Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Gái Lái Đò - Chương 58: Âm mưu của quỷ - kế hoạch không thành
Về phần Lâm, sau khi rời khỏi nhà bác Bảy, Lâm đi đến nhà Phách để thăm nom tình hình sức khỏe của bà Thảnh mẹ Phách và cô vợ đáng thương đang mang bầu những ngày cuối cùng của thằng bạn xấu số. Ngôi nhà ảm đạm tang thương đến vô vọng, những người có mặtở đó tất cả đều thất thểu, kẻ thờ dài, người lắc đầu tặc lưỡi. Lâm bước vội vào trong nhà, vẫn đang nằm sõng soài trên cái chiếu dưới nền nhà là bà Thảnh, nhìn bà Thảnh chỉ qua có vài hôm mà càng ngày càng tệ hơn trông thấy. Mái tóc của bà đã bạc trắng, gương mặt gầy đến nhô ra cả hai bên gò má. Bà vẫn nằm phủ phục ở dưới đất khẽ rên lên những tiếng ai oán. Có lẽ bà đã không còn sức để mà khóc nữa rồi. Lâm mặt lạnh băng cúi xuống khẽ hỏi:
- - Bác Thảnh, cháu đây, Lâm đây…..Bác cố gượng dậy ăn uống một chút đi.
Những người thân xung quanh lắc đầu nói:
- - Hai ngày nay không ăn gì rồi, cố đút cho mấy thìa cháo nhưng khóc quá lại nôn ra. Uống được chút nước thì theo nước mắt trôi đi cả rồi….Ai khuyên cũng không được.
Lâm nghe thấy tiếng bà Thảnh rên rỉ:
- - Phách….ơi…..con….chết….thảm...quá….Phách...ơi…..Con chết đau đớn quá...Con ơi…..
Dường như lúc này bà Thảnh đã không còn cảm giác với những thứ xung quanh, Lâm chạm khẽ tay vào người bà Thảnh, đột nhiên Lâm rụt tay lại…..Bởi lẽ Lâm vừa cảm nhận thấy một thứ đáng sợ. Lâm đứng dậy nhìn chăm chăm vào bà Thảnh nhưng không biết phải nói gì.
Đi vào bên trong phòng, Lâm thấy vợ Phách đã tỉnh lại. Gương mặt tiều tụy, khổ sở, mái tóc rũ rượi…..Cô đang dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn xa xăm ra phía bên ngoài cửa chính. Người phụ nữ đang mang thai sắp đến ngày sinh nở giờ đây trông không khác gì một cái xác khô vô hồn. Nhưng khi nhìn thấy Lâm cô ta hơi sững lại một chút, bất chợt cô ta đưa tay với về phía Lâm rồi nở một nụ cười, nước mắt cô ta chảy xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
- - Anh Phách, anh Phách….Anh về rồi sao….Anh đi đâu mà lâu thế….
Có lẽ do quá đau đớn khi mất đi người chồng một cách đột ngột nên cô ta nhìn thấy ảo giác. Lâm khẽ tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh đáp:
- - Anh xin lỗi, mọi chuyện đều do anh….Em phải cố gắng sinh được đứa con này cho linh hồn Phách được an ủi.
Vợ Phách đưa tay nắm lấy tay Lâm rồi cứ thế khóc sướt mướt, miệng không ngừng kêu tên chồng. Đột nhiên lúc đó Lâm cảm thấy đau đầu dữ dội, Lâm rút tay ra ôm lấy đầu tỏ ra vô cùng đau đớn. Cơn đau cứ thế giằng xé như muốn bóp nát bộ não của Lâm. Mọi thứ xung quanh dường như đảo lộn, tất cả dần biến thành một màu máu đỏ tươi xen lẫn trong không gian đen tối. Lâm hoang mang không biết mình đang ở đâu, những ký ức, những hình ảnh cứ thế trôi qua trong đầu Lâm một cách rõ ràng đến từng chi tiết.
Nhìn xuống cánh tay trái Lâm thấy máu từ vết thương đêm qua đã bị hở miệng, máu cứ thế chảy xuống thành dòng không sao kìm được. Nền đất trong nhà Phách giờ đây đã biến thành một vũng lầy đen xì, hôi thối…...Thứ sình đen đang nổi lên những quả bong bóng giống như nó đang sôi lên từng chập. Lâm càng lúc càng bị thứ bùn đó hút lấy không thể thoát ra.
“ Roạt….Roạt…”
Tù dưới lớp bùn nhô lên hai bài tay toàn xương xẩu, những ngón tay nhìn rõ từng đốt xương đang bám lấy chân Lâm kéo xuống kèm theo giọng nói quen thuộc lúc trước vang lên trong đầu Lâm:
“ Xuống đây…..Xuống đây...với...ta...nào…..Hỡi kẻ đang nguyền rủa kia….”
Không gian xoay chuyển, Lâm nhận ra mình không còn ở trong nhà Phách nữa, chỗ Lâm đang đứng bây giờ chính là ngôi mộ cũ của Trinh, ngôi mộ mà Lâm một lần nữa đã đào bới đến đáy bùn đất hầm mộ để làm nghi thức gọi quỷ sáng sớm ngày hôm nay. Tất cả mọi thứ một lần nữa tái hiện, nhưng lần này chân thực đến đáng sợ, hai bàn tay đó trong thoáng chống đã kéo Lâm xuống chỉ còn chừa lại phần đầu…..Lâm không thể kêu lên dù là một tiếng, Lâm đưa hai tay lên vẫy vùng, cố gắng chống lại thứ ma quỷ đang cố kéo mình xuống hố đen kia nhưng không được, cả phần đầu của Lâm cũng bị chìm xuống….Lâm cảm nhận được cái chết đang dần dần xâm lấn cơ thể.
Nhưng không, khi mà mọi thứ gần như buông xuôi thì bất chợt có một bàn tay từ bên trên nắm chặt lấy tay Lâm, không biết là ai nhưng người đó đang cố gắng giằng co kéo Lâm lại từ tay thần chết. Lâm không nhìn thấy gì, nhưng Lâm nghe rõ một giọng nói vô cùng thân quen đang phát ra trong bóng tối:
“ Cố lên, Lâm…..Cố lên…...Mày không thể chịu thua thế này được….Mục đích của mày là gì…..Nắm chặt tay tao…..Tao sẽ….giúp mày….trở lại…”
Đó là giọng của Phách, không thể nhầm được, đó chính là giọng của Phách, thằng bạn thân đã bị kẻ gian hại chết. Lâm nghĩ trong tâm trí:
“ Phách….phải Phách không…..Tao xin lỗi…..Vì tao mà….mày phải chết….Tao là thằng đáng chết…”
Giọng nói kia lại vang lên:
“ Nếu như mày...chết...ở đây….Chẳng phải mày sẽ...không cứu được ai...hay sao...Chẳng lẽ mày muốn những người khác sẽ chết….giống như….tao…..Chống lại nó đi….mày đến đây đâu phải để chết…”
Câu nói như khiến Lâm bừng tỉnh, nắm chặt lấy tay người bên trên, Lâm phát ra ý chí mãnh liệt, ý thức sống còn của Lâm trỗi dậy. Trong tiềm thức Lâm đáp trả lại thứ ma quỷ mà mình vừa tạo ra:
“ Tao không thể chết, tao phải sống…..Những người khác đang đợi tao..Tao phải trả thù….Phải trả thù…”
Trong lúc cận kề cái chết, khi mà một chân đã chạm vào địa ngục Lâm đã được chính vong linh người bạn của mình cứu giúp. Giọng nói của con quỷ vang lên:
“ Một...kẻ….thú...vị….khi..mà...những...người….đã….chết….vẫn….muốn...giúp...ngươi...Tuy nhiên….ngươi cũng không thoát….được cảnh….bị...đày...đọa…...Ta….sẽ...ở...bên...trong….ngươi...ám….ảnh….dày vò...ngươi...đến….sống...không...bằng...chết…”
Sau lúc ấy Lâm không còn cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống nữa, dường như hai bàn tay kia cũng đã buông chân Lâm ra…..Lâm thấy mình đang dần dần trồi lên khỏi vũng bùn đen ngòm, hôi thối…..Cơn đau đầu đã dịu đi, Lâm đã hiểu ra lý do vì sao mình còn sống, mặc dù điều Lâm nhớ lúc cuối cùng là cảnh mình đang dần chết đi. Nếu không có Phách thì Lâm đã chết thật rồi.
Nằm trên bãi cỏ Lâm nhìn sang phía bên kia ngôi mộ, Phách đang đứng ở đó, gương mặt thoáng buồn, đôi mắt u uất đang nhìn về một phía khác. Lâm nhìn theo hướng nhìn của Phách thì thấy nơi Phách đang hướng về chính là chiếc giường của vợ mình đang nằm. Không gian lúc này dần dần quay lại, Lâm không còn ở bãi tha ma nữa mà đang nằm dưới đất. Trong lúc ấy Lâm chỉ kịp đưa tay mồm khẽ gọi:
- - Phách ơi…..đừng đi…..đừng đi...mà….
Phách quay lại nhìn Lâm rồi khẽ cười, một nụ cười buồn bã, Phách gật đầu rồi khẽ nói:
“ Đừng lo, dù mọi chuyện có thế nào cũng không phải lỗi của mày…”
Dứt lời, bàn tay Phách chỉ về phía vợ rồi dần dần tan biến…..Lâm gào lên:
- - Phách…..Phách…..ơi……...Phách….ơi….
Mở mắt ra Lâm choàng tỉnh, xung quanh là những người có mặt ở nhà Phách đang nhìn Lâm đầy lo lắng. Một người nói:
- - May quá, cậu tỉnh lại rồi…..Ban nãy đang ngồi trên giường đột nhiên cậu ôm đầu rồi ngã vật xuống đất khiến chúng tôi sợ quá.
Một người đàn ông lớn tuổi buồn bã nói:
- - Thằng Phách nó chết rồi, đến thanh niên mạnh khỏe như cậu còn đau buồn đến độ ngất đi thế này thì đám đàn bà, phụ nữ biết phải làm sao….Vừa rồi nghe cậu gọi tên thằng Phách mà chúng tôi cũng quắn hết cả ruột gan. Đến bây giờ nhiều người vẫn còn chưa thể tin thằng Phách đã chết.
Lâm hiểu ra tất cả mọi thứ Lâm vừa trải qua chỉ là một phần ký ức của Lâm lúc sáng sớm ngày hôm nay. Có lẽ lý do mà vợ Phách nhìn Lâm bật khóc ban nãy chính là vì một chút hồn của Phách vẫn lưu lại trong Lâm, bởi chính Phách đã cứu Lâm thoát chết lúc gọi quỷ. Vậy là những thắc mắc lúc Lâm tỉnh dậy nơi cánh đồng đã được giải thích. Lâm cảm thấy nhói ở trong tim, nhưng vẫn không thể khóc được. Khuôn mặt Lâm vẫn lạnh lùng như vậy. Hiện tại ngoài cách trả thù Lâm không biết lấy gì để bù đắp lại nỗi đau cho mẹ con bà Thảnh cả. Cái chết của Phách còn đau đớn hơn những gì mà mọi người được chứng kiến rất nhiều... Vong hồn của Phách có lẽ bây giờ cũng đã tiêu tán không còn nơi nương tựa bởi thân xác đã bị ăn trọn đến từng khúc xương, mảng thịt.
Lâm gượng đứng dậy, đầu đã không còn đau nữa….Nhìn đồng hồ lúc này cũng đã gần trưa. Có vẻ như Lâm bất tỉnh cũng đã được một lúc, hình ảnh khuôn mặt buồn bã của Phách vẫn đọng lại rõ như in trong tâm trí Lâm. Dường như Phách vẫn còn điều gì đó vẫn chưa thỏa lòng, ánh mắt u uất đó khiến Lâm không ngừng suy nghĩ mặc dù Phách đã nói mọi chuyện không phải do Lâm. Trước khi biến mất Phách có chỉ tay về phía gia đình mình rồi lặng lẽ quay mặt đi. Điều này nghĩa là sao, có phải Phách muốn Lâm phải chú ý, bảo vệ bọn họ hay không..? Bởi khi nãy lúc chạm vào người bà Thảnh, Lâm cảm nhận được rằng sự sống của bà Thảnh đang ngày một yếu đi…..Lâm xin lỗi mọi người rồi bước ra bên ngoài, nhìn xung quanh ngôi nhà dường như không còn kẻ nào đang theo dõi Lâm nữa.
Chuyện này hơi lạ, bởi khi mới đến đây Lâm còn nhận ra có kẻ bám theo mình, sao tự nhiên bọn chúng lại bỏ cuộc. Tất cả đã được lên kế hoạch, kể cả việc để cho bọn đàn em của Phong và Hân bám theo mình cũng nằm trong tính toán của Lâm. Nếu như chúng không theo dõi Lâm nữa, tất cả sẽ trở thành công cốc. Nếu như Phong không chịu ra khỏi nhà thì những thứ mà Lâm sắp chuẩn bị tới đây sẽ không thể sử dụng.
Lý do đám đàn em của Phong không theo dõi Lâm nữa bởi vì lúc này chúng đang tụ tập tại nhà Phong ăn uống phè phỡn. Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của Phong, đám giang hồ nghiện ngập mặc sức ăn nhậu mà không biết rằng trong mỗi món ăn đều được Phong âm thầm bỏ loại tóc được ếm bùa ngải. Phong đứng đó nhìn lũ đàn em ăn uống mà cũng thấy gai người. Bởi tuy mới chỉ nghe Hân kể qua về cái thứ bùa bằng tóc người chết kia nhưng nhớ đến cái cảnh nó ngoe nguẩy trong lòng bàn tay, nghĩ đến hình ảnh nó lớn lên bên trong cơ thể rồi ăn hết lục phủ, ngũ tạng của con người mà Phong thấy chân tay run lẩy bẩy.
Trong căn phòng tối, Hân đang ngồi giữa nền nhà, hắn nhe hàm răng trắng dã ra ngoác miệng cười:
“ He...He….He….Ăn...đi…..Ăn...đi….Rồi….Lớn….lên...đi...nào…Giờ….ta….phải...tập..trung...hoàn...thiện..đã...He...he...he…”
Quá trưa, tầm này đã là gần 2h chiều, cánh cửa nhà Phong bỗng có tiếng gạch chọi vào lia lịa:
“ Cốp…..Cốp….rầm...ầm…”
Chị giúp việc chạy ra quát:
- - Đứa mất dạy nào đấy hả..?
Mở cổng ra thì thấy bên ngoài một đám nhóc bỏ chạy tán loạn, nhưng vẫn còn một thằng nhóc ăn mặc rách rưới, da đen đủi, lấm bẩn đứng trước cửa…..Nó nhìn chị giúp việc rồi khẽ nói:
- - Có người muốn đưa cho cậu Phong thứ này…….
- - Bác Thảnh, cháu đây, Lâm đây…..Bác cố gượng dậy ăn uống một chút đi.
Những người thân xung quanh lắc đầu nói:
- - Hai ngày nay không ăn gì rồi, cố đút cho mấy thìa cháo nhưng khóc quá lại nôn ra. Uống được chút nước thì theo nước mắt trôi đi cả rồi….Ai khuyên cũng không được.
Lâm nghe thấy tiếng bà Thảnh rên rỉ:
- - Phách….ơi…..con….chết….thảm...quá….Phách...ơi…..Con chết đau đớn quá...Con ơi…..
Dường như lúc này bà Thảnh đã không còn cảm giác với những thứ xung quanh, Lâm chạm khẽ tay vào người bà Thảnh, đột nhiên Lâm rụt tay lại…..Bởi lẽ Lâm vừa cảm nhận thấy một thứ đáng sợ. Lâm đứng dậy nhìn chăm chăm vào bà Thảnh nhưng không biết phải nói gì.
Đi vào bên trong phòng, Lâm thấy vợ Phách đã tỉnh lại. Gương mặt tiều tụy, khổ sở, mái tóc rũ rượi…..Cô đang dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn xa xăm ra phía bên ngoài cửa chính. Người phụ nữ đang mang thai sắp đến ngày sinh nở giờ đây trông không khác gì một cái xác khô vô hồn. Nhưng khi nhìn thấy Lâm cô ta hơi sững lại một chút, bất chợt cô ta đưa tay với về phía Lâm rồi nở một nụ cười, nước mắt cô ta chảy xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
- - Anh Phách, anh Phách….Anh về rồi sao….Anh đi đâu mà lâu thế….
Có lẽ do quá đau đớn khi mất đi người chồng một cách đột ngột nên cô ta nhìn thấy ảo giác. Lâm khẽ tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh đáp:
- - Anh xin lỗi, mọi chuyện đều do anh….Em phải cố gắng sinh được đứa con này cho linh hồn Phách được an ủi.
Vợ Phách đưa tay nắm lấy tay Lâm rồi cứ thế khóc sướt mướt, miệng không ngừng kêu tên chồng. Đột nhiên lúc đó Lâm cảm thấy đau đầu dữ dội, Lâm rút tay ra ôm lấy đầu tỏ ra vô cùng đau đớn. Cơn đau cứ thế giằng xé như muốn bóp nát bộ não của Lâm. Mọi thứ xung quanh dường như đảo lộn, tất cả dần biến thành một màu máu đỏ tươi xen lẫn trong không gian đen tối. Lâm hoang mang không biết mình đang ở đâu, những ký ức, những hình ảnh cứ thế trôi qua trong đầu Lâm một cách rõ ràng đến từng chi tiết.
Nhìn xuống cánh tay trái Lâm thấy máu từ vết thương đêm qua đã bị hở miệng, máu cứ thế chảy xuống thành dòng không sao kìm được. Nền đất trong nhà Phách giờ đây đã biến thành một vũng lầy đen xì, hôi thối…...Thứ sình đen đang nổi lên những quả bong bóng giống như nó đang sôi lên từng chập. Lâm càng lúc càng bị thứ bùn đó hút lấy không thể thoát ra.
“ Roạt….Roạt…”
Tù dưới lớp bùn nhô lên hai bài tay toàn xương xẩu, những ngón tay nhìn rõ từng đốt xương đang bám lấy chân Lâm kéo xuống kèm theo giọng nói quen thuộc lúc trước vang lên trong đầu Lâm:
“ Xuống đây…..Xuống đây...với...ta...nào…..Hỡi kẻ đang nguyền rủa kia….”
Không gian xoay chuyển, Lâm nhận ra mình không còn ở trong nhà Phách nữa, chỗ Lâm đang đứng bây giờ chính là ngôi mộ cũ của Trinh, ngôi mộ mà Lâm một lần nữa đã đào bới đến đáy bùn đất hầm mộ để làm nghi thức gọi quỷ sáng sớm ngày hôm nay. Tất cả mọi thứ một lần nữa tái hiện, nhưng lần này chân thực đến đáng sợ, hai bàn tay đó trong thoáng chống đã kéo Lâm xuống chỉ còn chừa lại phần đầu…..Lâm không thể kêu lên dù là một tiếng, Lâm đưa hai tay lên vẫy vùng, cố gắng chống lại thứ ma quỷ đang cố kéo mình xuống hố đen kia nhưng không được, cả phần đầu của Lâm cũng bị chìm xuống….Lâm cảm nhận được cái chết đang dần dần xâm lấn cơ thể.
Nhưng không, khi mà mọi thứ gần như buông xuôi thì bất chợt có một bàn tay từ bên trên nắm chặt lấy tay Lâm, không biết là ai nhưng người đó đang cố gắng giằng co kéo Lâm lại từ tay thần chết. Lâm không nhìn thấy gì, nhưng Lâm nghe rõ một giọng nói vô cùng thân quen đang phát ra trong bóng tối:
“ Cố lên, Lâm…..Cố lên…...Mày không thể chịu thua thế này được….Mục đích của mày là gì…..Nắm chặt tay tao…..Tao sẽ….giúp mày….trở lại…”
Đó là giọng của Phách, không thể nhầm được, đó chính là giọng của Phách, thằng bạn thân đã bị kẻ gian hại chết. Lâm nghĩ trong tâm trí:
“ Phách….phải Phách không…..Tao xin lỗi…..Vì tao mà….mày phải chết….Tao là thằng đáng chết…”
Giọng nói kia lại vang lên:
“ Nếu như mày...chết...ở đây….Chẳng phải mày sẽ...không cứu được ai...hay sao...Chẳng lẽ mày muốn những người khác sẽ chết….giống như….tao…..Chống lại nó đi….mày đến đây đâu phải để chết…”
Câu nói như khiến Lâm bừng tỉnh, nắm chặt lấy tay người bên trên, Lâm phát ra ý chí mãnh liệt, ý thức sống còn của Lâm trỗi dậy. Trong tiềm thức Lâm đáp trả lại thứ ma quỷ mà mình vừa tạo ra:
“ Tao không thể chết, tao phải sống…..Những người khác đang đợi tao..Tao phải trả thù….Phải trả thù…”
Trong lúc cận kề cái chết, khi mà một chân đã chạm vào địa ngục Lâm đã được chính vong linh người bạn của mình cứu giúp. Giọng nói của con quỷ vang lên:
“ Một...kẻ….thú...vị….khi..mà...những...người….đã….chết….vẫn….muốn...giúp...ngươi...Tuy nhiên….ngươi cũng không thoát….được cảnh….bị...đày...đọa…...Ta….sẽ...ở...bên...trong….ngươi...ám….ảnh….dày vò...ngươi...đến….sống...không...bằng...chết…”
Sau lúc ấy Lâm không còn cảm thấy cơ thể mình bị kéo xuống nữa, dường như hai bàn tay kia cũng đã buông chân Lâm ra…..Lâm thấy mình đang dần dần trồi lên khỏi vũng bùn đen ngòm, hôi thối…..Cơn đau đầu đã dịu đi, Lâm đã hiểu ra lý do vì sao mình còn sống, mặc dù điều Lâm nhớ lúc cuối cùng là cảnh mình đang dần chết đi. Nếu không có Phách thì Lâm đã chết thật rồi.
Nằm trên bãi cỏ Lâm nhìn sang phía bên kia ngôi mộ, Phách đang đứng ở đó, gương mặt thoáng buồn, đôi mắt u uất đang nhìn về một phía khác. Lâm nhìn theo hướng nhìn của Phách thì thấy nơi Phách đang hướng về chính là chiếc giường của vợ mình đang nằm. Không gian lúc này dần dần quay lại, Lâm không còn ở bãi tha ma nữa mà đang nằm dưới đất. Trong lúc ấy Lâm chỉ kịp đưa tay mồm khẽ gọi:
- - Phách ơi…..đừng đi…..đừng đi...mà….
Phách quay lại nhìn Lâm rồi khẽ cười, một nụ cười buồn bã, Phách gật đầu rồi khẽ nói:
“ Đừng lo, dù mọi chuyện có thế nào cũng không phải lỗi của mày…”
Dứt lời, bàn tay Phách chỉ về phía vợ rồi dần dần tan biến…..Lâm gào lên:
- - Phách…..Phách…..ơi……...Phách….ơi….
Mở mắt ra Lâm choàng tỉnh, xung quanh là những người có mặt ở nhà Phách đang nhìn Lâm đầy lo lắng. Một người nói:
- - May quá, cậu tỉnh lại rồi…..Ban nãy đang ngồi trên giường đột nhiên cậu ôm đầu rồi ngã vật xuống đất khiến chúng tôi sợ quá.
Một người đàn ông lớn tuổi buồn bã nói:
- - Thằng Phách nó chết rồi, đến thanh niên mạnh khỏe như cậu còn đau buồn đến độ ngất đi thế này thì đám đàn bà, phụ nữ biết phải làm sao….Vừa rồi nghe cậu gọi tên thằng Phách mà chúng tôi cũng quắn hết cả ruột gan. Đến bây giờ nhiều người vẫn còn chưa thể tin thằng Phách đã chết.
Lâm hiểu ra tất cả mọi thứ Lâm vừa trải qua chỉ là một phần ký ức của Lâm lúc sáng sớm ngày hôm nay. Có lẽ lý do mà vợ Phách nhìn Lâm bật khóc ban nãy chính là vì một chút hồn của Phách vẫn lưu lại trong Lâm, bởi chính Phách đã cứu Lâm thoát chết lúc gọi quỷ. Vậy là những thắc mắc lúc Lâm tỉnh dậy nơi cánh đồng đã được giải thích. Lâm cảm thấy nhói ở trong tim, nhưng vẫn không thể khóc được. Khuôn mặt Lâm vẫn lạnh lùng như vậy. Hiện tại ngoài cách trả thù Lâm không biết lấy gì để bù đắp lại nỗi đau cho mẹ con bà Thảnh cả. Cái chết của Phách còn đau đớn hơn những gì mà mọi người được chứng kiến rất nhiều... Vong hồn của Phách có lẽ bây giờ cũng đã tiêu tán không còn nơi nương tựa bởi thân xác đã bị ăn trọn đến từng khúc xương, mảng thịt.
Lâm gượng đứng dậy, đầu đã không còn đau nữa….Nhìn đồng hồ lúc này cũng đã gần trưa. Có vẻ như Lâm bất tỉnh cũng đã được một lúc, hình ảnh khuôn mặt buồn bã của Phách vẫn đọng lại rõ như in trong tâm trí Lâm. Dường như Phách vẫn còn điều gì đó vẫn chưa thỏa lòng, ánh mắt u uất đó khiến Lâm không ngừng suy nghĩ mặc dù Phách đã nói mọi chuyện không phải do Lâm. Trước khi biến mất Phách có chỉ tay về phía gia đình mình rồi lặng lẽ quay mặt đi. Điều này nghĩa là sao, có phải Phách muốn Lâm phải chú ý, bảo vệ bọn họ hay không..? Bởi khi nãy lúc chạm vào người bà Thảnh, Lâm cảm nhận được rằng sự sống của bà Thảnh đang ngày một yếu đi…..Lâm xin lỗi mọi người rồi bước ra bên ngoài, nhìn xung quanh ngôi nhà dường như không còn kẻ nào đang theo dõi Lâm nữa.
Chuyện này hơi lạ, bởi khi mới đến đây Lâm còn nhận ra có kẻ bám theo mình, sao tự nhiên bọn chúng lại bỏ cuộc. Tất cả đã được lên kế hoạch, kể cả việc để cho bọn đàn em của Phong và Hân bám theo mình cũng nằm trong tính toán của Lâm. Nếu như chúng không theo dõi Lâm nữa, tất cả sẽ trở thành công cốc. Nếu như Phong không chịu ra khỏi nhà thì những thứ mà Lâm sắp chuẩn bị tới đây sẽ không thể sử dụng.
Lý do đám đàn em của Phong không theo dõi Lâm nữa bởi vì lúc này chúng đang tụ tập tại nhà Phong ăn uống phè phỡn. Dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của Phong, đám giang hồ nghiện ngập mặc sức ăn nhậu mà không biết rằng trong mỗi món ăn đều được Phong âm thầm bỏ loại tóc được ếm bùa ngải. Phong đứng đó nhìn lũ đàn em ăn uống mà cũng thấy gai người. Bởi tuy mới chỉ nghe Hân kể qua về cái thứ bùa bằng tóc người chết kia nhưng nhớ đến cái cảnh nó ngoe nguẩy trong lòng bàn tay, nghĩ đến hình ảnh nó lớn lên bên trong cơ thể rồi ăn hết lục phủ, ngũ tạng của con người mà Phong thấy chân tay run lẩy bẩy.
Trong căn phòng tối, Hân đang ngồi giữa nền nhà, hắn nhe hàm răng trắng dã ra ngoác miệng cười:
“ He...He….He….Ăn...đi…..Ăn...đi….Rồi….Lớn….lên...đi...nào…Giờ….ta….phải...tập..trung...hoàn...thiện..đã...He...he...he…”
Quá trưa, tầm này đã là gần 2h chiều, cánh cửa nhà Phong bỗng có tiếng gạch chọi vào lia lịa:
“ Cốp…..Cốp….rầm...ầm…”
Chị giúp việc chạy ra quát:
- - Đứa mất dạy nào đấy hả..?
Mở cổng ra thì thấy bên ngoài một đám nhóc bỏ chạy tán loạn, nhưng vẫn còn một thằng nhóc ăn mặc rách rưới, da đen đủi, lấm bẩn đứng trước cửa…..Nó nhìn chị giúp việc rồi khẽ nói:
- - Có người muốn đưa cho cậu Phong thứ này…….
Bình luận facebook