• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Gái Lái Đò (1 Viewer)

  • Cô Gái Lái Đò - Chương 51: Cô gái mặc áo dài trắng..?

Cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng gật đầu thống nhất bước vào bên trong ngôi nhà. Tiếng bản lề cũ kỹ lâu ngày kêu ken két khi cánh cửa hậu phía sau ngôi nhà được Phi khéo léo cạy ra nhanh thoăn thoắt. Bên trong im lặng, rõ ràng ban nãy chính tai hai người còn nghe thấy cuộc nói chuyện thì thầm của những kẻ lạ mặt đang đi tìm thứ gì đó bên trong ngôi nhà, vậy mà giờ đây ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.



Từ lúc bắt đầu bước vào căn nhà Phi lập tức thấy lạnh gáy, mặc dù chuyện đi đêm đi hôm đối với lính đặc công không phải hiếm. Ngày còn trong quân ngũ có những đêm cả đội phải thực hành huấn luyện trong rừng, tự xác định phương hướng. Thế nhưng cái cảm giác lạnh lẽo mà ngôi nhà toát ra nó lại là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Bản thân Phi cũng không tin vào ma quỷ, Phi hỏi Lâm:



- - Không khí bên ngoài với trong nhà sao lại khác nhau đến thế nhỉ..? Bên ngoài cũng đâu có lạnh lẽo đến mức độ này.



Chỉ có Lâm là hiểu rõ lý do, vốn dĩ Lâm đã quá quen với điều này kể từ khi trở về làng. Hết gặp hồn ma của Trinh nơi bến đò, sau đó nằm mơ thấy bà Tám đứng phía sau vườn, rồi lần đột nhập vào nhà Phong ngày trước tìm manh mối, cuối cùng là cái cảnh đào mộ người bạn thuở nhỏ lên để rồi phải chứng kiến cảnh tượng kinh dị đến rùng rợn. Tất cả đã khiến cho Lâm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ, thế giới này Ma Quỷ thực sự có tồn tại.



Hôm nay, mới chỉ ban nãy thôi khi quay lại nhìn con mèo trắng đứng ở phía sau cất lên những tiếng kêu ai oán Lâm lập tức nhận ra đó chính là con mèo ở nhà Phong mà Lâm đã suýt nữa bị nó dọa đến đứng tim mà chết. Lâm vẫn còn nhớ như in khi con mèo xuất hiện cũng là lúc Lâm đối mặt với sự sợ hãi. Cô gái mặc áo dài trắng lúc ẩn, lúc hiện bên ngoài cửa phòng, chiếc đèn dầu tự bay trong đêm tối…..Khi ấy Trinh còn là một hồn ma mang đầy oán hận, Trinh còn muốn giết chết Lâm để trả thù. Hôm nay con mèo ấy lại xuất hiện ở nhà cô Ba, cũng là nơi bát hương cô Ba bốc từ mộ Trinh về ngay hôm sang cát.



Cô Ba nói sẽ cố gắng siêu độ cho Trinh để cô có thể siêu thoát, nhưng rồi chỉ khi Hân quay trở về làng cô Ba suýt chút nữa đã mất mạng bởi linh hồn của Trinh cảm nhận được kẻ thù, kẻ đã dìm xác cô dưới đáy sông 7 ngày không thể trồi lên, cô Ba đã phải xuất hồn để kéo Trinh lại. Rốt cuộc ý niệm trả thù của hồn ma cô gái tên Trinh vẫn chưa thể buông bỏ. Bởi những việc mà bọn thằng Phong đang làm ngày càng độc ác. Không chỉ có Trinh, Lâm còn cảm nhận được một linh hồn u uất khác vẫn luôn đi theo bên mình. Đó chính là cậu bạn xấu số mang tên Phách, Phách chết đi để lại bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu dự định chưa thành, Phách chết để lại mẹ già, để lại người vợ trẻ sắp đến kỳ sinh nở. Đứa con chỉ ít ngày nữa sẽ được chào đời, tuy nhiên nó sẽ không được nhìn thấy mặt bố. Một cái chết đầy oan ức, đau đớn, tức tưởi….Nghĩ đến cảnh xác Phách nằm trong quan tài bị thứ bùa ngải ghê tởm kia ăn dần, ăn mòn từng phần thi thể mà Lâm đau xót đến tận tâm can.



Lâm nghiến chặt răng, hai bàn tay siết lại, Phi đợi câu trả lời từ bạn mãi không thấy đâu bèn hỏi tiếp:



- - Mày sao đấy, mày không cảm thấy gì lạ à..?



Lâm bừng tỉnh sau những hồi ức đáng sợ, Lâm đáp:



- - À ờ, không, tao thấy bình….thường….Ngôi nhà này tao cũng đến mấy lần, bà chủ nhà trước là người xem bói, cũng thờ cúng nên mày cảm thấy thế thôi. Không có gì đâu. Lên trước kia là phòng ở rồi…..Cái gì kia..?



Đột nhiên Lâm thấy từ trong một căn phòng hắt ra ánh sáng yếu ớt, bình thường ngôi nhà không rộng, mà sao hôm nay đi vào cảm giác đi mãi mới đến nơi. Có lẽ do bóng tối, cũng có lẽ do Lâm phải đi từ từ để dò xét.



Ánh sáng hắt ra, Lâm nhận thấy đó là căn phòng của Mai. Lâm nói thầm với Phi:






- - Từ nãy đến giờ không thấy một tiếng động nào, có khi nào chúng nó bỏ đi bằng cửa trước rồi không..?



Phi nói:



- - Phòng kia có ánh đèn, thử lại đó xem sao…? Nói gì thì nói tao vẫn thấy có gì đó không bình thường.



Lâm muốn kể hết với Phi nhưng sợ Phi không tin, hơn nữa bây giờ chưa phải lúc. Cả hai men theo vách tường tiến đến căn phòng có ánh sáng phát ra. Bốn bề im lặng, Lâm cẩn thận nhìn vào trong xem xét, không một tiếng động. Cánh cửa đã được mở sẵn, đối diện với cửa phòng vẫn là chiếc giường tre. Ánh sáng yếu ớt khiến Lâm không thể nhìn được hết bên trong, nhưng không gian im ắng đến mức Lâm có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập loạn nhịp.



Từng bước, từng bước tiến vào trong Lâm lúc này mới thủ thế, sau đó lôi chiếc đèn pin từ túi quần ra soi một vòng quanh phòng. Chiếc giường trống không, cả căn phòng tựa hồ chỉ có Lâm và Phi là đang chuyển động.



“ Cạch….Cạch….Cạch..”



“ Bịch….Bịch…”



Tiếng cánh tủ đột nhiên mở ra khiến Phi giật thót mình. Từ trong tủ rơi ra thứ gì đó rất nặng, Lâm cũng quay ngoắt người lại sau rồi soi đèn pin thẳng về phía chiếc tủ đứng. Là xác hai gã đàn ông vừa đổ thẳng xuống đất từ phía trong tủ, trong khi đó không ai chạm đến chiếc tủ dù là một tác động nhỏ nhất.



Phi hốt hoảng:



- - Xác….xác….người….chết….



Lâm cũng run lên vì sợ, hai gã này là ai, phải chăng chúng chính là những kẻ lạ mặt đột nhập vào ngôi nhà ban nãy. Dù chúng có là ai đi chăng nữa, điều đáng quan tâm lúc này tại sao chúng lại ở trong tủ rồi rơi xuống đất một cách đáng sợ như thế này. Nhưng đó chưa phải điều khiến Lâm lo lắng, ghê sợ nhất chính là: Ai là người đã nhét hai tên này vào trong tủ đứng..?



Lâm cố giữ bình tĩnh lại gần sau đó cúi xuống, rọi đèn pin vào hai cái xác đang nằm bất động. Lâm đưa tay khẽ chạm vào cổ từng tên rồi quay lại nói với Phi:



- - Vẫn còn sống, chỉ là ngất đi thôi…..Nhưng ai đã đánh ngất được chúng chứ….Ngoài tụi nó ra thì chỉ có tao và mày ở đây, ngôi nhà này trước đó chỉ có Mai, nhưng cô ấy cũng đã rời đi trước khi tao với mày cùng hai thằng này đến đây rồi….Chẳng lẽ….



Vừa dứt lời thì Lâm nhìn ra bên ngoài cửa phòng, một cái bóng trắng tóc xõa đang đứng đó nhìn Lâm bằng ánh mắt lạnh lẽo, thấy Lâm chăm chú nhìn ra đằng sau Phi cũng quay lại nhưng chẳng thấy gì cả. Phi phẩy phẩy tay trước mặt Lâm rồi hỏi:



- - Mày nhìn cái gì vậy…? Ở đó làm gì có ai…?



“ Miao….Miao…..Miao…”



Tiếng mèo lại vang lên trong đêm tối, mặc dù không biết nó ở đâu...Lâm như hiểu ra vấn đề, khẽ nhắm mắt lại Lâm lẩm bẩm:



- - Cảm ơn cô đã giúp đỡ chúng tôi.



Dứt lời Lâm nói với Phi:



- - Đưa hai thằng này ra bên ngoài, tao có chuyện muốn nói với chúng nó khi tỉnh lại.



Phi đáp:



- - Để tao trói lại cho chắc ăn..






“ Cạch…..cạch….kèn….kẹt…”



Tiếng động phát ra như đang có ai mở cửa bên ngoài, Lâm ra hiệu cho Phi sẵn sàng. Bởi rất có thể trong nhà vẫn còn điều gì đó hoặc một kẻ nào đó. Sau tiếng cửa là những tiếng động phát ra dù là rất nhỏ. Lâm với Phi mỗi người đứng sẵn một bên cửa im lặng chờ đợi âm thanh ấy ngày một gần hơn. Cho đến khi tiếng bước chân đó dừng lại trước cửa phòng thì cả Lâm lẫn Phi đồng loạt lao ra áp đảo đối phương.



Nhưng những kẻ mới xuất hiện kia cũng không phải vừa, chúng cũng nhanh chóng đáp trả bằng những miếng võ chuyên nghiệp.



- - Tao đây, Đạt đây….



Cả lũ ngớ người, Lâm buông nắm đấm định vung thở hắt ra:



- - Là thằng Đạt với thằng Khanh sẹo...Sao chúng mày lại vào đây..?



Khanh sẹo nói:



- - Thì đợi ở bên ngoài lâu quá không thấy tụi mày đâu, tao sợ bên trong xảy ra chuyện gì nên bảo thằng Tuấn ở lại canh chừng rồi cùng thằng Đạt lẻn vào đây. Cả ngôi nhà tối om chỉ duy nhất phòng này hắt ra ánh sáng nên mò đến.



Phi cười:



- - Suýt nữa thì huynh đệ tương tàn, mà mấy năm rồi vẫn còn nhanh nhạy gớm nhỉ..?



Đạt phủi phủi tay rồi đáp:



- - Bọn tao đâu phải ra quân xong là bỏ quên tất cả...Trong này có chuyện gì vậy..?



Ngó vào trong Đạt 09 thấy hai cái xác đang nằm sõng soài trên nền đất không động đậy thì hoảng hồn:



- - Cái….cái...gì...kia….Chúng mày đánh chết người rồi à..?



Lâm lắc đầu:



- - Chuyện dài lắm, bây giờ chúng mày giúp bọn tao đưa hai thằng đang nằm kia ra ngoài. Khi tao đến chúng nó đã bị ngất trước rồi, chưa chết đâu mà lo. Ra ngoài kiếm chỗ nào rồi tao sẽ kể hết tất cả với chúng mày. Có thể chúng mày không tin, nhưng có một điều, tất cả mới chỉ bắt đầu, sau đêm nay mọi chuyện sẽ phải chấm dứt.



Đạt và Khanh vội đi đến chỗ hai thằng đang nằm ngất xỉu, Khanh trói tay chúng lại, Lâm cũng tiến đến xốc một thằng nên định bước ra khỏi phòng thì liếc qua Phi thấy Phi nãy giờ đứng như trời trồng, mắt nhìn vào tấm gương đang được chiếu sáng bởi ánh đèn dầu yếu ớt từ nãy, Phi đứng như bất động. Lâm liền gọi:



- - Lại đây khiêng thằng này ra bên ngoài giúp tao..? Phi….Phi...ơi…?



Phi toát mồ hôi lạnh khẽ quay lại ấp úng:



- - Ừ...ừ….tao….tao….đây..



Trong ánh đèn dầu Lâm nhìn rõ mặt Phi đang biến sắc, hai tay Phi đỡ lấy thằng kia mà run lên bần bật. Cả bốn người cùng khiêng hai các thân thể bất động ra ngoài, Phi với Lâm đi sau. Đi được một đoạn Phi hỏi Lâm:



- - Ban….ban nãy...mày có nói đến….cô gái mặc áo dài trắng phải không….?



Lâm khựng lại sau câu hỏi của Phi:



- - Sao...mày...lại hỏi thế…?



Phi trả lời run run:



- - Tao….tao….vừa nhìn...thấy một cô gái….mặc áo dài trắng ở trong gương...Cái thứ đó đã ở trong phòng từ lúc tao với mày bước vào…….Chuyện này là sao…?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom