Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279: Anh là muốn để em thấy xót xa cho anh
Đây rốt cuộc là con cái nghịch ngợm của nhà nào thế, thủ đoạn cũng quá là tàn nhẫn rồi. Đến người trưởng thành đã hơn hai mươi tuổi như tôi nghe xong những lời này cũng đã cảm thấy dựng hết cả tóc gáy.
Trong đầu cũng nghĩ đến những tin tức liên quan đến những đứa trẻ nghịch ngợm có ý đồ xấu mà hại người.
Chẳng hạn như là: “Đứa trẻ nghịch ngợm vì nhàm chán mà vứt gạch ném chết cô dâu”, “Trẻ con nghịch ngợm cùng lũ bạn câu cá ở ven sông, đẩy bạn rơi xuống sông, nói dối là bạn mình tự nhảy xuống muốn chơi xuyên không, “Bé gái đem trẻ sơ sinh vứt xuống dưới tầng lầu”…
Nhìn gương mặt trẻ con có vẻ ngây thơ, nhưng kỳ thực thì đã có một khả năng sát thương và phá hoại nhất định rồi.
“Ném nó!” Có một đứa trẻ hô lên.
Những đứa trẻ khác cũng đã nhặt đá ở dưới đất lên ném. Đứa được gọi là Na đại ca đã từ trên cây xuống, cũng tham gia vào hàng ngũ ngược đãi con mèo. Nó và những đứa trẻ khác không giống nhau, giống như là đứa cầm đầu lũ trẻ vậy.
Cầm nửa viên gạch ở dưới đất lên định ném ra.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng vốn bị treo cổ, đã thở thoi thóp rồi, trong mồm chỉ còn có tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết. Chắc là chẳng cần bao lâu nữa sẽ bị treo cổ chết.
Nhưng mà nếu như nửa viên gạch đó mà ném trúng thì con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tôi cũng từng có ý định muốn giết chết con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này một lần, nhưng mà khi tôi nhìn thấy nó bị treo cổ hành hạ thế này thì lại thấy mềm lòng.
“Mấy đứa định làm gì đấy hả?” Tống Tâm phản ứng còn nhanh hơn tôi, tiến lên trước ngăn lại.
Tôi nghĩ thầm, hỏng rồi, đám trẻ con ngỗ nghịch này chưa chắc đã sợ hai đứa con gái như Tống Tâm và tôi. Lỡ như chúng nó cầm đá ném chúng tôi, tôi thì là một bà bầu, Tống Tâm thì là một cô nàng tay cầm bát chu sa, có lẽ cũng không chống chọi lại nổi với đá cục ném vào đầu được.
Những đứa trẻ này tuy là tuổi thì còn nhỏ, nhưng sức lực thì chẳng nhỏ tẹo nào.
Chỉ cần dùng gạch đá dốc sức ném ra là cũng dủ chấn thương sọ não rồi.
“Có người muốn ngăn chúng ta kìa.” Đứa bé nhỏ nhất có vẻ đã có chút sợ hãi.
Những đứa khác thì nhao nhao nói: “Sợ cái gì? Là hai bà cô đi qua đường thôi, lấy đá ném bọn họ trước…”
Lần này thì đúng là đen đủi đến tận quê ngoại luôn, tôi đúng là cái cơ địa gọi tai họa, thật là nghĩ đến gì là chuyện ấy xảy ra. Cái đám nhóc con bố láo này, lại thật là dám cầm đá ném chúng tôi.
Cũng phải trách Tống Tấm quá lỗ mãng, cứ thế đi thẳng lên ngăn chúng nó, lũ trẻ con thời bây giờ có biết sợ cái gì đâu.
Tôi còn không kịp nói được cái gì thì giữa trán đã bị một hòn đá ném trúng vào, đã chảy cả ra máu rồi, đầu óc cũng đã thấy quay cuồng. Mồm thì không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn “á…”
Tống Tâm vội vàng đứng lên chắn trước mặt tôi, nghiêng đầu quay lại hỏi: “Tô Mộng, cậu thế nào rồi?”
“Mình không sao, đau chết được này.” Tôi đưa tay ôm lấy vết thương trên đầu, cảm thấy bản thân thật là đen đủi, động một tí là gặp phải tai nạn đổ máu.
May là đấy là đứa bé nhất trong đám trẻ này, sức lực cũng không mạnh được như những đứa khác. Đầu tôi chỉ là bị rách một vệt, cũng không đến nỗi đủ to để phải đi khâu vài mũi.
“Đáng đời, ai bảo mấy người lo chuyện bao đồng…”
“Đúng thế! Có bản lĩnh thì đi mách lẻo với người lớn đi!”
“Bọn này mới không thèm sợ mấy người đâu…”
Mách lẻo?
Trẻ con thời bây giờ đều là ba mẹ dạy mà ra cả, đi mách không cẩn thận còn bị ba mẹ chúng nó chửi cho một trận ấy chứ. Làm gì mà được như lúc chúng tôi còn nhỏ, bị hàng xóm mách phụ huynh một cái, không cần biết là ai đúng ai sai.
Nói chung là bọn tôi chắc chắn không thể đúng, hơn nữa lại còn phải kính cẩn nói lời xin lỗi, viết bản kiểm điểm. Lỡ như mà nhà người ta còn không chịu yên chuyện, lên đến tận trên trường tố cáo, thế thì đen đủi rồi.
Hồi trước tôi không nghịch ngợm, nên cũng không gặp phải những chuyện như thế.
Chỉ có điều từng nhìn thấy bi kịch của một đứa trẻ khác, bị hàng xóm lên tận trên trường tố cáo, đứng nguyên một học kỳ ở góc lớp. Cái thời đó, gia giáo của mọi gia đình đều rất nghiêm ngặt, làm gì mà có chuyện như bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Tâm sang một bên, rút điện thoại ra, đối mặt với lũ trẻ, “Tôi đã gọi điện báo công an rồi, mấy đứa có thể dùng gạch đá ném chúng tôi. Nhưng đến một lúc nữa chú cảnh sát đến, thì kể cả ba mẹ mấy đứa có chiều chuộng thế nào thì bị nhốt vào phòng tối chắc chắn là không chạy được rồi.”
Đám trẻ con ngỗ nghịch ấy có thể không sợ người lớn, càng không sợ ba mẹ mình.
Nhưng mà có một thứ chắc chắn bọn nó sẽ phải sợ, đấy chính là chú cảnh sát, tôi quả thật là đã gọi báo công an. Tôi không thể vì đối phương là trẻ con mà từ bỏ quyền lợi bảo vệ lợi ích của bản thân được.
Trong điện thoại tôi nói rõ vị trí của mình đang đứng, sau đó mới cúp điện thoại.
Đám trẻ con này không dám nói gì nữa, yên lặng nhìn tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, trong ánh mắt tất cả bọn nó đầy vẻ sợ hãi. Dưới bóng đèn vàng mờ tối ở gần đó chiếu đến, khiến chỗ này càng có vẻ âm u hơn.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đáng thương kia, vẫn còn đen đủi treo ở trên cây, không biết là đến lúc này rồi rốt cục có còn thở không.
Khi tôi nhìn con mèo đó vẫn còn bị treo ở trên cây, lớp lông đẹp đẽ của nó đã trở nên bê bết, máu nhuốn vào đám lông. Có lẽ, sự khác biệt giữa người và quỷ đấy là không có cách nào thật sự trở nên tuyệt tình không có cảm xúc được.
“Cho mấy đưa thêm một cơ hội nữa, thả nó xuống, tôi sẽ ở trước mặt chú cảnh sát nói giúp cho mấy đứa.” Tôi rặn ra từng chữ không hề tỏ ra có chút sợ hãi nào, không kiêu ngạo không tự ti nói chuyện với mấy đứa trẻ con.
Tôi sẽ không động thủ đánh nhau với chúng nó, chấp nhặt với một lũ trẻ con không có ý nghĩa gì cả.
Phương pháp xử lý có hiệu quả nhất đấy là không được tỏ ra run rẩy, không được sợ hãi.
Lũ trẻ con ngỗ nghịch chỉ thích bắt nạt những đứa yếu hơn bọn nó. Trẻ con thời trước đây, có nghịch ngợm thế nào cũng sẽ không bắt nạt những đứa trẻ lớn hơn mình.
Chỉ là bây giờ có một số người lớn lại quá là nhu nhược, thế nên mới khiến cho những đứa trẻ này càng coi trời bằng vung.
“Na đại ca, thả nó xuống đi, nếu như cảnh sát đến bắt chúng ta vào ngục, chúng ta sẽ…sẽ không được gặp ba mẹ nữa đâu.” Lũ trẻ con đều đã thấy sợ hãi, khuyên bảo đứa cầm đầu đó.
“Đúng thế, đúng thế, vừa rồi đều đã đánh bị thương hai người bọn họ rồi. Bọn họ báo với chú cảnh sát là chúng ta toi rồi…”
Trẻ con mà, không hiểu gì về pháp luật, tưởng là làm gì đó sai trái mà gặp phải chú cảnh sát thì đều sẽ bị trừng phạt.
Đứa con gái được gọi là Na đại ca, tuy là trên người khí thế giống như một thằng con trai, trời lạnh mà vẫn không chịu mặc áo. Như một thằng đàn ông ở trần mà vẫn chạy ra ngoài.
Nó là người không chịu khuất phục nhất ở đây, gương mặt đầy vẻ cố chấp, “Tao không thả ra đấy, chúng mày định làm gì hả?”
Cái cây đấy tôi và Tống Tâm đều đưa mắt nhìn, trẻ con leo lên thì dễ.
Nhưng với thể trọng và độ cao của hai đứa chúng tôi thì dù thân hình có nhanh nhẹn đến thế nào, cái cây cũng đã quá già cỗi. Quanh năm bị kiến trắng đục khoét thân cây khô rỗng, rất dễ bị thể trọng của chúng tôi dẫm nát.
Đến lúc đấy leo lên thì con mèo cũng sẽ như thế mà rơi thẳng xuống.
“Họ Lâm kia, mày không thả xuống thì tao thả. Đến lúc đấy chú cảnh sát đến thì cũng sẽ bắt mày.” Một đứa bé chỉ có vẻ nhỏ hơn con bé cầm đầu kia một tý nhanh chóng leo lên cây, tháo sợi dây thừng ra.
Thằng bé cũng không hề nghĩ gì đến việc con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng sẽ rơi từ trên cành cây xuống như thế thì không chết cũng sẽ tàn phế. May là tôi nhanh tay nhanh mắt, bổ nhào đến đón vào trong tay.
Vết thương trên đầu tôi thì vẫn đang chảy máu, dây cả vào hai mắt, có vẻ như không nhìn rõ những thứ ở trước mắt.
Tôi dùng mu bàn tay lau đi, Tống Tâm liền chạy đến ôm lấy con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng. Tôi không biết con mèo đó đã chết chưa, chỉ cảm thấy khi tôi ôm nó trong tay thì người nó có vẻ lành lạnh rồi.
Bỗng nghe thấy bên tai có tiếng mèo kêu “meo” rất yếu ớt, tôi không hiểu tại sao lại cảm thấy yên lòng.
Nhìn đống máu ở trên tay, tôi kỳ thực là cảm thấy có chút ngở người, không biết là tôi và Tống Tâm, hai đứa chúng tôi đến đây làm cái gì. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ về nhà sớm, ăn cơm tối, ăn cơm tối xong còn phải đi ôn tập nữa.
Bây giờ đến giờ này mà tôi vẫn chưa về, mẹ tôi chắc là phải đến nhà Tống Tâm tim tôi rồi.
Hai đứa trẻ trong đám hỗn láo kia đã chạy về nhà, giờ ở đây bao gồm cả đứa được gọi là Na đại ca thì còn ba đứa. Đột nhiên nhìn thấy Na đại ca đó ngồi thụp xuống nhặt nửa viên gạch ở dưới đất lên.
“Mày không phải là thích báo cảnh sát sao? Vậy thì mày đi chết đi, tao cùng chết với mày…” Nó nhặt viên gạch lên ném thẳng vào đầu tôi.
Tôi không dám nghĩ đến việc mình mà bị ném trúng thi hậu quả sẽ thế nào.
Chỉ là bị đặt nghĩ thầm, Tư Mã Thanh cầm súng cũng bị tôi và Tống Tâm giải quyết được. Lại còn đảm yêu mà quỷ quái của quỷ thành, tôi cũng không thành vấn đề, hôm nay đúng là quá uất ức mà, bị một đám trẻ con hạ gục.
Nhưng mà đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy có viên gạch đập vào đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy có một vóc người cao lớn đứng chắn ở trước mặt tôi. Cái thân hình cao to vạm vỡ ấy chắn hết ánh đèn đường mờ mịt, giống như một đường viền che kín cả người tôi.
Tôi nhìn thấy cái thân hình mặc áo khoác dạ trắng ấy, thấp giọng nói: “Ác Nguyệt, tại sao anh lại đến đây?”
“Em yêu, em bị người ta bắt nạt ở đây, chồng của em là anh sao lại có thể không đến được chứ?” Anh ta không hề quay người lại, chỉ dùng một giọng điệu vô cùng quyến rũ nói chuyện với tôi.
Tôi đứng ở đẳng sau lưng anh ta, đột nhiên có một
cảm giác bối rối.
Ác Nguyệt rốt cuộc là lại định giở trò gì đây?
Với tình huống như vừa rồi, anh ta hoàn toàn không cần phải cứu tôi, bởi vì cứu tôi không có bất cứ lợi ích gì cho anh ta cả.
Nghĩ đến điều này thì nhìn thấy thân hình cao lớn ở trước mặt tôi rùng mình vài cái.
Đột nhiên lại như một thân hình yếu ớt vậy, nghiêng người ngã vào trong lòng tôi. Gương mặt anh ta trắng nhợt, trên trán bị rách toạc một vật đầy máu, máu ròng ròng chảy xuống, đây không thể nào là giả vờ được.
Cái thân hình lạnh giả lại càng nặng hơn, tôi cau mày lại, “Anh bị sao vậy? Anh chẳng phải là khoe khoang ghê lắm cơ mà? Đến binh đặc chủng giải ngũ Phương Nhất Trần còn bị anh làm thịt, sao lại bị một đứa trẻ con…”
“Em yêu, anh muốn em thấy xót xa cho anh, không biết là… anh đã làm được chưa vậy?” Đôi mắt của anh ta vẫn luôn ở trại thái nhắm hở, đúng là quyền rũ mê hoặc không ai bị được.
Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt ấm áp, quyến rũ như thể nhìn tôi.
Tôi lập tức lắc đầu, “Không thấy gì hết, anh là cố ý để bị vỡ đầu. Tôi tại sao lại phải thấy xót xa cho anh chứ…”
Nhưng mà nhìn cái vết thương ở trên trán của anh, lại không kim được mà nghĩ, kỳ thực cái vết thương này lẽ ra là sẽ mọc ở trên đầu tôi. Cái đứa trẻ ngỗ nghịch này quả thật là sức lực không hề nhỏ, đừng nhìn nó gầy gò như thế, tung hòn gạch lên có thể đập vỡ sọ tôi ra.
Đến lúc này, ba đứa trẻ cuối cùng cũng đã thấy sợ hãi.
Đặc biệt là Na đại ca, ánh mắt đầy ngang ngược và ngoan cổ, nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc rồi sải chân chạy đi. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu của con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng trong lòng Tống Tâm, tôi ngước mắt nhìn qua bên đó.
Ánh trăng chiều lên người con mèo đen lông lá đầy thương tích, miệng nó gừ gừ kêu lên, lại không phải là tiếng mèo kêu. Ánh trăng như đem hết ánh hào quang đều tập trung chiếu lên người con mèo vậy.
Trong đầu cũng nghĩ đến những tin tức liên quan đến những đứa trẻ nghịch ngợm có ý đồ xấu mà hại người.
Chẳng hạn như là: “Đứa trẻ nghịch ngợm vì nhàm chán mà vứt gạch ném chết cô dâu”, “Trẻ con nghịch ngợm cùng lũ bạn câu cá ở ven sông, đẩy bạn rơi xuống sông, nói dối là bạn mình tự nhảy xuống muốn chơi xuyên không, “Bé gái đem trẻ sơ sinh vứt xuống dưới tầng lầu”…
Nhìn gương mặt trẻ con có vẻ ngây thơ, nhưng kỳ thực thì đã có một khả năng sát thương và phá hoại nhất định rồi.
“Ném nó!” Có một đứa trẻ hô lên.
Những đứa trẻ khác cũng đã nhặt đá ở dưới đất lên ném. Đứa được gọi là Na đại ca đã từ trên cây xuống, cũng tham gia vào hàng ngũ ngược đãi con mèo. Nó và những đứa trẻ khác không giống nhau, giống như là đứa cầm đầu lũ trẻ vậy.
Cầm nửa viên gạch ở dưới đất lên định ném ra.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng vốn bị treo cổ, đã thở thoi thóp rồi, trong mồm chỉ còn có tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết. Chắc là chẳng cần bao lâu nữa sẽ bị treo cổ chết.
Nhưng mà nếu như nửa viên gạch đó mà ném trúng thì con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
Tôi cũng từng có ý định muốn giết chết con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng này một lần, nhưng mà khi tôi nhìn thấy nó bị treo cổ hành hạ thế này thì lại thấy mềm lòng.
“Mấy đứa định làm gì đấy hả?” Tống Tâm phản ứng còn nhanh hơn tôi, tiến lên trước ngăn lại.
Tôi nghĩ thầm, hỏng rồi, đám trẻ con ngỗ nghịch này chưa chắc đã sợ hai đứa con gái như Tống Tâm và tôi. Lỡ như chúng nó cầm đá ném chúng tôi, tôi thì là một bà bầu, Tống Tâm thì là một cô nàng tay cầm bát chu sa, có lẽ cũng không chống chọi lại nổi với đá cục ném vào đầu được.
Những đứa trẻ này tuy là tuổi thì còn nhỏ, nhưng sức lực thì chẳng nhỏ tẹo nào.
Chỉ cần dùng gạch đá dốc sức ném ra là cũng dủ chấn thương sọ não rồi.
“Có người muốn ngăn chúng ta kìa.” Đứa bé nhỏ nhất có vẻ đã có chút sợ hãi.
Những đứa khác thì nhao nhao nói: “Sợ cái gì? Là hai bà cô đi qua đường thôi, lấy đá ném bọn họ trước…”
Lần này thì đúng là đen đủi đến tận quê ngoại luôn, tôi đúng là cái cơ địa gọi tai họa, thật là nghĩ đến gì là chuyện ấy xảy ra. Cái đám nhóc con bố láo này, lại thật là dám cầm đá ném chúng tôi.
Cũng phải trách Tống Tấm quá lỗ mãng, cứ thế đi thẳng lên ngăn chúng nó, lũ trẻ con thời bây giờ có biết sợ cái gì đâu.
Tôi còn không kịp nói được cái gì thì giữa trán đã bị một hòn đá ném trúng vào, đã chảy cả ra máu rồi, đầu óc cũng đã thấy quay cuồng. Mồm thì không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn “á…”
Tống Tâm vội vàng đứng lên chắn trước mặt tôi, nghiêng đầu quay lại hỏi: “Tô Mộng, cậu thế nào rồi?”
“Mình không sao, đau chết được này.” Tôi đưa tay ôm lấy vết thương trên đầu, cảm thấy bản thân thật là đen đủi, động một tí là gặp phải tai nạn đổ máu.
May là đấy là đứa bé nhất trong đám trẻ này, sức lực cũng không mạnh được như những đứa khác. Đầu tôi chỉ là bị rách một vệt, cũng không đến nỗi đủ to để phải đi khâu vài mũi.
“Đáng đời, ai bảo mấy người lo chuyện bao đồng…”
“Đúng thế! Có bản lĩnh thì đi mách lẻo với người lớn đi!”
“Bọn này mới không thèm sợ mấy người đâu…”
Mách lẻo?
Trẻ con thời bây giờ đều là ba mẹ dạy mà ra cả, đi mách không cẩn thận còn bị ba mẹ chúng nó chửi cho một trận ấy chứ. Làm gì mà được như lúc chúng tôi còn nhỏ, bị hàng xóm mách phụ huynh một cái, không cần biết là ai đúng ai sai.
Nói chung là bọn tôi chắc chắn không thể đúng, hơn nữa lại còn phải kính cẩn nói lời xin lỗi, viết bản kiểm điểm. Lỡ như mà nhà người ta còn không chịu yên chuyện, lên đến tận trên trường tố cáo, thế thì đen đủi rồi.
Hồi trước tôi không nghịch ngợm, nên cũng không gặp phải những chuyện như thế.
Chỉ có điều từng nhìn thấy bi kịch của một đứa trẻ khác, bị hàng xóm lên tận trên trường tố cáo, đứng nguyên một học kỳ ở góc lớp. Cái thời đó, gia giáo của mọi gia đình đều rất nghiêm ngặt, làm gì mà có chuyện như bây giờ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy Tống Tâm sang một bên, rút điện thoại ra, đối mặt với lũ trẻ, “Tôi đã gọi điện báo công an rồi, mấy đứa có thể dùng gạch đá ném chúng tôi. Nhưng đến một lúc nữa chú cảnh sát đến, thì kể cả ba mẹ mấy đứa có chiều chuộng thế nào thì bị nhốt vào phòng tối chắc chắn là không chạy được rồi.”
Đám trẻ con ngỗ nghịch ấy có thể không sợ người lớn, càng không sợ ba mẹ mình.
Nhưng mà có một thứ chắc chắn bọn nó sẽ phải sợ, đấy chính là chú cảnh sát, tôi quả thật là đã gọi báo công an. Tôi không thể vì đối phương là trẻ con mà từ bỏ quyền lợi bảo vệ lợi ích của bản thân được.
Trong điện thoại tôi nói rõ vị trí của mình đang đứng, sau đó mới cúp điện thoại.
Đám trẻ con này không dám nói gì nữa, yên lặng nhìn tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, trong ánh mắt tất cả bọn nó đầy vẻ sợ hãi. Dưới bóng đèn vàng mờ tối ở gần đó chiếu đến, khiến chỗ này càng có vẻ âm u hơn.
Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đáng thương kia, vẫn còn đen đủi treo ở trên cây, không biết là đến lúc này rồi rốt cục có còn thở không.
Khi tôi nhìn con mèo đó vẫn còn bị treo ở trên cây, lớp lông đẹp đẽ của nó đã trở nên bê bết, máu nhuốn vào đám lông. Có lẽ, sự khác biệt giữa người và quỷ đấy là không có cách nào thật sự trở nên tuyệt tình không có cảm xúc được.
“Cho mấy đưa thêm một cơ hội nữa, thả nó xuống, tôi sẽ ở trước mặt chú cảnh sát nói giúp cho mấy đứa.” Tôi rặn ra từng chữ không hề tỏ ra có chút sợ hãi nào, không kiêu ngạo không tự ti nói chuyện với mấy đứa trẻ con.
Tôi sẽ không động thủ đánh nhau với chúng nó, chấp nhặt với một lũ trẻ con không có ý nghĩa gì cả.
Phương pháp xử lý có hiệu quả nhất đấy là không được tỏ ra run rẩy, không được sợ hãi.
Lũ trẻ con ngỗ nghịch chỉ thích bắt nạt những đứa yếu hơn bọn nó. Trẻ con thời trước đây, có nghịch ngợm thế nào cũng sẽ không bắt nạt những đứa trẻ lớn hơn mình.
Chỉ là bây giờ có một số người lớn lại quá là nhu nhược, thế nên mới khiến cho những đứa trẻ này càng coi trời bằng vung.
“Na đại ca, thả nó xuống đi, nếu như cảnh sát đến bắt chúng ta vào ngục, chúng ta sẽ…sẽ không được gặp ba mẹ nữa đâu.” Lũ trẻ con đều đã thấy sợ hãi, khuyên bảo đứa cầm đầu đó.
“Đúng thế, đúng thế, vừa rồi đều đã đánh bị thương hai người bọn họ rồi. Bọn họ báo với chú cảnh sát là chúng ta toi rồi…”
Trẻ con mà, không hiểu gì về pháp luật, tưởng là làm gì đó sai trái mà gặp phải chú cảnh sát thì đều sẽ bị trừng phạt.
Đứa con gái được gọi là Na đại ca, tuy là trên người khí thế giống như một thằng con trai, trời lạnh mà vẫn không chịu mặc áo. Như một thằng đàn ông ở trần mà vẫn chạy ra ngoài.
Nó là người không chịu khuất phục nhất ở đây, gương mặt đầy vẻ cố chấp, “Tao không thả ra đấy, chúng mày định làm gì hả?”
Cái cây đấy tôi và Tống Tâm đều đưa mắt nhìn, trẻ con leo lên thì dễ.
Nhưng với thể trọng và độ cao của hai đứa chúng tôi thì dù thân hình có nhanh nhẹn đến thế nào, cái cây cũng đã quá già cỗi. Quanh năm bị kiến trắng đục khoét thân cây khô rỗng, rất dễ bị thể trọng của chúng tôi dẫm nát.
Đến lúc đấy leo lên thì con mèo cũng sẽ như thế mà rơi thẳng xuống.
“Họ Lâm kia, mày không thả xuống thì tao thả. Đến lúc đấy chú cảnh sát đến thì cũng sẽ bắt mày.” Một đứa bé chỉ có vẻ nhỏ hơn con bé cầm đầu kia một tý nhanh chóng leo lên cây, tháo sợi dây thừng ra.
Thằng bé cũng không hề nghĩ gì đến việc con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng sẽ rơi từ trên cành cây xuống như thế thì không chết cũng sẽ tàn phế. May là tôi nhanh tay nhanh mắt, bổ nhào đến đón vào trong tay.
Vết thương trên đầu tôi thì vẫn đang chảy máu, dây cả vào hai mắt, có vẻ như không nhìn rõ những thứ ở trước mắt.
Tôi dùng mu bàn tay lau đi, Tống Tâm liền chạy đến ôm lấy con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng. Tôi không biết con mèo đó đã chết chưa, chỉ cảm thấy khi tôi ôm nó trong tay thì người nó có vẻ lành lạnh rồi.
Bỗng nghe thấy bên tai có tiếng mèo kêu “meo” rất yếu ớt, tôi không hiểu tại sao lại cảm thấy yên lòng.
Nhìn đống máu ở trên tay, tôi kỳ thực là cảm thấy có chút ngở người, không biết là tôi và Tống Tâm, hai đứa chúng tôi đến đây làm cái gì. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ về nhà sớm, ăn cơm tối, ăn cơm tối xong còn phải đi ôn tập nữa.
Bây giờ đến giờ này mà tôi vẫn chưa về, mẹ tôi chắc là phải đến nhà Tống Tâm tim tôi rồi.
Hai đứa trẻ trong đám hỗn láo kia đã chạy về nhà, giờ ở đây bao gồm cả đứa được gọi là Na đại ca thì còn ba đứa. Đột nhiên nhìn thấy Na đại ca đó ngồi thụp xuống nhặt nửa viên gạch ở dưới đất lên.
“Mày không phải là thích báo cảnh sát sao? Vậy thì mày đi chết đi, tao cùng chết với mày…” Nó nhặt viên gạch lên ném thẳng vào đầu tôi.
Tôi không dám nghĩ đến việc mình mà bị ném trúng thi hậu quả sẽ thế nào.
Chỉ là bị đặt nghĩ thầm, Tư Mã Thanh cầm súng cũng bị tôi và Tống Tâm giải quyết được. Lại còn đảm yêu mà quỷ quái của quỷ thành, tôi cũng không thành vấn đề, hôm nay đúng là quá uất ức mà, bị một đám trẻ con hạ gục.
Nhưng mà đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy có viên gạch đập vào đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy có một vóc người cao lớn đứng chắn ở trước mặt tôi. Cái thân hình cao to vạm vỡ ấy chắn hết ánh đèn đường mờ mịt, giống như một đường viền che kín cả người tôi.
Tôi nhìn thấy cái thân hình mặc áo khoác dạ trắng ấy, thấp giọng nói: “Ác Nguyệt, tại sao anh lại đến đây?”
“Em yêu, em bị người ta bắt nạt ở đây, chồng của em là anh sao lại có thể không đến được chứ?” Anh ta không hề quay người lại, chỉ dùng một giọng điệu vô cùng quyến rũ nói chuyện với tôi.
Tôi đứng ở đẳng sau lưng anh ta, đột nhiên có một
cảm giác bối rối.
Ác Nguyệt rốt cuộc là lại định giở trò gì đây?
Với tình huống như vừa rồi, anh ta hoàn toàn không cần phải cứu tôi, bởi vì cứu tôi không có bất cứ lợi ích gì cho anh ta cả.
Nghĩ đến điều này thì nhìn thấy thân hình cao lớn ở trước mặt tôi rùng mình vài cái.
Đột nhiên lại như một thân hình yếu ớt vậy, nghiêng người ngã vào trong lòng tôi. Gương mặt anh ta trắng nhợt, trên trán bị rách toạc một vật đầy máu, máu ròng ròng chảy xuống, đây không thể nào là giả vờ được.
Cái thân hình lạnh giả lại càng nặng hơn, tôi cau mày lại, “Anh bị sao vậy? Anh chẳng phải là khoe khoang ghê lắm cơ mà? Đến binh đặc chủng giải ngũ Phương Nhất Trần còn bị anh làm thịt, sao lại bị một đứa trẻ con…”
“Em yêu, anh muốn em thấy xót xa cho anh, không biết là… anh đã làm được chưa vậy?” Đôi mắt của anh ta vẫn luôn ở trại thái nhắm hở, đúng là quyền rũ mê hoặc không ai bị được.
Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt ấm áp, quyến rũ như thể nhìn tôi.
Tôi lập tức lắc đầu, “Không thấy gì hết, anh là cố ý để bị vỡ đầu. Tôi tại sao lại phải thấy xót xa cho anh chứ…”
Nhưng mà nhìn cái vết thương ở trên trán của anh, lại không kim được mà nghĩ, kỳ thực cái vết thương này lẽ ra là sẽ mọc ở trên đầu tôi. Cái đứa trẻ ngỗ nghịch này quả thật là sức lực không hề nhỏ, đừng nhìn nó gầy gò như thế, tung hòn gạch lên có thể đập vỡ sọ tôi ra.
Đến lúc này, ba đứa trẻ cuối cùng cũng đã thấy sợ hãi.
Đặc biệt là Na đại ca, ánh mắt đầy ngang ngược và ngoan cổ, nhìn chằm chằm chúng tôi một lúc rồi sải chân chạy đi. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng kêu của con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng trong lòng Tống Tâm, tôi ngước mắt nhìn qua bên đó.
Ánh trăng chiều lên người con mèo đen lông lá đầy thương tích, miệng nó gừ gừ kêu lên, lại không phải là tiếng mèo kêu. Ánh trăng như đem hết ánh hào quang đều tập trung chiếu lên người con mèo vậy.