Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292: Người thế tội
“Vậy nhé, tôi còn phải lên lớp, chị cũng đừng quá sợ hãi. Tôi… Một khi có thời gian sẽ tìm cách giải quyết vấn đề ở tòa nhà số hai.” Trương Đình Khánh hứa hẹn xong, có vẻ như anh ta có năng lực rất sâu đối với thuật Âm Dương.
Mẹ ơi!
Buổi sáng tôi đã dùng nước trong bình đun nước để rửa mặt bằng nước ấm và… Tôi còn đánh răng!
Bây giờ lại nói với tôi là trong bình đun nước có thể thể.
Dù làm cách nào để thanh lọc thì bình đun nước đó cũng là nồi canh thịt người.
Tôi rất buồn nôn, cả người đều cảm thấy không khỏe, lại càng không muốn lấy Bắc Đẩu Huyền Ngư đi kiểm tra bình nước. Một trận buồn nôn qua đi, tôi ngẫm nghĩ lại, Trương Đình Khánh này giống như…
Dường như anh ta có đôi mắt âm dương!
Đôi mắt đó lại có thể nhìn thấy nước thi thể ở bên trong bình đun nước.
Tôi vô thức vuốt ve bụng của mình, liệu anh ta có nhìn thấy âm thai ở trong bụng tôi không?
Câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ vẫn chưa được giải đáp, chỉ thấy bóng lưng của Trương Đình Khánh dần biến mất dưới ánh nắng chói chang ở bên ngoài.
Tôi đã mất rất nhiều công sức để chuyển chồng sách vào trong ký túc xá. Mới vừa dừng lại, còn chưa kịp thở ra một hơi, tôi vội vàng cầm Bắc Đẩu Huyền Ngư đi vào phòng tắm để tìm hiểu kết quả.
Mang theo Bắc Đẩu Huyền Ngư ở bên người, tôi nhìn quanh đồ vật trong phòng tắm thì không có gì khác thường. Ở trên ống dẫn nước trong phòng tắm, dường như lúc nào cũng có một luồng khí bẩn thỉu chảy ra, hình như loại khí bẩn thỉu này di chuyển theo dòng nước trong đường ống.
Tôi nghĩ không chỉ bình đun nước ở tầng dưới mà ngay cả nước trong đường ống dẫn nước cũng bị nhiễm bẩn.
Chỉ sợ là Trương Hiểu Đào lo bò trắng răng rồi, nguồn nước bẩn thỉu này không phải từ ký túc xá của chúng tôi, mà là nguồn nước của toàn bộ khu ký túc xá đều bị ô nhiễm. Nếu người trong ký túc xá của chúng tôi uống nước lọc đóng chai mỗi ngày, tất nhiên là sẽ không có việc gì.
Còn những người khác, uống quanh năm suốt tháng như vậy, sẽ để lại hậu quả gì thì tôi không biết.
Bây giờ đang là ban ngày, ma quỷ thần thánh cũng không tiện hoạt động, lại còn cản trở Âm Dương sư làm việc. Tôi chỉ có thể xem lại bài tập của mình một lúc rồi buổi chiều đến lớp, chuyện ở ký túc xá ở tòa nhà số hai chỉ có thể hoãn lại đến tối.
Lúc đi học, tôi chưa bao giờ gặp Tống Tâm, cô ấy toàn trốn tiết. May đây không phải là môn chuyên ngành, là môn Triết, trong lúc thi còn có thể mở sách ra tham khảo. Nhưng ngay có khi có được mở sách ra tham khảo thì vẫn có không ít người trượt.
Bởi vì tất cả các câu trả lời ở trong sách đều không phù hợp với câu hỏi trên đề bài, trong suốt thời gian làm bài đều dùng để lật sách, cuối cùng là không làm xong câu hỏi.
Tống Tâm rất thông minh, cô ấy không bao giờ học loại môn như thế này.
Trước khi thi, cô ấy sẽ xem qua toàn bộ cuốn sách, trong thời gian làm bài thị, cô ấy là người đầu tiên trong lớp làm xong bài thi.
Vì vậy, giảng viên dạy Triết luôn nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua chuyện cô ấy không đến lớp.
Tôi hầu như ngủ gật trong suốt tiết học. Lúc tan học, đã hơn năm giờ chiều. Đáng lẽ ra phải ăn tối một chút, nhưng mà chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu thi lại.
Thậm chí tôi cũng không có thời gian ra cổng trường để mua bánh rán hay trái cây, vì vậy, tôi chỉ có thể ôm sách, chạy chậm về phía phòng thi lại.
“Đàn chị, trùng hợp vậy? Chị cũng đến đây… Thi lại?” Ở bên cạnh lại truyền đến giọng nói của Trương Đình Khánh.
Vừa nhìn thấy Trương Đình Khánh, tôi không khỏi tò mò: “Tôi nên hỏi câu này mới đúng chứ?”
Không có nhiều giảng viên dạy chuyên ngành huyền học này chứ chưa nói đến có sinh viên đi thi lại?
“Là do… Trước đây, tôi chưa từng học chủ nghĩa Mác-Lênin bao giờ, cho nên… Nên thị trượt. Chị… Hình như thi cùng phòng với tôi, chúng ta cùng nhau vào đi.” Trương Đình Khánh dẫn tôi vào phòng thi lại, trong danh sách thi lại đúng là có tên hai người chúng tôi.
Thật ra, môn Triết không phân chia thành sinh viên năm nhất hay năm hai.
Trường chúng tôi có một giáo sư già dạy Triết, các lớp của ông ấy đều kín, một học kỳ thì cả trường đều học Triết, học kỳ sau thì cả trường đều học Mao- Đặng.
Vì vậy, chúng tôi mới có thể gặp nhau trong cùng một phòng thi lại.
Trong phòng có rất nhiều người, bao gồm cả các anh chị năm tư đã đến đồn cảnh sát thực tập cho đến các đàn em năm nhất mới đến học được một học kỳ.
Bài thi lại không được phép mở sách, đó có thể coi là một hình phạt đối với những học sinh phải thi lại.
Trước khi tiếng chuông báo vang lên, trong phòng thi rất náo nhiệt, mọi người đều đang nói chuyện phiếm.
Trương Đình Khánh cũng đang hỏi tôi, tôi học bài đến đâu rồi.
Tôi nghĩ, bản thân chỉ quen thuộc với những dòng kiến thức này thôi, nhưng lại không có chú Duệ Não Linh Minh nên chắc chắn sẽ thất bại. Vì vậy, tôi rất khiêm tốn nói: “À, tôi đã học thuộc một ít rồi, nhưng không biết liệu tôi có thể vượt qua bài kiểm tra này hay không.”
Sau khi tiếng chuông vang lên, Tư Mã Thanh lạnh lùng đi vào, cả phòng thi lặng ngắt như tờ.
Tôi tưởng mình đã chết, Tư Mã Thanh lại là giám thị coi thi! Ai biết được Tư Mã Thanh vừa bước vào phòng liền thì thầm vài câu với một giám thị khác. Giám thị kia là một phụ nữ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, nghe Tư Mã Thanh nói xong thì liên tục gật đầu.
Đôi mắt lạnh lùng của Tư Mã Thanh nhìn lướt qua tất cả thí sinh dự thi. Mái tóc đen dài xõa tung, dưới chân đi giày martin rồi sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Tư Mã Thanh, tôi có cảm giác người phụ nữ này lại tới gây rắc rối cho tôi. Cô ta không muốn tôi vượt qua bất kỳ môn thi nào!
Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy giám thị nói: “Mang hết cặp sách và điện thoại đi lên đây, không được gian lận. Hôm nay coi thi rất nghiêm khắc, ai dám gian lận sẽ bị điểm không.”
Vừa dứt lời, mọi người đều có ý thức cầm điện thoại và túi xách của mình lên bục giảng.
Đối với những lời đe dọa của bà ta thì cũng không có gì nghiêm trọng.
Dù gì thì trường chúng tôi cũng là học viện cảnh sát, tôi nhớ khi mới vào năm nhất, nếu gian lận đều bị đuổi học, không ai có thể trốn thoát được.
Chỉ là, loại hình phạt này quá nặng, thỉnh thoảng sẽ gặp phải người cứng rắn không chịu khuất phục.
Cuối cùng, quy định hà khắc này đã được thay đổi.
Sau khi giao điện thoại và túi xách, tôi trở lại vị trí của mình. Nhẹ nhàng ấn ngón tay của mình vào cái hơi nóng, giấu chú Duệ Não Linh Minh vào trong tất.
Có một luồng nhiệt trên chú Duệ Não Linh Minh di chuyển theo quỹ đạo của bùa chú, có rất nhiều đáp án tự động hiện lên trong đầu tôi. Tôi viết câu trả lời lên bài thi, bắt đầu viết cực kỳ trôi chảy, Tư Mã Thanh đã tính sai trong cuộc thi lần này rồi.
Có vẻ như giám thị không có cố ý nhằm vào tôi.
“Cô, nói cô đấy, trong tay cô đang cầm cái gì?” Đột nhiên, người phụ nữ trung niên giận dữ hét lên.
Thành thật mà nói, tôi thực sự sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cây bút viết trên tờ giấy thi bắt đầu run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả việc tôi giấu chú Duệ Não Linh Minh mà tôi đã giấu trong tất cũng biết được sao. Nếu như bị vạch trần ở trước mặt mọi người thì thật sự rất xấu hổ.
Tôi không muốn bị mất mặt như vậy.
Khi tôi đang nghĩ rằng mình bị phát hiện gian lận, tôi thấy bà ta đi ngang qua người tôi, một cơn gió ập đến ở ngay sau lưng tôi.
Bà ta mạnh đến mức kéo Trương Đình Khánh ra khỏi chỗ ngồi, kéo đến cửa: “Trên tay cậu là cái gì? Một tờ phao? Vậy mà… Dám gian lận.”
Giọng nói này giống hệt dì béo hàng xóm nhà tôi, giọng nói cực kỳ lớn.
Trương Đình Khánh chỉnh gọng kính, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra vẻ oan ức: “Em không có… Gian lận, trong tay em chỉ có một tờ giấy bình thường.”
Khoảnh khắc Trương Đình Khánh mở lòng bàn tay ra, tôi đã hiểu.
Thằng nhóc này chắc chắn là thay tôi tránh họng súng, vì trong lòng bàn tay anh ta có một chú Duệ Não Linh Minh giống hệt tôi. Chỉ là trên đó không có hình con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng, hình in dấu chân mèo, nhìn qua giống như bùa.
Mặc dù Tư Mã Thanh là giáo viên giảng dạy, nhưng cô ta không ngu ngốc đến mức nêu tên hay chỉ đích danh sinh viên gian lận. Nhiều nhất là nhắc nhở giám thị coi thi trong đám sinh viên chúng tôi có người gian lận mà thôi.
Vừa đúng lúc tôi chuyển chú Duệ Não Linh Minh vào trong tất nên tránh được một kiếp.
Ngược lại, khi Trương Đình Khánh dùng chú Duệ Não Linh Minh lại bị giám thị này phát hiện, bà ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trương Đình Khánh, sau đó nhìn vào lá bùa, nhìn không ra có chỗ nào giống với phao.
Bà ta vò nát tờ giấy ở trong tay, ném vào thùng rác, khẽ nói: “Tôi không có ý nhằm vào cậu. Mặc dù trên tờ giấy này không có đáp án, nhưng mà cậu cầm nó ở trong lúc làm bài thi là không đúng.
“Cô ơi đừng mà!” Trương Đình Khánh nhìn thấy chú Duệ Não Linh Minh của mình bị ném vào thùng rác.
Đây đúng là đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật mà mặt không đỏ, tim không đập.
Mặc dù ở trong lòng muốn kêu oan cho Trương Đình Khánh, nhưng lại không có can đảm nói giúp anh ta.
Chỉ cần bài thi của tôi đầy đủ câu trả lời, coi như chiến thắng.
Có vẻ như Trương Đình Khánh đã bị người phụ nữ trung niên này chú ý, bà ta nhất quyết bắt anh ta ngồi ở hàng ghế thứ hai, ngồi ở bên cạnh bà ta để làm bài thi ở bên cạnh. Vẻ mặt của Trương Đình Khánh giống như vừa rơi xuống hố phân vậy.
Mặt mày nhăn nhỏ, toàn bộ khuôn mặt của anh ta ỉu xìu như thể anh ta đang nín thở.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh anh ta, bà ta còn vỗ vai Trương Đình Khánh, nhân cơ hội để tiếp xúc thân thể: “Ồ, nhìn chữ viết của câu còn rất đẹp, làm bài thi cho tốt. Vừa rồi là cấp trên tới đây dặn dò, không thể để các em mang gì vào phòng thi làm rối loạn kỷ cương. Cô ấy nói, chỉ cần là giấy, chúng tôi có trách nhiệm loại bỏ…”
Lòng dạ của Tư Mã Thanh độc ác như vậy, làm sao cô ta không hy vọng tôi thất bại chứ!
Nếu không nhờ Trương Đình Khánh làm người chịu tội thay thì có phải hôm nay tôi phải bị trượt luôn hai môn không?
Sau khi thi xong, Trương Đình Khánh chán nản đi ra ngoài, có vẻ giống như đại cương y học của tôi, đủ an toàn.
Anh ta thi xong rồi nhưng tôi còn một môn khác.
Tôi tiếp tục ở lại phòng thi, lúc này người phụ nữ trung niên đã buồn ngủ gần chết. Bà ta ngáp ngắn ngáp dài, tôi đang loay hoay viết, còn nộp bài thi trước thời gian nộp bài.
Nộp bài xong, tôi đeo cặp sách vào lưng, lấy điện thoại di động.
Tôi đi về hướng ký túc xá, dọc theo đường đi, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, khuôn viên trường học âm u khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Khi tôi bước đến khu ký túc xá, lúc này mới thực sự cảm thấy cái gì gọi là yên tĩnh.
Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng mình rơi vào Quỷ Vực, nên mới bị cô lập với thế giới như vậy.
Sau đó, tôi nhìn vào đường ống nước chạy ở tầng dưới trong khu ký túc xá, đường ống nước chảy ra dòng nước chứa đầy oán khí và âm khí như suối âm.
Mẹ ơi!
Buổi sáng tôi đã dùng nước trong bình đun nước để rửa mặt bằng nước ấm và… Tôi còn đánh răng!
Bây giờ lại nói với tôi là trong bình đun nước có thể thể.
Dù làm cách nào để thanh lọc thì bình đun nước đó cũng là nồi canh thịt người.
Tôi rất buồn nôn, cả người đều cảm thấy không khỏe, lại càng không muốn lấy Bắc Đẩu Huyền Ngư đi kiểm tra bình nước. Một trận buồn nôn qua đi, tôi ngẫm nghĩ lại, Trương Đình Khánh này giống như…
Dường như anh ta có đôi mắt âm dương!
Đôi mắt đó lại có thể nhìn thấy nước thi thể ở bên trong bình đun nước.
Tôi vô thức vuốt ve bụng của mình, liệu anh ta có nhìn thấy âm thai ở trong bụng tôi không?
Câu trả lời cho câu hỏi này có lẽ vẫn chưa được giải đáp, chỉ thấy bóng lưng của Trương Đình Khánh dần biến mất dưới ánh nắng chói chang ở bên ngoài.
Tôi đã mất rất nhiều công sức để chuyển chồng sách vào trong ký túc xá. Mới vừa dừng lại, còn chưa kịp thở ra một hơi, tôi vội vàng cầm Bắc Đẩu Huyền Ngư đi vào phòng tắm để tìm hiểu kết quả.
Mang theo Bắc Đẩu Huyền Ngư ở bên người, tôi nhìn quanh đồ vật trong phòng tắm thì không có gì khác thường. Ở trên ống dẫn nước trong phòng tắm, dường như lúc nào cũng có một luồng khí bẩn thỉu chảy ra, hình như loại khí bẩn thỉu này di chuyển theo dòng nước trong đường ống.
Tôi nghĩ không chỉ bình đun nước ở tầng dưới mà ngay cả nước trong đường ống dẫn nước cũng bị nhiễm bẩn.
Chỉ sợ là Trương Hiểu Đào lo bò trắng răng rồi, nguồn nước bẩn thỉu này không phải từ ký túc xá của chúng tôi, mà là nguồn nước của toàn bộ khu ký túc xá đều bị ô nhiễm. Nếu người trong ký túc xá của chúng tôi uống nước lọc đóng chai mỗi ngày, tất nhiên là sẽ không có việc gì.
Còn những người khác, uống quanh năm suốt tháng như vậy, sẽ để lại hậu quả gì thì tôi không biết.
Bây giờ đang là ban ngày, ma quỷ thần thánh cũng không tiện hoạt động, lại còn cản trở Âm Dương sư làm việc. Tôi chỉ có thể xem lại bài tập của mình một lúc rồi buổi chiều đến lớp, chuyện ở ký túc xá ở tòa nhà số hai chỉ có thể hoãn lại đến tối.
Lúc đi học, tôi chưa bao giờ gặp Tống Tâm, cô ấy toàn trốn tiết. May đây không phải là môn chuyên ngành, là môn Triết, trong lúc thi còn có thể mở sách ra tham khảo. Nhưng ngay có khi có được mở sách ra tham khảo thì vẫn có không ít người trượt.
Bởi vì tất cả các câu trả lời ở trong sách đều không phù hợp với câu hỏi trên đề bài, trong suốt thời gian làm bài đều dùng để lật sách, cuối cùng là không làm xong câu hỏi.
Tống Tâm rất thông minh, cô ấy không bao giờ học loại môn như thế này.
Trước khi thi, cô ấy sẽ xem qua toàn bộ cuốn sách, trong thời gian làm bài thị, cô ấy là người đầu tiên trong lớp làm xong bài thi.
Vì vậy, giảng viên dạy Triết luôn nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua chuyện cô ấy không đến lớp.
Tôi hầu như ngủ gật trong suốt tiết học. Lúc tan học, đã hơn năm giờ chiều. Đáng lẽ ra phải ăn tối một chút, nhưng mà chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu thi lại.
Thậm chí tôi cũng không có thời gian ra cổng trường để mua bánh rán hay trái cây, vì vậy, tôi chỉ có thể ôm sách, chạy chậm về phía phòng thi lại.
“Đàn chị, trùng hợp vậy? Chị cũng đến đây… Thi lại?” Ở bên cạnh lại truyền đến giọng nói của Trương Đình Khánh.
Vừa nhìn thấy Trương Đình Khánh, tôi không khỏi tò mò: “Tôi nên hỏi câu này mới đúng chứ?”
Không có nhiều giảng viên dạy chuyên ngành huyền học này chứ chưa nói đến có sinh viên đi thi lại?
“Là do… Trước đây, tôi chưa từng học chủ nghĩa Mác-Lênin bao giờ, cho nên… Nên thị trượt. Chị… Hình như thi cùng phòng với tôi, chúng ta cùng nhau vào đi.” Trương Đình Khánh dẫn tôi vào phòng thi lại, trong danh sách thi lại đúng là có tên hai người chúng tôi.
Thật ra, môn Triết không phân chia thành sinh viên năm nhất hay năm hai.
Trường chúng tôi có một giáo sư già dạy Triết, các lớp của ông ấy đều kín, một học kỳ thì cả trường đều học Triết, học kỳ sau thì cả trường đều học Mao- Đặng.
Vì vậy, chúng tôi mới có thể gặp nhau trong cùng một phòng thi lại.
Trong phòng có rất nhiều người, bao gồm cả các anh chị năm tư đã đến đồn cảnh sát thực tập cho đến các đàn em năm nhất mới đến học được một học kỳ.
Bài thi lại không được phép mở sách, đó có thể coi là một hình phạt đối với những học sinh phải thi lại.
Trước khi tiếng chuông báo vang lên, trong phòng thi rất náo nhiệt, mọi người đều đang nói chuyện phiếm.
Trương Đình Khánh cũng đang hỏi tôi, tôi học bài đến đâu rồi.
Tôi nghĩ, bản thân chỉ quen thuộc với những dòng kiến thức này thôi, nhưng lại không có chú Duệ Não Linh Minh nên chắc chắn sẽ thất bại. Vì vậy, tôi rất khiêm tốn nói: “À, tôi đã học thuộc một ít rồi, nhưng không biết liệu tôi có thể vượt qua bài kiểm tra này hay không.”
Sau khi tiếng chuông vang lên, Tư Mã Thanh lạnh lùng đi vào, cả phòng thi lặng ngắt như tờ.
Tôi tưởng mình đã chết, Tư Mã Thanh lại là giám thị coi thi! Ai biết được Tư Mã Thanh vừa bước vào phòng liền thì thầm vài câu với một giám thị khác. Giám thị kia là một phụ nữ trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, nghe Tư Mã Thanh nói xong thì liên tục gật đầu.
Đôi mắt lạnh lùng của Tư Mã Thanh nhìn lướt qua tất cả thí sinh dự thi. Mái tóc đen dài xõa tung, dưới chân đi giày martin rồi sải bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Tư Mã Thanh, tôi có cảm giác người phụ nữ này lại tới gây rắc rối cho tôi. Cô ta không muốn tôi vượt qua bất kỳ môn thi nào!
Vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy giám thị nói: “Mang hết cặp sách và điện thoại đi lên đây, không được gian lận. Hôm nay coi thi rất nghiêm khắc, ai dám gian lận sẽ bị điểm không.”
Vừa dứt lời, mọi người đều có ý thức cầm điện thoại và túi xách của mình lên bục giảng.
Đối với những lời đe dọa của bà ta thì cũng không có gì nghiêm trọng.
Dù gì thì trường chúng tôi cũng là học viện cảnh sát, tôi nhớ khi mới vào năm nhất, nếu gian lận đều bị đuổi học, không ai có thể trốn thoát được.
Chỉ là, loại hình phạt này quá nặng, thỉnh thoảng sẽ gặp phải người cứng rắn không chịu khuất phục.
Cuối cùng, quy định hà khắc này đã được thay đổi.
Sau khi giao điện thoại và túi xách, tôi trở lại vị trí của mình. Nhẹ nhàng ấn ngón tay của mình vào cái hơi nóng, giấu chú Duệ Não Linh Minh vào trong tất.
Có một luồng nhiệt trên chú Duệ Não Linh Minh di chuyển theo quỹ đạo của bùa chú, có rất nhiều đáp án tự động hiện lên trong đầu tôi. Tôi viết câu trả lời lên bài thi, bắt đầu viết cực kỳ trôi chảy, Tư Mã Thanh đã tính sai trong cuộc thi lần này rồi.
Có vẻ như giám thị không có cố ý nhằm vào tôi.
“Cô, nói cô đấy, trong tay cô đang cầm cái gì?” Đột nhiên, người phụ nữ trung niên giận dữ hét lên.
Thành thật mà nói, tôi thực sự sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cây bút viết trên tờ giấy thi bắt đầu run rẩy, thầm nghĩ, chẳng lẽ ngay cả việc tôi giấu chú Duệ Não Linh Minh mà tôi đã giấu trong tất cũng biết được sao. Nếu như bị vạch trần ở trước mặt mọi người thì thật sự rất xấu hổ.
Tôi không muốn bị mất mặt như vậy.
Khi tôi đang nghĩ rằng mình bị phát hiện gian lận, tôi thấy bà ta đi ngang qua người tôi, một cơn gió ập đến ở ngay sau lưng tôi.
Bà ta mạnh đến mức kéo Trương Đình Khánh ra khỏi chỗ ngồi, kéo đến cửa: “Trên tay cậu là cái gì? Một tờ phao? Vậy mà… Dám gian lận.”
Giọng nói này giống hệt dì béo hàng xóm nhà tôi, giọng nói cực kỳ lớn.
Trương Đình Khánh chỉnh gọng kính, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra vẻ oan ức: “Em không có… Gian lận, trong tay em chỉ có một tờ giấy bình thường.”
Khoảnh khắc Trương Đình Khánh mở lòng bàn tay ra, tôi đã hiểu.
Thằng nhóc này chắc chắn là thay tôi tránh họng súng, vì trong lòng bàn tay anh ta có một chú Duệ Não Linh Minh giống hệt tôi. Chỉ là trên đó không có hình con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng, hình in dấu chân mèo, nhìn qua giống như bùa.
Mặc dù Tư Mã Thanh là giáo viên giảng dạy, nhưng cô ta không ngu ngốc đến mức nêu tên hay chỉ đích danh sinh viên gian lận. Nhiều nhất là nhắc nhở giám thị coi thi trong đám sinh viên chúng tôi có người gian lận mà thôi.
Vừa đúng lúc tôi chuyển chú Duệ Não Linh Minh vào trong tất nên tránh được một kiếp.
Ngược lại, khi Trương Đình Khánh dùng chú Duệ Não Linh Minh lại bị giám thị này phát hiện, bà ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trương Đình Khánh, sau đó nhìn vào lá bùa, nhìn không ra có chỗ nào giống với phao.
Bà ta vò nát tờ giấy ở trong tay, ném vào thùng rác, khẽ nói: “Tôi không có ý nhằm vào cậu. Mặc dù trên tờ giấy này không có đáp án, nhưng mà cậu cầm nó ở trong lúc làm bài thi là không đúng.
“Cô ơi đừng mà!” Trương Đình Khánh nhìn thấy chú Duệ Não Linh Minh của mình bị ném vào thùng rác.
Đây đúng là đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật mà mặt không đỏ, tim không đập.
Mặc dù ở trong lòng muốn kêu oan cho Trương Đình Khánh, nhưng lại không có can đảm nói giúp anh ta.
Chỉ cần bài thi của tôi đầy đủ câu trả lời, coi như chiến thắng.
Có vẻ như Trương Đình Khánh đã bị người phụ nữ trung niên này chú ý, bà ta nhất quyết bắt anh ta ngồi ở hàng ghế thứ hai, ngồi ở bên cạnh bà ta để làm bài thi ở bên cạnh. Vẻ mặt của Trương Đình Khánh giống như vừa rơi xuống hố phân vậy.
Mặt mày nhăn nhỏ, toàn bộ khuôn mặt của anh ta ỉu xìu như thể anh ta đang nín thở.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi bên cạnh anh ta, bà ta còn vỗ vai Trương Đình Khánh, nhân cơ hội để tiếp xúc thân thể: “Ồ, nhìn chữ viết của câu còn rất đẹp, làm bài thi cho tốt. Vừa rồi là cấp trên tới đây dặn dò, không thể để các em mang gì vào phòng thi làm rối loạn kỷ cương. Cô ấy nói, chỉ cần là giấy, chúng tôi có trách nhiệm loại bỏ…”
Lòng dạ của Tư Mã Thanh độc ác như vậy, làm sao cô ta không hy vọng tôi thất bại chứ!
Nếu không nhờ Trương Đình Khánh làm người chịu tội thay thì có phải hôm nay tôi phải bị trượt luôn hai môn không?
Sau khi thi xong, Trương Đình Khánh chán nản đi ra ngoài, có vẻ giống như đại cương y học của tôi, đủ an toàn.
Anh ta thi xong rồi nhưng tôi còn một môn khác.
Tôi tiếp tục ở lại phòng thi, lúc này người phụ nữ trung niên đã buồn ngủ gần chết. Bà ta ngáp ngắn ngáp dài, tôi đang loay hoay viết, còn nộp bài thi trước thời gian nộp bài.
Nộp bài xong, tôi đeo cặp sách vào lưng, lấy điện thoại di động.
Tôi đi về hướng ký túc xá, dọc theo đường đi, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, khuôn viên trường học âm u khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Khi tôi bước đến khu ký túc xá, lúc này mới thực sự cảm thấy cái gì gọi là yên tĩnh.
Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng mình rơi vào Quỷ Vực, nên mới bị cô lập với thế giới như vậy.
Sau đó, tôi nhìn vào đường ống nước chạy ở tầng dưới trong khu ký túc xá, đường ống nước chảy ra dòng nước chứa đầy oán khí và âm khí như suối âm.
Bình luận facebook