11.
Quán cà phê mà Chu Tuyền chọn cách công ty tôi không xa, tan làm xong tôi bắt luôn taxi qua đó.
Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên mà Chu Tuyền nói với tôi là:
“Em không cần anh Giang Lăng nữa.”
Tôi tỏ vẻ không hiểu.
Chợt nghĩ không biết người này có phải bị bệnh nặng hay không.
“Sau cái hôm trở về từ nhà hàng, em đã tỏ tình với anh Giang Lăng.”
Chu Tuyền ngừng lại một chút, giọng điệu rất thản nhiên nhưng tôi dễ dàng nhận ra sự chua xót qua giọng nói của cô ta.
“Lần này anh ấy đã dứt khoát từ chối em.”
Lần này?
Tôi nhếch mép một cái, rồi bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm.
“Em không bỏ cuộc, mấy ngày nay cũng luôn ở bên cạnh anh ấy. Nhưng anh ấy càng ngày càng bơ em, thái độ từ chối cũng ngày càng kiên quyết.”
“Một lần trong bữa ăn tối ở công ty, có vài đồng nghiệp đùa bỡn muốn gán ghép em với anh ấy. Sắc mặt anh ấy lập tức trở nên rất lạnh lùng và cảnh cáo họ không được đùa linh tinh, anh ấy là người đã có bạn gái.”
Chu Tuyền cười khẩy một cái: “Nhưng lúc đó mọi người đều biết anh ấy đã chia tay với chị.”
Bàn tay cầm tách cà phê của tôi hơi khựng lại, tôi không hiểu Giang Lăng làm vậy có mục đích gì.
“Điều khiến em mất hi vọng nhất là…”
Chu Tuyền đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt hơi phiếm hồng.
“Sau khi kết thúc bữa ăn, anh ấy uống rất nhiều rượu nên phải thuê người lái xe. Em không yên tâm nên đi theo anh ấy suốt cả đoạn đường, ai ngờ phát hiện anh ấy tới dưới nhà chị.”
Cô ấy dừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
“Tình cờ nhìn thấy chị đang ở bên cạnh một người đàn ông.”
Nghe vậy, tôi hơi ngẩn ra.
Một khoảng ký ức chợt ùa về trong tâm trí tôi.
Ngày mà Chu Tuyền nói chắc là cuối tuần trước, tôi, Trần Thụy và Kiều Nhất Thanh đã đi leo núi.
Lúc xuống núi, tôi và Kiều Nhất Thanh nói về những biệt danh kỳ lạ của mấy đứa cùng lớp hồi cấp ba.
Trần Thụy đột nhiên cắt ngang: “Lần trước em thấy anh Nhất Thanh gọi video với mẹ ở công ty, mẹ anh ấy gọi anh ấy là Kiều Kiều, còn giục anh ấy mau tìm người yêu nữa!”
Tôi sửng sốt nhìn Kiều Nhất Thanh: “Kiều Kiều?”
Tai Kiều Nhất Thanh đỏ bừng, nhưng cậu ấy vẫn cố ra vẻ dửng dưng.
Cậu ấy khẽ “ừm” một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Lần sau cậu đừng gọi vậy nữa.”
Tôi muốn kìm lại tiếng cười của mình nhưng không hiểu kiểu gì như thể chọc phải chỗ nhột trên người, Kiều Nhất Thanh im lặng suốt quãng đường, còn tôi thì cứ cười suốt.
Kết quả vui quá hóa buồn, tôi không cẩn thận bị trẹo chân.
Sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi chợt nhớ ra nhà đã hết cồn i-ốt với tăm bông, nên tôi nhờ Trần Thụy ra hiệu thuốc gần nhà mua.
Lúc đó Kiều Nhất Thanh đã dìu tôi lên nhà.
Không ngờ lại bị Giang Lăng hiểu lầm.
Nhưng cũng không cần phải giải thích.
“Em chưa bao giờ thấy anh Giang Lăng như vậy.”
Chu Tuyền hạ giọng thấp xuống như thể muốn che giấu điều gì.
“Rõ ràng anh ấy là người ưa sạch sẽ, nhưng lúc đó lại chật vật cuộn mình dưới đất, hai vai run rẩy rất dữ dội.”
“Em đã nghe thấy tiếng anh ấy khóc.”
Chu Tuyền cười khổ: “Lúc đó em mới hiểu, anh ấy thật sự đã hối hận rồi.”
Cô ta đưa tay lên dụi mắt, rồi lại nhìn tôi chằm chằm như không có chuyện gì xảy ra.
“Đáng tiếc là đã quá muộn, chị sẽ không tha thứ cho anh ấy đúng không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Trong đôi mắt đó hiện rõ sự căng thẳng và ý đồ thăm dò.
Đột nhiên tôi hiểu được lý do thực sự hôm nay cô ta lại gọi điện cho tôi và nói với tôi mấy lời khó hiểu này.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ Giang Lăng, cô ta chỉ muốn xác nhận thái độ của tôi mà thôi.
Cô ta muốn biết sự thâm tình của Giang Lăng, sự hối hận của Giang Lăng có thể khiến tôi quay đầu hay không.
Tôi không để lộ cảm xúc gì mà chỉ cầm túi xách đứng dậy rồi liếc cô ta một cái.
“Cô không cần phải tốn công lo nghĩ về mấy điều này, mối quan hệ giữa tôi và Giang Lăng đã kết thúc hoàn toàn.”
Chu Tuyền ngây ra, một chút xấu hổ thoáng hiện lên trên mặt cô ta, nhưng cuối cùng cô ta vẫn thở phào nhẹ nhõm.
…
Mấy hôm nghỉ lễ Trung Thu, tôi không cần tăng ca, nhưng cũng không về nhà, tôi chỉ ở ru rú trong căn nhà thuê và viết ra kế hoạch mỗi quý.
Trần Thụy gửi cho tôi một thứ, đó là một chiếc khăn len đan bằng tay.
Màu xám kem, sờ vào rất mềm mại và ấm áp, phù hợp để dùng vào thời tiết hiện giờ.
Nhưng tôi không quàng lên mà cất vào ngăn kéo.
Thức liền mấy đêm, kế hoạch vẫn không có tiến triển gì, đầu tôi thì đã nhức hết cả lên.
Một lúc sau, tôi chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, cả người bủn rủn không có sức lực.
Dựa vào chút hơi sức còn sót lại, tôi mở điện thoại, lục tìm danh bạ muốn gọi cho Trần Thụy.
Sau khi cuộc gọi được kết nối thì giọng nói mà tôi nghe được lại là của Kiều Nhất Thanh: “Trần Nam?”
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã gọi nhầm số.
Chưa kịp nói một chữ, trước mắt tôi đã trở nên tối sầm, chìm hoàn toàn vào bóng đen.
Tới khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên giường bệnh viện.
Có một cây kim cắm vào cổ tay tôi, mùi thuốc khử trùng nồng nặc lượn lờ trong phòng.
Xung quanh có vài người, hình như đang nói điều gì đó.
Kiều Nhất Thanh đang ngồi bên cạnh chăm chú đánh máy trên laptop, tia sáng nhàn nhạt chiếu lên làn da trắng sáng của cậu ấy, ngay cả những sợi lông tơ cũng phát sáng ấm áp.
“Tớ…” Vừa mở miệng thì phát hiện ra giọng mình khàn quá.
“Tỉnh rồi à?”
Kiều Nhất Thanh lập tức đóng laptop lại, cầm cốc giữ nhiệt bên cạnh giường, rót cho tôi một cốc nước.
Cậu ấy đứng bên giường, nhìn tôi uống xong, chậm rãi nói.
“Buổi sáng cậu không nói lời nào đã cúp máy, tớ đoán có thể đã xảy ra chuyện gì rồi. Tớ vội thông báo cho Trần Thụy, nó đang ở cách đây khá xa nên nói luôn cho tớ chỗ cất chìa khóa dự phòng nhà cậu để tớ qua đó trước.”
Vừa tỉnh dậy nên đầu óc tôi vẫn còn lơ tơ mơ, khó khăn lắm mới tiêu hóa hết đoạn thoại này thì lại nghe thấy cậu ấy nói tiếp.
“Bác sĩ nói do mệt mỏi và thiếu ngủ khiến lượng đường trong máu cậu quá thấp, vì vậy cậu mới bị ngất xỉu.”
Tôi sờ sờ mũi, tự dưng có cảm giác chột dạ không biết chui từ đâu ra: “Dạo này công việc bận bịu quá ấy mà.”
Kiều Nhất Thanh nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười: “Làm đến bạt mạng y như hồi cấp ba vậy.”
Tôi hơi sửng sốt, có chút không được tự nhiên mà hỏi: “Trần Thụy đâu?”
Kiều Nhất Thanh nhìn tôi, sau đó phì cười rồi mới nhẹ nhàng trả lời: “Nó đi mua đồ ăn cho cậu rồi, cậu có muốn ngủ một lúc nữa không?”
Tôi gật đầu trong vô thức, do dự vài giây rồi hỏi: “Lúc tớ hôn mê, có phải có ai đó đến không?”
Kiều Nhất Thanh im lặng một lúc, sau đó mới khẽ đáp lại: “Lúc sáng mẹ cậu có qua.”
Tôi cúi đầu xuống, ngón tay nắm chặt lấy chăn.
Lúc đó tôi mơ hồ thấy mắt mẹ đỏ hoe, lo lắng hỏi bác sĩ: “Con gái tôi có sao không?”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc vì mình.
Bởi vì quá viển vông nên tôi cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.
Đột nhiên, đỉnh đầu bị vỗ nhẹ vài cái.
Bàn tay đó rất ấm áp và khô ráo, như thể đang vỗ về một cách dịu dàng.
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, trùng hợp chạm vào ánh nhìn của Kiều Nhất Thanh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kì cục.
Đột nhiên, hình như cậu ấy nhìn thấy điều gì nên đứng ngây ra.
Nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, tôi từ từ quay đầu lại.
Không biết Giang Lăng đã đứng ở cửa bao lâu, viền mắt hơi đỏ.
Bình luận facebook