• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói (1 Viewer)

  • Chương 70

Thất tình đối với tôi mà nói cũng không xa lạ, mặc dù, tôi chỉ mới yêu hai lần, nhưng cả hai lần đều bị chấm dứt trong thất bại

Tôi vẫn còn nhớ, tôi và Du Bân yêu nhau là lúc tôi mới hai mươi tuổi, đó là mối tình đầu của tôi, trẻ trung mà nhẵn nhụi, đó là tình cảm thuần khiết của cô gái. Hình tượng của Du Bân có thể dùng hai từ “tiểu thuyết” để hình dung, luôn tỉ mỉ chăm sóc tôi, thận trọng bảo vệ, tựa như coi chừng một pho tượng ngọc dễ vỡ.

Nhưng kết cục vẫn rất châm chọc, anh ta ra nước ngoài học và gửi chút tiền vào tài khoản ngân hàng cho Bách Khả, vì thế, tôi đem lòng của mình phong bế một thời gian, hung hăng oán, hung hăng đau, hung hăng khóc, còn hung hăng ngủ!

Ninh Vũ còn cho rằng tôi không thể nào gượng dậy nổi, nhưng tôi buồn bực cả tháng sau, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra: "Tôi ổn rồi, tôi không còn thấy đau nữa"

Sau đó, lôi anh ta xông vào phòng ăn trường học, ăn ba đĩa thịt kho, đem cảm xúc của mình kìm nén đến gần chết

Ninh Vũ nói: "Cô đúng là một nha đầu kiên cường!"

Tôi nói: "Đúng vậy, bởi vì tôi không có nước thần kỳ, không phải là công chúa hay Cô bé lọ lem. Nên tôi cần phải kiên cường!"

Từ rất sớm, tôi có một thái độ rất đúng đối với chuyện thất tình, mặc dù yêu kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khóc, nhưng mất chính là mất, mất rồi cũng không cần lưu luyến không quên, nhưng rất nhiều việc nói tới thì dễ dàng, khi làm lại rất khó khăn

Mặc dù nói tình yêu không nên dùng từ tương đối để so sánh, nhưng Âm Hạng Thiên khiến cho tôi tổn thương hơn Du Bân rất nhiều. Không thể phủ nhận, lần này thất tình để cho tôi tổn thương nguyên khí nặng nề.

Sau khi tôi trấn an bà nội và mọi người xong, tôi ở lại nhà lớn để dưỡng thương, trừ những việc cần thiết như ăn, rửa mặt, thời gian còn sót lại tôi đều nằm trên giường. Lần này, tôi không khóc, không oán, chỉ cố gắng ngủ thêm vài giờ nữa!

Những ngày chung sống cùng với Âm Hạng Thiên, tôi thường mất ngủ, không có bất kỳ nguyên do gì, chỉ là không ngủ được, hôm nay, không cần bất cứ viên thuốc nào, tôi lại có thể ngủ quên trời đất, tựa như muốn đem những thời gian mất ngủ bù lại tất cả.

Điều vô ý của tôi lại khiến mọi người lo lắng, họ sợ điều bất đắc dĩ đến, họ sợ tôi ngủ đến không tỉnh. Vì để cho tôi khôi phục bình thường, quả thật người trong nhà có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp tồi tệ.

Hôm kia, bà nội ôm một con mèo đáng yêu đến phòng tôi, cười híp mắt nói: "Bách Khả, con xem nó có đáng yêu không! Mau rời giường, dẫn con mèo nhỏ ra vườn chơi đi."

Tôi vừa nói vừa ngáp: "Bà nội, con rất buồn ngủ, rất muốn ngủ."

Ngày hôm trước, Âm Nhị Nhi mang đến một vé đi xem hợp xướng, dịu dàng dụ dỗ "Bách Khả, chúng ta đi xem hát xướng thôi, là hàng ghế V.I.P nhé."

Tôi vừa nói vừa ngáp: "Anh hai, tôi buồn ngủ quá, rất muốn ngủ."

Ngày hôm qua, lão đại kéo tôi ra khỏi gian phòng , nhét vào trong tay tôi một chìa khóa xe hơi thể thao cực đẹp, không cho cự tuyệt mà nói: "Bách Khả, anh dạy em lái xe, học xong, xe này sẽ là của em."

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó, ở trung tâm lái xe, lão đại cứ tận tình dạy, tôi tận tình ngủ.

Hôm nay, cửa khóa lại vang lên, Xảo Dĩnh lo lắng nói: "Chúng tôi pó tay rồi, hai tháng qua, cô không khóc cũng không náo, cứ định ngủ cả đời hay sao."

Tôi đánh mạnh tinh thần, vung mí mắt lên, liếc nhìn Ninh Vũ và Xảo Dĩnh một cái, sau đó, nhắm mắt lại, đắp chăn tiếp tục ngủ.

Trong ánh trăng mờ, tôi nghe Xảo Dĩnh khẽ thở dài: “Anh xem cô ấy kìa, giống như chờ đợi hoàng tử đến hôn mới chịu tỉnh."

Ninh Vũ cười khẽ: "Cô thật là cất nhắc cô ấy, có cái cô công chúa nào bụng to như thế không?"

"Anh còn cười, chúng ta đang vội muốn chết đây, bác sĩ tâm lý cũng bị cô ấy đuổi! Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Giao cho tôi đi." Ninh Vũ nói "Tôi sẽ đánh thức cô ấy."

"Anh làm được sao?"

"Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ thì không nên dùng, cô kêu tôi đến, không phải là để khống chế con dở hơi này sao?"

"Được rồi, anh đừng quá mạnh mẽ và cứng rắn, cô ấy sẽ đau đó."

"Trước tiên tôi sẽ cắt móng tay của cô ấy." Cái khóa cửa khẽ vang lên, có người cầm tay của tôi lên, người nói là phải làm, nhất định là Ninh Vũ.

Tôi không rãnh để ý, chỉ cần bọn họ dừng đối thoại lại, không cần làm ồn đến tôi, thì có cắt móng chân tôi cũng được, tôi sẽ không mở mắt ra càu nhào

Trong ánh trăng mờ, có tiếng khóa cửa vang lên, đoán chừng là Xảo Dĩnh đi ra, trong ánh trăng mờ, có người dùng nước tưới vào mặt tôi.

"Khốn kiếp!" Tôi phất tay ra lau mặt, tiếc nuối chính là bị người đó bắt lấy cổ tay.

Ninh Vũ đem sự ướt át đáp lại tôi: "Đừng ngủ, nếu không, tôi xe quăng cậu vào bồn tắm."

Tôi oán giận mở mắt, gương mặt trắng noãn của anh ta như một con quỷ hút máu. Tôi chưa từng tưởng tượng đến chuyện nó cắn tôi một cái thật đau.

Cắt móng tay của tôi đúng không? Tôi còn có răng.

Anh ta đè tôi vào trong ngực, dùng sức bấm eo của tôi, khàn giọng nói: "Khóc lên!"

"Ưmh ~ ưmh ~" Tôi rất đau, hàm răng chết cũng không buông lỏng.

"Mau khóc cho tôi!" Anh ta căm tức nói, dùng sức có hơi mạnh.

Tôi bất đắc dĩ buông lỏng hàm răng, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn anh ta: "Học trưởng, rất đau đấy!"

Anh đè tôi vào trong lòng, trầm giọng nói: "Đau thì khóc, chớ chịu đựng."

Lồng ngực Ninh Vũ rất ấm, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn vào mùi thuốc, tôi bỗng nhiên nhớ đến người cha đã qua đời của mình, đã từng, cha tôi cũng từng ôm tôi như thế, cũng lệnh cho tôi khóc lớn lên. Bởi vì chuyện gì, tôi đã không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ được cái loại cảm giác có người để mặc cho tôi phát tiết

Vẫn chỉ chịu đựng để nước mắt nằm trong đáy lòng, trước mắt một mảnh mơ hồ, căn phòng an tĩnh vang lên thanh âm nức nở nghẹn ngào của tôi.

Nước mắt tùy ý chảy ra, tôi nghẹn ngào nói: "Học trưởng, đau. . . . . ."

Anh đã sớm không dày xéo da thịt của tôi nữa, nhưng vẫn rất đau như cũ, không phải là đau ở bên hông mà đau ở đáy lòng

Loại đau đớn này không cách nào nói rõ, căn bản không cách nào dùng chữ để viết hoặc dùng ngôn ngữ để thuyết minh.

"Tôi sai lầm rồi, tôi sẽ thay đổi, về sau sẽ không bao giờ để cho cậu đau nữa" Anh thì thầm bên tai tôi

Tôi khóc một lúc lâu, cuối cùng, khóc mệt, liền ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào, bị Ninh Vũ tưới nước nên chiếc áo ngủ của tôi nhàu nhĩ. Ánh sáng bảy sắc vẩy vào chiếc giường đơn, rất xinh đẹp, rất mộng mơ.

Tôi nướng lại trên giường một chút, rồi đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt, không biết có phải ông trời chăm sóc đặc biệt không, mà tôi ngủ nhiều ngày, ăn nhiều cơm thế mà cũng không béo lên, chỉ là ngủ quá nhiều nên mắt tôi hơi sưng vù.

Sau khi rửa mặt, tôi đắp lên đôi mắt sưng vù của tôi ít phấn trang điểm, hiệu quả không tệ.

Dường như cô gái trong kính có một cuộc sống vô cùng bình yên, tôi buột tóc dài kiểu đuôi ngựa năng động.

Môi đẫy đà lại mềm mại, lỗ mũi khéo léo mà đứng thẳng, lông mi không mỏng không rậm, nháy mắt, tôi như bị hút hồn!

Ra khỏi phòng, chỉ nghe lầu dưới có người đang nói chuyện với nhau, Tiểu Tần đến đưa buổi sáng cho tôi nhưng lại giống như gặp quỷ, sững sờ một lúc lâu.

"Chào buổi sáng nè." Tôi cười híp mắt cầm một khoanh cà rốt lên, vừa nhai vừa đi xuống lầu dưới.

Trong phòng khách, bà nội, Xảo Dĩnh, lão đại, Âm Nhị Nhi, Ninh Vũ đang nói chuyện với nhau, nghe tiếng bước chân nho nhỏ

Ninh Vũ ngồi nhìn lên lầu, thấy tôi, ngoắc miệng nói "Tới đây."

Tôi dạo bước đi đến gần salon, cười hỏi "Cậu chưa đi hay vừa đến vậy?"

"Vừa tới." Ninh Vũ nhẹ nhàng cười đáp, trong phòng khách, chỉ có giọng nói của anh ta

Những người khác đều giống Tiểu Tần, nghẹn họng đưa ánh mắt trân trối nhìn tôi, ngay cả núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng liên quan đến họ. Dĩ nhiên, bọn họ không kêu to, chỉ là đáy mắt chứa đựng ngạc nhiên.

Tôi thả lỏng người, cười hỏi: "Có phải chạy bộ đến đây hay không?" Ngủ nướng quá lâu, tay chân tôi như bị gỉ sét, không cử động linh hoạt được, tôi không ngờ mình già yếu như thế!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom