1.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy tiếng ai đó mở cửa, bước chầm chậm về phía giường.
Hơi thở quen thuộc phả vào mặt tôi, tôi ngồi dậy choàng tay qua cổ Giang Lăng.
Khi môi còn cách anh vài cm, anh bất ngờ quay đầu tránh nụ hôn của tôi.
Hành động vô thức này khiến tôi và anh đều ngây ra một lúc, và tôi thì tỉnh ngủ hoàn toàn.
Có lẽ để tránh lúng túng, Giang Lăng nới lỏng cà vạt rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Không lâu sau, có tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.
Dạo gần đây Giang Lăng rất hay tăng ca, thường xuyên về muộn.
Nghĩ tới việc có thể anh bận tới mức chưa ăn uống gì, sự bối rối ban nãy lập tức biến mất một nửa.
Tôi tìm điện thoại, định đặt đồ ăn bên ngoài cho anh.
Nhưng chợt nhớ ra điện thoại của mình vẫn đang sạc ở phòng khách.
Quay đầu lại, tôi thấy điện thoại của Giang Lăng bị quẳng bừa bãi trên gối.
Không suy nghĩ nhiều, tôi cầm nó lên, chọn quán anh hay lui tới gần đây, đặt cho anh một bát mì sườn.
Sau khi đặt đồ ăn xong, tôi định tắt màn hình thì thấy Meituan gửi một thông báo, nói đơn hàng chạy việc vặt cần người giúp đỡ đã được hoàn thành.
Trên thông tin đặt hàng có hiện một gói đường nâu và một hộp thuốc giảm đau bụng kinh.
Ngay sau đó, trên màn hình đột nhiên hiện một tin nhắn Wechat: “Thuốc giảm đau rất hữu dụng, cảm ơn anh.”
Tôi bần thần cả người, ngón tay để im trên màn hình, rất lâu sau mới bấm vào.
Cuộc trò chuyện gần nhất là nửa giờ trước.
Giang Lăng: “Ban nãy lúc về, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm.”
Đối phương đáp lại bằng một meme đáng thương.
Giang Lăng: “Anh làm xong bản kế hoạch rồi.”
Đối phương nhanh chóng đáp lại: “Hay quá, vậy ngày mai em có thể ngủ thêm một lúc rồi, tới công ty muộn một chút vậy.”
Giang Lăng: “Ừ.”
Một lúc sau, Giang Lăng lại hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Bên kia không trả lời.
Năm phút sau, Giang Lăng lại nhắn thêm một câu: “Anh mua cho em vài thứ, mấy ngày này nhớ giữ ấm.”
Giang Lăng không đặt biệt danh cho cô ta, nhưng nhìn avatar và nội dung trò chuyện, tôi biết thừa
cô ta là Chu Tuyền.
Bình luận facebook