• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hot CÓ MA VẬT CẠNH TRÁI ĐẤT (1 Viewer)

  • Chương 20

Editor: Yuri Ilukh

Lúc bị gió xoáy hút vào, điều duy nhất Viêm Khải có thể làm là vươn tay bắt lấy Mãn Tình cũng đang bị hút vào chung, sau đó cùng nhau ngã vào trong kết giới hư vô.

Sau khi tiến vào kết giới, Mãn Tình chỉ cảm thấy mình như bị ném vào lồng giặt với một cái áo trắng, không thể làm gì ngoài bị lồng giặt quay.

Cứ quay cuồng như vậy, không biết qua bao lâu, ngất đi bao nhiêu lần, cho đến khi cơn lốc biến mất, Mãn Tình mới ngập ngừng mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt cô là chiếc áo lông vũ trắng cô mua cho Viêm Khải vào buổi chiều.

Bỗng có chút yên tâm, Mãn Tình nhịn không được ngẩng đầu lên.

"Tỉnh rồi?" Cảm nhận được cử động của người trong ngực, Viêm Khải cúi đầu xuống, bởi vì hành động này, mái tóc dài sau tai không khỏi rớt xuống mặt Mãn Tình.

"Tóc của anh?" Mãn Tình kinh ngạc mở to 2 mắt nhìn, Viêm Khải sao lại để tóc dài. Trước khi qua Giới môn, Viêm Khải để tóc ngắn vậy tại sao trong nháy mắt tóc anh ấy lại dài như vậy? Chẳng lẽ cô bị xoay trong đây đã vài năm?

"Đi ra ngoài trước đã" Viêm Khải nói, nới lỏng cánh tay đang ôm eo Mãn Tình, "Đứng ở phía sau, đi theo tôi".

Mãn Tình đứng dậy, bắt đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt thay đổi. Xung quanh tối om, cô không thể thấy gì ngoài những đốm sáng từ xa.

Sau khi nhìn xung quanh, Mãn Tình định hỏi Viêm Khải đây là đâu, nhưng khi cô nhìn lên thì phát hiện áo khoác trắng như tuyết của Viêm Khải dính đầy máu, tấm lưng rộng đầy vết thương.

"Anh bị thương?" Mãn Tình kêu lên.

"Không sao, đi theo tôi" Viêm Khải nhìn xung quanh tựa như đang lựa chọn phương hướng, sau đó mang Mãn Tình đi về phía trước khoảng không.

Mãn Tình bị động đi theo, cô không biết Viêm Khải sẽ đi đâu, vì cô cũng không phân biệt được phương hướng trong khoảng không này.

"Vù!"

Tiếng gió đột nhiên lớn hơn, Mãn Tình quay đầu nhìn xung quanh thì thấy vô số đao gió từ trong bóng tối bay ra. Viêm Khải tiến lên một bước, vung thanh kiếm dài trong tay chặn những lưỡi đao gió này. Luồng khí do lưỡi đao gió điều khiển va chạm với luồng khí của thanh kiếm, tạo ra một tiếng nổ chói tai.

"Vèo vèo!"

Nghe tiếng gió vang lên sau lưng, Viêm Khải quay người lại, thả tay trái của Mãn Tình ra, vỗ vào không khí, một kết giới bằng lửa hiện ra trong không trung, dừng trước cơ thể Mãn Tình, xung quanh cô bây giờ toàn đao gió cuốn tới.

Trong hoàn cảnh này Mãn Tình có thể kiềm chế không ta hét là đã tự chủ lắm rồi, bây giờ 2 chân cô có chút yếu ớt, run lên sợ hãi.

"Đừng ngất, hiện tại tôi không còn sức lực để chăm sóc cho cô" Viêm Khải vội vàng nói.

Mãn Tình ngẩng đầu nhìn Viêm Khải tái nhợt bên kia, tay trái nắm thành chưởng, tay phải nắm kiếm, đang rất khó nhọc chống đỡ 2 hàng rào lửa, một trước một sau.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi lại ở đây?" Mãn Tình không hiểu sao cô lại rơi xuống chỗ này.

"Tôi còn đang muốn hỏi cô, sao trên người cô lại có Xuyên giới thạch." Viêm Khải cũng đang kêu khổ không ngừng, anh chỉ định mượn hồn lực của Mãn Tình giúp anh mở Giới môn, như vậy sau khi qua khỏi kết giới sẽ có nhiều hồn lực để đối phó với đao gió trong hư không. Nhưng điều không ngờ được là Mãn Tình còn có xuyên giới thạch trong người, khi đi qua kết giới, Giới môn liền cảm nhận được 2 viên xuyên giới thạch nên anh và Mãn Tình cùng bị hút vào. Bây giờ anh không chỉ phải bảo vệ chính mình mà còn phải ra sức bảo vệ Mãn Tình.

"Trên người tôi có xuyên giới thạch?" Mãn Tình sửng sốt, nói xong thì tìm kiếm trên người mình,

"Rầm... rầm..."

Vào lúc này một cơn gió to và mạnh hơn trước từ mọi hướng thổi tới.

"Haizz.. số cô cũng thật xui xẻo" Nhận ra chuyện sắp xảy ra, Viêm Khải nở một nụ cười khổ, sau đó thu hồi thanh kiếm trong tay, ép sát người, cúi xuống ôm Mãn Tình, người đang tìm kiếm đồ vật, vào trong ngực.

"Anh..." Mãn TÌnh đang định hỏi sao lại thế này, liền nghe thấy một tiếng động lớn.

Thanh kiếm dài dường như có ý thức, hoá thành một quả cầu lửa, bao lấy 2 người, sau đó vô số lưỡi kiếm liên tục tấn công từ mọi hướng, hết cái này đến cái khác không ngừng chia cắt quả cầu lửa và rơi xuống bên người Viêm Khải. Trong lúc ấy, máu tươi cùng lông vũ màu trắng từ chiếc áo khoác vẩy đầy không gian.

"Sao lại vậy" Mãn Tình không thấy cảnh tượng bên ngoài, bên tai chỉ có âm thanh hỗn độn và nghiêm nghị của lưỡi dao, cô có thể cảm nhận được vòng tay đang ôm cô của Viêm Khải càng ngày càng chặt, mùi máu tanh nồng nặc đầy trong không khí.

Sau một lúc cô thậm chí chỉ còn thấy máu chảy ra từ áo trắng của Viêm Khải.

"Viêm Khải" Mãn Tình chật vật đứng dậy.

"Đừng nhúc nhích" Viêm Khải uy hiếp giữ chặt Mãn Tình, "hồn lực của tôi sắp cạn kiệt rồi, nếu cô còn cử động tôi sẽ ném cô ra ngoài".

Mãn Tình biết Viêm Khải đang muốn doạ cô, nếu Viêm Khải muốn bỏ cô lại thì từ lúc ở giới môn đã không ôm cô, bảo vệ cô.

"tí tách"

Một giọt máu tươi không biết từ đâu rơi xuống cánh tay Mãn Tình, máu tươi ấm áp làm trái tim Mãn Tình run rẩy. Cho dù không nhìn thấy nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên ngoài lúc này. Những lưỡi đao gió từ mọi hướng xuyên thủng kết giới, chém vào người anh.

Không được, cả 2 người sẽ chết nếu cứ tiếp tục như thế này. Cô phải làm gì, cô phải làm gì.

[hồn lực của tôi đang cạn kiệt]

Mãn Tình đang lo lắng đột nhiên nhớ tới lời Viêm Khải vừa nói.

Hồn lực sắp cạn kiệt, Viêm Khải cần hồn lực, cô đã biết cô cần làm gì. Mãn Tình dứt khoát nhắm mắt lại, buông lỏng tâm tư, bắt đầu cảm nhận không gian này.

Cô biết không có thực vật nào trong khoảng không này nên không có sức mạnh nguyên mộc, nhưng Viêm Khải nói sức mạnh của hồn sư đến từ vạn vật tự nhiên, những thứ có thể cảm nhận được đều có thể trở thành hồn lực của hồn sư.

Có gì trong khoảng không này, có những ngôi sao, có những lưỡi đao gió và nhiều vật chất vô hình ẩn trong bóng tôi. Tôi không biết các người là gì, nhưng xin cho tôi cảm nhận được các ngươi, xin cho tôi sức mạnh.

"Sàn sạt" Như thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây, một cảm giác quen thuộc từ tứ phía truyền đến. Đây không phải sức mạnh nguyên mộc, nhưng nó còn mạnh hơn sức mạnh nguyên mộc, sức mạnh này đang tràn vào cơ thể Mãn Tình.

Cùng lúc đó, Viêm Khải cũng cảm nhận được sức mạnh này, không tin được mở to 2 mắt, anh cảm giác được bàn tay Mãn Tình đang lặng lẽ ôm lấy cánh tay anh, tiếp theo đó là một dòng miên man hồn lực và sức mạnh chữa lành điên cuồng tràn vào người anh từ lòng bàn tay Mãn Tình.

"Bùm"

Rào chắn lửa gần như đã tắt lại bùng cháy, ngọn lửa bùng lên, chặn tất cả những đao gió ở bên ngoài.

Có thể nhúc nhích!

Viêm Khải đứng dậy, một tay ôm Mãn Tình, tay kia điều khiển kết giới quấn lấy hai người, hoá thành một luồng ánh sáng bay về phía cuối hư không. Sau khi liên tiếp vượt qua hơn chục lưỡi đao gió, cuối cùng Viêm Khải cũng nhìn thấy ánh sáng quen thuộc, hình dạng giống hệt hình mà anh đã vẽ bằng ma hạch khi mở Giới môn.

Tìm thấy rồi! Một giới môn khác nối với Linh Ma Giới.

Viêm Khải vung tay lên, ngọn lửa lại hoá thành một thanh kiếm, thanh kiếm dài vung về phía trước, cắm thẳng vào giữa hình vẽ. Vào lúc thanh kiếm dài xuyên qua, đường nét hoa văn lần nữa kích động, Giới môn từ từ mở ra, Viêm Khải ôm Mãn Tình vào lòng nhảy qua khe cửa.

"Ầm"

Phía sau Giới môn là một mảnh tuyết trắng, 2 người lăn xuống nền tuyết, chỉ trong chốc lát, máu tươi nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng.

Nhận ra mình đã an toàn, Viêm Khải cuối cùng cũng thả lỏng, anh buông cánh tay đang ôm Mãn Tình ra, thanh kiếm dài biến mất khỏi tay anh, hoá thành hồn lực trở về với chủ nhân của mình.

Mãn Tình ngồi dậy từ trong lồng ngực Viêm Khải, nhìn về thế giới băng tuyết trước mặt, phản ứng đầu tiên của cô là: ở Linh Ma Giới thật sự là mùa đông.

"Viêm Khải, chúng ta đang ở Linh Ma Giới sao?" Mãn Tình cúi đầu gọi Viêm Khải, chỉ thấy Viêm Khải vẫn nằm trên mặt đất, mái tóc dài sẫm màu hoà cùng máu tươi khắp người, trên nền tuyết trắng nhìn ghê cả người.

"Viêm Khải!?" Nhận thấy không ổn, Mãn Tình vội vàng cúi người xuống kiểm tra vết thương của Viêm Khải. Cô ôm lấy nửa người Viêm Khải, để anh nằm trên đùi mình, sau đó nhìn thấy tấm lưng đẫm máu của Viêm Khải.

Những vết thương sâu nhìn thấy cả xương dày đặc phủ kín toàn bộ lưng của Viêm Khải, còn có vài mảnh lông vịt bay ra từ áo khoác lông vũ, máu chảy ra không ngừng làm lông dính vào da thịt.

"Viêm Khải! Không được, phải đưa anh đến bệnh viện." Nhìn tấm lưng đầy máu của anh, phản ứng đầu tiên của cô là phải đưa anh đến bệnh viện, thậm chí cô còn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhưng nó không hoạt động ở Linh Ma Giới.

"Không được, phải cầm máu" Máu của Viêm Khải chảy đầy nền tuyết, theo tuyết tan lan ra xa, Mãn Tình biết nếu máu cứ không ngừng chảy thì dù có đưa đến bệnh viện cũng không cứu được Viêm Khải.

Làm sao đây? Làm sao đây? Phải tìm cách cứu anh ấy, không thể để anh chết ở đây được. Mãn Tình bực bội nắm tóc, vắt óc nghĩ cách, cô có thể làm gì vào lúc này?

"Cầm máu là năng lực tự chữa trị của tôi, cô chỉ cần tinh lọc ma khí"

"Tịnh hồn sư có sức mạnh tinh lọc và chữa khỏi, trong hồn lực của cô có sức mạnh chữa trị."

Đúng rồi, Viêm Khải đã từng nói, năng lực tự chữa trị của bản thân rất mạnh, có thể tự mình chữa lành vết thương, hồn lực của cô cũng có thể chữa lành vết thương.

"Tinh lọc ma khí và chữa lành vết thương, tôi có thể, tôi là Tịnh hồn sư, tôi có khả năng này."

Sau khi có ý tưởng, Mãn Tình càng bình tĩnh hơn, cô hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhắm mắt, duỗi tay phải ra, choàng qua tấm lưng đầy máu của Viêm Khải, cô chuẩn bị dùng hồn lực của mình để chữa lành vết thương trên lưng Viêm Khải. Cô không biết liệu hồn lực của mình có thể chữa trị cho vết thương nặng như vậy hay không, nhưng đây là điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, cô không thể do dự.

Cô bắt đầu cảm nhận những bông tuyết rơi xung quanh mình, rừng thông trên đỉnh núi bị tuyết bao phủ, hồ nước dưới chân núi bị đóng băng, mặt nước có cỏ cây bồng bềnh. Từng chút, từng chút, không bỏ qua thứ gì, dù chỉ là một lực tác động nhỏ của tự nhiên cô cũng không buông tha. Cô muốn chữa khỏi cho Viêm Khải, cô không thể để Viêm Khải chết ở đây, ở chỗ này, Viêm Khải là người duy nhất cô quen.

Đừng chết!

Sức mạnh chữa lành gia tăng, cùng với sức mạnh cầu nguyện mạnh mẽ tạo thành một khối không khí trong suốt màu lục lam giữa trời đất, bao bọc vững chắc 2 người họ.

Vết thương trên lưng Viêm Khải bắt đầu từ từ hồi phục, máu đang chảy cũng bắt đầu ngừng lại, có thể thấy vết thương lộ xương cũng đang mọc lại mô mềm, nhìn thấy vết thương có hy vọng lành lại, khối không khí màu lục lam bắt đầu loãng đi. Trán Mãn Tình đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, trong đầu như có ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức không chịu nổi, thở không được.

Cố thêm chút nữa thôi, một chút nữa thôi, Mãn Tình tiếp tục tự thôi miên bản thân cho đến khi không còn hấp thu được sức mạnh tự nhiên nữa, ngất đi trên người Viêm Khải vì thiếu sinh lực.

Tuyết rơi dày đặc không ngừng, chẳng mấy chốc bông tuyết đã phủ hết thành một màu duy nhất, nguy hiểm cũng lặng lẽ tiến đến vào lúc này. Đột nhiên một đám khí đen dày đặc bốc lên từ bầu trời nhàn nhạt, một con ma vật vô định hình bọc khí đen gào thét bay tới, nhắm vô cùng chuẩn vào 2 người đang bị băng tuyết bao phủ, há miệng như một cái bát đựng máu.

Nó nghe thấy được ở đây có một hơi thở dễ ngửi, là hương vị của Tịnh Hồn sư.

"Bùm!"

Một thanh kiếm dài rực lửa đột nhiên xuyên qua làn khói đen. Con ma vật chưa kịp hét lên thì cơ thể nó đã bị ngọn lửa thiêu rụi.

Viêm Khải quỳ gối dưới nền tuyết với một thanh kiếm dài, anh không nhìn con ma vật vừa bị gϊếŧ mà nhìn xuống chân mình, một cô gái mặc áo len mỏng manh, sắc mặt lúc này đã đông cứng, tái mét, khoé mắt, lông mày bị che kín bởi băng sương. Viêm Khải buông thanh kiếm đang nắm trong tay ra, thanh kiếm vốn là hồn lực của anh hoá ra, lúc chủ nhân buông tay, thanh kiếm hoá thành hồn lực trở về trong cơ thể chủ nhân.

Sau khi quan sát hoàn cảnh xung quanh và xác định vị trí của mình, Viêm Khải bắt đầu cởi chiếc áo khoác đã rách của mình ra. Khi cởi chiếc áo, lớp thịt mới kết dính lại bị xé rách, nhưng Viêm Khải không cau mày, anh kéo ra rồi quấn chiếc áo khoác quanh người cô gái.

"Lần này là tôi cứu em hay là em cứu tôi đây?" Viêm Khải khẽ thở dài, cúi người bế cô lên, lắc lắc người trước khi bước khỏi gió tuyết.

__

Lúc này tại Trái Đất, Nhạc Minh bước ra từ dưới lầu ký túc xá, gọi điện cho quản gia trang viên nhà họ Lâm.

"Cậu Nhạc Minh." Quản gia nói với giọng cung kính.

"Quản gia Lâm, tôi tìm cô Mãn Tình"

"Cô Mãn Tình không đi học?"

"Không" Nhạc Minh vừa tới ký túc xá hỏi thăm tung tích của Mãn Tình, nhưng bạn cùng phòng của Mãn Tình nói mấy ngày nay Mãn Tình không về, điện thoại cũng không liên lạc được.

"Ngài chờ chút, tôi sẽ liên lạc lại với cô Mãn Tình."

"Lâm quản gia, ý của tôi là..." Nhạc Minh lại lần nữa nhìn về chiếc Halley mà anh ta tìm thấy trong rừng trúc đêm qua và xác của mấy con ma vật đầy đất.

"Ý anh là gì?" Trong giọng nói của quản gia Lâm có chút căng thẳng.

___

Mãn Tình ngủ rất thoải mái, giống như lúc cô đi dã ngoại năm lớp 5, cô không cẩn thận ngủ quên trong rừng cây, xung quanh ấm áp dễ chịu, tràn ngập hương cỏ cây tươi mát.

"Bôm bốp"

Hình như có thứ gì đó đang vỗ vào mặt cô, không đau nhưng có chút khó chịu, Mãn Tình sốt ruột lăn lộn.

"Quạc quạc..."

Hả? Nó rất ồn ào!

"Tiểu Á, cậu mua đồng hồ báo thức vịt khi nào vậy, thật kinh khủng" Giọng vịt đực khó nghe xuyên thẳng vào tâm trí Mãn Tình.

"Quạc quạc quạc quạc!"

Không ngờ sau khi cô than thở, đồng hồ báo thức vẫn không dừng lại mà còn hét mạnh hơn, bắt đầu hét thẳng vào tai cô, âm thanh ngày càng sắc bén.

"Đây, tôi dậy rồi đây, đừng ồn ào nữa" Mãn Tình không ngủ được nữa, vươn tay lấy đồng hồ báo thức bên tai, nhưng bàn tay chạm vào đồng hồ báo thức... tại sao... tại sao cảm giác không đúng? Mềm và nóng.

"Quạc, quạc"

Tại sao lại cảm giác như có thứ gì mổ vào tay cô.

Mãn Tình tò mò quay đầu nhìn sang, cô thấy một con vịt cực kì xấu xí bị cô cầm trong lòng bàn tay, mắt sáng long lanh như hạt đậu nhìn cô đầy phấn khích.

Biểu cảm của con vịt này quá phong phú. Không đúng, tại sao trong phòng ngủ của cô lại có vịt, Mãn Tình buông tay ra.

Lý trí ùa về, Mãn Tình ngồi dậy từ trên giường, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh. Mãn Tình biết đây không phải là nơi cô từng đến, đây là Linh Ma Giới.

"Viêm Khải, Viêm Khải đâu? Chẳng lẽ cô và Viêm Khải đã được cứu? Anh không chết, cô biết là cô có thể cứu anh mà.

Vừa mới vui mừng, Mãn Tình lại bắt đầu lo lắng về vết thương của Viêm Khải, cô nhớ mình chỉ kịp cầm máu của vết thương trên lưng Viêm Khải rồi ngất đi vì kiệt sức, nhưng vết thương trên lưng Viêm Khải không thể lành lại, chỉ mới cầm máu thôi.

"Quạc, quạc, quạc"

Nghe Mãn Tình nhắc đến Viêm Khải, con vịt nhỏ mập mạp liền trở nên hưng phấn, đứng trên chăn bông khuya cánh vịt quải quải, không ngừng chỉ về hướng ngoài cửa, giống như muốn Mãn Tình theo nó đi ra ngoài.

"Em... muốn chị đi với em sao?" Mặc dù thấy một con vịt có nhiều biểu cảm như vậy thì có chút kì quái, nhưng mà đây là Linh Ma Giới, con thỏ còn có thể vì 1 quả táo giúp cô bắt được ma vật, vịt có biểu cảm giống người thì cũng không là cái gì.

Ở mức độ nào đó, Mãn Tình cũng rất dễ thích ứng.

"Quạc ~ quạc ~" Thấy Mãn Tình đã hiểu, con vịt nhỏ mập mạp dẫm dẫm chân, khua đôi cánh nhỏ nhảy xuống giường, với tốc độ đó Mãn Tình sợ cánh nhỏ của nó gãy mất. Đối với vịt béo nhỏ thì giường này cũng rất cao. Cũng may đây là con vịt với thân thủ nhanh nhẹn, nó nhảy xuống từ trên giường cũng không sao, còn trực tiếp chạy tới cửa, dùng cánh gõ bạch bạch vào cửa phòng.

Mãn Tình sửng sốt, lập tức hiểu ra cảm giác bị tát vào mặt lúc nãy.

Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được Viêm Khải, cô vén chăn bông, bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, xem có ai ở đây không. Nhìn thấy cửa mở vịt con nhỏ ục ịch lao ra khỏi cửa, quơ quơ cánh, hét lên về phía trước, ra hiệu cho Mãn Tình đi theo, chạy được một đoạn thì dừng lại để Mãn Tình đuổi theo.

Mãn Tình đi ra, không thấy 1 bóng người, đành đi theo con vịt mập mạp về phía trước, cuối cùng đến một gian phòng ngủ xa lạ.

"Quạc quạc!" Vịt béo nhỏ nhìn thấy Mãn Tình cuối cùng cũng tới cửa nhưng không bước vào thì lo lắng trong lòng, quơ quơ cánh đập cửa, thúc giục Mãn Tình đi vào.

"Đừng vội, bên trong có cái gì, chị có cảm giác không tốt?" Mãn Tình đi tới cửa liền cảm giác được một luồng hơi thở rất khó chịu nhàn nhạt từ ngoài cửa truyền đến. Giống như bản năng chán ghét, Mãn Tình không muốn đi vào.

"Quạc quạc!" Vịt béo nhỏ lo lắng nhảy lên người Mãn Tình, cô cũng không biết tại sao con vịt này có thể nhảy cao như vậy, nhảy một cái đã tới vai cô, dùng mỏ dẹp của mình mổ mổ mặt cô.

"Được rồi, được rồi, chị đi vào là được chứ gì" Nếu như ngày thường một con vịt dám liều lĩnh mổ cô như vậy thì Mãn Tình nhất định sẽ đem về nhà làm canh. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Mãn Tình cảm thấy có chút thích con vịt xấu xí này, nhìn một lúc lại thấy xấu xí đáng yêu, thật kì lạ.

Hạ quyết tâm, Mãn Tình vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa. Ngay sau đó, một luồng khí đen có thể thấy bằng mắt thường đột nhiên xông ra từ trong cửa. Mãn Tình vô thức lùi lại, nhưng khí đen dường như bị thứ gì đó chặn lại, kẹt ở cửa, không ra ngoài được."

"Làm sao vậỵ?" Mãn Tình cảm thấy trong cửa phải có thứ gì đó trong suốt chặn khí đen, cho nên cô cẩn thận đưa tay sờ sờ, quả nhiên không đụng vào cái gì nhưng khi tay Mãn Tình đưa lại khí đen đã bay về hướng khác.

Chẳng lẽ là kết giới, Mãn Tình cũng coi như đã gặp qua người tạo kết giới, cũng không khó đoán.

"Khí đen này sợ mình?" Mãn Tình nghi ngờ nhìn tay phải của cô, trên cổ tay có lắc tay Tịnh Ma màu xanh biếc "Đây là ma khí sao"

"Cô có thể nhìn thấy ma khí?"

"Quạc quạc!" Vịt béo nhỏ không biết chạy vào từ lúc nào, lo lắng hét lên với Mãn Tình, đồng thời dùng đôi cánh bằng thịt chỉ về một hướng nào đó trong phòng.

Mãn Tình cũng đã chạy tới đây, sự tò của cô bị đẩy lên cao nhất, tuy ma khí trong cánh cửa này rất kỳ lạ, nhưng nó có chút sợ hãi đối với cô, Mãn Tình do dự một chút rồi liền bước vào.

"Quạc quạc quạc..." Thấy Mãn Tình đi vào, vịt béo nhỏ quay người chạy về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng. Thân hình đầy thịt, mỗi bước chạy đều vặn vẹo cái mông nhỏ của mình. Mãn Tình suýt thì bật cười trước bộ dạng ngốc nghếch của nó, nhưng khi nhìn rõ ai đang nằm trên giường thì cô không còn tâm trạng để cười nữa.

"Viêm Khải" Mãn Tình kêu lên, chạy tới giường mấy bước, không ngờ vịt béo nhỏ còn lo lắng hơn cô, chạy tới bên giường, Viêm Khải, anh có nghe thấy tôi nói không?"

Viêm Khải nằm trên giường, trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng, sắc môi tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, toàn thân không ngừng tản ra ma khí.

"Sao đột nhiên lại có nhiều ma khí như vậy?" Mãn Tĩnh lại đi kiểm tra vết thương trên lưng Viêm Khải, không phụ lòng mong đợi của cô, máu trên vết thương đã ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn chưa bắt đầu lành lại" Đúng rồi, Viêm Khải nói rằng cơ thể anh ấy phải được tinh lọc ma khí trước thì mới có thể tự chữa lành.

"Làm sao bây giờ? Nhiều ma khí vậy chắc chắn cô không tinh lọc được" Cô chỉ là một Tịnh Hồn sư gà mờ mới vừa thức tỉnh, sao có thể tinh lọc được cả nhà ma khí như vầy. "Không được, cô phải tìm người đến hỗ trợ".

Mặc kệ là thế giới nào, hẳn là phải có bệnh viện. Mãn Tình nghĩ vậy mà cũng làm vậy, đắp chăn cho Viêm Khải đàng hoàng rồi đứng dậy rời đi.

"Quạc, quạc, quạc..." Vịt béo nhỏ nghe thấy Mãn Tình muốn đi tìm người trợ giúp liền lo lắng chạy ra ngoài, đánh rầm rầm vào cửa đuổi Mãn Tình đi vào rồi ầm ầm đóng cửa lại. Vì dùng sức quá nhiều, vịt béo nhỏ mệt muốn xỉu nhưng vẫn quơ quơ về phía Mãn Tình, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Mãn Tình vẫn luôn có thể dễ dàng đọc được cảm xúc của vịt béo nhỏ. Cảm thấy sự lo lắng và sợ hãi của vịt béo nhỏ, Mãn Tình cau mày nghi ngờ: "Em không muốn chị ra ngoài tìm người giúp sao?"

Vịt béo nhỏ gật đầu lia lịa.

"Tại sao?" Mãn Tình bối rối hỏi.

"Quạc, quạc..." Vịt béo nhỏ hưng phấn khua khua cánh, sau đó vỗ cửa lắc đầu nguầy nguậy.

"Ý em là không được để người khác vào phòng ngủ này?" Mãn Tình đoán.

Vịt béo nhỏ lại gật đầu lia lịa.

Không cho người khác vào đây, tức là không thể để người khác phát hiện ra Viêm Khải, mà bây giờ có điểm đặc biệt khác trước là trên người anh đang tản ra luồng ma khí dày đặc. Mãn Tình nghĩ tới lúc ở Trái Đất, con thỏ của Tiểu Dịch chỉ bị nhuộm một ít ma khí mà đã nhờ cô hỗ trợ tinh lọc sạch sẽ mới dám đưa nó và Tiểu Dịch đến cục Giám sát hồn sư, có vẻ như ma khí là một thứ tồn tại xấu xa ở Linh Ma Giới này.

Vai trò của Tịnh Hồn sư là tinh lọc ma khí, của Chiến Hồn sư là chiến đấu với ma vật, dính chút ma khí không phải cũng là chuyện bình thường sao. Tại sao thông thể để mọi người nhìn thấy ma khí này?

Mãn Tình khó hiểu, nhưng cô không hiểu biết gì về Linh Ma Giới, vịt béo nhỏ lại sợ hãi đến vậy...

"Em là thú cưng của Viêm Khải à?" Mãn Tình hỏi vịt béo nhỏ.

"Quạc!" Vịt béo nhỏ gật đầu.

Tiểu Dịch có thể triệu hồi ma thỏ 3 mắt làm thú cưng, vì vậy Viêm Khải có thú cưng cũng không có gì nhạc nhiên, Mãn Tình cũng cảm nhận được sự quan tâm của vịt béo nhỏ dành cho Viêm Khải.

Đánh giá một chút về cách sắp xếp đồ đạc trong nhà, Mãn Tình nhanh chóng tìm thấy trên tủ đầu giường có bức ảnh của Viêm Khải. Đây là nhà của Viêm Khải, lẽ nào anh tự đưa cô về?

Trong đầu Mãn Tình hiện có rất nhiều suy đoán, nhưng trong tình huống không rõ ràng này cô định nghe theo đề nghị của vịt béo nhỏ, tạm thời không đi tìm người giúp đỡ. Tuy nhiên vịt béo nhỏ không nói được nên chuyện giao tiếp với nó gặp phải vấn đề lớn, cô phải tìm cách đánh thức Viêm Khải dậy, ít nhất cũng phải tĩnh tâm một chút thì cô mới biết mình cần phải làm cái gì.

Hạ quyết tâm, Mãn Tình đi lại mép giường một lần nữa, tiện tay kéo cái ghế dựa đi qua ngồi xuống. Mãn Tình không khỏi có chút xấu hổ khi nhìn thấy người kia cả người thương tích, còn cô thì không bị gì cả. Lúc trước Viêm Khải bảo vệ cô như thế nào trong không gian kết giới, Mãn Tình đều hiểu rõ ràng, nếu không có anh bảo vệ không biết bây giờ cô đã chết bao nhiêu lần rồi.

Mặc dù cô cũng xảy ra chuyện cũng vì giúp Viêm Khải mở giới môn.

"Tôi sẽ giúp anh tinh lọc ma khí, nhưng anh biết đấy, tôi là hồn sư không có hồn hạch nên chắc cũng không tinh lọc được nhiều lắm. Anh phải cố gắng tỉnh lại nha." Nói xong Mãn Tình đè tay phải của cô lên bụng Viêm Khải, nơi có ma khí tiết ra mạnh nhất rồi sau đó bắt đầu cảm giác sức mạnh tự nhiên xung quanh cô.

Đây không phải là lần đầu tiên Mãn Tình hấp thụ sức mạnh tự nhiên ở Linh Ma Giới, lúc ở Giới môn cô cũng đã làm một lần, nhưng khi đó cả thể xác và tinh thần cô đều mệt nên cũng không để ý, hôm nay lại hấp thụ một lần nữa, cô rõ ràng phát hiện rằng ở Linh Ma Giới hấp thụ sức mạnh tự nhiên dễ dàng hơn ở Trái Đất rất nhiều. Cảm giác như toàn bộ không gian đều gắn đầy sức mạnh, cô không cần cố đi tìm sức mạnh tự nhiên, chỉ cần cô vừa nghĩ tới thì toàn bộ hơi thở tự nhiên đều tự tràn tới.

Vịt béo nhỏ cũng cảm nhận được sức mạnh chữa lành thuần tịnh, nó vui sướng ngồi xổm bên gối của Viêm Khải, ngoan ngoãn chờ Mãn Tình tinh lọc ma khí trên người chủ nhân.

Thời gian trôi qua, Mãn Tình cũng không biết cô đã tinh lọc bao lâu, cô không dừng lại đến tận lúc thấy bản thân quá yếu, lòng bàn tay không ngừng run rẩy.

"Quạc?" Vịt nhỏ nghi ngờ kêu lên khi Mãn Tình dừng lại.

"Chị hết sức rồi" Mãn Tình sờ sờ mồ hôi đầy trên trán. "Chị chỉ là một Tịnh Hồn sư mới thức tỉnh. Chị không có đủ hồn lực để tinh lọc nhiều ma khí như vậy."

Mãn Tình không quan tâm vịt béo nhỏ có hiểu hay không, dù sao thì cô cũng cần nghỉ ngơi trước đã. Kể từ khi cô học được cách tu luyện hồn lực, mỗi lần hấp thụ hồn lực sẽ khiến cô cảm thấy hạnh phúc về thể chất và tinh thần. Nhưng lần này chẳng có chút vui sướng nào, mệt giống như mới chạy xong 8000m, hơn nữa đầu cũng đau.

Nhưng vịt béo nhỏ dường như không hiểu, nó bật dậy khỏi gối, sau đó nhảy từ chăn bông sang đầu giường bên kia rồi nhảy lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, vất vả đưa từ trên cao xuống một quyển sách.

Mãn Tình thấy vịt béo nhỏ dùng thân thể mập mạp của mình ôm một quyển sách to gấp đôi thì không thể không đi tới giúp nó nhặt sách lên.

"Phân tích khế ước hồn sư" Trên bìa đen nhánh có viết chữ vàng phồn thể, Mãn Tình tò mò mở sách ra xem. Trên trang đầu tiên của quyển sách có viết lời mở đầu và tóm tắt.

[Khế ước có thể làm cho hồn sư mạnh hơn]

"Khế ước có thể làm cho hồn sư mạnh hơn? Không phải em muốn chị lập khế ước với Viêm Khải đó chứ?" Mãn Tình hình như đã hiểu được ý đồ của vịt béo nhỏ.

Vịt béo nhỏ phát hiện cô đã hiểu thì vui mừng, khoa tay múa chân gật đầu.

"Khế ước sao..." Mãn Tình cũng không phản đối chuyện ký khế ước này. Lúc ở Trái Đất Viêm Khải đã chỉ cô một số điều về khế ước, hơn nữa Viêm Khải biến thành bộ dạng hiện tại cũng đều vì cứu cô. Lùi lại vạn bước mà nói, cho dù không phải vậy, Mãn Tình cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng vấn đề là cô đã nghe về khế ước nhiều lần nhưng không biết phải làm thế nào để lập.

"Vịt béo nhỏ, không phải chị không muốn mà là không biết lập khế ước kiểu gì" Mãn Tình lật xem mục lục cuốn sách, phần lớn cuốn sách đều giới thiệu về lợi ích và việc chia sẻ quyền lực giữa các hồn sư sau khi kí khế ước, không có chương nào nói về cách thức lập khế ước.

Cũng không thể trách tác giả cuốn sách chuẩn bị không đầy đủ, đúng là hầu như không có hồn sư nào ở Linh Ma Giới mà không biết cách lập khế ước cả. Bài học nhập môn của hồn sư mới thức tỉnh là về khế ước, Chiến Hồn sư nỗ lực muốn lừa Tịnh Hồn sư lập khế ước, Tịnh Hồn sư nỗ lực phòng ngừa chính mình bị lừa dối.

"Quạc!" Vịt béo nhỏ nghe được đối phương không phản đối thì suиɠ sướиɠ vỗ bộ cánh nhỏ, ý tứ giống như cô không hiểu cũng không sao, để nó lo.

Ý vịt béo thật sự cũng giống vậy, Mãn Tình đi theo vịt béo nhỏ trở lại giường với suy nghĩ cứ xem ngựa chết là ngựa sống mà chữa.

Vịt béo nhỏ đứng thẳng trên đầu Viêm Khải, khi Mãn Tình nhìn nó, nó đột nhiên nghiêng người, ngã vào đầu Viêm Khải, dùng cái đầu mập mạp cọ cọ vào trán Viêm Khải, lặp đi lặp lại 3 lần.

"Ý em là để chị áp trán vào trán anh ấy?" Mãn Tình đoán.

"Quác, quác, quác" Vịt béo nhỏ phấn khích gật đầu, không hổ danh là Tịnh Hồn sư, dễ dàng hiểu được ý của hồn thú.

Mãn Tình do dự một lát rồi cũng làm theo: "Sau đó thì sao?"

Vịt béo nhỏ nhảy đến giữa 2 người, cả người chợt loé sáng, sau đó Mãn Tình cảm thấy một luồng hơi thở quen thuộc toả ra từ cơ thể vịt béo nhỏ, đó là sức mạnh chữa lành cô vừa mới phát ra.

"Bùm!"

Mãn Tình chỉ thấy trước mặt như có một đoá hoa, một luồng sức mạnh không thể diễn tả thành lời đột nhiên từ trên người Viêm Khải xông thẳng về phía cô, lạnh thấu xương, bá đạo, mang theo cảm giác nguy hiểm. Lúc luồng sức mạnh này muốn chạm vào sức mạnh chữa lành của Mãn Tình thì đầu của cô bỗng bị người khác hung hăng đẩy một chút.

Mãn Tình kêu lên một tiếng, tầm nhìn khôi phục bình thường, lọt vào tầm mắt cô là khuôn mặt Viêm Khải với thần sắc phức tạp.

"Viêm Khải, anh tỉnh rồi?"

"Em có biết em đang làm gì không?" Viêm Khải chật vật ngồi dậy từ trên giường, anh cảm thấy ma khí trong cơ thể mình đã giảm đi không ít, chắc là Mãn Tình đã tinh lọc cho anh trước đó.

"Vịt béo nhỏ nói rằng tôi có thể lập khế ước với anh." Mãn Tình đỡ Viêm Khải ngồi xuống.

"Mika?" Viêm Khải quay lại nhìn vịt béo nhỏ.

Nhìn thấy Viêm Khải đã thức dậy, vịt béo nhỏ vui vẻ nhảy nhót trên chăn bông.

"Em bị ngốc à?" Viêm Khải yếu ớt chửi, "Tự nhiên đi nghe lời 1 con vịt"

"Tôi..." Mãn Tình bị Viêm Khải mắng không phản bác được, con vịt nói mà cũng nghe. Người bình thường làm gì có ai nghe vịt nói. Mãn Tình liếc mắt nhìn con vịt bên cạnh, vịt béo nhỏ Mika nghe chủ nhân nói vậy thì tức giận kêu to.

"Em có biết nếu vừa rồi tôi không tỉnh lại, em đã ký khế ước chính thức với tôi." Có trời mới biết lúc tỉnh lại anh đã phải dùng mọi ý thức rút hồn lực ra khỏi cơ thể Mãn Tình.

"Tôi chỉ muốn cùng anh lập khế ước." Mãn Tình nhàn nhạt đáp.

"Em có biết khế ước là gì không, cứ như vậy mà lập khế ước?" Không hiểu vì sao, sau khi ký khế ước thì anh là người được lợi, nhưng nhìn Mãn Tình như này Viêm Khải tức giận không thể giải thích được. Cô gái này không hề có chút phòng bị nào.

"Tôi biết, trước đây anh đã nói với tôi rồi" Mãn Tình đáp "Hơn nữa anh đã cứu tôi 2 lần trên Trái Đất, bảo vệ tôi rất nhiều lần trong không gian kết giới. Anh bị thương cũng có liên quan đến tôi. Hãy để tôi làm điều gì đó cho anh."

Vẻ mặt Mãn Tình nghiêm túc, Viêm Khải cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của đối phương, nhất thời không biết mình kinh ngạc nhiều hơn hay cảm động nhiều hơn, một cảm giác mà trước đây chưa từng có dâng trào trong lòng Viêm Khải. Viêm Khải đã cứu rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh.

"Tôi biết thực lực của tôi quá yếu, anh coi thường khế ước của tôi. Thật ra, tôi muốn đưa anh đến bệnh viện, nhưng vịt béo nhỏ lại ngăn cản không cho" Mãn Tình tưởng rằng Viêm Khải chê cô yếu.

"Bây giờ không thể để người khác phát hiện ra tôi" Viêm Khải giải thích, vịt béo nhỏ cũng quạc quạc phụ hoạ theo.

"Hoá ra là sự thật" thật ra Mãn Tình cũng đoán được, "Vậy thì anh cũng không thể đến bệnh viện được. Vết thương nghiêm trọng như vậy, anh định làm gì?"

"Không sao, từ từ tu luyện sẽ tốt lên" Viêm Khải lạnh nhạt nói.

"Tôi nhớ anh đã nói rằng, vết thương của anh không lành được nếu không tinh lọc ma khí mà"

"Từ từ ma khí sẽ tự tan"

Từ từ tan? Mãn Tình nhìn cả phòng dày đặc ma khí, để từ từ tan thì rốt cuộc cần bao lâu.

"Không phải lúc trước anh nói có thể ký khế ước tạm thời sao? Chúng ta lập một cái khế ước tạm thời cũng có thể làm anh nhanh khoẻ lên đúng không?" Mãn Tình hỏi.

Viêm Khải yên lặng nhìn Mãn Tình, một lúc cũng không quyết định được. Đề nghị của Mãn Tình thực sự là cám dỗ lớn đối với anh, anh đã phải chịu quá nhiều ảnh hưởng từ không gian kết giới, phải mất một thời gian dài anh mới tự hồi phục được. Lập khế ước với cô anh có thể tiết kiệm ít nhất một nửa thời gian tu luyện, cũng không sợ bị người khác phát hiện. Nhưng vì sự khác biệt của mình, anh không thể tuỳ tiện lập khế ước với người khác.

"Này, anh chán ghét tôi vậy sao? Khế ước tạm thời có thể huỷ bỏ bất cứ lúc nào. Tôi cũng muốn anh nhanh khoẻ lại sau đó đưa tôi về Trái Đất sớm." Mãn Tình bị sự im lặng của Viêm Khải làm cho tổn thương, đúng thật là cô không mạnh, cô cũng chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, nhưng cũng không đến nỗi thế chứ.

"Cho dù là khế ước tạm thời thì tổn thương cũng sẽ chia sẻ với 2 bên" Viêm Khải im lặng một lúc rồi đưa ra quyết định.

"Chia sẻ tổn thương? Anh nói là một phần thương tích của anh sẽ chuyển qua cho tôi?" Mãn Tình trợn to 2 mắt, không phải cô sợ đau, nhưng cô là con gái, để lại vết sẹo trên lưng thì không tốt chút nào.

"Không phải, chỉ khi hồn hạch bị tổn thương nặng thì mới có thể chia sẻ thương tích" Viêm Khải lắc đầu "Nói cách khác, nếu hồn hạch của tôi bị tổn thương thì hồn hạch của em cũng bị ảnh hưởng"

"Không sao, tôi cũng không có hồn hạch, tôi không sợ" Mãn Tình kiêu ngạo nói.

"Em cũng coi như là bông hoa kỳ lạ trong số các hồn sư, không có hồn hạch còn có thể vui vẻ như vậy?" Viêm Khải nói "Vậy chúng ta lập một cái khế ước đơn phương, quyền chấm dứt khế ước thuộc về em, em muốn chấm dứt khế ước bất kỳ lúc nào cũng được."

"Chỉ có tôi mới có thể phá bỏ khế ước? Anh không sợ sau khi tôi về Trái Đất sẽ giải trừ khế ước sao?" Mãn Tình cố ý nói.

"Tin tưởng tôi, thế cũng không gây hại cho tôi" Viêm Khải cười nói, "Có lẽ em ở Linh Ma Giới thêm mấy ngày, chờ biết khế ước rốt cuộc là cái gì thì sẽ nhanh chóng muốn cùng tôi phá bỏ khế ước."

"Ghê gớm vậy sao?" Mãn Tình cảm thấy cô không nên bất chính như vậy. "Đừng lo lắng, tôi hứa với anh, bất kể khế ước đại diện cho điều gì, tôi sẽ không đơn phương giải trừ khế ước cho đến khi anh khỏi bệnh"

"Vậy thì cảm ơn" Viêm Khải mỉm cười, đột nhiên nghiêng người, một tay níu gáy Mãn Tình xuống, sau đó nhẹ nhàng đi về phía trước khiến 2 cái trán chạm vào nhau.

"Gì vậy?" Mãn Tình có chút khó chịu, chớp chớp đôi mắt to, nhìn thẳng vào mắt Viêm Khải.

"Nhắm mắt lại" Viêm Khải nhẹ giọng nói.

Mãn Tình ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được một luồng hồn lực mềm mại hơn lúc trước rất nhiều, đang từ trong cơ thể Viêm Khải chảy vào, lấp đầy tứ chi của cô, sau đó hoá thành một đốm sáng, dừng lại tại một nơi nào đó.

"Nhớ kỹ điểm sáng này, khi muốn giải trừ khế ước, chỉ cần phân tán điểm sáng này đi" VIêm Khải nói với Mãn Tình.

"Vậy là được rồi?" Mãn Tình cảm thấy cơ thể mình không thay đổi gì.

"Ừm"

"Thế chúng ta khế ước cũng đã ký rồi, có phải bây giờ tôi có thể danh chính ngôn thuận ăn của anh uống của anh?" Mãn Tình xấu hổ gãi tay.

Viêm Khải khó hiểu nhìn Mãn Tình.

"À.. là như thế này, khi anh còn ở Trái Đất, tôi đã lo cơm lo nước còn đưa tiền cho anh tiêu. Bây giờ ở Linh Ma Giới, tôi lại là đối tác của anh, có phải anh cũng nên chăm sóc tôi?" Mãn Tình cười, chắc chắn là phải lo cơm nước rồi, trọng tâm là tiền tiêu vặt.

"Được, anh nuôi em" Viêm Khải bật cười.

Editor: Ôi mẹ ơi, cái chương này nó dài gấp 2,5 lần chương bình thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom