Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-14
Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi ! - Chương Chap 14 : Du Lịch - Đi Học Lại (2 )
Thời gian sao cứ trôi lẹ đến như vậy , mới đó đã đến 1 tháng , cô và ang phải thu sếp quay về , để cô chuẩn bị đi học còn anh thì phải sang mỹ công tác vì công ti mới thành lập bên đó , anh cần sang đó để chỉnh chu mọi thứ Quay về Biệt thự Viên gia , dù thời gian đi rất nhẹ nhàng không hề gắp rút nhưng cũng đủ để cô thắm mệt Cô ngủ ngon lành trên xe , đến nhà anh phải bế cô vào nhà đi lên phòng , Viên lão gia đang ngồi trước ghế sofa của đại sảnh , nói chuyện cùng Hồng Nghi , thì thấy bóng anh đang bế cô gái nhỏ vào nhà , ông nhíu mày lại - " Về rồi à ! "
Anh không trả lời chỉ gật đầu 1 cái sau đó bế cô đi lên phòng , cùng nghỉ ngơi , để mặt 2 người kia đang nói chuyện
_ Thằng quoắc này ! thật sự khó bảo - ông lắc đầu giọng nói khàn khàn
_ 2 tháng tới ! ta mong con sẽ thay ta chăm sóc cho A Khang , nó dù đã 27 nhưng vẫn không thể không có người chăm sóc , mấy tháng qua thật sự đã làm con chịu thiệt khá nhiều , 2 tháng tới đây con hãy chứng tò tình yêu của con dành cho nó Ta từ đầu đã yêu quý con , và cũng đã yêu quý Hồng Nhi , dù như thế nào , con và Hồng Nhi vẫn là con gái cưng của ta - Ông nhìn Hồng Nghi , an ủi và căn dặn
_ Dạ thưa lão gia ! con sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy - Hồng Nghi lễ phép trả lời
Một ngày thế là kết thúc ở nhà họ Viên , sáng hôm sau là ngày anh phải lên đường đi công tác và cũng là ngày Hồng Nhi bắt đầu đi học lại , cho nên cả 2 đã dậy rất sớm , dành thêm chút thời gian ở bên nhau Sau khi ăn sáng xong Viên Phúc Khang tự mình đưa Hàn Hồng Nhi đến trường , Hàn Hồng Nghi ngồi ghế phía sau , chỉ im lặng , trong cương vị hiện tại của cô chỉ là 1 người thư ký
_ Khang ! Chị 2 , em đi học đây , 2 người đi bảo trọng , khi đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho em biết nhé - Trước khi xuống xe Hồng Nhi quay 1 lượt nhìn 2 người cô thương yêu sắp sửa đi xa cô 2 tháng , đặc biệt là anh , dù trong lòng không muốn nhưng cô không muốn vì sự ích kỉ của mình mà cầm chân anh , huống chi anh vì sự nghiệp mới đi Bắt đầu từ tối hôm nay , cô sẽ gặp nhiều khó khăn khi không có anh bên cạnh , không được anh ôm ngủ mỗi đêm
_ Em giữ gìn sức khỏe ! Bọn chị sẽ gọi về cho em thường xuyên - Hồng Nghi ngã người về phía trước đáp lại lời nói của cô em bé bỏng
_ Dạ ! Vậy em vào trường đây ! Hẹn gặp lại - cô vui vẻ bước ra ngoài khỏi xe , lòng thật sự muốn khóc nhưng cố kềm nén để anh không phải buồn phiền khi thấy cô như vậy
Hồng Nhi bước ra , Viên Phúc Khang cũng bước theo , anh nắm tay cô lại , ôm cô thật chặc trước cổng trường , khá nhiều ánh mắt nữ sinh ganh tị với cô ấy , chàng trai kia thật sự rất anh tuấn " Khang ! Đây là trường học " cô không muốn ngày đầu tiên lại bị để ý nhiều đến như vậy , dù rất hạnh phúc khi được anh ôm nhưng mà cô vẫn phải đẩy anh ra
_ Em không ghen ư ? - anh buông cô ra , 2 tay đặt lên má của cô , nhỏ nhẹ nói
_ Em tin anh ! - cô hiểu anh nói gì , niềm tin của cô nơi anh rất lớn , cô tin tưởng anh rất tin tưởng anh
_ Anh cũng tin tưởng em ! - Anh tin cô sẽ không vì bạn hotboy nào đó trong lớp mà lại bỏ rơi anh
_ Nhớ ! Khi có chuyện khẳn cấp xảy ra , hãy vô mạnh vào vòng tay - anh không quên căn dặn cô
Sau màng chia tay lưu luyến , anh và cô cuối cùng cũng buông nhau ra , anh trở lại xe cô đi vào cổng trường , giả vờ tung tăng vào công nhưng rồi khi nghe thấy tiếng xe chạy đi , cô liền chạy ra , nhìn theo chiếc xe , nước mắt cũng lại rơi , Anh trên xe nhìn vào gương chiếu hậu , thấy cảnh tượng này cực kì đau lòng , nhưng anh không dám dừng lại vì anh sợ nếu dừng lại thì anh sẽ không kềm được mà mang cô theo
_ Khăn nè ! Lau đi - Lại giọng nói xa lạ nhưng khá quen , đó là Lãnh Xuân Phong , lần nào hắn thấy cô cũng đều thấy cô khóc , hắn hận không thể bóp chết tên đàn ông thói tha kia lúc nào cũng làm cô gái đã làm trái tim anh dao động khóc
_ Sao câu lại ở đây ? - Cô chợt nín khóc quay sang nhìn Lãnh Xuân Phong hỏi ngơ ngác
_ Tất nhiên là đến trường học rồi - anh trả lời tỉnh queo
_ Cậu học trường nào ? - cô càng ngơ ngác hơn , không lẽ có duyên đến vậy sao ?
_ Ùm ! Cô cũng là học sinh trường này à , thật là duyên trời định à nha - anh rất mừng khi được học chung trường với cô , nhưng lại có ý ghẹo chọc
_ Trời định với chả đống đinh , cậu chỉ giỏi ghẹo người khác - Cô đã hoàn toàn nín khóc khi nghe hắn trêu ghẹo
_ Không phải ai muốn tôi ghẹo tôi cũng làm vậy đâu ! - thanh âm nhỏ dần xuống như đang lẫm bẫm
_ Á Á Á Á ! Lãnh Phong kìa , Hội trưởng Lãnh kìa thật may mắn , thật đẹp trai - Câu nói đồng thay của đám fan nữ đứng sau lưng hắn
Nữ sinh 1 : thật may mắn khi vừa đến trường đã gặp được anh thật là yêu chết đi được
Nữ sinh 2 : Anh ấy kìa , tình yêu của tôi kìa Hôm nay anh ấy thật bảnh
Nữ sinh 3 : Thật phong độ , thật hoàn mỹ , thật mê người
Nữ sinh 5678 9 20 30 bắt đầu bu lấy anh
_ Cậu là ai ? sao lại có vẻ thân mật với Lãnh hội trưởng như vậy ? - 1 nữ sinh , son đỏ , tóc xoăn , da trắng thật sự toát lên vẻ 1 tiểu thư nhà giàu , dứng đầu đám nữ sinh kia , chứng tỏ cô ta là chủ nhân của đám nữ sinh kia
_ À ! tôi bị bụi bay vào mắt , Lãnh thiếu gia cho tôi mượn khăn tay - cô bát bỏ mọi thứ , không muốn cho bọn nữ sinh đó quấy rầy mình
_ Cho cô mượn khăn tay , nè , cô biết mình là ai không mà lại dám lấy khăn tay của Lãnh hội trưởng thế hả - nàng tiểu thư chanh chua nói
_ Tôi không dám , tôi chưa nhận , tôi xin lỗi , tôi có việc phải đi gấp - cô tránh né vô điều kiện
_ Tôi cho ai mượn khăn là quyền của tôi , các cô có quyền gì mà không cho bạn ấy nhận khăn của tôi - Nghe được câu nói chanh chua của Lam tiểu thư kia , Lãnh Xuân Phong hết sức khó chịu
_ À ! Lãnh hội trưởng , ý của em không phải vậy ý em là là - nghe giọng nói đầy áp lực của hắn , Lam tiểu thư đang vẻ oai hùng trước mặt Hồng Nhi liền như rùa rụt cổ
_ Hứ ! cô nên biết địa vị của mình ở nơi nào ! Tôi không ngại cho ba mẹ cô sang bờ vực thẳm đâu - Câu nói của hắn càng dọa người hơn
_ Không ! Không em không dám em xin lỗi , em sai rồi - Lam tiểu thư giờ đây còn thua cả người hầu
_ Hứ ! Chướng mắt , như con ma mà tưởng mình là thiên nga hứ - hắn hừ lạnh rồi phung ra câu nói chê bai đầy xúc phạm sau đó bỏ đi
Nắm tay của Lam Khả Uyển đã nắm lại thành nắm đấm , không khéo đã dính chặc không thể gỡ ra được Lòng cô lúc này tức không thể nói , cô theo đuổi anh đã 6 năm rồi vậy mà chưa bao giờ anh liết mắt nhìn cô lấy 1 cái , nói chi là thấy cô ngã mà đỡ cô dây , vậy mà giờ đây chỉ là 1 đứa học sinh mới toanh kia đã được anh ượn khăn , yêu đơn phương trở nên hóa điên , cô bổng nhiên hận Hồng Nhi đến tận xương tủy
_ Chào các bạn , mình là Hàn Hồng Nhi , mình đến từ Việt Nam , còn chưa hòa nhịp được , mong rằng mọi người sẽ giúp đỡ - Tiếng Trung của cô rất rành vì từ nhỏ cô đã được ba dạy nói cho đến lớn và qua đây được 4 tháng nên tiếng Trung của cô có phần tăng tốc rất nhanh , nhưng về việc viết lách còn hạn chế vài cái
cháp cháp cháp tiếng vỗ tay chào bạn mới của cả lớp hoan nghênh cô , được sự hướng dẫn của cô giáo , Hồng Nhi đi về phía bàn áp chót , nơi gần ra vào phía sau Ngồi an tọa nơi đó , vừa ngồi xuống thì bạn phía trên và 2 bạn bên cạnh đã quay qua bàn luận với cô
_ Chào bạn mình là Trần Tôn Rất vui được làm bạn - mỹ nam cũng không phải , nhưng gương mặt lại khá thu hút người nhìn , khẽ nở nụ cười rất tươi , hoan nghênh bạn mới
_ Chào Hồng Nhi , mình là Lâm Lang - Cô gái đáng yêu lên tiếng cùng cô
_ Chào ! Mình là Phong Ngạo - cậu bạn này khá đẹp trai , chắc cũng hàng top , nhưng giọng nói lạnh lùng
_ Chào chào ! hihi , mình là Hồng Nhi các bạn có gì chíu cố mình nhé - mới vào lớp đã được các bạn hoang nghênh đến như vậy , cô thật sự rất vui , tháng ngày học tập ở đây , chắc sẽ không nhàm chán , cô cũng đỡ phải nhớ bạn bè cũ
Sau đó là tới giờ ăn trưa , mọi người lấy cơm hộp ra , tụ bàn lại ngay tại lớp cùng ăn , cùng nói chuyện , kể về lý lịch của mình cho cô nghe , và cô cũng vậy , tiếng cười nói rộn rã , bên ngoài hành lang , 1 luồng sát khí khá nặng đứng bên ngoài , ghen ghét , khinh thường , tức giận , ánh mắt như phung ra lửa hướng về phía cô gái đang tươi cười ngồi trong lớp kia , đó chính là Lam Khả Uyên Cô vẫn chưa hết tức giận về việc lúc sáng , đang âm mưu làm hại cô gái nhỏ này để trả mối thù
Ring ring ring tiếng rung điện thoại của cô , cô nhìn lên màng hình thấy đó là Viên Phúc Khang , cô liền mỉm cười , đứng dậy di ra ngoài ban công của lớp nghe điện thoại
_ Em nghe nè ! - giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương của cô
_ Em đã ăn cơm chưa ! - nghe tiếng cô bắt máy , ngọt như mật ong , lòng anh vô cùng hạnh phúc
_ Dạ ! Đang ăn , em ăn cùng với bạn mới quen - Cô vui vẻ nói với anh
_ Nhanh vậy sao ? mới đó đã có bạn , hèn gì quên anh rồi , thật là buồn - anh tỏ ra không vui khi cô hưng phấn với bạn của mình như vậy , vì sự ích kỉ của anh rất lớn , ngoài anh ra anh không muốn cô có nhiều bạn , nó sẽ làm cô quên anh
_ Nào có ! Em đang nghĩ đến anh , không biết anh đang làm gì ! - cô tỏ ra oan uổn
_ Anh vừa xuống tới sân bay , đang trên xe di chuyển về văn phòng ! - anh kể cho cô nghe việc mình đang làm
_ Vậy anh ăn gì chưa ? - cô khá lo lắng vì đã trễ vậy rồi không thấy anh nói đến việc ăn uống
_ Chút về văn phòng anh sẽ ăn ! Em đừng lo , học ngoan , có chuyện gì cứ gọi cho anh - Anh nghe cô long lắng , lòng càng yêu chìu cô hơn cũng lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên đã dặn cô
_ Em biết rồi ! Thôi em ăn tiếp đây Anh về đến nơi rồi , cũng ăn cơm đi nhé - cô ngoan ngoãn nghe lời anh
_ Được ! Học ngoan - anh cưng chìu
Sau khi tắc máy , cô đi vào bên trong tiếp tục cuộc 8 dóc với những người bạn mới quen , cô nào biết ở ban công đối diện , Lãnh Xuân Phong đang đứng đó nhìn cô tươi cười nói chuyện điện thoại , anh thật sự muốn được cô quan tâm như vậy Lòng có chút tức giận Sau rồi bỏ đi vào thư phòng của mình , làm tiếp công việc
_ Ai thế ? Bạn trai à ? - Lâm Lang tính cách khá vui vẻ nên đã có chút chăm chọc
_ À hihi - cô cười 1 cái không từ chối cũng không đồng ý
Nãy giờ cũng không nói đến bộ dạng đến trường của cô Vẫn là phong thái quê mùa , mắt kính tròn to hơn mặt , bính sam ngố đến khó ta cô thật sự không thích nơi trường học biết được mình thế nào , để tránh đi sự phiền phức
Sau khi ăn xong , giờ học cũng đến , cô tiếp thu khá nhanh nên cũng rất dể dàng hòa nhập , 4h chiều tan học , cô đi ra ngoài , chiếc xe của nhà họ Viên do Trần quản gia lái đã chờ cô sẳn ở cổng trường , đây là trường nhà giàu , nên con cái đi học toàn được xe đưa rướt , nên cô được xe đưa rướt đó cũng là chuyện bình thường Về đến nhà , cô chạy ù lên phòng , thay đồ sau đó chạy đến thư phòng của Viên lão gia
_ Thưa ba ! Con đi học mới về " Ba ba ba " - tiếng đến bên ông đang ngồi nghế tựa nhăm nhi li trà , được cô hôn chào , ông rất vui , và hầu như đã quen với việc được hôn rồi nên cái phản ứng hóa đá cũng đã mất tiêu
_ Về rồi à ! Ngoan , trường học thế nào ? - Ông khàn khàn giọng nói cũng nhỏ nhẹ
_ Dạ ! Vui lắm ạ , con có liền 3 người bạn mới nha Họ rất vui - cô kể luyên thuyên bất tận cho Viên lão gia nghe , ông không nói gì chỉ khẽ gật đầu , nhíu mày , rồi lại nhăn mày , cười lớn , trạng thái lúc này của ông là đang lắng nghe , hòa mình vào câu truyện của cô
_ Vậy tốt , ngoan , xuống ăn cơm nào - Nghe cô kể xong , ông cũng cưng chìu cô hết mực , nắm lấy tay cô đi xuống lầu dùng cơm
Xong bữa tối , ông lại về phòng mình nghĩ ngơi sớm , cô cũng về phòng , chuẩn bị bài vở , 10h tối , sau khi chuẩn bị xong , cô quay sang lấy điện thoại nhán dãy số rồi nhấn nút gọi , không ai khác cô gọi cho anh
_ Alo ! - Giọng nói nữ bắt máy
_ À xin hỏi ! đây phải là số của Viên tiên sinh không ạ ? - cô nghe giọng lạ , sợ mình nhầm máy
_ Đúng rồi ! Hồng Nhi à , Chị 2 đây - Người bắt máy của anh là Hồng Nghi Do anh đang trong phòng hợp , lại để điện thoại trên bàn , đúng lúc cô đem tài liệu vào chuẩn bị sẳn cho anh thì thấy số của Hồng Nhi , nên cô bắt máy
_ À ! Chị 2 , hihi , em nhớ 2 người , nên tính gọi điện cho anh Khang rồi gọi cho chị đây - Cô khá ngượng , tìm lời biện minh
_ Uhm , chị khỏe , đang trong giờ làm việc , A Khang đang hợp , em hãy gọi sau nhé - Hồng Nghi nghiêm giọng trả lời
_ À ! vậy anh chị rất bận ạ ? - Hồng Nhi biết mình đã làm phiền chị và anh nên thật sự cảm thấy có lỗi
_ Đúng vậy ! Công ty bên này mới thành lập , công việc rất nhiều , chị em rằng chị và anh sẽ không thường xuyên gọi cho em được , em gọi thật không đúng lúc thì sẽ làm cho A Khang nổi giận đó - Hồng Nghi tỏ vẻ trỉ trích cô , vì đã làm phiền , âm mưu của Hồng Nghi thật sự quá rõ ràng , cô không muốn Hồng Nhi cứ gọi liên tục như vậy , cô cũng sẽ không có thời gian để mà tiếp cận anh
_ À ! Em xin lỗi , vậy em sẽ không gọi nữa ! - Cô như muốn khóc , khi nghe nói anh sẽ giận khi cô gọi trong lúc anh bận như vậy
_ Uhm ! Chị phải đi làm liền đây tắt máy nhé , giữ gìn sức khỏe - Hồng Nghi chấm dứt cuộc nói chuyện
Cô khôn hơn mọi người , ăn vụng biết chùi mép , cô liền lục vào danh bạn cuộc gọi đã nhận của máy anh , xóa đi cuộc gọi vừa nãy của Hồng Nhi Anh không thể kiểm tra được
_ Cuộc hợp đến đây chấm dứt , mọi người có quyền nghỉ , hồ sơ tài liệu , tôi muốn ngày mai sẽ có - cuộc hợp cực kì căn thẳng kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ , Nay là 11h đêm rồi , anh rất mệt mỏi đi về phòng làm việc của mình , cầm điện thoại lên xem coi Hồng Nhi có gọi cho anh không , nhưng có vẻ khá thật vọng vì không thấy bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của cô , Anh tính gọi cho cô nhưng chưa kịp gọi thì Hồng Nghi đi vào , đưa bảng báo cáo cho anh , thế là anh lại phải mém điện thoại qua 1 bên , lao vào đống tài liệu cần giải quyết
Hồng Nghi từ ngày làm thư ký riêng của anh thật sự làm rất tốt bổn phận , mọi thứ cô làm đều đạt kết quả và tần xuất rất cao , 1 mình cô có thể thay cho 3 người làm Anh cũng khá là ưng ý vì điều này Hồng Nghi cố gắng hết mình , chứng tỏ năng lực bản thân , còn cả nấu đồ ăn nóng cho anh chứ không đem cơm hộp cho anh giống thư ký Lâm , nên anh cũng rất vừa lòng
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Thời gian sao cứ trôi lẹ đến như vậy , mới đó đã đến 1 tháng , cô và ang phải thu sếp quay về , để cô chuẩn bị đi học còn anh thì phải sang mỹ công tác vì công ti mới thành lập bên đó , anh cần sang đó để chỉnh chu mọi thứ Quay về Biệt thự Viên gia , dù thời gian đi rất nhẹ nhàng không hề gắp rút nhưng cũng đủ để cô thắm mệt Cô ngủ ngon lành trên xe , đến nhà anh phải bế cô vào nhà đi lên phòng , Viên lão gia đang ngồi trước ghế sofa của đại sảnh , nói chuyện cùng Hồng Nghi , thì thấy bóng anh đang bế cô gái nhỏ vào nhà , ông nhíu mày lại - " Về rồi à ! "
Anh không trả lời chỉ gật đầu 1 cái sau đó bế cô đi lên phòng , cùng nghỉ ngơi , để mặt 2 người kia đang nói chuyện
_ Thằng quoắc này ! thật sự khó bảo - ông lắc đầu giọng nói khàn khàn
_ 2 tháng tới ! ta mong con sẽ thay ta chăm sóc cho A Khang , nó dù đã 27 nhưng vẫn không thể không có người chăm sóc , mấy tháng qua thật sự đã làm con chịu thiệt khá nhiều , 2 tháng tới đây con hãy chứng tò tình yêu của con dành cho nó Ta từ đầu đã yêu quý con , và cũng đã yêu quý Hồng Nhi , dù như thế nào , con và Hồng Nhi vẫn là con gái cưng của ta - Ông nhìn Hồng Nghi , an ủi và căn dặn
_ Dạ thưa lão gia ! con sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy - Hồng Nghi lễ phép trả lời
Một ngày thế là kết thúc ở nhà họ Viên , sáng hôm sau là ngày anh phải lên đường đi công tác và cũng là ngày Hồng Nhi bắt đầu đi học lại , cho nên cả 2 đã dậy rất sớm , dành thêm chút thời gian ở bên nhau Sau khi ăn sáng xong Viên Phúc Khang tự mình đưa Hàn Hồng Nhi đến trường , Hàn Hồng Nghi ngồi ghế phía sau , chỉ im lặng , trong cương vị hiện tại của cô chỉ là 1 người thư ký
_ Khang ! Chị 2 , em đi học đây , 2 người đi bảo trọng , khi đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho em biết nhé - Trước khi xuống xe Hồng Nhi quay 1 lượt nhìn 2 người cô thương yêu sắp sửa đi xa cô 2 tháng , đặc biệt là anh , dù trong lòng không muốn nhưng cô không muốn vì sự ích kỉ của mình mà cầm chân anh , huống chi anh vì sự nghiệp mới đi Bắt đầu từ tối hôm nay , cô sẽ gặp nhiều khó khăn khi không có anh bên cạnh , không được anh ôm ngủ mỗi đêm
_ Em giữ gìn sức khỏe ! Bọn chị sẽ gọi về cho em thường xuyên - Hồng Nghi ngã người về phía trước đáp lại lời nói của cô em bé bỏng
_ Dạ ! Vậy em vào trường đây ! Hẹn gặp lại - cô vui vẻ bước ra ngoài khỏi xe , lòng thật sự muốn khóc nhưng cố kềm nén để anh không phải buồn phiền khi thấy cô như vậy
Hồng Nhi bước ra , Viên Phúc Khang cũng bước theo , anh nắm tay cô lại , ôm cô thật chặc trước cổng trường , khá nhiều ánh mắt nữ sinh ganh tị với cô ấy , chàng trai kia thật sự rất anh tuấn " Khang ! Đây là trường học " cô không muốn ngày đầu tiên lại bị để ý nhiều đến như vậy , dù rất hạnh phúc khi được anh ôm nhưng mà cô vẫn phải đẩy anh ra
_ Em không ghen ư ? - anh buông cô ra , 2 tay đặt lên má của cô , nhỏ nhẹ nói
_ Em tin anh ! - cô hiểu anh nói gì , niềm tin của cô nơi anh rất lớn , cô tin tưởng anh rất tin tưởng anh
_ Anh cũng tin tưởng em ! - Anh tin cô sẽ không vì bạn hotboy nào đó trong lớp mà lại bỏ rơi anh
_ Nhớ ! Khi có chuyện khẳn cấp xảy ra , hãy vô mạnh vào vòng tay - anh không quên căn dặn cô
Sau màng chia tay lưu luyến , anh và cô cuối cùng cũng buông nhau ra , anh trở lại xe cô đi vào cổng trường , giả vờ tung tăng vào công nhưng rồi khi nghe thấy tiếng xe chạy đi , cô liền chạy ra , nhìn theo chiếc xe , nước mắt cũng lại rơi , Anh trên xe nhìn vào gương chiếu hậu , thấy cảnh tượng này cực kì đau lòng , nhưng anh không dám dừng lại vì anh sợ nếu dừng lại thì anh sẽ không kềm được mà mang cô theo
_ Khăn nè ! Lau đi - Lại giọng nói xa lạ nhưng khá quen , đó là Lãnh Xuân Phong , lần nào hắn thấy cô cũng đều thấy cô khóc , hắn hận không thể bóp chết tên đàn ông thói tha kia lúc nào cũng làm cô gái đã làm trái tim anh dao động khóc
_ Sao câu lại ở đây ? - Cô chợt nín khóc quay sang nhìn Lãnh Xuân Phong hỏi ngơ ngác
_ Tất nhiên là đến trường học rồi - anh trả lời tỉnh queo
_ Cậu học trường nào ? - cô càng ngơ ngác hơn , không lẽ có duyên đến vậy sao ?
_ Ùm ! Cô cũng là học sinh trường này à , thật là duyên trời định à nha - anh rất mừng khi được học chung trường với cô , nhưng lại có ý ghẹo chọc
_ Trời định với chả đống đinh , cậu chỉ giỏi ghẹo người khác - Cô đã hoàn toàn nín khóc khi nghe hắn trêu ghẹo
_ Không phải ai muốn tôi ghẹo tôi cũng làm vậy đâu ! - thanh âm nhỏ dần xuống như đang lẫm bẫm
_ Á Á Á Á ! Lãnh Phong kìa , Hội trưởng Lãnh kìa thật may mắn , thật đẹp trai - Câu nói đồng thay của đám fan nữ đứng sau lưng hắn
Nữ sinh 1 : thật may mắn khi vừa đến trường đã gặp được anh thật là yêu chết đi được
Nữ sinh 2 : Anh ấy kìa , tình yêu của tôi kìa Hôm nay anh ấy thật bảnh
Nữ sinh 3 : Thật phong độ , thật hoàn mỹ , thật mê người
Nữ sinh 5678 9 20 30 bắt đầu bu lấy anh
_ Cậu là ai ? sao lại có vẻ thân mật với Lãnh hội trưởng như vậy ? - 1 nữ sinh , son đỏ , tóc xoăn , da trắng thật sự toát lên vẻ 1 tiểu thư nhà giàu , dứng đầu đám nữ sinh kia , chứng tỏ cô ta là chủ nhân của đám nữ sinh kia
_ À ! tôi bị bụi bay vào mắt , Lãnh thiếu gia cho tôi mượn khăn tay - cô bát bỏ mọi thứ , không muốn cho bọn nữ sinh đó quấy rầy mình
_ Cho cô mượn khăn tay , nè , cô biết mình là ai không mà lại dám lấy khăn tay của Lãnh hội trưởng thế hả - nàng tiểu thư chanh chua nói
_ Tôi không dám , tôi chưa nhận , tôi xin lỗi , tôi có việc phải đi gấp - cô tránh né vô điều kiện
_ Tôi cho ai mượn khăn là quyền của tôi , các cô có quyền gì mà không cho bạn ấy nhận khăn của tôi - Nghe được câu nói chanh chua của Lam tiểu thư kia , Lãnh Xuân Phong hết sức khó chịu
_ À ! Lãnh hội trưởng , ý của em không phải vậy ý em là là - nghe giọng nói đầy áp lực của hắn , Lam tiểu thư đang vẻ oai hùng trước mặt Hồng Nhi liền như rùa rụt cổ
_ Hứ ! cô nên biết địa vị của mình ở nơi nào ! Tôi không ngại cho ba mẹ cô sang bờ vực thẳm đâu - Câu nói của hắn càng dọa người hơn
_ Không ! Không em không dám em xin lỗi , em sai rồi - Lam tiểu thư giờ đây còn thua cả người hầu
_ Hứ ! Chướng mắt , như con ma mà tưởng mình là thiên nga hứ - hắn hừ lạnh rồi phung ra câu nói chê bai đầy xúc phạm sau đó bỏ đi
Nắm tay của Lam Khả Uyển đã nắm lại thành nắm đấm , không khéo đã dính chặc không thể gỡ ra được Lòng cô lúc này tức không thể nói , cô theo đuổi anh đã 6 năm rồi vậy mà chưa bao giờ anh liết mắt nhìn cô lấy 1 cái , nói chi là thấy cô ngã mà đỡ cô dây , vậy mà giờ đây chỉ là 1 đứa học sinh mới toanh kia đã được anh ượn khăn , yêu đơn phương trở nên hóa điên , cô bổng nhiên hận Hồng Nhi đến tận xương tủy
_ Chào các bạn , mình là Hàn Hồng Nhi , mình đến từ Việt Nam , còn chưa hòa nhịp được , mong rằng mọi người sẽ giúp đỡ - Tiếng Trung của cô rất rành vì từ nhỏ cô đã được ba dạy nói cho đến lớn và qua đây được 4 tháng nên tiếng Trung của cô có phần tăng tốc rất nhanh , nhưng về việc viết lách còn hạn chế vài cái
cháp cháp cháp tiếng vỗ tay chào bạn mới của cả lớp hoan nghênh cô , được sự hướng dẫn của cô giáo , Hồng Nhi đi về phía bàn áp chót , nơi gần ra vào phía sau Ngồi an tọa nơi đó , vừa ngồi xuống thì bạn phía trên và 2 bạn bên cạnh đã quay qua bàn luận với cô
_ Chào bạn mình là Trần Tôn Rất vui được làm bạn - mỹ nam cũng không phải , nhưng gương mặt lại khá thu hút người nhìn , khẽ nở nụ cười rất tươi , hoan nghênh bạn mới
_ Chào Hồng Nhi , mình là Lâm Lang - Cô gái đáng yêu lên tiếng cùng cô
_ Chào ! Mình là Phong Ngạo - cậu bạn này khá đẹp trai , chắc cũng hàng top , nhưng giọng nói lạnh lùng
_ Chào chào ! hihi , mình là Hồng Nhi các bạn có gì chíu cố mình nhé - mới vào lớp đã được các bạn hoang nghênh đến như vậy , cô thật sự rất vui , tháng ngày học tập ở đây , chắc sẽ không nhàm chán , cô cũng đỡ phải nhớ bạn bè cũ
Sau đó là tới giờ ăn trưa , mọi người lấy cơm hộp ra , tụ bàn lại ngay tại lớp cùng ăn , cùng nói chuyện , kể về lý lịch của mình cho cô nghe , và cô cũng vậy , tiếng cười nói rộn rã , bên ngoài hành lang , 1 luồng sát khí khá nặng đứng bên ngoài , ghen ghét , khinh thường , tức giận , ánh mắt như phung ra lửa hướng về phía cô gái đang tươi cười ngồi trong lớp kia , đó chính là Lam Khả Uyên Cô vẫn chưa hết tức giận về việc lúc sáng , đang âm mưu làm hại cô gái nhỏ này để trả mối thù
Ring ring ring tiếng rung điện thoại của cô , cô nhìn lên màng hình thấy đó là Viên Phúc Khang , cô liền mỉm cười , đứng dậy di ra ngoài ban công của lớp nghe điện thoại
_ Em nghe nè ! - giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương của cô
_ Em đã ăn cơm chưa ! - nghe tiếng cô bắt máy , ngọt như mật ong , lòng anh vô cùng hạnh phúc
_ Dạ ! Đang ăn , em ăn cùng với bạn mới quen - Cô vui vẻ nói với anh
_ Nhanh vậy sao ? mới đó đã có bạn , hèn gì quên anh rồi , thật là buồn - anh tỏ ra không vui khi cô hưng phấn với bạn của mình như vậy , vì sự ích kỉ của anh rất lớn , ngoài anh ra anh không muốn cô có nhiều bạn , nó sẽ làm cô quên anh
_ Nào có ! Em đang nghĩ đến anh , không biết anh đang làm gì ! - cô tỏ ra oan uổn
_ Anh vừa xuống tới sân bay , đang trên xe di chuyển về văn phòng ! - anh kể cho cô nghe việc mình đang làm
_ Vậy anh ăn gì chưa ? - cô khá lo lắng vì đã trễ vậy rồi không thấy anh nói đến việc ăn uống
_ Chút về văn phòng anh sẽ ăn ! Em đừng lo , học ngoan , có chuyện gì cứ gọi cho anh - Anh nghe cô long lắng , lòng càng yêu chìu cô hơn cũng lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên đã dặn cô
_ Em biết rồi ! Thôi em ăn tiếp đây Anh về đến nơi rồi , cũng ăn cơm đi nhé - cô ngoan ngoãn nghe lời anh
_ Được ! Học ngoan - anh cưng chìu
Sau khi tắc máy , cô đi vào bên trong tiếp tục cuộc 8 dóc với những người bạn mới quen , cô nào biết ở ban công đối diện , Lãnh Xuân Phong đang đứng đó nhìn cô tươi cười nói chuyện điện thoại , anh thật sự muốn được cô quan tâm như vậy Lòng có chút tức giận Sau rồi bỏ đi vào thư phòng của mình , làm tiếp công việc
_ Ai thế ? Bạn trai à ? - Lâm Lang tính cách khá vui vẻ nên đã có chút chăm chọc
_ À hihi - cô cười 1 cái không từ chối cũng không đồng ý
Nãy giờ cũng không nói đến bộ dạng đến trường của cô Vẫn là phong thái quê mùa , mắt kính tròn to hơn mặt , bính sam ngố đến khó ta cô thật sự không thích nơi trường học biết được mình thế nào , để tránh đi sự phiền phức
Sau khi ăn xong , giờ học cũng đến , cô tiếp thu khá nhanh nên cũng rất dể dàng hòa nhập , 4h chiều tan học , cô đi ra ngoài , chiếc xe của nhà họ Viên do Trần quản gia lái đã chờ cô sẳn ở cổng trường , đây là trường nhà giàu , nên con cái đi học toàn được xe đưa rướt , nên cô được xe đưa rướt đó cũng là chuyện bình thường Về đến nhà , cô chạy ù lên phòng , thay đồ sau đó chạy đến thư phòng của Viên lão gia
_ Thưa ba ! Con đi học mới về " Ba ba ba " - tiếng đến bên ông đang ngồi nghế tựa nhăm nhi li trà , được cô hôn chào , ông rất vui , và hầu như đã quen với việc được hôn rồi nên cái phản ứng hóa đá cũng đã mất tiêu
_ Về rồi à ! Ngoan , trường học thế nào ? - Ông khàn khàn giọng nói cũng nhỏ nhẹ
_ Dạ ! Vui lắm ạ , con có liền 3 người bạn mới nha Họ rất vui - cô kể luyên thuyên bất tận cho Viên lão gia nghe , ông không nói gì chỉ khẽ gật đầu , nhíu mày , rồi lại nhăn mày , cười lớn , trạng thái lúc này của ông là đang lắng nghe , hòa mình vào câu truyện của cô
_ Vậy tốt , ngoan , xuống ăn cơm nào - Nghe cô kể xong , ông cũng cưng chìu cô hết mực , nắm lấy tay cô đi xuống lầu dùng cơm
Xong bữa tối , ông lại về phòng mình nghĩ ngơi sớm , cô cũng về phòng , chuẩn bị bài vở , 10h tối , sau khi chuẩn bị xong , cô quay sang lấy điện thoại nhán dãy số rồi nhấn nút gọi , không ai khác cô gọi cho anh
_ Alo ! - Giọng nói nữ bắt máy
_ À xin hỏi ! đây phải là số của Viên tiên sinh không ạ ? - cô nghe giọng lạ , sợ mình nhầm máy
_ Đúng rồi ! Hồng Nhi à , Chị 2 đây - Người bắt máy của anh là Hồng Nghi Do anh đang trong phòng hợp , lại để điện thoại trên bàn , đúng lúc cô đem tài liệu vào chuẩn bị sẳn cho anh thì thấy số của Hồng Nhi , nên cô bắt máy
_ À ! Chị 2 , hihi , em nhớ 2 người , nên tính gọi điện cho anh Khang rồi gọi cho chị đây - Cô khá ngượng , tìm lời biện minh
_ Uhm , chị khỏe , đang trong giờ làm việc , A Khang đang hợp , em hãy gọi sau nhé - Hồng Nghi nghiêm giọng trả lời
_ À ! vậy anh chị rất bận ạ ? - Hồng Nhi biết mình đã làm phiền chị và anh nên thật sự cảm thấy có lỗi
_ Đúng vậy ! Công ty bên này mới thành lập , công việc rất nhiều , chị em rằng chị và anh sẽ không thường xuyên gọi cho em được , em gọi thật không đúng lúc thì sẽ làm cho A Khang nổi giận đó - Hồng Nghi tỏ vẻ trỉ trích cô , vì đã làm phiền , âm mưu của Hồng Nghi thật sự quá rõ ràng , cô không muốn Hồng Nhi cứ gọi liên tục như vậy , cô cũng sẽ không có thời gian để mà tiếp cận anh
_ À ! Em xin lỗi , vậy em sẽ không gọi nữa ! - Cô như muốn khóc , khi nghe nói anh sẽ giận khi cô gọi trong lúc anh bận như vậy
_ Uhm ! Chị phải đi làm liền đây tắt máy nhé , giữ gìn sức khỏe - Hồng Nghi chấm dứt cuộc nói chuyện
Cô khôn hơn mọi người , ăn vụng biết chùi mép , cô liền lục vào danh bạn cuộc gọi đã nhận của máy anh , xóa đi cuộc gọi vừa nãy của Hồng Nhi Anh không thể kiểm tra được
_ Cuộc hợp đến đây chấm dứt , mọi người có quyền nghỉ , hồ sơ tài liệu , tôi muốn ngày mai sẽ có - cuộc hợp cực kì căn thẳng kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ , Nay là 11h đêm rồi , anh rất mệt mỏi đi về phòng làm việc của mình , cầm điện thoại lên xem coi Hồng Nhi có gọi cho anh không , nhưng có vẻ khá thật vọng vì không thấy bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào của cô , Anh tính gọi cho cô nhưng chưa kịp gọi thì Hồng Nghi đi vào , đưa bảng báo cáo cho anh , thế là anh lại phải mém điện thoại qua 1 bên , lao vào đống tài liệu cần giải quyết
Hồng Nghi từ ngày làm thư ký riêng của anh thật sự làm rất tốt bổn phận , mọi thứ cô làm đều đạt kết quả và tần xuất rất cao , 1 mình cô có thể thay cho 3 người làm Anh cũng khá là ưng ý vì điều này Hồng Nghi cố gắng hết mình , chứng tỏ năng lực bản thân , còn cả nấu đồ ăn nóng cho anh chứ không đem cơm hộp cho anh giống thư ký Lâm , nên anh cũng rất vừa lòng
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook