Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Edit: Mộc Tử Đằng
Tay Đinh Nhàn hơi run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh, "Thình thịch, thình thịch." dường như muốn lao ra khỏi lòng ngực.
Cô đè nén lại nội tâm đang khẩn trương của mình, đến gần hơn từng chút, từng chút một, ngay lúc đầu ngón tay chạm vào cổ áo anh thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình, ngón tay xẹt qua cổ anh một cái, cái chạm này thật nóng bỏng khiến tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp, gò má giờ đây cũng đỏ ửng cả một mảng.
Người đàn ông bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên, "Sao vậy?"
"Điện thoại" Đinh Nhàn đưa điện thoại cho anh, có tật giật mình nên cúi đầu rất thấp sợ bị anh nhìn ra gì đó.
Thời Dịch xoa xoa sống mũi, bắt máy: "Chuyện gì?"
Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì mà mi tâm anh hơi nhăn lại, đáp một tiếp rồi cúp máy.
Quay đầu lại mới phát hiện cô gái nhỏ còn chưa đi, hỏi: "Chơi game sao rồi?"
Đinh Nhàn: "..Té từ trên vách núi xuống chết rồi."
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, lấy sách trên bàn để lại vào giá sách, tầm mắt nhìn lướt qua lại lấy xuống quyển khác.
Anh có rất nhiều loại sách, Đinh Nhàn thừa dịp anh không có ở đây đã nhìn qua một chút. Đinh Nhàn đứng cách anh không quá nửa mét, nhìn hình dáng gò má của anh lại nhớ đến vài hình ảnh, cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau bỗng hiện lên.
Đang lúc xuất thần, chợt nghe anh nói: "Lấy hòm thuốc đem đến đây."
Đoán được ý của anh, Đinh Nhàn đi đến gần hơi kéo ống quần lên để lộ ra mắt cá chân cho anh nhìn: "Đã tốt hơn rồi mà."
Vốn bị thương nhẹ, ngoại trừ vết trầy da chút xíu thì cũng chỉ có chút bầm.
Thời Dịch nhìn lướt qua, nói: "Đi lấy vào đây."
Đinh Nhàn nhấp nháy môi không nói gì nữa mà chạy ra ngoài, trong chốc lát nhanh chóng mang hòm thuốc trở lại.
Thời Dịch nhận lấy rồi thuận tay đặt trên bàn. Anh kéo ghế ra tỏ ý để cô ngồi xuống.
Nhìn người đàn ông xoay người lấy ra bông gòn cùng nước thuốc từ hòm thuốc, một màn tối hôm qua không khỏi hiện lên trước mắt, Đinh Nhàn có chút hơi mất tự nhiên, hai tay để ngay ngắn trên đùi, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và cẩn thận đó y như học sinh tiểu học mới đi học.
Đến lúc Thời Dịch ngồi xổm xuống cô mới phục hồi lại tinh thần, cúi người xuống định vén ống quần lên nhưng ngón tay lại vô tình chạm với tay anh, xúc cảm đó vô cùng nóng bỏng làm cô giật mình, theo bản năng rút tay lại.
Ngược lại người đàn ông không để ý đến, vén ống quần cô lên rồi bôi thuốc.
Vết thương đã đóng vẫy nên không còn thấy đau như tối hôm qua nữa, nước thuốc được thoa lên mang đến cảm giác lạnh buốt vô cùng thoải mái.
Sau khi thoa xong Thời Dịch đứng dậy, lấy một hộp thuốc từ trong hòm thuốc ra rồi lấy ra hai viên bỏ vào trong miệng.
Động tác của anh vô cùng đẹp mắt, ưu nhã bưng ly nước lên uống, lúc nuốt xuống còn thấy rõ trái cổ chuyển động lên xuống khiến người khác nhìn không rời mắt.
Đinh Nhàn nhìn đến ngơ ngác cho đến khi anh đặt ly nước xuống cô mới bất giác hỏi: "Anh Thời Dịch, anh không thoải mái sao?"
"Cảm vặt."
Ngày hôm qua anh đã có chút không thoải mái nhưng anh lại không để ý đến, không nghĩ rằng hôm nay lại nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt của anh lại không giống như người chỉ cảm nhẹ, cô nói: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
Thời Dịch lắc đầu nói: "Tôi mới uống thuốc rồi, không sao đâu."
Bác sĩ bị cảm mạo là chuyện thường xuyên, anh biết rõ tình trạng của mình, không nghiêm trọng lắm.
Đinh Nhàn phác giác ra sắc mặt anh không đúng lắm, nghĩ đến vừa rồi chạm vào tay anh thấy rất nóng, nhớ đến điều này làm trong lòng cô bắt đầu lo lắng, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, cô tiến lên một bước, nhón chân đưa tay lên muốn sờ trán anh.
Thời Dịch không ngờ cô gái nhỏ lại đột nhiên tiến lên, anh nghiên đầu đi rồi cầm lấy cổ tay cô: "Thật sự không sao đâu."
"Em không tin." Cô gái nhỏ vô cùng cố chấp, vào lúc này ngượng ngùng gì cũng mất sạch chỉ còn lại nội tâm lo lắng cho anh.
Tay lại đưa đến trước, lúc này Thời Dịch cũng không ngăn cản nữa.
Lòng bàn tay như bị cái nóng thiêu cháy.
Trong bụng càng hoảng hốt hơn, "Anh Thời Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi có được không?"
Có lẽ là bị dọa sợ rồi, giọng cô gái nhỏ như đang cầu khẩn, Thời Dịch nghe được cũng không biết phải cự tuyệt thế nào.
Lúc hai người đi đến bệnh viện là đã hơn 11 giờ tối.
Ban đêm không có người nào, y tá trực thấy anh thì lễ phép chào hỏi: "Giáo sư Thời."
Anh khẽ vuốt cằm, Đinh Nhàn phát hiện có vài ánh mắt đang nhìn mình nên không khỏi bước nhanh hơn theo sát sau lưng anh.
Sau lưng truyền đến giọng nói của phụ nữ nhưng cách quá xa nên cô không nghe được gì.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Thời Dịch, 39 độ, sốt cao nên cần phải truyền nước.
Bác sĩ không thể tự chữa được mà.
Người đàn ông nửa ngồi trên giường bệnh, trong chốc lát có y tá đến truyền dịch cho anh, Đinh Nhàn nhìn vô cùng chăm chú, nhìn thấy đầu kim đâm vào da anh mà lòng cô cùng xoắn lại.
Dáng vẻ y tá trông khoảng ba mươi mấy tuổi, có quen biết với Thời Dịch, ghim kim xong thì một bên điều chỉnh tốc độ chảy của nước một bên trêu chọc: "Giáo sư Thời đây là không yên tâm về chúng tôi à, hiếm thấy hôm nay về nhà sớm mà nửa đêm lại còn đến đây một chuyến."
Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, hai người trò chuyện mấy câu thì y tá rời đi.
Anh quay đầu thấy bóng lưng Đinh Nhàn đang rót nước cho anh, suy nghĩ một chút thấy bản thân không cân nhắc chu toàn, hơn nửa đêm mà còn để cô gái nhỏ đi theo mình.
Chờ cô bưng ly nước đến, anh hỏi: "Có mệt không?"
Đinh Nhàn lắc đầu một cái.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm hai giây, vừa muốn mở miệng nói thì cô đã giành nói trước: "Anh Thời Dịch, bài tập em đều đã sớm làm xong rồi, ngày mai không có đi học nên ngủ trễ cũng không sao đâu."
Cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, dáng vẻ vừa khôn khéo lại vừa dè dặt như rất sợ anh đuổi cô về nhà.
Thời Dịch bật cười khanh khách.
Mới vừa rồi anh có nghĩ qua sẽ bảo cô về trước để nghỉ ngơi nhưng mà lại chợt nhớ bây giờ là hơn nữa đêm rồi nếu bảo cô một mình đi về cũng không thể yên tâm được.
Bên cạnh có giường bệnh trống, anh nhẹ giọng nói: "Mệt thì qua đó nghỉ một lát đi, chừng nào về tôi sẽ gọi em dậy."
"Vâng."
Ánh mắt Đinh Nhàn nhìn cánh tay anh, nơi bị kim đâm vào có hơi nhô lên.
Cô chợt nhớ lại bản thân lúc mười tuổi bị nóng sốt như thế này, cha sau khi làm thủ tục ly hôn về thì túc trực bên giường chăm sóc cô còn mẹ thì kiên quyết bỏ đi, kim tiêm ghim vào da trong nháy mắt mọi đau đớn lan tràn cả thể xác lẫn tinh thần.
Tám năm, gương mặt mẹ trong ấn tượng của cô đã sớm mơ hồ, trí nhớ in sâu chỉ có bóng dáng xoay người đi của bà.
Từ đó trở đi cô đều sợ kim tiêm.
"Có đau không?" Cô đưa tay ra muốn chạm vào nhưng lại sợ anh bị đau.
Thời Dịch lắc đầu, đối với anh thân là một người đàn ông thì đây chỉ như bị kiến cắn, không hề thấy đau gì.
Nhưng nhìn thấy mi tâm đang nhíu lại của cô, anh mở miệng nói: "Không đau."
Ý thức được tâm tình của mình có chút không đúng, Đinh Nhàn định thần lại, mới vừa muốn nói gì thì Thời Dịch đã giơ tay lên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, đi ngủ một lát đi."
Không biết có phải do bị bệnh hay không mà giọng anh lúc này có chút khàn khàn, đặc biệt mê hoặc, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến làm mặt cô có chút hồng.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc với cô.
Tim như một đứa trẻ nghịch ngợm lại không chống chế được nhảy loạn lên, sợ bị phát hiện nên cô gật đầu một cái rồi xoay người nằm trên chiếc giường cạnh giường anh.
Thời Dịch cũng có chút mệt nên cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu anh nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt nhìn sang.
"Thời Dịch..."
Từ Hoàn Chi xách táo cùng với cháo dinh dưỡng đi vào trong, mới vừa gọi tên anh liền thấy anh ngồi dậy, đặt ngón trỏ lên môi ý bảo cô ta hạ thấp âm lượng.
Nhìn theo ánh mắt anh, Từ Hoàn Chi hơi sững sờ, người nằm cạnh giường anh là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, màu da cô gái rất trắng, lộ ra vẻ rực rỡ của độ tuổi thanh xuân, lông mi dày, gương mặt như búp bê làm người ta yêu thích.
Cô gái này là ai?
Cô ta đến gần, "Cô ấy là..."
Thời Dịch không trả lời lại cô ta, hỏi ngược lại: "Cô đến đây làm gì?"
Thanh âm được anh đè thấp xuống, lúc nói chuyện ánh mắt luôn nhìn cô gái nhỏ nắm trên giường, rất sợ không cẩn thận sẽ đánh thức cô.
Vừa rồi anh cảm nhận được tâm trạng của cô có chút không đúng lắm.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhớ lại trước kia Đinh Trí có nói vài chuyện nên đại khái anh cũng có thể đoán ra được chuyện gì, vào lúc này cô gái nhỏ ngủ rất an ổn nên anh cũng thoáng yên tâm đôi chút.
Từ Hoàn Chi mang cháo dinh dưỡng đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, "Không phải nói chỉ là cảm vặt sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Nếu không phải nhờ y ta trong bệnh viện gọi đến cho cô ta thì cô ta cũng không biết việc anh phát sốt thế này.
Cô ta múc một muỗng đưa đến bên miệng anh, Thời Dịch nghiêng đầu tránh đi, nói: "Cô cứ để đó đi, bây giờ tôi không muốn ăn."
Động tác của Từ Hoàn Chi hơi ngừng lại.
Đúng vậy, làm sao cô lại quên, người đàn ông này luôn duy trì khoảng cách với cô ta, chưa bao giờ vượt qua nó.
Hai người học chung trường đại học, cô ta đã thích anh nhiều năm rồi, vì muốn gần anh còn chạy đến chỗ này làm việc, nhưng cô ta lại không dám bày tỏ vì sợ có vài lời nói ra khỏi miệng thì sau này ngay cả làm bạn cũng không được.
Từ Hoàn Chi đặt cháo lên tủ giường, nhìn bình thuốc nước một chút, còn phải chờ thêm lát nữa.
Cô ta muốn ở đây chăm sóc anh, vừa lấy điện thoại ra định điện về nhà báo một tiếng liền nghe được người đàn ông nói: "Tôi không có gì đáng ngại, cô nên trở về đi thôi."
"Một mình cậu ở đây không thuận tiện, tôi ở đây chăm sóc cậu."
Thời Dịch: "Chỉ là phát sốt mà thôi, không cần khoa trương như vậy."
Cô ta chỉ mới ngồi xuống mà anh đã lên tiếng đuổi người rồi.
Trong lòng Từ Hoàn Chi có chút ủy khuất nhưng lại không thể hiện ra ngoài, trầm mặc mấy giây, cô ta nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Nói xong, cô ta đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa mới đóng cửa lại nước mắt đã không kiềm chế được trào ra, nghĩ lại trước khi ra khỏi cửa bản thân còn cố ý ăn mặc đẹp một chút, bây giờ đột nhiên cảm thấy quá buồn cười.
Thời Dịch nghiêng đầu nhìn sang.
Cô gái nhỏ không biết đã tỉnh từ khi nào, đôi mắt mông lung đang nhìn chằm chằm anh.
"Tỉnh khi nào vậy?"
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt không nói gì vẫn nhìn anh.
Thời Dịch lại hỏi: "Gặp ác mộng hả?"
Đinh Nhàn lắc đầu một cái rồi nhắm mắt lại.
Không đoán được tâm tư của cô gái nhỏ, chân mày Thời Dịch có hơi nhíu lại.
Ngay lúc anh cho rằng cô đã ngủ thì bên tai lại truyền đến âm thanh mềm nhũn.
"Anh Thời Dịch."
"Ừ?"
"Có phải anh thích cô gái đó không?
Tay Đinh Nhàn hơi run rẩy, tim đập càng lúc càng nhanh, "Thình thịch, thình thịch." dường như muốn lao ra khỏi lòng ngực.
Cô đè nén lại nội tâm đang khẩn trương của mình, đến gần hơn từng chút, từng chút một, ngay lúc đầu ngón tay chạm vào cổ áo anh thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình, ngón tay xẹt qua cổ anh một cái, cái chạm này thật nóng bỏng khiến tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp, gò má giờ đây cũng đỏ ửng cả một mảng.
Người đàn ông bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn lên, "Sao vậy?"
"Điện thoại" Đinh Nhàn đưa điện thoại cho anh, có tật giật mình nên cúi đầu rất thấp sợ bị anh nhìn ra gì đó.
Thời Dịch xoa xoa sống mũi, bắt máy: "Chuyện gì?"
Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì mà mi tâm anh hơi nhăn lại, đáp một tiếp rồi cúp máy.
Quay đầu lại mới phát hiện cô gái nhỏ còn chưa đi, hỏi: "Chơi game sao rồi?"
Đinh Nhàn: "..Té từ trên vách núi xuống chết rồi."
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, lấy sách trên bàn để lại vào giá sách, tầm mắt nhìn lướt qua lại lấy xuống quyển khác.
Anh có rất nhiều loại sách, Đinh Nhàn thừa dịp anh không có ở đây đã nhìn qua một chút. Đinh Nhàn đứng cách anh không quá nửa mét, nhìn hình dáng gò má của anh lại nhớ đến vài hình ảnh, cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau bỗng hiện lên.
Đang lúc xuất thần, chợt nghe anh nói: "Lấy hòm thuốc đem đến đây."
Đoán được ý của anh, Đinh Nhàn đi đến gần hơi kéo ống quần lên để lộ ra mắt cá chân cho anh nhìn: "Đã tốt hơn rồi mà."
Vốn bị thương nhẹ, ngoại trừ vết trầy da chút xíu thì cũng chỉ có chút bầm.
Thời Dịch nhìn lướt qua, nói: "Đi lấy vào đây."
Đinh Nhàn nhấp nháy môi không nói gì nữa mà chạy ra ngoài, trong chốc lát nhanh chóng mang hòm thuốc trở lại.
Thời Dịch nhận lấy rồi thuận tay đặt trên bàn. Anh kéo ghế ra tỏ ý để cô ngồi xuống.
Nhìn người đàn ông xoay người lấy ra bông gòn cùng nước thuốc từ hòm thuốc, một màn tối hôm qua không khỏi hiện lên trước mắt, Đinh Nhàn có chút hơi mất tự nhiên, hai tay để ngay ngắn trên đùi, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc và cẩn thận đó y như học sinh tiểu học mới đi học.
Đến lúc Thời Dịch ngồi xổm xuống cô mới phục hồi lại tinh thần, cúi người xuống định vén ống quần lên nhưng ngón tay lại vô tình chạm với tay anh, xúc cảm đó vô cùng nóng bỏng làm cô giật mình, theo bản năng rút tay lại.
Ngược lại người đàn ông không để ý đến, vén ống quần cô lên rồi bôi thuốc.
Vết thương đã đóng vẫy nên không còn thấy đau như tối hôm qua nữa, nước thuốc được thoa lên mang đến cảm giác lạnh buốt vô cùng thoải mái.
Sau khi thoa xong Thời Dịch đứng dậy, lấy một hộp thuốc từ trong hòm thuốc ra rồi lấy ra hai viên bỏ vào trong miệng.
Động tác của anh vô cùng đẹp mắt, ưu nhã bưng ly nước lên uống, lúc nuốt xuống còn thấy rõ trái cổ chuyển động lên xuống khiến người khác nhìn không rời mắt.
Đinh Nhàn nhìn đến ngơ ngác cho đến khi anh đặt ly nước xuống cô mới bất giác hỏi: "Anh Thời Dịch, anh không thoải mái sao?"
"Cảm vặt."
Ngày hôm qua anh đã có chút không thoải mái nhưng anh lại không để ý đến, không nghĩ rằng hôm nay lại nghiêm trọng hơn.
Sắc mặt của anh lại không giống như người chỉ cảm nhẹ, cô nói: "Chúng ta đi bệnh viện đi."
Thời Dịch lắc đầu nói: "Tôi mới uống thuốc rồi, không sao đâu."
Bác sĩ bị cảm mạo là chuyện thường xuyên, anh biết rõ tình trạng của mình, không nghiêm trọng lắm.
Đinh Nhàn phác giác ra sắc mặt anh không đúng lắm, nghĩ đến vừa rồi chạm vào tay anh thấy rất nóng, nhớ đến điều này làm trong lòng cô bắt đầu lo lắng, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, cô tiến lên một bước, nhón chân đưa tay lên muốn sờ trán anh.
Thời Dịch không ngờ cô gái nhỏ lại đột nhiên tiến lên, anh nghiên đầu đi rồi cầm lấy cổ tay cô: "Thật sự không sao đâu."
"Em không tin." Cô gái nhỏ vô cùng cố chấp, vào lúc này ngượng ngùng gì cũng mất sạch chỉ còn lại nội tâm lo lắng cho anh.
Tay lại đưa đến trước, lúc này Thời Dịch cũng không ngăn cản nữa.
Lòng bàn tay như bị cái nóng thiêu cháy.
Trong bụng càng hoảng hốt hơn, "Anh Thời Dịch, chúng ta đi bệnh viện đi có được không?"
Có lẽ là bị dọa sợ rồi, giọng cô gái nhỏ như đang cầu khẩn, Thời Dịch nghe được cũng không biết phải cự tuyệt thế nào.
Lúc hai người đi đến bệnh viện là đã hơn 11 giờ tối.
Ban đêm không có người nào, y tá trực thấy anh thì lễ phép chào hỏi: "Giáo sư Thời."
Anh khẽ vuốt cằm, Đinh Nhàn phát hiện có vài ánh mắt đang nhìn mình nên không khỏi bước nhanh hơn theo sát sau lưng anh.
Sau lưng truyền đến giọng nói của phụ nữ nhưng cách quá xa nên cô không nghe được gì.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Thời Dịch, 39 độ, sốt cao nên cần phải truyền nước.
Bác sĩ không thể tự chữa được mà.
Người đàn ông nửa ngồi trên giường bệnh, trong chốc lát có y tá đến truyền dịch cho anh, Đinh Nhàn nhìn vô cùng chăm chú, nhìn thấy đầu kim đâm vào da anh mà lòng cô cùng xoắn lại.
Dáng vẻ y tá trông khoảng ba mươi mấy tuổi, có quen biết với Thời Dịch, ghim kim xong thì một bên điều chỉnh tốc độ chảy của nước một bên trêu chọc: "Giáo sư Thời đây là không yên tâm về chúng tôi à, hiếm thấy hôm nay về nhà sớm mà nửa đêm lại còn đến đây một chuyến."
Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, hai người trò chuyện mấy câu thì y tá rời đi.
Anh quay đầu thấy bóng lưng Đinh Nhàn đang rót nước cho anh, suy nghĩ một chút thấy bản thân không cân nhắc chu toàn, hơn nửa đêm mà còn để cô gái nhỏ đi theo mình.
Chờ cô bưng ly nước đến, anh hỏi: "Có mệt không?"
Đinh Nhàn lắc đầu một cái.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm hai giây, vừa muốn mở miệng nói thì cô đã giành nói trước: "Anh Thời Dịch, bài tập em đều đã sớm làm xong rồi, ngày mai không có đi học nên ngủ trễ cũng không sao đâu."
Cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, dáng vẻ vừa khôn khéo lại vừa dè dặt như rất sợ anh đuổi cô về nhà.
Thời Dịch bật cười khanh khách.
Mới vừa rồi anh có nghĩ qua sẽ bảo cô về trước để nghỉ ngơi nhưng mà lại chợt nhớ bây giờ là hơn nữa đêm rồi nếu bảo cô một mình đi về cũng không thể yên tâm được.
Bên cạnh có giường bệnh trống, anh nhẹ giọng nói: "Mệt thì qua đó nghỉ một lát đi, chừng nào về tôi sẽ gọi em dậy."
"Vâng."
Ánh mắt Đinh Nhàn nhìn cánh tay anh, nơi bị kim đâm vào có hơi nhô lên.
Cô chợt nhớ lại bản thân lúc mười tuổi bị nóng sốt như thế này, cha sau khi làm thủ tục ly hôn về thì túc trực bên giường chăm sóc cô còn mẹ thì kiên quyết bỏ đi, kim tiêm ghim vào da trong nháy mắt mọi đau đớn lan tràn cả thể xác lẫn tinh thần.
Tám năm, gương mặt mẹ trong ấn tượng của cô đã sớm mơ hồ, trí nhớ in sâu chỉ có bóng dáng xoay người đi của bà.
Từ đó trở đi cô đều sợ kim tiêm.
"Có đau không?" Cô đưa tay ra muốn chạm vào nhưng lại sợ anh bị đau.
Thời Dịch lắc đầu, đối với anh thân là một người đàn ông thì đây chỉ như bị kiến cắn, không hề thấy đau gì.
Nhưng nhìn thấy mi tâm đang nhíu lại của cô, anh mở miệng nói: "Không đau."
Ý thức được tâm tình của mình có chút không đúng, Đinh Nhàn định thần lại, mới vừa muốn nói gì thì Thời Dịch đã giơ tay lên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Nghe lời, đi ngủ một lát đi."
Không biết có phải do bị bệnh hay không mà giọng anh lúc này có chút khàn khàn, đặc biệt mê hoặc, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến làm mặt cô có chút hồng.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tiếp xúc với cô.
Tim như một đứa trẻ nghịch ngợm lại không chống chế được nhảy loạn lên, sợ bị phát hiện nên cô gật đầu một cái rồi xoay người nằm trên chiếc giường cạnh giường anh.
Thời Dịch cũng có chút mệt nên cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Không biết qua bao lâu anh nghe thấy tiếng mở cửa, mở mắt nhìn sang.
"Thời Dịch..."
Từ Hoàn Chi xách táo cùng với cháo dinh dưỡng đi vào trong, mới vừa gọi tên anh liền thấy anh ngồi dậy, đặt ngón trỏ lên môi ý bảo cô ta hạ thấp âm lượng.
Nhìn theo ánh mắt anh, Từ Hoàn Chi hơi sững sờ, người nằm cạnh giường anh là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, màu da cô gái rất trắng, lộ ra vẻ rực rỡ của độ tuổi thanh xuân, lông mi dày, gương mặt như búp bê làm người ta yêu thích.
Cô gái này là ai?
Cô ta đến gần, "Cô ấy là..."
Thời Dịch không trả lời lại cô ta, hỏi ngược lại: "Cô đến đây làm gì?"
Thanh âm được anh đè thấp xuống, lúc nói chuyện ánh mắt luôn nhìn cô gái nhỏ nắm trên giường, rất sợ không cẩn thận sẽ đánh thức cô.
Vừa rồi anh cảm nhận được tâm trạng của cô có chút không đúng lắm.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhớ lại trước kia Đinh Trí có nói vài chuyện nên đại khái anh cũng có thể đoán ra được chuyện gì, vào lúc này cô gái nhỏ ngủ rất an ổn nên anh cũng thoáng yên tâm đôi chút.
Từ Hoàn Chi mang cháo dinh dưỡng đến trước mặt anh rồi ngồi xuống, "Không phải nói chỉ là cảm vặt sao? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"
Nếu không phải nhờ y ta trong bệnh viện gọi đến cho cô ta thì cô ta cũng không biết việc anh phát sốt thế này.
Cô ta múc một muỗng đưa đến bên miệng anh, Thời Dịch nghiêng đầu tránh đi, nói: "Cô cứ để đó đi, bây giờ tôi không muốn ăn."
Động tác của Từ Hoàn Chi hơi ngừng lại.
Đúng vậy, làm sao cô lại quên, người đàn ông này luôn duy trì khoảng cách với cô ta, chưa bao giờ vượt qua nó.
Hai người học chung trường đại học, cô ta đã thích anh nhiều năm rồi, vì muốn gần anh còn chạy đến chỗ này làm việc, nhưng cô ta lại không dám bày tỏ vì sợ có vài lời nói ra khỏi miệng thì sau này ngay cả làm bạn cũng không được.
Từ Hoàn Chi đặt cháo lên tủ giường, nhìn bình thuốc nước một chút, còn phải chờ thêm lát nữa.
Cô ta muốn ở đây chăm sóc anh, vừa lấy điện thoại ra định điện về nhà báo một tiếng liền nghe được người đàn ông nói: "Tôi không có gì đáng ngại, cô nên trở về đi thôi."
"Một mình cậu ở đây không thuận tiện, tôi ở đây chăm sóc cậu."
Thời Dịch: "Chỉ là phát sốt mà thôi, không cần khoa trương như vậy."
Cô ta chỉ mới ngồi xuống mà anh đã lên tiếng đuổi người rồi.
Trong lòng Từ Hoàn Chi có chút ủy khuất nhưng lại không thể hiện ra ngoài, trầm mặc mấy giây, cô ta nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi điện cho tôi."
Nói xong, cô ta đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa mới đóng cửa lại nước mắt đã không kiềm chế được trào ra, nghĩ lại trước khi ra khỏi cửa bản thân còn cố ý ăn mặc đẹp một chút, bây giờ đột nhiên cảm thấy quá buồn cười.
Thời Dịch nghiêng đầu nhìn sang.
Cô gái nhỏ không biết đã tỉnh từ khi nào, đôi mắt mông lung đang nhìn chằm chằm anh.
"Tỉnh khi nào vậy?"
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt không nói gì vẫn nhìn anh.
Thời Dịch lại hỏi: "Gặp ác mộng hả?"
Đinh Nhàn lắc đầu một cái rồi nhắm mắt lại.
Không đoán được tâm tư của cô gái nhỏ, chân mày Thời Dịch có hơi nhíu lại.
Ngay lúc anh cho rằng cô đã ngủ thì bên tai lại truyền đến âm thanh mềm nhũn.
"Anh Thời Dịch."
"Ừ?"
"Có phải anh thích cô gái đó không?
Bình luận facebook