nay làm sao thế nhỉ?! Cứ kỳ kỳ... ".
Lóc cóc chạy ra đến công viên, hai người ngồi lại ở hàng ghế đá một lúc... rồi Tâm Tâm chợt đứng dậy, bảo là đi mua kem, Tư Duệ cũng ậm ừ...
Một mình ngồi chờ ở lại, lâu quá, Tư Duệ lại đưa hai tay lên xuýt xoa vì lạnh...
Từng làn hơi thở ra trắng xóa như sao bông...
Bỗng, có một bàn tay... tóm lấy vai cô... Rồi còn chưa kịp ú ớ gì, họ – gồm 4 người mặc áo choàng đen, cố sức kéo cô lên chiếc xe ô tô khép kín và phóng vụt đi cho dù cô có giãy dụa thế nào đi chăng nữa!
Đúng lúc đó, Tâm Tâm trở về, trong tay cầm hai cây kem... Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tâm Tâm ngơ ngác, sững người đến mức rơi tuột cả cây kem rồi vội vàng chạy theo chiếc xe đó, miệng liên tục gào thét...
- Yà!! Mấy cái người kia!! Làm cái trò gì vậy hả!! Mau thả bạn tôi ra!!!
Tâm Tâm chạy, hét, cố sức đuổi theo... đến mức khản giọng lên được, cho đến khi không tài nào bám dấu được nữa, cô đành gục ngã.
Nhìn bóng Tâm Tâm miệt mài đuổi theo, nước mắt Tư Duệ không ngừng rơi lã chã... cô thương nhỏ bạn quá! Nhưng cô nào có biết rằng... ngay khi chiếc xe vừa mất dấu, và hình ảnh cô cũng vừa tuột khỏi tầm mắt Tâm Tâm, cô ta đã hết khóc, và thay vào đó là một nụ cười...
Chiếc xe dừng lại ở đâu thì chính Tư Duệ cũng không biết, vì cô bị bịt mắt, bịt tai cho khỏi định vị được nữa mà! Chỉ biết, khi tỉnh lại, cô thấy mình đang bị treo như một cây thập giá, mà lại là treo giữa tầng không – không đinh móc, không xiềng xích, nhưng lại vẫn cứ lơ lửng... thế mới lạ!
Còn đang loay hoay chẳng biết làm sao để thoát ra, khung cảnh xung quanh thì quá trời rùng rợn, toàn là những đầu lâu với xương xám... Thật kinh khủng!! Nơi này là đâu?!!
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa chấm dứt, cũng là lúc Hi Văn từ từ bước ra từ sau tấm rèm đỏ cùng giọng nói của cô ta vang lên âm vọng...
- Ngạc nhiên lắm hả?! Chắc hẳn ngươi đang tự hỏi... " Sao mình lại ở đây! Nơi đây là chỗ quái nào!! Mình có tội tình gì!!! Sao mình lại bị treo như thế này!! Ôi ai cứu tôi với!! " – Vừa nói, cô vừa diễn tả hành động một cách hết sức lố bịch, cốt là để khiêu khích Tư Duệ.
- Đồ dở hơi... – Tư Duệ khẽ thở dài, phần vì buồn cười bởi những hành động lố bịch thái quá đó! Chẳng giống khiêu khích chút nào, giống như một con hề ý!
" Siết! " – Tư Duệ vừa dứt lời, ngay cả là trong ý nghĩ, Hi Văn cũng có thể nghe thấy được. Và không thèm đánh, thay vào đó, cô ta lại siết chặt hơn những sợi dây xích bằng không khí của mình... khiến Tư Duệ đau nhói. Cô khẽ tái mặt lại, rồi quay ra quát.
- Cô làm cái trò quái gì thế hả?? Hành động này là sao?? Mau thả tôi ra ngay!!
Bước đến gần Tư Duệ, Hi Văn khẽ ngước mắt lên, rồi nhìn thẳng vào mặt cô, đưa bàn tay lên ve vuốt.
- Ồ không!! Trừ khi cô nói " làm ơn "!
- Quên đi!
- Ồ... được thôi! Vậy thì cứ đứng đó mà giãy dụa! Nói cho cô biết, đó là một thứ ma thuật cổ truyền chỉ có ta mới biết cách giải! Không nghe lời thì cứ chịu khó lửng lơ nha! Ta không tin cô có thể chịu được lâu đâu... Ha ha ha!!!
- Yà!! Quá đáng vừa thôi nha!! Rút cục thì tôi đã làm gì cô nào!!! – Vừa nói, Tư Duệ vừa hét toáng lên vì quá bực mình. Nhưng cho dù có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô dụng.
Liếc ánh mắt hình viên đạn của mình qua nhìn Tư Duệ , Hi Văn gắt lên rồi quát tháo.
- Câm miệng! Cô có biết cô đã làm gì tôi không hả!! Cô đã cướp mất tình yêu của tôi, hạnh phúc của tôi, cũng như cuộc sống của tôi. Cô khiến tôi hàng ngày phải sống trong đố kỵ và khổ đau. Vậy liệu như thế đã đủ để trả thù chưa hả!! Con hồ ly tinh kia!!
" What?!! Cô ta nói mình là hồ ly tinh?!! Cái con điên này!! Thật hết chịu nổi rồi!! Đúng là đồ rảnh hơi!! Liệu mình đã làm những điều đó từ bao giờ cơ chứ!! " – Mím chặt môi lại, Tư Duệ khẽ lầm bầm, thực sự là cô " điên " lắm rồi đấy! Nếu mà được thả ra ngay lúc này... thì một cái tát quả là không quá phí!
Nhưng cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, Tư Duệ vẫn từ từ thở nhẹ, rồi bình tĩnh nói.
- Buồn cười thật! Lúc nào cũng nói tôi cướp tình yêu của cô, cướp mất hạnh phúc sống của cô! Nhưng rút cục là ai chứ!! Không nói thì làm sao tôi biết được hả!!!
- Hạ Thiên... Chẳng phải là Hạ Thiên sao... cái con ranh khốn kiếp này... – Hi Văn vừa nói, vừa dần dần tiến lại gần Tư Duệ, giọng thầm thì...
- Cái gì?!! Hạ Thiên sao?!! Yà!! Mặt cô cũng dày vừa thôi nha!! Cô nghĩ anh ấy là ai mà dám nói với tôi như thế hả?!! Tôi cướp mất tình yêu của cô sao?! Thật nực cười! Nghĩ lại xem vị trí của mình ở đâu đi!
Vừa nói, Tư Duệ vừa thở hắt ra từng đợt cho đỡ tức. Mà cũng tức thiệt, dù sao thì trên danh nghĩa Hạ Thiên vẫn là chồng cô, ít nhiều thì cũng đã gần hai tháng rồi, sao cô lại có thể ăn nói trắng trợn như vậy được cơ chứ – " Thiệt tức chết!! Không biết cô có còn tự trọng hay không nữa! Nghe không lọt tai được chút nào cả. Mình mà không nói ra chắc nghẹn họng quá!! ".
Quên hẳn đi tình thế của mình hiện giờ để nhường chỗ cho cơn tức. Tư Duệ vẫn tiếp tục mắng mà chẳng thèm để tâm đến hậu quả của mình sau đó. Kể ra thì cô cũng " nóng " quá mà! Từng là " đầu gấu " một thời mà!
" Cái quái gì thế?! Cô ta đang lên mặt với mình đấy à?! Mình mà phải xuống nước sao?! Cái con nhỏ ngu ngốc này... quá trớn lắm rồi! Chắc cô ta quên mất ai là kẻ cầm quyền ở đây rồi thì phải... Được thôi! Tao sẽ cho mày biết tay! " – Nghĩ vậy, Hi Văn liền nghiến răng rồi lập tức "bắn" ra một tràng tức tối!
- Hà! Cô nghĩ vậy thật sao?! Sao cô có thể không biết đến trước sau như thế được nhỉ?! Cô có biết... nếu không có tôi... thì cái mạng của Hạ Thiên... cũng chẳng còn tồn tại được đến bây giờ không?!
- Cô nói vậy... là sao?!! – Tư Duệ chợt giật mình, cô nói bằng giọng ngập ngừng mà vẫn khó tin.
- Hừm... có lẽ là cô chưa biết đâu. Nhưng hôm nay, tôi sẽ dành chút thời gian để kể cho cô câu chuyện này... – Nói rồi, Hi Văn từ từ ngồi xuống và bắt đầu lan man đi vào câu chuyện...
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai trăm năm trước...
Vào một đêm giông bão, có một hồn ma bé nhỏ đang lang thang nơi nhân gian trần thế. Nó bị mẹ bỏ rơi, nó bị cha đánh đập, nó không muốn sống nữa, và nó đã tự tử. Dĩ nhiên, cuộc sống cũng chẳng phũ phàng đối với nó đến thế!
Nhân duyên sống của nó trên trần gian chưa hết, vậy nên, cũng như " ai đó ", nó được tái sinh, được nhận một cơ hội sống thứ hai, được chọn làm Thiên Thần hoặc Thiện Quỷ. Và tất nhiên... với cái bản tính bướng bỉnh ấy thì con bé không tài nào chịu bị trói buộc trước những luật lệ khắt khe của thân phận Thiên Thần được, vì thế... nó đã chọn làm Thiện Quỷ ( cũng giống như Tư Duệ).
Và cuộc sống cứ trôi qua, từng ngày, từng ngày... công việc thu bắt ma quỷ cuối cùng cũng đã gần chấm dứt. Là một con bé thông minh và tài giỏi, nó chưa từng bị yếu lòng trước bất kỳ một hồn ma tinh quái nào, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể qua mắt được con bé. Và vì thế, cái ngày tái sinh lần thứ hai ấy cuối cùng cũng sắp tới...
Vậy mà... tất cả... đã sụp đổ... cho đến khi... nó gặp người ấy...
Người ấy... lúc bấy giờ... cũng là một hồn ma như nó!
À không! Nói đúng hơn, người ấy đang là một con Quỷ – một con Quỷ thực sự non nớt. Người ấy không có sức mạnh, và thậm chí là còn yếu ớt hơn nó.
Nhưng nó đã yếu lòng, và nó đã bỏ qua, bỏ qua cơ hội sống cho riêng mình, bỏ qua tất cả... để đi theo và giúp đỡ người ấy.
Bằng thủ đoạn và sự ma mãnh của mình, không quá dễ dàng nhưng cũng chẳng đến nỗi khó khăn khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi tinh linh.
Nó không biết vì sao người ấy lại bị truy bắt, nó không biết vì sao người ấy lại bị lùng giết. Chỉ biết, người ấy đang ở đây, bên cạnh nó, và làm cho cái trái tim bé bỏng tưởng chừng đã ngắt nhịp từ lâu của nó lại đập loạn. Và nó biết, người ấy cần một sự giúp đỡ...
Sau khi thoát khỏi sự truy bắt của mọi Thiên Thần, nó cùng người ấy đã quyết định đến với thứ ba và làm lại cuộc đời mới của mình. Tuy vậy, nhưng nó cũng biết, cùng với lúc đó... hi vọng tái sinh lần thứ hai đã mãi mãi rời xa tầm với của nó... Cũng như chiếc dây chuyền đó, nó đã đổi ánh thành màu đen, chuyển hình thành một đôi cánh dơi quyền lực. Nhưng nó chấp nhận, vì nó chỉ cần được ở bên người ấy.
Ngày tháng qua đi, nó đã sống, nó đã bị chà đạp. Nhiều lần tưởng chừng như muốn chết, nhưng nghĩ lại, thực ra thì nó đã chết rồi! Chỉ có điều là chưa bị hóa kiếp mà thôi. Nghĩ thế, nó vẫn cứ tiếp tục cố gắng cho tương lai sau này của mình.
Thật may là người ấy lại có sức mạnh! Sức mạnh của người ấy quả thực khó lường. Đến chính nó cũng không thể tin vào mắt mình được nữa. Từ một con Quỷ yếu ớt, bỗng chốc, người ấy trở nên trưởng thành, và sức mạnh thì là vô biên.
Cùng với sự khôn ngoan của mình và quyền lực vốn có của người ấy, hai đứa đã mau chóng thống trị được cả thế giới Quỷ, và trở thành kẻ bá chủ của thế giới thứ ba...
Cái cuộc sống ấy qua đi... Từng ngày, từng giây, nó đều cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc. Cho dù thứ hạnh phúc ấy có là màu đen! Nhưng nó vẫn chẳng thấy hối hận, thậm chí là một giây.
Cho đến khi... cô xuất hiện! ".
Nói đến đây, Hi Văn chợt dừng lại, cô ta bất ngờ đứng bật dậy và nhìn thẳng vào mắt Tư Duệ, ấn một ngón tay vào trán khiến Tư Duệ phải khẽ chau mày.
- Cô – chính cô là kẻ đã phá hoại cuộc sống hạnh phúc của tôi! Cuộc sống tưởng chừng chỉ có tôi và người ấy... Tại sao chứ! Tôi không biết tại sao người ấy lại chọn cô làm vợ... Cô có biết... lúc ấy tôi đã hụt hẫng đến mức nào!! Thật không thể tin được! Cái hy vọng đã nhen nhóm từ hàng trăm năm qua bỗng chốc lại bị vụt tắt... chỉ vì một đứa con gái nghèo nàn xấu xí không biết từ đâu xuất hiện... Cái cảm giác đó... nó khiến tôi chỉ muốn điên lên được!! Và tôi muốn giết cô!
Vừa dứt lời, Hi Văn trừng mắt lên, và lườm. Cái lườm ấy... thật là... lạnh ngắt. Sau khi nghe cả câu chuyện, cô cứ bần thần, rồi băn khoăn mãi... rút cục... cô ta kể như vậy là có ý gì... chẳng nhẽ...
- Đừng nói với tôi... người ấy là... – Tư Duệ vừa nói, mặt coi vừa tái nhợt đi, lắp bắp tưởng chừng không dám tiếp lời nữa...
- Đúng vậy, người ấy là Hạ Thiên– chúa tể của vương quốc bóng tối – tức Quỷ Vương!
" Không thể nào!!! " – Tư Duệ vừa dứt lời thì cũng là lúc cánh cửa ấy chợt mở ra... và tiếng bước chân... cô nhận ra được...
" Không tin ư! Vậy cứ chờ xem nhé!! " – Nói rồi, cô ta vội vàng kéo tấm rèm ma thuật lại, tấm rèm có thể che mắt được những người xung quanh cho dù có dùng ma thuật quét ảnh mạnh đến đâu đi chăng nữa, dùng thứ này là để tránh cái nhìn xuyên suốt của Hạ Thiên và cho Tư Duệ có thể chứng kiến mọi điều sắp tới...
Vênh váo bước ra ngoài, Hi Văn lại nghênh mặt chào mừng Hạ Thiên trở lại.
Cánh cửa Rồng bất ngờ đổ xuống cái rầm! Và Hạ Thiên hiện ra, anh trừng mắt rồi chuyển tròng sang xanh để quét quanh một lượt, nhưng mặc nhiên lại chẳng tìm thấy dấu vết gì. Khẽ thở dài, anh ngước qua nhìn Hi Văn rồi đột ngột tiến tới tóm chặt lấy cổ họng cô ta, bóp nhẹ khiến cô ta đờ người.
- Tư Duệ đâu?!
Cố gắng thở hắt ra bằng giọng gió, cô vẫn cố lắp bắp cho nên câu.
- Sao... sao anh lại nghĩ là cô ta đang ở đây chứ?!
- Em nghĩ mình làm việc hoàn hảo đến nỗi không để lại dấu vết gì ư?! Dám sai cả quan binh của Địa Ngục đến bắt người nơi trần gian mà không sợ để lại khí âm à?!
- Hà!! Nếu giỏi vậy thì sao không tự tìm tiếp đi!! Hi Văn khẽ nhếch môi mỉm cười, một nụ cười khinh khỉnh.
- Đây không phải là lúc để cười đâu Hi Văn. Anh không muốn mất thời gian để ở lại cái chỗ "đáng ghê tởm" này! – Hạ Thiên trừng mắt nhìn, giọng lạnh tanh.
Khẽ nắm lấy bàn tay Hạ Thiên, Hi Văn lại gẩy nhẹ để mình thoát ra...
- Sao lại không?! Đây là nhà anh cơ mà?! Phải không... Ngài Quỷ Vương?!
- Đã từng...
Hạ Thiên còn chưa kịp nói hết lời thì Hi Văn đã kịp giải bùa chú, cô khẽ gẩy nhẹ ngón tay để cho các xích sắt vô hình cuốn quanh Tư Duệ đều tan biến, và tấm rèm cũng bất giác mở ra. Xuất hiện sau đó là một cô gái đã bị giam giữ từ lâu, mắt đó trừng lên... nhưng đẫm nước... không phải là một cái nhìn trìu mến, cô rít lên.
" Nói dối... " – Tư Duệ khẽ lầm bầm...
" Tư Duệ ?!! " – Hạ Thiên giật mình quay ngoắt ra đằng sau, anh gần như chết đứng khi nhìn thấy cô...
" Tại sao lại nói dối... Tại sao lại lừa gạt tôi?! Tại sao lại không cho tôi biết sự thật ngay từ đầu!!!! " – Vừa nói, nước mắt nó vừa lã chã rơi... từng dòng... không ngớt... lẫn trong đó là những tiếc nấc nghẹn ngào của sự dối trá. Cô thực sự... rất sốc!
" Tư Duệ... nghe anh nói đã... " – Hạ Thiên bần thần, trơ mắt nhìn Tư Duệ mà họng như nghẹn cứng, không thể nói được câu gì...
" TẠI SAO!! ĐỒ NÓI DỐI!!! " – Bất ngờ, cô hét toáng lên, tiếng hét của cô vang vọng khắp một tầng bóng tối... khiến cho lũ dơi cũng phải bất giác cất cánh bay...
Cùng với dòng nước mắt và sự hối hận... hối hận vì đã tin Hạ Thiên, hối hận vì đã lấy anh, hối hận vì đã... dành một chút tình cảm cho anh...
Cô không biết sao nữa... Nhưng cái cảm giác này...ngay bây giờ đây... sự lừa dối... từ một người gần như thân nhất... khiến con tim cô đau thắt.
Tại sao lại như thế này?!!!
Cô Dâu Qủy
Lại một lần nữa...
Sự thật được mở ra.
Nhưng liệu nó có thực sự là " sự thật "?!
Bởi tất cả mọi chuyện đều có nguyên do của nó.
Và lần này... tôi không tin... tôi không tin vào những gì tôi thấy!
Hạ Thiên đờ người nhìn cô bước tới, bất thình lình, cô tặng cho anh một cái tát đau điếng! Nhưng đau không phải là ở trên má... mà là ở trong tim! Tư Duệ bước đi... mà nước mắt anh rơi... rơi ở trong lòng.
Lạnh lùng khẽ ngước qua Hi Văn, anh trừng đôi mắt với những ánh lửa giận lên rồi gằn giọng nói:
- Hi Văn! Em có biết em đang làm cái quái gì không đấy!
Dù đã hết sức ngạc nhiên trước cái tát giáng trời mà Tư Duệ bất thình lình tặng cho Hạ Thiên – người mình yêu, nhưng Hi Văn vẫn nghênh mặt, tự đắc vì chẳng còn biết sợ là gì nữa cả!
- Ồ! Tất nhiên là biết chứ! Không biết sao em dám làm!
Nắm chặt bàn tay, Hạ Thiên chỉ khẽ cất lên bằng giọng cảnh cáo.
- Được lắm! Nhưng chỉ duy nhất một lần này nữa thôi! Nếu những chuyện như thế này còn xảy ra một lần nữa... thì anh nhất quyết sẽ không bỏ qua cho em đâu!
Nói rồi, anh lại lẳng lặng bước đi, không một cái nhìn nào nữa, nhưng lòng lo lắng... vì những gì sắp xảy ra. Có lẽ sẽ là một cuộc chiến!
Hi Văn phì cười, rồi cô chỉ khẽ nhếch môi khinh khỉnh, ngước ánh mắt đăm đắm nhìn theo Hạ Thiên, có chút gì lạnh lùng mà xót thương trong đó.
- Hạ Thiên ạ... cứ nói đi, rồi xem anh có thể làm gì được em không?! Mọi chuyện đã đi quá xa rồi... chúng không thể dừng lại được nữa!
Sau khi Hạ Thiên đi, chỉ còn lại mình Hi Văn trong căn phòng vắng, lúc này, Tâm Tâm và Hắc Linh Sứ mới từ từ bước ra từ trong bóng tối, bọn chúng cúi chào và hết sức kính cẩn khi đối mặt với Hi Văn. Cô khẽ nhoẻn cười với ánh mắt và vẻ mặt hài lòng.
- Làm tốt lắm Bạch Linh Sứ! Có lẽ sau lần này ta có thể thực sự tin tưởng ngươi rồi đấy!
Nhưng ngay khi Tâm Tâm còn chưa kịp cất lời cám ơn thì Hắc Linh Sứ đã vội vàng chen vào và đưa ra ý kiến.
- Sẽ là tốt hơn nếu chúng ta đâm thêm cho cô ta một đòn giáng trời từ sau lưng chứ nhỉ?!
- Ngươi nói vậy là sao?! Hắc Linh Sứ?!
Hắn khẽ nhoẻn cười rồi lại ngước qua nhìn Tâm Tâm, đó là một nụ cười thực sự nham hiểm.
- Sẽ thành công, nếu ngài Bạch Linh Sứ chịu cùng giúp đỡ!
Thực sự không hiểu nổi hàm ý trong câu nói này là gì, tuy có chút lo lắng nhưng Tâm Tâm vẫn phải đành gật đầu đồng ý, nói bằng giọng chắc nịch mà không có chút miễn cưỡng nào.
- Bất kể điều gì mà nữ hoàng muốn, thưa ngài!
Trở về nhà, sau khi bay qua những tầng mây và vượt qua giới hạn của địa ngục, Tư Duệ vội đóng rầm cửa lại và khóa kín phòng để không một ai có thể bước vào – ngoài bản thân. Hạ Thiên cũng vội vàng trở về theo, nhưng không vào phòng cô, anh chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài, định giơ tay lên và gõ cửa để giải thích một điều gì đó, nhưng nghĩ ngợi đôi điều, anh lại buông tay xuống và nhanh chóng trở về phòng mình. Cũng đóng kín cửa y như thế!
Tư Duệ biết rằng anh đang đứng ở bên ngoài. Nhưng tại sao anh ta lại không vào?! Tại sao lại lẳng lặng bỏ đi như thế?! Dẫu biết là vẫn đang rất bực... nhưng dù sao... cô vẫn cần một lời giải thích chứ! Có thể thờ ơ như thế được sao?! Chẳng nhẽ cô cứ nói đừng là anh ta lại dừng luôn và im lặng một cách thản nhiên như thế được à?! Tại sao lại không thể cúi mình níu kéo. Nếu lúc ấy, anh chỉ cần cố gắng với cô lại thêm một chút nữa thôi... tại sao cứ luôn giữ cái vẻ lạnh lùng và cao ngạo như thế chứ! Cái tôi của anh ta cao quý đến thế cơ à!! Vậy thì đừng mong cô hạ mình mà xuống nước nhé! Trong chuyện này cô không phải người có lỗi, vậy nên, sẽ không chịu bắt tay làm hòa trước đâu!
Nghĩ thế, cô vẫn cứ khóa chặt cửa và ở yên trong phòng, một mình lầm lì suy nghĩ... Mà thực ra thì những thức suy nghĩ ấy cũng đâu có liên quan gì mấy đến chuyện giận hờn. Chúng còn đáng sợ, và khó quyết đoán.
Tại đây, ngay bây giờ, bên trong tâm trí cô... là những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng khiến cô không tài nào quyết định được!
Một là ở lại, hai là ra đi! Chọn cái nào đây?!
Tại sao Hạ Thiên lại là Quỷ Vương, là đấng tối cao của vương quốc Quỷ, là người không thể thiếu đối với vận mệnh của thế giới thứ ba. Còn về bản thân cô đã là vợ anh ta, nếu chấp nhận anh, chấp nhận sự thực này và chấp nhận vị trí sắp tới của mình – nữ chủ nhân của vương quốc bóng tối, cũng đồng thời có nghĩa là con bé sẽ phải mãi mãi mất đi cuộc sống con người, cuộc sống mà cô đã cố gắng và hòng đeo đuổi suốt mấy tháng nay, đã phải ra tay bắt bao nhiêu linh hồn. Vậy mà... chỉ cho đến giờ giút này... cô lại phải bối rối... trước hai ngưỡng hoàn toàn cửa trái ngược nhau.
Cô sẽ phải quyết định như thế nào đây?!
Cuộc chiến tranh lạnh diễn ra cũng là lúc bóng tối và sự im lặng lập tức bao trùm cả căn nhà băng giá, khiến mọi thứ đều trở nên vô động, tất thảy mọi người đều không dám cười đùa hay to tiếng với nhau, suy ra cũng chỉ vì sự giận hờn của hai đứa. Và tất nhiên, sự im ắng đến lạ thường này cũng không thể nào lọt qua nổi tầm mắt của bà Lý, bà đã bắt đầu thấy nghi ngờ sự việc và vội vàng tìm đến gặp Hạ Thiên, để hỏi chuyện.
Bược vào căn phòng của bậc đế vương bóng tối, bà Lý ngồi xuống bên cạnh và khẽ thở dài. Bà nhìn vào khuôn mặt đã tái nhợt vì mệt mỏi của anh mà lòng khẽ nhói đau, bà liền cất tiếng hỏi.
- Tại sao con không cho con bé một lời giải thích! Dù sao thì nó cũng là con gái... con gái rất yếu mềm...
Chắp hai tay lên trán, Hạ Thiên lại cất tiếng thở dài, giọng kiên quyết.
- Con không thể... và cũng không muốn!
Khá ngạc nhiên, bà lại nheo mày vẻ khó hiểu.
- Ý con là sao?! Vậy chẳng lẽ con lại cứ để như thế này mãi?!
- Không... không phải! Cũng không hoàn toàn. Nhưng con không muốn phải cố giải thích với một cái đầu nóng như thế. Khi nào cô ấy thực sự muốn tin con, lúc đó con sẽ sẵn sàng mở lời.
- Ừm. Vậy ta tin vào con!
Bà Lý chỉ nói có vậy, rồi bà lại khẽ vỗ vai anh và lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Nhẹ nhàng như làn gió.
Đang đưa bước nơi hành lang, bỗng, nghĩ ngợi một hồi, bà lại chợt dừng lại nơi cửa phòng con bé, khẽ gõ nhẹ.
- Ta vào được không?!
Nghe thấy tiếng bà Lý, đang khóc, cô lại khẽ giật mình, gạt vội dòng nước mắt đương vương trên khóe mi, cô khẽ bật dậy rồi ậm ừ mở khóa. Vừa nhìn thấy cô với khuôn mắt hốc hác và khóe mắt đỏ hoe, bà đã đoán ngay ra rằng cô đang phải chịu đựng những điều đau khổ ghê gớm lắm. Ừm thì bị lừa dối bởi người chồng đã ở cùng nhà với mình gần hai tháng trời, chắc hẳn cảm giác ấy giống như bị phản bội, thật nặng nề! Nhưng nếu để suy nghĩ kỹ hơn, cô vẫn cần chín chắn thêm chút nữa. Nghĩ vậy, bà liền đến bên cô và hỏi thăm, mong có thể đưa ra được vài lời khuyên bảo.
- Con không sao chứ?!
Khẽ nhoẻn cười, một nụ cười thật nhạt, cô đáp lại bằng vẻ miễn cưỡng.
- Con ổn...
- Con chắc chứ!
- Cũng không hẳn ạ! – Tư Duệ khẽ thở dài.
- Có thể kể cho ta nghe vài chuyện được không... – Vừa nói, bà vừa từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Sau khi đã kể lại toàn bộ câu chuyện cùng những suy nghĩ rối ren đang quay mòng mòng trong đầu mình cho bà Lý nghe, Tư Duệ cảm thấy nhẹ người và sẵn sàng lắng nghe những điều bà nói.
Nhìn thẳng vào mắt Tư Duệ, bà hỏi.
- Con cảm thấy khác nhau như thế nào khi nghĩ Hạ Thiên là Quỷ và Quỷ Vương?!
" Quỷ... và Quỷ Vương sao?! " – Bà nói thế là có ý gì, chẳng phải cả hai đều là một... Nhưng, phải rồi! Cả hai đều là một, đều là một loài quỷ. Vậy có khác biệt gì khi biết anh ta là Quỷ Vương?! Chẳng phải trước đó cô cũng đã biết anh là quỷ rồi sao! Vậy nhưng, tại sao, lúc này, cô lại có những suy nghĩ tiêu cực đến thế! Có lẽ, một phần là vì bị nói dối, bị Hạ Thiên gạt đi câu hỏi mà cô đã muốn anh trả lời thực sự lúc trước. Chính anh đã không thành thực trả lời cho cô... Và chuyện anh lại là Quỷ Vương thì lại càng lớn hơn. Nhưng co vẫn chưa bao giờ nghĩ... giữa Quỷ và Quỷ Vương thì có gì khác nhau?! Liệu sau này khi trở thành người, cô có thể sống cùng một con Quỷ?! Chẳng phải vẫn rắc rối như vậy đấy thôi! Chuyện này thật khó hiểu... Nhưng xét ra thì vẫn là tệ lắm! Cô vẫn phải lựa chọn...
Và để phải chọn lựa ngay lúc này thì thật khó!
Thấy cô vẫn cứ ấp úng chưa thể trả lời, bà Lý lại mỉm cười hiền hậu rồi nói tiếp. Như thể đang cố gắng thuyết phục cô đừng bỏ đi vậy!
" Tư Duệ à, ta không biết là con có nhận thấy hay không... Nhưng trước kia, thằng bé chưa bao giờ cười, thậm chí còn chẳng biết giận dữ hay ghen tuông, việc hạ mình để làm những việc tầm thường cùng một người khác là không thể. Nhưng đến khi quen con, ta thấy nó bắt đầu biết quan tâm đến người khác, biết khoan dung và trở nên rộng lượng. Sự thay đổi ấy khiến chính ta, người đã chăm sóc nó suốt 200 năm còn không thể tin được. Dường như nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác, đôi khi còn rất ngốc nghếch và trẻ con. Đó là một phẩm chất không – hề – vốn – có của Quỷ Vương. Vì chỉ tới khi quen con, trái tim lạnh lùng buốt giá của nó mới được mở ra ấm áp, vậy chẳng nhẽ con lại lỡ lòng nào nhẫn tâm đóng chặt nó lại thêm một lần nữa. Ta tin, làm vậy, nó sẽ vỡ tan ra mất! ".
Những lời bà Lý nói đều khiến Tư Duệ phải suy nghĩ thật nhiều...
Có thật là cô đã làm nên được một kỳ tích?!
Nhưng kỳ tích ấy lại sắp bị phá vỡ chỉ vì lòng tự trọng của cô??!
Như thế có đáng hay không?!
Điều ấy còn phải xem xét...
Tối hôm đó, khi đã nhắm mắt lại và chìm mình vào giấc ngủ say, Tư Duệ miên man đi vào giấc mơ vô ảo vô thực, nhẹ nhàng tới một thế giới dường như quen mà vẫn xa lạ lắm. Đó là ngôi trường ấy – trường trung học A, vẫn lớp học ấy, vẫn khung cảnh ấy, nhưng tại sao... mọi thứ ở đây lại gợi cho cô một cảm giác xa lạ đến thế! Không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ có tiếng gió khẽ lay lá xì xào như đang thì thầm trong đêm tối. Tất cả đều khiến cô lạnh ngắt!
Bỗng, trở lại phía hành lang, cô cứ đi lang thang, để rồi dừng lại nơi cuối đường, đó là lúc cô nhìn thấy một cánh cửa tủ bỗng dưng mở toang... và tò mò tiến lại gần xem thử. Chợt nhận ra đó chính là chiếc tủ đựng đồ hàng ngày của mình, nhưng lại sao nó lại bị mở toang, và ai đã vô tình đặt một lá thư vào trong đó?! Mà liệu có phải vô tình hay là chủ ý?! Vì lá thư có bọc màu đen, bên trên còn in hình một đôi cánh dơi màu bạc, liệu... thứ này... chỉ có thể là...
Thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô vội vàng mở ra xem.
Và dòng chữ đầu tiên mà nó đọc được là...
" Chào cô bạn Quỷ thân mến!
Cô đã quyết định như thế nào rồi?!
Về việc ở lại và ra đi ấy.
Cô muốn sống như một con người, hay gạt bỏ cơ hội sống đã đeo đuổi suốt hai tháng trời của mình để đi theo ngài Quỷ Vương. Cô nghĩ sao nếu gia đình mình biết cô coi trọng một con Quỷ hơn cả ba người họ?! Và cơ hội sống để trở lại làm người của mình sẽ vĩnh viễn ra đi. Nếu cô đến với Hạ Thiên, cô sẽ hoàn toàn phải an phận thủ thường dưới nơi lòng đất, cô sẽ mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời, và không bao giờ được gặp lại người thân của mình nữa. Cô có cam chịu được không?! Nếu không, tôi sẽ cho cô một cơ hội.
Để quyết định được nhanh hơn thôi! Tôi sẽ cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cô nghĩ sao?? Nếu rút gọn thời gian ba tháng?! Chỉ với một con Quỷ có sức mạnh linh hồn gấp trăm lần những hồn ma yếu ớt kia... Cô sẽ phải đánh thắng nó và nắm lấy hi vọng sống của mình. Cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ bằng một trận đấu thôi! Cô không muốn quyết định được nhanh hơn sao?! Tôi tin là cô sẽ đồng tình với suy nghĩ của tôi đấy!
Còn nếu cô không chịu tán thành, đó sẽ lại là một chuyện khác. Từ nay sẽ không còn bất kỳ một hồn ma lởn vởn nào nơi trần thế cả. Tôi đã tiêu diệt chúng hết cả rồi, vậy nên, cô đừng có mong tự mình hành động nữa. Chỉ có thể dùng đến sự giúp đỡ của tôi thôi. Cô hãy suy nghĩ đi, nghĩ kỹ vào. Và đừng để tôi thất vọng...
Ha ha ha...
Ha ha ha...
Ha ha ha ha... "
Kết thúc bức thư cũng là lúc cái tiếng cười ghê rợn ấy cứ vang vọng mãi, âm lặp từng đợt dai dẳng không ngớt trong giấc mơ của Tư Duệ khiến cô phải bất giác giật mình tỉnh dậy. Mồ hôi mồ kê rơi nhễ nhại... thấm ướt cả một vùng chăn gối. Chưa bao giờ cô gặp phải một cơn ác mộng đáng kinh sợ như vậy! Sao Hi Văn lại có thể xâm nhập vào giấc mơ của cô được cơ chứ?! Và liệu những gì cô ta nói có phải là sự thật?! Cô sẽ phải quyết định sao đây?!
Càng ngày càng có nhiều lựa chọn. Mà càng nhiều thì lại chỉ càng chỉ khiến cái đầu nhỏ bé của cô muốn nổ tung ra thôi!
Cố gắng trấn tĩnh lại mình, hôm nay cô sẽ quyết định đến trường để xem xét tình hình. Không biết là có giống như những điều Hi Văn nói không nữa!
Vội vàng thay quần áo và uể oải bước xuống nhà, cô bắt đầu Hạ Thiên.
Thấy bóng anh đã bước đi từ trước, anh đang ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo tài xế Lâm. Tuy có chút nghi hoặc nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ. Nói đúng ra thì cái lòng tự trọng của cô cũng cao lắm chứ! Không thể hạ mình mà bắt chuyện trước được. Nghĩ thế, cô lại đành làm ngơ. Mặc Hạ Thiên đi, Tư Duệ không thèm gọi lại.
Nhưng Tư Duệ nào có biết... đó sẽ là lần cuối cùng... cô còn nhìn thấy bóng anh ở trong căn nhà này.
Ngày hôm nay đến trường, mọi sự đều im ắng đến lạ thường, trống không và lạnh ngắt, thậm chí một chút âm khí cũng chẳng còn, đúng như nó nghĩ vậy!
Mọi người đâu hết rồi nhỉ?! Tâm Tâm đâu?! Tịnh Kỳ đâu?! Và cả mấy thằng đầu heo lớp nữa?! Sao chẳng thấy tiếng cười?! Mọi hôm đều rộn ràng lắm cơ mà?!
Vậy mà... tại sao... chỉ sau một lời nói... chỉ qua một giấc mơ... mọi vật đã trở nên như thế này?! Tất cả đều đang cố gắng ruồng bỏ cô hay sao...
Cầm chiếc vòng thánh giá lặng lẽ dạo quanh trường, cả một buổi sáng, thậm chí, cô còn chẳng thấy một chút lấp lánh nào nơi mặt vòng. Tại sao lại thế nhỉ?! Chẳng nhẽ đúng như lời Hi Văn nói, cô đã tiêu tán hết đám vong hồn!
Khốn thật! Biết vậy phải làm sao!!
" A... haaaa....!!! " – Bỗng, cô chợt reo lên kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc vòng chợt lóe sáng, một thứ ánh sáng hoang ảo và mơ hồ, lung linh chưa từng thấy. Tại sao tín hiệu lần này lại phát ra mạnh đến vậy nhỉ... Phải chăng?!!!
Vội vàng lần theo dấu vết, thứ ánh sáng ấy cứ dần dần đưa cô tới một nơi quen thuộc, đó là căn phòng thể chất phía sau ngôi trường. Căn nhà đó... vừa nhìn thấy đã gợi cho cô biết bao kỉ niệm quen thuộc. Đó chính là nơi mà lần đầu tiên cô bị phục kích, rồi được Tử Văn cứu, cô đã thân với anh nhiều hơn qua ngày hôm ấy, rồi lại tự phát hiện ra sức mạnh của mình, cùng với sự giúp đỡ thầm lặng của Hạ Thiên. Ừm! Phải rồi, cái ngày hôm ấy... mãi sau cô mới biết là Hạ Thiên.
Nghĩ tới anh, Tư Duệ lại chợt mỉm cười.
Nhưng vội vàng gạt bỏ đi những ý nghĩ vẩn vơ đang vương vấn trong đầu mình. Cô tự nhủ rằng không được nghĩ tới anh nữa, tuy gần đây những hình ảnh ấy lúc nào cũng ngập tràn... nhưng như thế lại thật tệ!!
Tư Duệ khẽ mím môi và dằn mình bước tiếp.
Dừng lại trước cánh cổng sắt kia. Một tay khẽ đẩy lên, cô thấy người ấy, gần như một vị thiên sứ, mặc áo choàng trắng với mái tóc vàng thanh khiết... nhưng... nhưng lại mang một đôi cánh dơi! Chắc hẳn chính là con Quỷ mà Hi Văn nhắc tới!
Vừa bước tới gần, thứ ánh sáng màu vàng phát ra từ chiếc vòng trên cổ cô mỗi lúc một lớn dần. Rồi, vụt tắt!
Tư Duệ giật mình và vô cùng hồi hộp khi người ấy đang từ từ quay mặt lại...
Dường như chết đứng... khi thấy cô thật quen...
Vẫn vẻ mặt ấy...
Vẫn nụ cười ấy...
Vẫn ánh mắt ấy...
Nhưng sao lại khiến cô chẳng vui... Vì... đó là Tâm Tâm!!!
Cô Dâu Qủy
Tớ sẽ tha thứ...
Vì cậu là bạn tớ...
Mãi mãi là bạn tớ...
Dù thế nào đi chăng nữa...
Tớ sẽ không làm hại cậu...
Diệp Tâm Tâm ạ!
Tư Duệ thất kinh khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, đó là Tâm Tâm .
Cô thầm lắp bắp, tiếng cô đang nghẹn ứ nơi cổ họng mà thốt mãi không thành lời.
- Tâm Tâm... cậu... sao cậu... Cậu đang làm gì ở đây?!!!
- Còn hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa sao?! Chẳng nhẽ đến giờ cô vẫn còn chưa muốn thừa nhận... rằng sự thật... – Tiếng của Hi Văn bất ngờ vang lên từ phía sau Tâm Tâm, vừa nói, cô ta vừa từ từ bước ra với vẻ kiêu ngạo vốn có của mình.
- Sự thật?!
- Phải! Sự thật là cô chẳng có một người bạn nào hết! Tất cả mọi thứ bên cô đều chỉ là giả tạo mà thôi! Và Tâm Tâm cũng vậy, cậu ta đã trở thành người của tôi rồi! Ha ha ha!! – Hi Văn cất tiếng cười, một tràng cười khinh miệt...
- Không thể nào... Tâm Tâm!!! Đừng nói với tớ... cậu... là con Quỷ ấy!!! – Tư Duệ vội vàng đưa ánh mắt ngỡ ngàng qua nhìn Tâm Tâm, cầu mong một lời " không phải! "
" Gật đầu " – Tâm Tâm đã gật đầu. Cô thật sự giật mình, nói đúng hơn là rùng mình. Rùng mình vì những gì Tâm Tâm sắp thể hiện.
Sau cái gật đầu ấy là sự lạnh lùng sắp hiện diện trên đôi tay. Nắm lấy từng làn gió, Tâm Tâm cuộn chúng lại và biến thành từng thanh kiếm khí mang màu xanh lục đang hằm hằm tiến tới Tư Duệ. Không do dự, Tâm Tâm hất kiếm lên và điều khiển chúng bay xung quanh Tư Duệ, cuốn chặt lấy cả người và đâm sượt qua cô, tạo ra những vết nứt đọng máu trên tay. Mặt Tâm Tâm tái sầm, từng đợt gân nổi lên run rẩy, nhưng Tâm Tâm vẫn phải cố gắng tiếp tục, để qua mắt Hi Văn!!
Nâng vút lên tầng không, Tâm Tâm sắp dành tặng cho Tư Duệ một màn hạ cánh ngoạn mục. Nhưng, chợt dừng lại. Vì mọi phép thuật của Tâm Tâm dường như tức khắc trở nên vô tác dụng. Với sức mạnh tiềm ẩn của mình, Tư Duệ đã dễ dàng vô hiệu hóa chúng.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bằng làn lốc khí mà mình tự tạo nên, cô trừng mắt nhìn Tâm Tâm, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt đang tái sầm.
Tư Duệ bất giác quát lên một cách nghiêm túc như muốn chiến đấu thực sự.
" Dừng lại đi! Tớ sẽ không để cho cậu tấn công tớ một cách tùy tiện như thế một lần nữa đâu! ".
" Ồ! Thật vậy sao! Để xem cậu có làm được không nhé! " – Nói rồi, ngay lập tức, Tâm Tâm lại nắm chặt bàn tay và tung ra từng đợt khí mang màu sắc lạnh, tiến tới Tư Duệ và chém liên tục. Từng thanh kiếm khí với muôn hình muôn dạng được tạo ra từ làn gió, từ sức mạnh của Phong Thần và người mẹ Thiên Nhiên.
Dứt khoát, Tư Duệ đành phải sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Sức mạnh đã được phong ấn từ lâu mà cô đành phải liều mình thức tỉnh. Nhưng lần này, cô đã biết tự mình kiếm soát chúng.
Không do dự, Tư Duệ liền nhắm chặt mắt lại và đưa hai tay chắp nhẹ lên trán, lầm bầm thầm nhẩm một câu thần chú nào đó... Rồi bất giác, nước từ đâu kéo đến! Từng làn lũ lượt kéo đến và cuốn lấy người cô, nhấc bổng lên và tạo thành một cảnh tượng khiến tất thảy mọi người đều thất kinh. Đó là một khối nước khổng lồ đọng lại giữa tầng không, lung linh nhưng ghê sợ. Bởi, bên trong, giữa tâm của dòng nước, đó chính là Tư Duệ – cô đang tự nhốt mình trong đó!
" Đòn Tự Kích! " – Tâm Tâm bất giác mở miệng bật ra thành lời. Rồi trừng mắt nhìn lên Tư Duệ thấy cô đang bị hút chặt vào dòng nước, cùng ma lực của Tâm Tâm đang bị cuốn theo... rút dần mòn...
Trông cô có vẻ đau đớn lắm, nhưng vẫn cứ gồng mình mím môi chịu đựng. Tại sao vậy?! Chẳng nhẽ lại là vì Tâm Tâm sao?!! Sao cô lại có thể làm thế chứ!!
- Mau dừng lại đi!! Tớ bảo cậu dừng lại!! Đồ ngốc!! – Tâm Tâm bất ngờ hét toáng lên và chạy vội lại khối nước. Bằng tất cả sức mạnh của mình, Tâm Tâm cố gắng dùng Băng Chưởng để hóa giải phép thuật của Tư Duệ, mong có thể đưa cô ra khỏi khối nước. Nhưng nào có dễ, vì đó là "nước" của Tư Duệ, và vì phép thuật của cô đâu có tầm thường.
Bất lực, nhìn Tư Duệ ngất lịm đi trong làn nước, gần như chết đuối. Cô còn không biết bơi, vậy mà lại dám tự mình giam thân trong khối nước thần. Thậm chí còn dùng đòn Tự Kích – thứ phép thuật chỉ dùng cho người muốn tự hủy ma lực của mình, lúc đó, đến khả năng chiến đấu cũng không còn nữa.
" Ngu ngốc quá! Thứ gì đã khiến cô ta hành động như thế chứ! " – Hi Văn khẽ chẹp miệng khi nhìn thấy Tư Duệ ngất lịm đi, và cô đã ngã xuống... khi nước tan... và khi sức mạnh đã đều bị hóa giải.
Tâm Tâm vội vàng chạy ra đỡ lấy, đỡ lấy thân thể nhỏ bé đã tái nhợt đi vì không còn sức mạnh của cô. Nước mắt Tâm Tâm rơi... một giọt, khẽ chạm nhẹ lên làn môi Tư Duệ, khiến cô bất giác chợt giật mình tỉnh lại. Giương đôi mắt thơ ngây đẫm nước của mình lên nhìn Tâm Tâm một cách lờ đờ, cô cố gắng thốt lên bằng tất cả sức lực còn lại có trong cơ thể cùng với một nụ cười.
- Chẳng phải tớ đã nói là không để cậu tấn công tùy tiện nữa mà! Tớ làm được rồi, đúng không?! – Tư Duệ khẽ mỉm cười, một nụ cười mang đầy vẻ gắng gượng.
Nhìn vậy mà chỉ thấy lòng đau nhói, bất giác ôm chặt lấy cơ thể Tư Duệ vào trong vòng tay ấm áp của mình, Tâm Tâm khẽ rít lên tức tối.
- Đồ ngốc! Sao lại làm điều dại dột như vậy chứ! Cậu biết là tớ đang làm hại cậu mà... sao lại không tấn công...
Khẽ đẩy nhẹ Tâm Tâm ra, Tư Duệ vẫn nhìn Tâm Tâm bằng nụ cười trìu mến, vốn đã không thay đổi, và sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
- Bất cứ điều gì cũng có lí do của nó. Và trong trường hợp này, tớ tin rằng cậu cũng vậy. Vì thế... cậu vẫn sẽ mãi là bạn của tớ. Và tớ hứa không bao giờ làm hại cậu đâu!
Nhẹ nhàng đặt lại Tư Duệ xuống nền đất, cố gắng dùng Phong Thuật của mình để chữa trị lại phần nào ma lực đã mất trong Tư Duệ. Tâm Tâm khẽ chẹp miệng, rồi thì thầm vào tai cô... một điều gì đó mà khiến Hi Văn cũng không thể nào nghe thấy.
" Tư Duệ ngốc à! Cậu nói điều gì cũng có lí do của nó. Vậy tại sao cậu lại nỡ lòng gạt bỏ đi cơ hội nghe lời giải thích của Hạ Thiên?! Nhỡ đâu trong hành động của anh ta cũng có lí do khó nói thì sao! Tớ nghĩ cậu nên xem xét lại! ".
Tâm Tâm chỉ nói có thể, rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình, vội vàng bước đi.
Thẫn thờ nhìn theo, cô thực sự phải suy nghĩ.
Sau khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của Tư Duệ, lúc này, chỉ có mình Tâm Tâm và Hắc Linh Sứ, hắn mới gọi, và thì thầm vào tai như một lời đe dọa.
" Bạch Linh Sứ này, hình như vừa nãy ngươi đã thể hiện cảm xúc hơi thái quá thì phải! Ta có nên nghi ngờ không đây?! " – Tên Quỷ Đen nói với giọng lập lờ.
" Nếu cảm thấy nghi thì cứ việc điều tra, ta tin điều ta làm là đúng! " – Nói rồi, Tâm Tâm lại vội vàng đẩy mạnh Hắc Linh Sứ sang một bên và lặng lẽ bước đi trong sự kiêu ngạo không lo lắng của mình.
Sau khi Tâm Tâm đi, Tư Duệ cũng cố gắng gượng mình ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên để cơ thể tuần hoàn lại như bình thường. Nếu không nhầm thì chắc chắn vừa rồi Tâm Tâm đã truyền thêm sức mạnh cho cô, để có thể hồi phục lại một phần ma lực của mình. Nếu không, cô sẽ chẳng thể đứng dậy ngay sau khi trúng đòn Tự Kích như vậy được. Và tất nhiên, cô cũng đủ thông minh để không sử dụng hết thành phần công lực, tự rút ma lực cũng chỉ như một vở kịch để che mắt kẻ địch. Cô đâu đến nỗi quá " ngu " mà đi tự rút hết sức mạnh của mình ra cơ chứ! Biết Tâm Tâm vẫn chưa hoàn toàn theo phe địch, Tư Duệ lại khẽ mỉm cười vì quyết định đúng đắn của mình.
Sau bao chuyện thăng trầm từng xảy ra, cô không thể cứ ngờ nghệch và ngây thơ như trước mãi được, sự trưởng thành và cần thêm chín chắn điều đúng đắn.
Trở lại căn phòng nhỏ trong thư viện nằm ở phía cuối dãy hành lang, Tử Văn vẫn đang chờ Tư Duệ ở đó...
Và ngay khi cô vừa mới bước chân tiến vào, anh đã xuất hiện.
- Tìm anh hả?!
Cô lập tức quay ngoắt lại, khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột này.
Thoáng trên mặt có chút bối rối...
- A... hơ... anh... vẫn ở đây sao?!! – Hỏi như thế là vì cô nghĩ tất cả mọi người đều bị bùa ếm của Hi Văn và không thể đến trường.
- Hửm?! Không ở đây thì em nghĩ anh ở đâu?! Chẳng phải bây giờ vẫn là giờ đi học?! – Tử Văn khẽ nghiêng đầu cười cười trêu cô, hẳn là anh đã biết rõ cô đang nghĩ gì.
- Ưm... không... là em nghĩ... em cứ nghĩ tất cả mọi người đều bị tác dụng bùa ếm của Hi Văn...
- Ừm. Tất cả mọi người, nhưng không có nghĩa là bao gồm cả anh. Ủa... mà sao em có vẻ buồn vậy?!
- Hưm... thực ra là... có chút chuyện! – Cô lại thở dài và muốn kể lể một chút.
- Hì! Kể cho anh chút chuyện đó được không?! – Tử Văn mở lời một cách trìu mến để cô bắt đầu đi vào câu chuyện...
- Vậy là em đang gặp chút rắc rối với mạng sống của mình?! – Tử Văn quay đầu sang hỏi Tư Duệ, vẻ vẫn rất thản nhiên.
- Híc! Không chỉ là một chút thôi đâu! Đối với em thì đó là cả một vấn đề lớn đấy! – Tư Duệ khẽ chau mày, trong khi mình còn đang lo lắng thì làm sao anh có thể thản nhiên như thế được!!
Khẽ đan xen những ngón tay thanh mảnh của mình vào nhau, anh lại chắp lên trán rồi chợt phì cười.
- Sẽ ra sao nếu em có lại một cơ hội?!
- Một cơ hội nữa sao?! – Tư Duệ tròn xoe mắt ra để đón nhận điều mình vừa nghe thấy.
- Ừm. Một cơ hội, một cơ hội để em có thể sống lại lần nữa mà không cần dính dáng đến ma quỷ. Em nghĩ thế nào?! – Tử Văn nói bằng giọng chắc nịch, nghe có vẻ anh đang nghiêm túc lắm.
Mắt cô cứ tròn xoe, rồi mặt lại nghệt ra, miệng há hốc. Trong vài phút bối rối, cô khẽ lắp bắp như thể vẫn chưa tin nổi vào những điều mình vừa nghe thấy.
- Em... em vẫn có thể sống lại... một cơ hội nữa sao?!! Là như thế nào vậy?! Anh nói thật đấy chứ?!!
- Anh đã đùa nhóc bao giờ chưa?! – Tử Văn khẽ nhíu mày tinh nghịch.
- Hừm... đã từng, và có rồi đấy! – Cô lại xị mặt lại rồi... plè!
- Hì! Đã từng... nhưng lần này là thật. Anh sẽ không đùa với những chuyện quan trọng như thế này đâu! Em còn nhớ cuốn sách của Người Truy Hồi chứ?!
- Cuốn sách của Người Truy Hồi sao... – Nghĩ ngợi một hồi, rồi dường như lật lại được những trang rỗng tuếch trong cái đầu ngờ nghệch của mình, cô chợt nhớ ra và reo lên như bắt được tiền – A!! Nhớ rồi, có phải cái cuốn sách lần trước anh tặng!
- Yà! Đúng rồi đó! May mà em chưa quên, thế có còn giữ không?!
- Hửm... gì chứ! Tất nhiên là có rồi. Một thứ quý như thế sao em có thể vứt bừa bãi được! – Tư Duệ nhoẻn cười chắc chắn.
- Ừm... được rồi! Vậy bây giờ, trở về nhà và mở trang thứ 100 ra, hãy dùng trí thông minh của mình để tìm thấy điều kỳ diệu. Chúc em may mắn! – Anh khẽ nhíu mày rồi lại ngồi bật dậy, lững thững bước đi trước khi chắp hai ngón tay lên trán để chào cô, biến mất vào ánh sáng một cách hững hờ...
" Trang thứ một trăm... cuốn sách Truy Hồi... dùng trí thông minh sao?... Nhưng mà mình ngốc bỏ xừ ý... " – Khẽ nhăn trán lại, cô lại thở dài, trước khi đứng dậy và quyết định trở về nhà.
Trở về nhà, cô cứ miên man nghĩ mãi về cái quyển sách ấy, rồi dường như còn chẳng bận tâm đến mọi việc kỳ lạ đang xảy ra trong nhà mình, Tư Duệ chạy thẳng về phòng và lục tung đống truyện tranh lên để tìm quyển sách.
A... đây rồi! Lẫn giữa đống truyện tranh và kẹt dưới quyển Do Rea Mon là cuốn sách kì bí mang tên " Người Truy Hồi " mà cô đã "vứt" tự bấy lâu nay không thèm ngó đến.
Vội vàng mở ngay trang thứ một trăm ra, quả nhiên Tư Duệ chẳng tìm thấy điều kỳ diệu nào cả! Chỉ là một trang giấy cứng như kiểu bìa sách, có vẻ to và dày hơn, trên đó còn chạm khắc những đường nét rất tinh xảo mang hình hai vị thiên thần đang nối tay nhau qua một chiếc vòng có hình thánh giá. Chính là chiếc vòng đó! Vòng của người Truy Hồi. Chợt giật mình khi nhìn thấy chúng nổi lên, hay là ấn vào thử nhỉ... mà nhỡ hỏng mất sách thì sao?!!!
Suy nghĩ một hồi, đắn đo lo lắng mãi, rồi cuối cùng cô cũng quyết định liều mình chạm vào thử, tuy lòng cứ run run vì sợ sách nổ! ( Bởi trong các bộ phim viễn tưởng mà cô thường xem, khi có một cái nút bí mật nào đó bất ngờ hiện lên thì chắc rằng đó sẽ là nút hủy!).
" Cạch! "...
" BÙMMMMMMMMMMM!!! "
Đó là tiếng nổ chợt vang lên trong-đầu-cô, khi nó bất ngờ nhìn thấy một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ bên trong quyển sách.
À không... mà không! Nói đúng hơn là phải từ bên trong chiếc vòng thánh giá mới phải! Nó đang tỏa sáng và khiến cuốn sách bất ngờ bay vút lên không một cách thần kì. Tư Duệ cứ trố mắt ra nhìn mà trực không chớp!
Rồi từ từ bay lên từ trong quyển sách đó là một thứ gì đó nho nhỏ, có phủ màu kim sa, vàng và chói lọi, lung linh nhưng bỏng rát. Sức nóng mà tỏa ra ngùn ngụt đến nỗi Tư Duệ có dùng phép cũng chẳng dám chạm vào. Cái gì thế nhỉ?!
Còn đang phân vân vì chưa biết câu trả lời... thì bỗng, từ đâu, một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó... dường như mách bảo con bé nên làm theo điều đó.
" Một cánh cổng thứ hai để mở ra số mệnh...
Chắp đôi cánh này để có một ước mơ...
Thiên thần hay trần thực?!
Con có thể chọn một điều để thành sự thật!
Hãy suy nghĩ và đưa ra quyết định sáng suốt.
Ánh sáng sẽ vụt tắt khi bắt đầu kiếp luân hồi... ".
Miên man lắng nghe cái giọng nói mơ hồ, đi sâu vào tiềm thức khiến Tư Duệ bỗng chốc mất hết lí chí. Từ từ, cô đưa bàn tay ra nhẹ nhàng đón lấy chiếc vòng, tưởng chừng như đang ham muốn lắm. Nhưng rồi, chợt dừng lại... bởi một giọng nói quen thuộc đang đan xen vào tâm trí... khiến từng ngón tay cô bất chợt rụt vào rồi nắm chặt cả bàn tay. Cô đóng sập quyển sách! Đó là giọng nói của bà Lý, bà đang ngăn cản cô... bởi một lý do mà cô biết rõ. Tất cả đều là vì Hạ Thiên, nhưng cô vẫn phải suy nghĩ kỹ!
Ừ thì... hạn thời gian vẫn còn một tháng nữa. Một tháng – chắc là đủ để cho cô suy nghĩ. Và cô vẫn cần phải tỉnh táo để suy xét cho thực hơn.
Thở vội vàng...
Ngày hôm nay Hạ Thiên chẳng có ở nhà, mà nếu để ý kỹ hơn thì ngay cả bà Lý hay mấy người giúp việc cũng chẳng thấy đâu. Căn nhà rộng lớn bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ lùng, vắng tanh vắng ngắt... sao mà đáng sợ thế nhỉ! Cái cảm giác một mình bơ vơ giữa khoảng trống vô định này... thật khiến cô phải rùng mình. Bất giác đứng bật dậy, cô vội vàng quơ lấy đôi dép pucca rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi ra phía hành lang và cứ thế miên man tìm kiếm mãi... Chẳng có ai cả, cho đến khi... cô chợt dừng lại trước một cánh cửa phòng mang tên " Bí mật ".
Bí mật à?! Làm gì có bí mật nào có thể ngăn cản Tư Duệ không ngừng bật mí trong khi nó đang ở ngay trước mặt mình như thế này được nhỉ! Vả lại, hôm nay Hạ Thiên cũng không có nhà nữa. Cái căn phòng mà anh cứ cấm cô mãi, không cho vào. Cô cũng đành chịu, nhưng mà hôm nay thì cô sẽ quyết không để yên đâu. Mạnh dạn mở cửa, cái tiếng kêu kẽo kẹt của căn phòng có lẽ đã đâu không ai vào khiến Tư Duệ khẽ sởn gai ốc. Thôi được rồi, lấy lại bình bĩnh, cô tiếp tục tiến tới... Và càng ngạc nhiên hơn khi thấy bên trong đó là cả một kho tàng sách vở.
Ừ thì nhiều thật đấy! Toàn sách là sách thôi, hết quyển to rồi đến quyển nhỏ, y như một thư viện lớn vậy! Bất ngờ choáng ngợp, cô chợt lững thững bước vào, trong đầu lan man suy nghĩ...
" Nhiều sách vậy mà anh ta lại cấm mình vào là sao?! Chẳng nhẽ... đây lại là sách cấm?!! "
Lê bước qua cuối dãy hành lang, cô để ý tới gian tủ đầy những là sách phép.
Ồ! Sách phép thuật, rồi cả sách dạy làm vua nữa, nhưng mà không có sách cấm! Nghĩ tới đây, Tư Duệ chợt đỏ mặt vì mình... hư quá!
Lon ton dạo bước trong căn phòng rộng lớn mà vẫn còn rất nhiều điều kỳ thú cô chưa khám phá đủ. Chợt, dừng lại bởi thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách treo vút trên cao tận tầng không lơ lửng kia. Là sách cấm chăng!!
Nhưng mà tại sao sách lại có thể bay được nhỉ?!.
" Ưm hưm... " – Lặng yên suy nghĩ một hồi, rồi cô cũng tự tìm ra cho mình được lời giải đáp. Chắc hẳn là thần chú bùa bay mà Hạ Thiên đã phù phép cho cuốn sách rồi! Chắc anh tính không để ai động vào cuốn sách này đây mà! Nhưng điều này nào có nghĩa lý gì đối với một con Quỷ biết bay... He he! Nghĩ thế, Tư Duệ liền tập trung suy nghĩ của mình rồi bay vút lên tầng không, nhanh chóng tóm lấy quyển sách rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhẹ như lông hồng.
" Hưm... My Diary. Nhật ký của anh ta chăng?! " – Tư Duệ thầm lẩm bẩm trong suy nghĩ, rồi ngẫm ngợi gì đó, cô quyết định liều mình mở ra!
Ý chà! Cái tội đọc trộm nhật ký của người khác là nặng lắm đó nha! Nhưng mà Hạ Thiên là chồng cô, nên chắc đọc thử để hiểu thêm cũng chẳng sao đâu nhỉ. Nghĩ vậy, cô liền hí hoáy mở ra đọc.
Và bắt đầu với những ý nghĩ đầu tiên kể từ ngày gặp cô, của Hạ Thiên.
Cô Dâu Qủy
Bước vào đi... cánh cổng địa đàng...
Sẽ dễ dàng... nếu không suy nghĩ...
Trở lại làm người, hay biến thành ma?!
Muốn ở bên Hạ Thiên, hay về với gia đình?!
Chỉ một lựa chọn thôi. Hãy sẵn sàng!
Lật những trang giấy đầu tiên ra để bước vào một thể giới nội tâm diệu kỳ.
Để đọc được những điều mà Tư Duệ chưa từng nghĩ tới.
Những cảm xúc khó hiểu mà anh ta chưa bao giờ bộc bạch với một ai của... "ông chồng"!
Ngày thứ nhất...
Cái con nhóc ngốc này! Vì lý do quái gì mà mình phải lấy nó nhỉ! Thật đúng là phiền phức! Loại con gái nửa mùa, lúc nào cũng tỏ vẻ rằng mình còn trinh trắng khiến mình phát ói. Thật muốn tống khứ nó đi quá... nhưng vẫn phải giữ lại... chỉ vì một khế ước...
He he, tối nay con nhỏ này đi tắm. Ít ra ta cũng phải gỡ lại chút đỉnh mới được. Ngồi chờ nó tắm xong rồi ta sẽ giở trò " đồi bại ". Hê hê, dù sao thì mình cũng đã là chồng nó rồi mà, đêm nay là đêm tân hôn, ngại gì chứ!
Ôi trời! Nhưng mọi chuyện thật chẳng dễ dàng khi nó lại đeo một chiếc vòng thánh giá! Cái hình thánh giá chết tiết ấy khiến cơ thể mình bỗng nhiên lại bị tê liệt! Chết tiệt! Chắc chắn nó là Thiện Quỷ, quái thật! Sao lại không phải là Quỷ luôn đi chứ! Như Hi Văn ấy! Mà thôi... lượn về phòng cái đã!.
Tiếp tục nhẫn nhìn và cố gắng giữ bình tĩnh để lật sang trang thứ hai.
Ngày thứ hai...
Con nhỏ đó muốn đi học. Mình biết vậy và mình đã để cho cô ta đi. Phiền phức thật! Thế nào tới trường cũng gây rắc rối cho mình coi mà xem! Nhưng thôi, dù sao cũng không thể để mang tiếng cho cô ta là người vợ thất học được. Đại nhân đây đành ra tay làm chút việc thiện để tích đức vậy!
Oài! Mà tích đức sao?! Cái khái niệm này nghe hơi bị nghịch lý đối với giới Quỷ đấy nhỉ! Nếu mà đám lâu la vô tình nghe thấy thì chắc tụi nó cười nhạo mình chết mất! Thôi bỏ đi... Cáu nhất vẫn là "cái thằng ranh" đó! Tên dở hơi lúc nào cũng bày đặt mặc đồ trắng nhìn phát ghét. Mà tại sao nó lại dám lân la lại gần người đã có "chồng" rồi cơ chứ! Cho dù cái con nhỏ đó cũng chẳng là gì quan trọng đối với mình thì cũng không thể để nó tung tăng đi lại với thằng khác ngay trong trường như thế được. Thật là mất mặt! Vả lại... cái tên đó cũng không đơn giản...
Với một cái lý lịch đáng ngờ và vô cùng bí ẩn như thế thì cũng phải để phòng.
- Đọc đến đây mà Tư Duệ khẽ cười phì, thì ra cái ngày hôm nay anh bỗng dưng nổi quạu là vì như thế. Vậy là cái lúc đó... cô cứ ngỡ... là anh đã ghen cơ đấy! He he!
Tiếp tục hứng chí mở sang trang tiếp theo để xem anh còn càu nhàu điều gì về mình nữa nào!
Ngày thứ năm...
Yà! Không hiểu là con nhỏ đó đang nghĩ mình là ai nữa mà nó dám mở lời mời mình đi diễn kịch cơ chứ! Thật ngốc nghếch! Chẳng lẽ một "vị đế vương" như mình mà lại có thể "hạ cố" xuất hiện giữa chốn đông người và làm trò như những tên hề mua vui như thế! Đùa đấy à... Vậy mà! Mình vẫn phải làm thật!
Nhưng cái con nhỏ Hi Văn ấy cũng thật là xảo quyệt. Đã nói là không được động đến "cô ta" nữa rồi... Nó coi lời nói của mình là gì chứ! Muốn làm phản à! Cho dù có là " em gái " đi chăng nữa thì cũng thật quá mức. Và việc kết liễu con rồng yêu quý của nó chỉ vì sự ngu ngốc khi giấu chiếc vòng trong trái tim nó cũng thật chẳng quá đáng đâu! Không có sự tha thứ dành cho kẻ phản bội, đó là luật lệ trong " thế giới của mình ".
Mà "con nhỏ đó" cũng thật ngốc! Sao nó dám ôm mình trước biết bao nhiêu là người ngay giữa trường như thế chứ! Còn gì là thanh danh... Chẳng nhẽ nó nghĩ nụ hôn ấy là thật sao?! Ngu ngốc, đã quá hạ cố để chữa lành vết thương cho nó bằng cái cách " độ lượng " như thế rồi! Nhưng dù sao... mình cũng không muốn để nó bị thương tích gì...
- " Anh ta không muốn mình bị thương sao?!
Hạ Thiên đã từng có suy nghĩ như thế à?! " – Chỉ nghĩ tới đây thôi, cô đã chợt cảm thấy ấm lòng. Mặc dù chỉ ngay trước đó có vài giây thôi, cô đã cảm thấy vô cùng bức xúc khi đọc mấy cái dòng trên!
Ngày thứ sáu...
Hôm nay, theo như đã hẹn, mình và con nhỏ đó lại cùng sánh bước trên thảm đỏ nhà Mr.X để tham dự buổi party đúng như một đôi vợ chồng. Kể cũng mệt vì cái con nhỏ ú ở này chẳng biết khiêu vũ là gì cả. Nhưng đúng là... hôm nay... nó rất xinh! À! Mà không có ý khen ngợi gì nó đâu nhé! Chỉ là trông " khá ổn " hơn cái vẻ thường ngày lếch thếch của nó thôi. Hèm...
Mà cũng thật không thể hiểu nổi là cô ta đang nghĩ cái quái gì nữa! Sao có thể liều mạng hi sinh sự sống của mình để cứu lấy một hồn ma cơ chứ?! Chẳng phải cứ để cho cái đoàn tàu ấy đâm vào con bé Tiểu Anhgì đó thì nó sẽ mất hồn và tan biến luôn sao?! Thế mà cô ta vẫn cứ cứng đầu... lao tới.
Mà nói đi cũng phải nói lại, không chỉ mình cô ta ngốc, chính mình cũng ngốc. Chẳng hiểu lúc ấy mình đang nghĩ cái gì nữa mà lại dám liều mạng để lộ thân phận để cứu lấy hai con nhỏ ngu ngốc ấy nhỉ! Mình không biết... không biết là tại sao lại có những cảm xúc đó. Nhưng lúc ấy, khi thấy con nhóc lao thẳng vào đường ray, mình đã thoáng sợ, sợ cái cảm giác sẽ mất nó... Tự dưng lại cảm thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay. Vậy đấy! Biết trước là sẽ đau mà vẫn đành phải làm.
- Đọc xong đoạn này mà thấy anh ta thật lạnh lùng. Sao có thể nghĩ là cứ để cho đoàn tàu ấy đâm chết hồn ma đó là xong chứ! Cho dù nó có là hồn ma... nhưng chắc chắn vẫn cảm nhận được nỗi đau. Vì Tư Duệ cũng đã từng như vậy.
Nhưng, nhưng không hẳn là mãi thế. Dường như trong tâm trí của Hạ Thiên đã có chút sự thay đổi khi anh nói " thấy nó thật dũng cảm và mình cũng không thể khoanh tay ". Thế là cũng có chút sự thay đổi cho tấm lòng nguội lạnh của anh rồi! Chẳng phải một con Quỷ thì chẳng bao giờ biết nghĩ cho ai hay sao?!
Và Hạ Thiên đã làm ngược lại...
Ngày thứ bảy...
Hôm nay mình đã hứa là sẽ cùng con bé đó đi chơi, còn địa điểm ở đâu thì tùy nó chọn lựa. Thế mà... Ối zời ơi!! Hết chỗ hay sao mà nó phải dắt mình đến cái chợ hôi hám đấy hả trời! Đồ đạc thì toàn những hàng cũ rích và đồ nhái hiệu từ khắp mọi nơi đổ về. Chết mất! Nhà mình có thiếu tiền đâu mà nó phải thích vào đây để mặc cả! Chưa kể con nhỏ đó chỉ biết nói mồm, mới có gặp ông bán hàng chém giá một tí mà đã chạy mất dép rồi! Hừm! May mà có đại nhân đây mở lòng nhân từ... nhưng cũng phải khắc vài dòng chữ trêu nó mới được. Dù sao thì cũng không muốn nó sau này chạy mất khỏi vòng tay mình...
Mà cái khu chợ búa này cũng thật tệ! Đồ ăn thức uống gì mà lục đục như cái bát mì hủ hủ... gì đó của con nhóc. Hơi người thì chen nhau tấp nập, chắc chút khí trong lành ở đây cũng không giữ nổi quá! Duy chỉ có mỗi món kẹo hồ lô hấp dẫn của mình là ngon nhất thôi à! Thế mà cái con nhỏ ngu ngốc đó lại cứ nói rằng đây là thứ đồ ngọt lợ... mình ghét nó!!
Tới rạp chiếu phim là lúc mình biết được " bộ mặt thật – ngốc nghếch " của con nhóc này. Nó xem phim ma, không những không sợ mà còn thương xót cho con ma xấu số, bởi con ma đó cũng có thân phận hẩm hiu như nó. Mỗi tội, người đâu mà ngốc đến nỗi muốn khóc cũng chẳng dám thể hiện ra. Biết vậy, mình đành hỏi:
- Yà! Con sâu ngốc kia! Muốn khóc thì cứ khóc đi, sao phải cố nhịn như thế hả?!
Thế mà... biết nó nói gì không?!
- Hức! Không khóc đâu! Khóc làm nhòe mascara xấu lắm!
Ôi chết mất! Lúc đó chỉ muốn phì cười mà cũng chẳng xong. Nhìn cái bộ dạng mếu máo của con nhóc đó mà tếu không chịu được. " Không biết là nó ngốc thật hay dễ thương nữa! ".
- Dừng lại, dừng lại ở đoạn này. Tim cô ngừng đập. Anh ta từng nghĩ mình dễ thương à?! Hay là ngốc nữa...
Nhưng mà... Không biết! Chỉ biết là rất thích thôi! Cái lúc đó có suy nghĩ gì mấy đâu. Thế mà lại được khen là dễ thương!
À mà sao mình lại phải vui nhỉ?! Sao lại vui chỉ vì một vài lời nói bâng quơ của anh ta cơ chứ!! Biết thế... nhưng mà mình vẫn cứ vui.
Gặm nhấm cuốn sách đến hết cả một buổi chiều, cuối cùng, cô cũng đã đọc tới được những dòng cuối. Những dòng mà khiến con tim bị lay chuyển và lệch hướng nhiều nhất. Dường như mọi suy nghĩ đều bị xáo trộn và khiến cô hoang mang.
Ngày cuối tháng...
Cuối cùng thì con nhỏ đó cũng hành động. Thật không thể tin là nó dám phản lại mình. Thật không thể tin là đứa em gái bé nhỏ ngày nào đã thực sự trở thành một con Quỷ độc ác. Chỉ vì sự khoan dung và quá tin tưởng đến nỗi giao hết quyền hành điều khiển thế giới ma vào tay nó suốt thời gian qua... đã gây nên tai hại. Mà cũng không hoàn toàn trách được nó. Chẳng phải mình đã quá buông thả hay sao?!
Dành quá nhiều thời gian cho " con người " ở thế giới thực. Nhưng mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Ít nhất là bây giờ! Bởi... con người đó... trong tim... nó đã chiếm một vị ý yên định rồi. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ lay chuyển được. Nhưng việc để nó chìm sâu là điều không thể tránh. Có lẽ sẽ đau đớn, và cái cảm giác này là chưa từng trải qua. Mình không biết nó sẽ như thế nào. Nhưng mình sẽ cố gắng để sẵn sàng đối mặt. Dẫu vẫn biết, có một ngày, cô ấy sẽ ra đi...
Sợ cái cảm giác đó.
Một con Quỷ chưa từng biết sợ.
Thật ngu ngốc khi ban đầu đã quyết định thực hiện chuyện này.
Phải chăng là một mối nhân duyên khó tránh?!
Dẫu vẫn biết là chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu...
Dẫu vẫn biết là có một ngày, cô ấy sẽ phải quay lại thế giới thực của mình...
Nhưng...
Nhưng vẫn không muốn... Vẫn đau.
Cầu mong cho cô ấy sẽ thật căm hận.
Nếu phải vô tình bắt gặp cái nhìn căm hận ấy... có lẽ, mình sẽ bớt hối hận đi đôi chút.
Mình không muốn cô ấy phải dính vào cuộc chiến tranh phi nghĩa. Nếu bây giờ lôi cô ấy vào cuộc, chắc chắn sau này sẽ còn đau đớn hơn rất nhiều.
Có lẽ như thế sẽ là tốt hơn chăng?!
Đau đớn một hồi rồi tan biến. Rồi thời gian sẽ giúp làm liền vết thương lòng mà thôi. Một lời tạm biệt cũng không thể nói. Phải chăng như thế là quá tàn nhẫn?!
Không, một con Quỷ như mình thì không được biết hối hận vì " tàn nhẫn " là gì!
Mọi chuyện đã qua, hãy để nó qua.
Ký ức phải phai nhòa...
Bần thần đóng cuốn sách lại, cả người Tư Duệ đờ ra và gần như chết đứng. Nước mắt cứ tuôn trào mà không hiểu vì sao...
Sao cô lại khóc...
Sao cô lại đau lòng...
Sau con tim như muốn thắt nghẹn...
Và từng nhịp cứ muốn rời ra muôn mảnh...
Thật không thể tin được là anh ấy đang bảo vệ mình.
Thật không thể tin được là mình đã giận hờn anh.
Thật không thể tin được là mình đã làm tim anh đau...
Thật không thể tin được...
Mọi chuyện lại đổ vỡ ra như thế này.
Nếu cái sự thật ấy cứ được giấu kín mãi thì sao?!
Nếu mình cứ căm giận anh ấy mãi và không bao giờ nghĩ tới chuyện tha thứ.
Nếu... nếu sau này gặp lại, mình sẽ thực sự nhìn anh bằng ánh mắt căm thù.
Không thể tin được rằng nếu có ngày ấy!
Và nó sẽ không bao giờ xảy ra! Cô tin chắc thế.
Đặt hai cuốn sách lên bàn cân đong đếm của trái tim, Tư Duệ đang đắn đo giữa hai sự lựa chọn.
Một, là ở lại.
Hai, là ra đi.
Ra đi chăng?!
Ra đi là từ bỏ tất cả!
Một cơ hội sống, một gia đình, một mái ấm mà cô đã hằng mong ước bấy lâu nay.
Liệu mục đích sống của cô là gì?!
Cái mục đích mà khiến cô đã phải gian khổ và cố gắng truy bắt mọi vong hồn suốt mấy tháng qua?!
Mục đích... Không! Cái mục đích ấy đáng được gạt bỏ.
Để... " Em chọn anh. Hạ Thiên ạ! ".
Đặt quyển sách mà Tử Văn đã tặng xuống, cô nhẹ nhàng nâng lên cuốn nhật ký của Hạ Thiên và ghì chặt vào trong lòng. Vội vàng đi tìm đường giải quyết.
Bao trùm ngôi nhà là một vùng bóng tối, ánh sáng không còn và chỉ còn lại một màu úa đen. Sau khi Hạ Thiên đi, có lẽ tất cả mọi người cũng trở về thế giới thứ ba – ngôi nhà thực sự của mình để đón đầu với một cuộc chiến mới – cuộc chiến giữa những con Quỷ cầm quyền trong bóng tối.
Càng nghĩ, Tư Duệ lại càng lo sợ khi bước đi trong những dãy hành lang đen tối và sâu hun hút, không có lấy một vệt ánh sáng. Hoảng loạn chạy vội ra khỏi căn nhà, lúc này, cô mới phát hiện ra tất cả đã trở về nguyên dạng của nod, đúng với ý nghĩa của một " lâu đài ma "!. Vội vã đi tìm bà Lý, người mà duy nhất bây giờ con bé có thể nghĩ tới để trông cậy. Nhưng liệu bà đã đi chưa nhỉ?! Đi cùng " bọn họ " ấy?!
Chắc là chưa. Bởi bà là quản gia của ngôi nhà, là người coi giữ và bảo đảm sự an toàn luôn hiện hữu ở nơi đây mà!
Nhưng, liệu bà đang ở đâu nhỉ?! Ở đâu trong căn nhà mà mình có thể dễ dàng tìm thấy?!
Phải mất vài giây để chìm mình trong những suy nghĩ miên man, cô mới chợt giật mình và nhận ra nơi cần đến – " giàn hoa hồng leo phía sau khu nhà ". Chỉ nghĩ vậy thôi, cô đã vội vàng rảo bước.
Nhanh chóng chạy ra phía sau khu nhà, mong có thể tìm thấy bà Lý để tìm đường giải quyết. Nhưng, thật sững sờ, trước những gì mà cô đang chứng kiến, trước những gì mà cô nghĩ rằng chúng mới chỉ vừa xảy ra.
Bởi, giàn hoa hồng kia, chỉ mới ngày hôm qua thôi, chúng còn rất tươi xanh và xinh đẹp... Vậy sao, chỉ qua một ngày, tất cả đã trở nên như thế này! Không còn là màu hồng nữa, chúng đã trở thành màu đen. Một màu đen tàn úa, một màu đen ghê sợ bao trùm khắp cả căn nhà bởi những cành hồng đang leo chi chít. Có lẽ chính chúng đã làm mất hết ánh sáng bên trong.
Kinh khủng quá! Vội vàng ngước qua bà Lý, bà vẫn đang cặm cụi ngắt những cành hồng một cách thản nhiên và nhẹ nhàng bỏ vào giỏ. Có thể trang trí gì bởi những thứ này nữa sao?!
" Chúng chưa chết... " – Tiếng của bà Lý bất ngờ cất lên khiến cô giật bắn cả mình, bần thần quay lại và từ từ bước tới, cô bắt đầu lắp bắp.
" Hơ... Bà Lý... Sao... sao cơ ạ!! " – Tư Duệ vẫn tròn xoe mắt khi thấy bà đang chăm chú nhìn ngắm những cành hồng đã chuyển màu đen úa. Lòng lan man mà sao chẳng hiểu gì.
" Chúng vẫn chưa chết. Mọi vật đều có thể chết, nhưng hy vọng thì không bao giờ. Một ngày nào đó, có thể hy vọng của con sẽ bị dập tắt. Nhưng chỉ cần một chút lòng quan tâm và sự chăm sóc, một chút niềm tin đặt vào những gì mà con mong đợi, chắc chắn, một ngày nào đó, những mầm cây này cũng như hy vọng kia cũng sẽ được thắp sáng thôi! ".
" Vậy... một chút niềm tin đó... có thể thắp sáng cả trái tim đã bị khép kín chứ?! " – Cô rụt rè hỏi, dường như còn chưa chắc chắn vào những gì mà mình có thể làm.
" Chắc chắn là sẽ được, nếu sự quan tâm đó được xuất phát tự tấm lòng. Ta tin là trái tim của con có thể làm nó ấm! " – Bà Lý cười hiền hậu, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tư Duệ, dẫn dắt đến cánh cổng diệu kỳ.
Dừng lại trước một cánh cổng có màu đen xám, dường như nó cũng giống như cánh cổng chuyển sinh mà trước kia cô đã từng được thấy. Nhưng có lẽ là nhỏ và... đen đúa hơn rất nhiều! Từ bên trong ấy là một luồng âm khí tỏa ra ngùn ngụt vô cùng đáng sợ, như muốn cuốn lấy những tâm hồn còn đang do dự giữa sự sống và cái chết. Chắc chắn là " nó " đang rất muốn lôi kéo lấy linh hồn của cô. Nhưng mà cứ từ từ, dù sao thì " chị " cũng sẽ sớm vào với " các em " thôi mà!
Nhìn " dòng hồn " màu xanh lạnh ngắt đang trôi nổi phía trong cánh cửa kia, Tư Duệ khẽ rùng mình vì không thể ngờ... phía dưới những bậc cầu thang, bên trong nhiều căn phòng bí mật, và tiến tới cuối cùng lại dắt xuống nơi đây – dưới đáy của căn nhà là một tầng hầm ma quái, nơi ngăn cách giữa sự sống và cái chết bằng "cánh cửa sau" của Địa Ngục.
- Sao lại... những hồn ma đó là sao hả bà Lý?! Nơi đây không giống những gì mà con tưởng tượng!
- Ừm. Tất nhiên rồi! Bởi đây là " cánh cửa sau " của Địa Ngục. Nó không phải là cổng chính vì tình hình chiến sự dưới đó hiện giờ rất bất ổn. Có thể con sẽ bị bắt mà không biết rằng mình đang ở trong tay ai. Hầu như quyền kiểm soát hiện giờ ở thế giới Ma là của Hi Văn. Con nhỏ đó rất hiểm ác nên ta phải cẩn thận...
- Vậy... chẳng nhẽ cánh cửa này thì không nguy hiểm ạ?! – Tư Duệ nhăn nhó khi thấy những hồn ma đang bay lượn phía dưới kia. Nhảy vào chỗ này thì chỉ có mà chết chắc!
Bà Lý chợt khựng lại, rồi bà cũng nhìn xuống phía dưới, khẽ tái mặt và tặng ngay cho Tư Duệ một nụ cười nhăn nhó.
- Chắc không hẳn. Nhưng có lẽ nếu đi bằng đường này, sẽ nhanh hơn và bớt nguy hiểm nếu con có thể cố gắng!
- Cố gắng sao ạ?! Vậy nếu con không thể cố gắng?!
- Thì con sẽ trở thành một trong những hồn ma kia. Đám hồn ma phế thải không được hồi sinh cũng như siêu thoát, chúng sẽ bị luẩn quẩn muôn kiếp ở trong dòng sông ma này mà thôi. – Mom nói, mặt vẫn thản nhiên mà không gợi một sợi lo lắng.
" Đỡ không nổi rồi! " – Tư Duệ thầm lẩm bẩm, nhưng rồi đã quyết định thì cô sẽ làm, cô liền gật đầu rồi không do dự đáp – " Con sẽ làm! ".
Nở trên môi bà Lý là một nụ cười mãn nguyện...
Mạnh dạn bước ra phía trước, ánh mắt rung lên khi nhìn thấy những linh hồn đang bay lượn, cô lo sợ rằng rồi mình cũng giống như chúng. Nhưng không! Phải gạt đi mau những cái suy nghĩ hèn nhát vớ vẩn ấy, cô phải bước qua để thực hiện ý nguyện của mình. Ý nguyện mà cô đã hứa với bà Lý rằng mình nhất định sẽ làm được!
Một bàn chân đặt xuống...
Rồi cả người cũng lướt qua...
Tư Duệ đã thực sự trầm mình vào dòng sông Chết...
Liệu cô có thể vượt qua?!
Sau khi Tư Duệ đi, bà Lý chỉ biết lặng yên nhìn lại, lòng tuy có chút mơ hồ lo sợ nhưng thực sự rằng bà vẫn tin tưởng rằng cô có thể làm được. Bà tin vào nghị lực của cô ngay từ khi bắt gặp ánh mắt lần đầu. Bỗng, có một giọng nói trầm bổng của một ông già râu trắng tóc bạc phơ từ đâu xuất hiện khiến bà giật bắn cả mình quay lại.
- Liệu con bé có thể làm được không nhỉ?! – Bụt khẽ vuốt bộ râu đã chẳng còn mấy sợi của mình, uốn quăn lên rồi xoáy tròn trong những ngón tay mà phân trần nghi hoặc.
- Yaaa! Ông xuất hiện từ bao giờ thế hả! Ít nhất thì cũng phải đánh động một tiếng chứ! Cứ lập lờ như con ma ý! – Bà Lý tức giận hét toáng vào mặt Bụt.
- Yà! Tôi là Bụt, không phải là ma nha! Đừng có mà nhầm "hàng"! – Bụt khẽ nheo mày rồi nháy mắt kiểu lãng tử.
- Mặc kệ ông! Không đi mau tôi đá ông vào cùng dòng sông Chết bây giờ!! – Bà Lý ngước ánh mắt ma quái đằng đằng sát khí của mình qua nhìn Bụt, vẻ muốn giết chết ngay không cho sống.
- Ầy ầy... làm gì mà nóng thế... dù sao chúng ta cũng là...
- Là cái gì mà là... Biếnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!
Trở lại dòng sông Chết, Tư Duệ đang chìm mình trôi nổi trong đám hồn ma và cố gắng thoát ra bằng mọi hy vọng của mình.
Cô cố với... cố với tới cánh cửa bên kia... cánh cửa của Địa Ngục... cánh cửa sẽ mang lại cho cô một "cuộc sống" mới!
Nhưng, dường như mọi sự là vô vọng... khi mà toàn thân thể đang nát vụn ra vì tà khí. Tà khí xung quanh Tư Duệ quá nặng đến nỗi cô có cố gồng mình như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào kháng cự nổi. Cô đang già đi... trông thấy!
Mọi vật đều lu mờ trước mắt cô và cánh cửa cũng trở nên xa vời, cô đang già, với những nếp nhăn đã bắt đầu nảy nở trên khuôn mặt, cả cơ thể teo tóp và trở nên yếu đuối. Cô quá yếu để có thể với tới, chặng đường còn dài nhưng sức lực đã chẳng còn. Cô đang biến thành một bà già chỉ sau vài giây lo sợ.
Đúng rồi! Không được lo sợ!! Sức mạnh niềm tin sẽ làm nên chiến thắng.
Nghĩ vậy, Tư Duệ liền nhắm chặt đôi mắt và mở rộng trái tim, không được nhìn những thứ xung quanh thì sẽ tránh được sự lo sợ. Chính nỗi bất an đã khiến cô trở nên mau già. Đó là điều cấm đoán không được xảy ra khi bà Lý đã dặn.
Không được tin vào điều thất bại, chỉ được hướng tới sự thành công. Và cô đã làm được.
Nắm chặt đôi tay mình bao quanh chiếc vòng ma thuật, vẫn là chiếc vòng thánh giá nhỏ bé ấy những đã cứu lấy Tư Duệ không biết bao nhiêu lần. Và lần này, cũng không phải là ngoại lệ. Một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ánh hào quang bất ngờ bao quanh lấy cơ thể, như tiếp thêm sức mạnh cho cô và xóa mờ những nếp nhăn. Cô đã trở lại là mình, một Hàn Tư Duệ đầy sức sống. Nhanh chóng thoát khỏi dòng sông này, bằng niềm tin chiến thắng của mình, cô bay vút ra ngoài chỉ trong vài giây lát.
Và cô đã thoát, đã trườn lên trên và bước tới một thế giới mới.
Thế giới của loài ma với bao điều xa lạ.
Nhưng chẳng phải chờ Tư Duệ cần khám phá. "Điều mới lạ" đã ngay lập tức xuất hiện và đón chào cô bằng một ngọn Song Giáo. Trước mặt cô là hai con Quỷ với hình hài bặm trợn đang giơ ra những ngọn giáo vô cùng sắc nhọn mang mùi âm khí và ánh mắt giương lên như chỉ muốn đâm ngay tới cô. Thật đáng sợ!
"A ha! Xem chúng ta bắt được gì này! Một con người chăng?! " – Tiếng hai chị em nhà nữ quỷ bất ngờ vang lên, kéo tuột cô ra khỏi những dòng suy nghĩ mơ hồ. Liệu hy vọng có lại bị dập tắt?!.
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Cô Dâu Qủy
Tới tìm Hạ Thiên...
Nhưng phải làm khổ sai sao?!
Hai con Quỷ...
Có lẽ chúng không hoàn toàn độc ác.
Nhưng đôi lúc vẫn là quá dã man!
Dường như chết đứng khi đón nhận những mũi giáo kia, Tư Duệ đờ cả người đến nỗi bần thần buông tay... vô tình suýt rơi trở lại. Còn đang choáng váng chẳng biết làm sao thì một bàn tay từ đầu với tới, tóm chặt lấy tay cô và tặng cho một nụ cười thật hiền hậu!
" Ôi đẹp quá! " – Tư Duệ khẽ thốt lên trong lòng mình như vậy khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia.Nụ cười đó khiến cô cảm thấy ấm lòng! Bồi hồi rung động, chẳng nhẽ ở thế giới này mà cũng có một con Quỷ " thánh thiện " đến vậy sao?!
Cô ta cứu mình. Mà cô ta là ai?! Còn cái cô gái dữ tợn vẫn đang chĩa mũi giáo vào mình ở đằng kia nữa?! Nhìn họ giống chị em.
Ừm. Mà hình như là chị em thật!
Một tiếng động mềm mại bất giác vang lên khi bàn tay cô ta đột ngột chạm vào ngực cô, bất ngờ bóp cái " nhóp ". Tư Duệ chợt giật mình khi nghe tiếng cô gái thốt lên kinh ngạc.
- Lyaaaa!! Thật không thể tin được!! Ngực cô ta to hơn em!! – Tiếng cô gái đó thốt lên trong kinh ngạc cùng với đôi mắt mở to và vẻ mặt bực mình.
Tuy nhiên, dường như còn chẳng thèm để ý đến những điều vớ vẩn ấy, cô chị với chỏm tóc cao vút như cây cau vẫn bình thản mà xua tay cười khẩy.
- Xùy! Điều đó thì có gì lạ! Ngực em vốn phẳng lì...
Nghe chừng có vẻ tức tối lắm, nhỏ em liền thét lên gay gắt!
- Lyaaa!!! Nhưng ngực cô ta còn to hơn chị mà!!
Lời nói này khiến Lya chợt giật mình tái mặt, nhỏ vội xoay cây gậy Giáo Bạc của mình cái vút sang một bên rồi vội vàng tiến tới, bóp mạnh vào ngực Tư Duệ khiến cô giật mình!
- What!! Cái quái gì thế này!! Làm sao một con người lại có thể quyến rũ hơn chúng ta!! Thật không thể chấp nhận được!! Giam cô ta vào Ngục Tối!! – Lời nói của Lya vang lên như sấm rền, đó là một mệnh lệnh hết sức đột ngột chỉ vì ghen tức!
Giận đến tái mặt, hết bị cô em rồi đến cô chị " sờ mó ". Thậm chí Tư Duệ còn chưa nói được tiếng nào thì đã nghe tin mình bị tống vào ngục tối chỉ vì tội " ngực to hơn hai bà đó ". Điên mất!
Nhưng, ngay khi nó còn chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ Mya đã vội chạy ra ngăn chặn lại cái mệnh lệnh ngu ngốc đó. Con nhỏ nhắng nhít kêu lên thống thiết.
- Không thể nào! Chị à! Cô ta là một còn người mà... – Hướng ánh mắt rưng rưng lên nhìn chị mình, nhỏ trân trối.
- Hừm... Là người thì đã làm sao?! – Chỉ khẽ quay lại lườm, cô ta vẫn lạnh lùng như thế.
- Thì... người mà!! Ở thế giới Địa Ngục của chúng ta chưa từng có một con người!! Chị không muốn biết tại sao cô ta lại xuống được đây khi vẫn còn sống sót hay sao?!! – Nhỏ rít lên vẻ háo hức, như thể chờ đợi lời đồng ý.
Khẽ nheo mày, Lya trầm ngâm quay lại, rồi dường như cũng có vẻ khó hiểu, nhỏ cúi đầu xuống và nhếch môi hỏi con bé.
- Yà! Sao mà xuống được đây vậy?!
Tư Duệ khẽ lùi lại khi cô ta đang áp sát mình quá.
Cô chợt chau mày để suy nghĩ cho kỹ càng hơn – " Tại sao mình lại phải nói cho cô ta biết nhỉ?! Đã biết rõ gì về nhau đâu?! Nhỡ đâu cô ta lại là người của kẻ địch. Thật không thể dễ dàng như thế được. Phải cận thận thôi. Thà cứ im lặng là thốt nhất! " – Nghĩ vậy, cô liền nín bặt, và quyết định không trả lời. Đã xuống dưới đây rồi thì có lẽ cô sẽ phải trá hình thành một người ít nói, không thì sẽ lộ mất!
Chẳng trả lời, Tư Duệ vẫn im lặng và dường như kiên quyết cứng đầu.
Nhỏ Lya thở dài, rồi bất ngờ gắt toáng lên như thể tức giận lắm rồi!
- Hừ... thật không thể tha cho nó được nữa! Nhét nó vào Ngục Tối!
- Không... đừng mà chị! Em có ý này hay hơn! – Nhỏ Mya nhíu mày, lại một lần nữa nó đã cúi mình cầu xin cô chị để khỏi " làm hại " đến Tư Duệ.
Nhưng còn chính cô ta có làm hại Tư Duệ không thì lại là điều khó tưởng.
Dừng lại trước một cánh cửa diệu kì, nó được chắp lại với bởi những ô màu đen trắng đan xen nhau khin khít và dường như chẳng có đường để mở. Vậy mà, chỉ sau một cái ấn nhẹ lên cửa nút bí mật nào đó, tất cả những ô màu đen trắng ấy đều chợt lùi dần về phía sau và áp sát vào hai phía thành tường như họa tiết trang trí.
Tư Duệ trố mắt nhìn và bần thần bước tới, dường như còn choáng váng hơn khi nhìn những gì sắp thấy.
Đó giống như là một bàn cờ khổng lồ được xây trên mảnh đất của quỷ Nham Thạch. Ngay phía dưới kia thôi, những kẽ rãnh dành cho kẻ không may bị rơi xuống đó, những con quỷ Nham Thạch vô định hình vẫn luôn chờ đón, nhìn chúng nóng và dường như khiến ta tan xác ngay được.
Sợ quá! Tư Duệ vội vàng lùi lại, miệng lắp bắp mà mồ hôi trực chạy đầm đìa... một phần vì sức nóng.
- Cái quái gì vậy?!!
Từ phía trên cao, giọng cái Mya hắt xuống, không hiểu cô ta đã yên vị ở trên đó tự khi nào, nơi điều khiển và quan sát mọi vật xung quanh như thể khán đài trường đấu vậy!
Ngồi vắt vẻo trên một khung thành lơ lửng phía trên cao để có thể ngắm nhìn mọi vật cho bao quát, Mya chợt bấm mạnh vào một cái nút nào đó phía trên bàn điều khiển khiến cho mặt đất bỗng dưng rung chuyển và mặt bàn cờ đột ngột hiện lên những ô đầu lâu màu đen trắng. Chúng có hai màu, đen và trắng. Rất nhiều, toàn là đầu lâu người. Thật đấy!
Tư Duệ ngỡ ngàng, dường như sững người, cô tái mặt khi thấy mình đang đứng giữa đống đầu lâu, xung quanh là một mùi của máu đang nóng lên vì nham thạch. Kinh khủng quá! Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi. Cô sợ máu.
- Các cô đang làm cái trò gì vậy! Mau đưa tôi ra khỏi đây!!!
Ngay khi tiếng gắt của Tư Duệ vừa chấm dứt thì cũng là lúc Lya đột ngột xuất hiện, nhỏ trừng trừng đứng trước mắt Tư Duệ và lạnh lùng nhìn , nói một cách nghiêm túc.
- Cô không được đi đâu hết. Không muốn vào Ngục Tối thì phải ở đây, chơi trò này với bọn tôi. Con người ạ!
- Cái gì?! Đây là một trò chơi?!
- Mỗi đầu lâu là một quân cờ. Tôi chọn cờ đen vậy nên cô sẽ phải là cờ trắng. Chúng ta sẽ chơi dựa trên số cờ này, và mỗi lần thua sẽ là một lần các quân cờ của đối thủ bị ăn, điều đó đồng nghĩa với việc linh hồn tượng trưng cho mỗi quân cờ sẽ bị biến mất, mãi mãi không được siêu thoát, đương nhiên là bị ném xuống vực kia. Còn nếu thắng, tùy ý cô. Cô có thể cho chúng sống lại, siêu thoát, hoặc chuyển sinh.
Lời cô ta nói ra... lạnh như băng giá. Có thể coi mạng sống của người khác rẻ mạt thế được sao?! Chỉ như những quân cờ. Thắng thì sống, thua thì biến mất. Thế mà được sao?!
- Không chơi... – Tiếng Tư Duệ khẽ lầm bầm...
- Cô nói cái gì cơ?! – Giọng Lya vang lên một cách khó chịu.
- Tại sao tôi lại phải chơi cái trò man rợ này với các cô cơ chứ! Cho dù có là loài Quỷ thì cũng không được đối xử như thế này chứ! Các cô nghĩ mình là ai mà lại hành động tàn nhẫn như vậy hả! Nói mỗi quân cờ là một linh hồn đúng không?! Linh hồn cũng biết đau. Mọi linh hồn đều muốn được " sống ". Tại sao cô lại nói " không cho siêu thoát " dễ dàng như thế hả!! Cứ thử đặt mình vào vị trí đó đi!! – Tư Duệ nói mà như hét toáng lên trong giận dữ, vì bản thân mình cũng là một linh hồn nửa " được sống ". Cô biết, cái cảm giác chơi vơi giữa hai thế giới ấy là thế nào...
- Cô nói thế ý là sao?! – Lya lạnh lùng hỏi lại thêm một lần nữa.
- Thôi không chơi. – Tư Duệ kiên quyết trả lời.
- Vậy thì vào Ngục Tối! – Tiếng của Mya bất ngờ cất lên từ phía trên kia, chất giọng lạnh lùng khiến cô khó có thể tin được là của con nhỏ kia. Nhưng, những gì cô ta sắp thể hiện lại khiến cô phải tin ngay.
Đôi mắt trừng lên như rực lửa, cái tròng màu đen sẫm ấy bất ngờ chuyển sang màu đỏ, rồi lòng mắt dần dần đục biến... y như màu của hắc ám vậy! Vẻ mặt lúc này của cô ta đã khác hẳn so với vẻ thánh thiện lúc trước. Cô ta tối sầm và lạnh ngắt, cái giọng nói ngọt ngào ấy cũng trở nên khè khè...
- Cô nói ai là man rợ! Cô dám bảo trò chơi của tôi là man rợ sao?! Linh hồn thì sao chứ! Linh hồn chẳng phải cũng đã chết rồi sao! Còn đau đớn cái gì nữa chứ! Tôi chẳng quan tâm. Vì chúng tôi có quyền!
- Quyền... quyền gì chứ?! – Nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng đó... khiến cho cô ta cũng phải thấy sực sợ.
- Quyền được chém giết! Cô hỏi chúng tôi là gì đúng không?! Để nói cho cô biết nhé! Giữa hai thế lực cầm quyền đang bận chống đối nhau hiện giờ thì kẻ trung gian ở giữa mạnh nhất mà tất thảy 18 tầng Địa Ngục đều phải biết tới và nể sợ chính là chị em hai chúng tôi. Kẻ làm chủ và quản giáo tất cả các ngục tù trên 5 tầng đầu tiên của địa ngục. Vậy chúng tôi không có quyền sinh – sát hay sao?!! Dám bật lại chúng tôi hả?! Đã định cho cô một cơ hội " sống " tử tế... Vậy mà... dám to tiếng với tụi này sao! Cút xuống Ngục Tối!!
Lời nói vừa được cất ra cũng là lúc tất thảy các quân cờ phía dưới chân Tư Duệ đều biến mất, và mặt đất thì dần dần rạn nứt... Xung quanh chỉ có thạch nham và sức nóng thì ngùn ngụt khiến cho cô không biết phải chạy đi đâu. Ở cái nơi này, sức mạnh dường như mất sạch. Còn đang loay hoay không biết làm sao thì bất ngờ từ đâu một vòng xoáy màu đen cuốn chặt lấy thân, lôi tuột cô vào vòng trong vòng xoáy vô định đó. Tư Duệ hét toáng lên trong sợ hãi... rồi cũng chẳng biết mình đang bị cuốn đi đâu.
Cuốn mình theo dòng xoay rồi dừng lại ở phía đáy của trận lốc xoáy, cô thấy mình đang bị đè lên bởi một thứ gì đó nằng nặng.
Bần thần ngước lên nhìn, cô thấy cái Lya đang ngồi vắt vẻo trên đầu, giận tím mặt, cô hét toáng lên trong tức tối.
- Lyaaaa!! Bỏ mông cô ra khỏi đầu tôi ngay!!!
Luống cuống vội vàng nhảy xuống, cái Lya vẫn xoa đầu cười hì hì một cách nhạt nhẽo như thể để đánh trống lảng.
- Hì hì! Xin lỗi cô nha! Vừa nãy chắc con em tôi nó giận quá nên cuốn cả tôi vào trong mà không biết... – Đang nói ngọt nhạt, bỗng, cô ta nhận ra, rằng mình là ai, và chẳng việc gì phải xin lỗi, thế là... – Ơ!! Mà việc gì tôi phải xin lỗi cô nhỉ! Cô là cái quái gì mà tôi phải xin lỗi cơ chứ!! Vớ vẩn! Đi làm nhiệm vụ mau!!
- Hửm! Mà làm cái gì cơ?! – Mặt Tư Duệ ngơ ngác lắng nghe những lời Lya nói, vừa mới xin lỗi xong mà đã quát ngay được. Con nhỏ này thật đáng sợ!
Tư Duệ vừa dứt lời, cô ta liền tóm ngay lấy tay rồi đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ vào mấy cái tên tù nhân đang hì hục đào một thứ gì đó có lẽ đã lẫn sâu trong lòng đất, hòa cùng với chúng là thứ cát đen có mùi ma thuật. Nồng nặc quá! Đến nỗi sực lên cả sống mũi, Tư Duệ khẽ sặc... Cô nhăn mày hỏi lại.
- Thứ cát kia là cái quái gì thế?!
- Là cát Hắc Ma. Thứ cát này dùng để bao phủ lên đá Bóng Đêm, loại đá dùng để làm đạn ma thuật trong chiến tranh của thế giới chúng ta. Ở đây, các người, tức những tù nhân bị nhốt vào Ngục Tối này đều phải làm khổ sai đào đá cho chúng ta!!
- Nhưng... nếu không đào được thì sao?! – Tư Duệ khẽ nhíu mày e ngại trước tình thế khốn khổ của bản thân.
- Thì... ngươi có thấy chúng không?! Những kẻ yếu đuối ấy?! – Vừa nói, Lya vừa hướng ánh mắt của mình qua những kẻ đang hì hục đào đá kia, một vài trong số họ là những kẻ yếu đuối, thậm chí có đào hàng năm cũng chẳng kiếm được viên đá nào vì hễ thấy thì lại bị kẻ mạnh hơn giành mất. Ở đây không có pháp luật, vì vậy kẻ thắng làm vua, kẻ thua phải chịu. Tất cả những kẻ vô dụng đều không có sức kháng cự với " cát " và chính chúng sẽ bị " cát " ăn mòn cho đến chết...
" Hiểu rồi, vì đây là cát Hắc Ma nên chúng có mùi tà khí rất mạnh. Những kẻ yếu đuối sẽ không thể nào kháng cự nổi! " – Tư Duệ khẽ lầm bầm trong miệng mình như thế khi Lya đang phân tích.
- Cô thông minh ra rồi đấy! – Lya khẽ cười khẩy khi thấy Tư Duệ đã hiểu ra chút vấn đề!
" Khiếp! Cô ta nghe thấy được sao?! Mình nói bé lắm mà! " – Tư Duệ chợt giật mình lúng túng.
- Hờ! Nên nhớ! Tai loài Quỷ của chúng tôi rất thính, nếu không tinh tường thì làm sao có thể làm quản giáo được!
- Ừm nhỉ! – Tư Duệ lại khẽ gật gù.
- Đừng có mà ở đấy ậm ừ nữa!! Mau bắt tay vào việc đi!!!
Tiếng Lya quát toáng lên khiến cô giật bắn cả mình và vội vàng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy. Cầm vội lấy cái cuốc do cô ta đưa cho, cô phải nhanh chóng bắt đầu công việc của mình bằng cách đào những viên đá nằm sâu dưới lòng đất. Công việc của một kẻ khổ sai là như thế đấy!
Hì húc hất từng lớp cát lên bằng tất cả chút sức mạnh ít ỏi còn lại của mình, Tư Duệ đã bắt đầu bã mồ hôi ra vì nhiệt độ của sức nóng. Càng đào sâu, cô lại càng cảm thấy bất lực. Cả cơ thể cứ tã ra vì cái thứ tà khí chết tiệt này. Nó có khác gì một loại thuốc độc thấm dần và làm tê liệt cơ thể đâu cơ chứ! Chỉ có những kẻ " trâu bò " to xác đằng kia mới có thể trụ lại được thôi! Còn nhỏ bé như nó thì đúng là chịu!
Một lát sau, những tiếng náo động bất ngờ phát ra từ đằng kia nhanh chóng thu hút lấy sự chú ý của nó và tất cả mọi người, hình như là vì những kẻ mới tới...
Bước ra từ cánh cổng có hai màu đen trắng, vẫn là những ô màu hình vuông được chắp lại đều khin khít với nhau rồi từ từ áp sát vào hai bên tường để tạo ra một lối đi thẳng tắp. Xuất hiện ngay sau đó chính là những nhân vật gần như nổi tiếng nhất trong các câu chuyện xưa.
Nhưng, ngay lúc đó, chính cái giây phút ấy...
Một tiếng nổ ầm trời bất thình lình vang lên đến lọng cả óc...
" Uỳhhhhhhhhhhhhh!! " – Tiếng nổ dài bất ngờ vang lên khiến Tư Duệ giật bắn cả mình, cứ tưởng là trúng " chưởng " rồi... Ai dè, hóa ra là nhóc Lya đã kịp thời chặn lại! Tiếng hai thứ vũ khí sắt đá mang đầy kình lực đột ngột va chạm vào nhau gây lên một cảnh tượng náo loạn ở tầng thứ ba. Tất thảy tù nhân đều im bặt ngoái lại nhìn.
- Khốn kiếp! Tính làm loạn ở đây sao!! Xuống 18 tầng Địa Ngục mau!!
Ngay lập tức, khi tiếng cái Lya vừa dứt lời thì cũng là lúc chỗ đất cát bị và xuống theo những dòng cát nóng đang chảy cuồn cuộn xuống dưới tầng Địa Ngục.
Không ai dám nói gì cả, không một tiếng kêu la...Một tên khổ sai đã bị trừng trị...
GlLya khẽ thở dài rồi lại mỉm cười đắc ý, nó nói bằng cái giọng lạnh ngắt như thể để cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào còn có ý định làm loạn ở đây nữa vậy!
- Dám làm loạn dưới trướng của ta sao?! Thật vô phép tắc! Đó là kết cục thích đáng dành cho những kẻ ngu xuẩn. Còn bây giờ, các người quay lại làm việc được rồi đấy!
Khẽ ngước mắt quay lại nhìn toàn bộ đám người đang ngơ ngác quan sát thái độ của nó từ nãy tới giờ, nó khẽ hắt hơi, tất cả vội quay trở lại công việc của mình, tiếp tục im ắng.
Cho đến khi, Hắc Linh Sứ và Tâm Tâm đi qua. Hình như là họ đang đi tuần vậy!
Vừa nhìn thấy hai người, Tư Duệ đã vội vàng cúi đầu xuống và hì hục đào đá, cố gắng để tỏ ra như mình là một tội nhân bình thường, mong sao bọn chúng không thể phát giác ra điều gì bất bình thường.
Nhưng, ngay lập tức, thậm chí, vừa mới chỉ đi qua có vài bước.
Bỗng, Tâm Tâm quay lại, hướng ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc cũng như quen thuộc nhìn về phía Tư Duệ, có cảm giác gì đó đáng ngờ... Tâm Tâm vội đưa bước lại gần. Tim con bé như thắt lại. Từng nhịp đập thình thịch vang lên vội vã hòa cùng tiếng bước chân. Rồi, nó dừng lại, chấm dứt rồi, nhịp đập ấy... Ngay khi tiếng của Hắc Linh Sứ vang lên.
- Bạch Linh Sứ! Ngài đang làm gì vậy! Còn không đi mau lên, tiểu thư đang chờ!
Tiếng hắn vang lên cũng là lúc bước chân Tâm Tâm dừng lại, chợt dừng lại rồi ngơ ngác quay về phía Hắc Linh Sứ. Ậm ừ vẻ tiếc nuối nhưng rồi cũng phải đi. Có lẽ Hi Văn đang chờ việc gì quan trọng lắm! Nhưng mà thôi, cũng chẳng chú ý đến chuyện đó làm gì! Thoát được lần này là tốt lắm rồi, Tư Duệ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tâm Tâm cùng Hắc Linh Sử rảo bước quay đi.
Sau khi bị Hắc Linh Sứ kéo đi, Tâm Tâm vẫn ngập ngừng quay đầu lại, dường như là đang luyến tiếc một điều gì đó. Vẫn hướng ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Tư Duệ với lòng đầy nghi hoặc, Tâm Tâm đang cố tự tìm cho mình một lời giải đáp.
- Cô gái kia... chẳng phải là...?!!
Bình luận facebook