Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Gái Lái Đò - Chương 39: Ngọn lửa trong đêm
Trong ánh chớp sáng lóa Lâm nhìn thấy bên trong quan tài chẳng có cái xác nào cả. Chỉ có một thứ vật chất nhầy nhụa, nhơ nhớp màu đen xì đang bám kín lấy mặt trong quan tài. Ở chính giữa có một thứ gì đó đang trồi lên lăn qua, lăn lại đập vào vách áo quan. Lâm hốt hoảng gọiBột:
- - Đưa tao...cái...cái...đèn pin.
Bột vội vã chụp lấy đèn pin đưa cho Lâm. Ánh sáng chiếu thẳng vào bên trong quan tài Lâm bàng hoàng nhận ra cái thứ màu đen đang bám dính lấy khắp mặt trong của quan tài chính là tóc, nhưng không thể hiểu nổi tại sao trong quan tài lại có nhiều tóc như vậy. Thứ tóc đó đang tủa ra khắp nơi, bám đen kịt vào toàn bộ quan tài.
Kinh hãi hơn đó chính là thứ đang chuyển động đập vào vách quan tài không phải cái gì khác mà chính là đầu của Phách. Cả cái xác giờ này chỉ còn mỗi cái đầu đang nổi lên trên bề mặt cái thứ tóc kinh tởm, đáng sợ kia. Bột ngã ngửa ra đằng sau mồm ú ớ không nói thành câu:
- - Lâm…..nó...nó...là….thứ….gì...vậy…...Sao...lại...có...thứ...này ở….đây…?
Lâm cũng kinh sợ đến rụng rời chân tay, đứng trên mặt hố Lâm sợ đến run bần bật, thứ tóc quỷ quái đó vẫn chuyển động, lúc nhúc phía dưới quan tài. Nhưng tuyệt nhiên nó không bám ra bên ngoài. Dường như chính thứ tóc ma quỷ này đã ăn hết phần xác của Phách trong hai ngày qua từ bên trong. Nhớ lại lúc đưa thi thể phách vào trong quan tài người ta bảo xác Phách nhẹ hều, lại còn lõng bõng như bên trong chứa nước.
Lúc ấy Lâm cùng mọi người chỉ nghĩ Phách chết ở dưới sông nên cơ thể nhanh bị phân hủy, lại thêm bên công an mang cái xác về khám nghiệm. Mới hai ngày mùi hôi thối bốc ra từ cái xác đã khiến nhiều người không thể chịu nổi. Sực nhớ ra lời cô Ba dặn:
“ Nếu thật sự nhìn thấy thứ gì quỷ quái bên trong quan tài phải lập tức đốt ngay. “
Lâm nhìn sang Bột lúc này đã sợ đến mất hồn mất vía, biết không thể nhờ được Bột nữa Lâm chạy ngay đến chỗ balo. Lấy từ trong balo ra một chai xăng đã được chuẩn bị từ trước, Lâm quay lại huyệt mộ đổ cả chai xăng xuống bên dưới quan tài, còn một chút Lâm đổ vào một miếng giẻ rồi lấy bật lửa châm. Tuy nhiên cái bật lửa bên trong balo đã ngấm nước, bật không ra lửa. Lâm gào lên gọi Bột:
- - Bột, mày có lửa ở đó không, đưa tao nhanh lên….Bột…..Bột ơi..
Bột tuy nghe thấy Lâm gọi nhưng chân Bột lúc này đã cứng đơ không thể chuyển động vì nỗi sợ hãi khi nắp quan tài được bật ra. Nhất là khi bên trong quan tài không còn xác của Phách, chỉ còn mỗi cái đầu nằm giữa đống bầy nhầy, đen xì chuyển động như một vật thể sống. Thứ quái dị đó khiến cho Bột rụng rời chân tay, từ khi sinh ra đến giờ Bột chưa từng thấy cái gì ghê rợn đến như vậy.
Càng lúc cái đầu của Phách càng bị nuốt chửng, giờ đây nó không còn nổi lên trên nữa mà đang bị nuốt chửng từ từ. Không ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu như toàn bộ xác của Phách bị nuốt hết. Chỉ biết lời cô Ba nói:
“ Nếu như để sang ngày thứ 3 thì cả gia đình, người thân của xác chết sẽ gặp nguy hiểm. “
Ngay cả cô Ba cũng không hình dung được thứ bùa ngải của ma quỷ này là thứ gì, nhưng việc quan tài bị lật lên, bên trong cái thứ kinh tởm ấy vẫn đang ăn xác của Phách từng chút, từng chút một chứng tỏ điều cô Ba nói là đúng. Nếu như không nhanh chóng thiêu đốt nó ngay lúc này hậu quả sẽ khôn lường. Lâm chạy lại chỗ Bột:
- - Bột, đừng sợ…..Mày có lửa không..? Nếu mày cứ ngồi một chỗ như thế này thì không chỉ tao với mày sẽ chết mà tất cả những người có liên quan đến Phách cũng không sống được…..Lửa….tao cần lửa…..
Bột lúc này mới ú ớ:
- - Tao...tao….có….nó nằm ở trong túi….quần….Bên trong áo...áo...mưa...này…
Bột vẫn mặc áo mưa, nên có thể bật lửa vẫn dùng được. Tuy nhiên nếu Bột không tự đứng dậy thì Lâm làm sao có thể lấy được đồ bên trong túi. Lâm quát lớn:
- - Đứng lên, mày phải đứng lên ngay bây giờ….Nhanh lên, thứ quái quỷ đó sắp nuốt hết cái đầu của thằng Phách rồi…..Đứng lên đi….
“ Uỳnh….Uỳnh….Uỳnh….”
Tiếng sấm lại nổ lên trong đêm tối, giữa cánh đồng hoang vu những cơn gió lại bắt đầu nổi lên báo hiệu cho một cơn mưa rào sắp đến. Sét đánh ngang bầu trời tạo thành những tia vàng rực soi sáng cả huyệt mộ.
Bột nắm chặt tay lại, thở dốc, toàn thân Bột run lên….Nhưng với sự giúp đỡ của Lâm cuối cùng Bột cũng đứng dậy được mặc dù hai chân vẫn đang run cầm cập va đập vào nhau. Lột áo mưa từ dưới lên, Lâm mò vào trong túi quần tìm bật lửa. May mắn làm sao chiếc bật lửa trong túi Bột vẫn còn khô. Chạy lại chỗ huyệt mộ Lâm châm nùi dẻ cháy phừng phừng.
Nhìn xuống phía dưới, cái đầu của Phách đã bị nuốt đến tận hai con mắt, cầm nùi dẻ cháy trên tay Lâm nhìn xuống quan tài bạn lần cuối rồi khẽ nói:
- - Phách ơi, tao xin lỗi….Hi vọng tao sẽ giúp được mày.
Dứt lời Lâm thả nùi dẻ đang cháy rực xuống đống bầy nhấy, đen đúa đáng kinh tởm đang bám kín lấy mặt trong quan tài.
“ Phừng…..Phừng….Phừng….”
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt do đã được tẩm xăng, cả một khoảng đất sáng rực. Trong đám cháy nơi huyệt mộ, cả Lâm lẫn Bột đều nghe thấy những âm thanh ré lên gai người. Những âm thanh phát ra từ bên dưới chiếc áo quan đang cháy đỏ rực:
“ Ngéc…..éc…..aa…….ngrrr…….ngr…….ngrr….”
Những tiếng rít lên đầy ghê rợn, trong đám cháy cái thứ tóc gớm giếc ấy như đang vùng vẫy, dãy dụa trong ngọn lửa nhưng không thể thoát ra ngoài. Bột nhìn đám cháy, nghe những âm thanh ghê rợn ấy mà cảm thấy xót xa cho số phận của thằng bạn thân. Đến cả khi chết, chôn xuống đất rồi mà vẫn không được yên.
Khi ngọn lửa ngừng cháy cũng là lúc Lâm soi đèn pin xuống bên dưới huyệt mộ, tất cả trong quan tài bây giờ chỉ còn lại một màu đèn xì, mọi thứ trống không chẳng còn gì hết. Thứ tóc đen nhơ nhớp đó cũng đã biến mất cùng với xác của Phách. Tiếng kêu gai người kia cũng không còn, gió cũng ngừng thổi, sấm chớp cũng đã hết. Không gian ở cánh đồng lúc này trở lại trạng thái tĩnh mịch, yên ắng đến tái tê cõi lòng.
Lâm quỳ gục xuống trước huyệt mộ, Lâm cảm thấy đau đớn khi mình vừa phải chính tay thiêu đốt đi phần thể xác cuối cùng của người bạn thân. Nhưng rõ ràng cái thứ trong quan tài Phách là một sự nguy hiểm không có lời giải đáp. Sẽ thế nào nếu như sang ngày thứ 3 khi mà nó đã ăn hết phần xác của Phách..? Câu hỏi không có lời giải đáp, chỉ biết rằng thứ đó quá hiểm độc.
Tại nhà Phong lúc này, Hân đang nằm trên giường bỗng nhiên bật dậy, hắn hộc máu ra nền nhà. Ngay sau đó hắn nghiến răng chửi thề:
- - Lũ chó chết nào lại biết cách phá ta thế này..?
Dường như khi thứ bùa ngải đó bị đốt cháy cũng là lúc Hân cảm thấy ảnh hưởng. Hắn không thể ngờ lại có người biết về chuyện này để rồi ra tay ngăn cản. Hân gầm lên trong phòng:
- - Kẻ nào….là kẻ nào….phá tao…..?
Quay lại nơi cánh đồng chôn cất mộ phần của Phách, sau một hồi im lặng dường như mọi chuyện đã ổn. Bột thở dốc tựa hồ vừa phải trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Lâm lấy lại bình tĩnh cố định nắp quan tài lại mặc dù cả chiếc quan tài đã cháy xém gần hết. Lâm gọi Bột:
- - Còn đứng đực ra đấy à, lại đây giúp tao lấp lại ngôi mộ. Tao không muốn có người khác nhìn thấy thì tao với mày sẽ thành những kẻ điên rồ hơn cả thứ trong quan tài ban nãy.
Bột lê từng bước chậm rãi tiến lại gần, Bột run giọng hỏi Lâm:
- - Tại...tại….sao mày lại biết...trong...trong quan tài có thứ đó…?
Lâm đáp:
- - Lấp mộ xong quay về nhà tao sẽ kể cho mày nghe….Nhanh lên...Sắp nửa đêm rồi.
Cả Lâm lẫn Bột hì hục lấp lại nấm mộ vừa mới khai quật, đang lấp mộ thì tiếng chuông điện thoại của Bột reo lên khiến cả hai đứng tim. Bột ấp úng nói với Lâm:
- - Là...là...cái...Mến...vợ tao…
Lâm đáp:
- - Thì nghe đi….
Bột bắt máy:
- - Alo …
Chưa kịp nói thêm Mến từ trong đã xối xả:
- - Anh đi đâu mà em gọi mãi không được….Sao lại tắt máy.
Bột muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ bảo đi đào mộ. Lâm nhanh trí giật lấy máy rồi nói:
- - Anh Lâm đây, Bột nó đi tìm anh….Sớm anh buồn quá đi uống rượu rồi ngồi ở bờ sông. Nãy trời mưa nên không chú ý điện thoại, lát nữa bọn anh về.
Mến nói với giọng lo lắng:
- - Hai anh đi đâu mà đúng lúc bác Thảnh với chị Hoa ( vợ Phách) cứ gào thét ầm cả nhà. Họ trợn ngược mắt cứ đòi lao ra bên ngoài mồm nói anh Phách đang đợi ngoài kia. Bao nhiêu người cản mãi, đến mức hàng xóm phải lấy dây trói hai mẹ con họ lại. Mà em không biết sao họ cứ gào tên anh Phách, rồi vùng vẫy khiến ai cũng sợ.
Lâm hốt hoảng nói:
- - Thế bây giờ họ sao rồi…?
Mến đáp:
- - Giờ thì hết rồi anh ạ….Bác Thảnh tỉnh lại rồi, còn chị Hoa ngủ thiếp cũng được một lúc. Hai anh về ngay đi, em sợ lắm….
Lâm cúp máy rồi bảo Bột:
- - Nhanh lên rồi tao với mày về nhà thằng Phách. không biết có liên quan đến việc này không nhưng hình như tao với mày ra tay vừa kịp lúc. Mau lên, mau lên Bột ơi.
Dù đã thấm mệt nhưng cả hai ra sức lấp lại ngôi mộ, màn đêm buông xuống sau cơn mưa, bầu trời lấp ló những vì sao long lanh tô điểm cho một đêm kinh hoàng, không khí cũng trở nên dễ chịu sau trận mưa như cuốn trôi bao sự sợ hãi bao trùm….Tuy nhiên trên con đường làng nhơ nhớp ấy cũng đang có một kẻ bước đi những bước chân nặng nề, miệng hắn vừa đi vừa rít qua kẽ răng một giọng nói ghê rợn:
- - Kẻ nào…..là kẻ nào….dám phá ta
- - Đưa tao...cái...cái...đèn pin.
Bột vội vã chụp lấy đèn pin đưa cho Lâm. Ánh sáng chiếu thẳng vào bên trong quan tài Lâm bàng hoàng nhận ra cái thứ màu đen đang bám dính lấy khắp mặt trong của quan tài chính là tóc, nhưng không thể hiểu nổi tại sao trong quan tài lại có nhiều tóc như vậy. Thứ tóc đó đang tủa ra khắp nơi, bám đen kịt vào toàn bộ quan tài.
Kinh hãi hơn đó chính là thứ đang chuyển động đập vào vách quan tài không phải cái gì khác mà chính là đầu của Phách. Cả cái xác giờ này chỉ còn mỗi cái đầu đang nổi lên trên bề mặt cái thứ tóc kinh tởm, đáng sợ kia. Bột ngã ngửa ra đằng sau mồm ú ớ không nói thành câu:
- - Lâm…..nó...nó...là….thứ….gì...vậy…...Sao...lại...có...thứ...này ở….đây…?
Lâm cũng kinh sợ đến rụng rời chân tay, đứng trên mặt hố Lâm sợ đến run bần bật, thứ tóc quỷ quái đó vẫn chuyển động, lúc nhúc phía dưới quan tài. Nhưng tuyệt nhiên nó không bám ra bên ngoài. Dường như chính thứ tóc ma quỷ này đã ăn hết phần xác của Phách trong hai ngày qua từ bên trong. Nhớ lại lúc đưa thi thể phách vào trong quan tài người ta bảo xác Phách nhẹ hều, lại còn lõng bõng như bên trong chứa nước.
Lúc ấy Lâm cùng mọi người chỉ nghĩ Phách chết ở dưới sông nên cơ thể nhanh bị phân hủy, lại thêm bên công an mang cái xác về khám nghiệm. Mới hai ngày mùi hôi thối bốc ra từ cái xác đã khiến nhiều người không thể chịu nổi. Sực nhớ ra lời cô Ba dặn:
“ Nếu thật sự nhìn thấy thứ gì quỷ quái bên trong quan tài phải lập tức đốt ngay. “
Lâm nhìn sang Bột lúc này đã sợ đến mất hồn mất vía, biết không thể nhờ được Bột nữa Lâm chạy ngay đến chỗ balo. Lấy từ trong balo ra một chai xăng đã được chuẩn bị từ trước, Lâm quay lại huyệt mộ đổ cả chai xăng xuống bên dưới quan tài, còn một chút Lâm đổ vào một miếng giẻ rồi lấy bật lửa châm. Tuy nhiên cái bật lửa bên trong balo đã ngấm nước, bật không ra lửa. Lâm gào lên gọi Bột:
- - Bột, mày có lửa ở đó không, đưa tao nhanh lên….Bột…..Bột ơi..
Bột tuy nghe thấy Lâm gọi nhưng chân Bột lúc này đã cứng đơ không thể chuyển động vì nỗi sợ hãi khi nắp quan tài được bật ra. Nhất là khi bên trong quan tài không còn xác của Phách, chỉ còn mỗi cái đầu nằm giữa đống bầy nhầy, đen xì chuyển động như một vật thể sống. Thứ quái dị đó khiến cho Bột rụng rời chân tay, từ khi sinh ra đến giờ Bột chưa từng thấy cái gì ghê rợn đến như vậy.
Càng lúc cái đầu của Phách càng bị nuốt chửng, giờ đây nó không còn nổi lên trên nữa mà đang bị nuốt chửng từ từ. Không ai biết được điều gì sẽ xảy ra nếu như toàn bộ xác của Phách bị nuốt hết. Chỉ biết lời cô Ba nói:
“ Nếu như để sang ngày thứ 3 thì cả gia đình, người thân của xác chết sẽ gặp nguy hiểm. “
Ngay cả cô Ba cũng không hình dung được thứ bùa ngải của ma quỷ này là thứ gì, nhưng việc quan tài bị lật lên, bên trong cái thứ kinh tởm ấy vẫn đang ăn xác của Phách từng chút, từng chút một chứng tỏ điều cô Ba nói là đúng. Nếu như không nhanh chóng thiêu đốt nó ngay lúc này hậu quả sẽ khôn lường. Lâm chạy lại chỗ Bột:
- - Bột, đừng sợ…..Mày có lửa không..? Nếu mày cứ ngồi một chỗ như thế này thì không chỉ tao với mày sẽ chết mà tất cả những người có liên quan đến Phách cũng không sống được…..Lửa….tao cần lửa…..
Bột lúc này mới ú ớ:
- - Tao...tao….có….nó nằm ở trong túi….quần….Bên trong áo...áo...mưa...này…
Bột vẫn mặc áo mưa, nên có thể bật lửa vẫn dùng được. Tuy nhiên nếu Bột không tự đứng dậy thì Lâm làm sao có thể lấy được đồ bên trong túi. Lâm quát lớn:
- - Đứng lên, mày phải đứng lên ngay bây giờ….Nhanh lên, thứ quái quỷ đó sắp nuốt hết cái đầu của thằng Phách rồi…..Đứng lên đi….
“ Uỳnh….Uỳnh….Uỳnh….”
Tiếng sấm lại nổ lên trong đêm tối, giữa cánh đồng hoang vu những cơn gió lại bắt đầu nổi lên báo hiệu cho một cơn mưa rào sắp đến. Sét đánh ngang bầu trời tạo thành những tia vàng rực soi sáng cả huyệt mộ.
Bột nắm chặt tay lại, thở dốc, toàn thân Bột run lên….Nhưng với sự giúp đỡ của Lâm cuối cùng Bột cũng đứng dậy được mặc dù hai chân vẫn đang run cầm cập va đập vào nhau. Lột áo mưa từ dưới lên, Lâm mò vào trong túi quần tìm bật lửa. May mắn làm sao chiếc bật lửa trong túi Bột vẫn còn khô. Chạy lại chỗ huyệt mộ Lâm châm nùi dẻ cháy phừng phừng.
Nhìn xuống phía dưới, cái đầu của Phách đã bị nuốt đến tận hai con mắt, cầm nùi dẻ cháy trên tay Lâm nhìn xuống quan tài bạn lần cuối rồi khẽ nói:
- - Phách ơi, tao xin lỗi….Hi vọng tao sẽ giúp được mày.
Dứt lời Lâm thả nùi dẻ đang cháy rực xuống đống bầy nhấy, đen đúa đáng kinh tởm đang bám kín lấy mặt trong quan tài.
“ Phừng…..Phừng….Phừng….”
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt do đã được tẩm xăng, cả một khoảng đất sáng rực. Trong đám cháy nơi huyệt mộ, cả Lâm lẫn Bột đều nghe thấy những âm thanh ré lên gai người. Những âm thanh phát ra từ bên dưới chiếc áo quan đang cháy đỏ rực:
“ Ngéc…..éc…..aa…….ngrrr…….ngr…….ngrr….”
Những tiếng rít lên đầy ghê rợn, trong đám cháy cái thứ tóc gớm giếc ấy như đang vùng vẫy, dãy dụa trong ngọn lửa nhưng không thể thoát ra ngoài. Bột nhìn đám cháy, nghe những âm thanh ghê rợn ấy mà cảm thấy xót xa cho số phận của thằng bạn thân. Đến cả khi chết, chôn xuống đất rồi mà vẫn không được yên.
Khi ngọn lửa ngừng cháy cũng là lúc Lâm soi đèn pin xuống bên dưới huyệt mộ, tất cả trong quan tài bây giờ chỉ còn lại một màu đèn xì, mọi thứ trống không chẳng còn gì hết. Thứ tóc đen nhơ nhớp đó cũng đã biến mất cùng với xác của Phách. Tiếng kêu gai người kia cũng không còn, gió cũng ngừng thổi, sấm chớp cũng đã hết. Không gian ở cánh đồng lúc này trở lại trạng thái tĩnh mịch, yên ắng đến tái tê cõi lòng.
Lâm quỳ gục xuống trước huyệt mộ, Lâm cảm thấy đau đớn khi mình vừa phải chính tay thiêu đốt đi phần thể xác cuối cùng của người bạn thân. Nhưng rõ ràng cái thứ trong quan tài Phách là một sự nguy hiểm không có lời giải đáp. Sẽ thế nào nếu như sang ngày thứ 3 khi mà nó đã ăn hết phần xác của Phách..? Câu hỏi không có lời giải đáp, chỉ biết rằng thứ đó quá hiểm độc.
Tại nhà Phong lúc này, Hân đang nằm trên giường bỗng nhiên bật dậy, hắn hộc máu ra nền nhà. Ngay sau đó hắn nghiến răng chửi thề:
- - Lũ chó chết nào lại biết cách phá ta thế này..?
Dường như khi thứ bùa ngải đó bị đốt cháy cũng là lúc Hân cảm thấy ảnh hưởng. Hắn không thể ngờ lại có người biết về chuyện này để rồi ra tay ngăn cản. Hân gầm lên trong phòng:
- - Kẻ nào….là kẻ nào….phá tao…..?
Quay lại nơi cánh đồng chôn cất mộ phần của Phách, sau một hồi im lặng dường như mọi chuyện đã ổn. Bột thở dốc tựa hồ vừa phải trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Lâm lấy lại bình tĩnh cố định nắp quan tài lại mặc dù cả chiếc quan tài đã cháy xém gần hết. Lâm gọi Bột:
- - Còn đứng đực ra đấy à, lại đây giúp tao lấp lại ngôi mộ. Tao không muốn có người khác nhìn thấy thì tao với mày sẽ thành những kẻ điên rồ hơn cả thứ trong quan tài ban nãy.
Bột lê từng bước chậm rãi tiến lại gần, Bột run giọng hỏi Lâm:
- - Tại...tại….sao mày lại biết...trong...trong quan tài có thứ đó…?
Lâm đáp:
- - Lấp mộ xong quay về nhà tao sẽ kể cho mày nghe….Nhanh lên...Sắp nửa đêm rồi.
Cả Lâm lẫn Bột hì hục lấp lại nấm mộ vừa mới khai quật, đang lấp mộ thì tiếng chuông điện thoại của Bột reo lên khiến cả hai đứng tim. Bột ấp úng nói với Lâm:
- - Là...là...cái...Mến...vợ tao…
Lâm đáp:
- - Thì nghe đi….
Bột bắt máy:
- - Alo …
Chưa kịp nói thêm Mến từ trong đã xối xả:
- - Anh đi đâu mà em gọi mãi không được….Sao lại tắt máy.
Bột muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ bảo đi đào mộ. Lâm nhanh trí giật lấy máy rồi nói:
- - Anh Lâm đây, Bột nó đi tìm anh….Sớm anh buồn quá đi uống rượu rồi ngồi ở bờ sông. Nãy trời mưa nên không chú ý điện thoại, lát nữa bọn anh về.
Mến nói với giọng lo lắng:
- - Hai anh đi đâu mà đúng lúc bác Thảnh với chị Hoa ( vợ Phách) cứ gào thét ầm cả nhà. Họ trợn ngược mắt cứ đòi lao ra bên ngoài mồm nói anh Phách đang đợi ngoài kia. Bao nhiêu người cản mãi, đến mức hàng xóm phải lấy dây trói hai mẹ con họ lại. Mà em không biết sao họ cứ gào tên anh Phách, rồi vùng vẫy khiến ai cũng sợ.
Lâm hốt hoảng nói:
- - Thế bây giờ họ sao rồi…?
Mến đáp:
- - Giờ thì hết rồi anh ạ….Bác Thảnh tỉnh lại rồi, còn chị Hoa ngủ thiếp cũng được một lúc. Hai anh về ngay đi, em sợ lắm….
Lâm cúp máy rồi bảo Bột:
- - Nhanh lên rồi tao với mày về nhà thằng Phách. không biết có liên quan đến việc này không nhưng hình như tao với mày ra tay vừa kịp lúc. Mau lên, mau lên Bột ơi.
Dù đã thấm mệt nhưng cả hai ra sức lấp lại ngôi mộ, màn đêm buông xuống sau cơn mưa, bầu trời lấp ló những vì sao long lanh tô điểm cho một đêm kinh hoàng, không khí cũng trở nên dễ chịu sau trận mưa như cuốn trôi bao sự sợ hãi bao trùm….Tuy nhiên trên con đường làng nhơ nhớp ấy cũng đang có một kẻ bước đi những bước chân nặng nề, miệng hắn vừa đi vừa rít qua kẽ răng một giọng nói ghê rợn:
- - Kẻ nào…..là kẻ nào….dám phá ta
Bình luận facebook