-
Chương 4
"Chẳng lẽ cô thích người như thế sao?" Sau khi nhảy xong một bài, Tề Vĩ lại đi theo đám bạn tốt chơi đùa, hoàn toàn quên mất mục đích tới đây —— chọc tức Hải Đông. Ôn Hải Đông đương nhiên nắm lấy cơ hội, kéo Tiêu Đồng vào một góc nói chuyện.
"Thích anh ta sao? Không thể nào?" Tiêu Đồng cười.
"Vậy tại sao cô lại . . . . . ."
"Chính là vì tiền, ngoài ra còn có thể vì lý do gì khác sao?" Cô cũng không mượn cớ vòng vo, nói thẳng lý do.
"Cô. . . . . .rất thiếu tiền sao?"
Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta, biết rằng anh ta chắc chắn sẽ tưởng tượng ra cô là một cô gái đáng thương, bán mình nuôi gia đình, cười nói: "Tôi không có khó khăn như vậy. . ., chỉ là điều kiện anh ta đưa ra rất tốt, không có lý do gì để từ chối cả!"
"Nhưng, trông cô không giống loại người như vậy. . . . . ." Ôn Hải Đông ngờ vực.
"Tôi đúng là loại người như vậy đấy!" Anh ta cho rằng mình hiểu cô lắm sao?"Anh Ôn, anh là người có tiền, đương nhiên sẽ không biết được cảm giác món đồ mình thích bị người khác dành mất, không biết tới cảm giác đó khó chịu đến nhường nào. Tôi luôn yêu tiền hơn mạng sống, không tin thì anh có thể đến công ty du lịch của tôi hỏi một chút, tôi là Tân Tiêu Đồng, từ trước đến nay đều có thể vì tiền mà quỳ gối khom lưng.”
"Nhưng vì tiền, vậy không đúng lắm. . . . . ." Ôn Hải Đông không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng nói.
"Như thế nào mới được coi là đúng? Vì yêu sao?" Tiêu Đồng lắc đầu cười, "Con người là một loài động vật bậc cao, cũng có dục vọng. Nhưng con người luôn tự xưng mình là bá chủ mọi vật, khinh thường việc tìm bạn tình của động vật. Vì vậy, động vật có thể tự do chọn bạn để giao phối, sinh sôi nảy nở, nhưng con người lại phải có ‘ tình cảm ’ mới có thể làm như vậy."
"Trong thế giới này, có bao nhiêu tình cảm là thật?" Tiêu Đồng không phải nhà diễn giả, cũng không quan tâm người khác có hiểu ý mình không, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giải phóng tình dục, tình một đêm, ngoại tình, lang chạ . . . . . . Cái thế giới này đã sớm vẩn đục như vậy, liệu theo đuổi tình cảm có thể chân thực hơn so với theo đuổi tiền bạc hay không?"
"Tôi biết là anh xem thường những cô gái có thể vì tiền mà bán mình, nhưng cũng chưa chắc chúng tôi đã để ý các anh. Chúng tôi vì tiền bán mình, các anh vì dục vọng của bản thân mà chi tiền. Tôi nghĩ, việc mua bán này, anh chắc hẳn cũng đã làm qua" Tiêu Đồng thấy Ôn Hải Đông lúng túng gật đầu, nói tiếp, "Người mua và người bán, ai cao thượng hơn ai không quan trọng, chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi."
Ôn Hải Đông bị cô nói cho một phen, cả người sững sờ, một lúc sau mới thốt nên lời: "Chẳng lẽ mục tiêu của cô không phải là tình yêu và hôn nhân sao?"
"Tôi luôn dành tình yêu cho những món đồ xinh đẹp, hơn nữa tôi còn chưa tìm thấy người tôi muốn." Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra vẻ đẹp của tình yêu mà những người nghệ thuật kia vẫn thường ca ngợi, nhưng bây giờ, nó vẫn đang nằm ngoài cuộc sống của cô.
"Vậy nếu cô đồng ý, tôi sẽ ra giá cao hơn?"
"Xin lỗi." Cô bật cười, lắc đầu một cái.
"Tại sao?"
"Bởi vì vẻ ngoài của anh không phải là kiểu mà tôi thích, tôi sẽ không tự ép bản thân mình." Lời nói này có chút tổn thương lòng tự trọng của anh ta, cô cảm thấy hơi áy náy, "Bởi vì mục đích của anh không đơn thuần, tôi lại không muốn tự tìm đến phiền toái." -d.d.lqd-
Hai bên đều không đặt tâm tư vào đó, tự nhiên cuộc giao dịch sẽ thành công. Nhưng nếu một bên đã nặng tâm, thì sự việc chắc hẳn sẽ ngày càng rắc rối.
Cô không hiểu nhiều về chuyện tình cảm, nhưng lại rất hiểu lòng người. Trong các vở hí kịch cũng thường có những cảnh này, kết quả đều là bi kịch kéo dài, như vậy thà không bắt đầu thì hơn.
"Tôi với anh cùng nhau đi nghe diễn xướng, cùng nhau đi dạo phố như những người bạn tốt, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?" Tiêu Đồng đứng dậy, vươn tay ra.
Ôn Hải Đông chần chừ một chút, rồi bắt lấy tay cô: "Vậy lần sau tôi có thể mời cô cùng tham dự triển lãm tranh chứ?"
"Dĩ nhiên là được, nhưng mà bây giờ, chúng ta có thể nhảy một điệu được không? Ngồi như vậy rất nhàm chán!"
"Câu này nên để tôi nói mới đúng." Ôn Hải Đông cúi người xuống, "Tiêu Đồng, tôi có thể vinh hạnh mời cô nhảy một bản chứ . . . . . ."
"Được, chúng ta nhảy bài kế tiếp." Cô dẫn anh vào sân.
"Thì ra là ở đây, Tề Vĩ là người khiêu vũ kém nhất, chẳng trách anh ta vừa tới nơi liền chạy đi trò chuyện cùng bạn." Tiêu Đồng bước theo nhịp, bản nhạc du dương, giai điệu này cô đã rất quen thuộc.
"Thật ra anh ta chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, ngoài ra. . . . . . gia đình anh ta rất giàu có." Ôn Hải Đông nhìn về phía Tề Vĩ cùng đám người kia, "Vật họp theo loài, anh ta đi theo đám người kia cũng học không học được cái gì tốt đẹp cả, suốt ngày chỉ biết vào dựa vào quyền thế. Tôi cũng không biết đã đắc tội gì với anh ta, anh ta luôn xem tôi như kẻ thù. . . . . . Tìm đến cô, có lẽ cũng là vì tôi. . . . . ."
"Vì anh?"
"Đúng vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh ta đã nhìn thấy. Tôi đã nghĩ anh có thể sẽ làm phiền cô . . . . . . Kết quả . . . . . ."
"À, tôi còn đang tự hỏi giữa tôi và anh ta không có chút quan hệ nào, tôi lại không phải là một đại mỹ nữ gì, tại sao anh ta lại chủ động tìm tôi, thì ra nguyên nhân là vì anh." Tiêu Đồng hiểu ra, "Thì ra tôi chỉ là một món đồ chơi để tranh giành. . . . . . Thật đáng thương . . . . . ."
"Là anh ta muốn đấu với tôi, tôi cũng cảm thấy rất nhức đầu!" Ôn Hải Đông vừa khiêu vũ cùng cô vừa tìm ra rất nhiều manh mối, "Anh ta cũng có không ít kẻ thù . . . . . . Thật may là mặc dù R& Q có quy mô rất lớn, nhưng chủ tịch Tề vẫn chưa giao nhiều quyền lực vào tay anh ta. . . . . ."
"Anh ta rất để ý anh nha."
Ôn Hải Đông trợn tròn mắt: "Tiêu Đồng. . . . . . Xin cô đừng nói những câu nghe kỳ cục như vậy được không?"
"Vốn là như vậy mà, tôi nghĩ rằng cho dù là yêu hay là hận, ở mức độ này anh ta chính là rất để ý anh." Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta, cười lớn, "Tôi cũng không nói các anh là BL. . . , anh khẩn trương như vậy làm gì?"
"BL?"
"Boy’s love. . . . . . Anh không biết sao? Homo? Gay? Đã hiểu chưa?"
Ôn Hải Đông phục cô không kiêng kỵ điều gì: "Tôi biết. Nhưng chúng tôi chỉ là không vừa mắt nhau thôi. . . . . . Anh ta luôn cướp bạn gái của tôi." Anh đỏ mặt lên, nhớ tới điều Tiêu Đồng vừa nói, "Mà tôi lại luôn gây cản trở việc buôn bán của anh ta."
"Các anh thật là vô vị." Tiêu Đồng kết luận.
"Trông hai người trò chuyện rất vui vẻ!" Bọn họ đang trò chuyện trong khi anh không ở đây, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Ôn Hải Đông.
"Bị bạn trai bỏ rơi, không còn cách nào khác đành tìm người giúp đỡ!" Tiêu Đồng không cảm thấy chột dạ, nhìn lại một cách thoải mái.
"Vậy đem bạn gái trả lại cho anh, trông nom kỹ một chút." Ôn Hải Đông trong lòng cảm thấy buồn cười, Tiêu Đồng rất khôn khéo, lại chính mình cặp cùng một người trì độn như vậy.
Nhưng mà anh sẽ không bỏ qua cơ hội chọc tức Tề Vĩ này, cúi xuống thì thầm bên tai Tiêu Đồng: "Nhớ chuyện cô vừa đồng ý với tôi, còn nữa, cám ơn cô hôm nay đã đặc biệt mặc bộ đồ này vì tôi, rất đẹp, rất hợp với cô." Sau đó rời đi.
Chọn lầm bạn rồi . . . . . . Tiêu Đồng mỉm cười, rồi lắc đầu, chuẩn bị chống đỡ núi lửa Tề Vĩ sắp phun trào.
"Gian phu đại nhân, anh không tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè nữa sao?"
"Tiếp tục trò chuyện? Nói thêm lát nữa chắc bạn gái tôi bỏ trốn theo người khác mất!" Sắc mặt anh cực kỳ không tốt.
"Làm sao có thể chứ? Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp nha." Cô dũng cảm bồi thêm một câu, "Huống hồ, anh Ôn chỉ là bạn của tôi."
"Anh. . . . Ôn?"
Tiêu Đồng gật đầu một cái: "Đúng, anh ấy rất tốt, tại sao anh luôn thù hằn với anh ấy vậy"
"Cô thích anh ta sao?" Tề Vĩ hét lên, cô dám chắc cả đại sảnh đều nghe thấy.
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người cứ tiếp tục khiêu vũ đi." Tiêu Đồng mang theo bộ mặt cười cười, kéo Tề Vĩ ra khỏi đại sảnh, chạy ra sân sau của Hồ gia.
Thường thì trong sân sẽ có rất nhiều ghế đá, các cặp tình nhân sẽ ngồi ở đó trò chuyện. Hai người tìm một nơi vắng vẻ để tránh làm phiền các cặp đôi tâm tình.
"Này, gian phu đại nhân, cho dù anh không ngại mất mặt, nhưng tôi cũng rất hay đến những chỗ này. . . . . ." Cô thường xuyên đến những chỗ như thế này để xem triển lãm, nếu cứ như vậy cô còn mặt mũi nào đến đây nữa, "Anh có thể giữ cho tôi chút thể diện được không?"
"Sao cô có thể cười nói với Ôn Hải Đông như vậy, cô không nhớ thân phận của mình sao?"
"Tôi chỉ là bạn gái của anh, tại sao không thể nói chuyện với người khác? Anh nghĩ mình là ai, chúng ta đã kết hôn sao?" Đừng nói là bọn họ còn chưa kết hôn, kể cả cô có là vợ của anh ta, cô cũng có quyền tự do của mình.
"Kết hôn?"
"Không được trò chuyện với người khác phái, anh nghĩ đang ở trong phim truyền hình sao? Nam chính có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vì vợ của mình trò chuyện cùng người khác mà đánh đập cô ấy." Hoặc giống như trong tiểu thuyết, nam chính sẽ có cách làm khác nhưng kết quả cũng không khác là bao, đáng tiếc cô không có khuynh hướng thích tự ngược, "Anh làm như vậy thật quá vô vị, như vậy chính là xúc phạm tôi. Anh không biết, nếu quá tham lam giữ lấy, lại càng làm người khác muốn chạy trốn sao?"
Tề Vĩ nhìn cô chằm chằm, ở trong mắt cô, anh không nhìn thấy một tia chột dạ nào.
"Rốt cuộc cô và Ôn Hải Đông có quan hệ gì?"
Tiêu Đồng nhìn anh thở dài: "Chỉ là bạn bè! Anh ta có rất nhiều sở thích giống tôi, có thể cùng nhau bàn luận."
"Sở thích giống nhau?" Giọng điệu có chút vị chua.
"Đúng vậy, âm nhạc, hội họa, trang sức, hí kịch . . . . mà . . . . . . Anh không thể hiểu được đâu." Tiêu Đồng không giải thích nhiều.
"Sao cô biết là tôi không hiểu?" Nghiến răng nghiến lợi.
"Gian phu đại nhân, thực tế một chút đi, về mặt này anh thực rất tệ nha, cùng lắm chỉ là học đòi người ta ra vẻ am hiểu thôi, đúng là làm trò cười." Cô nói thẳng vào vấn đề, không chú ý tới sắc mặt của anh ngày càng xanh mét, "Làm người phải tự biết lấy mình, anh ngoài ưu điểm là có rất nhiều tiền ra, những thứ khác không thể nào đem ra so sánh với người khác được!" (~: má này phán thẳng thấy sợ luôn =.=)
Anh ta chỉ thiếu nước treo một cái biển lớn có khắc chữ: "Cái gì cũng không biết" lên trên người thôi —— mà nếu muốn khắc, nhớ dùng thêm kim cương, đá quý khảm lên, mới thể hiện hết được bản chất cao quý của anh ta.
"Cô cô cô. . . . . ." Tề Vĩ giận dữ.
"Không cần nổi nóng, tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi." Mặc dù rất thẳng tính nhưng biết nhìn tình hình là kỹ năng của cô (trong hướng dẫn du lịch), cô luôn biết thuận theo chiều gió, "Thật ra thì anh cũng có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như . . . . . . thể lực của anh không phải rất tốt sao . . . . ."
Suy nghĩ mãi không ra điểm tốt thứ hai, tính tình trẻ con hình như cũng là ưu điểm, nhưng. . . . . . nếu nói ra, cô sợ rằng anh sẽ trực tiếp đánh cô.
Cái mạng vẫn quan trọng hơn, cô quyết định thuận theo anh ta một chút. Tuy là, một đứa trẻ nổi giận cũng không có gì đáng sợ..., rất nhanh sẽ quên mất là vì sao lại tức giận, nhưng cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Vĩ lúc này chỉ cảm thấy thất bại đến cực điểm, anh là con trai duy nhất (tạm thời coi như là cháu đích tôn) trong gia đình, luôn được mọi người cung phụng hết mức. Hơn nữa, ông nội và mẹ anh luôn cưng chiều anh, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của anh. Người ngoài thì luôn nhìn vào tiền và địa vị kinh tế của R&Q để ra sức lấy lòng anh, chưa bao giờ có người dám nói thẳng trước mặt anh như vậy. Mà người đó lại còn là người được anh bao nuôi.
Nhưng. . . . . . những điều cô nói hình như cũng có chút đúng. . . . . .
Hàng ngày, Anh luôn đi làm theo kiểu đi sớm về muộn, nhưng hình như cô so với anh còn bận rộn hơn nhiều —— cả ngày bận rộn đọc sách, nghe nhạc, đi dạo phố; loay hoay cùng cái máy chụp hình NK, bận rộn viết cái này vẽ cái kia, sửa sang lại đống đồ biểu diễn cổ quái của cô.
Mặc dù cô luôn nói mình cái gì cũng biết một chút, không am hiểu kĩ về một thứ nhất định, nhưng cô thực sự biết rất nhiều thứ. Chỉ là, cô không dùng cái đó để kiếm sống, mà là chỉ là sở thích của bản thân—— rất nhiều sở thích, khó trách cô lại đáp ứng điều kiện của anh, bởi vì thứ cô muốn, chỉ có tiền.
Cô sống trong thế giới của riêng cô, nhàn nhã tự đắc. Thậm chí cô có là tình nhân của anh đi nữa, anh cũng không có cách nào tác động đến cô.
Vì vậy, anh càng cảm thấy tức giận, cô coi anh như là một đứa trẻ để dỗ dành, nhưng lại cùng người đàn ông kia vừa nói vừa cười.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ có cùng sở thích? Hay cô cũng giống như những người khác, cho rằng Ôn Hải Đông thông minh lanh lợi, là người trẻ tuổi thành công, đem hai người bọn họ ra so sánh?
Hừ! Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh thua kém Ôn Hải Đông? Anh không thể nào vượt qua anh ta!
Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi nữa, mà nó còn liên quan đến cuộc sống của anh sau này.
Không thể để người phụ nữ này xem thường được, anh nhất định phải cho cô thấy anh vĩ đại như thế nào.
Anh là ai chứ, anh chính là Tề Vĩ!
Gần đây hình như “gian phu đại nhân” có chút không bình thường, một tuần sau, Tiêu Đồng mới chậm chạp phát hiện ra điều này.
Thời gian đi làm đã chuyển từ giữa trưa thành mười giờ sáng, hình như sớm lên không ít —— mặc dù vẫn là đi trễ; mà mỗi ngày về nhà cũng muộn hơn, thỉnh thoảng còn thấy anh đem công việc về nhà làm.
Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức nói cho Ôn Hải Đông, nếu anh ta có mua cổ phiếu của R& Q, nhất định phải sớm bán đi —— dĩ nhiên, nếu muốn, anh ta có thể lên kế hoạch mua lại R&Q.
"Trước mắt thì R& Q vẫn còn rất ổn, cô yên tâm đi!" Ôn Hải Đông nói cho cô biết, "Nếu như nó có dấu hiệu suy sụp, tôi sẽ thông báo trước cho cô, để cô nhanh chóng đòi số tiền còn lại."
Anh âm thầm lắc đầu một cái, ở một đầu điện thoại Tiêu Đồng không thể thấy được.
Tên tiểu tử kia xem ra lần này đã đấu trực diện, thật tiếc là "người trong cuộc" kia lại không biết gì cả.
Lần trước Tề Vĩ cướp danh thiếp của Tiêu Đồng từ trong tay anh, chỉ liếc mắt qua đã nhớ tên và địa chỉ của cô, khiến anh chậm hơn một bước —— dĩ nhiên, anh đến chết cũng không muốn thừa nhận là do diện mạo của mình không hợp mắt Tiêu Đồng, như vậy thật quá mất mặt.
Tiểu tử kia, tuy có hơi cà lơ phất phơ, nhưng là thật ra thì rất thông minh! —— Ít nhất, trí nhớ cũng rất tốt.
Không biết với tính cách trẻ con của mình thì anh ta có thể tiến xa bao nhiêu trên thương trường, nhưng với khí phách của anh ta, anh ta hành động rất mau lẹ (biểu hiện lúc giành bạn gái của anh), hình như rất thích hợp với thương trường.
Anh nghĩ cần phải ra tay trước một chút, để tránh đến khi anh ta đã lớn mạnh, sẽ phải đấu với một đối thủ lớn.
"Anh Ôn, anh cũng không nên giậu đổ bìm leo nha." Tiêu Đồng hình như biết anh đang nghĩ cái gì.
"Làm sao có thể chứ? Chủ tịch Tề đâu phải là nhân vật dễ trêu chọc, tiềm lực R&Q rất lớn, Tề Vĩ cũng không phải là nắm quá nhiều quyền lực, tôi dù có ý định phá rối, cũng chỉ có thể tác động rất nhỏ." Đây là lời nói thật, "Thế nào, đau lòng sao?"
"Bắt nạt một đứa trẻ không phải là hành vi tốt, muốn ức hiếp cũng nên đợi anh ta lớn lên rồi hẵng chơi!" Nghĩ đến cảnh khuôn mặt đẹp trai của anh ta tràn đầy nước mắt, cũng có chút không nỡ.
"Tiêu Đồng, cô rất thông minh." Có thể biết được ý định của anh, nhưng cũng không thể biết được hướng đi tiếp theo, "Buổi chiều tới rạp chiếu phim đi, có buổi chiếu mở màn của MHY."
"Không gian kín sao!" Phản ứng sau dịch Sars.
"Cô không đi sao?"
"Dĩ nhiên —— có!" Tiêu Đồng cười.
Vì vậy lúc Tề Vĩ tan việc trở về nhà, nhìn thấy trong nhà không có bóng người, chỉ có một tờ giấy để lại trên bàn.
"Gian phu đại nhân, tôi đi xem phim, bữa tối anh tự mình giải quyết, có lẽ tôi sẽ về trễ."
Tề Vĩ nhìn chằm chằm tờ giấy, không biết vị "Gian phu" này ở vị trí nào trong lòng cô.
Cầm lên một cái đĩa CD của cô, bỏ vào máy. Trên CD có vài chữ to: 100 ca khúc nổi tiếng thế giới ( vol 1).
Anh ngồi nghe loại nhạc nhức đầu này cả buổi tối, thậm chí có vài bài nghe đến thuộc.
Jazz, Valse, còn có cả khúc quân hành.
Buồn ngủ quá. . . . . .
"Thích anh ta sao? Không thể nào?" Tiêu Đồng cười.
"Vậy tại sao cô lại . . . . . ."
"Chính là vì tiền, ngoài ra còn có thể vì lý do gì khác sao?" Cô cũng không mượn cớ vòng vo, nói thẳng lý do.
"Cô. . . . . .rất thiếu tiền sao?"
Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta, biết rằng anh ta chắc chắn sẽ tưởng tượng ra cô là một cô gái đáng thương, bán mình nuôi gia đình, cười nói: "Tôi không có khó khăn như vậy. . ., chỉ là điều kiện anh ta đưa ra rất tốt, không có lý do gì để từ chối cả!"
"Nhưng, trông cô không giống loại người như vậy. . . . . ." Ôn Hải Đông ngờ vực.
"Tôi đúng là loại người như vậy đấy!" Anh ta cho rằng mình hiểu cô lắm sao?"Anh Ôn, anh là người có tiền, đương nhiên sẽ không biết được cảm giác món đồ mình thích bị người khác dành mất, không biết tới cảm giác đó khó chịu đến nhường nào. Tôi luôn yêu tiền hơn mạng sống, không tin thì anh có thể đến công ty du lịch của tôi hỏi một chút, tôi là Tân Tiêu Đồng, từ trước đến nay đều có thể vì tiền mà quỳ gối khom lưng.”
"Nhưng vì tiền, vậy không đúng lắm. . . . . ." Ôn Hải Đông không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng nói.
"Như thế nào mới được coi là đúng? Vì yêu sao?" Tiêu Đồng lắc đầu cười, "Con người là một loài động vật bậc cao, cũng có dục vọng. Nhưng con người luôn tự xưng mình là bá chủ mọi vật, khinh thường việc tìm bạn tình của động vật. Vì vậy, động vật có thể tự do chọn bạn để giao phối, sinh sôi nảy nở, nhưng con người lại phải có ‘ tình cảm ’ mới có thể làm như vậy."
"Trong thế giới này, có bao nhiêu tình cảm là thật?" Tiêu Đồng không phải nhà diễn giả, cũng không quan tâm người khác có hiểu ý mình không, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giải phóng tình dục, tình một đêm, ngoại tình, lang chạ . . . . . . Cái thế giới này đã sớm vẩn đục như vậy, liệu theo đuổi tình cảm có thể chân thực hơn so với theo đuổi tiền bạc hay không?"
"Tôi biết là anh xem thường những cô gái có thể vì tiền mà bán mình, nhưng cũng chưa chắc chúng tôi đã để ý các anh. Chúng tôi vì tiền bán mình, các anh vì dục vọng của bản thân mà chi tiền. Tôi nghĩ, việc mua bán này, anh chắc hẳn cũng đã làm qua" Tiêu Đồng thấy Ôn Hải Đông lúng túng gật đầu, nói tiếp, "Người mua và người bán, ai cao thượng hơn ai không quan trọng, chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi."
Ôn Hải Đông bị cô nói cho một phen, cả người sững sờ, một lúc sau mới thốt nên lời: "Chẳng lẽ mục tiêu của cô không phải là tình yêu và hôn nhân sao?"
"Tôi luôn dành tình yêu cho những món đồ xinh đẹp, hơn nữa tôi còn chưa tìm thấy người tôi muốn." Có lẽ một ngày nào đó cô sẽ phát hiện ra vẻ đẹp của tình yêu mà những người nghệ thuật kia vẫn thường ca ngợi, nhưng bây giờ, nó vẫn đang nằm ngoài cuộc sống của cô.
"Vậy nếu cô đồng ý, tôi sẽ ra giá cao hơn?"
"Xin lỗi." Cô bật cười, lắc đầu một cái.
"Tại sao?"
"Bởi vì vẻ ngoài của anh không phải là kiểu mà tôi thích, tôi sẽ không tự ép bản thân mình." Lời nói này có chút tổn thương lòng tự trọng của anh ta, cô cảm thấy hơi áy náy, "Bởi vì mục đích của anh không đơn thuần, tôi lại không muốn tự tìm đến phiền toái." -d.d.lqd-
Hai bên đều không đặt tâm tư vào đó, tự nhiên cuộc giao dịch sẽ thành công. Nhưng nếu một bên đã nặng tâm, thì sự việc chắc hẳn sẽ ngày càng rắc rối.
Cô không hiểu nhiều về chuyện tình cảm, nhưng lại rất hiểu lòng người. Trong các vở hí kịch cũng thường có những cảnh này, kết quả đều là bi kịch kéo dài, như vậy thà không bắt đầu thì hơn.
"Tôi với anh cùng nhau đi nghe diễn xướng, cùng nhau đi dạo phố như những người bạn tốt, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?" Tiêu Đồng đứng dậy, vươn tay ra.
Ôn Hải Đông chần chừ một chút, rồi bắt lấy tay cô: "Vậy lần sau tôi có thể mời cô cùng tham dự triển lãm tranh chứ?"
"Dĩ nhiên là được, nhưng mà bây giờ, chúng ta có thể nhảy một điệu được không? Ngồi như vậy rất nhàm chán!"
"Câu này nên để tôi nói mới đúng." Ôn Hải Đông cúi người xuống, "Tiêu Đồng, tôi có thể vinh hạnh mời cô nhảy một bản chứ . . . . . ."
"Được, chúng ta nhảy bài kế tiếp." Cô dẫn anh vào sân.
"Thì ra là ở đây, Tề Vĩ là người khiêu vũ kém nhất, chẳng trách anh ta vừa tới nơi liền chạy đi trò chuyện cùng bạn." Tiêu Đồng bước theo nhịp, bản nhạc du dương, giai điệu này cô đã rất quen thuộc.
"Thật ra anh ta chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, ngoài ra. . . . . . gia đình anh ta rất giàu có." Ôn Hải Đông nhìn về phía Tề Vĩ cùng đám người kia, "Vật họp theo loài, anh ta đi theo đám người kia cũng học không học được cái gì tốt đẹp cả, suốt ngày chỉ biết vào dựa vào quyền thế. Tôi cũng không biết đã đắc tội gì với anh ta, anh ta luôn xem tôi như kẻ thù. . . . . . Tìm đến cô, có lẽ cũng là vì tôi. . . . . ."
"Vì anh?"
"Đúng vậy, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh ta đã nhìn thấy. Tôi đã nghĩ anh có thể sẽ làm phiền cô . . . . . . Kết quả . . . . . ."
"À, tôi còn đang tự hỏi giữa tôi và anh ta không có chút quan hệ nào, tôi lại không phải là một đại mỹ nữ gì, tại sao anh ta lại chủ động tìm tôi, thì ra nguyên nhân là vì anh." Tiêu Đồng hiểu ra, "Thì ra tôi chỉ là một món đồ chơi để tranh giành. . . . . . Thật đáng thương . . . . . ."
"Là anh ta muốn đấu với tôi, tôi cũng cảm thấy rất nhức đầu!" Ôn Hải Đông vừa khiêu vũ cùng cô vừa tìm ra rất nhiều manh mối, "Anh ta cũng có không ít kẻ thù . . . . . . Thật may là mặc dù R& Q có quy mô rất lớn, nhưng chủ tịch Tề vẫn chưa giao nhiều quyền lực vào tay anh ta. . . . . ."
"Anh ta rất để ý anh nha."
Ôn Hải Đông trợn tròn mắt: "Tiêu Đồng. . . . . . Xin cô đừng nói những câu nghe kỳ cục như vậy được không?"
"Vốn là như vậy mà, tôi nghĩ rằng cho dù là yêu hay là hận, ở mức độ này anh ta chính là rất để ý anh." Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt sợ hãi của anh ta, cười lớn, "Tôi cũng không nói các anh là BL. . . , anh khẩn trương như vậy làm gì?"
"BL?"
"Boy’s love. . . . . . Anh không biết sao? Homo? Gay? Đã hiểu chưa?"
Ôn Hải Đông phục cô không kiêng kỵ điều gì: "Tôi biết. Nhưng chúng tôi chỉ là không vừa mắt nhau thôi. . . . . . Anh ta luôn cướp bạn gái của tôi." Anh đỏ mặt lên, nhớ tới điều Tiêu Đồng vừa nói, "Mà tôi lại luôn gây cản trở việc buôn bán của anh ta."
"Các anh thật là vô vị." Tiêu Đồng kết luận.
"Trông hai người trò chuyện rất vui vẻ!" Bọn họ đang trò chuyện trong khi anh không ở đây, ánh mắt khó chịu nhìn về phía Ôn Hải Đông.
"Bị bạn trai bỏ rơi, không còn cách nào khác đành tìm người giúp đỡ!" Tiêu Đồng không cảm thấy chột dạ, nhìn lại một cách thoải mái.
"Vậy đem bạn gái trả lại cho anh, trông nom kỹ một chút." Ôn Hải Đông trong lòng cảm thấy buồn cười, Tiêu Đồng rất khôn khéo, lại chính mình cặp cùng một người trì độn như vậy.
Nhưng mà anh sẽ không bỏ qua cơ hội chọc tức Tề Vĩ này, cúi xuống thì thầm bên tai Tiêu Đồng: "Nhớ chuyện cô vừa đồng ý với tôi, còn nữa, cám ơn cô hôm nay đã đặc biệt mặc bộ đồ này vì tôi, rất đẹp, rất hợp với cô." Sau đó rời đi.
Chọn lầm bạn rồi . . . . . . Tiêu Đồng mỉm cười, rồi lắc đầu, chuẩn bị chống đỡ núi lửa Tề Vĩ sắp phun trào.
"Gian phu đại nhân, anh không tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè nữa sao?"
"Tiếp tục trò chuyện? Nói thêm lát nữa chắc bạn gái tôi bỏ trốn theo người khác mất!" Sắc mặt anh cực kỳ không tốt.
"Làm sao có thể chứ? Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp nha." Cô dũng cảm bồi thêm một câu, "Huống hồ, anh Ôn chỉ là bạn của tôi."
"Anh. . . . Ôn?"
Tiêu Đồng gật đầu một cái: "Đúng, anh ấy rất tốt, tại sao anh luôn thù hằn với anh ấy vậy"
"Cô thích anh ta sao?" Tề Vĩ hét lên, cô dám chắc cả đại sảnh đều nghe thấy.
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người cứ tiếp tục khiêu vũ đi." Tiêu Đồng mang theo bộ mặt cười cười, kéo Tề Vĩ ra khỏi đại sảnh, chạy ra sân sau của Hồ gia.
Thường thì trong sân sẽ có rất nhiều ghế đá, các cặp tình nhân sẽ ngồi ở đó trò chuyện. Hai người tìm một nơi vắng vẻ để tránh làm phiền các cặp đôi tâm tình.
"Này, gian phu đại nhân, cho dù anh không ngại mất mặt, nhưng tôi cũng rất hay đến những chỗ này. . . . . ." Cô thường xuyên đến những chỗ như thế này để xem triển lãm, nếu cứ như vậy cô còn mặt mũi nào đến đây nữa, "Anh có thể giữ cho tôi chút thể diện được không?"
"Sao cô có thể cười nói với Ôn Hải Đông như vậy, cô không nhớ thân phận của mình sao?"
"Tôi chỉ là bạn gái của anh, tại sao không thể nói chuyện với người khác? Anh nghĩ mình là ai, chúng ta đã kết hôn sao?" Đừng nói là bọn họ còn chưa kết hôn, kể cả cô có là vợ của anh ta, cô cũng có quyền tự do của mình.
"Kết hôn?"
"Không được trò chuyện với người khác phái, anh nghĩ đang ở trong phim truyền hình sao? Nam chính có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vì vợ của mình trò chuyện cùng người khác mà đánh đập cô ấy." Hoặc giống như trong tiểu thuyết, nam chính sẽ có cách làm khác nhưng kết quả cũng không khác là bao, đáng tiếc cô không có khuynh hướng thích tự ngược, "Anh làm như vậy thật quá vô vị, như vậy chính là xúc phạm tôi. Anh không biết, nếu quá tham lam giữ lấy, lại càng làm người khác muốn chạy trốn sao?"
Tề Vĩ nhìn cô chằm chằm, ở trong mắt cô, anh không nhìn thấy một tia chột dạ nào.
"Rốt cuộc cô và Ôn Hải Đông có quan hệ gì?"
Tiêu Đồng nhìn anh thở dài: "Chỉ là bạn bè! Anh ta có rất nhiều sở thích giống tôi, có thể cùng nhau bàn luận."
"Sở thích giống nhau?" Giọng điệu có chút vị chua.
"Đúng vậy, âm nhạc, hội họa, trang sức, hí kịch . . . . mà . . . . . . Anh không thể hiểu được đâu." Tiêu Đồng không giải thích nhiều.
"Sao cô biết là tôi không hiểu?" Nghiến răng nghiến lợi.
"Gian phu đại nhân, thực tế một chút đi, về mặt này anh thực rất tệ nha, cùng lắm chỉ là học đòi người ta ra vẻ am hiểu thôi, đúng là làm trò cười." Cô nói thẳng vào vấn đề, không chú ý tới sắc mặt của anh ngày càng xanh mét, "Làm người phải tự biết lấy mình, anh ngoài ưu điểm là có rất nhiều tiền ra, những thứ khác không thể nào đem ra so sánh với người khác được!" (~: má này phán thẳng thấy sợ luôn =.=)
Anh ta chỉ thiếu nước treo một cái biển lớn có khắc chữ: "Cái gì cũng không biết" lên trên người thôi —— mà nếu muốn khắc, nhớ dùng thêm kim cương, đá quý khảm lên, mới thể hiện hết được bản chất cao quý của anh ta.
"Cô cô cô. . . . . ." Tề Vĩ giận dữ.
"Không cần nổi nóng, tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi." Mặc dù rất thẳng tính nhưng biết nhìn tình hình là kỹ năng của cô (trong hướng dẫn du lịch), cô luôn biết thuận theo chiều gió, "Thật ra thì anh cũng có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như . . . . . . thể lực của anh không phải rất tốt sao . . . . ."
Suy nghĩ mãi không ra điểm tốt thứ hai, tính tình trẻ con hình như cũng là ưu điểm, nhưng. . . . . . nếu nói ra, cô sợ rằng anh sẽ trực tiếp đánh cô.
Cái mạng vẫn quan trọng hơn, cô quyết định thuận theo anh ta một chút. Tuy là, một đứa trẻ nổi giận cũng không có gì đáng sợ..., rất nhanh sẽ quên mất là vì sao lại tức giận, nhưng cũng không cần đổ thêm dầu vào lửa.
Tề Vĩ lúc này chỉ cảm thấy thất bại đến cực điểm, anh là con trai duy nhất (tạm thời coi như là cháu đích tôn) trong gia đình, luôn được mọi người cung phụng hết mức. Hơn nữa, ông nội và mẹ anh luôn cưng chiều anh, chưa bao giờ tham gia vào chuyện của anh. Người ngoài thì luôn nhìn vào tiền và địa vị kinh tế của R&Q để ra sức lấy lòng anh, chưa bao giờ có người dám nói thẳng trước mặt anh như vậy. Mà người đó lại còn là người được anh bao nuôi.
Nhưng. . . . . . những điều cô nói hình như cũng có chút đúng. . . . . .
Hàng ngày, Anh luôn đi làm theo kiểu đi sớm về muộn, nhưng hình như cô so với anh còn bận rộn hơn nhiều —— cả ngày bận rộn đọc sách, nghe nhạc, đi dạo phố; loay hoay cùng cái máy chụp hình NK, bận rộn viết cái này vẽ cái kia, sửa sang lại đống đồ biểu diễn cổ quái của cô.
Mặc dù cô luôn nói mình cái gì cũng biết một chút, không am hiểu kĩ về một thứ nhất định, nhưng cô thực sự biết rất nhiều thứ. Chỉ là, cô không dùng cái đó để kiếm sống, mà là chỉ là sở thích của bản thân—— rất nhiều sở thích, khó trách cô lại đáp ứng điều kiện của anh, bởi vì thứ cô muốn, chỉ có tiền.
Cô sống trong thế giới của riêng cô, nhàn nhã tự đắc. Thậm chí cô có là tình nhân của anh đi nữa, anh cũng không có cách nào tác động đến cô.
Vì vậy, anh càng cảm thấy tức giận, cô coi anh như là một đứa trẻ để dỗ dành, nhưng lại cùng người đàn ông kia vừa nói vừa cười.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ có cùng sở thích? Hay cô cũng giống như những người khác, cho rằng Ôn Hải Đông thông minh lanh lợi, là người trẻ tuổi thành công, đem hai người bọn họ ra so sánh?
Hừ! Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh thua kém Ôn Hải Đông? Anh không thể nào vượt qua anh ta!
Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi nữa, mà nó còn liên quan đến cuộc sống của anh sau này.
Không thể để người phụ nữ này xem thường được, anh nhất định phải cho cô thấy anh vĩ đại như thế nào.
Anh là ai chứ, anh chính là Tề Vĩ!
Gần đây hình như “gian phu đại nhân” có chút không bình thường, một tuần sau, Tiêu Đồng mới chậm chạp phát hiện ra điều này.
Thời gian đi làm đã chuyển từ giữa trưa thành mười giờ sáng, hình như sớm lên không ít —— mặc dù vẫn là đi trễ; mà mỗi ngày về nhà cũng muộn hơn, thỉnh thoảng còn thấy anh đem công việc về nhà làm.
Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức nói cho Ôn Hải Đông, nếu anh ta có mua cổ phiếu của R& Q, nhất định phải sớm bán đi —— dĩ nhiên, nếu muốn, anh ta có thể lên kế hoạch mua lại R&Q.
"Trước mắt thì R& Q vẫn còn rất ổn, cô yên tâm đi!" Ôn Hải Đông nói cho cô biết, "Nếu như nó có dấu hiệu suy sụp, tôi sẽ thông báo trước cho cô, để cô nhanh chóng đòi số tiền còn lại."
Anh âm thầm lắc đầu một cái, ở một đầu điện thoại Tiêu Đồng không thể thấy được.
Tên tiểu tử kia xem ra lần này đã đấu trực diện, thật tiếc là "người trong cuộc" kia lại không biết gì cả.
Lần trước Tề Vĩ cướp danh thiếp của Tiêu Đồng từ trong tay anh, chỉ liếc mắt qua đã nhớ tên và địa chỉ của cô, khiến anh chậm hơn một bước —— dĩ nhiên, anh đến chết cũng không muốn thừa nhận là do diện mạo của mình không hợp mắt Tiêu Đồng, như vậy thật quá mất mặt.
Tiểu tử kia, tuy có hơi cà lơ phất phơ, nhưng là thật ra thì rất thông minh! —— Ít nhất, trí nhớ cũng rất tốt.
Không biết với tính cách trẻ con của mình thì anh ta có thể tiến xa bao nhiêu trên thương trường, nhưng với khí phách của anh ta, anh ta hành động rất mau lẹ (biểu hiện lúc giành bạn gái của anh), hình như rất thích hợp với thương trường.
Anh nghĩ cần phải ra tay trước một chút, để tránh đến khi anh ta đã lớn mạnh, sẽ phải đấu với một đối thủ lớn.
"Anh Ôn, anh cũng không nên giậu đổ bìm leo nha." Tiêu Đồng hình như biết anh đang nghĩ cái gì.
"Làm sao có thể chứ? Chủ tịch Tề đâu phải là nhân vật dễ trêu chọc, tiềm lực R&Q rất lớn, Tề Vĩ cũng không phải là nắm quá nhiều quyền lực, tôi dù có ý định phá rối, cũng chỉ có thể tác động rất nhỏ." Đây là lời nói thật, "Thế nào, đau lòng sao?"
"Bắt nạt một đứa trẻ không phải là hành vi tốt, muốn ức hiếp cũng nên đợi anh ta lớn lên rồi hẵng chơi!" Nghĩ đến cảnh khuôn mặt đẹp trai của anh ta tràn đầy nước mắt, cũng có chút không nỡ.
"Tiêu Đồng, cô rất thông minh." Có thể biết được ý định của anh, nhưng cũng không thể biết được hướng đi tiếp theo, "Buổi chiều tới rạp chiếu phim đi, có buổi chiếu mở màn của MHY."
"Không gian kín sao!" Phản ứng sau dịch Sars.
"Cô không đi sao?"
"Dĩ nhiên —— có!" Tiêu Đồng cười.
Vì vậy lúc Tề Vĩ tan việc trở về nhà, nhìn thấy trong nhà không có bóng người, chỉ có một tờ giấy để lại trên bàn.
"Gian phu đại nhân, tôi đi xem phim, bữa tối anh tự mình giải quyết, có lẽ tôi sẽ về trễ."
Tề Vĩ nhìn chằm chằm tờ giấy, không biết vị "Gian phu" này ở vị trí nào trong lòng cô.
Cầm lên một cái đĩa CD của cô, bỏ vào máy. Trên CD có vài chữ to: 100 ca khúc nổi tiếng thế giới ( vol 1).
Anh ngồi nghe loại nhạc nhức đầu này cả buổi tối, thậm chí có vài bài nghe đến thuộc.
Jazz, Valse, còn có cả khúc quân hành.
Buồn ngủ quá. . . . . .
Bình luận facebook