• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp (4 Viewers)

  • Chương 84

"Ô ô ~ anh làm tôi sợ muốn chết, tôi đứng lên xem anh không có ở đây, tôi còn tưởng rằng anh chạy mất, không chịu trách nhiệm! Ô ô ~"

Kiều Lộ khóc đến ngập nước, nắm tay Mộ Tử Tiêu coi như khăn lau không ngừng lau lên mặt mình.

Mộ Tử Tiêu trong lòng bối rối không biết phải làm gì.

Nếu như đúng là anh làm thật, anh sẽ nhận trách nhiệm, nhưng không thể cưới cô bởi vì anh biết hôn nhân không có tình yêu sẽ không lâu dài, chắc chắn sẽ bất hạnh. Hơn nữa nhìn kỹ chung quanh anh biết mình không có khả năng sẽ yêu Kiều Lộ.

Nhưng nếu như không làm, anh cũng sẽ không để cô ỷ lại vào việc này coi tiền như rác, sẽ không chỉ nghe cô nói, liền tin tưởng mình bị mất không lần đầu tiên rồi. Hơn nữa, anh cũng có lòng tin về khả năng khống chế và phẩm cách của mình.

Ra sức rút tay về, Mộ Tử Tiêu chau mày rút mấy tờ khăn giấy, dúi mấy tờ vào tay Kiều Lộ còn lại đem lau tay mình bị cô làm bẩn.

"Kiều Lộ đừng khóc, tôi tại chỉ muốn hỏi cô... hai chúng ta đã làm loại chuyện đó chưa? Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ đó?"

Gần buổi trưa, không khí trong xe cũng bắt đầu nóng ran, có lẽ có liên quan với tâm tình của hai người cùng ngồi ở băng ghế sau xe. Mộ Tử Tiêu chỉ cảm thấy đau đầu, hít sâu một hơi, mở cửa xe cúi người chui ra ngoài, sau đó đi lên ngồi vào vị trí tài xế nhìn và chờ đợi câu trả lời của cô.

Kiều Lộ run rẩy, chớp mắt: "Cái gì, chuyện gì?"

Mộ Tử Tiêu thiếu chút nữa muốn mắng người, cô gái này là người ngoài hành tinh tới sao? Cắm chìa khóa xe, mở máy điều hòa không khí, mặc cho gió lạnh khắp trong xe, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt thành thật nhìn cô: "Kiều Lộ, cô có phải xử nữ hay không?"

Được rồi, anh thừa nhận mình đã bị cô ép đến không biết phải làm sao. Nếu không, với bản tính của mình tuyệt đối anh sẽ không hỏi một câu như vậy đối với một cô gái.

Kiều Lộ nhìn dáng vẻ Mộ Tử Tiêu giờ phút này cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong phim thần tượng , màu tóc rám nắng phản chiếu ánh nắng y hệt vầng sáng, da tay mịn màng hơn cả tay cô thậm chí ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy. Cô cẩn thận liếc trộm khuôn miệng anh hồng hào như thiếu nữ tô son, hơi thở thanh mát mơ hồ mang cảm giác chanh mật ong.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua cô nhào tới hôn miệng anh rất ngọt ngào, cô chợt có chút hưng phấn. Si ngốc nhìn gò má anh tuấn quên cả khóc lóc

"Ách, anh thật là đẹp!, đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều."

Kiều Lộ ngu ngốc đần độn nói một câu, Mộ Tử Tiêu nhíu mi, có chút không chịu nổi.

"Cô có thật sự là em gái ruột của Kiều Âu không? "

Nhìn cô gái trước mắt vừa ngây ngốc vừa không có bề ngoài, thậm chí còn mê trai, Mộ Tử Tiêu có chút không chấp nhận nổi Trong quan niệm của Mộ Tử Tiêu, một cô gái có thể không có bề ngoài xinh đẹp nhưng nhất định phải hiểu được ưu nhã. Dù tuổi Kiều Lộ bây giờ vẫn chưa học đầy đủ và thông suốt ưu nhã nhưng là ít nhất phải hiểu được tự ái và tự lập của một phụ nữ, như vậy bất luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ được người khác tôn trọng .

Suy nghĩ một chút Kiều Âu là người có gương mặt tuấn mỹ bất phàm, Mộ Tử Tiêu tự nhận đó là người duy nhất trong số những người mình đã từng gặp có thể cạnh tranh vẻ đẹp trai cùng bản thân.

Nhưng tại sao em gái Kiều Âu lại kém nhiều như vậy? Tướng mạo thường thường còn chưa tính, tâm tính cũng không đủ nhẵn nhụi kín đáo nếu không muốn nói là một con heo. Đã gặp qua Kiều Nhất Phàm và Cung Bách Hợp, nhưng Kiều Âu lại có vẻ đẹp xuất trần, thật sự không giống là con trai của Cung Bách Hợp. Chẳng lẽ là do đột biến gen?

Mộ Tử Tiêu lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ lung tung của mình. Nhìn Kiều Lộ, thở dài: "Cô cứ nói đi, tối ngày hôm qua chúng ta có ăn nằm với nhau hay không?"

Kiều Lộ bối rối. Cô suy nghĩ một chút, con ngươi đảo điên khiến Mộ Tử Tiêu lo sợ.

"Cái đó, tối ngày hôm qua anh đè ép tôi, hôn tôi, ngày hôm qua quần áo của tôi . . . . ."

"Ngừng!"

Đối mặt lời nói ấp úng cảu cô, huyệt Thái Dương của Mộ Tử Tiêu giật liên tục. Anh không kìm nén được tức giận, vứt bỏ vẻ dịu dàng ôn nhu, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn thẳng vào Kiều Lộ khiến cô rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy e sợ.

Anh giơ một ngón tay chỉ thẳng tắp vào mặt Kiều Lộ, lạnh bạc nói: "Không cần vòng vo, cô chỉ cần trả lời có hay không có!"

Kiều Lộ nuốt một ngụm nước bọt, cô bỗng nhiên có cảm giác Mộ Tử Tiêu này cực giỏi không thua kém sát thủ Tư Đằng mà cô vẫn thích.

Cau mày, cô uất ức hét lên: "Đương nhiên là có! Người tôi bây giờ vẫn đau, đấy là lần đầu tiên của tôi!"

Nghe xong lời của cô..., Mộ Tử Tiêu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để điều chỉnh cảm xúc, sau hai giây lấy lại tỉnh táo, xoay người lại không nhìn cô nữa mà lái xe rời khỏi bãi đậu xe.

Ngồi phía sau Kiều Lộ mơ hồ vui vẻ, cô thầm nghĩ thật không tồi khi vừa đánh mất Tư Đằng lại gặp được một người tốt hơn.

Ánh mắt tham lam quyến luyến ngắm nhìn Mộ Tử Tiêu từ phía sau, cô yêu chết màu tóc rám nắng, còn có đôi bông tai mã não màu đen trên tai trái. Nhìn dáng vẻ anh lái xe, khi giơ tay nhấc chân đều ưu nhã khí phách. Người đàn ông này, thật sự là càng xem càng thuận mắt!

Lúc cô đang thầm nghĩ xem nên chọn nơi nào làm địa điểm gặp mặt tiếp theo thì xe bất chợ dừng lại.

"Xuống xe!"

Mộ Tử Tiêu nhanh nhẩu cởi dây an toàn của bản thân, nhưng Kiều Lộ đang ngồi phía sau xe ngạc nhiên khi nhận ra đây là bệnh viện phụ khoa tư nhân.

Cô không hiểu nhìn Mộ Tử Tiêu: "Anh dẫn tôi tới bệnh viện làm gì?"

Mộ Tử Tiêu dừng lại động tác mở cửa xe, chau mày nhìn cô: "Không phải là cô đã nói tối hôm qua là lần đầu tiên? tôi dẫn cô tìm bác sĩ kiểm tra một chút, nghe nói lần đầu tiên của các cô gái sẽ rất đau, để bác sĩ xem giúp cô vết thương, rồi xoa chút thuốc tiêu viêm. Sau đó làm biện pháp ngừa thai!"

Chữa thương ? Sau đó ngừa thai?

Kiều Lộ vừa nghe đến hai chữ mấu chốt này, lập tức toàn thân run run, vội vàng khoát tay, lắc đầu nói: "Không không không! Không cần, Bây giờ đã đỡ đau rồi, gần đây là kỳ an toàn của tôi, ngày mai sẽ tới chu kỳ rồi, nên việc ngừa thai cũng không cần rồi !"

Mộ Tử Tiêu thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô , chợt cười. "È hèm? Ý của cô là, để mặc kệ cô?"

Anh nhẹo đầu, buồn cười nhìn cô: " Tôi là người đàn ông dám chịu trách nhiệm, nếu đã làm thì nhất định phải có trách nhiệm. Xuống xe đi, tôi dẫn cô đi gặp bác sĩ, cô có thể yên tâm, tôi sẽ tìm bác sĩ nữ giúp cô kiểm tra vết thương."

Nói xong, anh mở cửa xe nhảy xuống, trực tiếp mở cửa xe phía Kiều Lộ sau đó lôi kéo cánh tay của cô muốn kéo cô ra ngoài, mà Kiều Lộ lại gắt gao giữ chặt ghế, nói gì cũng không chịu xuống.

"Xuống xe!"

"Đừng!"

"Phải xuống!"

"Không cần!"

"Không thể không đi!"

Hai người cứ giằng co như vậy, Kiều Lộ lo lắng, trán đầy mồ hôi hột, bật thốt lên một câu: "Tối hôm qua không có việc gì! Tối hôm qua chúng ta chỉ hôn một cái! Căn bản không xảy ra loại chuyện đó!"

Trong nháy mắt Mộ Tử Tiêu buông lỏng tay của cô ra, sau đó lạnh lùng nhìn cô chằm chằm khiến toàn thân cô rợn cả tóc gáy. Vội vàng giải thích: "Tôi phát hiện hình như tôi thích anh. Anh tốt vô cùng. Nếu anh đồng ý chúng ta có thể thử lui tới xem sao?"

Mộ Tử Tiêu gật đầu một cái: "Ý của cô là cô nói láo bởi vì cô thích tôi rồi hả?"

Kiều Lộ vui mừng:"Anh tha thứ cho tôi sao? Đồng ý cùng tôi thử qua lại xem sao?"

Mộ Tử Tiêu cười hì hì một tiếng, lúc cô đang mơ tưởng hảo huyền liền lôi cô ra khỏi xe, đóng cửa xe, rồi lấy ra 100 đồng nhét vào tay cô, vừa cười vừa nói với cô: "Bây gìơ đang là ban ngày, đừng mơ giữa ban ngày nữa, gọi taxi về nhà sớm đi!".

Nói xong cũng không nhìn cô nữa, chui vào xe tăng tốc bỏ đi.

Mẹ, cõi đời này tại sao lại có loại con gái cực phẩm như thế!, hù chết anh rồi. Nếu như tối hôm qua anh phát sinh quan hệ với Kiều Lộ, đây tuyệt đối là chuyện kinh khủng nhất trên đời!

Nháy mắt mấy cái như trút được gánh nặng, Mộ Tử Tiêu thở dài một hơi, ánh mắt chợt nhìn vào chỗ chiếc lắc tay, trái tim lại bắt đầu nhớ nhung Lam Thiên Tình.

Cõi đời này, có người phụ nữ rõ ràng thân thể rất sạch sẽ, thế nhưng anh lại tuyệt không muốn chạm, bởi vì ở trong lòng của anh, linh hồn của các cô không đủ thuần túy.

Mà có người phụ nữ như Lam Thiên Tình, mặc dù biết thân thể cô đã thuộc về người khác, vẫn để cho anh nhớ thương, bởi vì trong mắt anh Lam Thiên Tình chân thật.

Có lúc, Mộ Tử Tiêu cũng tự hỏi mình, rốt cuộc cô là người như thế nào mà kể cả khi đang làm chuyện xấu, cũng để cho anh nhìn thấy linh hồn cô lỗi lạc, cô giống như là một mảnh bầu trời trong vắt và tốt đẹp để cho anh quyến luyến mê đắm.

-----------------------------------
Đến giờ ăn cơm buổi trưa, Lam Thiên Tình mới mở mắt ra. Cảm giác thân thể cô giật giật, Kiều Âu liếc mắt nhìn về hướng cô, nhìn vào cặp mắt lười biếng mà mê người của cô, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên cái trán của cô.

"Đã tỉnh rồi hả?"

"Vâng."

Khẽ ngồi dậy duỗi lưng một cái, nhìn quanh một chút, hỏi:"Mấy giờ rồi? Tư Đằng và Tiểu Nhu đâu?"

Bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại, Kiều Âu thâm tình ngắm nhìn cô, dịu dàng nói: " Đã giữa trưa rồi, bọn họ mới vừa đi ra ngoài hẹn hò. Ngược lại em ngủ đến bây giờ, đói bụng rồi chứ? Nhanh đi rửa mặt, sau đó ăn cái gì".

"Vâng".

Bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng từ trên giường chạy đi xuống, liền lao vào trong phòng vệ sinh. Kiều Âu thỏa mãn nghe đủ loại thứ tiếng vang bên trong phòng vệ sinh phát ra. Đời này, chỉ cần đi cùng với cô là tốt rồi, có cô nên cái gì cũng tốt.

Đợi đến khi Lam Thiên Tình tắm rửa sạch sẽ đi ra, lại phát hiện Kiều Âu đang bối rối khó xử nhìn cô.

"Anh làm sao thế? Có phải chân bị thương lại đau hay không?"

Cô vội vàng đi tới kéo tay anh, bộ dáng khẩn trương khiến Kiều Âu không nhịn được cười ra tiếng. Hơi lúng túng nhìn cô, anh ngượng ngập nói:"Chỉ là, anh cũng muốn đi toilet".

Anh ôm cô ngủ, không muốn buông cô ra dù cho anh muốn đi toilet từ rất sớm nhưng thấy cô ngủ say giống con heo trong lòng ngực mình, anh không nhẫn tâm đẩy cô khỏi lòng ngực mình. Vì vậy vẫn chịu đựng, nhịn cho tới bây giờ.

Lam Thiên Tình nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng của anh, cười thầm:"Em đỡ anh đi, chậm một chút".

Nếu Kiều Âu khẽ khàng thận trọng thì ngược lại cô rất khẩn trương, vén chăn trên người anh lên, cúi người giúp anh đi dép, sau đó nhẹ nhàng dìu anh ngồi dậy, nhấc cánh tay, chui vào dưới nách của anh, dìu anh đi.

Kiều Âu vẫn không nói gì, chỉ phối hợp từng bước với hành động của Lam Thiên Tình. Không cách nào biểu đạt cảm động trong lòng, chỉ có đem lấy thân thể mình hoàn toàn giao cho người phụ nữ nhỏ bé này.

Cô cẩn thận từng li từng tí dìu anh bước, thế mà anh lại giống như con thỏ chân thấp chân cao. Dưới ánh đèn ấm áp, bóng dáng thân mật của hai người dựa vào nhau hạnh phúc, cũng tựa như cùng dựa vào nhau cùng nhau san sẻ nghĩa vụ và trách nhiệm.

Một đoạn đường rất ngắn, mà tâm tình kéo dài rát tốt, ánh mắt giao thoa vui vẻ ngọt ngào, ánh mắt đó cũng có thể dìm chết người.

Không cần phải nói, trong lòng bọn họ hiểu, bọn họ đã không đơn giản là tình thân nữa mà là vợ chồng muốn nắm tay cùng chung sống.

Vào toilet, Kiều Âu vừa định nói để tự anh dựa vách tường để cho cô đi ra ngoài trước là được rồi, nhưng tay Lam THiên Tình lại chủ động bắt đầu cởi quần cho anh.

Sắc mặt Kiều Âu đỏ bừng, đây không phải là lần đầu tiên đụng chạm nơi nhạy cảm của nhau, nhưng lại là anh lần đầu tiên anh đứng đi tiểu trước mặt cô.

Kiều Âu nắm tay của cô, lúng túng:"Cái đó..., Tình Tình, anh vịn tường là được rồi, em để anh tự làm".

Lam Thiên Tình lườm anh một cái:"Anh không phải xấu hổ! Còn có chuyện thầm kín gì chúng ta chưa làm? Em là bà xã của anh chứ không phải là người ngoài!"

Ngay cả là bị cô mắng, nhưng KIều Âu nghe thấy thoải mái.

Anh cũng không nói gì nữa mặc cho cô cởi quần của mình, sau đó lôi đệ đệ của anh ra ngoài. Hai mắt anh nhắm lại muốn chết, ngón tay cô mềm mại ấm áp, làm cho lòng anh chộn rộn.

Một phút đã qua, hai phút đã qua, không có động tĩnh. Lam Thiên Tình nóng nảy, không kiên nhẫn được nữa:"Rốt cuộc anh có đi tiểu không?"

"Khụ khụ, có chứ"

Cố gắng thử mấy lần nhưng không được, mặt Kiều Âu ỉu xìu như đưa đám, nơi đó giống như mất khống chế, bị cô nhìn nên anh cố thế nào cũng không được.

Hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, kéo cô ôm thật chặt vào trong ngực mình, không tiếp tục để cô nhìn mình chằm chằm, sau đó tự tay của mình đỡ lấy theo thói quen ngày thường rồi mới đi được.

Tích tích lịch lịch bọt nước một tiếng, lúng túng mà mập mờ đổ vào ở trong bồn cầu, cả hai thở phào nhẹ nhõm, cả hai người đều nghe tim đập bịch bịch.

Thời gian hơi dài, Lam Thiên Tình thở dài, người này, đúng là nín nhịn quá lâu rồi.

Thật vất vả đi tiểu xong rồi, Lam Thiên Tình muốn giúp anh kéo quần, thế nhưng anh lại gắt gao nhấn đầu của cô không để cho cô có cơ hội. Chờ anh kéo quần tử tế mới buông cô ra.

Ánh mắt tinh nghịch nhìn hai gò má đỏ hồng của anh. Nhón chân lên hôn môi anh một cái: "Vẻ đỏ mặt của anh thật đáng yêu!"

". . . . . . ." Kiều Âu chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đàn quạ đen xẹt qua, uy danh một đời của anh bị hủy hết sạch. Đầu trống rỗng, mặc cho cô đưa đến bồn rửa tay. Cô rất tỉ mỉ giống như cô giáo trong nhà trẻ rửa tay cho đứa bé, mỗi ngón tay cũng tỉ mỉ rửa kỹ bằng xà phòng rồi mới xả nước.

"Anh có muốn đi phơi nắng hay không?"

Lam Thiên Tình vui vẻ, tự nhiên dùng khăn lông lau sạch sẽ bàn tay giúp anh rất cẩn thận, sau đó lại bắt đầu dìu anh đi ra ngoài.

"Được, một lát ăn xong, hỏi y tá muợn một chiếc xe lăn, rồi anh bảo Tư Đằng đẩy đi"

Mặc dù rất hạnh phúc khi thấy cô bận rộn vì mình nhưng anh không thể để cô quá mệt mỏi. Vừa về tới bên giường liền vội vàng ngồi xuống, Lam Thiên Tình cũng ngồi xổm người xuống giúp anh cởi dép, sau đó lấy gối dựa chèn sau lưng cho anh, thấy anh muốn nhấc chân, cô vội quở nhẹ một tiếng: "Đừng động!"

Khẽ nhíu lông mày, có chút tức giận khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy chân anh, rất quý trọng rất cẩn thận giúp anh chậm rãi đặt lên trên giường. Chờ làm xong tất cả, cô nhìn anh chăm chú: "Kiều Âu! Anh còn như vậy em sẽ không để ý tới anh! Em là bà xã của anh chứ không phải là người ngoài!"

Nhìn cô hình như giận thật, anh lập tức buồn bã giả vờ đáng thương nhìn cô, kéo tay cô làm nũng: "Bà xã ~ bà xã ~ anh không dám, em ngàn vạn lần không được không để ý tới anh!"

Lam Thiên Tình thở dài, ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay to của anh, rất nghiêm túc nói qua: "Kiều Âu, trước kia em không có mái ấm gia đình, bây giờ em đã có bác và ông ngoại là người thân của mình, còn có người yêu của mình, chính là anh. Kiều Âu, em hi vọng về sau là người một nhà, em là vợ anh, mọi chuyện trong nhà em có thể làm giúp anh. Bởi vì, em nghĩ em muốn cuộc sống rất đơn giản, vợ chồng biết dựa vào nhau, yêu thương lẫn nhau. Kiều Âu, thật ra thì, anh cho em rất nhiều nữa... . Có lúc thoạt nhìn là lỗi của anh nhưng thật ra thì em cũng có lỗi. Kiều Âu, anh đừng sợ phiền toái cho em, đối với em mà nói, những thứ này đều là việc cơ bản nhất mà một người vợ cần làm khi chồng mình ngã bệnh, mà anh làm như vậy là sợ phiền toái em, em sẽ bị tổn thương vì em nghĩ đó là một loại xa cách."

Lam Thiên Tình nói xong, đầu càng ngày càng cúi thấp, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào. Kiều Âu nghe cô nói mà trái tim hạnh phúc muốn say. Anh áy náy ôm cô, hứa hẹn: "Bà xã, là anh không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa. Bà xã, về sau ông xã sẽ phải làm phiền em giúp đỡ nhiều hơn rồi."

Nói xong, Kiều Âu cũng cảm thấy có chút rơi vào trong sương mù.

Với tính tình lạnh lùng của Lam Thiên Tình nhưng từ lúc nào lại cẩn thận quan tâm đến anh, dịu dàng săn sóc anh như thế? Mặc dù những thứ này đều là anh làm giúp cô nhưng anh không hề oán trách mà rất hạnh phúc. Anh cũng chưa từng có hy vọng xa vời có một ngày người phụ nữ bên cạnh có thể đáp lại cho mình.

Có lúc Kiều Âu sẽ nghĩ, có lẽ cá tính của cô là như vậy, yêu say đắm, cắm rễ ở trong lòng, chỉ do không biết thôi. Thời điểm mấu chốt, vẫn luôn nghĩ đến anh.

Với tình yêu, bọn họ đều chưa có kinh nghiệm phải cùng nhau cọ sát, học tập lẫn nhau, dù có lúc hiểu lầm muốn chia tay nhưng đó là cả quá trình thích ứng. Dù sao, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hai người không giống nhau, quan điểm và tư tưởng tự nhiên sẽ có bất đồng.

Giống như có người nói, trời cao sẽ không đặc biệt chỉ vì một người mà sinh ra một người hoàn toàn phù hợp, mỗi người trên đời đều là mang theo tư tưởng độc lập.

Kiều Âu nhắm mắt, anh hiểu được, mình đem lời cô nói để ở trong lòng, thời khắc nhắc nhở mình, không cần bày ra dáng vẻ Đại thiếu gia ở trước mặt cô, phải cố gắng đặt cô ở vị trí thứ nhất trong lòng. Trước kia vẫn chỉ yêu cô theo suy nghĩ của mình, không hỏi ý kiến cô mà cứ làm theo ý mình nếu cảm thấy tốt. Cứ như vậy cho đến khi xảy ra mâu thuẫn thì anh lại lựa chọn thỏa hiệp với cô mà không suy xét sâu xa. Đó gọi là lựa chọn thay đổi phương thức yêu.

Mà Lam Thiên Tình cũng giống như vậy.

Cô vẫn cảm thấy chủ động là chuyện của đàn ông nghĩ mình yêu anh như vậy mà anh tại sao không hiểu mình? Giống như mình dù là không nói lời nào nhưng anh phải biết mình đang nghĩ gì trong lòng. Nếu anh đoán sai thì do anh không đủ yêu mình, hoặc là không đủ quan tâm mình.

Trên thực tế, tư duy logic giữa nam và nữ vốn không giống nhau, cộng thêm bản thân hai người sinh trưởng trong môi trường khác nhau, tư tưởng khác nhau. Nếu như cái gì cô cũng giấu ở trong lòng, đợi anh đoán, khi anh đoán sai còn nghi ngờ anh không đủ yêu mình, đó chính là sai lầm.

Phải biết, đàn ông chứ không phải ông tiên, cũng không là thầy bói, càng không phải là nhà tâm lý!

Có lúc phải biểu hiện rõ ràng sự quan tâm, đem tình cảm của mình biểu đạt ra ngoài, cũng không phải quá khó khăn như vậy.

Không biểu hiện, không giải bày thì còn gì gọi là trao đổi tình cảm?

Lam Thiên Tình đối với Kiều Âu càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng săn sóc, biến chuyển như vậy cũng không phải là thỏa hiệp mà là thay đổi phương thức yêu anh.

Trong căn phòng an tĩnh, hai bóng dáng ôm nhau thật chặt, kề cận bên nhau dựa vào lẫn nhau. Phấn đấu để tình yêu ngày một sâu đậm cùng nhau đi đến đầu bạc răng long. Cả hai đang từng bước một thay đổi vì nhau, cùng nhau cố gắng.

Buổi trưa, Kiều Âu gọi điện thoại gọi hai phần đồ ăn mua ngoài.
Khi anh gọi điện thoại mua thức ăn Lam Thiên Tình còn đặc biệt nhắc nhở anh không được chọn loại thức ăn không có lợi cho vết thương.

Kiều Âu cười, nhìn cô cầm bộ quần áo anh vừa thay bỏ vào trong chậu, anh nghĩ gọi cô lại, nhưng bên tai vang lên lời của cô..., cô nói đây là chuyện người vợ nên làm.

Khóe miệng khẽ nhếch, không tin hạnh phúc lại đến từ những điều đơn giản như thế.

Anh cảm động không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ sót cái gì trân quý trong nháy mắt. Cảm động nhưng anh cũng hơi buồn không biết Tư Đằng làm cái gì mà quần áo của anh thay ra lâu như vậy cũng không chịu giặt giũ dọn dẹp lại còn để cho bảo bối của anh phải động tay động chân vào việc đó.

Mặc dù theo ý cô, nhưng Kiều Âu chưa muồn Lam Thiên Tình giặt đồ lót bên trong cho mình. Bất đắc dĩ thở dài, anh hết cách rồi mà vẫn không bỏ được. Trừ phi cô vẫn khéo léo nằm trong lòng anh, nếu không bất kể cô làm cái gì, dù là đi hơn vài bước anh cũng không chịu được.

Lắc đầu một cái, anh biết mình xong rồi, nhưng nếu như đây là cách duy nhất để có cô làm bạn trên đường đời thì anh tình nguyện cả đời.

Sau buổi cơm trưa, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Kiều Âu quay đầu nói: "Em có muốn đi ra ngoài đi một chút không, chúng ta cùng phơi nắng đi, hỏi y tá mượn một cây nạng thôi".

Lúc trước anh bảo mượn xe lăn để Tư Đằng đẩy, nhưng khi nhìn cô giặt quần áo cho mình, Kiều Âu thật sự đau lòng. Nắm đôi tay nhỏ bé của cô thật lâu, giúp cô mát xa tay, cô không cầm kem dưỡng da tới đây để anh thoa giúp cô, vừa mát xa vừa trách móc: "Bác em là người phụ trách thương mại, lần sau gặp được anh sẽ nói với bác em ra lệnh cấm chất tẩy mạnh trong bột giặt, nó quá hại da tay".

Lam Thiên Tình bật cười, biết anh đang đau lòng vì mình. Liếc anh một cái nói: "Để em đi tìm y tá mượn nạng, anh chờ một chút".

Vậy mà khi Lam Thiên Tình quay trở lại, trong tay cô là xe lăn.
Không phải anh đã nói với cô muốn dùng nạng cơ mà? Vừa định thắc mắc nhưng nhìn bộ dạng cô đang muốn đỡ mình ngồi lên thì anh lại thôi không hỏi nữa mà vô cùng phối hợp ngồi lên xe.

Lam Thiên Tình đẩy anh ngồi xe lăn đi thang máy xuống lầu dưới, sau đó đến vườn hoa phía sau bệnh viện.

Vệ sĩ Nhà họ Kiều mặc thường phục bảo vệ thật cẩn thận và chặt chẽ.

Lam Thiên Tình thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Kiều Âu một đôi lời, chợt phát hiện, chỉ có lúc này cô mới có thể trên cao nhìn xuống anh.

"Kiều Âu, nếu như có một ngày đã già đi, em cũng đẩy xe đưa anh cùng nhau đi ngắm cảnh bình minh hoặc hoàng hôn, nhìn mọi người tấp nập, nhìn thế sự xoay vần, có tốt không?".

Kiều Âu cười cười, đi ngang qua bụi hoa ngũ sắc, anh thuận tay hái được một đóa rồi đưa cho cô.
"Khụ khụ. Bông hoa nhỏ đại biểu lòng anh."

Lam Thiên Tình sững sờ, dừng lại bước, nhận lấy vừa nhìn vừa thuận miệng nói một câu: "Thật buồn nôn?".

Ban ngày ban mặt, người đàn ông này thiệt là!

Nhưng trong lòng lại lâng lâng hạnh phúc, khóe miệng cô khẽ cong, đôi mắt long lanh như lưu ly, cô vòng lại hái thêm được một đóa hoa nữa rồi đem kết thành hai chiếc nhẫn.

Kiều Âu còn đang kinh ngạc thắc mắc không giải thích được tại sao anh chỉ tiện tay bất chợt ngắt được một đóa hoa nhỏ cũng có thể để cho cô cảm động đến bây giờ?

Xoay đầu qua, ngước đầu nhìn lên cô có chút kinh ngạc không quen.

Tia sáng nhu hòa, vẻ mặt Lam Thiên Tình dịu dàng chăm chút kết nhẫn bằng hao cỏ, bộ dáng thành kính nghiêm túc cực kỳ giống ngày đón cô từ cô nhi viện trở về. Thời điểm đó cô cũng có vẻ mặt thành kính như đang khấn cầu điều gì đó vô cùng linh thiêng. Hình ảnh giống nhau duy mỹ, làm anh nhìn không chớp mắt.

Cô chợt khẽ mỉm cười, đi vòng qua trước người anh ngồi xổm xuống.

"Kiều Âu tiên sinh, anh có nguyện ý cưới tiểu thư Đoàn Mộng Viện làm vợ không? Bất kể khi thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ vĩnh viễn yêu quý cô ấy đến trọn đời, luôn luôn trung thực đối với cô ấy".

Khuôn mặt xinh đẹp không tim không phổi vui vẻ cầm hai chiếc nhẫn cỏ, cô dịu dàng mỉm cười, giống như tiên nữ khiến Kiều Âu không biết phải nói gì mới phải.
Người đàn ông luôn luôn cao ngạo, cũng chợt cảm thấy cay cay sống mũi, hốc mắt cũng đỏ lên. Anh cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, có chút khan khan nói: "Tôi nguyện ý".

Nhìn vả mặt cô háo hức mong đợi khiến anh cũng cuốn theo cô lặp lại lời cô vừa nói lại một lần: "Tiểu thư Đoàn Mộng Viện, cô nguyện ý gả cho Kiều Âu không? Bất kể........"

"Tôi nguyện ý!".

Kiều Âu mới chỉ nói một câu mở đầu, lời phía sau còn chưa kịp nói ra, cô đã không kịp chờ đợi ngắt lời anh, cười hì hì sảng khoái đồng ý.

Kiều Âu cảm giác giống như bị cái gì đó chèn ép trái tim mình. Thoạt nhìn là trò chơi của đôi tình nhân nhưng bởi vì sự tồn tại của cô, mà trở nên rung động linh hồn của anh.

Anh bồi hồi ghi nhớ lúc cô nói câu tuyên thề, từng chữ từng câu ghi nhớ ở trong lòng. Anh biết cõi đời này có vô số đôi nam nữ đã từng nói câu tuyên thề như vậy, thậm chí còn có cha xứ và người thân chứng kiến, còn có áo cưới xinh đẹp và tây trang tinh xảo, nhưng Kiều Âu cũng không biết có được bao nhiêu người có thể giữ được lời thề trọn đời.

Lam Thiên Tình tươi cười như hoa, nắm lấy ngòn tay áp út tay trái của anh, đeo lên một chiếc nhẫn hoa cỏ.

Cô không biết trong nháy mắt toàn bộ trái tim Kiều Âu đã hoàn toàn bị cô bắt nhốt, mà động tác đeo chiếc nhẫn hoa cỏ của cô chỉ càng khiến tình cảm của anh dành cô thêm mãnh liệt.

"Hắc hắc, đến anh!".

Kiều Âu ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, Lam Thiên Tình đưa cho anh chiếc còn lại rồi chủ động đưa ra tay trái của mình đến trước mắt của anh.

Khóe môi Kiều Âu nhếch lên nụ cười thản nhiên, yên tĩnh không nói, nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn đeo vào giữa ngón tay của cô rồi không hề buông ra nữa. Đột nhiên, anh ấn chặt phía sau lưng của cô ôm vào lồng ngực của mình, không để cho cô nhìn mình.

Lam Thiên Tình kinh ngạc, nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của anh, chớp mắt mấy cái, muốn đẩy anh ra nhưng không được.

Cô cười thì thầm:"Ông xã ~ có phải hay không bị em làm cảm động? Nơi này còn có người khác nữa..., như vậy vẫn ôm không tốt lắm!".

Vậy mà, trả lời cô cũng chỉ là hơi thở có chút gấp rút mà thôi.
Cảm giác cảm xúc của anh có chút không đúng nhưng cô cũng khéo léo không nói thêm gì nữa. Cô không biết lúc này hốc mắt Kiều Âu đã thấm ướt.

Lại nói, Kiều Âu cũng là người từ nhỏ chưa từng cảm nhận được sự ấm áp gia đình. Không biết vì sao Cung Bách Hợp và Kiều Nhất Phàm luôn ở riêng nhà, không bao giờ cùng nhau xuất hiện ở bất cứ nơi nào. Hai anh em Kiều Âu và Kiều Lộ đều do bảo mẫu chăm sóc. Kể từ khi ra đời đến bây giờ Kiều Âu chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc của một người mẹ Cung Bách Hợp chưa tự mình làm cho một bữa ăn cho gia đình.

Lúc anh năm tuổi, anh ngã bệnh nằm ở trên giường bệnh khóc nói muốn mẹ, bảo mẫu gọi điện thoại cho Cung Bách Hợp nhưng bà chỉ là hỏi một câu, bị bệnh là Kiều Âu hay Kiều Lộ. Bảo mẫu trả lời là thiếu gia, sau đó Cung Bách Hợp liền im lặng một chút, sau đó tùy tiện nói, bé trai phải kiên cường một chút và dặn bảo mẫu chăm sóc cẩn thận. Sau đấy chỉ có Kiều Nhất Phàm chạy về, chăm sóc dỗ dành anh cả đêm.
Về sau Kiều Âu cũng không dám ngã bệnh nữa bởi vì anh không thích cảm giác bị bệnh, không thích chỉ có bảo mẫu chăm sóc. Cảm giác rõ ràng có mẹ vẫn giống như cô nhi thì không ai có thể hiểu.

Trước khi gặp Lam Thiên Tình anh vẫn giữ mình trong sạch, hay là tại chờ một người phụ nữ có thể thật sự đi vào lòng anh. Hôm nay, rốt cuộc anh đã chờ được.

Anh không muốn cho Lam Thiên Tình nhìn thấy dáng vẻ mình rơi lệ, vì một trò chơi nhỏ mà cảm động đến khóc, đối với một đấng mày râu mà nói đó là chuyện rất mất mặt.

Vội vàng lau nước mắt, giống như một lời thề anh dùng tất cả tâm tình của mình để nói từng chữ từng câu: "Bà xã, về sau em chính là tính mạng của anh!".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom