Buổi chiều, trời xanh mấy trắng.
Hoa hải tươi đẹp, mặt cỏ xanh mượt, khắp nơi phủ thêm một màu xanh.
Bên người cô có người đàn ông không gây một tiếng động nào bầu bạn, hắn nằm ở trên cỏ, gối lên đùi của cô nhắm mắt dưỡng thần, mà cô cũng thật nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn, trong lòng tắc tràn đầy hạnh phúc.
“Bố, mẹ, mau tới đây chơi cùng Niệm Niệm.” Cách đó không xa, một bé trai tầm ba bốn tuổi đang đuổi bướm gọi lại.
” Niệm Nhi, cẩn thận một chút.” Mạc Tiểu Mễ không khỏi lo lắng, định đứng dậy.
Lại bị Thích Lẫm Lạc ôm gắt gao, kêu cô không thể động đậy,” Không cần lo cho nó, nó luôn muốn em chú ý tới nó.” Ngữ khí có chứa một tia ghen tuông.
” Thật là, đến con mà anh cũng có thể ăn dấm chua sao.” Tiểu Mễ thản nhiên cười, thật sự là không chịu nổi hắn.
” Bố mẹ đang nói về con sao?” Thanh âm non nớt của Thích Niệm bên cạnh vang lên, tiểu tử kia không biết khi nào thì đã chạy tới. Tay nhỏ bé cầm một bó hoa dại nhiều màu sắc, đưa cho Tiểu Mễ” Đây, tặng cho mẹ.”
” Tặng cho mẹ sao? Cám ơn Niệm Nhi.” Tiểu Mễ nhẹ nhàng tiếp nhận, hôn nhẹ vào trán của hắn, cười vô cùng hạnh phúc.
” Anh cũng muốn.” Lẫm Lạc nhìn cảnh mẫu tử tình thâm, khuôn mặt đẹp trai không vui có chút mùi dấm chua.
” Muốn cái gì? Con đang có ở đây, anh an phận chút đi!” Tiểu Mễ thoáng chốc đỏ bừng mặt.
” Đúng vậy, bố an phận chút đi.” Thích Niệm rất thích thú lặp lại lời của mẹ.
Nhất thời, Tiểu Mễ cười ha hả, khoé môi Lẫm Lạc hiện lên một chút vừa tức giận lại bất đắc dĩ cười.
” Chỉ biết sinh con ra rồi làm siêu cấp bóng đèn.” Lẫm Lạc nhẹ nhàng gõ vào trán của Niệm Nhi.
” Còn nói sao, buổi tối khi đó chẳng phải cũng là anh nằm cạnh con sao.” Tiểu Mễ cúi xuống tức giận mà thì thầm vào tai hắn.
” Cai đó không giống, em là của anh.” Lớn tiếng tuyên bố.
” Là của con, Niệm Nhi lớn lên sẽ lấy mẹ làm vợ” Thích Niệm chưa từ bỏ ý định, khăng khăng nói.
Vừa nghe, hai người thiếu chút nữa ngã quỵ, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua, là ai dạy nó a.
Lẫm Lạc lập tức nghiêm túc nói với con:” Không đúng, mẹ con là của bố, mẹ đã gả cho bố rồi, còn con muốn có vợ thì chính mình tự đi tìm.”
” Vì cái gì?” Thích Niệm tỏ vẻ mặt không cam lòng.
” Bởi vì…. Cho nên….” Lẫm Lạc bắt đầu nghiêm túc đối với đứa con trai tường thuật sự thật.
Một bên Tiểu Mễ khom lưng cười.
Trời xanh, mây trắng, bốn phía tươi đẹp, người đàn ông nằm trên đùi cô, bên cạnh có một bé trai đang tự giải trí bằng cách tạo âm nhạc, hợp thành một bức tranh làm người ta khắc cốt ghi tâm.
——————– HOÀN
Bình luận facebook