Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265: Quan tài chó
Liên Quân Thành có lẽ không biết rằng chủ trong lãnh địa Quỷ đã hết, anh ta sớm đã có thể ngủ ngon giấc, bù đắp cho việc thiếu ngủ mấy ngày nay rồi.
Nhưng trông anh ta có vẻ chịu đựng giỏi, ngủ không đủ giấc trong một thời gian dài nhưng không hề phàn nàn.
Ngoại trừ việc không ngủ, thói quen sinh hoạt hàng ngày vẫn giống như người bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi Cẩu Sát.
Ai mà biết loại người này lại có thể kiên trì lâu như vậy, nếu là tôi thì cũng không chắc có thể làm được. Đừng nói là không ngủ được, chỉ cần chợp mắt ít vài tiếng là tôi sẽ nhức đầu ngay.
Tôi nghĩ đến chú Thành khi nhìn thấy Liên Quân Thành, trên người tôi vẫn mang theo mảnh linh hồn do chú Thành để lại. Mảnh vỡ này ở trên người tôi là vì tôi muốn bất cứ lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân tìm lại người nhà và bảo vệ tốt bản thân.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm cách làm cho chú Thành sống lại.
Trước câu hỏi của Liên Quân Thành, tôi mỉm cười: “Xin lỗi, hai ngày qua em mệt quá nên ngủ quên mất, anh cả, anh cũng không gọi em dậy… em không có đồng hồ báo thức, tất nhiên sẽ không dậy được rồi.”
Đối mặt với sự ngụy biện của tôi, Liên Quân Thành cũng không nói gì nhiều.
Anh ta từ phía sau đẩy tôi, cầm lấy hai tờ giấy bảo tôi lau tay, nhìn tôi đi đến chỗ ăn uống của nhà họ Liên rồi ngồi xuống, đồ ăn trên bàn đã được bày ra hết, Mai Hồng đang đứng ở bên cạnh chờ.
Liên Quân Thành đợi tôi ngồi xuống xong mới nói với Mai Hồng ở bên cạnh: “Trong nhà không còn nhiều người giúp việc, Mai Hồng, ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi đi.”
“Hả?” Mai Hồng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lãnh đạm của Liên Quân Thành, vội lau tay vào tạp dề.
Sau đó, tôi vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa, sau khi ngồi xuống, cô ấy vui mừng nói: “Cảm ơn anh Liên.”
Mai Hồng có tư cách ngồi xuống, tất cả là do cô ấy đã làm việc chăm chỉ và cần mẫn, nếu không, Liên Quân Thành sẽ không coi một người hầu như một thành viên trong gia đình mà để cô ấy ngồi vào bàn ăn rồi dùng bữa cùng nhau như vậy.
Trong tình cảnh đến cả mẹ Trương cũng đã bỏ trốn, cô gái Mai Hồng vẫn có thể ở lại chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho chúng tôi, dù đối mặt với hiểm nguy, dù sợ hãi nhưng vẫn trung thành đồng hành cùng chúng tôi.
Một người như vậy, đối với bất kỳ ai trong nhà họ Liên, đều không khác gì người nhà cả.
“Mợ hai ăn thịt, ăn thịt mới có sức sinh em bé.” Lý Mai Hồng là một cô gái nông thôn, vừa bắt đầu ăn đã đặt một miếng thịt lợn kho lớn vào bát của tôi.
Tôi nhìn miếng thịt kho tộ béo ngậy mà nhíu mày: “Mai Hồng, tôi không ăn thịt, tôi chỉ ăn đồ chay.”
“Chuyện gì vậy? Trước đây cô ăn thịt mà? Tại sao lại… không ăn thịt nữa? Đừng học mấy nhà sư đó, ngày nào cũng ăn chay, đến đi đường cũng không có sức, lên tầng hai nhà họ Liên cũng phải thở hổn hển.” Mai Hồng vẫn hơi ghét bỏ mấy vị cao tăng ở nhà họ Liên, dù sao những hòa thượng ngoại trừ niệm kinh thì thật sự thân thể rất yếu.
Có lẽ vì quanh năm không ăn thịt nên sau mấy đêm tụng kinh, liền ốm mất mấy người.
Khi tôi niệm kinh Phật trong Quỷ Vực để xin giúp đỡ đã từng cầu xin duy ma cật, miễn là ông ấy có thể giúp tôi thì tôi sẽ hiến dâng cả đời mình cho Phật, đi tu thì không được, nhưng ít nhất sẽ ăn chay.
Ông ấy đã giúp tôi cứu Lăng Vũ Dương, tôi phải làm những gì mình đã nói.
Tôi lưỡng lự một lúc, định mượn chuyện tôi bỏ thịt để nói với Liên Quân Thành về sự ra đi của Cẩu Sát: “Tôi đã từng thỉnh cầu bồ tát duy ma cật, miễn là có thể loại bỏ Cẩu Sát của nhà họ Liên thì cả đời này tôi sẽ tin theo Phật, sau này sẽ ăn chay.”
Sau khi nói xong, tôi liếc Liên Quân Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi cố tìm cách nói khéo với Liên Quân Thành rằng Cẩu Sát trong nhà đã biến mất, anh ta có thể đi ra ngoài chơi bời và có thể ngủ thoải mái mọi lúc mọi nơi rồi.
Nếu muốn, anh ta có thể mời duy ma cật trở về, càng có thể sửa lại phong thủy phá quỷ của ngôi nhà.
Đây chính là thời điểm tốt, ai biết anh ta lại thay đổi chủ đề, nói: “Sao Tống Tâm vẫn chưa xuống? Cô ấy là khách, cũng là bạn của mợ chủ, sao lại không mời xuống?”
Tống Tâm đã tuyệt thực từ đám tang của Giản Tâm.
Tính tình của cô ấy rất xấu, trừ khi hết đau lòng, nếu không thì không ai có thể khuyên cô ấy ăn cơm được. Tất cả những gì tôi biết là Tống Tâm sẽ không thực sự chết đói, vì vậy tôi không quan tâm lắm đến cô ấy.
Nghe Liên Quân Thành nhắc tới chuyện này, Mai Hồng nhanh chóng nói: “Vậy tôi lên mời cô Tống?”
“Đi đi.” Liên Quân Thành cúi đầu ăn cơm, khi nói chuyện với Mai Hồng cũng không biết tôn trọng người ta, chỉ lạnh lùng dặn dò một tiếng.
Mai Hồng là một cô gái trung thực, đã quen với thái độ lạnh lùng của Liên Quân Thành, hoàn toàn không để tâm, bước nhanh đi lên tầng tìm Tống Tâm.
Liên Quân Thành đặt lại thìa vào bát, liếc nhìn tôi, nói: “Nói đi.”
“Nói cái gì?” Tôi lấy làm lạ hỏi.
Anh ta cúi đầu uống một hớp canh, ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười rộ lên: “Còn nhớ chuyện lần trước Ác Nguyệt tìm anh nói chuyện không? Anh ta nói em trai thực sự của anh đã đi giúp anh giải quyết vấn đề Cẩu Sát. Anh ta còn nói rằng ngày nào em không theo kịp máu của Thái Bạch đại nhân, sẽ tự do ra vào nhà họ Liên, đến lúc đó chứng tỏ rằng… ở bên đó Quân Dương đã thành rồi, cũng chứng minh rằng, Cẩu Sát đã rời đi rồi…”
Hóa ra anh ta cố tình bảo Mai Hồng rời đi để hỏi tôi tình hình cụ thể.
Tôi chợt nhận ra rằng nụ cười trên mặt của Liên Quân Thành lúc này là một nụ cười vui vẻ thực sự.
Chắc hẳn anh ta vui vì Lăng Vũ Dương đã không hoàn toàn rời bỏ cuộc sống của chúng tôi, dù sao thì trước đó anh ta cũng thật lòng hy vọng rằng Lăng Vũ Dương sẽ sống lại. Tình cảm của anh ta dành cho người em trai Lăng Vũ Dương này không hề kém hơn tôi.
“Cả chuyện này mà anh ta cũng nói với anh? Ác Nguyệt… còn nói những điều không nên nói…” Nghe Liên Quân Thành nói xong, tôi chợt nhớ ra rằng mình vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Liên với Nam Cung Trường Mặc mà không hề nghĩ đến chuyện này.
Tôi quên mất, Liên Quân Thành đã nhìn thấy chúng tôi ở bên ngoài.
Theo lý mà nói nếu bị Cẩu Sát quấn thân thì không thể ra khỏi nhà họ Liên dù chỉ là một giây, bởi vì ra cửa sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao thì bất kể Liên Quân Thành đã phát hiện ra chuyện gì, tôi chắc chắn không ngu ngốc đến mức đem chuyện xảy ra ở Quỷ Vực nói với một người sống ở dương gian. Những thứ ở Quỷ Vực rất kỳ quái, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Liên Quân Thành di chuyển đũa, gắp thịt lợn kho trong bát của tôi vào bát của anh ta, nói: “Em nghĩ xem điều gì nên nói? Điều gì không nên nói? Nếu em đã hứa không ăn thịt thì đừng lãng phí miếng thịt này…”
Đúng là càng có nhiều tiền thì càng keo kiệt, đến miếng thịt cũng phải moi từ bát của tôi ra.
Tôi thầm oán trong lòng, sau đó nhắc nhở Liên Quân Thành: “Anh cả, tên Ác Nguyệt kia… thật sự không đáng tin, anh ta rất biết tính toán, anh cả đừng để bị anh ta lừa.”
“Anh ta nói với tôi rằng có xác một con chó dưới nhà họ Liên, nói là vấn đề của Cẩu Sát đã giải quyết xong thì có thể đào nó ra. Một lát nữa ăn xong chúng ta có thể thử xem anh ta có lừa anh không.” Liên Quân Thành nhẹ giọng nói, giống như đang kể một câu chuyện cười nhạt.
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật: “Chuyện này… chắc không phải nói dối, hẳn là mắt trận mà tổ tiên đến Ngũ quỷ vận tài cục để lại.”
Nhớ lại, Bạch Họa Lan từng nói rằng thi thể em trai mình đã bị thiêu rụi.
Dựa theo kinh nghiệm tinh luyện tiểu quỷ của Âm Dương sư, tôi đột nhiên hiểu ra một đạo lý, liền tiếp tục nói với Liên Quân Thành: “Đến lúc đó muốn trấn giữ xác chó cũng giống như việc tinh luyện tiểu quỷ. Xác con chó đã từng được luyện hóa, bây giờ đào ra chắc sẽ là một đống than luyện, vì vậy oán khí quá lớn, vẫn chần phải được xử lý đúng cách cái xác đã bị luyện hóa xong.
“Yo, cô nhóc, em biết nhiều đấy.” Liên Quân Thành đặt đũa xuống, ngưỡng mộ nhìn tôi.
Tống Tâm xuống lầu, vươn vai.
Trông cô ấy vẫn còn hơi tái nhợt, trong mắt không giấu được vẻ buồn bã, cố giả vờ thoải mái nói chuyện với tôi: “Hey, chào buổi sáng Tô Mộng, hey, chào buổi sáng anh cả của Tô Mộng.”
Cô gái nhỏ này vẫn còn khá khó xử, gọi cái gì mà anh cả của Tô Mộng.
Cảm giác rất lạ…
“Cô là bạn thân của em ấy, cùng gọi anh cả đi.” Liên Quân Thành thản nhiên kéo ghế bên cạnh ra để Tống Tâm ngồi xuống.
Tống Tâm cười ngọt ngào, hơn nữa rất biết che dấu vết thương trong lòng: “Chào anh cả.”
Nói xong, liền ngồi ngồi xuống dùng bữa cùng nhau.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt của cô ấy, nơi sâu thẳm trong trái tim cô ấy vẫn cảm thấy rất buồn vì cái chết của Giản Tâm. Cô gái này tốt bụng hơn tôi rất nhiều, có lẽ sau bao nhiêu chuyện, cái chết của Giản Tâm đã trở thành chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Tôi chỉ chọn món chay, Tống Tâm chịu trách nhiệm dọn sạch đĩa thịt trên bàn.
Cả ngày hôm qua cô ấy chưa ăn gì nên hôm nay rất đói, cái gì cũng có thể nuốt trôi, hai má phồng lên. Cách ăn uống của cô ấy trông rất giống với Lý Mai Hồng bên cạnh, Lý Mai Hồng vùi đầu ăn cơm, mặt sắp dính vào bát cơm của mình đến nơi, không ngừng lùa thức ăn vào miệng.
Tống Tâm vừa nhai vừa nuốt vào bụng, thế mà vẫn còn có thời gian hỏi tôi: “Đúng rồi, Tô bồn cầu, mấy ngày nữa là tết Nguyên Tiêu rồi, cậu có muốn trở về gặp bác trai với bác gái không? Năm mới cậu vẫn chưa trở về, có khi mọi người sắp nhớ cậu muốn chết rồi.”
“Đã đến lúc về rồi, lâu lắm rồi tớ không về nhà.” Tôi đang sống dở chết dở trong Quỷ Vực, quên mất ngày tết và tết nguyên tiêu.
Mấy ngày này đã qua, chỉ cần có thể sống tiếp là đã tốt lắm rồi.
Vừa nghe sắp đến tết Nguyên Tiêu, tất nhiên tôi muốn trở về thăm ba mẹ rồi.
Tống Tâm khó khăn nuốt thức ăn xuống, nói: “Vậy thì cứ quyết định vậy đi, ngày mai bắt xe trở về cùng tớ. Anh cả, anh cho em mượn người mấy hôm, sau tết Nguyên Tiêu em sẽ đưa người về trả anh. À không đúng, sau tết Nguyên Tiêu, Tô Mộng của chúng ta còn phải trở lại trường học để thi bù.”
Thi bù!
Tôi chết mất, đối với tôi thì chuyện này chính là cơn ác mộng ngang hàng với Cẩu Sát.
Tôi đã phải đối mặt với tất cả những thứ lộn xộn trong kỳ nghỉ đông này, vì vậy làm gì có cơ hội để ôn bài. Lần khai giảng này có tổng cộng bảy môn phải kiểm tra bù, cho dù tôi có bảy tám cái đầu cũng không thể ôn tập xong trong thời gian ngắn như vậy.
Mặt tôi ngay lập tức tái mét, cảm thấy thức ăn ngon trên bàn giống như bột mì không có gia vị. Mỗi lần cắn đều giống như đang nhai sáp.
Tôi càng sợ nếu lần này không thi qua, nhà trường sẽ yêu cầu lưu ban.
Mặt mũi người giáo viên nhân dân của ba tôi sẽ đi về đâu?
“Được, nhưng nhất định phải có vệ sĩ đi theo. Em ấy không còn là Tô Mộng của trước kia nữa, bây giờ đã là mợ hai của nhà họ Liên, nếu không có vệ sĩ bảo vệ sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.” Liên Quân Thành lại cúi đầu ăn cơm, không gắp rau mà chỉ ăn cơm trắng.
Trông dáng vẻ của anh ta như đang ăn thức ăn ngon, tôi thực sự muốn nói chuyện với Mai Hồng.
Để lần sau cô ấy đừng nấu nhiều món ăn nữa, dù sao ông chủ lớn Liên Quân Thành cũng không ăn rau mà chỉ ăn cơm trắng thôi.
Tống Tâm cười nói: “Vậy thì để Lưu Vũ Năng đi theo đi, chúng tôi đang cùng nhau nhau trải qua gian khổ, lại còn thân quen “
“Vậy để anh ta đi.” Liên Quân Thành không phản đổi, ăn xong lấy khăn ăn lau miệng rồi rời khỏi bàn. Thấy anh ta còn chẳng thèm chào câu nào, tôi hơi bối rồi anh ta lại bị sao nữa vậy.
Tổng Tâm nói nhỏ: “Thấy chưa, không nỡ để cậu đi nên tức giận rồi.”
“Tống Tâm, cậu nói linh tinh cái gì vậy, tớ về nhà, anh ấy có gì mà không nỡ chứ?” Lúc này trong đầu tôi đang nghĩ một chuyện, đó là khi về nhà tôi nên giải thích như thế nào với ba mẹ về chuyện chồng tôi, Liên Quân Dương đã chết đi sống lại.
Hơn nữa lần này đi, tôi không thể dẫn tên biến thái chết tiệt Ác Nguyệt kia về nhà gặp ba mẹ được, phải không?
Haiz, dẫn về cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Tôi về nhà nghỉ lễ, mà con rể của hai người không đến, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ có ý kiến về Lăng Vũ Dương.
Lúc này Tổng Tâm liếc mắt nhìn tôi, huýt sáo nói: “Ha, lúc nãy tớ chẳng nói gì cả, Tô bồn cầu, tớ vừa mới nói cái gì à?”
Cô ấy làm ra vẻ điếc không sợ súng, biết rằng tôi không thể làm gì cô ấy.
Tôi thực sự không thể làm gì được Tổng Tâm, cô ấy khăng khăng rằng Liên Quân Thành có gì đó với tôi, tôi càng giải thích chuyện này càng trở nên mờ ám. Hơn nữa, hồi đó tôi thực sự đã có hôn ước với Liên Quân Thành, chuyện này chủ Thành cũng biết, đến bây giờ chủ Thành vẫn nghĩ tôi là vợ của Liên Quân Thành.
Tống Tâm và tôi đang cùng nhau ăn cơm, liền nghe thấy tiếng “ding ding dong dong” vang lên từ phòng khách.
Đi qua xem thử, liền thấy một vài người đàn ông mạnh mẽ đang di chuyển chiếc tủ gỗ gụ trong phòng khách ra khỏi cửa. Chiếc tủ bằng gỗ vừa to vừa nặng, vài người đàn ông to lớn cùng nhau hét khẩu hiệu, mồ hôi nhễ nhại mới chuyển ra ngoài được.
Trước đây, chiếc tủ gỗ này đặt ở phòng khách giống như chiếc quan tài, khó coi chết đi được.
Chiếc tủ này là trung tâm của phong thủy phá tà nhà họ Liên, vì vậy nó phải được đặt ở đây. Khi chiếc tủ được lấy ra, Liên Quân Thành đã nhờ người cay sàn gỗ bên dưới tủ, bảo người đào xuống dưới sản.
Bên dưới là xi măng, tất cả đều được đào bằng máy khoan điện.
Đào đến cuối thì thấy một chiếc quan tài đã mục nát, chiếc quan tài này đã bị phân hủy hoàn toàn, sau khi nhắc lên mặt đất, một mùi hôi thối bốc lên.
Khi nhìn thấy vật này, tôi mới biết nhà Nam Cung đặt một chiếc tủ bằng gỗ xoan đào ở đây, để trấn áp chiếc quan tài bên dưới.
Không còn cách nào khác, những người to xác kia chỉ có thể khiêng quan tài ra ngoài.
Bây giờ tôi đã cẩn trọng hơn trước, khi công nhân đang làm việc giữa chừng thì bị tôi chặn lại một lần, tôi yêu cầu họ đeo găng tay bông vào, sau đó dẫn lên quan tài một vài tấm chủ Tam Thanh Phá Tà mà tôi vẽ bằng chu sa, sau đó mới bảo họ tiếp tuc.
Sau khi quan tài được nâng lên, nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Âm khí rất nặng!
Nghĩ rằng ngay cả tổ tiên của nhà họ Liên cũng thực sự đủ xảo quyệt mới có thể chôn một thử như vậy trong đất nhà mình.
“Mở quan tài ra xem sao?” Tống Tâm có vẻ rất thích thú với thứ trong quan tài, cô ấy rất muốn xem bên trong, lúc bảo mở quan tài ra, hai mắt cô ấy còn lấp lánh ánh sáng.
Nhưng trông anh ta có vẻ chịu đựng giỏi, ngủ không đủ giấc trong một thời gian dài nhưng không hề phàn nàn.
Ngoại trừ việc không ngủ, thói quen sinh hoạt hàng ngày vẫn giống như người bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi Cẩu Sát.
Ai mà biết loại người này lại có thể kiên trì lâu như vậy, nếu là tôi thì cũng không chắc có thể làm được. Đừng nói là không ngủ được, chỉ cần chợp mắt ít vài tiếng là tôi sẽ nhức đầu ngay.
Tôi nghĩ đến chú Thành khi nhìn thấy Liên Quân Thành, trên người tôi vẫn mang theo mảnh linh hồn do chú Thành để lại. Mảnh vỡ này ở trên người tôi là vì tôi muốn bất cứ lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân tìm lại người nhà và bảo vệ tốt bản thân.
Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm cách làm cho chú Thành sống lại.
Trước câu hỏi của Liên Quân Thành, tôi mỉm cười: “Xin lỗi, hai ngày qua em mệt quá nên ngủ quên mất, anh cả, anh cũng không gọi em dậy… em không có đồng hồ báo thức, tất nhiên sẽ không dậy được rồi.”
Đối mặt với sự ngụy biện của tôi, Liên Quân Thành cũng không nói gì nhiều.
Anh ta từ phía sau đẩy tôi, cầm lấy hai tờ giấy bảo tôi lau tay, nhìn tôi đi đến chỗ ăn uống của nhà họ Liên rồi ngồi xuống, đồ ăn trên bàn đã được bày ra hết, Mai Hồng đang đứng ở bên cạnh chờ.
Liên Quân Thành đợi tôi ngồi xuống xong mới nói với Mai Hồng ở bên cạnh: “Trong nhà không còn nhiều người giúp việc, Mai Hồng, ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi đi.”
“Hả?” Mai Hồng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lãnh đạm của Liên Quân Thành, vội lau tay vào tạp dề.
Sau đó, tôi vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa, sau khi ngồi xuống, cô ấy vui mừng nói: “Cảm ơn anh Liên.”
Mai Hồng có tư cách ngồi xuống, tất cả là do cô ấy đã làm việc chăm chỉ và cần mẫn, nếu không, Liên Quân Thành sẽ không coi một người hầu như một thành viên trong gia đình mà để cô ấy ngồi vào bàn ăn rồi dùng bữa cùng nhau như vậy.
Trong tình cảnh đến cả mẹ Trương cũng đã bỏ trốn, cô gái Mai Hồng vẫn có thể ở lại chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho chúng tôi, dù đối mặt với hiểm nguy, dù sợ hãi nhưng vẫn trung thành đồng hành cùng chúng tôi.
Một người như vậy, đối với bất kỳ ai trong nhà họ Liên, đều không khác gì người nhà cả.
“Mợ hai ăn thịt, ăn thịt mới có sức sinh em bé.” Lý Mai Hồng là một cô gái nông thôn, vừa bắt đầu ăn đã đặt một miếng thịt lợn kho lớn vào bát của tôi.
Tôi nhìn miếng thịt kho tộ béo ngậy mà nhíu mày: “Mai Hồng, tôi không ăn thịt, tôi chỉ ăn đồ chay.”
“Chuyện gì vậy? Trước đây cô ăn thịt mà? Tại sao lại… không ăn thịt nữa? Đừng học mấy nhà sư đó, ngày nào cũng ăn chay, đến đi đường cũng không có sức, lên tầng hai nhà họ Liên cũng phải thở hổn hển.” Mai Hồng vẫn hơi ghét bỏ mấy vị cao tăng ở nhà họ Liên, dù sao những hòa thượng ngoại trừ niệm kinh thì thật sự thân thể rất yếu.
Có lẽ vì quanh năm không ăn thịt nên sau mấy đêm tụng kinh, liền ốm mất mấy người.
Khi tôi niệm kinh Phật trong Quỷ Vực để xin giúp đỡ đã từng cầu xin duy ma cật, miễn là ông ấy có thể giúp tôi thì tôi sẽ hiến dâng cả đời mình cho Phật, đi tu thì không được, nhưng ít nhất sẽ ăn chay.
Ông ấy đã giúp tôi cứu Lăng Vũ Dương, tôi phải làm những gì mình đã nói.
Tôi lưỡng lự một lúc, định mượn chuyện tôi bỏ thịt để nói với Liên Quân Thành về sự ra đi của Cẩu Sát: “Tôi đã từng thỉnh cầu bồ tát duy ma cật, miễn là có thể loại bỏ Cẩu Sát của nhà họ Liên thì cả đời này tôi sẽ tin theo Phật, sau này sẽ ăn chay.”
Sau khi nói xong, tôi liếc Liên Quân Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi cố tìm cách nói khéo với Liên Quân Thành rằng Cẩu Sát trong nhà đã biến mất, anh ta có thể đi ra ngoài chơi bời và có thể ngủ thoải mái mọi lúc mọi nơi rồi.
Nếu muốn, anh ta có thể mời duy ma cật trở về, càng có thể sửa lại phong thủy phá quỷ của ngôi nhà.
Đây chính là thời điểm tốt, ai biết anh ta lại thay đổi chủ đề, nói: “Sao Tống Tâm vẫn chưa xuống? Cô ấy là khách, cũng là bạn của mợ chủ, sao lại không mời xuống?”
Tống Tâm đã tuyệt thực từ đám tang của Giản Tâm.
Tính tình của cô ấy rất xấu, trừ khi hết đau lòng, nếu không thì không ai có thể khuyên cô ấy ăn cơm được. Tất cả những gì tôi biết là Tống Tâm sẽ không thực sự chết đói, vì vậy tôi không quan tâm lắm đến cô ấy.
Nghe Liên Quân Thành nhắc tới chuyện này, Mai Hồng nhanh chóng nói: “Vậy tôi lên mời cô Tống?”
“Đi đi.” Liên Quân Thành cúi đầu ăn cơm, khi nói chuyện với Mai Hồng cũng không biết tôn trọng người ta, chỉ lạnh lùng dặn dò một tiếng.
Mai Hồng là một cô gái trung thực, đã quen với thái độ lạnh lùng của Liên Quân Thành, hoàn toàn không để tâm, bước nhanh đi lên tầng tìm Tống Tâm.
Liên Quân Thành đặt lại thìa vào bát, liếc nhìn tôi, nói: “Nói đi.”
“Nói cái gì?” Tôi lấy làm lạ hỏi.
Anh ta cúi đầu uống một hớp canh, ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên cười rộ lên: “Còn nhớ chuyện lần trước Ác Nguyệt tìm anh nói chuyện không? Anh ta nói em trai thực sự của anh đã đi giúp anh giải quyết vấn đề Cẩu Sát. Anh ta còn nói rằng ngày nào em không theo kịp máu của Thái Bạch đại nhân, sẽ tự do ra vào nhà họ Liên, đến lúc đó chứng tỏ rằng… ở bên đó Quân Dương đã thành rồi, cũng chứng minh rằng, Cẩu Sát đã rời đi rồi…”
Hóa ra anh ta cố tình bảo Mai Hồng rời đi để hỏi tôi tình hình cụ thể.
Tôi chợt nhận ra rằng nụ cười trên mặt của Liên Quân Thành lúc này là một nụ cười vui vẻ thực sự.
Chắc hẳn anh ta vui vì Lăng Vũ Dương đã không hoàn toàn rời bỏ cuộc sống của chúng tôi, dù sao thì trước đó anh ta cũng thật lòng hy vọng rằng Lăng Vũ Dương sẽ sống lại. Tình cảm của anh ta dành cho người em trai Lăng Vũ Dương này không hề kém hơn tôi.
“Cả chuyện này mà anh ta cũng nói với anh? Ác Nguyệt… còn nói những điều không nên nói…” Nghe Liên Quân Thành nói xong, tôi chợt nhớ ra rằng mình vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Liên với Nam Cung Trường Mặc mà không hề nghĩ đến chuyện này.
Tôi quên mất, Liên Quân Thành đã nhìn thấy chúng tôi ở bên ngoài.
Theo lý mà nói nếu bị Cẩu Sát quấn thân thì không thể ra khỏi nhà họ Liên dù chỉ là một giây, bởi vì ra cửa sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao thì bất kể Liên Quân Thành đã phát hiện ra chuyện gì, tôi chắc chắn không ngu ngốc đến mức đem chuyện xảy ra ở Quỷ Vực nói với một người sống ở dương gian. Những thứ ở Quỷ Vực rất kỳ quái, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Liên Quân Thành di chuyển đũa, gắp thịt lợn kho trong bát của tôi vào bát của anh ta, nói: “Em nghĩ xem điều gì nên nói? Điều gì không nên nói? Nếu em đã hứa không ăn thịt thì đừng lãng phí miếng thịt này…”
Đúng là càng có nhiều tiền thì càng keo kiệt, đến miếng thịt cũng phải moi từ bát của tôi ra.
Tôi thầm oán trong lòng, sau đó nhắc nhở Liên Quân Thành: “Anh cả, tên Ác Nguyệt kia… thật sự không đáng tin, anh ta rất biết tính toán, anh cả đừng để bị anh ta lừa.”
“Anh ta nói với tôi rằng có xác một con chó dưới nhà họ Liên, nói là vấn đề của Cẩu Sát đã giải quyết xong thì có thể đào nó ra. Một lát nữa ăn xong chúng ta có thể thử xem anh ta có lừa anh không.” Liên Quân Thành nhẹ giọng nói, giống như đang kể một câu chuyện cười nhạt.
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật: “Chuyện này… chắc không phải nói dối, hẳn là mắt trận mà tổ tiên đến Ngũ quỷ vận tài cục để lại.”
Nhớ lại, Bạch Họa Lan từng nói rằng thi thể em trai mình đã bị thiêu rụi.
Dựa theo kinh nghiệm tinh luyện tiểu quỷ của Âm Dương sư, tôi đột nhiên hiểu ra một đạo lý, liền tiếp tục nói với Liên Quân Thành: “Đến lúc đó muốn trấn giữ xác chó cũng giống như việc tinh luyện tiểu quỷ. Xác con chó đã từng được luyện hóa, bây giờ đào ra chắc sẽ là một đống than luyện, vì vậy oán khí quá lớn, vẫn chần phải được xử lý đúng cách cái xác đã bị luyện hóa xong.
“Yo, cô nhóc, em biết nhiều đấy.” Liên Quân Thành đặt đũa xuống, ngưỡng mộ nhìn tôi.
Tống Tâm xuống lầu, vươn vai.
Trông cô ấy vẫn còn hơi tái nhợt, trong mắt không giấu được vẻ buồn bã, cố giả vờ thoải mái nói chuyện với tôi: “Hey, chào buổi sáng Tô Mộng, hey, chào buổi sáng anh cả của Tô Mộng.”
Cô gái nhỏ này vẫn còn khá khó xử, gọi cái gì mà anh cả của Tô Mộng.
Cảm giác rất lạ…
“Cô là bạn thân của em ấy, cùng gọi anh cả đi.” Liên Quân Thành thản nhiên kéo ghế bên cạnh ra để Tống Tâm ngồi xuống.
Tống Tâm cười ngọt ngào, hơn nữa rất biết che dấu vết thương trong lòng: “Chào anh cả.”
Nói xong, liền ngồi ngồi xuống dùng bữa cùng nhau.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt của cô ấy, nơi sâu thẳm trong trái tim cô ấy vẫn cảm thấy rất buồn vì cái chết của Giản Tâm. Cô gái này tốt bụng hơn tôi rất nhiều, có lẽ sau bao nhiêu chuyện, cái chết của Giản Tâm đã trở thành chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Tôi chỉ chọn món chay, Tống Tâm chịu trách nhiệm dọn sạch đĩa thịt trên bàn.
Cả ngày hôm qua cô ấy chưa ăn gì nên hôm nay rất đói, cái gì cũng có thể nuốt trôi, hai má phồng lên. Cách ăn uống của cô ấy trông rất giống với Lý Mai Hồng bên cạnh, Lý Mai Hồng vùi đầu ăn cơm, mặt sắp dính vào bát cơm của mình đến nơi, không ngừng lùa thức ăn vào miệng.
Tống Tâm vừa nhai vừa nuốt vào bụng, thế mà vẫn còn có thời gian hỏi tôi: “Đúng rồi, Tô bồn cầu, mấy ngày nữa là tết Nguyên Tiêu rồi, cậu có muốn trở về gặp bác trai với bác gái không? Năm mới cậu vẫn chưa trở về, có khi mọi người sắp nhớ cậu muốn chết rồi.”
“Đã đến lúc về rồi, lâu lắm rồi tớ không về nhà.” Tôi đang sống dở chết dở trong Quỷ Vực, quên mất ngày tết và tết nguyên tiêu.
Mấy ngày này đã qua, chỉ cần có thể sống tiếp là đã tốt lắm rồi.
Vừa nghe sắp đến tết Nguyên Tiêu, tất nhiên tôi muốn trở về thăm ba mẹ rồi.
Tống Tâm khó khăn nuốt thức ăn xuống, nói: “Vậy thì cứ quyết định vậy đi, ngày mai bắt xe trở về cùng tớ. Anh cả, anh cho em mượn người mấy hôm, sau tết Nguyên Tiêu em sẽ đưa người về trả anh. À không đúng, sau tết Nguyên Tiêu, Tô Mộng của chúng ta còn phải trở lại trường học để thi bù.”
Thi bù!
Tôi chết mất, đối với tôi thì chuyện này chính là cơn ác mộng ngang hàng với Cẩu Sát.
Tôi đã phải đối mặt với tất cả những thứ lộn xộn trong kỳ nghỉ đông này, vì vậy làm gì có cơ hội để ôn bài. Lần khai giảng này có tổng cộng bảy môn phải kiểm tra bù, cho dù tôi có bảy tám cái đầu cũng không thể ôn tập xong trong thời gian ngắn như vậy.
Mặt tôi ngay lập tức tái mét, cảm thấy thức ăn ngon trên bàn giống như bột mì không có gia vị. Mỗi lần cắn đều giống như đang nhai sáp.
Tôi càng sợ nếu lần này không thi qua, nhà trường sẽ yêu cầu lưu ban.
Mặt mũi người giáo viên nhân dân của ba tôi sẽ đi về đâu?
“Được, nhưng nhất định phải có vệ sĩ đi theo. Em ấy không còn là Tô Mộng của trước kia nữa, bây giờ đã là mợ hai của nhà họ Liên, nếu không có vệ sĩ bảo vệ sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.” Liên Quân Thành lại cúi đầu ăn cơm, không gắp rau mà chỉ ăn cơm trắng.
Trông dáng vẻ của anh ta như đang ăn thức ăn ngon, tôi thực sự muốn nói chuyện với Mai Hồng.
Để lần sau cô ấy đừng nấu nhiều món ăn nữa, dù sao ông chủ lớn Liên Quân Thành cũng không ăn rau mà chỉ ăn cơm trắng thôi.
Tống Tâm cười nói: “Vậy thì để Lưu Vũ Năng đi theo đi, chúng tôi đang cùng nhau nhau trải qua gian khổ, lại còn thân quen “
“Vậy để anh ta đi.” Liên Quân Thành không phản đổi, ăn xong lấy khăn ăn lau miệng rồi rời khỏi bàn. Thấy anh ta còn chẳng thèm chào câu nào, tôi hơi bối rồi anh ta lại bị sao nữa vậy.
Tổng Tâm nói nhỏ: “Thấy chưa, không nỡ để cậu đi nên tức giận rồi.”
“Tống Tâm, cậu nói linh tinh cái gì vậy, tớ về nhà, anh ấy có gì mà không nỡ chứ?” Lúc này trong đầu tôi đang nghĩ một chuyện, đó là khi về nhà tôi nên giải thích như thế nào với ba mẹ về chuyện chồng tôi, Liên Quân Dương đã chết đi sống lại.
Hơn nữa lần này đi, tôi không thể dẫn tên biến thái chết tiệt Ác Nguyệt kia về nhà gặp ba mẹ được, phải không?
Haiz, dẫn về cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Tôi về nhà nghỉ lễ, mà con rể của hai người không đến, ba mẹ tôi chắc chắn sẽ có ý kiến về Lăng Vũ Dương.
Lúc này Tổng Tâm liếc mắt nhìn tôi, huýt sáo nói: “Ha, lúc nãy tớ chẳng nói gì cả, Tô bồn cầu, tớ vừa mới nói cái gì à?”
Cô ấy làm ra vẻ điếc không sợ súng, biết rằng tôi không thể làm gì cô ấy.
Tôi thực sự không thể làm gì được Tổng Tâm, cô ấy khăng khăng rằng Liên Quân Thành có gì đó với tôi, tôi càng giải thích chuyện này càng trở nên mờ ám. Hơn nữa, hồi đó tôi thực sự đã có hôn ước với Liên Quân Thành, chuyện này chủ Thành cũng biết, đến bây giờ chủ Thành vẫn nghĩ tôi là vợ của Liên Quân Thành.
Tống Tâm và tôi đang cùng nhau ăn cơm, liền nghe thấy tiếng “ding ding dong dong” vang lên từ phòng khách.
Đi qua xem thử, liền thấy một vài người đàn ông mạnh mẽ đang di chuyển chiếc tủ gỗ gụ trong phòng khách ra khỏi cửa. Chiếc tủ bằng gỗ vừa to vừa nặng, vài người đàn ông to lớn cùng nhau hét khẩu hiệu, mồ hôi nhễ nhại mới chuyển ra ngoài được.
Trước đây, chiếc tủ gỗ này đặt ở phòng khách giống như chiếc quan tài, khó coi chết đi được.
Chiếc tủ này là trung tâm của phong thủy phá tà nhà họ Liên, vì vậy nó phải được đặt ở đây. Khi chiếc tủ được lấy ra, Liên Quân Thành đã nhờ người cay sàn gỗ bên dưới tủ, bảo người đào xuống dưới sản.
Bên dưới là xi măng, tất cả đều được đào bằng máy khoan điện.
Đào đến cuối thì thấy một chiếc quan tài đã mục nát, chiếc quan tài này đã bị phân hủy hoàn toàn, sau khi nhắc lên mặt đất, một mùi hôi thối bốc lên.
Khi nhìn thấy vật này, tôi mới biết nhà Nam Cung đặt một chiếc tủ bằng gỗ xoan đào ở đây, để trấn áp chiếc quan tài bên dưới.
Không còn cách nào khác, những người to xác kia chỉ có thể khiêng quan tài ra ngoài.
Bây giờ tôi đã cẩn trọng hơn trước, khi công nhân đang làm việc giữa chừng thì bị tôi chặn lại một lần, tôi yêu cầu họ đeo găng tay bông vào, sau đó dẫn lên quan tài một vài tấm chủ Tam Thanh Phá Tà mà tôi vẽ bằng chu sa, sau đó mới bảo họ tiếp tuc.
Sau khi quan tài được nâng lên, nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
Âm khí rất nặng!
Nghĩ rằng ngay cả tổ tiên của nhà họ Liên cũng thực sự đủ xảo quyệt mới có thể chôn một thử như vậy trong đất nhà mình.
“Mở quan tài ra xem sao?” Tống Tâm có vẻ rất thích thú với thứ trong quan tài, cô ấy rất muốn xem bên trong, lúc bảo mở quan tài ra, hai mắt cô ấy còn lấp lánh ánh sáng.