• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói (1 Viewer)

  • Chương 120

Edit: Phạm Mai

"Anh không trách em." Giọng nói anh ta ấm áp, nói: "Trước khi anh rời đi, em có thể ở cùng anh nhiều một chút không?"

"Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một chỗ mà." Vì chăm sóc bệnh nhân đặc biệt này, y tá trưởng cũng không để cho tôi nghỉ phép, nếu không phải buổi chiều Nhiễm Nhiễm không cần giúp đỡ, tôi liền biến thành 24 giờ đợi lệnh rồi.

"Nhưng mà mỗi ngày đều ở bệnh viện nên rất khô khan, anh muốn bắn pháo hoa cùng với em." Nhiễm Nhiễm trợn lớn ánh mắt ngập nước kia, mong mỏi nhìn tôi, ánh mắt kia giống như đang nói: Đồng ý đi, cầu xin em đừng từ chối.

Tôi do dự hẳn: "Hôm nay tôi có việc, tối mai có thể đi bắn pháo hoa."

Ánh mắt Nhiễm Nhiễm sáng lên: "Thật sao?"

"Thật." Tôi đẩy chén cơm chưa đụng tới một miếng đến trước mặt anh ta: "Điều kiện tiên quyết là ăn hết nó, một hạt gạo cũng không được phép chừa lại."

Kết thúc bữa trưa, chén cơm hết sạch, thật sự ngay cả một hạt gạo cũng không còn dư lại, tôi cất hộp thức ăn xong, mang thuốc dinh dưỡng tới, thường ngày Nhiễm Nhiễm thấy thuốc liền chạy vậy mà hôm nay rất phối hợp, xem ra, pháo hoa có sức hút rất lớn với anh ta.

"Bách Khả, ngủ trưa cùng anh được không?" Sau khi uống thuốc xong, Nhiễm Nhiễm lôi kéo tay của tôi mềm giọng năn nỉ.

"Được." Tôi vỗ nhẹ cái gối, ý bảo anh ta nằm xuống.

Anh ta rất phối hợp nằm xuống, nhưng mà, anh ta cố ý nhường lại nửa bên giường, một đôi mắt ngập nước tràn đầy mong đợi.

"Việc này. . . . . .Sợ rằng không được." Tôi ngượng ngùng cười. Mặc dù cặp mắt không nhàn rỗi kia trong suốt, nhưng dù sao anh ta cũng không phải đứa bé, yêu cầu như thế, tôi thật sự không có biện pháp thỏa mãn nó.

"Được rồi." Anh cô đơn nhìn trộm tôi một cái, yên lặng xoay người sang chỗ khác.

Bóng lưng đáng thương kia làm lòng người đều rung động, tôi cổ vũ lấy dũng khí mấy lần, vẫn sửng sốt không có di chuyển bước chân.

"Anh hiểu rõ tại sao em không chịu thân cận với anh." Giọng nói linh hoạt kỳ ảo nhẹ nhàng quanh quẩn bên trong căn phòng, Nhiễm Nhiễm co thân thể lại, giống như đứa bé bị vứt bỏ: "Anh thấy em đang phòng bị anh, em sợ anh đột nhiên phát bệnh. . . . . ."

"Tôi không có." Tôi không cho rằng anh ta sẽ dùng phép khích tướng, nhưng mà, lời nói của anh ta quả thật có ảnh hưởng tới tôi, cho nên, tôi thật sự chuyển tới bên cạnh anh ta.

Nệm nhỏ nhấp nhô để cho Nhiễm Nhiễm biết sau lưng xảy ra chuyện gì, anh ta đột ngột xoay người, giống như vui mừng, giống như khó có thể tin mà dò xét tôi.

Tôi không thể làm gì ngoài nở nụ cười: "Có thể ngủ chưa?"

"Ừ!" Mặc dù là một âm tiết đơn nhưng lại bao hàm vui sướng thảo mãn, anh ta cẩn thận đến gần tôi, thấy tôi không động, lại cẩn thận giơ cánh tay lên.

"Anh muốn làm gì hả?" Tôi vừa mới nói ra khỏi miệng, cánh tay của anh ta dừng lại giữa không trung.

"Sợ em sẽ bỏ đi, muốn ôm em." Anh ta luống cuống nhìn tôi, chờ đợi tôi chấp nhận.

Tôi bật cười kéo cánh tay đang dừng giữa không trung của anh ta xuống bên người, khoác lên tay của anh ta: "Tôi sẽ không đi, ngủ đi."

"Ừ." Anh ta cảm kích khóe môi khẽ nâng lên, ánh mắt chọc người làm cho người ta sinh ra thương tiếc cuối cùng cũng nhắm lại.

Anh ta cũng không có ngủ ngay lập tức, mà là nhắm mắt lại lẩm bẩm, giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, giống như đến từ trên đỉnh núi tuyết ngoài kia, phải nghiêng tai lắng nghe thì mới có thể phân biệt ra những từ bình thản kia --

Khi em ở đường trên đỉnh núi bên kia

Anh cô độc trên con đường không có bờ bến

Vẻ mặt em luôn luôn thật ấm áp

Giống như một chùm ánh nắng mặt trời vô tận

Làm tăng lên mềm mại giữa cõi trần trong lòng anh

Vốn nước mắt tràn ra muốn khóc nhưng lúc ấy lại nhịn xuống

Không nhịn được phải chạy về phía khác

Ước nguyện

Giống như một ngọn núi

Em ngồi ngay ngắn trước tầm mắt của anh

Khi anh vẫn còn đang do dự

Em đã mở rộng con đường phía trước

Chỉ dẫn anh vượt qua những ưu thương

Vào lúc bước chân anh lảo đảo em đã nói

Núi - thật ra không cần phải nhìn lên

Anh càng muốn cho em một độ cao mới

Đi tự do mà nghiêm trang

Quay người lại cúi nhìn. . . . . .

Giọng nói nhẹ nhàng nỉ non, Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng ôm lấy tôi, lại không làm cho tôi có cảm giác ngột ngạt, nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Dần dần, tôi buông lỏng tinh thần xuống, bước vào giấc mộng an tĩnh ngọt ngào.

Khi tỉnh lại, Nhiễm Nhiễm đang ngẩn người, anh ta cũng không có chú ý thấy tôi đã tỉnh, mà tôi lại gặp được một mặt khác của Nhiễm Nhiễm. Ánh mắt của anh ta yên lặng không hiểu, khóe môi lại luôn luôn khẽ cong lên, giữa hai lông mày có nếp nhăn do nhíu lại, giống như đang vắt óc suy nghĩ chuyện gì đó khó giải quyết.

"Nhiễm Nhiễm." Tiếng nói của tôi còn mang theo chút buồn ngủ, giọng nói hơi có chút dây dưa.

Nhiễm Nhiễm nhìn tôi, cười nói: "Em thật sự có thể ngủ đó."

Tôi mờ mịt dụi dụi mắt, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cong cong trong suốt ngập nước như lúc ban đầu. Không có một chút nào bóng dáng vừa rồi. Chẳng lẽ, tôi ngủ tới mức váng đầu rồi hả ? Hay là, bị hoa mắt? . . . . . . Ngủ thoải mái như vậy, chắc là bị hoa mắt rồi.

Tôi vẫn còn chưa thỏa mãn ngáp một cái, liếc đồng hồ trên tay một cái, ngay sau đó, phút chốc giật mình. Trời ạ! Vậy mà đã bảy giờ rồi, tôi đã ngủ mấy tiếng rồi hả? Ba hay là bốn? Không đúng, không đúng, ngủ bao lâu cũng không quan trọng, quan trọng là tôi đã hẹn với Âm Nhị Nhi đi tới chỗ của Xảo Dĩnh

Tôi vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, lúc này mới phát hiện ra, mũ y tá đã rớt xuống, tóc xõa ra, vốn dĩ chân mang giầy không biết lúc nào đã bị đạp ra. Ah ~ không đúng, không phải đạp ra, giầy để trên đất vô cùng chỉnh tề, chẳng lẽ là Nhiễm Nhiễm cởi ra giúp tôi sao? Tính toán một chút, những thứ này đều không quan trọng!

"Em có việc gấp sao?" Nhiễm Nhiễm không rõ cho nên lên tiếng hỏi.

"Không phải là việc gấp, mà là có hẹn với người trong nhà." Tôi nhận lấy cột tóc anh ta đưa qua, vừa sửa sang lại tóc vừa dặn dò: "Tôi đi trước, anh phải ngoan ngoãn ăn bữa ăn tối, không được chừa, không được trêu chọc người khác, nghe không hả?"

"Nghe rồi." Anh ta cười híp mắt vẫy tay, nói: "Đi đường cẩn thận đó."

Trở lại phòng trực, tôi dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo xong, dọn dẹp lại túi xách, sau đó viết xuống phiếu tan giờ làm.

Sau đó dùng tốc độ một trăm giây chạy về chỗ tôi hẹn với Âm Nhị Nhi.

Đường phố buổi chiều đông nghịt, nhưng mà, xe của Âm Nhị Nhi cùng với Âm Nhị Nhi giống như nhau rất gây chú ý. Cho nên, tìm rất dễ, bin¬go! Tìm được rồi!

"Anh hai, không. . . . . . Ngại quá. . . . . . Em tới trễ." Tôi vừa xin lỗi Âm Nhị Nhi, vừa chống tay lên trước đầu xe thở hổn hển.

"Mới hơn 10' mà thôi, không sao." Âm Nhị Nhi đi qua bên kia, thân sĩ mở cửa ra.

Lúc tôi vừa muốn lên xe, anh ta chợt đưa tay ra ngăn cản tôi lại.

"Làm sao vậy?" Tôi mờ mịt hỏi.

Anh ta lại gần mái tóc tôi ngửi ngửi, mi tâm hơi nhíu lại: "Vừa rồi em ở cùng một chỗ với ai vậy?"

"Một bệnh nhân."

"Tên gọi là gì?"

"Nhiễm Nhiễm." Tôi thành thật trả lời.

Âm Nhị Nhi không nói gì, vỗ trán: "Anh nói vì sao mùi lại quen như vậy, thì ra là anh ta."

"Anh biết anh ta sao?"

"Đâu chỉ biết không." Âm Nhị Nhi cong khóe môi mỉm cười, nhưng đáy mắt cũng không có nụ cười: "Anh ta không nói cho em biết anh ta alf ai sao?"

Tôi mờ mịt lắc đầu: "Anh ta là nhân vật lớn sao?"

"Chưa nói tới là nhân vật lớn, chẳng qua có quan hệ rất sâu xa với Nhiễm Du." Âm Nhị Nhi đóng sầm cửa xe lại, nắm cả bờ vai tôi đi về hướng cửa bệnh viện.

Trên đường, Âm Nhị Nhi nói toàn bộ những chuyện sâu xa giữa Nhiễm Du với Nhiễm Nhiễm cho tôi biết. Nhiễm Nhiễm không phải là tên tự viết Nhiễm Nhiễm, mà thật sự là Nhiễm Nhiễm! Anh ta là con trai nhà họ Nhiễm, là em trai của Nhiễm Du với Nhiễm Nghiên. Qủa thật Nhiễm Nhiễm có bệnh tâm thần gián đoạn, nhưng anh ta cũng không có một mình. Bởi vì, anh ta thường dựa vào IQ cao của mình, kỹ thuật biểu diễn tinh xảo, dung mạo lại vô tội đùa bỡn nhưng người khác trong bàn tay anh ta.

Tôi như rơi vào sương mù nghe những lời Âm Nhị Nhi kể, mỗi một chữ đều lọt vào tai, nhưng đầu óc lại mờ mịt một mảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom